Hạ Lệnh Mị cười lạnh: “Không biết Uông đại nhân đang gọi ai?”
Uông Vân Phong ngậm chặc miệng, thấy tầm mắt của Hạ Lệnh Mị đảo trên người Hoa Bảo Hà, tay vội vàng run rẩy, thiên kim tiểu thư mảnh mai vô lực liền “A” một tiếng, trong nháy mắt sắp ngã xuống, sống đao của Hạ Phân đúng lúc chém tới trên bả vai của nàng, Hoa Bảo Hà sợ hãi kêu thảm thiết, thiếu chút nữa phá nát màng nhĩ của mọi người.
Uông Vân Phong đoạt lấy đại đao của Hạ Phân, mồ hôi lạnh toát ra. Hoàn hảo một đao kia không có chém xuống, hơn nữa gần đây Hạ Phân dọa người thành quen, thật không có đả thương người khác, nếu không, thật sự giết chết tiểu thư quan gia kia tại chỗ, mưu toan của Uông Vân Phong liền đổ bể hết.
Hạ Lệnh Mị trợn mắt nhìn Hạ Phân một cái, Hạ Phân run nhẹ một cái: “Mẹ…”
“Thiếu gia.” Hạ Lệnh Mị cắt đứt lời của hắn, “Phu nhân nói ta tới đây, để nhìn người, không nên để cho ngài dùng đao đả thương người khác.”
Hạ Phân há to miệng, Uông Vân Phong liền ôm Hạ Phân rời khỏi, đối với Hạ Lệnh Mị cười khan, nhiều vui mừng cùng lo lắng tạm thời hiện lên trong ánh mắt: “Sao nàng lại đến đây?”
Hạ Lệnh Mị xoa Hoa Bảo Hà đang đau đến phát run một cái: “Ta không tới, không chừng khi Uông đại nhân về phủ lại có thêm một phu nhân nữa.”
Uông Vân Phong bước nhanh muốn kéo tay Hạ Lệnh Mị, nàng liền tránh né, đem giỏ thức ăn nhét vào trong tay của hắn: “Ăn cơm.”
Dáng vẻ đè nén lửa giận cùng ghen tuông, khiến hai phụ tử không dám nói một chữ.
Hoa Bảo Hà nửa té xuống đất, nước mắt vòng quanh: “Uông đại nhân…”
Uông Vân Phong làm như không có nghe thấy, hắn cầm lấy giỏ thức ăn đi thiên thính, Hạ Phân kéo tay Hạ Lệnh Mị, giật mình đi theo phía sau lưng hắn.
Nha hòan của Hoa Bảo Hà giận đến điên lên, đang chuẩn bị tìm Uông Vân Phong nói cho ra lẽ, Tiểu Bạch không biết từ nơi nào chui ra, đúng lúc ngăn cản đường đi: “Ai yêu, đây là Hoa cô nương a! Ngươi vì sao té thế, nhìn bộ dáng thật đáng thương, có phải té đau lắm không? Để ta đỡ ngươi, ngươi đừng động đậy…” Vừa nói, vừa lộ ra dáng vẻ đắm đuối.
Quyển Thư bên cạnh như một làn khói đẩy Tiểu Bạch ra: “Ngươi muốn làm gì, mọi chuyện trong nhà đều để ta làm. Ngươi không thể giành công lao của ta. Hoa cô nương, để ta đỡ ngươi. Nhìn người nhu nhược này, vòng eo này, chân nhỏ này, thật là…”
Hai người một xướng một họa, thần sắc lúc đó một người so với bỉ ổi, một người so với hạ lưu thì giống hơn. Chỉ là bọn hắn chỉ cõng đến đại môn, bên trong nhà ngoại trừ chủ tớ Hoa gia không còn ai khác, bọn họ nói chuyện lại nhỏ, ngoài cửa mọi người chỉ thấy Hoa cô nương từng bước một quay lại, hoa dung thất sắc, hồi lâu mới nghe thấy âm thanh sợ hãi: “Không phải là ----- lễ----a!!”
Trong thiên thính, Hạ Lệnh Mị cảm khái: “Nơi này thật náo nhiệt a!”
Uông Vân Phong đang cắn tiểu lung túi*, bên trong có ma cô** nóng bỏng, vỏ ngoài lại mỏng trong suốt, cắn một cái mềm mại trơn nhẵn, mỡ nóng chảy ra ngoài. Uông Vân Phong miễn cưỡng nuốt bánh bao xuống, khẽ cười gắp cho nàng một cái: “Ở chỗ này người đến người đi, phần lớn ta cũng không nhận ra, chỉ cần bọn họ làm việc tốt ồn ào thế nào cũng được.” Vừa nói vừa nắm tay của nàng, “Nàng đến lúc nào, sao không đến gặp ta sớm?” Vuốt trên ngón tay của nàng, lại cảm thấy có nhiều lỗ nhỏ, quay qua hỏi nàng: “Như thế nào đâm ngón tay thành như vậy?”
Hạ Lệnh Mị rút tay ra, cho Hạ Phân thêm một chén cháo, lau khóe miệng cho hắn: “Không có gì, chính là may xiêm áo cho phụ tử các người. Ta sẽ không nhẫn nại chờ, nhiều ngày nữa đợi hưu thư của Uông đại nhân.”
Uông Vân Phong đột nhiên lạnh nhạt nói: “Nói bậy gì đó!”
Hắn ngồi thẳng tắp, ngón tay gầy cầm đũa cứng ngắc, sắc mặt vui mừng từ đỏ chuyển sang lạnh nhạt, trên mặt thêm tầng sương lạnh. Nghiêng đầu nhìn sang, sâu trong con ngươi có gì đó lờ mờ, nửa lạnh nửa nóng.
Hạ Lệnh Mị vừa động, đột nhiên cười nói: “Chính là ngươi tự tay viết hưu thư, đó là giả.”
Hưu thư, là nỗi khổ riêng của hai người trong nhiều năm. Bọn họ khó tránh khỏi nhớ tới đoạn trí nhớ này.
Hạ Lệnh Mị trời sinh tính tình mạnh mẽ, từ hôm qua nhìn thấy Hoa Bảo Hà liền nghẹn một hồi, hôm nay thấy hai người ở chung một chỗ, lửa ghen liền bùng cháy lên, nói chuyện cũng bén nhọn hơn. Uông Vân Phong mơ hồ cảm thấy quái dị. Trong thời điểm ở thành Bắc Định, Hạ Lệnh Mị cũng sẽ không trực tiếp biểu lộ ý nghĩ như vậy. Nàng thế nào cũng là nữ tử thế gia, dễ dàng tha thứ là thái độ rộng lượng của người làm đương gia chủ mẫu, cho nên, sau khi đoàn tụ nàng rất vui vẻ, xinh đẹp, làm cho người ta không nghĩ ra ý nghĩ sâu bên trong nàng.
Uông Vân Phong rất thông minh, rất giỏi về chuyện suy đoán, trong chốc lát liền ngơ ngác sờ đầu Hạ Phân, gắp cho nhi tử một cái mông gà: “Ăn đi. Mẹ con khó có lần xuống bếp,
Uông Vân Phong ngậm chặc miệng, thấy tầm mắt của Hạ Lệnh Mị đảo trên người Hoa Bảo Hà, tay vội vàng run rẩy, thiên kim tiểu thư mảnh mai vô lực liền “A” một tiếng, trong nháy mắt sắp ngã xuống, sống đao của Hạ Phân đúng lúc chém tới trên bả vai của nàng, Hoa Bảo Hà sợ hãi kêu thảm thiết, thiếu chút nữa phá nát màng nhĩ của mọi người.
Uông Vân Phong đoạt lấy đại đao của Hạ Phân, mồ hôi lạnh toát ra. Hoàn hảo một đao kia không có chém xuống, hơn nữa gần đây Hạ Phân dọa người thành quen, thật không có đả thương người khác, nếu không, thật sự giết chết tiểu thư quan gia kia tại chỗ, mưu toan của Uông Vân Phong liền đổ bể hết.
Hạ Lệnh Mị trợn mắt nhìn Hạ Phân một cái, Hạ Phân run nhẹ một cái: “Mẹ…”
“Thiếu gia.” Hạ Lệnh Mị cắt đứt lời của hắn, “Phu nhân nói ta tới đây, để nhìn người, không nên để cho ngài dùng đao đả thương người khác.”
Hạ Phân há to miệng, Uông Vân Phong liền ôm Hạ Phân rời khỏi, đối với Hạ Lệnh Mị cười khan, nhiều vui mừng cùng lo lắng tạm thời hiện lên trong ánh mắt: “Sao nàng lại đến đây?”
Hạ Lệnh Mị xoa Hoa Bảo Hà đang đau đến phát run một cái: “Ta không tới, không chừng khi Uông đại nhân về phủ lại có thêm một phu nhân nữa.”
Uông Vân Phong bước nhanh muốn kéo tay Hạ Lệnh Mị, nàng liền tránh né, đem giỏ thức ăn nhét vào trong tay của hắn: “Ăn cơm.”
Dáng vẻ đè nén lửa giận cùng ghen tuông, khiến hai phụ tử không dám nói một chữ.
Hoa Bảo Hà nửa té xuống đất, nước mắt vòng quanh: “Uông đại nhân…”
Uông Vân Phong làm như không có nghe thấy, hắn cầm lấy giỏ thức ăn đi thiên thính, Hạ Phân kéo tay Hạ Lệnh Mị, giật mình đi theo phía sau lưng hắn.
Nha hòan của Hoa Bảo Hà giận đến điên lên, đang chuẩn bị tìm Uông Vân Phong nói cho ra lẽ, Tiểu Bạch không biết từ nơi nào chui ra, đúng lúc ngăn cản đường đi: “Ai yêu, đây là Hoa cô nương a! Ngươi vì sao té thế, nhìn bộ dáng thật đáng thương, có phải té đau lắm không? Để ta đỡ ngươi, ngươi đừng động đậy…” Vừa nói, vừa lộ ra dáng vẻ đắm đuối.
Quyển Thư bên cạnh như một làn khói đẩy Tiểu Bạch ra: “Ngươi muốn làm gì, mọi chuyện trong nhà đều để ta làm. Ngươi không thể giành công lao của ta. Hoa cô nương, để ta đỡ ngươi. Nhìn người nhu nhược này, vòng eo này, chân nhỏ này, thật là…”
Hai người một xướng một họa, thần sắc lúc đó một người so với bỉ ổi, một người so với hạ lưu thì giống hơn. Chỉ là bọn hắn chỉ cõng đến đại môn, bên trong nhà ngoại trừ chủ tớ Hoa gia không còn ai khác, bọn họ nói chuyện lại nhỏ, ngoài cửa mọi người chỉ thấy Hoa cô nương từng bước một quay lại, hoa dung thất sắc, hồi lâu mới nghe thấy âm thanh sợ hãi: “Không phải là ----- lễ----a!!”
Trong thiên thính, Hạ Lệnh Mị cảm khái: “Nơi này thật náo nhiệt a!”
Uông Vân Phong đang cắn tiểu lung túi*, bên trong có ma cô** nóng bỏng, vỏ ngoài lại mỏng trong suốt, cắn một cái mềm mại trơn nhẵn, mỡ nóng chảy ra ngoài. Uông Vân Phong miễn cưỡng nuốt bánh bao xuống, khẽ cười gắp cho nàng một cái: “Ở chỗ này người đến người đi, phần lớn ta cũng không nhận ra, chỉ cần bọn họ làm việc tốt ồn ào thế nào cũng được.” Vừa nói vừa nắm tay của nàng, “Nàng đến lúc nào, sao không đến gặp ta sớm?” Vuốt trên ngón tay của nàng, lại cảm thấy có nhiều lỗ nhỏ, quay qua hỏi nàng: “Như thế nào đâm ngón tay thành như vậy?”
Hạ Lệnh Mị rút tay ra, cho Hạ Phân thêm một chén cháo, lau khóe miệng cho hắn: “Không có gì, chính là may xiêm áo cho phụ tử các người. Ta sẽ không nhẫn nại chờ, nhiều ngày nữa đợi hưu thư của Uông đại nhân.”
Uông Vân Phong đột nhiên lạnh nhạt nói: “Nói bậy gì đó!”
Hắn ngồi thẳng tắp, ngón tay gầy cầm đũa cứng ngắc, sắc mặt vui mừng từ đỏ chuyển sang lạnh nhạt, trên mặt thêm tầng sương lạnh. Nghiêng đầu nhìn sang, sâu trong con ngươi có gì đó lờ mờ, nửa lạnh nửa nóng.
Hạ Lệnh Mị vừa động, đột nhiên cười nói: “Chính là ngươi tự tay viết hưu thư, đó là giả.”
Hưu thư, là nỗi khổ riêng của hai người trong nhiều năm. Bọn họ khó tránh khỏi nhớ tới đoạn trí nhớ này.
Hạ Lệnh Mị trời sinh tính tình mạnh mẽ, từ hôm qua nhìn thấy Hoa Bảo Hà liền nghẹn một hồi, hôm nay thấy hai người ở chung một chỗ, lửa ghen liền bùng cháy lên, nói chuyện cũng bén nhọn hơn. Uông Vân Phong mơ hồ cảm thấy quái dị. Trong thời điểm ở thành Bắc Định, Hạ Lệnh Mị cũng sẽ không trực tiếp biểu lộ ý nghĩ như vậy. Nàng thế nào cũng là nữ tử thế gia, dễ dàng tha thứ là thái độ rộng lượng của người làm đương gia chủ mẫu, cho nên, sau khi đoàn tụ nàng rất vui vẻ, xinh đẹp, làm cho người ta không nghĩ ra ý nghĩ sâu bên trong nàng.
Uông Vân Phong rất thông minh, rất giỏi về chuyện suy đoán, trong chốc lát liền ngơ ngác sờ đầu Hạ Phân, gắp cho nhi tử một cái mông gà: “Ăn đi. Mẹ con khó có lần xuống bếp,
/79
|