CHƯƠNG 12
Tâm trạng của hắn ngũ vị tạp trần, càng có nhiều tự trách và áy náy.
Nếu hắn không thô lỗ vội vàng như thế, thấy rõ người tới trước đã, sẽ không gây ra họa lớn như thế, vậy mà hắn…
Vậy mà hắn cưỡng ép con gái mình, đạp hư tấm thân trong sạch của cô, còn liên tục đạp hư hai lần
Chuyện này khiến hắn chấn động, mới phát hiện côn thịt mới bắn tinh xong còn đang ở trong cơ thể của con gái, bị huyệt đạo ấm áp nhỏ khít của cô bao bọc lấy.
Theo cô thở nhẹ nhục huyệt buông lỏng lại mút chặt, mút đến côn thịt của hắn lại nhanh chóng cứng rắn.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh, ở trong bóng đêm yên tĩnh tiếng nuốt nghe vô cùng rõ ràng.
Lúc trước khi thao huyệt Thích Kỳ Niên có thể không kiêng nể gì, đấu đá lung tung mà thao lộng, đó là vì hắn cho rằng đối phương là giúp việc bỏ thuốc hắn, muốn bò lên giường hắn.
Nhưng hiện giờ biết người dưới người là con gái cả nũng nịu của hắn, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả muốn rút côn thịt ra đều có vẻ cẩn thận.
“Minh… Minh San, cha rút ra trước.”
Thích đại soái thường ngày uy phong lẫm liệt lúc này cũng nhát gan, ngay cả nói chuyện đều trở nên lắp bắp.
Hắn không dám lập tức rút ra, hai tay chống lên bàn, cơ thể hơi ngả về sau, khiến côn thịt chôn trong nhục huyệt dần rút ra ngoài.
Nhưng hoa huyệt vừa mới trải qua một lần cao trào sẽ nhạy cảm khác thường, hắn hơi cử động từng tầng thịt mềm kia lập tức biến thành vô số cái miệng nhỏ, mút chặt lấy côn thịt của hắn, khiến hắn khó mà cử động.
Tuy đã bắn tinh hai lần nhưng dược tính trong cơ thể của Thích Kỳ Niên vẫn còn sót lại, bị nhục huyệt hút như thế côn thịt thô dài nhanh chóng cương cứng, gân xanh nhô đầy trên thân gậy, vận sức chờ phát động.
Hắn nghiến chặt răng, kìm nén đưa đẩy hông theo bản năng, cứng rắn dùng sức rút côn thịt ra.
Khi thoát khỏi cửa huyệt côn thịt cứng rắn búng một lát, vểnh cao ở không trung.
“Ừm…” Minh San nhỏ giọng hừ hừ, khi cha rút ra ngoài vậy mà cô cảm thấy cơ thể hơi trống rỗng.
Hơi thở của Thích Kỳ Niên thô nặng, hắn luống cuống tay chân nhét côn thịt còn vểnh cao vào trong quần, nghĩ một lát sờ soạng đi tới giường nhỏ phía sau bình phong, lấy chăn mỏng lên.
Hắn dùng chăn mỏng bao vây lấy cả người Minh San, bao lấy luôn cả đầu cô.
Ngay sau đó vươn tay bế cô lên, đè thấp giọng nói “Đừng lộn xộn, cha ôm con trở về.”
/315
|