Nửa nghiệt trôi qua, thỉnh thoảng Mặc Tư Thủy đến thăm nàng, ngoài ra không có gì khác, nam tử vương giả kia ngày nào cũng đến nhìn nàng một cái, tựa hồ ngày nào nàng cũng hỏi hắn thả người chưa, nhưng hắn không có trả lời cuối cùng giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Hôm nay nàng đi dạo, hai vị phụ nhân cũng là đi theo sau lưng nàng, Thiên Song Song chán đến chết không biết làm gì, cuối cùng bất giác đi thẳng tới một ngôi nhà tranh, đơn giản mà đẹp đẽ. Bên cạnh rừng trúc đong đưa, đẹp không tả xiết.
- Phu nhân, không thể vào nơi này Phụ nhân nhìn Thiên Song Song muốn vào nơi này có một chút sợ hãi, nàng có thể đi đâu, riêng nơi này là không được a, chủ tử không cho bất cứ ai đi vào, rất nhiều người ngu ngốc đi vào đều không có toàn mạng sống đến hôm sau.
Thiên Song Song chính là làm như không nghe thấy, nhìn hai người phụ nhân run sợ lại càng tò mò muốn vào. Cuối cùng nàng đi vào rồi, hai người kia vẫn run rẩy đứng ở ngoài xa.
Thiên Song Song chậm rãi mở cửa ngôi nhà, một mùi dễ ngửi xông vào mũi, nàng chậm rãi nhìn xung quanh, cách bài trí cực kì bình thường, không có cái gì khác những ngôi nhà tranh khác, giữa phòng có một cái bàn gỗ, trên bàn có độc một cái ấm trà. Bên trong có một cái giường đơn sơ bằng gỗ trầm hương, đầu giường có một cái tủ để quần áo, còn bên kia lại có một cái bàn làm việc để giấy tờ hồ sơ.
Một căn phòng cực kì bình thường. Thiên Song Song thầm nghĩ, vậy như thế nào không có ai có thể vào đây.
Chán nản, ma xui quỷ khiến nàng đi đến chiếc bàn, mở cuộn giấy trên bàn ra.
Một bức tranh.
Nhẹ nhàng lưu loát đem bức tranh giải khai, Thiên Song Song ngây ngốc ngắm nhìn, người trong tranh mỹ đến kinh người, mỹ đến thoát tục, mỹ như tiên nữ hạ phàm, cười đến như thế sáng lạn, bên cạnh nam tử hai má lúng đồng tiền nắm tay nàng, vẻ mặt cực kì hạnh phúc, tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch. Thiếu nữ trong tranh chính là nàng, còn nam tử trong tranh chính là nam tử vương giả khí.
- Ngươi có biết tự tiện đụng vào đồ của người khác rất là đáng ghét Nam tử bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào, vương giả khí toát ra ngùn ngụt làm hắn thêm cao ngạo.
- Bức tranh này là... Thiên Song Song chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
- Trả cho ta Nam tử lấy tay đoạt lấy bức tranh trong tay nàng nhưng là Thiên Song Song không có buông ra, hai người không ai thua ai cuối cùng bức tranh xé làm hai mảnh. Thiên Song Song cầm trong tay phân nửa ảnh của mình còn nam tử cầm ảnh của hắn.
Nam tử tràn đầy lửa giận, hắn rất muốn phát tiết trên người nàng, nhưng là một đạo ánh sáng lóe lên bảo hộ nàng, người này chính là Mặc Tư Thủy.
- Chủ tử ngươi không thể tổn hại bản thân Mặc Tư Thủy mặt có chút ngưng trọng nhìn nam tử nói.
- Người này không phải là nàng, nàng cùng ta không có bất kỳ quan hệ nào, nàng có chết cũng là một mình nàng Nam tử có một chút điên cuồng, nhưng người ngoài ai cũng có thể thấy được hắn cực kì đau lòng.
- Ta đã tính toán ra, chính là nàng Mặc Tư Thủy khẳng định, hắn đại pháp sư chưa bao giờ tính sai.
- Ta không tin, không tin Nam tử có một chút kích động, như điên tử nhào lại Thiên Song Song, kháp lên cổ nàng.
- Ngô Thiên Song Song bị hắn kháp cổ thở không được, khóc chịu vô cùng.
- Buông nàng ra, nàng chết ngươi cũng chết Mặc Tư Thủy đẩy nam tử ra một bên, lạnh lùng cảnh cáo hắn.
Thiên Song Song ho khan, nhìn Mặc Tư Thủy và nam tử không biết nghĩ cái gì, nhưng không có nói ra.
- Trong giấc mơ của ta, nàng chỉ có một mình ta, còn nàng căn bản trong lòng không có ta, mà là một đám nam nhân khác, nàng ta chỉ có khuôn mặt giống nàng, nàng ta không phải Nam tử kích động không ngừng chỉ vào mặt Thiên Song Song chua xót hề hề nói.
- Có lẽ người ngươi gặp trong mộng là chủ nhân khối thân thể này, còn ta không phải Thiên Song Song bất giác nói làm Mặc Tư Thủy và nam tử một trận kinh ngạc, bất giác nhìn nàng.
- Ta đã đoán đúng, ngươi là linh hồn xuyên vào, ta tính không sai khối thân thể này, có điều tính không ra số phận của ngươi, cũng đúng ngươi không phải người của thế giới này Mặc Tư Thủy có một chút tự hào nói, hắn cũng không phải có tiếng không có miếng nga.
- Ngươi trả nàng lại cho ta Nam tử kích động lại nắm chặt lấy hai tay Thiên Song Song rống.
- Ngươi đối diện với hiện thật đi, ngươi chỉ là mộng thôi, nàng đã rời thế giới này đã gần 8 năm rồi Thiên Song Song nhìn nam tử cuồng si bộ dáng có chút không đành lòn nhưng cũng không khách khí mắng hắn.
- Tại ngươi mà nàng bỏ ta, tại ngươi, tại ngươi Nam tử như người điên muốn bóp nát hai cánh tay của nàng.
Thiên Song Song cố gắng chống cự, cuối cùng giật tay ra khỏi tay hắn, cho hắn một cái tát muốn hắn tỉnh ra Ngươi điên đủ chưa, mọi thứ chỉ là một giấc mộng, ngươi là sống ở hiện thực, ngươi như thế không hổ thẹn với người lo lắng cho ngươi sao, nhìn hắn xem, không có hắn giúp ngươi giải quyết mọi chuyện không biết ngươi sẽ ra sao nữa Thiên Song Song chỉ vào Mặc Tư Thủy nói, nàng đến đây bán nguyệt cũng nhìn ra, không phải nam tử không có khả năng, nhưng là có một vài lúc tâm trạng hắn không ổn định, Mặc Tư Thủy sẽ giúp hắn giải quyết mọi chuyện. Cũng như lúc hắn muốn tổn thương bản thân, Mặc Tư Thủy sẽ xuất hiện giúp hắn.
Nam tử có một chút trì độn, không nói gì, hắn nhìn nàng, cuối cùng đưa tay lên mặt, sau đó khuôn mặt hắn khôi phục bình tĩnh, hắn đi rồi.
- Kì thật ngươi muốn giúp hắn đúng không? Như vậy có thể nói trực tiếp với ta, không cần lừa ta đến đây Thiên Song Song nhìn Mặc Tư Thủy nói xong cũng bỏ đi.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh mà không hề yếu đuối, Mặc Tư Thủy có một chút thất thần, hắn chưa từng phát hiện hắn chưa từng nhìn ai ngây ngốc như thế.
Hôm nay nàng đi dạo, hai vị phụ nhân cũng là đi theo sau lưng nàng, Thiên Song Song chán đến chết không biết làm gì, cuối cùng bất giác đi thẳng tới một ngôi nhà tranh, đơn giản mà đẹp đẽ. Bên cạnh rừng trúc đong đưa, đẹp không tả xiết.
- Phu nhân, không thể vào nơi này Phụ nhân nhìn Thiên Song Song muốn vào nơi này có một chút sợ hãi, nàng có thể đi đâu, riêng nơi này là không được a, chủ tử không cho bất cứ ai đi vào, rất nhiều người ngu ngốc đi vào đều không có toàn mạng sống đến hôm sau.
Thiên Song Song chính là làm như không nghe thấy, nhìn hai người phụ nhân run sợ lại càng tò mò muốn vào. Cuối cùng nàng đi vào rồi, hai người kia vẫn run rẩy đứng ở ngoài xa.
Thiên Song Song chậm rãi mở cửa ngôi nhà, một mùi dễ ngửi xông vào mũi, nàng chậm rãi nhìn xung quanh, cách bài trí cực kì bình thường, không có cái gì khác những ngôi nhà tranh khác, giữa phòng có một cái bàn gỗ, trên bàn có độc một cái ấm trà. Bên trong có một cái giường đơn sơ bằng gỗ trầm hương, đầu giường có một cái tủ để quần áo, còn bên kia lại có một cái bàn làm việc để giấy tờ hồ sơ.
Một căn phòng cực kì bình thường. Thiên Song Song thầm nghĩ, vậy như thế nào không có ai có thể vào đây.
Chán nản, ma xui quỷ khiến nàng đi đến chiếc bàn, mở cuộn giấy trên bàn ra.
Một bức tranh.
Nhẹ nhàng lưu loát đem bức tranh giải khai, Thiên Song Song ngây ngốc ngắm nhìn, người trong tranh mỹ đến kinh người, mỹ đến thoát tục, mỹ như tiên nữ hạ phàm, cười đến như thế sáng lạn, bên cạnh nam tử hai má lúng đồng tiền nắm tay nàng, vẻ mặt cực kì hạnh phúc, tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch. Thiếu nữ trong tranh chính là nàng, còn nam tử trong tranh chính là nam tử vương giả khí.
- Ngươi có biết tự tiện đụng vào đồ của người khác rất là đáng ghét Nam tử bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào, vương giả khí toát ra ngùn ngụt làm hắn thêm cao ngạo.
- Bức tranh này là... Thiên Song Song chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
- Trả cho ta Nam tử lấy tay đoạt lấy bức tranh trong tay nàng nhưng là Thiên Song Song không có buông ra, hai người không ai thua ai cuối cùng bức tranh xé làm hai mảnh. Thiên Song Song cầm trong tay phân nửa ảnh của mình còn nam tử cầm ảnh của hắn.
Nam tử tràn đầy lửa giận, hắn rất muốn phát tiết trên người nàng, nhưng là một đạo ánh sáng lóe lên bảo hộ nàng, người này chính là Mặc Tư Thủy.
- Chủ tử ngươi không thể tổn hại bản thân Mặc Tư Thủy mặt có chút ngưng trọng nhìn nam tử nói.
- Người này không phải là nàng, nàng cùng ta không có bất kỳ quan hệ nào, nàng có chết cũng là một mình nàng Nam tử có một chút điên cuồng, nhưng người ngoài ai cũng có thể thấy được hắn cực kì đau lòng.
- Ta đã tính toán ra, chính là nàng Mặc Tư Thủy khẳng định, hắn đại pháp sư chưa bao giờ tính sai.
- Ta không tin, không tin Nam tử có một chút kích động, như điên tử nhào lại Thiên Song Song, kháp lên cổ nàng.
- Ngô Thiên Song Song bị hắn kháp cổ thở không được, khóc chịu vô cùng.
- Buông nàng ra, nàng chết ngươi cũng chết Mặc Tư Thủy đẩy nam tử ra một bên, lạnh lùng cảnh cáo hắn.
Thiên Song Song ho khan, nhìn Mặc Tư Thủy và nam tử không biết nghĩ cái gì, nhưng không có nói ra.
- Trong giấc mơ của ta, nàng chỉ có một mình ta, còn nàng căn bản trong lòng không có ta, mà là một đám nam nhân khác, nàng ta chỉ có khuôn mặt giống nàng, nàng ta không phải Nam tử kích động không ngừng chỉ vào mặt Thiên Song Song chua xót hề hề nói.
- Có lẽ người ngươi gặp trong mộng là chủ nhân khối thân thể này, còn ta không phải Thiên Song Song bất giác nói làm Mặc Tư Thủy và nam tử một trận kinh ngạc, bất giác nhìn nàng.
- Ta đã đoán đúng, ngươi là linh hồn xuyên vào, ta tính không sai khối thân thể này, có điều tính không ra số phận của ngươi, cũng đúng ngươi không phải người của thế giới này Mặc Tư Thủy có một chút tự hào nói, hắn cũng không phải có tiếng không có miếng nga.
- Ngươi trả nàng lại cho ta Nam tử kích động lại nắm chặt lấy hai tay Thiên Song Song rống.
- Ngươi đối diện với hiện thật đi, ngươi chỉ là mộng thôi, nàng đã rời thế giới này đã gần 8 năm rồi Thiên Song Song nhìn nam tử cuồng si bộ dáng có chút không đành lòn nhưng cũng không khách khí mắng hắn.
- Tại ngươi mà nàng bỏ ta, tại ngươi, tại ngươi Nam tử như người điên muốn bóp nát hai cánh tay của nàng.
Thiên Song Song cố gắng chống cự, cuối cùng giật tay ra khỏi tay hắn, cho hắn một cái tát muốn hắn tỉnh ra Ngươi điên đủ chưa, mọi thứ chỉ là một giấc mộng, ngươi là sống ở hiện thực, ngươi như thế không hổ thẹn với người lo lắng cho ngươi sao, nhìn hắn xem, không có hắn giúp ngươi giải quyết mọi chuyện không biết ngươi sẽ ra sao nữa Thiên Song Song chỉ vào Mặc Tư Thủy nói, nàng đến đây bán nguyệt cũng nhìn ra, không phải nam tử không có khả năng, nhưng là có một vài lúc tâm trạng hắn không ổn định, Mặc Tư Thủy sẽ giúp hắn giải quyết mọi chuyện. Cũng như lúc hắn muốn tổn thương bản thân, Mặc Tư Thủy sẽ xuất hiện giúp hắn.
Nam tử có một chút trì độn, không nói gì, hắn nhìn nàng, cuối cùng đưa tay lên mặt, sau đó khuôn mặt hắn khôi phục bình tĩnh, hắn đi rồi.
- Kì thật ngươi muốn giúp hắn đúng không? Như vậy có thể nói trực tiếp với ta, không cần lừa ta đến đây Thiên Song Song nhìn Mặc Tư Thủy nói xong cũng bỏ đi.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh mà không hề yếu đuối, Mặc Tư Thủy có một chút thất thần, hắn chưa từng phát hiện hắn chưa từng nhìn ai ngây ngốc như thế.
/137
|