Nửa mặt giang hồ

Chương 11 - Chương 11

/56


Âu Dương Huyền chừng năm mươi tuổi, một thân công lực hùng hậu, giọng nói vang như chung, từ xa đã truyền vào trong tai mọi người.

Nghe thấy Hề Ngọc Đường tới cùng Việt Thanh Phong, trong lúc nhất thời mọi người trong đại sảnh to như vậy đều dừng mọi động tác.

Trời sắp đổ mưa máu rồi! Hai người này có thể đi chung một đường à?

Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong chống lại ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, đồng loạt kiến lễ với Âu Dương Huyền, về chỗ, Hề Ngọc Đường không hề khách khí mà ngồi dưới vị trí thủ toạ.

Tất nhiên vị trí này có chút nhạy cảm.

So sáng với đám người trong đại sảnh này, mặc dù tuổi Hề Ngọc Đường còn trẻ, nhưng lai lịch không nhỏ, tiếp nhận Huyền Thiên giáo mười năm, nếu phải so sánh với đại bộ phận hậu bối sau này thì tất nhiên phải là bậc tiền bối, cộng thêm sự phát triển của Huyền Thiên trên giang hồ mấy năm gần đây, thân thủ của giáo chủ lại cao cường, ngồi ở vị trí đầu tiên dưới chỗ ngồi của Âu Dương Huyền thì cũng có thể giải thích được.

Nhưng có tư cách ngồi và không hề chào hỏi gì mà tự ý ngồi là hai chuyện khác nhau.

Ở đây đều là các đại môn phái hoặc thủ lĩnh đáng chú ý, ai cũng có tư cách ngồi vào một bữa tiệc của võ lâm, nhưng có ai lại không gặp mặt hàn thuyên khách sáo trước một chút rồi cuối cùng mới ngồi chứ? Nào như Hề Ngọc Đường, cứ dứt khoát ngồi trong khi đám người này vẫn còn đứng.

Đám người thầm phóng đao quang kiếm ảnh qua mắt của mình, rốt cuộc cũng phải yên lặng mà chấp nhận.

Cứ ngồi đó đi... Đánh bại cả Tiêu Thừa, chỗ ngồi thì sao, hắn vui là tốt rồi...

Động tác của Việt Thanh Phong chậm hơn so với Hề Ngọc Đường, hắn muốn ngồi cạnh nàng, nhưng vừa bước ra nửa bước, một hạ nhân liền dẫn hắn đến vị trí đối diện, hai người ngồi nhìn nhau từ xa, cách chỉ vài thước. Cự ly này, cho dù là ai động thủ với đối phương trước thì cũng không phải chịu thiệt, hiển nhiên là đã được sắp xếp rất tốt.

Việt Thanh Phong đi theo ngồi vào chỗ tên hạ nhân kia dẫn đến, nụ cười vẫn treo trên mặt, nhưng trong lòng lại âm thầm hỏi thăm già trẻ cả nhà Âu Dương Huyền…

Lúc này ông có biết ta và Hề Ngọc Đường là kẻ thù không?

Đầu mấy tên Huyết Sát Điện với Mười Tám Thuỷ Trại kia đều bị nhét rơm hết rồi à?

Hai người ngồi vào chỗ của mình xong, trong phòng lại bắt đầu ồn ào trở lại.

Thị nữ xinh đẹp rót cho Hề Ngọc Đường một ly rượu đầy, người sau lạnh nhạt tiếp lấy, mắt lướt nhanh qua bốn phía, dừng lại trên người hai tên điện chủ của Huyết Sát Điện, thấy Tiêu Thừa vẫn chưa đến dự tiệc nhưng vài đương gia của Mười Tám Thuỷ Trại đã đến đây, không khỏi cười lạnh trong lòng.

Nghĩ đến việc vừa rồi khi mới vào cửa Âu Dương Huyền đã vỗ hai phát vào cánh tay nàng, Hề Ngọc Đường thu mắt, ánh sáng bên trong có chút thâm thuý khó dò.

Hôm nay hai vị cùng đến đây, đúng là ngoài dự đoán của mọi người! Âu Dương Huyền mở miệng: Thanh Phong, tiểu tử nhà ngươi đã khiến lão phu bất ngờ đấy, vốn dĩ còn tưởng rằng hôm qua Thẩm thần y qua phủ là do thân thể ngươi không khoẻ, không ngờ hôm nay lại đến đây, không có gì đáng ngại chứ?

Thấy Âu Dương Huyền lên tiếng, mọi người đều im lặng.

Việt Thanh Phong không hề có phản ứng gì, chỉ cười chắp tay: Minh chủ đã mời thì sao lại dám không tới? Nhưng có thể kết bạn với Hề giáo chủ thì mới đúng là trùng hợp.

Vậy à?

Âu Dương Huyền nhìn về phía Hề Ngọc Đường, người sau lạnh lùng đặt ly rượu xuống, thị nữ bên cạnh nhanh chóng rót đầy, sau đó lại ngồi xuống chỗ của mình bên cạnh Hề Ngọc Đường, gò má có chút đỏ, thẹn thùng nhìn người bên cạnh.

Hề Ngọc Đường thấy nàng như thế, đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ nhếch lên, khoác tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của thị nữ, lười biếng nâng mắt nhìn Âu Dương Huyền: Có thể coi như bổn toạ và Việt thiếu chủ có chút nợ nần, lúc trước hẹn nhau ở Vọng Tương lâu nên mới tới trễ một chút.

Còn có việc này sao? Âu Dương Huyền ra vẻ kinh ngạc: Hề giáo chủ đừng bắt nạt Thanh Phong nhé.

Không dám. Hề Ngọc Đường nói dối không chớp mắt: Việt giáo chủ có việc nhờ bổn toạ giúp đỡ, bổn toạ đã đồng ý, hôm nay chỉ bàn bạc tiền công mà thôi.

Âu Dương Huyền: Cái gì?

Việt Thanh Phong: ..... Tư thế đó của ngươi là gì, mau buông thị nữ kia ra!

Lữ Chính: Giáo chủ, sao người lại bắt đầu đi gạt người rồi? Người không thấy ngại sao?

Không biết phí để Hề giáo chủ chịu giúp... Là bao nhiêu? Một đương gia nào đấy của Mười Tám Thuỷ Trại mở miệng.

Hề Ngọc Đường cười khẽ, lời nói ra rất có trọng lượng: Năm ngàn lượng.

Mọi người: ...

Năm ngàn lượng cũng không phải là con số nhỏ đâu. Một giọng nói sắc bén vang lên, Hề Ngọc Đường nhìn qua theo tiếng, là một nam tử, ánh mắt hung ác nham hiểm, vóc người gầy guộc, trên khuôn mặt không hề có ý tốt mà chỉ có hai chữ bới móc.

Không phải là Huyền Thiên giáo các ngươi muốn vu khống chơi xấu người khác chứ? Nghĩ cũng biết, Huyền Thiên giáo các ngươi không bao giờ biết xấu hổ, Việt thiếu chủ đừng mắc mưu của hắn!

Vừa giáp mặt đã đối chọi gay gắt như thế, trong phút chốc mọi người trên yến tiệc đều bắt đầu tập trung lại.

Này, mau đánh nhau đi!

Đôi mắt của Hề Ngọc Đường có phần lạnh lẽo, vươn ngón tay thon dài thưởng thức ly rượu bằng bạch ngọc, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: Ta còn tưởng là ai, thì ra là điện chủ Huyết Ngọc, Huyết Sát Điện các người không trả nổi năm ngàn lượng, không có nghĩ là Việt thiếu chủ không thể. Vu khống sao? Đừng ngậm máu phun người như thế, không bằng hỏi Việt thiếu chủ một chút, giá trị con người của bổn toạ là bao nhiêu? Năm ngàn lượng đã là giá hữu nghị rồi!

Quần chúng: ... Ngươi và Việt Thanh Phong có tình hữu nghị cái con khỉ!

Huyết Ngọc bị nghẹn một chút, mặt đỏ lên: Sao Huyết Sát Điện của chúng ta lại không chuẩn bị nổi năm ngàn lượng này cơ chứ!

Vậy thì lấy ra trước mặt ta xem nào! Hề Ngọc Đường bưng ly rượu được thị nữ kia rót đầy lên rồi uống một ngụm, ngay cả mắt cũng lười nâng lên.

Nhất thời Huyết Ngọc bị thái độ của nàng chọc giận, vỗ bàn đứng lên: Lấy thì lấy! Ta...

Nhị đệ! Cuối cùng Huyết Sát điện chủ cũng không thể ngồi nhìn người nhà mình tiếp tục làm người đần độn thêm nữa: Ngồi xuống!

Đại ca! Hề Ngọc Đường hắn khinh người...

Ngồi xuống!

Huyết Ngọc: TAT

Thấy Huyết Ngọc bị khí thế của Huyết Sát trấn áp, Hề Ngọc Đường cười đầy ý trào phúng, khẽ nói thầm: ... Ngu xuẩn.

Âu Dương Huyền nhìn một màn kịch vui xong, lúc này lại nhảy ra chủ trì đại cục. Ông ta nhìn Hề Ngọc Đường, sau đó lại nhìn sang Việt Thanh Phong: Thanh Phong, lời Hề giáo chủ nói là thật

/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status