Lần này, bọn họ quyết định ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Thật ra cũng không phải là vì Lữ Chính không chuẩn bị, chẳng qua là sau khi thấy xe ngựa của Việt Thanh Phong, vị đường chủ đại nhân này lại nói rằng bản thân mình quá bận rộn, không thể chuẩn bị xe, sau đó lại mang gương mặt dày kia mà nhìn chằm chằm vào Hề Ngọc Đường, một dáng vẻ 'Có giỏi thì ngươi làm khó ta xem? .
Hề Ngọc Đường: Lữ Chính, ông được.
Lạnh mặt lên xe, Hề Ngọc Đường phát hiện, tên Việt Thanh Phong này là một người rất biết hưởng thụ, trong xe được bố trí vừa thoải mái vừa tinh tế, lại còn có một bàn cờ bằng bạch ngọc, vừa nhìn thấy đã biết là vô giá.
Một cảm giác xúc động muốn đập đầu xuống đất dâng lên trong lòng Hề tiểu giáo chủ.
Việt Thanh Phong coi như không có chuyện gì mà phân phó Thu Viễn đánh xe, Lữ Chính rất có nhãn lực mà ngồi bên ngoài đánh xe với Thu Viễn, chỉ chừa lại hai người trong xe.
Việt công tử kéo một ngăn hộc nhỏ, lấy ra một dĩa bánh ngọt, đẩy đến trước mặt Hề Ngọc Đường, người sau không chút khách khí lấy một khối Hạnh Hoa Tô nhét vào trong miệng.
Nhất thời, một nụ cười như gió xuân hiện lên trên mặt Việt công tử.
Hai người ăn một đường, chờ Hề Ngọc Đường ăn lửng dạ, lại bắt đầu bàn luận về chuyện ám sát lúc trước với Việt Thanh Phong.
Không sợ bọn họ ngóc đầu quay trở lại sao? Nàng mở miệng.
Không. Việt Thanh Phong vô cùng quyết đoán: Thích Vũ Các nhất kích không trúng, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tới nữa. Nhưng ta muốn hỏi... Trong Thính Vũ Các có người mà ngươi quen không?
Hề Ngọc Đường hơi sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: Không có.
Chắc không?
Hề Ngọc Đường nghi ngờ nhìn về phía người trước mắt: Sao lại hỏi vậy?
Việt Thanh Phong thờ ơ nói: Trực giác.
Hề Ngọc Đường lại nghĩ, cũng cảm thấy có chút không đúng.
Tình trạng của thủ lĩnh hắc y nhân toàn vẹn, nàng là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn sống, lần tiên phong này của Thính Vũ Các cũng rất kì quái. Hề Ngọc Đường cẩn thận suy nghĩ một chút không biết mình có quen người nào không, chút nghi ngờ trong lòng lại càng sâu hơn.
Mặc kệ là ai, trả được một cái giá lớn như vậy để mua mạng ta thì cũng không nhiều. Hề Ngọc Đường dựa vào vách xe, nói bằng giọng điệu mỏi mệt: Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vài người, có lẽ một lúc nữa sẽ nhìn thấy thôi.
Việt Thanh Phong liếc nàng một chút, tuỳ tay lấy một tấm đệm bạc đưa tới: Nghỉ ngơi dưỡng sức đi, tối nay sẽ phải hao tâm tốn sức đấy.
Hề Ngọc Đường kinh ngạc tiếp nhận tấm đệm kia: Việt Thanh Phong, ngươi không phát sốt đấy chứ?
Người đối diện nhíu mày.
Tốt với ta như vậy là có ý gì? Ta nói trước, ta không có tiền.
...
Không có ý đồ gì! Không có đâu!
Chỉ là phát hiện ngươi hơi sợ lạnh mà thôi!
Việt Thanh Phong mặc kệ nàng, nhắm mắt dưỡng thần.
Hề Ngọc Đường cười khẽ, cũng không đấu khẩu với hắn, điều chỉnh hơi thở, bắt đầu ngồi xuống.
Nhưng rất nhanh, nàng đã ngủ rồi.
Nghe thấy trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở trầm ổn của nàng, Việt Thanh Phong chậm rãi mở mắt ra. Ánh nắng ngoài xe có phần yếu ớt, ánh trời chiều xuyên thấu rèm cửa rồi tiến vào trong xe, một tia sáng vừa vặn dừng lại trên mặt của người đang ngủ, dưới ánh nắng hoàng hôn, chiếc mặt nạ bạc kia như nhiễm phải một lớp kim quang óng ánh, sát khi lạnh như băng thường ngày đã suy yếu, nhìn có vẻ vô hại hơn rất nhiều.
Việt Thanh Phong yên lặng nhìn Hề Ngọc Đường đang ngủ say, một lúc lâu sau, hắn vươn tay che nơi màn cửa, vừa vặn chặn mất tia sáng kia.
Tư Niên. Hắn nhẹ giọng mở miệng.
Rất nhanh, một tiếng trả lời đã truyền đến xuyên qua vách xe ngựa: Chủ tử.
Lữ Chính ngồi ngoài xe đã bị kiềm hãm, nhìn thoáng qua Thu Viễn, người sau cười với ông ta, đặt một ngón tay trên môi, ý bảo chớ có lên tiếng.
Truyền tin cho Lam Ngọc, ta muốn đáp án, toàn bộ. Giọng nói của Việt Thanh Phong như đã được gió thổi tan, nhẹ nhàng mà chậm rãi, nhưng lại có thể truyền vào tai người ngoài xe.
Đã biết, chủ tử. Tư Nhiên đáp lại, rất nhanh đã không còn tiếng động nào.
Lữ Chính yên lặng nắm chặt dây cương, quyết định giả vờ như không nghe thấy gì.
Xe ngựa chạy thẳng đến Võ Lâm Minh, mãi đến khi mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống khỏi đường chân trời, trăng sáng dần hiện lên, rốt cuộc cũng bắt đầu đi chậm lại, cuối cùng đã đứng vững trước của Võ Lâm Minh.
Hề Ngọc Đường ngủ cả một đường, lúc xe ngựa dừng lại mới từ từ tỉnh giấc, xung quanh hoàn toàn tối đen, nhất thời khiến nàng không thể phân biệt rõ ràng mình đang ở đâu. Nhưng rất nhanh nàng đã thanh tỉnh, mắt nhìn thẳng vào Việt Thanh Phong.
Đến rồi sao? Nàng mở miệng.
Việt Thanh Phong gật đầu.
Khả năng nhìn trong bóng tối của người tập võ rất tốt, giống như hắn và Hề Ngọc Đường, chút bóng tối này không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào với thị giác của bọn họ.
Đi thôi. Hắn nói xong, xốc màn xe đi xuống trước.
Đèn đuốc trước đại môn Võ Lâm Minh sáng trưng, người nghênh đón đang cao giọng xướng tên từng vị khách có thiếp mời, mắt thấy Việt Thanh Phong xuống khỏi xe ngựa, lập tức chạy đến hành lễ, vừa chuẩn bị mở miệng đã thấy Hề Ngọc Đường cũng xuống khỏi xe.
Nhất thời người nghênh đón kia trợn mắt há mồm, không dám tin thứ mà mình nhìn thấy, tầm mắt lướt quanh
Thật ra cũng không phải là vì Lữ Chính không chuẩn bị, chẳng qua là sau khi thấy xe ngựa của Việt Thanh Phong, vị đường chủ đại nhân này lại nói rằng bản thân mình quá bận rộn, không thể chuẩn bị xe, sau đó lại mang gương mặt dày kia mà nhìn chằm chằm vào Hề Ngọc Đường, một dáng vẻ 'Có giỏi thì ngươi làm khó ta xem? .
Hề Ngọc Đường: Lữ Chính, ông được.
Lạnh mặt lên xe, Hề Ngọc Đường phát hiện, tên Việt Thanh Phong này là một người rất biết hưởng thụ, trong xe được bố trí vừa thoải mái vừa tinh tế, lại còn có một bàn cờ bằng bạch ngọc, vừa nhìn thấy đã biết là vô giá.
Một cảm giác xúc động muốn đập đầu xuống đất dâng lên trong lòng Hề tiểu giáo chủ.
Việt Thanh Phong coi như không có chuyện gì mà phân phó Thu Viễn đánh xe, Lữ Chính rất có nhãn lực mà ngồi bên ngoài đánh xe với Thu Viễn, chỉ chừa lại hai người trong xe.
Việt công tử kéo một ngăn hộc nhỏ, lấy ra một dĩa bánh ngọt, đẩy đến trước mặt Hề Ngọc Đường, người sau không chút khách khí lấy một khối Hạnh Hoa Tô nhét vào trong miệng.
Nhất thời, một nụ cười như gió xuân hiện lên trên mặt Việt công tử.
Hai người ăn một đường, chờ Hề Ngọc Đường ăn lửng dạ, lại bắt đầu bàn luận về chuyện ám sát lúc trước với Việt Thanh Phong.
Không sợ bọn họ ngóc đầu quay trở lại sao? Nàng mở miệng.
Không. Việt Thanh Phong vô cùng quyết đoán: Thích Vũ Các nhất kích không trúng, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tới nữa. Nhưng ta muốn hỏi... Trong Thính Vũ Các có người mà ngươi quen không?
Hề Ngọc Đường hơi sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: Không có.
Chắc không?
Hề Ngọc Đường nghi ngờ nhìn về phía người trước mắt: Sao lại hỏi vậy?
Việt Thanh Phong thờ ơ nói: Trực giác.
Hề Ngọc Đường lại nghĩ, cũng cảm thấy có chút không đúng.
Tình trạng của thủ lĩnh hắc y nhân toàn vẹn, nàng là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn sống, lần tiên phong này của Thính Vũ Các cũng rất kì quái. Hề Ngọc Đường cẩn thận suy nghĩ một chút không biết mình có quen người nào không, chút nghi ngờ trong lòng lại càng sâu hơn.
Mặc kệ là ai, trả được một cái giá lớn như vậy để mua mạng ta thì cũng không nhiều. Hề Ngọc Đường dựa vào vách xe, nói bằng giọng điệu mỏi mệt: Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vài người, có lẽ một lúc nữa sẽ nhìn thấy thôi.
Việt Thanh Phong liếc nàng một chút, tuỳ tay lấy một tấm đệm bạc đưa tới: Nghỉ ngơi dưỡng sức đi, tối nay sẽ phải hao tâm tốn sức đấy.
Hề Ngọc Đường kinh ngạc tiếp nhận tấm đệm kia: Việt Thanh Phong, ngươi không phát sốt đấy chứ?
Người đối diện nhíu mày.
Tốt với ta như vậy là có ý gì? Ta nói trước, ta không có tiền.
...
Không có ý đồ gì! Không có đâu!
Chỉ là phát hiện ngươi hơi sợ lạnh mà thôi!
Việt Thanh Phong mặc kệ nàng, nhắm mắt dưỡng thần.
Hề Ngọc Đường cười khẽ, cũng không đấu khẩu với hắn, điều chỉnh hơi thở, bắt đầu ngồi xuống.
Nhưng rất nhanh, nàng đã ngủ rồi.
Nghe thấy trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở trầm ổn của nàng, Việt Thanh Phong chậm rãi mở mắt ra. Ánh nắng ngoài xe có phần yếu ớt, ánh trời chiều xuyên thấu rèm cửa rồi tiến vào trong xe, một tia sáng vừa vặn dừng lại trên mặt của người đang ngủ, dưới ánh nắng hoàng hôn, chiếc mặt nạ bạc kia như nhiễm phải một lớp kim quang óng ánh, sát khi lạnh như băng thường ngày đã suy yếu, nhìn có vẻ vô hại hơn rất nhiều.
Việt Thanh Phong yên lặng nhìn Hề Ngọc Đường đang ngủ say, một lúc lâu sau, hắn vươn tay che nơi màn cửa, vừa vặn chặn mất tia sáng kia.
Tư Niên. Hắn nhẹ giọng mở miệng.
Rất nhanh, một tiếng trả lời đã truyền đến xuyên qua vách xe ngựa: Chủ tử.
Lữ Chính ngồi ngoài xe đã bị kiềm hãm, nhìn thoáng qua Thu Viễn, người sau cười với ông ta, đặt một ngón tay trên môi, ý bảo chớ có lên tiếng.
Truyền tin cho Lam Ngọc, ta muốn đáp án, toàn bộ. Giọng nói của Việt Thanh Phong như đã được gió thổi tan, nhẹ nhàng mà chậm rãi, nhưng lại có thể truyền vào tai người ngoài xe.
Đã biết, chủ tử. Tư Nhiên đáp lại, rất nhanh đã không còn tiếng động nào.
Lữ Chính yên lặng nắm chặt dây cương, quyết định giả vờ như không nghe thấy gì.
Xe ngựa chạy thẳng đến Võ Lâm Minh, mãi đến khi mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống khỏi đường chân trời, trăng sáng dần hiện lên, rốt cuộc cũng bắt đầu đi chậm lại, cuối cùng đã đứng vững trước của Võ Lâm Minh.
Hề Ngọc Đường ngủ cả một đường, lúc xe ngựa dừng lại mới từ từ tỉnh giấc, xung quanh hoàn toàn tối đen, nhất thời khiến nàng không thể phân biệt rõ ràng mình đang ở đâu. Nhưng rất nhanh nàng đã thanh tỉnh, mắt nhìn thẳng vào Việt Thanh Phong.
Đến rồi sao? Nàng mở miệng.
Việt Thanh Phong gật đầu.
Khả năng nhìn trong bóng tối của người tập võ rất tốt, giống như hắn và Hề Ngọc Đường, chút bóng tối này không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào với thị giác của bọn họ.
Đi thôi. Hắn nói xong, xốc màn xe đi xuống trước.
Đèn đuốc trước đại môn Võ Lâm Minh sáng trưng, người nghênh đón đang cao giọng xướng tên từng vị khách có thiếp mời, mắt thấy Việt Thanh Phong xuống khỏi xe ngựa, lập tức chạy đến hành lễ, vừa chuẩn bị mở miệng đã thấy Hề Ngọc Đường cũng xuống khỏi xe.
Nhất thời người nghênh đón kia trợn mắt há mồm, không dám tin thứ mà mình nhìn thấy, tầm mắt lướt quanh
/56
|