Một tháng sau khi Uông Vân Phong vào triều, thành Bắc Định thấp thỏm không yên như Lý Bạc Băng*, cuối cùng cũng an ổn trở lại.
*Nằm trong câu “Như Lâm Thâm Uyên, như Lý Bạc Băng”: như đi bên mép vực, như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước, nghĩa là nói đến sự cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với một việc nào đó.
Người có tâm khó phát hiện, Ngự Sử Uông tâm trạng đang tốt lắm. Biểu hiện cụ thể là, hắn đã một tháng không có tấu một gã quan trong triều nào, điều này làm cho tâm tình bất ổn của bọn họ thở ra một hơi. Quan viên cưới người thiếp thứ tám cuối cùng cũng có thể say giấc, gối đầu bên cạnh mỹ nhân, nhóm quan viên thu nhận hối lộ một lần ra vào bảo khố Kim Ngân châu báu, có xì dầu thì đánh xì dầu không có xì dầu thì đánh dầu vừng, Trung Dung phái cũng bớt lao lực hai chân tự biên tự diễn nói dóc, trên triều từ trên xuống dưới mấy trăm người tự nhiên thoải mái tự đắc.
Thật sự là hy sinh Uông Ngự Sử, đại khái là hạnh phúc a!
Bất quá, phần đông trong mắt người đương thời, hết thảy chính là bình yên trước cơn bão mà thôi.
Hoàng đế này háo sắc thì háo sắc, nhưng đối với quyền lợi nắm trong tay tương đối bí ẩn và chuyên quyền. Thân hình hắn luôn yếu đuối làm cho người ta luôn thấy một bộ dáng yếu đuối, làm cho người ta quên rằng vị đế vương này thế nhưng đã trải qua hai cuộc điên đảo triều trính để nắm trong tay quyền lực như bây giờ. Thế nhưng, hắn lại là vị hoàng đế thị huyết, hiếu chiến. Người này rất giỏi nhẫn nại, càng giỏi xuất kích, cho một chiêu trí mạng.
Uông Vân Phong là thủ hạ của Hoàng đế nói thẳng ra là một con chó. Tục ngữ có câu, chó sủa sẽ không cắn người, sẽ không kêu là chó, thời điểm cắn người trí mạng. Uông Vân Phong là con chó, đã bị hoàng đế tháo ra xiềng xích, chỉ còn chờ đối thủ buông lơi cảnh giác. Hắn chỉ chờ đối phương buông bỏ phòng bị nhất thời, rồi lấy tốc độ sét đánh cắn đầu của bọn họ.
Năm tháng trong lúc yên lặng qua đi, một tháng sau đó Hạ Lệnh Mị bị hoàng hậu cho gọi vào cung.
Hoàng hậu nương nương là nử tử so với băng còn lạnh hơn. Loại tính tình này phù hợp cho việc sinh tồn trong chốn hậu cung, bởi vì lạnh lùng, thêm vẻ ngoài cao ngạo nên khó có thể thân cận, tần phi cùng nàng nói chưa được hai câu đã kéo ra khoảng cách, chịu không được rời đi.
Đương kim thánh thượng háo sắc, thời điểm vẫn còn là thái tử, ở trong phủ luôn nạp thêm mỹ nhân. Năm đó, Thái Tử phi trong đáy mắt không chấp nhận được một hạt cát, ngươi kính ta một phần, ta trả cho ngươi gấp mười lần. Đợi cho Thái tử thành Hoàng đế, trong cung thay đổi, mỹ nữ trong Đông Cung của Thái Tử mười người thì chỉ giữ lại ba, lại ngăn Tần phi, mấy phen tuyển tú, người ứng cử càng ngày càng ít, các phi tử càng ngày càng an phận, mọi người đều nói Hoàng hậu thủ đoạn.
Hạ Lệnh Mị là tỷ muội nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, tận mắt nhìn thấy cái khổ của Hoàng hậu. Những nữ tử thế gia, không một ai hiền lành, đàm tiếu nhân gian đã cho địch nhân tan thành tro bụi.
Nhưng không khéo chính là, con trai trưởng của Hoàng hậu là một oa nhi háo sắc, cùng cha của hắn là Hoàng đế ở cùng một chỗ, đại khái mỗi ngày hướng về phía bọn nữ nhân kén cá chọn canh, bình phẩm từ đầu đến chân. Hoàng hậu vì thế không ít quan tâm, cùng Hoàng đế ở giữa ám chiến rất náo nhiệt.
Hạ Lệnh Mị lần này vào cung, thấy Hoàng hậu, không ngờ còn thấy Thái Tử.
Thái Tử điện hạ lớn hơn Hạ Phân một tuổi, ỷ vào thân phân cho nên xưng vương xưng bá ở thư viện Bạch Lộ, nhưng không người phục tùng, nặng thì tiếng xấu đồn xa người người kêu đánh, nhẹ thì không thể sống yên ở trong thư viện.
Nói trắng ra, đại khái Thái Tử là lão đại, Thái Tử là đại vương của thư viện Bạch Lộ.
Thái tử quen thuộc tính kế, ánh mắt nho nhỏ hơi nhếch lên, mang theo điểm hoa đào, thời điểm không chớp mắt nhìn ngươi, ngươi sẽ cảm thấy chính mình duy nhất trong cảm nhận của hắn, có loại thâm tình khấn thiết. Mặt trẻ con phì như bánh bao, miệng nói ngọt như rót mật, nhiều lúc nói khoa trương khen những cung nữ bình thường thành cửu thiên tiên nhân, từ nhỏ là niềm vui của mọi người, phần động thiên kiêm thế gia đều thầm mến mộ.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Hạ Lệnh Mị, Thái Tử điện hạ hận không thể bổ nhào vào lòng đối phương, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Vị tỷ tỷ này nhìn thật quen mắt, chúng ta kiếp trước khẳng định có một đoạn giai thoại ai cũng thích.”
Cuối năm hàng năm Hạ Lệnh Mị đều trở về thành Bắc Định để mừng năm mới, có đôi khi ở Hạ gia sẽ vụng trộm mà nhìn đến Hoàng đế và Hoàng hậu, Thái Tử và tiểu Công chúa cũng ở đó. Hiếm khi Hạ gia đông người tụ hội, Hạ Lệnh Mị không coi là xuất sắc nhất, cho nên người nhớ kỹ nàng rất ít.
Hạ Lệnh Mị một tay ổn định Thái Tử điện hạ, ngoài
*Nằm trong câu “Như Lâm Thâm Uyên, như Lý Bạc Băng”: như đi bên mép vực, như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước, nghĩa là nói đến sự cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với một việc nào đó.
Người có tâm khó phát hiện, Ngự Sử Uông tâm trạng đang tốt lắm. Biểu hiện cụ thể là, hắn đã một tháng không có tấu một gã quan trong triều nào, điều này làm cho tâm tình bất ổn của bọn họ thở ra một hơi. Quan viên cưới người thiếp thứ tám cuối cùng cũng có thể say giấc, gối đầu bên cạnh mỹ nhân, nhóm quan viên thu nhận hối lộ một lần ra vào bảo khố Kim Ngân châu báu, có xì dầu thì đánh xì dầu không có xì dầu thì đánh dầu vừng, Trung Dung phái cũng bớt lao lực hai chân tự biên tự diễn nói dóc, trên triều từ trên xuống dưới mấy trăm người tự nhiên thoải mái tự đắc.
Thật sự là hy sinh Uông Ngự Sử, đại khái là hạnh phúc a!
Bất quá, phần đông trong mắt người đương thời, hết thảy chính là bình yên trước cơn bão mà thôi.
Hoàng đế này háo sắc thì háo sắc, nhưng đối với quyền lợi nắm trong tay tương đối bí ẩn và chuyên quyền. Thân hình hắn luôn yếu đuối làm cho người ta luôn thấy một bộ dáng yếu đuối, làm cho người ta quên rằng vị đế vương này thế nhưng đã trải qua hai cuộc điên đảo triều trính để nắm trong tay quyền lực như bây giờ. Thế nhưng, hắn lại là vị hoàng đế thị huyết, hiếu chiến. Người này rất giỏi nhẫn nại, càng giỏi xuất kích, cho một chiêu trí mạng.
Uông Vân Phong là thủ hạ của Hoàng đế nói thẳng ra là một con chó. Tục ngữ có câu, chó sủa sẽ không cắn người, sẽ không kêu là chó, thời điểm cắn người trí mạng. Uông Vân Phong là con chó, đã bị hoàng đế tháo ra xiềng xích, chỉ còn chờ đối thủ buông lơi cảnh giác. Hắn chỉ chờ đối phương buông bỏ phòng bị nhất thời, rồi lấy tốc độ sét đánh cắn đầu của bọn họ.
Năm tháng trong lúc yên lặng qua đi, một tháng sau đó Hạ Lệnh Mị bị hoàng hậu cho gọi vào cung.
Hoàng hậu nương nương là nử tử so với băng còn lạnh hơn. Loại tính tình này phù hợp cho việc sinh tồn trong chốn hậu cung, bởi vì lạnh lùng, thêm vẻ ngoài cao ngạo nên khó có thể thân cận, tần phi cùng nàng nói chưa được hai câu đã kéo ra khoảng cách, chịu không được rời đi.
Đương kim thánh thượng háo sắc, thời điểm vẫn còn là thái tử, ở trong phủ luôn nạp thêm mỹ nhân. Năm đó, Thái Tử phi trong đáy mắt không chấp nhận được một hạt cát, ngươi kính ta một phần, ta trả cho ngươi gấp mười lần. Đợi cho Thái tử thành Hoàng đế, trong cung thay đổi, mỹ nữ trong Đông Cung của Thái Tử mười người thì chỉ giữ lại ba, lại ngăn Tần phi, mấy phen tuyển tú, người ứng cử càng ngày càng ít, các phi tử càng ngày càng an phận, mọi người đều nói Hoàng hậu thủ đoạn.
Hạ Lệnh Mị là tỷ muội nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, tận mắt nhìn thấy cái khổ của Hoàng hậu. Những nữ tử thế gia, không một ai hiền lành, đàm tiếu nhân gian đã cho địch nhân tan thành tro bụi.
Nhưng không khéo chính là, con trai trưởng của Hoàng hậu là một oa nhi háo sắc, cùng cha của hắn là Hoàng đế ở cùng một chỗ, đại khái mỗi ngày hướng về phía bọn nữ nhân kén cá chọn canh, bình phẩm từ đầu đến chân. Hoàng hậu vì thế không ít quan tâm, cùng Hoàng đế ở giữa ám chiến rất náo nhiệt.
Hạ Lệnh Mị lần này vào cung, thấy Hoàng hậu, không ngờ còn thấy Thái Tử.
Thái Tử điện hạ lớn hơn Hạ Phân một tuổi, ỷ vào thân phân cho nên xưng vương xưng bá ở thư viện Bạch Lộ, nhưng không người phục tùng, nặng thì tiếng xấu đồn xa người người kêu đánh, nhẹ thì không thể sống yên ở trong thư viện.
Nói trắng ra, đại khái Thái Tử là lão đại, Thái Tử là đại vương của thư viện Bạch Lộ.
Thái tử quen thuộc tính kế, ánh mắt nho nhỏ hơi nhếch lên, mang theo điểm hoa đào, thời điểm không chớp mắt nhìn ngươi, ngươi sẽ cảm thấy chính mình duy nhất trong cảm nhận của hắn, có loại thâm tình khấn thiết. Mặt trẻ con phì như bánh bao, miệng nói ngọt như rót mật, nhiều lúc nói khoa trương khen những cung nữ bình thường thành cửu thiên tiên nhân, từ nhỏ là niềm vui của mọi người, phần động thiên kiêm thế gia đều thầm mến mộ.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Hạ Lệnh Mị, Thái Tử điện hạ hận không thể bổ nhào vào lòng đối phương, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Vị tỷ tỷ này nhìn thật quen mắt, chúng ta kiếp trước khẳng định có một đoạn giai thoại ai cũng thích.”
Cuối năm hàng năm Hạ Lệnh Mị đều trở về thành Bắc Định để mừng năm mới, có đôi khi ở Hạ gia sẽ vụng trộm mà nhìn đến Hoàng đế và Hoàng hậu, Thái Tử và tiểu Công chúa cũng ở đó. Hiếm khi Hạ gia đông người tụ hội, Hạ Lệnh Mị không coi là xuất sắc nhất, cho nên người nhớ kỹ nàng rất ít.
Hạ Lệnh Mị một tay ổn định Thái Tử điện hạ, ngoài
/79
|