“A! Tìm thấy rồi!” Vừa đi đến bìa rừng, bỗng có một giọng nói vang lên khiến cả ba người chúng tôi cùng dừng bước, quay người nhìn lại.
Chỉ thấy dưới nắng vàng là nụ cười rạng rỡ của Ánh Nguyệt, mặt chị ấy lấm lem bùn đất nhưng nụ cười thì vô cùng tươi sáng, nụ cười đó tươi đến mức khiến couple An An ở phía sau cũng cười theo, kéo cả bầu không khí vốn u tịch bỗng trở nên vô cùng ấm áp. Sau đó tôi còn chưa kịp cất tiếng trả lời, đã thấy chị ấy nhanh nhào đến mà ôm cứng lấy Băng Nhi.
Và dĩ nhiên là bị đại hotgirl Trần Băng Nhi nhà ta đẩy ra trong vòng một nốt nhạc, cô ấy còn khuyến mãi thêm hai chữ: “Tránh ra!” cùng một cái trừng mắt hung dữ khiến Ánh Nguyệt lui lại vài bước:
“Moh… Băng Nhi, em có biết là từ lúc chúng ta bị lạc sau khi giết mấy con zombie đột biến á. Bọn chị đi tìm mấy đứa mãi không? Ở trong rừng ban đêm lạnh điếng người luôn đó! Nhớ muốn chết… Mãi đến giờ mới gặp được em, vui quá nên ôm một tí cũng không cho là thế nào?”
Nhìn cái đứa đã mười tám tuổi đầu mà hệt như con nít tám tuổi đang khóc lóc ỉ ôi trước mặt, cô bèn ảo não ôm đầu:
“Là chị tự đi tìm thôi, hôm đó rõ ràng em bảo để một mình em tìm là được rồi mà. nhưng giờ cả bọn lại cùng nhau đi tìm thế này, e rằng khó sống với cô Trịnh.”
Vừa nghe nhắc đến cô Trịnh, bỗng chị Ánh Nguyệt rùng mình một cái rồi ôm lấy vai như bị trúng gió, nói trong khi mặt méo xệch:
“Hic, chị quên mất chuyện này! Cô Trịnh là chúa chúa chúa chúa chúa của chúa hung dữ trong trường, chắc chắn giờ cô đang mài dao đợi lóc thịt cả đám tụi mình!” Nói xong chị ấy lại tưởng tượng ra cảnh cô Trịnh đeo tạp dề sạch sẽ, đứng trước cửa cầm hai con dao cỡ bự sáng loáng mà cọ vào nhau, cười gian tà đợi mấy con nai như chúng tôi trở về mà lóc thịt, thanh lý tại chỗ. Càng nghĩ chị ấy càng không thể bình tĩnh được nữa, bèn vò đầu bứt tóc càu nhàu: “Aizz, tại sao mình lại có thể quên ở trường còn có một bà la sát nanh hùm vậy chứ? Chết… Chết… Chết chắc rồi!”
“Huh? Em thấy cô Trịnh cũng hiền mà, sao mặt chị tái mét vậy?” Tôi ở bên cạnh chẳng hiểu cái mô tê gì, bèn nghiêng đầu khó hiểu.
“Cô… Cô Trịnh… Là.. Đ.. Đại ma đầu…” An Vũ hơi tái mặt, đáp lời tôi trong khi mồ hôi lạnh liên tục lăn trên trán.
“Huh? Đại ma đầu? Là sao em? Chị không hiểu.” Mắt tôi giờ đã mở to hết mức có thể rồi, tôi nheo mắt nhìn mấy dấu chấm hỏi to đùng hiện rõ trước mặt, xoay vòng vòng vòng xung quanh như trêu ngươi tôi.
Lúc này cả An Nhiên đang nắm tay An Vũ cũng phải cầm lấy một khúc gỗ, vẽ lên đất dòng chữ to đùng: Trùm cuối. Mức độ sát thương: 999999999???? Xong lại đan tay vào tay An Vũ, nhoẻn môi cười toe toét nhìn tôi. Tôi cúi đầu nhìn hàng chữ, liền phát hiện nét chữ thập phần run rẩy. Hờ hờ… Mấy người này bị sao vậy chứ? Cô Trịnh hiền hòa dễ tính thế cơ mà. Tôi còn thậm chí chẳng thấy cô ấy quát nạt học sinh đến một lần trong suốt mấy tuần cắm rễ ở trường Blue Rose cơ mà, thế sao ba người này lại kẻ tái mặt người run rẩy thế kia? Có thật đây là team diệt zombie mạnh nhất không vậy trời?
Tôi cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, bất giác đưa mắt về phía Tịnh Y, liền bắt gặp đôi vai nhỏ nhắn kia cũng… run nhẹ. Tôi bất ngờ, vội dụi dụi mắt nhìn kĩ lại, quả nhiên không thấy nữa. Aizz, cầu trời là ảo giác, là ảo giác giùm con cái đi mà!
“Cậu là người mới nên tất nhiên là không biết rồi, hôm trước bọn tôi trở về lúc chạng vạng, trễ hơn ba mươi phút so với quy định, liền bị cô Trịnh phạt giặt giũ, nấu nướng, làm sai vặt cho cả bọn suốt cả tuần. Bây giờ trễ hơn một tuần, chắc chắn hình phạt sẽ… Tăng gấp bội.” - Băng Nhi nhẩm đếm số ngày từ lúc tôi đi lạc cho đến tận bây giờ, xong lại quay đầu nhìn tôi, dùng nét mặt cực kỳ quan ngại nói.
Đồng thời khiến mắt cả đám tối sầm.
…
“Haizz...” - Sau cái dấu ba chấm chết tiệt, tiếng thở dài ngao ngán đồng loạt vang lên.
Bỗng Ánh Nguyệt tiến lại phía tôi, lên tiếng càu nhàu: “Sao em lại đi lạc vậy hả? Có biết hậu quả của nó không?”
“Em.. Em. xin lỗi…” Tôi méo mặt.
“Nếu như ai có lỗi cũng chỉ cần nói câu đó thì nhà giam chẳng lẽ chỉ xây cho có thôi sao?” Chị ấy chuyển cơn sợ hãi trước hình phạt kia thành sự tức giận, nhăn mặt nhìn tôi.
“Em…” Tôi im lặng. Rốt cuộc Trịnh Ly đáng sợ cỡ nào cơ chứ?
Chỉ thấy một bàn tay đáp nhẹ lên đầu tôi, xoa nhẹ làn tóc hơi rối:
“Cậu không cần phải sợ đâu.”
“Băng Nhi, cậu thật…”
“Chỉ cần nhận hình phạt thay mọi người là được.” Tôi vừa định lên tiếng cảm kích, đã nhanh chóng bị câu nói phía sau của Băng Nhi làm cho đơ tại chỗ, toàn thân như bị lọt thỏm vào hố đen vũ trụ không lối thoát, nhất thời cơ miệng cứng lại luôn.
Nói xong, cô ấy nhếch môi cười nhìn tôi, nụ cười đó như muốn nói: Cậu tưởng tôi sẽ gánh phạt thay cậu sao? Mơ đi! Sax sax sax, cái nụ cười gian ác đó có phải là từ Trần Băng Nhi không vậy trời? Sao tôi thấy nó hư cấu quá à! Nãy giờ cứ tưởng cô ấy sẽ đỡ lời giúp tôi, cùng tôi chịu phạt như trong cái cốt truyện chính cống đậm chất sến súa cơ chứ! Thế quái nào lại là cái tình huống hư cấu không thể hư cấu hơn này? Băng Nhi, cậu bỏ mặc tớ thật sao?
Tôi mếu máo nhìn cô quay người đi mà lòng thì đang sấm vang chớp giật, Băng Nhi quay lưng lại với tôi? Ah quãng thời gian qua tôi đã quá phụ thuộc vào cô ấy rồi! Thảo nào người ta thấy phiền… nên mới nói thế với tôi?
Thấy phiền… Thấy phiền… Thấy phiền kìa! Tôi mếu như sắp khóc đến nơi, Ánh Nguyệt cũng nói với tôi vài câu rồi bước đi, mà câu gì tôi cũng chẳng còn bỏ vào tai nữa. Tôi biết là tôi làm hơi quá nhưng mà… Nhưng mà Băng Nhi là người duy nhất đứng về phía tôi, giờ cũng bảo tôi tự xử như vậy, bảo tôi phải làm sao? Phải làm sao?
Trong khi tôi vẫn đang ủ rũ như con cún bị bỏ đói lâu ngày, An Vũ bỗng đến bên cạnh:
“Băng Nhi là người đầu tiên chạy đi tìm chị.”
Gì chứ… Tôi biết điều đó mà, chính vì như vậy tôi mới bị xem là làm phiền cô ấy đó. Nghĩ thế nên tôi bất giác buông lời thờ ơ: “Thì sao?”
“Chẳng sao hết.” An Vũ cười, xong lướt qua tôi đi thẳng, An Nhiên xoay lại vẫy tay với tôi rồi cũng nối gót theo em ấy.
Tôi trầm mặc một lúc, vuốt vuốt lại tóc rồi cũng bước đi theo họ. Mà cũng đúng, chính tôi mang rắc rối cho họ mà, tôi phải tự mình chịu phạt thôi, trách ai giờ…
Đi thêm một quãng, Băng Nhi chợt ôm lấy hông sau đó ngã khuỵu xuống, tôi vội vã chạy lại đỡ cô ấy, nhưng Tịnh Y lại nhanh tay hơn tôi...
Phút chốc, đã thấy cô đỡ trọn lấy thân thể Băng Nhi, đã thấy tay tôi chơi vơi giữa không trung...
À, cũng đúng thôi, tôi chỉ giỏi làm phiền cô ấy, chẳng giúp được người bao giờ…
Chị Ánh Nguyệt nhìn vùng máu trên hông Băng Nhi, tôi nhíu mày nhìn theo rồi nhanh mở to mắt sững sờ. Phải rồi! Nếu là từ tối qua thì bây giờ nhất định phải chuyển sang màu nâu sẫm rồi chứ! Sao lại còn đỏ tươi thế kia?
An Vũ nhanh tháo cúc áo dưới cùng của Băng Nhi, vạch ra. Một vết cắt sâu hoắm hiện ra trước mắt cả bọn, nó trông có vẻ đã được xử lý sơ và lau máu sơ qua nhưng bị rách miệng khiến máu lại chảy thêm nữa. Cô ấy… bị thương… Và… giấu tôi?
“Mau đưa cậu ấy/em ấy về!” Tôi cùng chị Ánh Nguyệt đồng thanh, An Vũ và An Nhiên cũng gật đầu rồi đỡ Băng Nhi lên lưng chị ấy, nhanh chóng đưa cô trở về.
Tôi hối hả chạy theo bước chân gấp rút của mọi người, nhưng không hiểu sao vừa chạy được một quãng, thân thể bỗng trở nên mất hết sức lực, hình ảnh trước mắt cứ nhòe dần… nhòe dần rồi hóa thành một mảng đen kịt…
Chỉ thấy dưới nắng vàng là nụ cười rạng rỡ của Ánh Nguyệt, mặt chị ấy lấm lem bùn đất nhưng nụ cười thì vô cùng tươi sáng, nụ cười đó tươi đến mức khiến couple An An ở phía sau cũng cười theo, kéo cả bầu không khí vốn u tịch bỗng trở nên vô cùng ấm áp. Sau đó tôi còn chưa kịp cất tiếng trả lời, đã thấy chị ấy nhanh nhào đến mà ôm cứng lấy Băng Nhi.
Và dĩ nhiên là bị đại hotgirl Trần Băng Nhi nhà ta đẩy ra trong vòng một nốt nhạc, cô ấy còn khuyến mãi thêm hai chữ: “Tránh ra!” cùng một cái trừng mắt hung dữ khiến Ánh Nguyệt lui lại vài bước:
“Moh… Băng Nhi, em có biết là từ lúc chúng ta bị lạc sau khi giết mấy con zombie đột biến á. Bọn chị đi tìm mấy đứa mãi không? Ở trong rừng ban đêm lạnh điếng người luôn đó! Nhớ muốn chết… Mãi đến giờ mới gặp được em, vui quá nên ôm một tí cũng không cho là thế nào?”
Nhìn cái đứa đã mười tám tuổi đầu mà hệt như con nít tám tuổi đang khóc lóc ỉ ôi trước mặt, cô bèn ảo não ôm đầu:
“Là chị tự đi tìm thôi, hôm đó rõ ràng em bảo để một mình em tìm là được rồi mà. nhưng giờ cả bọn lại cùng nhau đi tìm thế này, e rằng khó sống với cô Trịnh.”
Vừa nghe nhắc đến cô Trịnh, bỗng chị Ánh Nguyệt rùng mình một cái rồi ôm lấy vai như bị trúng gió, nói trong khi mặt méo xệch:
“Hic, chị quên mất chuyện này! Cô Trịnh là chúa chúa chúa chúa chúa của chúa hung dữ trong trường, chắc chắn giờ cô đang mài dao đợi lóc thịt cả đám tụi mình!” Nói xong chị ấy lại tưởng tượng ra cảnh cô Trịnh đeo tạp dề sạch sẽ, đứng trước cửa cầm hai con dao cỡ bự sáng loáng mà cọ vào nhau, cười gian tà đợi mấy con nai như chúng tôi trở về mà lóc thịt, thanh lý tại chỗ. Càng nghĩ chị ấy càng không thể bình tĩnh được nữa, bèn vò đầu bứt tóc càu nhàu: “Aizz, tại sao mình lại có thể quên ở trường còn có một bà la sát nanh hùm vậy chứ? Chết… Chết… Chết chắc rồi!”
“Huh? Em thấy cô Trịnh cũng hiền mà, sao mặt chị tái mét vậy?” Tôi ở bên cạnh chẳng hiểu cái mô tê gì, bèn nghiêng đầu khó hiểu.
“Cô… Cô Trịnh… Là.. Đ.. Đại ma đầu…” An Vũ hơi tái mặt, đáp lời tôi trong khi mồ hôi lạnh liên tục lăn trên trán.
“Huh? Đại ma đầu? Là sao em? Chị không hiểu.” Mắt tôi giờ đã mở to hết mức có thể rồi, tôi nheo mắt nhìn mấy dấu chấm hỏi to đùng hiện rõ trước mặt, xoay vòng vòng vòng xung quanh như trêu ngươi tôi.
Lúc này cả An Nhiên đang nắm tay An Vũ cũng phải cầm lấy một khúc gỗ, vẽ lên đất dòng chữ to đùng: Trùm cuối. Mức độ sát thương: 999999999???? Xong lại đan tay vào tay An Vũ, nhoẻn môi cười toe toét nhìn tôi. Tôi cúi đầu nhìn hàng chữ, liền phát hiện nét chữ thập phần run rẩy. Hờ hờ… Mấy người này bị sao vậy chứ? Cô Trịnh hiền hòa dễ tính thế cơ mà. Tôi còn thậm chí chẳng thấy cô ấy quát nạt học sinh đến một lần trong suốt mấy tuần cắm rễ ở trường Blue Rose cơ mà, thế sao ba người này lại kẻ tái mặt người run rẩy thế kia? Có thật đây là team diệt zombie mạnh nhất không vậy trời?
Tôi cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, bất giác đưa mắt về phía Tịnh Y, liền bắt gặp đôi vai nhỏ nhắn kia cũng… run nhẹ. Tôi bất ngờ, vội dụi dụi mắt nhìn kĩ lại, quả nhiên không thấy nữa. Aizz, cầu trời là ảo giác, là ảo giác giùm con cái đi mà!
“Cậu là người mới nên tất nhiên là không biết rồi, hôm trước bọn tôi trở về lúc chạng vạng, trễ hơn ba mươi phút so với quy định, liền bị cô Trịnh phạt giặt giũ, nấu nướng, làm sai vặt cho cả bọn suốt cả tuần. Bây giờ trễ hơn một tuần, chắc chắn hình phạt sẽ… Tăng gấp bội.” - Băng Nhi nhẩm đếm số ngày từ lúc tôi đi lạc cho đến tận bây giờ, xong lại quay đầu nhìn tôi, dùng nét mặt cực kỳ quan ngại nói.
Đồng thời khiến mắt cả đám tối sầm.
…
“Haizz...” - Sau cái dấu ba chấm chết tiệt, tiếng thở dài ngao ngán đồng loạt vang lên.
Bỗng Ánh Nguyệt tiến lại phía tôi, lên tiếng càu nhàu: “Sao em lại đi lạc vậy hả? Có biết hậu quả của nó không?”
“Em.. Em. xin lỗi…” Tôi méo mặt.
“Nếu như ai có lỗi cũng chỉ cần nói câu đó thì nhà giam chẳng lẽ chỉ xây cho có thôi sao?” Chị ấy chuyển cơn sợ hãi trước hình phạt kia thành sự tức giận, nhăn mặt nhìn tôi.
“Em…” Tôi im lặng. Rốt cuộc Trịnh Ly đáng sợ cỡ nào cơ chứ?
Chỉ thấy một bàn tay đáp nhẹ lên đầu tôi, xoa nhẹ làn tóc hơi rối:
“Cậu không cần phải sợ đâu.”
“Băng Nhi, cậu thật…”
“Chỉ cần nhận hình phạt thay mọi người là được.” Tôi vừa định lên tiếng cảm kích, đã nhanh chóng bị câu nói phía sau của Băng Nhi làm cho đơ tại chỗ, toàn thân như bị lọt thỏm vào hố đen vũ trụ không lối thoát, nhất thời cơ miệng cứng lại luôn.
Nói xong, cô ấy nhếch môi cười nhìn tôi, nụ cười đó như muốn nói: Cậu tưởng tôi sẽ gánh phạt thay cậu sao? Mơ đi! Sax sax sax, cái nụ cười gian ác đó có phải là từ Trần Băng Nhi không vậy trời? Sao tôi thấy nó hư cấu quá à! Nãy giờ cứ tưởng cô ấy sẽ đỡ lời giúp tôi, cùng tôi chịu phạt như trong cái cốt truyện chính cống đậm chất sến súa cơ chứ! Thế quái nào lại là cái tình huống hư cấu không thể hư cấu hơn này? Băng Nhi, cậu bỏ mặc tớ thật sao?
Tôi mếu máo nhìn cô quay người đi mà lòng thì đang sấm vang chớp giật, Băng Nhi quay lưng lại với tôi? Ah quãng thời gian qua tôi đã quá phụ thuộc vào cô ấy rồi! Thảo nào người ta thấy phiền… nên mới nói thế với tôi?
Thấy phiền… Thấy phiền… Thấy phiền kìa! Tôi mếu như sắp khóc đến nơi, Ánh Nguyệt cũng nói với tôi vài câu rồi bước đi, mà câu gì tôi cũng chẳng còn bỏ vào tai nữa. Tôi biết là tôi làm hơi quá nhưng mà… Nhưng mà Băng Nhi là người duy nhất đứng về phía tôi, giờ cũng bảo tôi tự xử như vậy, bảo tôi phải làm sao? Phải làm sao?
Trong khi tôi vẫn đang ủ rũ như con cún bị bỏ đói lâu ngày, An Vũ bỗng đến bên cạnh:
“Băng Nhi là người đầu tiên chạy đi tìm chị.”
Gì chứ… Tôi biết điều đó mà, chính vì như vậy tôi mới bị xem là làm phiền cô ấy đó. Nghĩ thế nên tôi bất giác buông lời thờ ơ: “Thì sao?”
“Chẳng sao hết.” An Vũ cười, xong lướt qua tôi đi thẳng, An Nhiên xoay lại vẫy tay với tôi rồi cũng nối gót theo em ấy.
Tôi trầm mặc một lúc, vuốt vuốt lại tóc rồi cũng bước đi theo họ. Mà cũng đúng, chính tôi mang rắc rối cho họ mà, tôi phải tự mình chịu phạt thôi, trách ai giờ…
Đi thêm một quãng, Băng Nhi chợt ôm lấy hông sau đó ngã khuỵu xuống, tôi vội vã chạy lại đỡ cô ấy, nhưng Tịnh Y lại nhanh tay hơn tôi...
Phút chốc, đã thấy cô đỡ trọn lấy thân thể Băng Nhi, đã thấy tay tôi chơi vơi giữa không trung...
À, cũng đúng thôi, tôi chỉ giỏi làm phiền cô ấy, chẳng giúp được người bao giờ…
Chị Ánh Nguyệt nhìn vùng máu trên hông Băng Nhi, tôi nhíu mày nhìn theo rồi nhanh mở to mắt sững sờ. Phải rồi! Nếu là từ tối qua thì bây giờ nhất định phải chuyển sang màu nâu sẫm rồi chứ! Sao lại còn đỏ tươi thế kia?
An Vũ nhanh tháo cúc áo dưới cùng của Băng Nhi, vạch ra. Một vết cắt sâu hoắm hiện ra trước mắt cả bọn, nó trông có vẻ đã được xử lý sơ và lau máu sơ qua nhưng bị rách miệng khiến máu lại chảy thêm nữa. Cô ấy… bị thương… Và… giấu tôi?
“Mau đưa cậu ấy/em ấy về!” Tôi cùng chị Ánh Nguyệt đồng thanh, An Vũ và An Nhiên cũng gật đầu rồi đỡ Băng Nhi lên lưng chị ấy, nhanh chóng đưa cô trở về.
Tôi hối hả chạy theo bước chân gấp rút của mọi người, nhưng không hiểu sao vừa chạy được một quãng, thân thể bỗng trở nên mất hết sức lực, hình ảnh trước mắt cứ nhòe dần… nhòe dần rồi hóa thành một mảng đen kịt…
/47
|