Edit: Tử Chân
Hề Ngọc Đường có chút cảm xúc rất phức tạp với vị minh chủ võ lâm này.
Làm một kẻ có dã tâm chiếm lấy ngôi vị minh chủ, nàng không bao giờ keo kiệt trong việc áp dụng mấy suy tính đầy độc ác lên người Âu Dương Huyền. Qúa trình ông ta thượng vị cũng rất hài hước, bỏ qua đám người đoản mệnh làm vật hi sinh như… Vị minh chủ Trác Chính Dương kia, năm đó sau khi Hề Ngọc Đường bại bởi Việt Thanh Phong, Âu Dương Huyền không cần thắng mà thượng vị, lực uy hiếp cũng không được bao nhiêu. Tại vị mười năm, Âu Dương Huyền ngồi rất vững, rất có hiệp nghĩa, giang hồ cũng bình lặng hơn trước rất nhiều. Quan trọng hơn là, ông ta lại để mặc kẻ có lực uy hiếp rất cao tới vị trí minh chủ như nàng và Việt Thanh Phong tồn tại.
Ông ta có coi trọng vị trí minh chủ này không, rất coi trọng. Hôm nay phần lớn hậu bối chỉ biết tới Âu Dương Huyền của Võ Lâm Minh mà không biết tới Âu Dương Huyền của Đoạc Nhạc Môn. Nhưng nếu xét tới trường hợp ông ta không coi trọng vị trí này… Mỗi một kì đại hội võ lâm ông ta đều mời nhân sĩ khắp nơi đến để khiêu chiến vị trí của mình.
Chẳng qua phần lớn mọi người đều chết trước cửa ải Hề Ngọc Đường.
Cả võ lâm đều biết Âu Dương minh chủ là người gánh nồi nhiều năm, có chuyện gì bỏ lại cho ông ta thì nhiều lắm ông ta cũng chỉ cười khổ hai tiếng rồi tiếp nhận, rất dễ nói chuyện. Nhưng cùng lúc đó bọn họ cũng biết vị minh chủ này cũng rất có dã tâm, có thực lực, có thủ đoạn, nếu không thì đã không ngồi được trên vị trí này lâu như thế.
Đổi lại nếu nàng là Âu Dương Huyền, chắc chắn Huyền Thiên không thể có cơ hội phát triển lớn mạnh hơn, ‘Hề Ngọc Đường’ và ‘Việt Thanh Phong’, hai cái tên này sẽ sớm hoá thành một gò đất, sao còn có chuyện tốt như tham gia đại hội võ lâm vậy? Không cần nói chuyện khác, cứ lấy chuyện thích khách gần đây mà xem, nếu nàng là Âu Dương Huyền, đừng nói ai là Thu Viễn, cho dù có là Việt Thanh Phong đích thân đến thì cần xông vào Quan Lan Viện thì cứ xông… Cùng lắm thì sau đó cứ nói là thấy hành tung của thích khách, hành động lần này chỉ là để bảo vệ giáo chủ Huyền Thiên giáo mà thôi.
Ai có thể cản minh chủ võ lâm, dù có là người đứng đầu chính đạo thì thế nào?
Muốn thành đại sự, nhất định lòng dạ phải độc ác, nên bỏ phải bỏ, nên quên phải quên.
Vừa có mưu đồ, nhưng bụng lại mang một lòng hiệp sĩ hào phóng đôn hậu chân chính, chẳng phải đó là đang nói đùa sao?
Mặc dù lòng Hề Ngọc Đường đã sớm đặt chuyện hạ độc lên đầu minh chủ, nhưng cũng không biết có phải giữa lúc xảy ra biến cố đã xảy ra chuyện gì hay không mà lần gặp mặt riêng này, lúc Âu Dương Huyền nói chuyện còn có chút ý muốn lôi kéo, không chỉ hỏi han ân cần quan tâm đến nàng nhiều hơn, còn tự mình làm chủ đưa rất nhiều thánh dược trị thương đến trước mặt nàng, lúc Hề Ngọc Đường muốn cáo từ xuống núi cũng bị ông ta cố giữ lại, hi vọng nàng đừng vắng mặt trong đại hội võ lâm lần này.
Khoan nói đến chuyện đó, ông ta còn chủ động giải thích chuyện thích khách, khi đến đoạn ông ta lấy được tấm lệnh bài ‘Thính Vũ Các’ ra khỏi thi thể đẫm máu của thích khách thì Hề Ngọc Đường đã bị thái độ của ông ta làm cho mơ hồ rồi.
Chẳng lẽ muốn đổi thành dụ dỗ sao?
Nước ấm luộc ếch à?
Hề Ngọc Đường không thể hiểu ý được ý đồ cũng ông ta, tất nhiên cũng không dám đồng ý bừa điều gì, miễn cưỡng ở lại Hoa Thanh Viện ăn cơm rồi từ chối lời mời đánh cờ của Âu Dương Huyền, ra đi với một tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một bữa cơm ăn mà khách và chủ đều vui mừng. Cũng không biết có phải là do nàng quá đa nghi hay không, thức ăn đầy bàn, Âu Dương Huyền lại động đũa trước, sau đó mới nhiệt tình mời nàng, dường như đang muốn đích thân chứng minh bản thân mình đã không hạ độc, cũng sẽ không hạ độc vậy.
Cành ô liu đã vươn tới trước mặt nàng rồi…
Mang theo một bụng đầy nghi vấn trở về Quan Lan Viện, đập vào mắt Hề Ngọc Đường chính là Thẩm Thất ngồi dưới tàng cây giữa đình viện, lười nhác chỉ điểm Tư Ly phân dược liệu, một bên là Lữ Chính đang vùi đầu vào bàn đá xử lí công sự.
… Yên lặng hài hoà đến mức không thể lí giải được.
“Giáo chủ về rồi à?” Tư Ly phát hiện nàng đầu tiên, một nụ cười sáng lạn nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú.
Hề Ngọc Đường ngồi xuống chỗ đối diện Lữ Chính, ngoắc ngoắc tay với Tư Ly: “Có chuyện giao cho ngươi đi làm.”
Tư Ly bỏ lại dược liệu chạy tới.
Lấy một tờ giấy trắng dưới tay Lữ Chính, Hề Ngọc Đường viết mấy chữ như cưỡi ngựa xem rồng, sau khi thổi cho khô thì đưa tới: “Trở về Tuyết Sơn, đưa cái này cho Nghênh Thu.”
Lời vừa nói xong, động tác của Thẩm Thất và Lữ Chính dừng lại.
Tư Ly nhận lấy rồi quét nhanh qua mấy vòng, kinh ngạc hỏi: “Giáo chủ, có người muốn xuống tay với chúng ta sao?”
Lữ Chính và Thẩm Thất cũng bu lại, thấy mấy chữ viết xấu xí như rùa bò phía trên thì khoé miệng khẽ co rút.
“Vừa nhìn thì đúng là bút tích của giáo chủ rồi…” Lữ Chính không nhịn được muốn nôn thành một dòng sông.
Hề Ngọc Đường trừng mắt liếc ông ta.
“Đừng có học theo nàng, có nghe không.” Thẩm Thất gõ đầu Tư Ly.
Tư Ly: “Biết rồi.”
Hề Ngọc Đường: “…”
Hắng giọng, nàng làm như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục nói: “Ta không có ở đó, tốt hơn hết là các người phải tiếp đãi khách thật chu đáo biết chưa?”
Thái độ của Âu Dương Huyền có biến, khiến nàng không thể không phòng bị cẩn thận, phải cố gắng không để lộ tý sơ hở nào. Nàng phải ở lại Lạc Dương một khoảng thời gian nữa, nếu lỡ như trong khoảng thời gian này có ai muốn đến Tuyết Sơn ‘ngắm phong cảnh’ thì tốt nhất phải bắt bọn họ có đi mà không có về, hối hận vì cuộc đời này đã lên Tuyết Sơn.
Tư Ly hiểu ra: “Có phải Âu Dương minh chủ không để ngài xuống núi không?”
Hề Ngọc Đường liếc người sau bằng một ánh nhìn đầy cảnh cáo, người sau lè lưỡi, lôi Lữ Chính đang sắp xếp lịch trình đi chỗ khác.
Hai người lần lượt đi khỏi, chỉ còn Thẩm Thất và Hề Ngọc Đường, người sau có chút mệt mỏi xoa huyệt thái dương, vừa thả tay xuống đã thấy một chén thuốc lượn lờ hơi nóng được đặt trước mặt nàng.
Hề Ngọc Đường nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thất, yên lặng bưng lên uống.
“Còn nhớ chuyện ngươi đã nói lúc tỉnh dậy sau khi trúng độc không?”
“Nhớ.” Hề Ngọc Đường cười nói: “Ta đi đâu cũng mang ngươi theo.”
“Tốt.”
Dứt lời, hắn lại trở về dưới tàng cây, tiếp tục công việc lúc trước Tư Ly vẫn chưa làm xong.
“Cái đó…” Tầm mắt của Hề Ngọc Đường cũng dời theo hắn: “Chuyện Ly Hoả Thảo, ta cảm thấy… Tạm thời không có tiến triển.”
Thẩm Thất vẫn phân chia dược liệu trong tay, không ngẩng đầu lên, nói: “Biết rồi.”
Hôm qua hắn đến viện của Việt Thanh Phong, lại nhìn thấy vết thương trên cổ hắn đã đoán được chỉ sợ có lẽ đoạn nói chuyện của hai người này không hề có chút khởi sắc nào, chắc còn có chút chém giết nữa.
“Thật sự xin lỗi.” Hề Ngọc Đường nhỏ giọng nói.
Động tác của Thẩm Thất vẫn không ngừng lại: “Sao lại nói những lời này?”
Hề Ngọc Đường xoa mũi, không trả lời.
Hai người họ quen nhau vô cùng tình cờ. Năm đó Hề Ngọc Đường may mắn sống sót từ sau trận chiến ở Tuyết Sơn, hôn mê bất tỉnh mấy tháng. Khi ấy Cốc chủ của Dược Vương Cốc cũng bị Trâu Thanh kéo tới xem bệnh cho nàng, Thẩm Thất cũng trở thành cái đuôi nhỏ của ông.
Để bảo vệ mạng cho Hề Ngọc Đường, Cốc chủ để lại Thẩm Thất rồi trở về một mình, ai ngờ trên đường lại gặp tặc mà thân vong, toàn bộ giáo chúng đồng hành cũng chết tại chỗ. Chờ đến khi Thẩm Thất biết tin thì hắn đã bị Dược Vương Cốc xoá tên, nguyên nhân là do đã đầu nhập vào ma giáo.
Vì vậy mà Thẩm Thất tính khí quật cường cứ như thế mà ở lại Huyền Thiên giáo.
Lúc đó tính mạng của Hề Ngọc Đường không có gì đáng ngại nhưng thân thể lại rất yếu ớt, mỗi ngày không ăn không uống lại không nói lời nào, là Thẩm Thất kiên quyết kéo nàng từ Quỷ Môn Quan trở về, còn cố gắng giúp nàng điều dưỡng thân thể cho tốt.
Sau này, vì báo ân cứu mạng, Hề Ngọc Đường tặng quyển y kinh ‘châm quyết Tố Cửu’ kia cho Thẩm Thất. Hai năm sau hắn nói muốn xuống núi rèn luyện y thuật, cố gắng thấu hiểu sở học, vừa đi chính là ba năm. Khi Hề Ngọc Đường đã cho rằng hắn sẽ không trở về, vậy mà một ngày nào đó lại gặp hắn trước sơn môn.
Hắn không đề cập tới ‘Tố Cửu’, lại mang thái độ ‘Ta đã học đồ ngươi cho ta thì sẽ làm việc cho ngươi, ngươi nuôi ta’, khiến Hề Ngọc Đường đang cười nhạo hắn không hiểu sao mà lại có chút ngại, cũng có chút cảm động.
Có thể nói, mạng này của nàng, cũng là của Thẩm Thất.
“Tóm lại ta thấy trừ Ly Hoả Thảo ra, chắc chắn vẫn còn cách khác.” Hề Ngọc Đường nịnh hót tiến tới cạnh nam tử kia, sau đó ngồi xuống bên cạnh, cầm chút dược liệu lên phân ra giúp hắn: “Ta bị trúng độc không chết, chỉ hơi khó chịu một chút, không chịu lạnh được mà thôi.”
Một tiếng chát vang lên, Thẩm Thất đánh vào tay Hề Ngọc Đường: “Đừng có gây thêm phiền nữa.”
“A.”
Kết quả cuối cùng Thẩm Thất đã không thể chịu đựng nổi, bỏ lại dược liệu, móc một tờ giấy cam đoan ra khỏi ngực đưa tới: “Ly Hoả Thảo này ta đã mua trả dần, lấy phí chẩn bệnh của Việt Thanh Phong để bù vào, có điều phải đến Tô Châu để lấy.”
Hề Ngọc Đường nhận lấy nhìn lướt qua, cảm động đến mức rối tinh rối mù: “Tiểu Mỹ~~~ QAQ”
“Cút.” Thẩm Thất đạp một cước sang.
————
Ngày đó, tiễn Tư Ly đi, Hề Ngọc Đường lại tiếp tục bế quan, ở lì trong phòng suốt mấy ngày, mãi đến lúc bổ sung lại hết phần thể lực đã tiêu hao lúc trước mới chịu ra khỏi cửa phòng.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp được một người tuyệt đối không thể nào xuất hiện trong viện của nàng…
Chỉ thấy dưới ánh nắng sớm, trước cây ngô đồng, một bóng dáng yểu điệu đang đứng đưa lưng về phía nàng, vừa mờ mờ ảo ảo, tóc dài đen như thác nước được thả tuỳ ý ở phía sau, một bộ y phục vàng nhạt phất phơ theo gió, gò má trắng như trứng gà bóc như ẩn như hiện, chỉ cần liếc mắt nhìn, cả linh hồn đã như bị hút đến nơi đó.
Cảnh đẹp, người đẹp.
Hề Ngọc Đường thầm than.
Mà khi nữ tử xoay người thì cho dù có là Hề Ngọc Đường thường nhìn thấy mỹ nhân cũng không nhịn được mà phải khen một tiếng thật xinh đẹp. Ánh mắt có chút sương mù như biết nói còn mang theo vẻ sợ sệt kia vừa nhìn tới thì nửa người trên của giáo chủ đại nhân đã nhũn ra rồi.
… Thế nhân đều nói Giang Thiên Đồng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, phong thái còn hơn cả vị sư phụ Liễu Mạn Vân năm đó, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Làm một nữ nhân, Hề Ngọc Đường không có cách nào để phủ nhận, Giang Thiên Đồng thật sự là… Qúa con mẹ nó đẹp!
Giáo chủ đại nhân luôn hài lòng với vẻ ngoài của mình, yên lặng ghen tỵ.
Hề Ngọc Đường vẫn duy trì phong phạm của cao thủ, bình tĩnh nhìn người trước mắt, quyết định phải đợi đối phương chủ động mở miệng trước. Hiện tại nàng không biết Giang Thu Đồng tìm nàng để làm gì, không phải là đi lạc đường chứ?
“… Ơ?” Giang Thiên Đồng nhìn thấy Hề Ngọc Đường, hơi ngẩn ra: “Hề giáo chủ à?”
Hề Ngọc Đường: “…”
Sao lại có lời dạo đầu như vậy?
Chỉ thấy vẻ mặt của nữ tử ở phía đối diện chuyển từ kinh ngạc đến hoảng sợ, trong đôi mắt như được rửa qua nước mùa thu đầy đủ các loại cảm xúc, hệt như đã không cẩn thận mà phá vỡ chuyện gì đó của người khác vậy.
“Sao ngài lại ra ngoài từ phòng của Việt giáo chủ vậy?”
…. Lạc đường thật kìa!!!
Muội tử nhà ngươi được rồi đấy! Ngươi có biết chỉ vừa mới mở miệng mà ngươi đã huỷ diệt mất chút mong đợi khi thấy mỹ nữ của ta với ngươi rồi không?
Nội tâm Hề Ngọc Đường như có cát bay đá chạy, mặt ngoài lại vô cùng bình tĩnh: “Ngươi nhầm đường rồi.”
Giang Thu Đồng: ??
“Đây không phải là viện của Việt Thanh Phong.”
Lời vừa dứt, nữ tử đối diện giật mình, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng đỏ lên, tay chân luống cuống, đứng không vững, cả người cũng có chút bối rối.
“Ta, ta…”
Hề Ngọc Đường dở khóc dở cười. Một muội tử ngây ngô như vậy, sao Liễu Mạn Vân có thể yên tâm thả nàng ra hành tẩu giang hồ thế?
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Giang Thiên Đồng. Ban đầu bên sông Tần Hoài, nếu không phải thấy nàng ấy và Tiêu Vân Hàm đang cùng du sông thì cũng sẽ không có chuyện lúc sau. Thế nhưng lúc đó nàng cách khá xa, cũng chưa từng nói chuyện nửa câu với vị đệ nhất mỹ nhân võ lâm này, giờ không ngờ lại gặp nàng trong tình cảnh như vậy…
Thở dài, Hề Ngọc Đường nói: “Giang cô nương, bổn toạ không bắt ngươi đâu.”
Thả lỏng đi được không? Đừng có giống như con tôm thế!
Giang Thiên Đồng vô cùng lúng túng, đôi mắt biết nói trời sinh đang nhìn chằm chằm vào dưới giày đầy xấu hổ, nghe thấy lời của Hề Ngọc Đường thì không nhịn được ngẩng đầu lên, thấy mặc dù nàng có vẻ lạnh lùng nhưng cũng không có ý trêu đùa mình, lòng cũng nhẹ nhõm hơn: “Thật sự xin lỗi, ta muốn tìm Việt thiếu chủ, nhưng hình như đã tới nhầm nơi rồi.”
“Không sao.” Hề Ngọc Đường đáp lại rất lạnh nhạt.
Lúc này Lữ Chính đã tỉnh dậy, bưng điểm tâm vào trong viện, đột nhiên nhìn thấy Giang Thiên Đồng, ông ta vô cùng sửng sốt. Hề Ngọc Đường quay đầu nhìn về phía ông ta, chỉ thấy đường chủ nhà mình đang có vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, trên mặt cũng viết mấy chữ ‘giáo chủ ngài đã làm cái gì thế!”, vừa thấy vậy, kẽ răng Hề Ngọc Đường cũng đau.
Không để ý tới Lữ đường chủ đang lên cơn, Hề Ngọc Đường nhìn về phía động vật nhỏ trước mắt, lướt mắt qua chiếc giày dính bùn của nàng, ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu: “Đói không?”
Giang Thiên Đồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy gương mặt của người trước mắt vẫn không có chút gợn sóng nào, cố gắng nặn ra một nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn: “Không…”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy mấy tiếng rột rột vang lên, Giang mỹ nhân phản ứng nhanh che bụng, khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Hề Ngọc Đường bị chọc cười, xoay người lại nói với Lữ Chính còn đang ngẩn người: “Bày cơm ở chính sảnh, bổn toạ muốn ăn sáng với Giang cô nương.”
Lữ Chính: “… Ớ.”
Hề Ngọc Đường có chút cảm xúc rất phức tạp với vị minh chủ võ lâm này.
Làm một kẻ có dã tâm chiếm lấy ngôi vị minh chủ, nàng không bao giờ keo kiệt trong việc áp dụng mấy suy tính đầy độc ác lên người Âu Dương Huyền. Qúa trình ông ta thượng vị cũng rất hài hước, bỏ qua đám người đoản mệnh làm vật hi sinh như… Vị minh chủ Trác Chính Dương kia, năm đó sau khi Hề Ngọc Đường bại bởi Việt Thanh Phong, Âu Dương Huyền không cần thắng mà thượng vị, lực uy hiếp cũng không được bao nhiêu. Tại vị mười năm, Âu Dương Huyền ngồi rất vững, rất có hiệp nghĩa, giang hồ cũng bình lặng hơn trước rất nhiều. Quan trọng hơn là, ông ta lại để mặc kẻ có lực uy hiếp rất cao tới vị trí minh chủ như nàng và Việt Thanh Phong tồn tại.
Ông ta có coi trọng vị trí minh chủ này không, rất coi trọng. Hôm nay phần lớn hậu bối chỉ biết tới Âu Dương Huyền của Võ Lâm Minh mà không biết tới Âu Dương Huyền của Đoạc Nhạc Môn. Nhưng nếu xét tới trường hợp ông ta không coi trọng vị trí này… Mỗi một kì đại hội võ lâm ông ta đều mời nhân sĩ khắp nơi đến để khiêu chiến vị trí của mình.
Chẳng qua phần lớn mọi người đều chết trước cửa ải Hề Ngọc Đường.
Cả võ lâm đều biết Âu Dương minh chủ là người gánh nồi nhiều năm, có chuyện gì bỏ lại cho ông ta thì nhiều lắm ông ta cũng chỉ cười khổ hai tiếng rồi tiếp nhận, rất dễ nói chuyện. Nhưng cùng lúc đó bọn họ cũng biết vị minh chủ này cũng rất có dã tâm, có thực lực, có thủ đoạn, nếu không thì đã không ngồi được trên vị trí này lâu như thế.
Đổi lại nếu nàng là Âu Dương Huyền, chắc chắn Huyền Thiên không thể có cơ hội phát triển lớn mạnh hơn, ‘Hề Ngọc Đường’ và ‘Việt Thanh Phong’, hai cái tên này sẽ sớm hoá thành một gò đất, sao còn có chuyện tốt như tham gia đại hội võ lâm vậy? Không cần nói chuyện khác, cứ lấy chuyện thích khách gần đây mà xem, nếu nàng là Âu Dương Huyền, đừng nói ai là Thu Viễn, cho dù có là Việt Thanh Phong đích thân đến thì cần xông vào Quan Lan Viện thì cứ xông… Cùng lắm thì sau đó cứ nói là thấy hành tung của thích khách, hành động lần này chỉ là để bảo vệ giáo chủ Huyền Thiên giáo mà thôi.
Ai có thể cản minh chủ võ lâm, dù có là người đứng đầu chính đạo thì thế nào?
Muốn thành đại sự, nhất định lòng dạ phải độc ác, nên bỏ phải bỏ, nên quên phải quên.
Vừa có mưu đồ, nhưng bụng lại mang một lòng hiệp sĩ hào phóng đôn hậu chân chính, chẳng phải đó là đang nói đùa sao?
Mặc dù lòng Hề Ngọc Đường đã sớm đặt chuyện hạ độc lên đầu minh chủ, nhưng cũng không biết có phải giữa lúc xảy ra biến cố đã xảy ra chuyện gì hay không mà lần gặp mặt riêng này, lúc Âu Dương Huyền nói chuyện còn có chút ý muốn lôi kéo, không chỉ hỏi han ân cần quan tâm đến nàng nhiều hơn, còn tự mình làm chủ đưa rất nhiều thánh dược trị thương đến trước mặt nàng, lúc Hề Ngọc Đường muốn cáo từ xuống núi cũng bị ông ta cố giữ lại, hi vọng nàng đừng vắng mặt trong đại hội võ lâm lần này.
Khoan nói đến chuyện đó, ông ta còn chủ động giải thích chuyện thích khách, khi đến đoạn ông ta lấy được tấm lệnh bài ‘Thính Vũ Các’ ra khỏi thi thể đẫm máu của thích khách thì Hề Ngọc Đường đã bị thái độ của ông ta làm cho mơ hồ rồi.
Chẳng lẽ muốn đổi thành dụ dỗ sao?
Nước ấm luộc ếch à?
Hề Ngọc Đường không thể hiểu ý được ý đồ cũng ông ta, tất nhiên cũng không dám đồng ý bừa điều gì, miễn cưỡng ở lại Hoa Thanh Viện ăn cơm rồi từ chối lời mời đánh cờ của Âu Dương Huyền, ra đi với một tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một bữa cơm ăn mà khách và chủ đều vui mừng. Cũng không biết có phải là do nàng quá đa nghi hay không, thức ăn đầy bàn, Âu Dương Huyền lại động đũa trước, sau đó mới nhiệt tình mời nàng, dường như đang muốn đích thân chứng minh bản thân mình đã không hạ độc, cũng sẽ không hạ độc vậy.
Cành ô liu đã vươn tới trước mặt nàng rồi…
Mang theo một bụng đầy nghi vấn trở về Quan Lan Viện, đập vào mắt Hề Ngọc Đường chính là Thẩm Thất ngồi dưới tàng cây giữa đình viện, lười nhác chỉ điểm Tư Ly phân dược liệu, một bên là Lữ Chính đang vùi đầu vào bàn đá xử lí công sự.
… Yên lặng hài hoà đến mức không thể lí giải được.
“Giáo chủ về rồi à?” Tư Ly phát hiện nàng đầu tiên, một nụ cười sáng lạn nở rộ trên khuôn mặt tuấn tú.
Hề Ngọc Đường ngồi xuống chỗ đối diện Lữ Chính, ngoắc ngoắc tay với Tư Ly: “Có chuyện giao cho ngươi đi làm.”
Tư Ly bỏ lại dược liệu chạy tới.
Lấy một tờ giấy trắng dưới tay Lữ Chính, Hề Ngọc Đường viết mấy chữ như cưỡi ngựa xem rồng, sau khi thổi cho khô thì đưa tới: “Trở về Tuyết Sơn, đưa cái này cho Nghênh Thu.”
Lời vừa nói xong, động tác của Thẩm Thất và Lữ Chính dừng lại.
Tư Ly nhận lấy rồi quét nhanh qua mấy vòng, kinh ngạc hỏi: “Giáo chủ, có người muốn xuống tay với chúng ta sao?”
Lữ Chính và Thẩm Thất cũng bu lại, thấy mấy chữ viết xấu xí như rùa bò phía trên thì khoé miệng khẽ co rút.
“Vừa nhìn thì đúng là bút tích của giáo chủ rồi…” Lữ Chính không nhịn được muốn nôn thành một dòng sông.
Hề Ngọc Đường trừng mắt liếc ông ta.
“Đừng có học theo nàng, có nghe không.” Thẩm Thất gõ đầu Tư Ly.
Tư Ly: “Biết rồi.”
Hề Ngọc Đường: “…”
Hắng giọng, nàng làm như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục nói: “Ta không có ở đó, tốt hơn hết là các người phải tiếp đãi khách thật chu đáo biết chưa?”
Thái độ của Âu Dương Huyền có biến, khiến nàng không thể không phòng bị cẩn thận, phải cố gắng không để lộ tý sơ hở nào. Nàng phải ở lại Lạc Dương một khoảng thời gian nữa, nếu lỡ như trong khoảng thời gian này có ai muốn đến Tuyết Sơn ‘ngắm phong cảnh’ thì tốt nhất phải bắt bọn họ có đi mà không có về, hối hận vì cuộc đời này đã lên Tuyết Sơn.
Tư Ly hiểu ra: “Có phải Âu Dương minh chủ không để ngài xuống núi không?”
Hề Ngọc Đường liếc người sau bằng một ánh nhìn đầy cảnh cáo, người sau lè lưỡi, lôi Lữ Chính đang sắp xếp lịch trình đi chỗ khác.
Hai người lần lượt đi khỏi, chỉ còn Thẩm Thất và Hề Ngọc Đường, người sau có chút mệt mỏi xoa huyệt thái dương, vừa thả tay xuống đã thấy một chén thuốc lượn lờ hơi nóng được đặt trước mặt nàng.
Hề Ngọc Đường nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thất, yên lặng bưng lên uống.
“Còn nhớ chuyện ngươi đã nói lúc tỉnh dậy sau khi trúng độc không?”
“Nhớ.” Hề Ngọc Đường cười nói: “Ta đi đâu cũng mang ngươi theo.”
“Tốt.”
Dứt lời, hắn lại trở về dưới tàng cây, tiếp tục công việc lúc trước Tư Ly vẫn chưa làm xong.
“Cái đó…” Tầm mắt của Hề Ngọc Đường cũng dời theo hắn: “Chuyện Ly Hoả Thảo, ta cảm thấy… Tạm thời không có tiến triển.”
Thẩm Thất vẫn phân chia dược liệu trong tay, không ngẩng đầu lên, nói: “Biết rồi.”
Hôm qua hắn đến viện của Việt Thanh Phong, lại nhìn thấy vết thương trên cổ hắn đã đoán được chỉ sợ có lẽ đoạn nói chuyện của hai người này không hề có chút khởi sắc nào, chắc còn có chút chém giết nữa.
“Thật sự xin lỗi.” Hề Ngọc Đường nhỏ giọng nói.
Động tác của Thẩm Thất vẫn không ngừng lại: “Sao lại nói những lời này?”
Hề Ngọc Đường xoa mũi, không trả lời.
Hai người họ quen nhau vô cùng tình cờ. Năm đó Hề Ngọc Đường may mắn sống sót từ sau trận chiến ở Tuyết Sơn, hôn mê bất tỉnh mấy tháng. Khi ấy Cốc chủ của Dược Vương Cốc cũng bị Trâu Thanh kéo tới xem bệnh cho nàng, Thẩm Thất cũng trở thành cái đuôi nhỏ của ông.
Để bảo vệ mạng cho Hề Ngọc Đường, Cốc chủ để lại Thẩm Thất rồi trở về một mình, ai ngờ trên đường lại gặp tặc mà thân vong, toàn bộ giáo chúng đồng hành cũng chết tại chỗ. Chờ đến khi Thẩm Thất biết tin thì hắn đã bị Dược Vương Cốc xoá tên, nguyên nhân là do đã đầu nhập vào ma giáo.
Vì vậy mà Thẩm Thất tính khí quật cường cứ như thế mà ở lại Huyền Thiên giáo.
Lúc đó tính mạng của Hề Ngọc Đường không có gì đáng ngại nhưng thân thể lại rất yếu ớt, mỗi ngày không ăn không uống lại không nói lời nào, là Thẩm Thất kiên quyết kéo nàng từ Quỷ Môn Quan trở về, còn cố gắng giúp nàng điều dưỡng thân thể cho tốt.
Sau này, vì báo ân cứu mạng, Hề Ngọc Đường tặng quyển y kinh ‘châm quyết Tố Cửu’ kia cho Thẩm Thất. Hai năm sau hắn nói muốn xuống núi rèn luyện y thuật, cố gắng thấu hiểu sở học, vừa đi chính là ba năm. Khi Hề Ngọc Đường đã cho rằng hắn sẽ không trở về, vậy mà một ngày nào đó lại gặp hắn trước sơn môn.
Hắn không đề cập tới ‘Tố Cửu’, lại mang thái độ ‘Ta đã học đồ ngươi cho ta thì sẽ làm việc cho ngươi, ngươi nuôi ta’, khiến Hề Ngọc Đường đang cười nhạo hắn không hiểu sao mà lại có chút ngại, cũng có chút cảm động.
Có thể nói, mạng này của nàng, cũng là của Thẩm Thất.
“Tóm lại ta thấy trừ Ly Hoả Thảo ra, chắc chắn vẫn còn cách khác.” Hề Ngọc Đường nịnh hót tiến tới cạnh nam tử kia, sau đó ngồi xuống bên cạnh, cầm chút dược liệu lên phân ra giúp hắn: “Ta bị trúng độc không chết, chỉ hơi khó chịu một chút, không chịu lạnh được mà thôi.”
Một tiếng chát vang lên, Thẩm Thất đánh vào tay Hề Ngọc Đường: “Đừng có gây thêm phiền nữa.”
“A.”
Kết quả cuối cùng Thẩm Thất đã không thể chịu đựng nổi, bỏ lại dược liệu, móc một tờ giấy cam đoan ra khỏi ngực đưa tới: “Ly Hoả Thảo này ta đã mua trả dần, lấy phí chẩn bệnh của Việt Thanh Phong để bù vào, có điều phải đến Tô Châu để lấy.”
Hề Ngọc Đường nhận lấy nhìn lướt qua, cảm động đến mức rối tinh rối mù: “Tiểu Mỹ~~~ QAQ”
“Cút.” Thẩm Thất đạp một cước sang.
————
Ngày đó, tiễn Tư Ly đi, Hề Ngọc Đường lại tiếp tục bế quan, ở lì trong phòng suốt mấy ngày, mãi đến lúc bổ sung lại hết phần thể lực đã tiêu hao lúc trước mới chịu ra khỏi cửa phòng.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp được một người tuyệt đối không thể nào xuất hiện trong viện của nàng…
Chỉ thấy dưới ánh nắng sớm, trước cây ngô đồng, một bóng dáng yểu điệu đang đứng đưa lưng về phía nàng, vừa mờ mờ ảo ảo, tóc dài đen như thác nước được thả tuỳ ý ở phía sau, một bộ y phục vàng nhạt phất phơ theo gió, gò má trắng như trứng gà bóc như ẩn như hiện, chỉ cần liếc mắt nhìn, cả linh hồn đã như bị hút đến nơi đó.
Cảnh đẹp, người đẹp.
Hề Ngọc Đường thầm than.
Mà khi nữ tử xoay người thì cho dù có là Hề Ngọc Đường thường nhìn thấy mỹ nhân cũng không nhịn được mà phải khen một tiếng thật xinh đẹp. Ánh mắt có chút sương mù như biết nói còn mang theo vẻ sợ sệt kia vừa nhìn tới thì nửa người trên của giáo chủ đại nhân đã nhũn ra rồi.
… Thế nhân đều nói Giang Thiên Đồng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, phong thái còn hơn cả vị sư phụ Liễu Mạn Vân năm đó, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Làm một nữ nhân, Hề Ngọc Đường không có cách nào để phủ nhận, Giang Thiên Đồng thật sự là… Qúa con mẹ nó đẹp!
Giáo chủ đại nhân luôn hài lòng với vẻ ngoài của mình, yên lặng ghen tỵ.
Hề Ngọc Đường vẫn duy trì phong phạm của cao thủ, bình tĩnh nhìn người trước mắt, quyết định phải đợi đối phương chủ động mở miệng trước. Hiện tại nàng không biết Giang Thu Đồng tìm nàng để làm gì, không phải là đi lạc đường chứ?
“… Ơ?” Giang Thiên Đồng nhìn thấy Hề Ngọc Đường, hơi ngẩn ra: “Hề giáo chủ à?”
Hề Ngọc Đường: “…”
Sao lại có lời dạo đầu như vậy?
Chỉ thấy vẻ mặt của nữ tử ở phía đối diện chuyển từ kinh ngạc đến hoảng sợ, trong đôi mắt như được rửa qua nước mùa thu đầy đủ các loại cảm xúc, hệt như đã không cẩn thận mà phá vỡ chuyện gì đó của người khác vậy.
“Sao ngài lại ra ngoài từ phòng của Việt giáo chủ vậy?”
…. Lạc đường thật kìa!!!
Muội tử nhà ngươi được rồi đấy! Ngươi có biết chỉ vừa mới mở miệng mà ngươi đã huỷ diệt mất chút mong đợi khi thấy mỹ nữ của ta với ngươi rồi không?
Nội tâm Hề Ngọc Đường như có cát bay đá chạy, mặt ngoài lại vô cùng bình tĩnh: “Ngươi nhầm đường rồi.”
Giang Thu Đồng: ??
“Đây không phải là viện của Việt Thanh Phong.”
Lời vừa dứt, nữ tử đối diện giật mình, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn kia cũng đỏ lên, tay chân luống cuống, đứng không vững, cả người cũng có chút bối rối.
“Ta, ta…”
Hề Ngọc Đường dở khóc dở cười. Một muội tử ngây ngô như vậy, sao Liễu Mạn Vân có thể yên tâm thả nàng ra hành tẩu giang hồ thế?
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Giang Thiên Đồng. Ban đầu bên sông Tần Hoài, nếu không phải thấy nàng ấy và Tiêu Vân Hàm đang cùng du sông thì cũng sẽ không có chuyện lúc sau. Thế nhưng lúc đó nàng cách khá xa, cũng chưa từng nói chuyện nửa câu với vị đệ nhất mỹ nhân võ lâm này, giờ không ngờ lại gặp nàng trong tình cảnh như vậy…
Thở dài, Hề Ngọc Đường nói: “Giang cô nương, bổn toạ không bắt ngươi đâu.”
Thả lỏng đi được không? Đừng có giống như con tôm thế!
Giang Thiên Đồng vô cùng lúng túng, đôi mắt biết nói trời sinh đang nhìn chằm chằm vào dưới giày đầy xấu hổ, nghe thấy lời của Hề Ngọc Đường thì không nhịn được ngẩng đầu lên, thấy mặc dù nàng có vẻ lạnh lùng nhưng cũng không có ý trêu đùa mình, lòng cũng nhẹ nhõm hơn: “Thật sự xin lỗi, ta muốn tìm Việt thiếu chủ, nhưng hình như đã tới nhầm nơi rồi.”
“Không sao.” Hề Ngọc Đường đáp lại rất lạnh nhạt.
Lúc này Lữ Chính đã tỉnh dậy, bưng điểm tâm vào trong viện, đột nhiên nhìn thấy Giang Thiên Đồng, ông ta vô cùng sửng sốt. Hề Ngọc Đường quay đầu nhìn về phía ông ta, chỉ thấy đường chủ nhà mình đang có vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, trên mặt cũng viết mấy chữ ‘giáo chủ ngài đã làm cái gì thế!”, vừa thấy vậy, kẽ răng Hề Ngọc Đường cũng đau.
Không để ý tới Lữ đường chủ đang lên cơn, Hề Ngọc Đường nhìn về phía động vật nhỏ trước mắt, lướt mắt qua chiếc giày dính bùn của nàng, ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu: “Đói không?”
Giang Thiên Đồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy gương mặt của người trước mắt vẫn không có chút gợn sóng nào, cố gắng nặn ra một nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn: “Không…”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy mấy tiếng rột rột vang lên, Giang mỹ nhân phản ứng nhanh che bụng, khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Hề Ngọc Đường bị chọc cười, xoay người lại nói với Lữ Chính còn đang ngẩn người: “Bày cơm ở chính sảnh, bổn toạ muốn ăn sáng với Giang cô nương.”
Lữ Chính: “… Ớ.”
/56
|