CHƯƠNG 19
Minh San ngủ một giấc đến tận hửng đông, sau khi tỉnh lại phát hiện phía dưới không còn đau, xem ra thuốc mỡ kia thật sự có hiệu quả.
Vừa nhớ tới chuyện xảy ra tối qua Minh San lập tức cảm thấy cuộc sống không còn hi vọng, cô bị phá thân, còn có người đàn ông nào chịu muốn cô?
Mẹ nói ở Thích gia cha chính là trời của bọn họ, phải kính hắn trọng hắn, nhưng hiện giờ trời này sập.
Rửa mặt xong Minh San đến sương phòng phía đông thăm mẹ, ngày hôm qua uống thuốc bác sĩ kê, cô ấy có vẻ tốt hơn nhiều, gương mặt cũng không còn tái nhợt nữa.
Lâm Thị cũng tỉnh, thấy con gái tiến vào thì bảo cô ngồi ở mép giường, kéo tay cô nói chuyện.
“Hôm nay là sinh nhật của cha con, lúc trước con thêu khăn tùng trúc, đã thêu xong chưa?”
Minh San gật đầu, khăn đã thêu xong, nhưng cô không muốn tặng.
“Giữa trưa có gia yến, mẹ không đi được, con đi phải biểu hiện thật tốt, biết chưa?”
“Mẹ, con không muốn đi.”
“Đứa nhỏ ngốc, hai mẹ con chúng ta ở nông thôn 15 năm, vốn không thân với cha con, nếu con không lộ mặt nhiều ở trước mặt cha con, sao khiến cha con nhớ kỹ con. Mẹ còn trông cậy cha con giúp con chọn mối hôn nhân tốt đấy.” Lâm Thị nói xong một đoạn dài, lại bắt đầu khụ khụ.
Trong lòng Minh San giống như uống nước hoàng liên, khổ không nói nổi, cô cúi đầu đỏ mắt, nắm chặt khăn tay nói
“Con biết rồi.”
Lúc này Tiểu Thanh vui sướng phấn chấn ôm một đống đồ vào, hộp đủ loại kiểu dáng, thoạt nhìn giống quà tặng.
“Phu nhân, tiểu thư, đây là bà hai bảo người đưa tới, đều là một số đồ bổ trân quý. Ồ, còn có một hộp trang sức, nói là cho đại tiểu thư, gia yến giữa trưa có thể đeo.” Tiểu Thanh giống y như hỉ thước, ríu rít không ngừng nói.
Vẻ mặt Lâm Thị nghi ngờ “Hôm nay bà hai bị quỷ ám sao? Sao đột nhiên đưa nhiều đồ tới như vậy?”
Trong lòng Minh San mơ hồ đoán được là có chuyện gì, có lẽ là cha của cô dặn dò, cô cười khổ nói
“Hậu trạch là bà hai cầm quyền, chuyện này vốn là chuyện bà ấy nên làm.”
Sau khi nói xong cô đứng dậy mở hộp, vô cùng kinh ngạc vui mừng phát hiện bên trong còn có hai củ nhân sâm trân quý.
Lại nhìn hộp trang sức, bên trong là nguyên bộ trân châu phỉ thúy xanh biếc, vòng cổ, hoa tai, vòng tay, nhẫn đủ cả.
Lâm Thị nhìn mà vui vẻ, nói
“Giữa trưa con nhớ rõ đeo bộ này còn có sườn xám mới làm, là màu xanh lục đậm, vừa vặn hợp với bộ này.”
/315
|