Uông Vân Phong không thèm để ý: “Hắn là con của nàng, không ở trong phủ này thì nên ở chỗ nào đây?
Hắn không nói nghĩa tử, mà nói nhi tử, đây là nhắc nhở Hạ Lệnh Mị về thân phận của Hạ Phân. Uông Vân Phong thực chất là người cố chấp, hắn không cho phép huyết mạch của bản thân lưu lạc bên ngoài, cho dù là trên danh nghĩa nghĩa tử.
Huống chi, bất chấp Hạ Lệnh Mị vẫn là Hạ tướng quân, người nào cũng biết, Hạ Phân cũng không phải là đứa nhỏ được nhặt về. Điểm này, chỉ sợ Hạ Phân cũng biết rồi.
Hạ Lệnh Mị trầm mặc.
Sự im lặng của nàng tựa như không có tiếng động chống cự, áp lực nặng nề, làm cho Uông Vân Phong khó xử.
Uông Vân Phong hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng lẽ nàng yên tâm để Phân nhi một mình bên ngoài, xảy ra chuyện thì biết làm sao? Con từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh nàng, có một lần duy nhất nàng rời khỏi con, không quá nửa năm con lại tìm lại đây, thiếu chút nữa chia lìa với nàng. Nàng có nghĩ tới hay không, một lần rơi xuống vực dẫn đến mẹ con các người ly tán! Con mới sáu tuổi, cái gì cũng không hiểu, nếu không có nàng hắn đã thành cô nhi, không có người thay hắn chăm lo cuộc sống, không có người thay hắn giải quyết chuyện phiền phức, ủy khuất, vui vẻ, đều không có ai chia sẻ cùng hắn. Nàng như thế nào bỏ mặc con để hắn một mình bên ngoài đối mặt với mưa gió?”
Hạ Lệnh Mị mím môi. Nàng đương nhiên luyến tiếc, cho dù Hạ Phân độc lập, bên người có nhiều người chiếu cố hơn nữa, nhưng đó là con của nàng, là cốt nhục do nàng mang thai mười tháng sinh ra, trải qua bảy năm, Hạ Phân là tất cả của Hạ Lệnh Mị.
Nhưng mà muốn nhập Phân nhi vào Uông gia, nàng chưa bao giờ lo lắng đến chuyện đó.
Hết thảy mọi thứ ở thời điểm Hạ Phân chưa ra đời, đã do trưởng bối của Hạ gia quyết định. Không phải nói thay đổi là có thể thay đổi liền.
Hạ Lệnh Mị bóp chặt năm ngón tay vào lòng bàn tay, cười khổ nói: “Thiếp phải cam chịu. Phân nhi không phải là đứa nhỏ tầm thường, hắn khác với những đứa nhỏ khác là không sở hữu linh thức. Ở trong rừng rậm, hắn giỏi đánh mùi con người, giỏi truy lùng. Thời điểm ở trên biển, hắn cũng trải qua sinh tử. Chàng cũng muốn biết chứ? Thời điểm hắn giết người điên loạn, ánh mắt hơi hơi thay đổi, tay chân càng thêm linh hoạt, thần thức chuyên chú, chiêu thức của hắn… Cơ hồ là vô sự tự thông*, có trực giác của dã thú, có thể nhanh chóng công kích mạch máu của địch nhân, một kích lấy mạng. Vì thế, Ngũ thúc từng dạy võ nghệ cho hắn, tại thời điểm bình thường hắn có căn cốt không tệ, là đứa nhỏ hữu dũng hữu mưu. Nhưng mà khi gặp phải sinh tử, dường như trong cơ thể hắn máu sẽ sôi trào, hắn trở nên khát máu, không khống chế được giết người, khi đó chiêu thức hắn dùng không còn là võ nghệ của Hạ gia, mà là trên chiến trường tôi luyện qua, sát chiêu trực tiếp.”
*Vô sự tự thông: ý là tự mình lĩnh hội
Hạ Lệnh Mị nhịn không được run rẩy, dị thường thống khổ: “Phân nhi, hắn hưởng thụ chiến trường đẫm máu. Ngũ thúc nói hắn là chiến trường sinh ra Tu La!”
Uông Vân Phong nhướn chân mày: “Nàng chưa bao giờ nói qua chuyện này với ta.”
Hạ Lệnh Mị cười khổ lắc đầu: “Trừ bỏ vài vị trưởng bối, có rất ít người biết chuyện này. Cho dù là ở binh doanh Hải Binh, mọi người chỉ biết hắn là một đứa nhỏ võ công cao cường.” Nàng quay đầu đi, tựa hồ nhớ đến trước kia: “Chàng hẳn là có nghi vấn. Lần trước chúng ta bị đuổi giết, Phân nhi mang theo nhiều người bên cạnh như vậy, tại sao hắn cả người đẫm máu, mà những người đuổi giết kia chết hết….. Cơ hơn phân nửa là đầu lìa khỏi thân? Ám vệ cùng ảnh vệ đều trải qua dạy dỗ nghiêm khắc, cho dù ám sát cũng rất ít khi lấy đầu người ta, loại chết này quá mức hao phí tinh lực và thê thảm, nếu không phải có thâm cừu đại hận ai lại đi lấy đầu người? Bảo toàn thi thể, là tôn trọng địch nhân.”
“Nàng nói là, Phân nhi thích chặt bỏ đầu người?”
Hạ Lệnh Mị nghiêng ngả lảo đảo vào trên ghế dựa. Nàng hiện tại là một mẫu thân thống khổ vì đứa con dị thường, nàng thực bàng hoàng, cũng càng
Hắn không nói nghĩa tử, mà nói nhi tử, đây là nhắc nhở Hạ Lệnh Mị về thân phận của Hạ Phân. Uông Vân Phong thực chất là người cố chấp, hắn không cho phép huyết mạch của bản thân lưu lạc bên ngoài, cho dù là trên danh nghĩa nghĩa tử.
Huống chi, bất chấp Hạ Lệnh Mị vẫn là Hạ tướng quân, người nào cũng biết, Hạ Phân cũng không phải là đứa nhỏ được nhặt về. Điểm này, chỉ sợ Hạ Phân cũng biết rồi.
Hạ Lệnh Mị trầm mặc.
Sự im lặng của nàng tựa như không có tiếng động chống cự, áp lực nặng nề, làm cho Uông Vân Phong khó xử.
Uông Vân Phong hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng lẽ nàng yên tâm để Phân nhi một mình bên ngoài, xảy ra chuyện thì biết làm sao? Con từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh nàng, có một lần duy nhất nàng rời khỏi con, không quá nửa năm con lại tìm lại đây, thiếu chút nữa chia lìa với nàng. Nàng có nghĩ tới hay không, một lần rơi xuống vực dẫn đến mẹ con các người ly tán! Con mới sáu tuổi, cái gì cũng không hiểu, nếu không có nàng hắn đã thành cô nhi, không có người thay hắn chăm lo cuộc sống, không có người thay hắn giải quyết chuyện phiền phức, ủy khuất, vui vẻ, đều không có ai chia sẻ cùng hắn. Nàng như thế nào bỏ mặc con để hắn một mình bên ngoài đối mặt với mưa gió?”
Hạ Lệnh Mị mím môi. Nàng đương nhiên luyến tiếc, cho dù Hạ Phân độc lập, bên người có nhiều người chiếu cố hơn nữa, nhưng đó là con của nàng, là cốt nhục do nàng mang thai mười tháng sinh ra, trải qua bảy năm, Hạ Phân là tất cả của Hạ Lệnh Mị.
Nhưng mà muốn nhập Phân nhi vào Uông gia, nàng chưa bao giờ lo lắng đến chuyện đó.
Hết thảy mọi thứ ở thời điểm Hạ Phân chưa ra đời, đã do trưởng bối của Hạ gia quyết định. Không phải nói thay đổi là có thể thay đổi liền.
Hạ Lệnh Mị bóp chặt năm ngón tay vào lòng bàn tay, cười khổ nói: “Thiếp phải cam chịu. Phân nhi không phải là đứa nhỏ tầm thường, hắn khác với những đứa nhỏ khác là không sở hữu linh thức. Ở trong rừng rậm, hắn giỏi đánh mùi con người, giỏi truy lùng. Thời điểm ở trên biển, hắn cũng trải qua sinh tử. Chàng cũng muốn biết chứ? Thời điểm hắn giết người điên loạn, ánh mắt hơi hơi thay đổi, tay chân càng thêm linh hoạt, thần thức chuyên chú, chiêu thức của hắn… Cơ hồ là vô sự tự thông*, có trực giác của dã thú, có thể nhanh chóng công kích mạch máu của địch nhân, một kích lấy mạng. Vì thế, Ngũ thúc từng dạy võ nghệ cho hắn, tại thời điểm bình thường hắn có căn cốt không tệ, là đứa nhỏ hữu dũng hữu mưu. Nhưng mà khi gặp phải sinh tử, dường như trong cơ thể hắn máu sẽ sôi trào, hắn trở nên khát máu, không khống chế được giết người, khi đó chiêu thức hắn dùng không còn là võ nghệ của Hạ gia, mà là trên chiến trường tôi luyện qua, sát chiêu trực tiếp.”
*Vô sự tự thông: ý là tự mình lĩnh hội
Hạ Lệnh Mị nhịn không được run rẩy, dị thường thống khổ: “Phân nhi, hắn hưởng thụ chiến trường đẫm máu. Ngũ thúc nói hắn là chiến trường sinh ra Tu La!”
Uông Vân Phong nhướn chân mày: “Nàng chưa bao giờ nói qua chuyện này với ta.”
Hạ Lệnh Mị cười khổ lắc đầu: “Trừ bỏ vài vị trưởng bối, có rất ít người biết chuyện này. Cho dù là ở binh doanh Hải Binh, mọi người chỉ biết hắn là một đứa nhỏ võ công cao cường.” Nàng quay đầu đi, tựa hồ nhớ đến trước kia: “Chàng hẳn là có nghi vấn. Lần trước chúng ta bị đuổi giết, Phân nhi mang theo nhiều người bên cạnh như vậy, tại sao hắn cả người đẫm máu, mà những người đuổi giết kia chết hết….. Cơ hơn phân nửa là đầu lìa khỏi thân? Ám vệ cùng ảnh vệ đều trải qua dạy dỗ nghiêm khắc, cho dù ám sát cũng rất ít khi lấy đầu người ta, loại chết này quá mức hao phí tinh lực và thê thảm, nếu không phải có thâm cừu đại hận ai lại đi lấy đầu người? Bảo toàn thi thể, là tôn trọng địch nhân.”
“Nàng nói là, Phân nhi thích chặt bỏ đầu người?”
Hạ Lệnh Mị nghiêng ngả lảo đảo vào trên ghế dựa. Nàng hiện tại là một mẫu thân thống khổ vì đứa con dị thường, nàng thực bàng hoàng, cũng càng
/79
|