Khí thế của Minato xuất hiện tuy nhiên rất nhanh biến mất, Haki bá vương kinh khủng vô cùng nhưng thực sự chỉ là để Bigmom chú ý mà thôi, ngay khi Bigmom quay đầu lại phía sau, trong ánh mắt Bigmom xuất hiện sự nghi hoặc.
Có hai bóng hình nho nhỏ xuất hiện trước mặt Bigmom sau đó hai người này chậm rãi tiến lại, đương nhiên không có Minato ở trong đó, trong hai người một người là Chaos còn một người Bigmom chưa bao giờ nhìn thấy.
Một bộ áo trắng được làm hoàn toàn bằng lụa nguyên chất, một chiếc áo ngoài màu tím bó sát cơ thể tôn lên bộ ngực no đủ, một chiếc quần đùi ngắn cũn bên trong ẩn dưới bộ áo lụa dài giải phóng hoàn toàn cho đôi chân trần trắng nõn, bàn chân phần cổ chân có một chiếc giáp chắn bảo vệ màu phấn hồng được làm bằng hợp kim siêu nhẹ, đặc biệt nữ nhân này cũng lựa chọn di chuyển bằng đôi chân trần trên mặt đất, khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ băng giá cùng với mái tóc dài được búi cao bằng một chiếc trâm cài tóc bằng vàng có hình phượng hoàng cao quý.
Thanh lệ thoát tục, thần bí yêu mị, lạnh lùng cao ngạo, nhìn nàng như một đóa hoa lan trong u cốc được ánh trăng chiếu vào, người nữ nhân này sinh ra đã để làm tâm điểm của thế gian, sinh ra để đứng ở cao hơn so với người khác.
Vừa nhìn thấy nữ nhân xuất hiện, ánh mắt Bigmom nheo lại, Bigmom cùng Ah-ran thực sự quá giống nhau, nếu nhắm mắt mà cảm thụ thực sự khiến người khác giật mình, thứ khác nhau lớn nhất có lẽ chỉ là sở thích của hai người, với Ah-ran nàng chọn màu trắng của băng làm màu chủ đạo tôn lên vẻ lãnh ngạo của nàng còn đối với Bigmom thì bà ta chọn màu đen, màu đen tôn thêm sự huyền bí, sự bí ẩn.
Bigmom lạnh giọng nhìn Chaos :”Ta cần một lời giải thích ?”.
Chaos lần này không ngờ lại lựa chọn sự im lặng, Chaos cứ như vậy lặng lẽ di chuyển, thân hình bà ta hóa thành một con quái vật khổng lồ, một con Hydra 5 đầu được tạo nên hoàn toàn bằng axit, thân hình khổng lồ vậy mà trực tiếp bỏ qua Bigmom, trực tiếp chắn trước người Lucky Roo, ánh mắt lạnh lùng vô cùng :”Cút”.
Lucky Roo lần này cảm thấy không thích hợp, hắn ham ăn, ham ngủ, ham uống, ham chơi, ham vui tuy nhiên Lucky Roo đã có vô số năm tung hoàng ở Tân Thế Giới, một trong những con át chủ bài dưới tay Shanks, một người như vậy sao có thể không nhận ra Ah-ran xuất hiện là không thích hợp.
Mỗi một Chủ Tướng mang theo 4 Tứ Vệ cùng với ba nhân vật thế hệ trước là Oden, Gaben cùng Rayleigh vậy tổng cộng cũng chỉ có 23 người lên đảo, trong 23 người này tuyệt đối không có nhân vật nào là Ah-ran.
Điều tiếp theo là thái độ của Chaos, Chaos rõ ràng đuổi Lucky Roo vì không muốn hắn ở lại đây, nữ nhân thần bí xuất hiện không ngờ lại có thể làm Chaos người được coi là cái bóng trung thành của Bigmom, có thể làm cái bóng này bỏ qua mệnh lệnh của chủ, thực sự quá không thích hợp.
Đương nhiên Lucky Roo cũng không ngu gì mà ở lại, hắn ta cũng sẽ không rời đi quá xa, ở đây Haki quan sát bị hạn chế rất nhiều, khả năng nhìn từ phía xa cũng không thể nào rõ ràng như trước, có lẽ với thế lực của Bigmom lần đầu tiên đến đây mà không có nhân vật cấp bô lão nào của thế hệ trước hướng dẫn sẽ cực kỳ thiệt thòi bởi ngay trước cuộc chiến này Shanks với tư cách là một người từng được chứng kiến cuộc chiến cuối cùng trên đảo Rafael đã chuẩn bị cho toàn bộ đoàn người một thứ đặc biệt -ống nhòm.
Ống nhòm ở ngoài kia so với Haki quan sát thì chẳng khác gì súng đồ chơi so với súng quân đội cả có điều ở một cái nơi hạn chế Haki như hòn đảo Rafael này thì ống nhòm lại là một lợi khí cực kỳ tốt.
Không nói thêm một điều thừa thãi nào, Lucky Roo thân hình lập tức rời khỏi, hắn hướng thẳng về phía cánh rừng trước mặt sau đó rất nhanh mất hút bên trong cánh rừng, thân hình béo mập lập tức ẩn vào trong bóng tối, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của Chaos.
Về phần Chaos bà ta quay lại cung kính cúi đầu với Bigmom sau đó mặc kệ Bigmom ngạc nhiên thế nào, Chaos rời khỏi vị trí nơi Ah-ran cùng Bigmom đứng 30m, một khoảng cách đủ xa và cũng đủ để ngăn cản bất cứ vấn đề gì xảy ra, Chaos biết cuộc gặp gỡ này có thể trở thành định mệnh thay đổi toàn bộ chiến cuộc.
Trong cánh rừng ngoài kia, toàn bộ khí tức của Lucky Roo vậy mà đột nhiên biến mất, thân hình to lớn của hắn ta hòa nhập hoàn toàn cùng thiên nhiên, không thể nào nhận ra một chút khí tức sinh mệnh nào xót lại, Lucky Roo hòa nhập hoàn toàn với cánh rừng âm u.
Ngay khi Lucky Roo chuẩn bị lấy ống nhòm ra đột nhiên nheo mắt lại, sống lưng hắn cảm thấy lành lạnh, đâu đó quanh đây có một đôi mắt đang khóa chặt Lucky Roo, một đôi mắt khiến Lucky Roo không dám cử động.
Lucky Roo nuốt nước bọt một cái, lúc này hắn cảm thấy mình đen đủi vô cùng, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, vừa thoát ra được khỏi Bigmom thì đã gặp phải một kẻ không thua kém gì cả, những người có thể khiến Lucky Roo không nhiều, trên hòn đảo này vèn vẹn chỉ có bốn người.
Thân hình run lên một chút sau đó Lucky Roo lựa chọn ngồi dậy khỏi bụi cỏ mình ẩn núp, ánh mắt nhìn về phía sau lưng, ở đó một thân ảnh đang thản nhiên ngồi trên một cành cây, chiếc mặt nạ vô diện, mái tóc màu vàng cùng một thanh kiếm treo bên hông, người này không phải là Minato thì là ai.
Minato mỉm cười nhìn Lucky Roo :”rời khỏi đây đi, việc ở đây ngươi không hóng hớt được gì đâu”.
Lucky Roo ánh mắt kỳ lạ đảo qua Minato sau đó cả người lao thẳng ra khỏi cánh rừng bằng tốc độ không thể nào nhanh hơn, Lucky Roo hướng thẳng về phía đại khu 6, không một lần quay đầu nhìn lại.
Con người luôn có lòng tham, luôn có sự tò mò tuy nhiên tham đến đâu, tò mò đến đâu thì vẫn phải biết đủ, ăn quá no có thể bội thực, biết quá nhiều chưa phải là dấu hiệu tốt, Lucky Roo vẫn hiểu được đạo lý này.
Quay lại nơi Bigmom cùng Ah-ran đối mặt với nhau, hai con người khác nhau nhưng lại giống nhau một cách đặc biệt, ở Ah-ran có một thứ gì đó làm Bigmom cảm thấy quen thuộc, cái cảm giác quen thuộc này chính Bigmom cũng cảm thấy hoang đường thậm chí Bigmom cũng không dám tưởng tượng, bà ta lập tức bỏ tất cả cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Sát khí lạnh thấu xương của Bigmom tỏa ra, ánh mắt nheo lại :”Ngươi rốt cuộc là ơi, ta cho ngươi ba hơi thở bỏ tấm mặt nạ đó ra nếu không – chết”.
Một chữ chết này như mang sát khí cả đời của Bigmom dồn vào một điểm, một chữ 'chết' này mang theo hung uy của một vị Tứ Hoàng, mang theo giết chóc cả đời, một chữ như âm thanh của trời, một chữ không cho phép người khác trái ý.
Ah-ran không đáp mà chỉ mỉm cười, nàng cũng không lựa chọn nghe theo lời của Bigmom, một âm thanh băng lãnh của nàng vang lên :”Đánh đi, ta cũng muốn biết bên trong cái mặt nạ đó là gì nên đánh đi, kẻ thua thì tháo bỏ lớp mặt nạ đó ra”.
Bigmom mỉm cười, bà ta không ngờ cũng lựa chọn búi mái tóc màu đen của mình lên tạo ra cảm giác thoải mái nhất khi chiến đấu, ánh mắt như có như không nhìn về phía rừng cây nơi đó :”Ngươi cũng không chịu chui ra hay định đợi ta giải quyết xong kẻ này thì mới chui ra ?”.
Minato khẽ đảo mắt về phía Bigmom cùng Ah-ran đang đối mặt sau đó thản nhiên nhắm mắt lại, ngửa cổ ra đằng sau, một âm thanh đầy tự tin vang lên :”Nếu đánh bại được nàng thì ta nguyện hộ tống bà lên đại khu 9, cứ yên tâm đi”.
Dứt lời Minato vậy mà nhắm mắt đi ngủ, hắn còn không thèm nhìn kết quả cuộc chiến này. Bigmom rất mạnh nhưng Ah-ran cũng rất mạnh, Bigmom có thể đáng sợ đến đâu thì Minato không rõ nhưng Ah-ran đáng sợ thì Minato quá hiểu.
Nếu là một Ah-Ran của khoảng thời gian trước một người chỉ có thể chiến đấu trong 10 phút đồng hồ thì đương nhiên Minato không thể để nàng chiến đấu nhưng đây là một Ah-ran đạt được đỉnh cao, một Ah-ran không bị giới hạn chiến đấu.
Minato không rõ Ah-ran có thể thắng Bigmom không nhưng hắn chắc chắn nàng không thể thua, vậy là đủ rồi.
Quá khứ của Ah-ran đối với Minato là một màn đêm u tối, hắn không quá hiểu rõ về nàng của quá khứ, nàng cũng chưa bao giờ kể quá khứ của mình cho Minato nhưng Minato cũng chưa bao giờ hỏi, thứ mà hắn quan tâm chỉ là hiện tại nàng là nữ nhân của hắn, thứ mà hắn quan tâm chỉ là tương lại, tương lai nàng vẫn luôn ở bên hắn vậy là đủ rồi.
Xóa quá khứ, sống trong hiện tại, nghĩ về tương lai....
Một câu nói của Minato làm Bigmom bất ngờ vô cùng nhưng sau đó Bigmom cũng hoàn toàn không thể nào để tâm đến thứ khác nữa bởi Ah-ran không cho phép Bigmom thả lỏng, Ah-ran khiến cho Bigmom phải tập trung toàn bộ vào đối thủ của mình, một cảm giác chỉ cần sơ sẩy một giây thôi cũng có thể đổi lại một cái giá quá đắt.
Bầu trời dần dần có những bông tuyết rơi xuống, lớp tuyết càng ngày càng dày, không khí xung quanh lạnh một khủng cách khủng khiếp, mặt đất dần dần cũng bị đóng băng lại, trên người Ah-ran tiếp tục được phủ một lớp vẩy rồng bằng hàn băng xuất hiện trên người nàng – Thanh Long Chiến Giáp.
Bigmom nắm chặt bàn tay lại, toàn bộ không gian xung quanh như tan vỡ, từng vết nức đáng sợ xuất hiện, ánh mắt lóe lên tia sáng kinh khủng khiếp từ dưới lớp mặt nạ.
Bigmom biến mất, sau đó một quyền tung ra, nắm tay mang theo thứ ánh sáng xanh nhạt, một quyền bà ta tung ra vang lên từng âm thanh của sự vỡ vụn, một quyền này nếu Râu Trắng còn sống thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đáp lại một quyền của Bigmom là long trảo của rồng- Thanh Long của chính Ah-ran, năm ngón tay của nàng bao bọc trong bộ vuốt rồng màu trắng, bộ vuốt rồng bốc lên từng hơi khí lạnh nhè nhẹ.
Nếu Bigmom có thể đạp nát không gian thì Ah-ran có thể đóng băng nó lại, chỉ một quyền giao thủ thôi Bigmom đã biết kẻ trước mặt cùng là một Tứ Hoàng hàng thật giá thật, một người đạt đến đẳng cấp Tứ Hoàng mà chưa bao giờ lộ ra.
Bigmom một lần nữa biến mất sau đó xuất hiện cánh Ah-ran khoảng 10m, giọng nói mang theo sự nghiêm túc vô cùng :”Thế giới này rộng lớn thật, không ngờ bằng quyền lực cùng thế lực của nhà Charlotte cũng không có chút thông tin gì về ngươi, độ không tuyệt đối ?, thú vị thú vị. Ngươi thực sự rất giống một người”.
Ah-ran thản nhiên đáp :”Một người đã chết đúng không ?”.
Bigmom gật đầu :”Ừ một người đã chết”.
Sau câu nói này cả hai người lại một nữa biến mất, tốc độ cả hai tăng nhanh một cách chóng mặt, một cái bóng trắng cùng một cái bóng đen cứ như thể xuất hiện ở khắp nơi trong không gian này, hai người lúc này chiến đấu không để lại thứ gì, không giữ lại thứ gì, không cần biết thắng hay bại cũng chẳng cần bảo lưu, chiến đấu đơn giản chỉ là chiến đấu.
Có ai biết ẩn trong những lớp mặt nạ kia, cả hai người phụ nữ đều đang mỉm cười.
Có hai bóng hình nho nhỏ xuất hiện trước mặt Bigmom sau đó hai người này chậm rãi tiến lại, đương nhiên không có Minato ở trong đó, trong hai người một người là Chaos còn một người Bigmom chưa bao giờ nhìn thấy.
Một bộ áo trắng được làm hoàn toàn bằng lụa nguyên chất, một chiếc áo ngoài màu tím bó sát cơ thể tôn lên bộ ngực no đủ, một chiếc quần đùi ngắn cũn bên trong ẩn dưới bộ áo lụa dài giải phóng hoàn toàn cho đôi chân trần trắng nõn, bàn chân phần cổ chân có một chiếc giáp chắn bảo vệ màu phấn hồng được làm bằng hợp kim siêu nhẹ, đặc biệt nữ nhân này cũng lựa chọn di chuyển bằng đôi chân trần trên mặt đất, khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ băng giá cùng với mái tóc dài được búi cao bằng một chiếc trâm cài tóc bằng vàng có hình phượng hoàng cao quý.
Thanh lệ thoát tục, thần bí yêu mị, lạnh lùng cao ngạo, nhìn nàng như một đóa hoa lan trong u cốc được ánh trăng chiếu vào, người nữ nhân này sinh ra đã để làm tâm điểm của thế gian, sinh ra để đứng ở cao hơn so với người khác.
Vừa nhìn thấy nữ nhân xuất hiện, ánh mắt Bigmom nheo lại, Bigmom cùng Ah-ran thực sự quá giống nhau, nếu nhắm mắt mà cảm thụ thực sự khiến người khác giật mình, thứ khác nhau lớn nhất có lẽ chỉ là sở thích của hai người, với Ah-ran nàng chọn màu trắng của băng làm màu chủ đạo tôn lên vẻ lãnh ngạo của nàng còn đối với Bigmom thì bà ta chọn màu đen, màu đen tôn thêm sự huyền bí, sự bí ẩn.
Bigmom lạnh giọng nhìn Chaos :”Ta cần một lời giải thích ?”.
Chaos lần này không ngờ lại lựa chọn sự im lặng, Chaos cứ như vậy lặng lẽ di chuyển, thân hình bà ta hóa thành một con quái vật khổng lồ, một con Hydra 5 đầu được tạo nên hoàn toàn bằng axit, thân hình khổng lồ vậy mà trực tiếp bỏ qua Bigmom, trực tiếp chắn trước người Lucky Roo, ánh mắt lạnh lùng vô cùng :”Cút”.
Lucky Roo lần này cảm thấy không thích hợp, hắn ham ăn, ham ngủ, ham uống, ham chơi, ham vui tuy nhiên Lucky Roo đã có vô số năm tung hoàng ở Tân Thế Giới, một trong những con át chủ bài dưới tay Shanks, một người như vậy sao có thể không nhận ra Ah-ran xuất hiện là không thích hợp.
Mỗi một Chủ Tướng mang theo 4 Tứ Vệ cùng với ba nhân vật thế hệ trước là Oden, Gaben cùng Rayleigh vậy tổng cộng cũng chỉ có 23 người lên đảo, trong 23 người này tuyệt đối không có nhân vật nào là Ah-ran.
Điều tiếp theo là thái độ của Chaos, Chaos rõ ràng đuổi Lucky Roo vì không muốn hắn ở lại đây, nữ nhân thần bí xuất hiện không ngờ lại có thể làm Chaos người được coi là cái bóng trung thành của Bigmom, có thể làm cái bóng này bỏ qua mệnh lệnh của chủ, thực sự quá không thích hợp.
Đương nhiên Lucky Roo cũng không ngu gì mà ở lại, hắn ta cũng sẽ không rời đi quá xa, ở đây Haki quan sát bị hạn chế rất nhiều, khả năng nhìn từ phía xa cũng không thể nào rõ ràng như trước, có lẽ với thế lực của Bigmom lần đầu tiên đến đây mà không có nhân vật cấp bô lão nào của thế hệ trước hướng dẫn sẽ cực kỳ thiệt thòi bởi ngay trước cuộc chiến này Shanks với tư cách là một người từng được chứng kiến cuộc chiến cuối cùng trên đảo Rafael đã chuẩn bị cho toàn bộ đoàn người một thứ đặc biệt -ống nhòm.
Ống nhòm ở ngoài kia so với Haki quan sát thì chẳng khác gì súng đồ chơi so với súng quân đội cả có điều ở một cái nơi hạn chế Haki như hòn đảo Rafael này thì ống nhòm lại là một lợi khí cực kỳ tốt.
Không nói thêm một điều thừa thãi nào, Lucky Roo thân hình lập tức rời khỏi, hắn hướng thẳng về phía cánh rừng trước mặt sau đó rất nhanh mất hút bên trong cánh rừng, thân hình béo mập lập tức ẩn vào trong bóng tối, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của Chaos.
Về phần Chaos bà ta quay lại cung kính cúi đầu với Bigmom sau đó mặc kệ Bigmom ngạc nhiên thế nào, Chaos rời khỏi vị trí nơi Ah-ran cùng Bigmom đứng 30m, một khoảng cách đủ xa và cũng đủ để ngăn cản bất cứ vấn đề gì xảy ra, Chaos biết cuộc gặp gỡ này có thể trở thành định mệnh thay đổi toàn bộ chiến cuộc.
Trong cánh rừng ngoài kia, toàn bộ khí tức của Lucky Roo vậy mà đột nhiên biến mất, thân hình to lớn của hắn ta hòa nhập hoàn toàn cùng thiên nhiên, không thể nào nhận ra một chút khí tức sinh mệnh nào xót lại, Lucky Roo hòa nhập hoàn toàn với cánh rừng âm u.
Ngay khi Lucky Roo chuẩn bị lấy ống nhòm ra đột nhiên nheo mắt lại, sống lưng hắn cảm thấy lành lạnh, đâu đó quanh đây có một đôi mắt đang khóa chặt Lucky Roo, một đôi mắt khiến Lucky Roo không dám cử động.
Lucky Roo nuốt nước bọt một cái, lúc này hắn cảm thấy mình đen đủi vô cùng, tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, vừa thoát ra được khỏi Bigmom thì đã gặp phải một kẻ không thua kém gì cả, những người có thể khiến Lucky Roo không nhiều, trên hòn đảo này vèn vẹn chỉ có bốn người.
Thân hình run lên một chút sau đó Lucky Roo lựa chọn ngồi dậy khỏi bụi cỏ mình ẩn núp, ánh mắt nhìn về phía sau lưng, ở đó một thân ảnh đang thản nhiên ngồi trên một cành cây, chiếc mặt nạ vô diện, mái tóc màu vàng cùng một thanh kiếm treo bên hông, người này không phải là Minato thì là ai.
Minato mỉm cười nhìn Lucky Roo :”rời khỏi đây đi, việc ở đây ngươi không hóng hớt được gì đâu”.
Lucky Roo ánh mắt kỳ lạ đảo qua Minato sau đó cả người lao thẳng ra khỏi cánh rừng bằng tốc độ không thể nào nhanh hơn, Lucky Roo hướng thẳng về phía đại khu 6, không một lần quay đầu nhìn lại.
Con người luôn có lòng tham, luôn có sự tò mò tuy nhiên tham đến đâu, tò mò đến đâu thì vẫn phải biết đủ, ăn quá no có thể bội thực, biết quá nhiều chưa phải là dấu hiệu tốt, Lucky Roo vẫn hiểu được đạo lý này.
Quay lại nơi Bigmom cùng Ah-ran đối mặt với nhau, hai con người khác nhau nhưng lại giống nhau một cách đặc biệt, ở Ah-ran có một thứ gì đó làm Bigmom cảm thấy quen thuộc, cái cảm giác quen thuộc này chính Bigmom cũng cảm thấy hoang đường thậm chí Bigmom cũng không dám tưởng tượng, bà ta lập tức bỏ tất cả cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Sát khí lạnh thấu xương của Bigmom tỏa ra, ánh mắt nheo lại :”Ngươi rốt cuộc là ơi, ta cho ngươi ba hơi thở bỏ tấm mặt nạ đó ra nếu không – chết”.
Một chữ chết này như mang sát khí cả đời của Bigmom dồn vào một điểm, một chữ 'chết' này mang theo hung uy của một vị Tứ Hoàng, mang theo giết chóc cả đời, một chữ như âm thanh của trời, một chữ không cho phép người khác trái ý.
Ah-ran không đáp mà chỉ mỉm cười, nàng cũng không lựa chọn nghe theo lời của Bigmom, một âm thanh băng lãnh của nàng vang lên :”Đánh đi, ta cũng muốn biết bên trong cái mặt nạ đó là gì nên đánh đi, kẻ thua thì tháo bỏ lớp mặt nạ đó ra”.
Bigmom mỉm cười, bà ta không ngờ cũng lựa chọn búi mái tóc màu đen của mình lên tạo ra cảm giác thoải mái nhất khi chiến đấu, ánh mắt như có như không nhìn về phía rừng cây nơi đó :”Ngươi cũng không chịu chui ra hay định đợi ta giải quyết xong kẻ này thì mới chui ra ?”.
Minato khẽ đảo mắt về phía Bigmom cùng Ah-ran đang đối mặt sau đó thản nhiên nhắm mắt lại, ngửa cổ ra đằng sau, một âm thanh đầy tự tin vang lên :”Nếu đánh bại được nàng thì ta nguyện hộ tống bà lên đại khu 9, cứ yên tâm đi”.
Dứt lời Minato vậy mà nhắm mắt đi ngủ, hắn còn không thèm nhìn kết quả cuộc chiến này. Bigmom rất mạnh nhưng Ah-ran cũng rất mạnh, Bigmom có thể đáng sợ đến đâu thì Minato không rõ nhưng Ah-ran đáng sợ thì Minato quá hiểu.
Nếu là một Ah-Ran của khoảng thời gian trước một người chỉ có thể chiến đấu trong 10 phút đồng hồ thì đương nhiên Minato không thể để nàng chiến đấu nhưng đây là một Ah-ran đạt được đỉnh cao, một Ah-ran không bị giới hạn chiến đấu.
Minato không rõ Ah-ran có thể thắng Bigmom không nhưng hắn chắc chắn nàng không thể thua, vậy là đủ rồi.
Quá khứ của Ah-ran đối với Minato là một màn đêm u tối, hắn không quá hiểu rõ về nàng của quá khứ, nàng cũng chưa bao giờ kể quá khứ của mình cho Minato nhưng Minato cũng chưa bao giờ hỏi, thứ mà hắn quan tâm chỉ là hiện tại nàng là nữ nhân của hắn, thứ mà hắn quan tâm chỉ là tương lại, tương lai nàng vẫn luôn ở bên hắn vậy là đủ rồi.
Xóa quá khứ, sống trong hiện tại, nghĩ về tương lai....
Một câu nói của Minato làm Bigmom bất ngờ vô cùng nhưng sau đó Bigmom cũng hoàn toàn không thể nào để tâm đến thứ khác nữa bởi Ah-ran không cho phép Bigmom thả lỏng, Ah-ran khiến cho Bigmom phải tập trung toàn bộ vào đối thủ của mình, một cảm giác chỉ cần sơ sẩy một giây thôi cũng có thể đổi lại một cái giá quá đắt.
Bầu trời dần dần có những bông tuyết rơi xuống, lớp tuyết càng ngày càng dày, không khí xung quanh lạnh một khủng cách khủng khiếp, mặt đất dần dần cũng bị đóng băng lại, trên người Ah-ran tiếp tục được phủ một lớp vẩy rồng bằng hàn băng xuất hiện trên người nàng – Thanh Long Chiến Giáp.
Bigmom nắm chặt bàn tay lại, toàn bộ không gian xung quanh như tan vỡ, từng vết nức đáng sợ xuất hiện, ánh mắt lóe lên tia sáng kinh khủng khiếp từ dưới lớp mặt nạ.
Bigmom biến mất, sau đó một quyền tung ra, nắm tay mang theo thứ ánh sáng xanh nhạt, một quyền bà ta tung ra vang lên từng âm thanh của sự vỡ vụn, một quyền này nếu Râu Trắng còn sống thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đáp lại một quyền của Bigmom là long trảo của rồng- Thanh Long của chính Ah-ran, năm ngón tay của nàng bao bọc trong bộ vuốt rồng màu trắng, bộ vuốt rồng bốc lên từng hơi khí lạnh nhè nhẹ.
Nếu Bigmom có thể đạp nát không gian thì Ah-ran có thể đóng băng nó lại, chỉ một quyền giao thủ thôi Bigmom đã biết kẻ trước mặt cùng là một Tứ Hoàng hàng thật giá thật, một người đạt đến đẳng cấp Tứ Hoàng mà chưa bao giờ lộ ra.
Bigmom một lần nữa biến mất sau đó xuất hiện cánh Ah-ran khoảng 10m, giọng nói mang theo sự nghiêm túc vô cùng :”Thế giới này rộng lớn thật, không ngờ bằng quyền lực cùng thế lực của nhà Charlotte cũng không có chút thông tin gì về ngươi, độ không tuyệt đối ?, thú vị thú vị. Ngươi thực sự rất giống một người”.
Ah-ran thản nhiên đáp :”Một người đã chết đúng không ?”.
Bigmom gật đầu :”Ừ một người đã chết”.
Sau câu nói này cả hai người lại một nữa biến mất, tốc độ cả hai tăng nhanh một cách chóng mặt, một cái bóng trắng cùng một cái bóng đen cứ như thể xuất hiện ở khắp nơi trong không gian này, hai người lúc này chiến đấu không để lại thứ gì, không giữ lại thứ gì, không cần biết thắng hay bại cũng chẳng cần bảo lưu, chiến đấu đơn giản chỉ là chiến đấu.
Có ai biết ẩn trong những lớp mặt nạ kia, cả hai người phụ nữ đều đang mỉm cười.
/439
|