Không nói đến khi Thu Viễn gỡ băng vải xuống, vừa nhìn thấy mấy vết cắt vô cùng đều đẹp trên cổ Việt Thanh Phong thì nước mắt nước mũi đã lưng tròng như gặp phải quỷ mất đầu, sau khi Hề Ngọc Đường trở về, lúc luyện công gặp vấn đề, không thể không bế quan một ngày một đêm, mãi đến khi đã điều chỉnh tốt chân khí và tâm cảnh thì đã là chuyện của sáng ngày thứ ba.
Vừa mới đẩy cửa ra ngoài, Thẩm Thất, Tư Ly và Lữ Chính đang sóng vai đứng, nhìn sang bằng mấy ánh mắt sáng người. Dưới mắt ba người cũng có quầng thâm, hiển nhiên là đã canh giữ hai ngày rồi.
Hề Ngọc Đường không nhịn được mà cười rộ lên.
Thấy nàng bình an vô sự, ba người cũng không hỏi một câu dư thừa nào, nên sắp xếp bữa sáng thì sắp xếp bữa sáng, nên đi sắc thuốc thì đi sắc thuốc, mỗi người một việc như không có gì xảy ra, hệt như đã quên mấy chuyện xảy ra chuyện khi nàng luyện công, mọi thứ giống như một buổi sáng bình thường, không khác gì với lúc trước.
Lúc ăn cơm, Tư Ly líu ríu nói chuyện bát quái mình nghe được, Lữ Chính ngồi bên cạnh bổ sung khiến Hề Ngọc Đường vô cùng nhức đầu nhưng lại không nhịn được mà cứ vừa nghe vừa cười tủm tỉm, thỉnh thoảng còn gắp chút thức ăn cho Tư Ly, đổi lấy một nụ cười ngọt ngào của hắn.
Nghe Tư Ly nói, đêm qua Việt thiếu chủ lại phát bệnh, canh hai phái Thu Viễn tới Quan Lan Viễn để tìm Thẩm Thất, mãi đến canh tư mới về.
Cùng lúc đó, đêm qua có thích khách âm thầm lẻn vào viện của Âu Dương minh chủ muốn hành thích người, lại bị thủ vệ phụ trách là Lâm Uyên phát hiện, hai người đại chiến một trận, thích khác chạy trốn. Âu Dương Huyền nổi trận lôi đình, tìm kiếm khắp Vũ sơn cả đêm, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào.
Nhị đệ tử Hàn Văn Ngạn của minh chủ phụ trách dãy Quan Lan Viện, đúng lúc Hề Ngọc Đường luyện công, vốn còn muốn xông vào, vừa lúc Thu Viễn đến tìm Thẩm Thất, thuận miệng nói bệnh cũ của Việt thiếu chủ lại tái phát, chính là vì ra tay quá nặng trong lần luận võ đợt trước với Hề giáo chủ, hai người đều bị nội thương, nhất định Hề giáo chủ đang phải bế quan, lúc này xông vào thì không tốt cho lắm.
Hàn Văn Ngạn không dám tự ý hành động, chỉ báo lại việc này cho Âu Dương Huyền, người sau đích thân đến Quan Lan Viện, sau khi dùng nội lực thâm hậu của mình xác định việc Hề Ngọc Đường còn đang bận chữa thương, mà quả thật ngoại trừ nàng ở trong cũng không còn ai khác, ngay khi đó nơi khác cũng bắt đầu xảy ra chuyện, lúc này mọi thứ mới dừng lại.
Vũ sơn rối loạn một đêm, thích khách không sa lưới, không ai dám ngủ. Lữ Chính và Tư Ly thương lượng với nhau, quyết định tiếp tục trợ giúp cho giáo chủ, Thẩm Thất ở bên ngoài canh đợi lệnh, ba người đã nghĩ kĩ, chỉ cần giáo chủ tẩu hoả nhập ma, cho dù có phải liều chết thì bọn họ cũng phải vọt vào ngăn lại.
Cũng may nàng còn có thể bước ra ngoài mà không có chút hao tổn gì, tâm cảnh cũng đã bình, không sinh tâm ma, thực lực lại nâng cao thêm một bậc.
Nhìn Tư Ly nói cười vui vẻ như mở cờ trong bụng mà kể chuyện xưa, lòng Hề Ngọc Đường vừa yên bình vừa vui vẻ, ăn xong một bữa điểm tâm, cả người cũng bình tĩnh hẳn, hơi thở còn có phần thâm sâu hơn trước.
Lữ Chính và Thẩm Thất ở cạnh cũng nhìn nhau, cuối cùng đã hoàn toàn yên lòng.
Chẳng qua, chuyện hôm qua cũng có chút kì lạ, Hề Ngọc Đường không thể không thừa nhận, sợ là mình đã nợ Việt Thanh Phong rồi.
Sao Thu Viễn có thể tới đúng lúc như vậy? Sao có thể đến nói nàng phải bế quan do nội thương đúng lúc như thế, thậm chí còn thầm đe doạ Hàn Văn Ngạn mà không để lại chút dấu vết nào? Còn có việc nơi khác xảy ra chuyện là thật hay giả? Vừa nghĩ đến đây, nếu đêm qua Hàn Văn Ngạn dẫn người xông vào, Tư Ly và Lữ Chính sẽ không thể cản được.
Nếu không có lời xác nhận của Việt Thanh Phong, nhất định nàng sẽ phải chịu tội.
Hề Ngọc Đường không hề nghi ngờ đây chính là sắp xếp của hắn.
Ám vệ Việt gia không phải để nói chơi, tin tức rất nhanh nhạy, sợ rằng đêm qua khi Hoa Thanh Viện của Âu Dương Huyền xảy ra chuyện thì bên kia đã biết, nghi ngờ sẽ có người lợi dụng chuyện này nên mới giả bộ phát bệnh, bảo Thu Viễn đến làm nhân chứng. Mọi người đều biết Thu Viễn là gã sai vặt bên cạnh Việt Thanh Phong, nhất định sẽ có chỗ hữu dụng của hắn, mà có kẻ thứ ba ở đây, Âu Dương Huyền hoặc những thích khách nấp trong bóng tối cũng không thể động thủ một cách quang minh chính đại.
Chỉ cần có thể sống sót qua được một đêm, trước khi trời sáng không xảy ra vấn đề gì, dù nàng có thể xuất quan hay không, chuyện gì cũng có thể trở lại như bình thường.
E rằng Việt Thanh Phong đã có thể đoán được tám chín phần chuyện nàng đang cố ổn định tâm cảnh của mình.
“Hắn phát bệnh thật sao?” Hề Ngọc Đường nhìn về phía Thẩm Thất.
Người sau lười biếng gật đầu, rất có thâm ý: “Đi qua quỷ môn quan một lần, nội thương và ngoại thương đều không nhẹ.”
Hề giáo chủ: “…”
Lần xuất môn này nàng chỉ mang theo một mình Thẩm Thất, một là để lại lực lượng nhất định để bảo vệ đại bản doanh trên Tuyết Sơn, Trâu Thanh và Nghênh Thu một người võ công cao cường, một người suy nghĩ cẩn trọng, hai người phối hợp với nhau cũng đủ để phụ trách nhiệm vụ. Hai là nàng nghĩ khi đến Lạc Dương đã có phân đường, cũng có đầy đủ nhân thủ, Lữ Chính là một nhân tài trên mọi lĩnh vực, Trâu Thanh và Nghênh Thu hợp lại cũng không thể so được, cộng thêm nàng, Tư Ly và Thẩm Thất, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng nàng đã xem thường chuyên đi đại hội võ lâm lần này, cũng không ngờ sẽ có nhiều biến cố như vậy. Lữ Chính chỉ có một, Tư Ly không có đủ kinh nghiệm, Thẩm Thất không có võ công, một khi thân nàng có vấn đề thì bọn họ sẽ không có kết cục tốt. Nếu không phải trước đó đã kết minh với Việt Thanh Phong, sợ rằng chuyến này sẽ càng gian nan hơn.
Người có thể sử dụng được quá ít.
Những cao thủ đời trước của Huyền Thiên đã chết hết không còn một ai, những người còn lại có thể dùng đều bị nàng phái đi nơi khác để áp trận, một củ cải một hố đất, không còn ai có thể dùng. Tất nhiên cửa hàng nào lớn đều sẽ gặp phải vấn đề này, nhưng cũng không thể vì một đại hội võ lâm mà thu hẹp lực lượng, chỉ có thể tự mình gánh lấy áp lực này mà thôi.
“Có ám vệ để dùng thì thật tốt…” Nàng vô cùng cảm khái.
Tư Ly và Lữ Chính đều là người tai thính mắt tinh, nghe thấy nàng tự thì thầm cũng bắt đầu hùa theo: “Giáo chủ muốn gây dựng lại ám vệ sao?”
Hề Ngọc Đường không trả lời.
Sao chưởng giáo một môn phái lại không có ám vệ? Lúc trước Hề Ngọc Đường cũng có. Khi nàng còn chưa ngồi lên vị trí giáo chủ, mấy vị trưởng bối còn lại đã từng phí hết tâm tư, tất cả ám vệ đều là do bọn họ tự chọn lựa vì muốn tạo được một đội tử sĩ cho nàng trước khi chết. Vậy mà trong nhóm ám vệ kia lại có một phản đồ, lần đó, Hề Ngọc Đường đã suýt bỏ mạng, vết sẹo trên mặt cũng có từ khi ấy.
Sau này thực lực của nàng mạnh hơn, lên đứng đầu một giáo phái, vì vậy mới bắt đầu có ý định tự tuyển chọn người, vốn tưởng rằng không có tí sơ hở nào, ai ngờ vẫn còn có vấn đề.
Lòng người khó dò, vô số lợi ích trước mắt, vĩnh viễn không có cách để khảo nghiệm lòng người. Nàng đã nhận được rất nhiều bài học kinh nghiệm, những chuyện như thế này, dù có thế nào cũng không thể sắp xếp được.
Nàng muốn cố gắng luyện công, muốn kiếm tiền, muốn báo thù, muốn nuôi nhà mình… Mà bồi dưỡng ám vệ cần một lượng thời gian và tiền vốn rất lớn, hiện tại nàng không thể làm được.
“A…” Nàng chán nản gục xuống bàn, kêu rên đầy thống khổ: “Ta nghèo quá!!! Ta nghèo đến chết mất!!”
Nhắc tới chữ nghèo, ba tên thủ hạ đều có chung một vẻ mặt.
“Không bằng giết Việt thiếu chủ…” Tư Ly nhìn về phía tay mình, ánh mắt có chút dao động. Hắn vô cùng thông minh, dĩ nhiên có thể đoán được chuyện hôm qua là nhờ phúc của Việt thiếu chủ, nhưng một khi đã đi cướp của, ai còn quan tâm những thứ đó chứ…
Mắt Hề Ngọc Đường sáng lên, ngay sau đó lại nhụt chí: “Không được, giờ ta không muốn gặp hắn…”
Việt Thanh Phong biết quá nhiều, nàng không có cảm giác an tâm, mặc dù giữa hai người vẫn còn một bí mật chung là Hề Ngọc Lam, nhưng lúc này vẫn không thể chắc chắn liệu người nọ còn có tin tức gì không.
‘Tố Cửu’ và ‘Thái Sơ’ là hai bản bí tịch mà năm đó Hề Chi Mạc mang về, không rõ lai lịch, chỉ biết nếu hai món đồ này được thả ra giang hồ, chắc chắn sẽ dẫn tới một hồi rung chuyển dữ dội.
Rất ít người biết chuyện này, phụ thân nàng chính là một người chuyên lừa nữ nhi về những việc xấu mà mình từng làm. Hề Ngọc Đường vô cùng nghi ngờ trận đánh trên Tuyết Sơn kia, địch nhân không ngừng đánh về phía bọn họ, thời gian nàng nhìn thấy bí tịch đến khi Huyền Thiên bị diệt cũng không quá nửa năm, nếu không phải bị giấu đi thì sợ đã sớm bị lấy đi rồi.
Người mang ngọc có tội, đương nhiên nàng hiểu đạo lí này, tất nhiên không thể để lại mấy thứ mang điềm chết chóc kia, Hề Ngọc Đường lặng lẽ xử lí, tổng cộng đổi được hơn năm vạn lượng bạc.
… Lỗ vốn tới mức ruột gan nàng cũng đau theo.
Thấy gương mặt không khác gì trái mướp đắng của mọi người, Thẩm Thất than thở: “Xem ra chỉ có thể dựa vào Thất gia ta thôi.”
Mắt ba người toả sáng ngời ngời.
Nhìn ba con người không có tiền đồ kia, Thẩm Thất từ từ đứng dậy: “Gia đi ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi dậy sẽ sang Kinh Hồng Viện một chuyến. Nếu đã muốn cướp thì phải chọn nơi giàu có nhất để ra tay.”
Được lắm!
Ba người đồng loạt giơ mấy ngón tay cái.
Thẩm Thất liếc xéo đám người, chậm rãi rời đi.
Đưa mắt nhìn Thẩm Thất rời đi, Hề Ngọc Đường nhìn ánh mặt trời sáng sớm, cũng quyết định đến Hoa Thanh Viện của Âu Dương Huyền một lần. Mà cùng lúc đó, ở bên kia, không khí trong thư phòng của Âu Dương Huyền lại lạnh như băng, không như thường ngày.
Đóng chặt cửa thư phòng, Âu Dương Huyền đi tới đi lui, trên gương mặt vô cùng âm u chứa đầy sự tức giận. Một góc nào đó trong thư phòng, bóng tối bao phủ, một người với vóc dáng mập lùn đang che mặt dựa vào tường, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Chuyện hạ độc còn chưa lắng xuống, tối qua còn phạm phải sai lầm, mấy ngày nay, ngay cả một đáp án ngươi cũng không thể cho bổn toạ!” Âu Dương Huyền chất vấn đầy giận dữ: “Nói thẳng ra đi, có phải độc này là do ngươi hạ không?”
Thư phòng vô cùng yên tĩnh, một lúc lâu sau, hắc y nhân mới mở miệng: “Thứ lỗi cho ta nói thẳng, cho dù là độc này có phải do ta hạ hay không, hiện tại… Sợ rằng cũng đã được tính trên đầu ngài rồi.”
“Ngươi!” Âu Dương Huyền tức giận trừng mắt: “Là người hành động thiếu suy nghĩ, giờ còn muốn đổ hết lên người bổn minh chủ sao? Ngươi có biết suýt chút nữa bổn minh chủ cũng đã chết rồi không?”
“Chẳng phải giờ minh chủ vẫn bình an vô sự đó sao?” Hắc y nhân nói rất thản nhiên.
“Đó là do mạng của bổn minh chủ lớn!”
Mồ hôi lạnh của Âu Dương Huyền lặng lẽ chảy dọc sau lưng. Người này nhúng tay vào yến hội trong khi ông ta không hề hay biết gì… Vũ Sơn ngày nay, vẫn là Vũ Sơn mà ông ta nắm trong tay sao?
Bình tĩnh lại, ông ta cười lạnh, nói: “Xem ra thủ đoạn của chủ tử ngươi cũng không có gì đặc biệt… Thế nào, chút bản lĩnh có được đã dùng hết, bước tiếp theo lại định ngồi ôm cây đợi thỏ, chờ họ giết lẫn nhau sao?”
Hắc y nhân không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Huyền, ánh mắt ấy như một con rắn độc khiến Âu Dương Huyền vừa thấy đã nổi da gà.
“Âu Dương minh chủ, có phải ngài đã quên thân phận của mình rồi không?”
Thân hình Âu Dương Huyền chợt cứng đờ.
“Để ta nói cho ngài biết…” Hắc y nhân bước từng bước ra khỏi bóng râm, đi tới trước mặt Âu Dương Huyền, nhìn chằm chằm vào người trước mặt: “Ngài chính là một, con, chó của chủ tử!”
Hắn cười hai tiếng, tiếng cười như cọc gỗ bị chém lìa: “Ta và ngài đều là những con chó của chủ tử, chỉ làm việc cho chủ tử mà thôi, ngài làm minh chủ võ lâm của ngài, không thể ra tay, vì vậy ta cứ giúp ngài một chút!”
“Nhưng việc ngươi làm đã gây trở ngại cho ta.” Âu Dương Huyền cố gắng kìm chế cơn tức giận.
Hiện tại không phải là thời cơ tốt để ra tay với Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong, nếu bọn họ chết ở Vũ Sơn thì liệu ông ta còn có thể ngồi vững trên cái ghế này sao?
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng: “Vậy ý của Âu Dương minh chủ là cứ giải quyết hai tảng đá cản đường này của ngài một cách quang minh chính đại à?”
Âu Dương Huyền nghẹn họng.
“Thời gian chủ tử cho ngài không nhiều lắm, thâu tóm toàn bộ thế lực của võ lâm trong tay mới là chính sự.” Hắc y nhân nói: “Phải nhanh chóng loại bỏ mấy tảng đá cản đường ấy đi. Nếu Âu Dương minh chủ không muốn ra tay, thì chuyện này, cứ giao cho lão phu.”
Âu Dương Huyền trầm mặc trong chốc lát, môi giật giật: “Có Việt Thanh Phong ở đây, Hề Ngọc Đường không thể vượt mặt ta. Bổn toạ có lòng tin sẽ thu phục được hắn, nói thế nào thì Huyền Thiên giáo cũng là một thế lực lớn.”
Huống chi, ai cũng nói bản bí tịch trong truyền thuyết kia vẫn ở trên Tuyết Sơn, tuy Âu Dương Huyền ông ta chỉ làm việc thay người khác, nhưng cũng có lòng riêng. Có điều, chút lòng riêng này không thể được tiết lộ với người khác mà thôi.
Hắc y nhân kia cười đầy châm chọc.
Thu phục Hề Ngọc Đường ư? Đây là chuyện buồn cười nhất mà lão từng nghe qua.
Cho rằng chỉ cần đưa một tấm thiếp anh hùng thì đã có thể khiến trên dưới Huyền Thiên giáo phải đội ơn sao? Nếu Hề Ngọc Đường có thể bị thu phục dễ dàng như thế thì bọn họ đã sớm ra tay nhiều năm trước rồi!
“Lòng dạ yếu đuối không thể làm đại sự.” Cuối cùng hắc y nhân mở miệng: “Âu Dương minh chủ, cẩn thận hại người hại mình.”
Âu Dương Huyền có chút tức giận nhìn người trước mắt, còn chưa kịp mở miệng, hai người cùng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ xa. Liếc mắt nhìn nhau, thân hình hắc y nhân chợt loé, chưa kịp phát ra chút tiếng động nào, người đã rời đi từ cửa sau.
Chờ trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên, Âu Dương Huyền sửa sang lại y quan, ngập ngừng trong chốc lát, điều chỉnh lại vẻ mặt rồi mở cửa.
Người đứng ở cửa là đồ đệ của ông ta, Lâm Uyên.
“Sư phụ.” Lâm Uyên ôm quyền: “Hề giáo chủ đã tới, đang đợi ở chính sảnh.”
Âu Dương Huyền gật đầu đi ra khỏi cửa. Lúc đi lướt qua Lâm Uyên thì dừng lại một chút, muốn nói gì đó, nhưng khi quét mắt tới khuôn mặt nghiêm túc chính trực của đồ đệ mình, lời đã đến bên miệng lại bị nuốt vào.
Hay là quên đi…
Lòng người đệ tử này của ông ta quá chính trực, người quá ngay thẳng, cứ để cho hắn làm một gã hiệp khách trường kiếm chốn giang hồ thôi.
Vừa mới đẩy cửa ra ngoài, Thẩm Thất, Tư Ly và Lữ Chính đang sóng vai đứng, nhìn sang bằng mấy ánh mắt sáng người. Dưới mắt ba người cũng có quầng thâm, hiển nhiên là đã canh giữ hai ngày rồi.
Hề Ngọc Đường không nhịn được mà cười rộ lên.
Thấy nàng bình an vô sự, ba người cũng không hỏi một câu dư thừa nào, nên sắp xếp bữa sáng thì sắp xếp bữa sáng, nên đi sắc thuốc thì đi sắc thuốc, mỗi người một việc như không có gì xảy ra, hệt như đã quên mấy chuyện xảy ra chuyện khi nàng luyện công, mọi thứ giống như một buổi sáng bình thường, không khác gì với lúc trước.
Lúc ăn cơm, Tư Ly líu ríu nói chuyện bát quái mình nghe được, Lữ Chính ngồi bên cạnh bổ sung khiến Hề Ngọc Đường vô cùng nhức đầu nhưng lại không nhịn được mà cứ vừa nghe vừa cười tủm tỉm, thỉnh thoảng còn gắp chút thức ăn cho Tư Ly, đổi lấy một nụ cười ngọt ngào của hắn.
Nghe Tư Ly nói, đêm qua Việt thiếu chủ lại phát bệnh, canh hai phái Thu Viễn tới Quan Lan Viễn để tìm Thẩm Thất, mãi đến canh tư mới về.
Cùng lúc đó, đêm qua có thích khách âm thầm lẻn vào viện của Âu Dương minh chủ muốn hành thích người, lại bị thủ vệ phụ trách là Lâm Uyên phát hiện, hai người đại chiến một trận, thích khác chạy trốn. Âu Dương Huyền nổi trận lôi đình, tìm kiếm khắp Vũ sơn cả đêm, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào.
Nhị đệ tử Hàn Văn Ngạn của minh chủ phụ trách dãy Quan Lan Viện, đúng lúc Hề Ngọc Đường luyện công, vốn còn muốn xông vào, vừa lúc Thu Viễn đến tìm Thẩm Thất, thuận miệng nói bệnh cũ của Việt thiếu chủ lại tái phát, chính là vì ra tay quá nặng trong lần luận võ đợt trước với Hề giáo chủ, hai người đều bị nội thương, nhất định Hề giáo chủ đang phải bế quan, lúc này xông vào thì không tốt cho lắm.
Hàn Văn Ngạn không dám tự ý hành động, chỉ báo lại việc này cho Âu Dương Huyền, người sau đích thân đến Quan Lan Viện, sau khi dùng nội lực thâm hậu của mình xác định việc Hề Ngọc Đường còn đang bận chữa thương, mà quả thật ngoại trừ nàng ở trong cũng không còn ai khác, ngay khi đó nơi khác cũng bắt đầu xảy ra chuyện, lúc này mọi thứ mới dừng lại.
Vũ sơn rối loạn một đêm, thích khách không sa lưới, không ai dám ngủ. Lữ Chính và Tư Ly thương lượng với nhau, quyết định tiếp tục trợ giúp cho giáo chủ, Thẩm Thất ở bên ngoài canh đợi lệnh, ba người đã nghĩ kĩ, chỉ cần giáo chủ tẩu hoả nhập ma, cho dù có phải liều chết thì bọn họ cũng phải vọt vào ngăn lại.
Cũng may nàng còn có thể bước ra ngoài mà không có chút hao tổn gì, tâm cảnh cũng đã bình, không sinh tâm ma, thực lực lại nâng cao thêm một bậc.
Nhìn Tư Ly nói cười vui vẻ như mở cờ trong bụng mà kể chuyện xưa, lòng Hề Ngọc Đường vừa yên bình vừa vui vẻ, ăn xong một bữa điểm tâm, cả người cũng bình tĩnh hẳn, hơi thở còn có phần thâm sâu hơn trước.
Lữ Chính và Thẩm Thất ở cạnh cũng nhìn nhau, cuối cùng đã hoàn toàn yên lòng.
Chẳng qua, chuyện hôm qua cũng có chút kì lạ, Hề Ngọc Đường không thể không thừa nhận, sợ là mình đã nợ Việt Thanh Phong rồi.
Sao Thu Viễn có thể tới đúng lúc như vậy? Sao có thể đến nói nàng phải bế quan do nội thương đúng lúc như thế, thậm chí còn thầm đe doạ Hàn Văn Ngạn mà không để lại chút dấu vết nào? Còn có việc nơi khác xảy ra chuyện là thật hay giả? Vừa nghĩ đến đây, nếu đêm qua Hàn Văn Ngạn dẫn người xông vào, Tư Ly và Lữ Chính sẽ không thể cản được.
Nếu không có lời xác nhận của Việt Thanh Phong, nhất định nàng sẽ phải chịu tội.
Hề Ngọc Đường không hề nghi ngờ đây chính là sắp xếp của hắn.
Ám vệ Việt gia không phải để nói chơi, tin tức rất nhanh nhạy, sợ rằng đêm qua khi Hoa Thanh Viện của Âu Dương Huyền xảy ra chuyện thì bên kia đã biết, nghi ngờ sẽ có người lợi dụng chuyện này nên mới giả bộ phát bệnh, bảo Thu Viễn đến làm nhân chứng. Mọi người đều biết Thu Viễn là gã sai vặt bên cạnh Việt Thanh Phong, nhất định sẽ có chỗ hữu dụng của hắn, mà có kẻ thứ ba ở đây, Âu Dương Huyền hoặc những thích khách nấp trong bóng tối cũng không thể động thủ một cách quang minh chính đại.
Chỉ cần có thể sống sót qua được một đêm, trước khi trời sáng không xảy ra vấn đề gì, dù nàng có thể xuất quan hay không, chuyện gì cũng có thể trở lại như bình thường.
E rằng Việt Thanh Phong đã có thể đoán được tám chín phần chuyện nàng đang cố ổn định tâm cảnh của mình.
“Hắn phát bệnh thật sao?” Hề Ngọc Đường nhìn về phía Thẩm Thất.
Người sau lười biếng gật đầu, rất có thâm ý: “Đi qua quỷ môn quan một lần, nội thương và ngoại thương đều không nhẹ.”
Hề giáo chủ: “…”
Lần xuất môn này nàng chỉ mang theo một mình Thẩm Thất, một là để lại lực lượng nhất định để bảo vệ đại bản doanh trên Tuyết Sơn, Trâu Thanh và Nghênh Thu một người võ công cao cường, một người suy nghĩ cẩn trọng, hai người phối hợp với nhau cũng đủ để phụ trách nhiệm vụ. Hai là nàng nghĩ khi đến Lạc Dương đã có phân đường, cũng có đầy đủ nhân thủ, Lữ Chính là một nhân tài trên mọi lĩnh vực, Trâu Thanh và Nghênh Thu hợp lại cũng không thể so được, cộng thêm nàng, Tư Ly và Thẩm Thất, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng nàng đã xem thường chuyên đi đại hội võ lâm lần này, cũng không ngờ sẽ có nhiều biến cố như vậy. Lữ Chính chỉ có một, Tư Ly không có đủ kinh nghiệm, Thẩm Thất không có võ công, một khi thân nàng có vấn đề thì bọn họ sẽ không có kết cục tốt. Nếu không phải trước đó đã kết minh với Việt Thanh Phong, sợ rằng chuyến này sẽ càng gian nan hơn.
Người có thể sử dụng được quá ít.
Những cao thủ đời trước của Huyền Thiên đã chết hết không còn một ai, những người còn lại có thể dùng đều bị nàng phái đi nơi khác để áp trận, một củ cải một hố đất, không còn ai có thể dùng. Tất nhiên cửa hàng nào lớn đều sẽ gặp phải vấn đề này, nhưng cũng không thể vì một đại hội võ lâm mà thu hẹp lực lượng, chỉ có thể tự mình gánh lấy áp lực này mà thôi.
“Có ám vệ để dùng thì thật tốt…” Nàng vô cùng cảm khái.
Tư Ly và Lữ Chính đều là người tai thính mắt tinh, nghe thấy nàng tự thì thầm cũng bắt đầu hùa theo: “Giáo chủ muốn gây dựng lại ám vệ sao?”
Hề Ngọc Đường không trả lời.
Sao chưởng giáo một môn phái lại không có ám vệ? Lúc trước Hề Ngọc Đường cũng có. Khi nàng còn chưa ngồi lên vị trí giáo chủ, mấy vị trưởng bối còn lại đã từng phí hết tâm tư, tất cả ám vệ đều là do bọn họ tự chọn lựa vì muốn tạo được một đội tử sĩ cho nàng trước khi chết. Vậy mà trong nhóm ám vệ kia lại có một phản đồ, lần đó, Hề Ngọc Đường đã suýt bỏ mạng, vết sẹo trên mặt cũng có từ khi ấy.
Sau này thực lực của nàng mạnh hơn, lên đứng đầu một giáo phái, vì vậy mới bắt đầu có ý định tự tuyển chọn người, vốn tưởng rằng không có tí sơ hở nào, ai ngờ vẫn còn có vấn đề.
Lòng người khó dò, vô số lợi ích trước mắt, vĩnh viễn không có cách để khảo nghiệm lòng người. Nàng đã nhận được rất nhiều bài học kinh nghiệm, những chuyện như thế này, dù có thế nào cũng không thể sắp xếp được.
Nàng muốn cố gắng luyện công, muốn kiếm tiền, muốn báo thù, muốn nuôi nhà mình… Mà bồi dưỡng ám vệ cần một lượng thời gian và tiền vốn rất lớn, hiện tại nàng không thể làm được.
“A…” Nàng chán nản gục xuống bàn, kêu rên đầy thống khổ: “Ta nghèo quá!!! Ta nghèo đến chết mất!!”
Nhắc tới chữ nghèo, ba tên thủ hạ đều có chung một vẻ mặt.
“Không bằng giết Việt thiếu chủ…” Tư Ly nhìn về phía tay mình, ánh mắt có chút dao động. Hắn vô cùng thông minh, dĩ nhiên có thể đoán được chuyện hôm qua là nhờ phúc của Việt thiếu chủ, nhưng một khi đã đi cướp của, ai còn quan tâm những thứ đó chứ…
Mắt Hề Ngọc Đường sáng lên, ngay sau đó lại nhụt chí: “Không được, giờ ta không muốn gặp hắn…”
Việt Thanh Phong biết quá nhiều, nàng không có cảm giác an tâm, mặc dù giữa hai người vẫn còn một bí mật chung là Hề Ngọc Lam, nhưng lúc này vẫn không thể chắc chắn liệu người nọ còn có tin tức gì không.
‘Tố Cửu’ và ‘Thái Sơ’ là hai bản bí tịch mà năm đó Hề Chi Mạc mang về, không rõ lai lịch, chỉ biết nếu hai món đồ này được thả ra giang hồ, chắc chắn sẽ dẫn tới một hồi rung chuyển dữ dội.
Rất ít người biết chuyện này, phụ thân nàng chính là một người chuyên lừa nữ nhi về những việc xấu mà mình từng làm. Hề Ngọc Đường vô cùng nghi ngờ trận đánh trên Tuyết Sơn kia, địch nhân không ngừng đánh về phía bọn họ, thời gian nàng nhìn thấy bí tịch đến khi Huyền Thiên bị diệt cũng không quá nửa năm, nếu không phải bị giấu đi thì sợ đã sớm bị lấy đi rồi.
Người mang ngọc có tội, đương nhiên nàng hiểu đạo lí này, tất nhiên không thể để lại mấy thứ mang điềm chết chóc kia, Hề Ngọc Đường lặng lẽ xử lí, tổng cộng đổi được hơn năm vạn lượng bạc.
… Lỗ vốn tới mức ruột gan nàng cũng đau theo.
Thấy gương mặt không khác gì trái mướp đắng của mọi người, Thẩm Thất than thở: “Xem ra chỉ có thể dựa vào Thất gia ta thôi.”
Mắt ba người toả sáng ngời ngời.
Nhìn ba con người không có tiền đồ kia, Thẩm Thất từ từ đứng dậy: “Gia đi ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi dậy sẽ sang Kinh Hồng Viện một chuyến. Nếu đã muốn cướp thì phải chọn nơi giàu có nhất để ra tay.”
Được lắm!
Ba người đồng loạt giơ mấy ngón tay cái.
Thẩm Thất liếc xéo đám người, chậm rãi rời đi.
Đưa mắt nhìn Thẩm Thất rời đi, Hề Ngọc Đường nhìn ánh mặt trời sáng sớm, cũng quyết định đến Hoa Thanh Viện của Âu Dương Huyền một lần. Mà cùng lúc đó, ở bên kia, không khí trong thư phòng của Âu Dương Huyền lại lạnh như băng, không như thường ngày.
Đóng chặt cửa thư phòng, Âu Dương Huyền đi tới đi lui, trên gương mặt vô cùng âm u chứa đầy sự tức giận. Một góc nào đó trong thư phòng, bóng tối bao phủ, một người với vóc dáng mập lùn đang che mặt dựa vào tường, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Chuyện hạ độc còn chưa lắng xuống, tối qua còn phạm phải sai lầm, mấy ngày nay, ngay cả một đáp án ngươi cũng không thể cho bổn toạ!” Âu Dương Huyền chất vấn đầy giận dữ: “Nói thẳng ra đi, có phải độc này là do ngươi hạ không?”
Thư phòng vô cùng yên tĩnh, một lúc lâu sau, hắc y nhân mới mở miệng: “Thứ lỗi cho ta nói thẳng, cho dù là độc này có phải do ta hạ hay không, hiện tại… Sợ rằng cũng đã được tính trên đầu ngài rồi.”
“Ngươi!” Âu Dương Huyền tức giận trừng mắt: “Là người hành động thiếu suy nghĩ, giờ còn muốn đổ hết lên người bổn minh chủ sao? Ngươi có biết suýt chút nữa bổn minh chủ cũng đã chết rồi không?”
“Chẳng phải giờ minh chủ vẫn bình an vô sự đó sao?” Hắc y nhân nói rất thản nhiên.
“Đó là do mạng của bổn minh chủ lớn!”
Mồ hôi lạnh của Âu Dương Huyền lặng lẽ chảy dọc sau lưng. Người này nhúng tay vào yến hội trong khi ông ta không hề hay biết gì… Vũ Sơn ngày nay, vẫn là Vũ Sơn mà ông ta nắm trong tay sao?
Bình tĩnh lại, ông ta cười lạnh, nói: “Xem ra thủ đoạn của chủ tử ngươi cũng không có gì đặc biệt… Thế nào, chút bản lĩnh có được đã dùng hết, bước tiếp theo lại định ngồi ôm cây đợi thỏ, chờ họ giết lẫn nhau sao?”
Hắc y nhân không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Huyền, ánh mắt ấy như một con rắn độc khiến Âu Dương Huyền vừa thấy đã nổi da gà.
“Âu Dương minh chủ, có phải ngài đã quên thân phận của mình rồi không?”
Thân hình Âu Dương Huyền chợt cứng đờ.
“Để ta nói cho ngài biết…” Hắc y nhân bước từng bước ra khỏi bóng râm, đi tới trước mặt Âu Dương Huyền, nhìn chằm chằm vào người trước mặt: “Ngài chính là một, con, chó của chủ tử!”
Hắn cười hai tiếng, tiếng cười như cọc gỗ bị chém lìa: “Ta và ngài đều là những con chó của chủ tử, chỉ làm việc cho chủ tử mà thôi, ngài làm minh chủ võ lâm của ngài, không thể ra tay, vì vậy ta cứ giúp ngài một chút!”
“Nhưng việc ngươi làm đã gây trở ngại cho ta.” Âu Dương Huyền cố gắng kìm chế cơn tức giận.
Hiện tại không phải là thời cơ tốt để ra tay với Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong, nếu bọn họ chết ở Vũ Sơn thì liệu ông ta còn có thể ngồi vững trên cái ghế này sao?
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng: “Vậy ý của Âu Dương minh chủ là cứ giải quyết hai tảng đá cản đường này của ngài một cách quang minh chính đại à?”
Âu Dương Huyền nghẹn họng.
“Thời gian chủ tử cho ngài không nhiều lắm, thâu tóm toàn bộ thế lực của võ lâm trong tay mới là chính sự.” Hắc y nhân nói: “Phải nhanh chóng loại bỏ mấy tảng đá cản đường ấy đi. Nếu Âu Dương minh chủ không muốn ra tay, thì chuyện này, cứ giao cho lão phu.”
Âu Dương Huyền trầm mặc trong chốc lát, môi giật giật: “Có Việt Thanh Phong ở đây, Hề Ngọc Đường không thể vượt mặt ta. Bổn toạ có lòng tin sẽ thu phục được hắn, nói thế nào thì Huyền Thiên giáo cũng là một thế lực lớn.”
Huống chi, ai cũng nói bản bí tịch trong truyền thuyết kia vẫn ở trên Tuyết Sơn, tuy Âu Dương Huyền ông ta chỉ làm việc thay người khác, nhưng cũng có lòng riêng. Có điều, chút lòng riêng này không thể được tiết lộ với người khác mà thôi.
Hắc y nhân kia cười đầy châm chọc.
Thu phục Hề Ngọc Đường ư? Đây là chuyện buồn cười nhất mà lão từng nghe qua.
Cho rằng chỉ cần đưa một tấm thiếp anh hùng thì đã có thể khiến trên dưới Huyền Thiên giáo phải đội ơn sao? Nếu Hề Ngọc Đường có thể bị thu phục dễ dàng như thế thì bọn họ đã sớm ra tay nhiều năm trước rồi!
“Lòng dạ yếu đuối không thể làm đại sự.” Cuối cùng hắc y nhân mở miệng: “Âu Dương minh chủ, cẩn thận hại người hại mình.”
Âu Dương Huyền có chút tức giận nhìn người trước mắt, còn chưa kịp mở miệng, hai người cùng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ xa. Liếc mắt nhìn nhau, thân hình hắc y nhân chợt loé, chưa kịp phát ra chút tiếng động nào, người đã rời đi từ cửa sau.
Chờ trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên, Âu Dương Huyền sửa sang lại y quan, ngập ngừng trong chốc lát, điều chỉnh lại vẻ mặt rồi mở cửa.
Người đứng ở cửa là đồ đệ của ông ta, Lâm Uyên.
“Sư phụ.” Lâm Uyên ôm quyền: “Hề giáo chủ đã tới, đang đợi ở chính sảnh.”
Âu Dương Huyền gật đầu đi ra khỏi cửa. Lúc đi lướt qua Lâm Uyên thì dừng lại một chút, muốn nói gì đó, nhưng khi quét mắt tới khuôn mặt nghiêm túc chính trực của đồ đệ mình, lời đã đến bên miệng lại bị nuốt vào.
Hay là quên đi…
Lòng người đệ tử này của ông ta quá chính trực, người quá ngay thẳng, cứ để cho hắn làm một gã hiệp khách trường kiếm chốn giang hồ thôi.
/56
|