Đàn Tạ Ngạn, muốn đàn là đàn sao?
Trong cuộc đời hai mươi mốt năm của Hề tiểu giáo chủ đáng thương, năm năm đầu ngây thơ hồn nhiên nhận hết bao nhiêu yêu thương, mười năm sau phải tìm sống trong chỗ chết trước bao nhiêu âm mưu quỷ kế, toàn bộ suy nghĩ đều đổ dồn vào Huyền Thiên giáo, đừng nói tới đánh đàn, ngay cả tập viết đánh cờ cũng không có người nào dạy, cầm kì thi họa ca phú một chữ cũng không biết.
Nếu không phải kiếp trước mình đã từng được đào tạo chính quy thì chỉ sợ giờ đã trở thành một kẻ mù chữ thật sự rồi.
... Ngươi để một kẻ chỉ biết đánh nhau, lập mưu và ẩn giấu đi đánh đàn, còn đánh cả đàn Tạ Ngạn, chẳng phải là trò cười à?
Nhưng lời đã nói ra, không có lý nào lại không giữ lời.
Hề Ngọc Đường cắn răng vác đàn ra, phất vạt áo, ngồi trong sảnh trước của chủ viện. Đối diện với nàng, Việt Thanh Phong vừa chuyển ra khỏi nội thất, vùi trên giường êm thản nhiên nhìn nàng, dáng vẻ nhởn nhơ kia rất đáng ăn đòn.
Rửa tay dâng hương, pha trà nấu nước, ngồi ngay ngắn như thường, Hề giáo chủ đã làm xong toàn bộ công tác chuẩn bị có thể làm được, lúc không còn lí do nào khác để câu giờ nữa thì mới rũ mắt nhìn về phía đàn trước người mình.
Chế tạo từ gỗ thượng đẳng, toàn thân tĩnh lặng, hoa văn tinh tế, dây đàn như mây, thứ đang đặt trước mặt nàng là một cây đàn rất tốt.
Hề Ngọc Đường đưa tay gảy nhẹ một dây, tiếng đàn truyền tới từ xa xôi, lượn quanh không gian, chỉ một tiếng như đã nhìn thấu cả cuộc đời. Nàng kinh ngạc trợn trừng mắt, nhìn về phía Việt Thanh Phong đang ngồi ở đối diện, người sau nhếch môi cười, ung dung nhìn nàng, hệt như đã biết nàng đang ngạc nhiên vì điều gì.
... Đàn tốt. Mặc dù không hiểu gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới phán đoán của Hề Ngọc Đường về giá trị của nó: Đúng là nghìn vàng khó gặp.
Việt Thanh Phong cười nhạt một tiếng: Đừng có nói nhảm nữa, nhanh lên.
...
Nuốt một ngụm nước bọt, Hề Ngọc Đường vừa im lặng đặt hai tay lên đàn, vừa liếc Việt Thanh Phong, vừa chuẩn bị ra tay đã nghe thấy người đối diện nói với giọng điệu hời hợt: Đàn này, một dây trị giá năm trăm lượng bạc, mong Hề giáo chủ kìm lực lại một chút.
Ngón tay của Hề Ngọc Đường cứng đờ, không dám động.
... Một dây đàn thôi mà cũng trị giá năm trăm lượng! Vậy nếu không cẩn thận làm đứt mất thì sao bây giờ!
Ngươi nhất định phải nghe? Ngay cả giọng nói của nàng cũng trở nên cứng nhắc.
Việt Thanh Phong rất vô tội: Không phải Hề giáo chủ muốn đàn à?
...
Trách ta đi, là miệng ta thối.
Hề Ngọc Đường thở phào một hơi, bất chấp tất cả.
...
Ngày đó, mọi người ở Yên Vũ Thai sẽ không bao giờ có thể quên được một tiếng đàn khiến người ta khó quên đến nhường nào.
Danh cầm có tiền mà không thể mua, danh chấn trong thiên hạ, dưới hai bàn tay ấy lại có uy lực khổng lồ như thế! Vô số người chỉ hận không thể đập đầu xuống đất, khóc cho hết nước mắt, bởi khi nghe được tiếng đàn này, bọn họ lại nhớ tới những vị song thân đang ở nơi quê xa, thật sự là, từng tiếng hút lấy lòng người, từng câu lay động trái tim.
... Khiến người ta không nhịn được mà muốn chui luôn xuống đất đi thăm tổ tông.
Cùng là đàn Tạ Ngạn, nhưng nếu là Việt thiếu chủ đàn, không như rơi vào chốn tiên cảnh bồng bềnh thơ mộng thì cũng uyển chuyển thánh thót như nơi thâm cốc sâu kín, nghe một khúc, cả người và linh hồn đều như được thanh tẩy.
Nhưng đổi thành Hề tiểu giáo chủ.
Hệt như vừa xuống địa ngục A Tỳ đi dạo một lần, nhìn thấu mọi khổ nạn, nhìn thấu cuộc sống, người người bừng tỉnh đại ngộ, từ nay về sau hễ cứ nghĩ đến tiếng đàn này thì ngay cả làm chuyện xấu cũng có thể cảm thấy chẳng có gì hơn.
Nhưng sự thật là, Việt thiếu chủ am hiểu âm luật, không truyền nội lực vào tiếng đàn để tránh tạo nên ảnh hưởng cho người nghe. Mà Hề tiểu giáo ngũ âm không thông một chữ cũng không biết, vì cố khống chế không để mình làm đứt dây đàn mà hận không thể dùng hết sức vận châm tuyến hằng ngày mình vẫn dùng để giết người ra, dộc hết nội lực để khống chế hai tay, mượn đó mà bảo toàn cho cây đàn này.
... Nhưng dùng nội lực đánh đàn, đúng là, con mẹ nó, quá rung động lòng người rồi!
Không muốn nghe cũng không nghe được nữa!
Ngay cả mấy con kiến trong góc Yên Vũ Thai cũng chạy không thoát!
Một khúc vừa dứt, nguyên khí biệt viện thành nam bị tổn thương nặng nề. Hoa lan quý báu trong căn phòng của Việt thiếu chủ héo úa, cá trong hồ Khúc Thủy Lâu chết sình bụng, Việt thiếu chủ như lâm bệnh nặng hơn, tóc của Lam công tử nơi Vân Yến Viên cũng trắng hơn, Thẩm đại phu ở Vân Mộng Viên lỡ tay phá mất dược phòng lúc đang chế thuốc, Tư hữu hộ pháp lỡ tay vẩy nhầm độc, Tư Niên và Lưu Niên té khỏi nóc nhà, Thu Viễn làm bể ấm thuốc sắc.
Chỉ có mỗi mình Hề tiểu giáo chủ là thần thanh khí sảng, kích động đến lạ kì.
... Dù sao đi nữa thì đàn không hư là được!
Nghe nói sau đó, Việt thiếu chủ chỉ hỏi Hề tiểu giáo chủ một câu.
... Hề giáo chủ có hứng thú muốn học công pháp dùng đàn giết người không?
Sau khi Hề tiểu giáo chủ suy nghĩ nghiêm túc một lúc lâu, cuối cùng vô cùng tiếc nuối mà từ chối. Nghe nói là vì mang đàn theo thì không tiện, cũng không thể vừa đánh nhau vừa ngồi xuống đánh đàn không phải sao? Mà vừa ôm đàn vừa đánh nhau, trông có vẻ quá nguy hiểm...
Sau khi đám quần chúng ở Yên Vũ Thai biết được chuyện này thì cảm động đến rơi lệ, tất cả đều cảm thấy vị đại nhân này đúng là tri kỉ.
...
Sau vụ đánh đàn, Hề Ngọc Đường giam mình trong viện ba ngày. Sau khi biết được thân phận Lam Ngọc đã khiến lòng của nàng loạn vô cùng, làm việc cũng mất quy tắc, chuyện này có thể nhìn ra từ việc nàng đắc tội với mấy người liên tiếp trong cùng một ngày, thật ra lòng nàng đã sớm loạn như ma, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Nhưng làm chưởng môn một phái, nàng không thể như thế.
Dừng cương trước bờ vực tự ngẫm bản thân có gì không ổn, sau khi Hề tiểu giáo chủ suy nghĩ nghiêm túc, đầu óc từ từ rõ ràng, cả người cũng trở lại bình thường. Mà một khi đầu óc trở lại bình thường, thì chắc chắn có thể nhìn ra điều bất thường xung quanh.
Đứng mũi chịu sào chính là Thẩm Thất.
Hề Ngọc Đường phát hiện dạo gần đây tinh thần của Thẩm đại phu khá bất ổn, không chỉ có tính khí thất thường, chế thuốc không có tiến triển, dù ba ngày một lần đều đến Vân Mộng Viên thi châm cho Lam Ngọc, cử chỉ không khác khi thường là bao, nhưng mấy ngày liên tục, khí lạnh giữa hai hàng chân mày hắn mỗi lúc một nặng, ngay cả khóe mắt cũng có thể phát tán khí lạnh, thời gian tản bộ cũng nhiều hơn, khắp toàn thân chỉ để lộ ba chữ... có tâm sự.
Lại đến ngày chẩn mạch mỗi tháng cho Hề
Trong cuộc đời hai mươi mốt năm của Hề tiểu giáo chủ đáng thương, năm năm đầu ngây thơ hồn nhiên nhận hết bao nhiêu yêu thương, mười năm sau phải tìm sống trong chỗ chết trước bao nhiêu âm mưu quỷ kế, toàn bộ suy nghĩ đều đổ dồn vào Huyền Thiên giáo, đừng nói tới đánh đàn, ngay cả tập viết đánh cờ cũng không có người nào dạy, cầm kì thi họa ca phú một chữ cũng không biết.
Nếu không phải kiếp trước mình đã từng được đào tạo chính quy thì chỉ sợ giờ đã trở thành một kẻ mù chữ thật sự rồi.
... Ngươi để một kẻ chỉ biết đánh nhau, lập mưu và ẩn giấu đi đánh đàn, còn đánh cả đàn Tạ Ngạn, chẳng phải là trò cười à?
Nhưng lời đã nói ra, không có lý nào lại không giữ lời.
Hề Ngọc Đường cắn răng vác đàn ra, phất vạt áo, ngồi trong sảnh trước của chủ viện. Đối diện với nàng, Việt Thanh Phong vừa chuyển ra khỏi nội thất, vùi trên giường êm thản nhiên nhìn nàng, dáng vẻ nhởn nhơ kia rất đáng ăn đòn.
Rửa tay dâng hương, pha trà nấu nước, ngồi ngay ngắn như thường, Hề giáo chủ đã làm xong toàn bộ công tác chuẩn bị có thể làm được, lúc không còn lí do nào khác để câu giờ nữa thì mới rũ mắt nhìn về phía đàn trước người mình.
Chế tạo từ gỗ thượng đẳng, toàn thân tĩnh lặng, hoa văn tinh tế, dây đàn như mây, thứ đang đặt trước mặt nàng là một cây đàn rất tốt.
Hề Ngọc Đường đưa tay gảy nhẹ một dây, tiếng đàn truyền tới từ xa xôi, lượn quanh không gian, chỉ một tiếng như đã nhìn thấu cả cuộc đời. Nàng kinh ngạc trợn trừng mắt, nhìn về phía Việt Thanh Phong đang ngồi ở đối diện, người sau nhếch môi cười, ung dung nhìn nàng, hệt như đã biết nàng đang ngạc nhiên vì điều gì.
... Đàn tốt. Mặc dù không hiểu gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới phán đoán của Hề Ngọc Đường về giá trị của nó: Đúng là nghìn vàng khó gặp.
Việt Thanh Phong cười nhạt một tiếng: Đừng có nói nhảm nữa, nhanh lên.
...
Nuốt một ngụm nước bọt, Hề Ngọc Đường vừa im lặng đặt hai tay lên đàn, vừa liếc Việt Thanh Phong, vừa chuẩn bị ra tay đã nghe thấy người đối diện nói với giọng điệu hời hợt: Đàn này, một dây trị giá năm trăm lượng bạc, mong Hề giáo chủ kìm lực lại một chút.
Ngón tay của Hề Ngọc Đường cứng đờ, không dám động.
... Một dây đàn thôi mà cũng trị giá năm trăm lượng! Vậy nếu không cẩn thận làm đứt mất thì sao bây giờ!
Ngươi nhất định phải nghe? Ngay cả giọng nói của nàng cũng trở nên cứng nhắc.
Việt Thanh Phong rất vô tội: Không phải Hề giáo chủ muốn đàn à?
...
Trách ta đi, là miệng ta thối.
Hề Ngọc Đường thở phào một hơi, bất chấp tất cả.
...
Ngày đó, mọi người ở Yên Vũ Thai sẽ không bao giờ có thể quên được một tiếng đàn khiến người ta khó quên đến nhường nào.
Danh cầm có tiền mà không thể mua, danh chấn trong thiên hạ, dưới hai bàn tay ấy lại có uy lực khổng lồ như thế! Vô số người chỉ hận không thể đập đầu xuống đất, khóc cho hết nước mắt, bởi khi nghe được tiếng đàn này, bọn họ lại nhớ tới những vị song thân đang ở nơi quê xa, thật sự là, từng tiếng hút lấy lòng người, từng câu lay động trái tim.
... Khiến người ta không nhịn được mà muốn chui luôn xuống đất đi thăm tổ tông.
Cùng là đàn Tạ Ngạn, nhưng nếu là Việt thiếu chủ đàn, không như rơi vào chốn tiên cảnh bồng bềnh thơ mộng thì cũng uyển chuyển thánh thót như nơi thâm cốc sâu kín, nghe một khúc, cả người và linh hồn đều như được thanh tẩy.
Nhưng đổi thành Hề tiểu giáo chủ.
Hệt như vừa xuống địa ngục A Tỳ đi dạo một lần, nhìn thấu mọi khổ nạn, nhìn thấu cuộc sống, người người bừng tỉnh đại ngộ, từ nay về sau hễ cứ nghĩ đến tiếng đàn này thì ngay cả làm chuyện xấu cũng có thể cảm thấy chẳng có gì hơn.
Nhưng sự thật là, Việt thiếu chủ am hiểu âm luật, không truyền nội lực vào tiếng đàn để tránh tạo nên ảnh hưởng cho người nghe. Mà Hề tiểu giáo ngũ âm không thông một chữ cũng không biết, vì cố khống chế không để mình làm đứt dây đàn mà hận không thể dùng hết sức vận châm tuyến hằng ngày mình vẫn dùng để giết người ra, dộc hết nội lực để khống chế hai tay, mượn đó mà bảo toàn cho cây đàn này.
... Nhưng dùng nội lực đánh đàn, đúng là, con mẹ nó, quá rung động lòng người rồi!
Không muốn nghe cũng không nghe được nữa!
Ngay cả mấy con kiến trong góc Yên Vũ Thai cũng chạy không thoát!
Một khúc vừa dứt, nguyên khí biệt viện thành nam bị tổn thương nặng nề. Hoa lan quý báu trong căn phòng của Việt thiếu chủ héo úa, cá trong hồ Khúc Thủy Lâu chết sình bụng, Việt thiếu chủ như lâm bệnh nặng hơn, tóc của Lam công tử nơi Vân Yến Viên cũng trắng hơn, Thẩm đại phu ở Vân Mộng Viên lỡ tay phá mất dược phòng lúc đang chế thuốc, Tư hữu hộ pháp lỡ tay vẩy nhầm độc, Tư Niên và Lưu Niên té khỏi nóc nhà, Thu Viễn làm bể ấm thuốc sắc.
Chỉ có mỗi mình Hề tiểu giáo chủ là thần thanh khí sảng, kích động đến lạ kì.
... Dù sao đi nữa thì đàn không hư là được!
Nghe nói sau đó, Việt thiếu chủ chỉ hỏi Hề tiểu giáo chủ một câu.
... Hề giáo chủ có hứng thú muốn học công pháp dùng đàn giết người không?
Sau khi Hề tiểu giáo chủ suy nghĩ nghiêm túc một lúc lâu, cuối cùng vô cùng tiếc nuối mà từ chối. Nghe nói là vì mang đàn theo thì không tiện, cũng không thể vừa đánh nhau vừa ngồi xuống đánh đàn không phải sao? Mà vừa ôm đàn vừa đánh nhau, trông có vẻ quá nguy hiểm...
Sau khi đám quần chúng ở Yên Vũ Thai biết được chuyện này thì cảm động đến rơi lệ, tất cả đều cảm thấy vị đại nhân này đúng là tri kỉ.
...
Sau vụ đánh đàn, Hề Ngọc Đường giam mình trong viện ba ngày. Sau khi biết được thân phận Lam Ngọc đã khiến lòng của nàng loạn vô cùng, làm việc cũng mất quy tắc, chuyện này có thể nhìn ra từ việc nàng đắc tội với mấy người liên tiếp trong cùng một ngày, thật ra lòng nàng đã sớm loạn như ma, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Nhưng làm chưởng môn một phái, nàng không thể như thế.
Dừng cương trước bờ vực tự ngẫm bản thân có gì không ổn, sau khi Hề tiểu giáo chủ suy nghĩ nghiêm túc, đầu óc từ từ rõ ràng, cả người cũng trở lại bình thường. Mà một khi đầu óc trở lại bình thường, thì chắc chắn có thể nhìn ra điều bất thường xung quanh.
Đứng mũi chịu sào chính là Thẩm Thất.
Hề Ngọc Đường phát hiện dạo gần đây tinh thần của Thẩm đại phu khá bất ổn, không chỉ có tính khí thất thường, chế thuốc không có tiến triển, dù ba ngày một lần đều đến Vân Mộng Viên thi châm cho Lam Ngọc, cử chỉ không khác khi thường là bao, nhưng mấy ngày liên tục, khí lạnh giữa hai hàng chân mày hắn mỗi lúc một nặng, ngay cả khóe mắt cũng có thể phát tán khí lạnh, thời gian tản bộ cũng nhiều hơn, khắp toàn thân chỉ để lộ ba chữ... có tâm sự.
Lại đến ngày chẩn mạch mỗi tháng cho Hề
/56
|