Ra khỏi Vân Mộng Viên, Hề Ngọc Đường dịch dung, thay đổi y phục, nâng kiếm lên ngựa, không hề chào hỏi ai, phóng nhanh một đường ra khỏi Hàng Châu, chạy thẳng tới cốc Thanh Sơn.
Nàng đã bắt đầu bồi dưỡng tâm phúc từ nhỏ, trải qua bao thủ đoạn máu tanh, đến cuối cùng còn chém chết toàn bộ những kẻ hai lòng, những người ở lại, tất cả đều là người mà mình có thể tin tưởng đến mức giao cả tính mạng. Nhưng nàng không thể ngờ, có một ngày, người thân nhất bên cạnh mình sẽ hợp mưu cùng người ngoài để tính kế lên người nàng, nào sợ 'người ngoài' kia chính là ca ca ruột của nàng.
Thẩm Thất là ai? Hề Ngọc Đường có thể nói không chút do dự, nếu có một ngày có ai đó uy hiếp Thẩm Thất để lấy mạng của nàng, nàng sẽ không nói hai lời mà dùng mạng để đổi. Giao tình giữa bọn họ là lấy mạng đổi mạng, là cứu giúp trong lúc hoạn nạn, nắm tay cùng đồng hành, chẳng sợ mình chết cũng không muốn hắn phải chìm sâu vào chốn tội lỗi, người này, đã ở cạnh nàng mười mấy năm.
Nhưng hắn chưa hỏi ý của nàng, đã muốn phế bỏ một thân võ công này.
Hắn biết rõ mục đích để mình còn sống là gì, làm như vậy tức là cắt đứt con đường sống của nàng, nhưng hắn vẫn làm.
Như bị một người nào đó dùng một cây rìu khổng lồ, dốc hết sức toàn thân chém mấy trăm nhát vào lòng, đau đến ứa máu, đau đến không muốn sống. Hề Ngọc Đường vừa nghĩ đến chuyện người tính kế mình không phải là ai khác mà chính là người bản thân tính nhiệm nhất trong nhiều năm qua thì đau đến hít thở cũng khó khăn.
Nhưng, thế thì sao?
Đó là Thẩm Thất!
Là người nàng dùng hết toàn lực, dù có phải rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, dù có phải vượt bao chông gai cũng muốn chừa lại cho hắn một con đường lui. Người này, thậm chí còn không sợ vác trên lưng cái danh phản bội, dù biết nàng sẽ thất vọng về hắn cũng quyết liều lĩnh, chỉ vì, không muốn nhìn nàng chết bất đắc kì tử.
Hề Ngọc Đường có thể chết trong tay địch, chết dưới thân đao kiếm, chết trong âm mưu quỷ kế, nhưng kiên quyết không thể chết vì tẩu hỏa nhập ma hay độc tính tái phát...
Đó là sự nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời này của nàng.
Thẩm Thất hiểu nàng, vì vậy mới muốn dùng cách của mình để cứu nàng.
... Sao nàng có thể hận được đây?
Lòng ngập tràn đau đớn, sự đau khổ và giận dữ trong lòng không có cách nào xóa nhòa, cuối cùng hóa thành lệ khí nồng nặc, tràn ngập khắp thân, khiến cho toàn thân nữ tử hồng y đang ngồi trên lưng ngựa kia cũng nhuộm đầy sát khí và sự sắc bén đầy đáng sợ.
Nàng không dám ở lại Vân Mộng Viên, chỉ sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó mà bản thân phải hối hận, vì thế mới rời đi.
Một đường tới cốc Thanh Sơn không hề ngừng nghỉ, bước dọc theo con đường đã đi cùng Diêm Thập Lục và Tô Thập Thất vào Thính Vũ Các, một thâm cốc đầy rẫy khí độc.
Vừa bước chân vào màn sương độc, Hề Ngọc Đường lấy ra hai bình giải độc. Một là từ Thính Vũ Các, một bình còn lại là do Thẩm Thất bắt chước chế theo. Do dự một chút, nàng vẫn chọn cách dùng thuốc của Thẩm Thất, ôm sự tin tưởng với hắn mà tiến vào trong cốc.
... Đúng là không có chút độc nào có thể tiến vào trong cơ thể.
Không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, sắc mặt của Hề Ngọc Đường cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Nàng trực tiếp đi tới tầng tháp thứ bảy trong cốc, dựa vào trí nhớ mà đi tới trước cửa cửa phòng phó các chủ, đối mặt với người giữ cửa ngăn nàng ở ngoài, thản nhiên nói một câu Mạnh Thập Cửu cầu kiến.
Có người đi vào truyền lời, Hề Ngọc Đường đứng ngoài cửa, nghĩ đến người nàng sắp đối mặt có thể là vị Vệ Thiên Hộ của Cẩm Y Vệ, cũng lười che giấu lệ khí trong mắt, vừa được cho phép đã bước vào trong với gương mặt rét lạnh.
Vệ Hàn đang mang mặt nạ ngồi đó chờ nàng.
Giống với lần gặp lúc trước, phó các chủ vẫn mặc một bộ trường sam màu tím thêu chỉ bạc, từng lớp áo dài phủ kín chân, vừa khiêm tốn lại hoa lệ, từng đóa hoa diên vĩ như nở rộ, vừa thần bí lại kinh người, ánh mắt thâm thúy như rừng sâu sau lớp mặt nạ kia hơi nheo lại, biếng nhác mà sắc bén, quanh thân ngập tràn một luồng hơi thở lạnh như băng, khiến người ta chùn bước, sinh lòng sợ hãi.
Về rồi sao? Vệ Hàn mở lời, chất giọng trầm thấp như vọng về từ nơi tối tăm, hệt như gió trong cốc này.
Hề Ngọc Đường đanh mặt nhìn hắn, không hề che giấu ý định trong đôi mắt ấy: Trở lại để lấy vị trí mà ta nên có.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện sau lớp mặt nạ kia, Vệ Hàn nhìn nàng: “Nghe nói ngươi giết nhị đệ tử của Âu Dương minh chủ?
Nghe nói sao?
Rõ ràng là ngươi nhìn thấy tận mắt.
Mắt Hề Ngọc Đường không có lấy một gợn sóng, hơi hếch cằm lên: Nhận tiền của người, diệt tai thay người. Đó không phải là quy tắc của giới sát thủ sao?
Vệ Hàn nheo mắt nghiêm túc quan sát người trước mặt, liếc mắt qua thanh kiếm trong tay nàng, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, cuối cùng lại quy về một tiếng cười khẽ: Quả nhiên là ngươi.
Hắn đã từng đích thân giao thủ với người trước mặt, dù là kiếm pháp hay thân hình đều giống với Mạnh Thập Cửu trong trí nhớ, vốn còn tưởng rằng nàng sẽ không chịu thừa nhận, dù sao nàng cũng không nhận lấy nhiệm vụ từ trong các. Thật sự không ngờ, đồ đệ của Mạnh Thập Tam... đúng là cũng cứng đầu giống lão.
Trầm mặc trong chốc lát, Vệ Hàn mới nâng mắt: Theo quy tắc, trong thời gian một nén nhang, bị ba trưởng lão vây công mà không chết, đồng thời làm một trong số đó bị thương thì sẽ có tư cách lấy được lệnh bài sắt. Ngươi chuẩn bị xong chưa.
Hề Ngọc Đường cười lạnh: Bất cứ lúc nào.
Được! Vệ Hàn đứng lên: Hôm nay đúng lúc trong cốc có ba vị trưởng lão là Thập Thất, Thập Ngũ và ta, ý Mạnh cô nương thế nào?
... Hắn tự ra tay sao?
Hề Ngọc Đường siết chặt kiếm trong tay, giọng nói lạnh lẽo tràn ngập sát ý và hứng thú: Vậy thì tốt quá rồi.
Tin tức có người khiêu chiến vị trí trưởng lão nhanh chóng truyền khắp cốc, hơn nữa sau khi nghe được tin phó các chủ sẽ tự xuất thủ, tất cả người đang ở lại cốc đều tập trung đến trước đài luyện võ lớn nhất trong cốc Thanh Sơn.
Vệ Hàn mặc một bộ trường bào, lúc giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thản nhiên bất cần. Nhưng Hề Ngọc Đường biết, toàn thân hắn đều đang trong trạng thái đề phòng, rõ ràng chỉ là một thế đứng tùy tiện nhưng lại chẳng có chút sơ hở, nếu nói hắn không để ý, song đã giao thủ với mình, hơn nữa còn từng chịu thiệt, sao hắn có thể bất cẩn được?
Trái lại, Tô Thập Thất và tên Hoắc Thập Ngũ mới gặp lần đầu này có vẻ dễ đối phó hơn một chút.
Tô Thập Thất vẫn mang dáng vẻ công tử cao quý cà lơ phất phơ kia, vừa nhìn thấy Hề Ngọc Đường đã hí hửng chạy tới chào hỏi, hoàn toàn không có ý đối địch. Hoắc Thập Ngũ lại là một nam nhân gầy gò thấp bé, thậm chí còn thấp hơn cả Hề Ngọc Đường một cái đầu, mắt hí trông như một đường chỉ, vũ khí của hắn là một thanh đoản kiếm, lúc này đang được hắn tung lên tung xuống trong tay, hẳn mà một cao thủ dùng đoản kiếm.
Hai người đứng trước phía bên phải của lôi đài, Vệ Hàn lại đứng sau lưng hai người, Hề Ngọc Đường không dám khinh thường, cầm kiếm đứng bên lôi đài phía đối diện, vận tâm pháp Thái Sơ, thế kiếm thoắt ẩn hiện.
Có người đốt hương, khi vừa nhìn thấy ánh lửa, Hề Ngọc Đường lập tức biến mất khỏi chỗ. Ngay lúc đó còn có
/56
|