Ở trong bóng tối, hai chân Hạ Phân hợp lại, liền vọt tới trong ngực Hạ Lệnh Mị. Thân thể nhỏ ở trên người nàng lắc lư hai cái, cuối cùng ôm eo của nàng, ở trên cao thở hổn hển, tiếp nữa ôm cổ mẫu thân, đầu dụi tới dụi lui, một thanh âm kêu lên “Mẹ”.
Hạ Lệnh Mị ôm chặc nhi tử, chậm rãi thở ra một hơi. Cái tiểu ngu ngốc này nhìn thấy mẹ giống như con mèo nhìn thấy cá, bất kể là ở nơi nào, đang làm gì, hắn cũng liều mạng, giống như trong mắt hắn trừ mẹ ra thì không còn gì nữa.
“Nhỏ giọng chút, cha con đang ngủ đó.”
Hạ Lệnh Mị tiến tới, nhìn đến Uông Vân Phong trên giường. Có lẽ là do quá mệt mỏi, Hạ Phân làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng Uông Vân Phong vẫn im lặng ngủ. Đệm chăn bị đá văng ra, lộ ra nửa cánh tay đang ôm, vốn là có Hạ Phân nằm bên trong, hiện tại rỗng tuếch. Nhìn dáng dấp, Hạ Lệnh Mị không có ở đây, Uông Vân Phong rất bảo bọc nhi tử.
Hạ Lệnh Mị vỗ vỗ Hạ Phân, tiểu tử này đã quen với từng động tác nhỏ của mẫu thân, hắn càu nhàu từ thân trước mẫu thân bò đến sau lưng, như cũ ôm lấy cổ của nàng không buông tay. Từ trên bả vai nhìn Hạ Lệnh Mị sửa sang lại tà áo cho Uông Vân Phong, để hắn dễ chịu hơn. Trong lúc Uông Vân Phong nhúc nhích, giống như thanh tỉnh một lúc, đại khái cho rằng Tiểu Bạch lại tới xem xét tư thế ngủ của Hạ Phân, hắn ở bên mép giường sờ soạng, đụng phải cổ tay của Hạ Lệnh Mị, lẩm bẩm một câu: “Ở trong giường được rồi, ngươi ra ngoài đi.” Đem tay kéo đến góc mền, vô thức đè nén góc chăn, mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp.
Trong phòng tối đen, không một tia sáng, nhưng Hạ Lệnh Mị phân biệt được kia là sắc mặt trắng xám của hắn, một mảng trên mặt kia. Hạ Lệnh Mị đau lòng, đưa ngón tay chạm vào gò má của hắn, da thịt thô ráp, lúc nhấn xuống không có cảm giác thịt nhiều.
Hạ Lệnh Mị xem xét Uông Vân Phong từ trên xuống dưới một lần, lúc này mói cõng nhi tử đi ra khỏi cửa phòng, đi qua phòng vách kế bên. Ban ngày đều là hòm xiểng tạp vật của Uông Vân Phong chất đống, Tiểu Bạch thấy Hạ Lệnh Mị tới, liền dọn dẹp gian phòng và giường một chút. Coi như là phu nhân, cũng không có ở khu tị nạn “ngọt ngào” với lão gia, chọc người nghi kỵ rất bất lợi. Bởi vì vào đông, Hạ Lệnh Mị để ám vệ mang một chút trang phục mùa đông đến, có của mình cũng có của Uông Vân phong, ảnh vệ cũng nhớ đồng bọn ở đây, mang theo không ít hàng cấm ở bên trong, không có chỗ giấu đi, liền bỏ ở trong đống này, chen lấn trong phòng chỉ có một cái giường ngủ.
Hạ Lệnh Mị lấy ra một tấm áo choàng da dê, ở khu tị nạn không nên mang theo đồ đắt tiền, da dê rất thường thấy lại rất ấm, hơn nữa còn có thể vá thành lót may bên trong áo hay chăn, bên ngoài vẫn là vải vóc bình thường, từ giờ giữ lại cho ấm. Sau khi đi vào liền lấy áo choàng bao bọc lấy hắn, ở trong ngực của Hạ Lệnh Mị thì ngoan ngoãn hơn so với trong ngực của Uông Vân Phong. So với Uông Vân Phong, Hạ Phân rời Hạ Lệnh Mị đi càng lâu, càng không muốn xa rời mẫu thân nửa bước, núp trong ngực của nàng không nhúc nhích. Hạ Lệnh Mị sờ đầu nhi tử, lại bấm bấm mặt của hắn, bả vai, lồng ngực, dưới thắt lưng, tay chân, ngay cả cái mông thịt cũng không bỏ qua, toàn bộ đều ngắt nhéo một lần, vì vậy mà càng thêm đau lòng.
Uông Vân Phong là đại nhân, vừa phải xử lý mọi việc, lao tâm lao lực gầy xuống là nhất định rồi. Nhưng nhi tử vốn là đang tiêu dao bên ngoài, cư nhiên chạy đến đây chịu khổ, để người làm mẹ như nàng làm sao mà không lo lắng đau lòng cho được. Cơm tối lúc nãy nàng cố ý nhìn tới, ngay cả nha hoàn tam đẳng trong nhà còn ăn được khá hơn, thiếu chút nữa đỏ hồng vành mắt. Chung quanh đều là nạn dân, nàng khó mà nói, nhưng trong lòng thật đau quá.
“Mẫu thân!” Hạ Phân ở trong lòng nàng giật mình, ngáp: “Mẫu thân ngủ cùng con đi.”
“Không được, mẫu thân chẳng qua là lo lắng cho con, nên muốn nhìn con một chút. Tối nay con ngủ cùng cha đi, ngày mai mẫu thân đến nhìn con.”
Hạ Phân méo miệng: “Con không thích cha, con muốn mẫu thân.”
Hạ Lệnh Mị nhéo cái mũi của hắn: “Con không thích cha, sao để cha che chở cho con hả? Phân nhi đừng náo loạn, tối nay mẫu thân có việc, sáng mai tới tìm con, không cho càn quấy.”
Hạ Phân nào ngoan ngoãn nghe lời. Theo như thường lệ trước kia. Hạ Lệnh Mị vô luận thế nào cũng không nỡ mắng hắn, có chuyện hắn làm ra vẻ đáng yêu là được. Vì vậy, Hạ Phân ở trong ngực Hạ Lệnh Mị giãy giụa hai cái, đột nhiên dùng sức áp mẫu thân đến trên giường, hắn dang hai chân, ôm hai cánh tay: “Con muốn ngủ cùng mẫu thân!”
Hạ Lệnh Mị trừng mắt, liền tìm đến bên dưới của Hạ Phân, nhanh chóng cởi quần của hắn,
Hạ Lệnh Mị ôm chặc nhi tử, chậm rãi thở ra một hơi. Cái tiểu ngu ngốc này nhìn thấy mẹ giống như con mèo nhìn thấy cá, bất kể là ở nơi nào, đang làm gì, hắn cũng liều mạng, giống như trong mắt hắn trừ mẹ ra thì không còn gì nữa.
“Nhỏ giọng chút, cha con đang ngủ đó.”
Hạ Lệnh Mị tiến tới, nhìn đến Uông Vân Phong trên giường. Có lẽ là do quá mệt mỏi, Hạ Phân làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng Uông Vân Phong vẫn im lặng ngủ. Đệm chăn bị đá văng ra, lộ ra nửa cánh tay đang ôm, vốn là có Hạ Phân nằm bên trong, hiện tại rỗng tuếch. Nhìn dáng dấp, Hạ Lệnh Mị không có ở đây, Uông Vân Phong rất bảo bọc nhi tử.
Hạ Lệnh Mị vỗ vỗ Hạ Phân, tiểu tử này đã quen với từng động tác nhỏ của mẫu thân, hắn càu nhàu từ thân trước mẫu thân bò đến sau lưng, như cũ ôm lấy cổ của nàng không buông tay. Từ trên bả vai nhìn Hạ Lệnh Mị sửa sang lại tà áo cho Uông Vân Phong, để hắn dễ chịu hơn. Trong lúc Uông Vân Phong nhúc nhích, giống như thanh tỉnh một lúc, đại khái cho rằng Tiểu Bạch lại tới xem xét tư thế ngủ của Hạ Phân, hắn ở bên mép giường sờ soạng, đụng phải cổ tay của Hạ Lệnh Mị, lẩm bẩm một câu: “Ở trong giường được rồi, ngươi ra ngoài đi.” Đem tay kéo đến góc mền, vô thức đè nén góc chăn, mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp.
Trong phòng tối đen, không một tia sáng, nhưng Hạ Lệnh Mị phân biệt được kia là sắc mặt trắng xám của hắn, một mảng trên mặt kia. Hạ Lệnh Mị đau lòng, đưa ngón tay chạm vào gò má của hắn, da thịt thô ráp, lúc nhấn xuống không có cảm giác thịt nhiều.
Hạ Lệnh Mị xem xét Uông Vân Phong từ trên xuống dưới một lần, lúc này mói cõng nhi tử đi ra khỏi cửa phòng, đi qua phòng vách kế bên. Ban ngày đều là hòm xiểng tạp vật của Uông Vân Phong chất đống, Tiểu Bạch thấy Hạ Lệnh Mị tới, liền dọn dẹp gian phòng và giường một chút. Coi như là phu nhân, cũng không có ở khu tị nạn “ngọt ngào” với lão gia, chọc người nghi kỵ rất bất lợi. Bởi vì vào đông, Hạ Lệnh Mị để ám vệ mang một chút trang phục mùa đông đến, có của mình cũng có của Uông Vân phong, ảnh vệ cũng nhớ đồng bọn ở đây, mang theo không ít hàng cấm ở bên trong, không có chỗ giấu đi, liền bỏ ở trong đống này, chen lấn trong phòng chỉ có một cái giường ngủ.
Hạ Lệnh Mị lấy ra một tấm áo choàng da dê, ở khu tị nạn không nên mang theo đồ đắt tiền, da dê rất thường thấy lại rất ấm, hơn nữa còn có thể vá thành lót may bên trong áo hay chăn, bên ngoài vẫn là vải vóc bình thường, từ giờ giữ lại cho ấm. Sau khi đi vào liền lấy áo choàng bao bọc lấy hắn, ở trong ngực của Hạ Lệnh Mị thì ngoan ngoãn hơn so với trong ngực của Uông Vân Phong. So với Uông Vân Phong, Hạ Phân rời Hạ Lệnh Mị đi càng lâu, càng không muốn xa rời mẫu thân nửa bước, núp trong ngực của nàng không nhúc nhích. Hạ Lệnh Mị sờ đầu nhi tử, lại bấm bấm mặt của hắn, bả vai, lồng ngực, dưới thắt lưng, tay chân, ngay cả cái mông thịt cũng không bỏ qua, toàn bộ đều ngắt nhéo một lần, vì vậy mà càng thêm đau lòng.
Uông Vân Phong là đại nhân, vừa phải xử lý mọi việc, lao tâm lao lực gầy xuống là nhất định rồi. Nhưng nhi tử vốn là đang tiêu dao bên ngoài, cư nhiên chạy đến đây chịu khổ, để người làm mẹ như nàng làm sao mà không lo lắng đau lòng cho được. Cơm tối lúc nãy nàng cố ý nhìn tới, ngay cả nha hoàn tam đẳng trong nhà còn ăn được khá hơn, thiếu chút nữa đỏ hồng vành mắt. Chung quanh đều là nạn dân, nàng khó mà nói, nhưng trong lòng thật đau quá.
“Mẫu thân!” Hạ Phân ở trong lòng nàng giật mình, ngáp: “Mẫu thân ngủ cùng con đi.”
“Không được, mẫu thân chẳng qua là lo lắng cho con, nên muốn nhìn con một chút. Tối nay con ngủ cùng cha đi, ngày mai mẫu thân đến nhìn con.”
Hạ Phân méo miệng: “Con không thích cha, con muốn mẫu thân.”
Hạ Lệnh Mị nhéo cái mũi của hắn: “Con không thích cha, sao để cha che chở cho con hả? Phân nhi đừng náo loạn, tối nay mẫu thân có việc, sáng mai tới tìm con, không cho càn quấy.”
Hạ Phân nào ngoan ngoãn nghe lời. Theo như thường lệ trước kia. Hạ Lệnh Mị vô luận thế nào cũng không nỡ mắng hắn, có chuyện hắn làm ra vẻ đáng yêu là được. Vì vậy, Hạ Phân ở trong ngực Hạ Lệnh Mị giãy giụa hai cái, đột nhiên dùng sức áp mẫu thân đến trên giường, hắn dang hai chân, ôm hai cánh tay: “Con muốn ngủ cùng mẫu thân!”
Hạ Lệnh Mị trừng mắt, liền tìm đến bên dưới của Hạ Phân, nhanh chóng cởi quần của hắn,
/79
|