Tôi nhăn mặt, vừa hậm hực nhìn Tịnh Y vừa mím môi giận dỗi. Nhưng sau hành động cong môi khi nãy của mình, cô ấy chẳng mảy may quan tâm con ngốc như tôi thêm một phút nào nữa, chỉ lặng lẽ phóng tầm mắt ra xa, nhìn về nơi vô tận giữa khung trời bao la kia.
Thấy cô chăm chú nhìn khung cảnh thanh bình này, tôi cũng vô thức nhìn theo.
Nơi này… Sao lại có thể thanh bình đến vậy? Mặt nước lăn tăn từng gợn sóng nhỏ, mây trời điệu đà in bóng xuống suối trong, lá úa vàng rơi lả tả rồi lại đậu trên mặt nước, thanh thản để nước đưa về chốn xa xôi diệu vợi. Bầu trời cao, cao mãi, khiến người ta dù có cố gắng thế nào cũng không thể với tới được. Cũng giống như tôi bây giờ, mãi mãi không thể với tới hình bóng anh được nữa rồi.
Tất cả là tại tôi, là tại tôi nên mọi thứ mới trở nên như vậy. Tôi sống để làm gì? Sao tôi lại không thể trở thành những chiếc lá kia, bị gió cuốn lìa cành rồi biến mất trong làn nước xanh thăm thẳm?
Giá mà tôi có thể biến mất, như vậy thì hay biết mấy…
Có một giọt nước mắt trào khỏi khóe mi…
Sống mũi bỗng trở nên cay xè… Tim lại quặn thắt…
“Mọi thứ rồi sẽ qua.” Thấy tôi khóc, Tịnh Y không thể chịu được, bèn nhả ra câu nói trong như tiếng ngọc kia.
Tôi không biết phải phản ứng ra sao, chỉ thấy bản thân mình bất ngờ, đưa mắt nhìn cô:
“Chị…?”
“...”
“Chuyện tối qua… Chị đã biết hết rồi sao?” Tôi nhướng mày, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của cô.
Chỉ thấy cô ấy khẽ lắc đầu trong khi dời mắt nhìn tôi.
“Vậy thì đừng nói như thể chị hiểu rõ cơn đau của em!” Tôi mím môi: “Cái gì mà rồi cũng qua chứ? Em đã mất gia đình, mất người thân và giờ lại mất luôn cả anh ấy. Bây giờ dù có cố thế nào thì tất cả cơn đau đó đang hành hạ tâm trí em đây này! Dù đã cố nén… Nhưng cơn đau không vơi được. Người lạnh lùng như chị, làm sao hiểu? Làm sao hiểu được cơ chứ?”
Cái lắc đầu nhẹ nhàng của Tịnh Y chợt hóa thành một giọt nước, lặng lẽ rơi vào bể nước mắt trong tôi và làm tràn nó, khiến tôi không chịu được nữa, bèn gân cổ cãi trong khi sống mũi cay xè.
“...” - Người không nói gì, chỉ im lặng giữa thời không.
Thông qua màn nước nhạt nhòa đọng trên mi, tôi nheo mắt nhìn cô.
Chỉ thấy cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, nó lạnh… Lạnh lắm… lạnh hơn cả những bông tuyết đầu mùa nữa, nhưng ẩn sâu trong nó lại là màn đêm đen kịt khiến ai nhìn vào cũng không tránh khỏi nỗi bi ai.
Một giây… Chỉ một giây thôi! Tôi thấy đôi môi đỏ mọng như máu đó khẽ mím lại, dáng vẻ đầy đắng cay… Song lại lãnh tàn như thường. Và gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đó vẫn cứ vô cảm, vô cảm đến mức không còn gì trên thế gian này có thể vô cảm hơn.
Tôi bỏ qua khoảnh khắc ngây người của mình, miễn cưỡng nhếch môi:
“Hah, Dương Tịnh Y sau cùng vẫn chỉ có như vậy. Bất chợt cất lời, rồi về sau chỉ biết nhìn và nhìn mà thôi! Chị cư xử hệt như một con zombie không có cảm xúc vậy! Mọi người nói đúng… Đúng lắm!”
Tôi nói rồi mới biết mình lỡ miệng, nhưng lời đã nói ra… Làm sao có thể rút lại được?
Khi nghe đến hai chữ “zombie”, đáy mắt chị ấy liền hiện rõ tia hoảng loạn, toàn thân bỗng run lên bần bật. Xong vội rút chân khỏi tôi mà đứng bật dậy, dáng vẻ vô cùng đau đớn! Tôi cũng nhanh chóng ngồi bật dậy theo trong khi dõi mắt nhìn về phía cô nhưng tuyệt nhiên không dám đứng dậy, vì tôi sợ ai đó thức giấc…
Chỉ thấy Tịnh Y xoay lưng về phía tôi, ôm chặt lấy ngực mà thở dốc, hơi thở gấp gáp tột cùng. Đó như là tiếng khóc thê thảm của con ác quỷ vô hình vậy! Thân thể cô ấy cứ run lên từng đợt dữ dội, hết ôm ngực rồi lại quằn quại ôm lấy đầu, đôi chân run bần bật như sắp ngã khuỵu đến nơi, run rẩy… Cô run rẩy như thể đang cố ngăn tiếng hét trượt khỏi môi mình vậy.
Tôi ngỡ ngàng nhìn theo, lòng bối rối đến không nói nên lời.
Rồi trong lúc tôi vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, hành động tiếp theo của Tịnh Y lại khiến đồng tử tôi dãn rộng hết mức!
Tịnh Y… Chị ấy… Đã nhanh chóng cắn mạnh vào tay mình!
Tôi muốn hét lên: Sao chị lại làm như vậy? Nhưng cơ miệng của bản thân đã cứng đờ tự bao giờ, tuyệt nhiên không thể nói nên lời. Chỉ thấy ánh máu đỏ tươi men theo tay cô gái xinh đẹp đến ma mị trước mắt mà nhỏ xuống mớ dây leo dưới thân, nhẹ nhàng tưới thứ chất lỏng màu đỏ lên chúng.
Sau khi tự cắn mình, Tịnh Y ngước mặt nhìn lên trời trong khi tự nhấn mình vào từng hơi thở gấp gáp, cố gắng tự điều chỉnh nó trở lại như cũ. Tôi ở phía sau dõi mắt nhìn, trong tim bỗng xuất hiện một cơn đau mới - sự ăn năn! Phải chăng là do tôi nói câu đó nên chị ấy mới như vậy? Phải chăng là do tôi đã buông lời mạo phạm?
Tôi nhìn tay cô ấy vì tôi mà chảy máu, bèn không thể chịu được mà định rút chân khỏi Băng Nhi ngủ trên đùi để tiến lại phía cô. Nhưng vừa đứng dậy, đã thấy tay Băng Nhi giơ lên, tóm lấy cổ tay tôi mà kéo mạnh xuống.
“Cậu…” - Chữ “cậu” trong câu: Cậu dậy rồi? chỉ vừa trượt khỏi môi tôi, liền bị nhét ngược vào trong bụng bởi tôi mất đà ngã nhào lên người cô ấy, suýt tí nữa là hôn lên cánh môi hồng hào của cô luôn! Song bằng hành động cực nhanh nhạy của mình, cô đã nhanh chóng dùng tay kia bịt miệng mình lại ngăn nụ hôn tai nạn với tôi. Và kết quả là tôi với cô hai mắt mở to nhìn nhau, trợn lên như sắp nhảy cả ra ngoài, mũi tôi cọ sát mũi cô ấy. Aizz, tình cảnh này… Thật là ngượng chết đi được mà!
Con quạ đen huyền thoại lại kêu quang quác, bay ngang qua để lại dấu chấm lửng to đùng trong tâm trí tôi. Tôi tức sôi máu, chỉ muốn túm chặt lấy nó mà vặt lông! Mang nó đi làm quạ nướng lu mà nuốt trôi vào trong bụng ngay tức khắc! Con quạ chết tiệt! Sao lúc nào mi cũng xuất hiện ngay lúc ta đang ngượng cực kỳ ngượng vậy hả? Chết đi chết đi!
Đấu tranh tư tưởng với con quạ xong, tôi lại thấy mặt mình nóng ran trước gương mặt phóng to hết cỡ của Băng Nhi, ngơ cả ra mà không biết phải làm gì. Tim tôi thì khỏi nói đi, nó đang mệt lả bởi cơn đau vẫn phải đập kịch liệt luôn mới chịu, khiến tôi đã khó thở nay còn khó thở hơn.
Mãi đến khi đôi mày thanh tú đó xếch ngược, tôi mới sực tỉnh mà ngồi bật dậy, nhe răng cười trừ: “Xin… Xin lỗi cậu nha!”
Băng Nhi cũng ngồi dậy theo tôi, nói trong khi phủi đi lớp bụi bám trên người mình:
“Không sao, là tôi dùng lực quá nhiều thôi.” - Xong lại nhìn về phía cái bóng run rẩy như cành liễu trước gió của Tịnh Y, thì thầm: “Tịnh Y luôn trở nên đau đớn, quằn quại như vậy một cách bất chợt. Cậu sẽ không bao giờ biết được hiện tại chị ấy có còn là chính mình không, nếu bây giờ cậu sang bên đó, nhất định sẽ bị giết. Cứ để thế đi, chị ấy sẽ tự khống chế được mình.”
“Nhưng…” Tôi nhíu mày khi thấy máu chảy ra càng nhiều, còn đôi vai cô ấy cứ run lên từng hồi, xong lại khuỵu người quỳ xuống, chống tay lên đất mà thở dốc, làn tóc đen như mực thản mặc buông xuống, ôm lấy đôi vai cô.
“Nghe tôi nếu cậu không muốn chết.” Băng Nhi siết chặt khuỷu tay tôi trong khi nhìn chăm chăm về phía Tịnh Y.
“Chị ấy trở nên thế này là do lời xúc phạm của tớ! Tớ phải giúp chị ấy bình tĩnh lại!” Tôi hét lên ngay lập tức mà không hề suy nghĩ, dằn tay khỏi cô rồi nhanh chạy về phía Tịnh Y.
Nhưng tôi mới bước được vài bước, đã thấy Tịnh Y chợt đứng dậy, xoay người lại nhìn tôi đồng thời khiến tôi đứng sững tại chỗ, thanh âm lạnh ngắt lại vang lên:
“Tôi ổn.”
Xong lại làm như không có chuyện gì, giấu cái tay đẫm máu ở sau lưng, thản mặc nhìn tôi.
“Nói rồi, Tịnh Y sẽ tự khống chế được mình, không cần cậu giúp.” Thanh âm nhẹ nhàng, ấm như ánh mặt trời từ phía sau truyền đến, nhưng tôi đang rất rất bất ngờ thế nên không buồn quay lại nữa, chỉ chăm chăm nhìn cô gái mới nãy còn run rẩy ôm lấy ngực mà giờ lãnh tàn như băng, không hề bận tâm vết thương ở tay, chỉ thấy giọt mồ hôi vẫn còn lăn dài.
Đáy mắt trong veo pha lẫn hỗn tạp của Tịnh Y lại đưa về phía sau tôi, nhìn xoáy vào trong mắt Băng Nhi. Nhận được ánh mắt đó, khóe môi vốn định cong lên của Băng Nhi liền trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn Tịnh Y như cố dò xét xem cô ấy đang nghĩ gì.
Tôi ở giữa hai người, chợt có cảm giác bức bối thế nào…
Khung cảnh hữu tình, hoa lác đác rơi, nước chảy róc rách, gió reo xào xạc, mây trôi lơ lửng… Tóc bay trong gió, nghiêm túc nhìn nhau. Eh… Hình như có mùi ngôn tình Trung Quốc thoang thoảng đâu đây thì phải a! Tôi khịt mũi rồi lên tiếng ngắt ngang cái chi tiết này:
“H… Hai cậu đang đấu xem ai chớp mắt trước hả?”
Tôi ngơ ngơ ngác ngác nói, rồi ngay lập tức nhận ra gương mặt xinh đẹp của hai người này đen lại, cùng nhau dời mắt nhìn tôi. Đâu đó vang lên tiếng kêu của con quạ chuyên phá truyện khi nãy… Mà tôi chẳng còn bận tâm nó nữa, bởi tôi biết kỳ này mình không có bị hớ, đúng vậy đúng vậy, chỉ là nghĩ gì nói đó, nghĩ gì nói đó thôi mà.
Gió lùa qua một trận, làm tung bay tóc ba người chúng tôi, hai người đen mặt còn một người thì cứ ngây ngốc nhìn hai người kia.
Dường như đã hoàn hồn trở lại, Băng Nhi kéo tôi về phía mình:
“Bọn tôi đâu có rảnh làm mấy việc đó, chỉ có ngốc như cậu mới nghĩ thế thôi!”
Tôi để mặc tay cô ấy đang vịn vai mình, bĩu môi:
“Là tại hai người nhìn nhau đắm đuối quá mà! Đắm đuối vậy chỉ có thể là đấu mắt thôi!”
“Tôi không nhớ là có ai đó khẳng định điều đó, vậy nên câu nói của cậu là vô căn cứ.” Cô kéo kéo má tôi.
Tôi cũng không phải dạng vừa, vội đưa tay kéo kéo má Băng Nhi:
“Tớ, tớ khẳng định điều đó đó! Rồi sao?”
Nhìn nhìn tôi một tí, cô bèn thả tay ra: “Cậu bướng quá!”
“Thì sao?” Tôi lè lưỡi trêu.
“. . . Đi về!” Băng Nhi không thèm chấp nhặt con ngốc như tôi, chỉ thở dài rồi nắm cổ tay tôi kéo đi, đi theo nhân ảnh lạc lõng của Tịnh Y đang dần khuất xa.
Tịnh Y quả không hổ là Tịnh Y, đến nhẹ như nước, rồi lảng đi như gió thu, khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng, có thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Còn người con gái với cái headphone xanh dương sẫm êm dịu trước mắt tôi thì lại khác, cô ấy luôn bên tôi, chở che tôi, luôn ra vẻ hơi kiêu ngạo nhưng lòng lại rất ấm áp, không hề lạnh như Tịnh Y kia. Tôi bị cô kéo tay đi dưới ánh nắng vàng, trong lòng không khỏi nhen lên ánh lửa hạnh phúc. Có điều… Tôi còn muốn hơn thế nữa! Nghĩ là làm, tôi chợt buông tay cô ra rồi liền nắm lấy bàn tay mềm mại, chỉ tiếc là cô xoay mặt lại, trừng mắt nhìn tôi xong bỏ tay tôi ra luôn.
Heh? Gì chứ? Vậy… Vậy là sao?
Tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Xong lại lắc đầu nguầy nguậy, lon ton chạy theo bóng lưng dịu dàng đó. Băng Nhi Băng Nhi, mùi cậu thật dễ chịu! Cậu thật xinh đẹp! Tớ muốn được ôm cậu, muốn ôm cậu ngủ cơ!
Thấy cô chăm chú nhìn khung cảnh thanh bình này, tôi cũng vô thức nhìn theo.
Nơi này… Sao lại có thể thanh bình đến vậy? Mặt nước lăn tăn từng gợn sóng nhỏ, mây trời điệu đà in bóng xuống suối trong, lá úa vàng rơi lả tả rồi lại đậu trên mặt nước, thanh thản để nước đưa về chốn xa xôi diệu vợi. Bầu trời cao, cao mãi, khiến người ta dù có cố gắng thế nào cũng không thể với tới được. Cũng giống như tôi bây giờ, mãi mãi không thể với tới hình bóng anh được nữa rồi.
Tất cả là tại tôi, là tại tôi nên mọi thứ mới trở nên như vậy. Tôi sống để làm gì? Sao tôi lại không thể trở thành những chiếc lá kia, bị gió cuốn lìa cành rồi biến mất trong làn nước xanh thăm thẳm?
Giá mà tôi có thể biến mất, như vậy thì hay biết mấy…
Có một giọt nước mắt trào khỏi khóe mi…
Sống mũi bỗng trở nên cay xè… Tim lại quặn thắt…
“Mọi thứ rồi sẽ qua.” Thấy tôi khóc, Tịnh Y không thể chịu được, bèn nhả ra câu nói trong như tiếng ngọc kia.
Tôi không biết phải phản ứng ra sao, chỉ thấy bản thân mình bất ngờ, đưa mắt nhìn cô:
“Chị…?”
“...”
“Chuyện tối qua… Chị đã biết hết rồi sao?” Tôi nhướng mày, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của cô.
Chỉ thấy cô ấy khẽ lắc đầu trong khi dời mắt nhìn tôi.
“Vậy thì đừng nói như thể chị hiểu rõ cơn đau của em!” Tôi mím môi: “Cái gì mà rồi cũng qua chứ? Em đã mất gia đình, mất người thân và giờ lại mất luôn cả anh ấy. Bây giờ dù có cố thế nào thì tất cả cơn đau đó đang hành hạ tâm trí em đây này! Dù đã cố nén… Nhưng cơn đau không vơi được. Người lạnh lùng như chị, làm sao hiểu? Làm sao hiểu được cơ chứ?”
Cái lắc đầu nhẹ nhàng của Tịnh Y chợt hóa thành một giọt nước, lặng lẽ rơi vào bể nước mắt trong tôi và làm tràn nó, khiến tôi không chịu được nữa, bèn gân cổ cãi trong khi sống mũi cay xè.
“...” - Người không nói gì, chỉ im lặng giữa thời không.
Thông qua màn nước nhạt nhòa đọng trên mi, tôi nheo mắt nhìn cô.
Chỉ thấy cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, nó lạnh… Lạnh lắm… lạnh hơn cả những bông tuyết đầu mùa nữa, nhưng ẩn sâu trong nó lại là màn đêm đen kịt khiến ai nhìn vào cũng không tránh khỏi nỗi bi ai.
Một giây… Chỉ một giây thôi! Tôi thấy đôi môi đỏ mọng như máu đó khẽ mím lại, dáng vẻ đầy đắng cay… Song lại lãnh tàn như thường. Và gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đó vẫn cứ vô cảm, vô cảm đến mức không còn gì trên thế gian này có thể vô cảm hơn.
Tôi bỏ qua khoảnh khắc ngây người của mình, miễn cưỡng nhếch môi:
“Hah, Dương Tịnh Y sau cùng vẫn chỉ có như vậy. Bất chợt cất lời, rồi về sau chỉ biết nhìn và nhìn mà thôi! Chị cư xử hệt như một con zombie không có cảm xúc vậy! Mọi người nói đúng… Đúng lắm!”
Tôi nói rồi mới biết mình lỡ miệng, nhưng lời đã nói ra… Làm sao có thể rút lại được?
Khi nghe đến hai chữ “zombie”, đáy mắt chị ấy liền hiện rõ tia hoảng loạn, toàn thân bỗng run lên bần bật. Xong vội rút chân khỏi tôi mà đứng bật dậy, dáng vẻ vô cùng đau đớn! Tôi cũng nhanh chóng ngồi bật dậy theo trong khi dõi mắt nhìn về phía cô nhưng tuyệt nhiên không dám đứng dậy, vì tôi sợ ai đó thức giấc…
Chỉ thấy Tịnh Y xoay lưng về phía tôi, ôm chặt lấy ngực mà thở dốc, hơi thở gấp gáp tột cùng. Đó như là tiếng khóc thê thảm của con ác quỷ vô hình vậy! Thân thể cô ấy cứ run lên từng đợt dữ dội, hết ôm ngực rồi lại quằn quại ôm lấy đầu, đôi chân run bần bật như sắp ngã khuỵu đến nơi, run rẩy… Cô run rẩy như thể đang cố ngăn tiếng hét trượt khỏi môi mình vậy.
Tôi ngỡ ngàng nhìn theo, lòng bối rối đến không nói nên lời.
Rồi trong lúc tôi vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, hành động tiếp theo của Tịnh Y lại khiến đồng tử tôi dãn rộng hết mức!
Tịnh Y… Chị ấy… Đã nhanh chóng cắn mạnh vào tay mình!
Tôi muốn hét lên: Sao chị lại làm như vậy? Nhưng cơ miệng của bản thân đã cứng đờ tự bao giờ, tuyệt nhiên không thể nói nên lời. Chỉ thấy ánh máu đỏ tươi men theo tay cô gái xinh đẹp đến ma mị trước mắt mà nhỏ xuống mớ dây leo dưới thân, nhẹ nhàng tưới thứ chất lỏng màu đỏ lên chúng.
Sau khi tự cắn mình, Tịnh Y ngước mặt nhìn lên trời trong khi tự nhấn mình vào từng hơi thở gấp gáp, cố gắng tự điều chỉnh nó trở lại như cũ. Tôi ở phía sau dõi mắt nhìn, trong tim bỗng xuất hiện một cơn đau mới - sự ăn năn! Phải chăng là do tôi nói câu đó nên chị ấy mới như vậy? Phải chăng là do tôi đã buông lời mạo phạm?
Tôi nhìn tay cô ấy vì tôi mà chảy máu, bèn không thể chịu được mà định rút chân khỏi Băng Nhi ngủ trên đùi để tiến lại phía cô. Nhưng vừa đứng dậy, đã thấy tay Băng Nhi giơ lên, tóm lấy cổ tay tôi mà kéo mạnh xuống.
“Cậu…” - Chữ “cậu” trong câu: Cậu dậy rồi? chỉ vừa trượt khỏi môi tôi, liền bị nhét ngược vào trong bụng bởi tôi mất đà ngã nhào lên người cô ấy, suýt tí nữa là hôn lên cánh môi hồng hào của cô luôn! Song bằng hành động cực nhanh nhạy của mình, cô đã nhanh chóng dùng tay kia bịt miệng mình lại ngăn nụ hôn tai nạn với tôi. Và kết quả là tôi với cô hai mắt mở to nhìn nhau, trợn lên như sắp nhảy cả ra ngoài, mũi tôi cọ sát mũi cô ấy. Aizz, tình cảnh này… Thật là ngượng chết đi được mà!
Con quạ đen huyền thoại lại kêu quang quác, bay ngang qua để lại dấu chấm lửng to đùng trong tâm trí tôi. Tôi tức sôi máu, chỉ muốn túm chặt lấy nó mà vặt lông! Mang nó đi làm quạ nướng lu mà nuốt trôi vào trong bụng ngay tức khắc! Con quạ chết tiệt! Sao lúc nào mi cũng xuất hiện ngay lúc ta đang ngượng cực kỳ ngượng vậy hả? Chết đi chết đi!
Đấu tranh tư tưởng với con quạ xong, tôi lại thấy mặt mình nóng ran trước gương mặt phóng to hết cỡ của Băng Nhi, ngơ cả ra mà không biết phải làm gì. Tim tôi thì khỏi nói đi, nó đang mệt lả bởi cơn đau vẫn phải đập kịch liệt luôn mới chịu, khiến tôi đã khó thở nay còn khó thở hơn.
Mãi đến khi đôi mày thanh tú đó xếch ngược, tôi mới sực tỉnh mà ngồi bật dậy, nhe răng cười trừ: “Xin… Xin lỗi cậu nha!”
Băng Nhi cũng ngồi dậy theo tôi, nói trong khi phủi đi lớp bụi bám trên người mình:
“Không sao, là tôi dùng lực quá nhiều thôi.” - Xong lại nhìn về phía cái bóng run rẩy như cành liễu trước gió của Tịnh Y, thì thầm: “Tịnh Y luôn trở nên đau đớn, quằn quại như vậy một cách bất chợt. Cậu sẽ không bao giờ biết được hiện tại chị ấy có còn là chính mình không, nếu bây giờ cậu sang bên đó, nhất định sẽ bị giết. Cứ để thế đi, chị ấy sẽ tự khống chế được mình.”
“Nhưng…” Tôi nhíu mày khi thấy máu chảy ra càng nhiều, còn đôi vai cô ấy cứ run lên từng hồi, xong lại khuỵu người quỳ xuống, chống tay lên đất mà thở dốc, làn tóc đen như mực thản mặc buông xuống, ôm lấy đôi vai cô.
“Nghe tôi nếu cậu không muốn chết.” Băng Nhi siết chặt khuỷu tay tôi trong khi nhìn chăm chăm về phía Tịnh Y.
“Chị ấy trở nên thế này là do lời xúc phạm của tớ! Tớ phải giúp chị ấy bình tĩnh lại!” Tôi hét lên ngay lập tức mà không hề suy nghĩ, dằn tay khỏi cô rồi nhanh chạy về phía Tịnh Y.
Nhưng tôi mới bước được vài bước, đã thấy Tịnh Y chợt đứng dậy, xoay người lại nhìn tôi đồng thời khiến tôi đứng sững tại chỗ, thanh âm lạnh ngắt lại vang lên:
“Tôi ổn.”
Xong lại làm như không có chuyện gì, giấu cái tay đẫm máu ở sau lưng, thản mặc nhìn tôi.
“Nói rồi, Tịnh Y sẽ tự khống chế được mình, không cần cậu giúp.” Thanh âm nhẹ nhàng, ấm như ánh mặt trời từ phía sau truyền đến, nhưng tôi đang rất rất bất ngờ thế nên không buồn quay lại nữa, chỉ chăm chăm nhìn cô gái mới nãy còn run rẩy ôm lấy ngực mà giờ lãnh tàn như băng, không hề bận tâm vết thương ở tay, chỉ thấy giọt mồ hôi vẫn còn lăn dài.
Đáy mắt trong veo pha lẫn hỗn tạp của Tịnh Y lại đưa về phía sau tôi, nhìn xoáy vào trong mắt Băng Nhi. Nhận được ánh mắt đó, khóe môi vốn định cong lên của Băng Nhi liền trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn Tịnh Y như cố dò xét xem cô ấy đang nghĩ gì.
Tôi ở giữa hai người, chợt có cảm giác bức bối thế nào…
Khung cảnh hữu tình, hoa lác đác rơi, nước chảy róc rách, gió reo xào xạc, mây trôi lơ lửng… Tóc bay trong gió, nghiêm túc nhìn nhau. Eh… Hình như có mùi ngôn tình Trung Quốc thoang thoảng đâu đây thì phải a! Tôi khịt mũi rồi lên tiếng ngắt ngang cái chi tiết này:
“H… Hai cậu đang đấu xem ai chớp mắt trước hả?”
Tôi ngơ ngơ ngác ngác nói, rồi ngay lập tức nhận ra gương mặt xinh đẹp của hai người này đen lại, cùng nhau dời mắt nhìn tôi. Đâu đó vang lên tiếng kêu của con quạ chuyên phá truyện khi nãy… Mà tôi chẳng còn bận tâm nó nữa, bởi tôi biết kỳ này mình không có bị hớ, đúng vậy đúng vậy, chỉ là nghĩ gì nói đó, nghĩ gì nói đó thôi mà.
Gió lùa qua một trận, làm tung bay tóc ba người chúng tôi, hai người đen mặt còn một người thì cứ ngây ngốc nhìn hai người kia.
Dường như đã hoàn hồn trở lại, Băng Nhi kéo tôi về phía mình:
“Bọn tôi đâu có rảnh làm mấy việc đó, chỉ có ngốc như cậu mới nghĩ thế thôi!”
Tôi để mặc tay cô ấy đang vịn vai mình, bĩu môi:
“Là tại hai người nhìn nhau đắm đuối quá mà! Đắm đuối vậy chỉ có thể là đấu mắt thôi!”
“Tôi không nhớ là có ai đó khẳng định điều đó, vậy nên câu nói của cậu là vô căn cứ.” Cô kéo kéo má tôi.
Tôi cũng không phải dạng vừa, vội đưa tay kéo kéo má Băng Nhi:
“Tớ, tớ khẳng định điều đó đó! Rồi sao?”
Nhìn nhìn tôi một tí, cô bèn thả tay ra: “Cậu bướng quá!”
“Thì sao?” Tôi lè lưỡi trêu.
“. . . Đi về!” Băng Nhi không thèm chấp nhặt con ngốc như tôi, chỉ thở dài rồi nắm cổ tay tôi kéo đi, đi theo nhân ảnh lạc lõng của Tịnh Y đang dần khuất xa.
Tịnh Y quả không hổ là Tịnh Y, đến nhẹ như nước, rồi lảng đi như gió thu, khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng, có thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Còn người con gái với cái headphone xanh dương sẫm êm dịu trước mắt tôi thì lại khác, cô ấy luôn bên tôi, chở che tôi, luôn ra vẻ hơi kiêu ngạo nhưng lòng lại rất ấm áp, không hề lạnh như Tịnh Y kia. Tôi bị cô kéo tay đi dưới ánh nắng vàng, trong lòng không khỏi nhen lên ánh lửa hạnh phúc. Có điều… Tôi còn muốn hơn thế nữa! Nghĩ là làm, tôi chợt buông tay cô ra rồi liền nắm lấy bàn tay mềm mại, chỉ tiếc là cô xoay mặt lại, trừng mắt nhìn tôi xong bỏ tay tôi ra luôn.
Heh? Gì chứ? Vậy… Vậy là sao?
Tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Xong lại lắc đầu nguầy nguậy, lon ton chạy theo bóng lưng dịu dàng đó. Băng Nhi Băng Nhi, mùi cậu thật dễ chịu! Cậu thật xinh đẹp! Tớ muốn được ôm cậu, muốn ôm cậu ngủ cơ!
/47
|