Mẫn mẫn vẫn vô tư vỗ tay tật lớn chúc mừng Tư Vân, không đê ý Tư Vũ đang khổ sở vì câu nói khi nãy của cô.
“Đến cái nhẫn cũng không có mà đeo!”
Tư Vũ cảm thấy mình quá vô tâm trong chuyện này, nhưng cũng tại mẹ, tại bà Lâm Thu không nhắc hắn…. ( Ta nhớ không phải nha Vũ ca, rõ ràng lúc đó ca bảo không quan tâm còn gì??) ( Vũ ca: Đó là lúc đó ta chưa biết Mẫn mẫn)
“Dương tiểu thư, xin tha thứ cho hành động khi nãy của tôi!”
Triệu Tần bước đến, cúi đầu trang trọng trước mặt Mẫn mẫn và Tư Vũ, Tư Vũ khẽ nhăn mặt lại không bằng lòng, còn Mẫn mẫn thì vui vẻ đỡ Triệu tần ngẩng đầu lên:
“Triệu Tần, không phải khách sáo như vậy, chuyện chúng tôi kết hôn không thông báo cho giới báo chí, nên anh không biết là điều đương nhiên!”
“Thì vậy nên anh ta mới phải xin lỗi!” Tư vũ khoanh tay, cao ngạo nhìn Triệu tần bằng ánh mắt rực lửa, Mẫn mẫn nhéo tay anh 1 cái ra dấu im lặng, còn mình thì cười cười nói nói với Triệu tần.
“Đây là danh thiếp của tôi, khi nào có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi sẽ giúp cô!”
“Mạc gia mà phải có chuyện hay sao???” Tư Vũ lời đối lời với Triệu tần làm anh ta cứng họng không nói được gì!
“Tư Vũ, anh ấy gọi tôi là Dương tiểu thư, chứ không phải là cô chủ Mạc, vì vậy anh đừng quan tâm!”
Mẫn mẫn gắt lên, cô thật là xấu hổ với cái tính khí chấp vặt quá trẻ con của Tư Vũ, giờ lại can thiệp vào mối quan hệ của cô.
“Đấy là cô nói tôi không cần quan tâm nhé!”
Tư Vũ ngoảnh mặt, lạnh lùng nói rồi bỏ đi, Mẫn mẫn chỉ còn biết cười khổ nhìn theo bóng Tư Vũ. Cô không hiểu tại sao cô lại có thể thích 1 con người khó bảo như hắn cơ chứ!
Sau buổi đính hôn, Tư Vân chuyển sang ở nhà của Triệu Hoàng, cả 2 chuẩn bị đi du học ở Pháp. Vậy cũng tốt, Mẫn mẫn đỡ phải để tâm mấy lời nói lạnh lùng của Tư Vân.
Nhưng giải quyết vấn đề của Tư Vân, còn lại anh của cô ấy, Tư Vũ, hắn quả thật giận dai mà, đã qua chuyện đó gần 2 tháng, mà hắn vẫn tránh mặt cô, lạnh lùng. Ngay bây giờ đây, cô đang ngồi trên lớp, còn tên bá đạo kia thì đang cười cười nói nói với Lâm Sương. Ít khi Mẫn mẫn nhìn thấy hắn cười như vậy, lại cười với người con gái khác, Mẫn mẫn cảm thấy bực bội vô vàn.
“Mẫn nhi, đang nói chuyện mà tâm tư cậu treo đâu vậy?” Phiên băng tát đùa vào mặt cô, quên nói, Phiên băng đã chuyển sang trường Cấp 3 Đài Bắc học cùng Phục Luân và cô, Phục Luân vẫn chưa hết bận tâm chuyện Tư Vũ nói Mẫn mẫn là của hắn, nên ít nhiều thái độ so với Mẫn mẫn càng lạnh nhạt hơn lúc trước…..
Aigoooo, chuyện này không nói cho bọn họ, chắc cô sẽ mất 2 người bạn thân mất.
“Luân, Băng, chúng ta ra ngoài, mình có chuyện muốn nói!!”
Mẫn mẫn thở dài, kéo ghế đứng dậy đi ra ngoài, Phiên băng và Phục Luân, cả 2 không hẹn mà quay sang nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy 1 Mẫn mẫn vô tư, trong sáng, yêu đời và nghịch ngợm lại thở dài, cả hai đi cùng Mẫn mẫn ra khỏi lớp học.
“Tư Vũ, anh nhìn đi đâu vậy???” Lâm Sương huơ huơ tay trước mặt Tư Vũ, Tư Vũ từ nãy đến giờ chỉ giả vờ vui vẻ với Lâm sương, chứ thật ra là đều quan sát nhất cử nhất động trên khuôn mặt của Mẫn mẫn, thấy cô thở dài, hắn có chút phiền muộn. Chính cô là người bảo hắn không cần quan tâm “Dương tiểu thư” còn gì???
Cùng lúc đó, tại sân bóng rổ của trường:
“CÁI GÌ???!!!!!???”
Phục Luân và Phiên Băng hét ầm lên làm Mẫn mẫn vội xông đến bịt mồm cả hai lại, nhưng ánh mắt ngạc nhiên của Phục Luân và Phiên Băng làm cô ngại cúi đầu xuống, 1 chuyện lớn tày trời như vậy mà Mẫn mẫn giấu bọn họ lâu vậy cơ chứ!
“Từ bao giờ vậy Dương Mẫn/ Mẫn Nhi” Phục Luân và Phiên băng gỡ tay Mẫn mẫn ra, tiếp tục đồng thanh hỏi:
“Hì hì, Luân, Băng, 2 cậu cứ đồng thanh nói vậy, xem ra hợp nhau lắm đó!”
Mẫn mẫn giả vờ cười, đánh trống lảng, mặt vẫn cúi gằm xuống, cô đang chờ cơn thịnh nộ của Phục Luân và Phiên Băng:
“Cũng gần 6 tháng rồi!!!”
“Cái gì??? Đã 6 tháng rồi ư????” Luân và Băng hét ầm lên làm Mẫn mẫn ngước mặt, giật mình ra dấu nói khẽ thôi, Băng băng biết ý, khẽ thì thầm:
“Mẫn nhi, nói xem, chúng tớ có còn là bạn thân của cậu không? Sao chuyện lớn như vậy cậu không hề kể cho mình!”
“Thì giờ mình nói rồi mà!”
“Hóa ra chuyện hắn ta nói cậu là của hắn ta, ý là như vậy ư?” Luân khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhếch lên tra hỏi Mẫn mẫn…..
“Đúng, đúng là như vậy!!!”
Mẫn mẫn gật đầu lia lịa, cô hít 1 hơi thật sâu, kể lại tất cả mọi chuyện cho Phiên Băng và Phục Luân, và dĩ nhiên, cô không kể chuyện cô và Tư Vũ là ma cà rồng được…..
Phục Luân và Băng băng có vẻ rất giận, nghe xong cũng dịu đi 1 chút, Mẫn mẫn kia, quả thật đã biết yêu là gì rồi!
“Cậu thích hắn ta, sao không nói ra?” Phiên băng khuyên nhủ Mẫn mẫn, mẫn mẫn cười khổ, giơ 2 bàn tay trơ của mình ra trước mặt Phiên Băng và Luân…
“Nhẫn kết hôn của cậu đâu!” Luân ngạc nhiên hỏi Mẫn mẫn….
“Thì chính vì thế nên mình mới không nói cho hắn ta!”
Nói chuyện, tâm sự với Phiên băng và Phục Luân, mẫn mẫn cảm thấy thật thoải mái.
Trống hết tiết, Mẫn mẫn đứng ngoài cổng trường đợi Tư Vũ ( vì cô không nhớ đường về nhà) ( Mẫn tỉ thật là, 6 tháng đến cái đường về nhà còn không nhớ!!) (Mẫn tỉ: Tại ta bận nhớ người :”>~)
“Vũ, anh về nhé! Tối nay 7h qua đón em!”
Lâm Sương vẫn bám chặt tay Tư Vũ, từ từ tiếc nuối buông ra, chạy về hướng Lâm Di, vẫy vẫy Tư Vũ, Mẫn mẫn khó chịu nhìn cảnh đó, chẳng khác gì người yêu vậy….Còn Tư Vũ kia, vừa nhìn thấy Mẫn mẫn đợi mình, đã cao ngạo lạnh lùng nói:
“Về thôi!”
Mẫn mẫn cúi đầu đi theo Tư Vũ, trong lòng cô rất khó chịu vì đã 2 tháng rồi Tư Vũ chẳng thèm nói chuyện với cô, còn không thèm quan tâm cô, vừa nãy Lâm Sương kia còn nói đến chuyện 7h đón cô ta?? 2 người họ định đi đâu cơ chứ!!
“Tư Vũ…..!!” Mẫn mẫn khẽ lên tiếng, ngập ngững nói, Tư Vũ đi đằng trước vẫn im lặng….
Tư Vũ vừa nghe Mẫn mẫn gọi tên mình đã bất giác run lên, tim đập thình thịch, đây là lần đầu tiên sau chuyện đó Mẫn mẫn gọi tên hắn với vẻ nhún nhường, không phải cô định xin lỗi hắn đấy chứ! Thật ra Tư Vũ cao ngạo kia rất khổ tâm khi 2 tháng phải lạnh lùng với Mẫn mẫn, còn cô thì thường xuyên nhìn hắn bằng ánh mắt vô tư đó, làm hắn khó khăn lắm mới cố gắng không nói chuyện với cô, Tư Vũ muốn chính miệng Mẫn mẫn nói lời xin lỗi hắn, và nói rằng cô cần hắn quan tâm, lúc đó cô đã không phải với hắn…
Mẫn mẫn vẫn im lặng làm Tư Vũ sốt ruột, cô đang suy nghĩ xem có nên hỏi Tư Vũ về chuyện hắn hẹn với Lâm Sương làm gì không???
“Chuyện vừa nãy….tôi…tôi nghe Lâm Sương….bảo….bảo anh là….7h….”
Tư Vũ nhướn mày, Mẫn mẫn tò mò chuyện này ư? Vậy là cô để ý đến hắn, và cô đang ghen ư??? Haha, Mẫn mẫn, sao cô không biểu hiện này sớm chứ, để hắn phải khổ sở giả vờ thân mật với Lâm Sương trong 2 tháng qua. Nhưng mà Tư Vũ vẫn cố gắng tỏ vẻ kiêu ngạo, vì đã làm thì làm cho trót mà, hắn muốn chính Mẫn mẫn thừa nhận cô yêu hắn, và cô không thích nhìn hắn đi cùng Lâm Sương ( Vũ ca tự kiêu!!)
“Có chuyện gì? Tôi chỉ có chút chuyện với Lâm Sương thôi!” Tư Vũ khéo léo nói khó hiểu, để làm cho Mẫn mẫn tò mò.
Nghe xong câu nói của Tư Vũ, Mẫn mẫn không nói gì nữa. Hắn ta thật là, định làm cô ghen chết hay sao chứ!!
Bỗng Tư Vũ dừng lại, quay đầu tòn mắt nhìn Mẫn mẫn, cô cũng ngạc nhiên nhìn hắn, là….MÙI MÁU!!!
“Đến cái nhẫn cũng không có mà đeo!”
Tư Vũ cảm thấy mình quá vô tâm trong chuyện này, nhưng cũng tại mẹ, tại bà Lâm Thu không nhắc hắn…. ( Ta nhớ không phải nha Vũ ca, rõ ràng lúc đó ca bảo không quan tâm còn gì??) ( Vũ ca: Đó là lúc đó ta chưa biết Mẫn mẫn)
“Dương tiểu thư, xin tha thứ cho hành động khi nãy của tôi!”
Triệu Tần bước đến, cúi đầu trang trọng trước mặt Mẫn mẫn và Tư Vũ, Tư Vũ khẽ nhăn mặt lại không bằng lòng, còn Mẫn mẫn thì vui vẻ đỡ Triệu tần ngẩng đầu lên:
“Triệu Tần, không phải khách sáo như vậy, chuyện chúng tôi kết hôn không thông báo cho giới báo chí, nên anh không biết là điều đương nhiên!”
“Thì vậy nên anh ta mới phải xin lỗi!” Tư vũ khoanh tay, cao ngạo nhìn Triệu tần bằng ánh mắt rực lửa, Mẫn mẫn nhéo tay anh 1 cái ra dấu im lặng, còn mình thì cười cười nói nói với Triệu tần.
“Đây là danh thiếp của tôi, khi nào có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi sẽ giúp cô!”
“Mạc gia mà phải có chuyện hay sao???” Tư Vũ lời đối lời với Triệu tần làm anh ta cứng họng không nói được gì!
“Tư Vũ, anh ấy gọi tôi là Dương tiểu thư, chứ không phải là cô chủ Mạc, vì vậy anh đừng quan tâm!”
Mẫn mẫn gắt lên, cô thật là xấu hổ với cái tính khí chấp vặt quá trẻ con của Tư Vũ, giờ lại can thiệp vào mối quan hệ của cô.
“Đấy là cô nói tôi không cần quan tâm nhé!”
Tư Vũ ngoảnh mặt, lạnh lùng nói rồi bỏ đi, Mẫn mẫn chỉ còn biết cười khổ nhìn theo bóng Tư Vũ. Cô không hiểu tại sao cô lại có thể thích 1 con người khó bảo như hắn cơ chứ!
Sau buổi đính hôn, Tư Vân chuyển sang ở nhà của Triệu Hoàng, cả 2 chuẩn bị đi du học ở Pháp. Vậy cũng tốt, Mẫn mẫn đỡ phải để tâm mấy lời nói lạnh lùng của Tư Vân.
Nhưng giải quyết vấn đề của Tư Vân, còn lại anh của cô ấy, Tư Vũ, hắn quả thật giận dai mà, đã qua chuyện đó gần 2 tháng, mà hắn vẫn tránh mặt cô, lạnh lùng. Ngay bây giờ đây, cô đang ngồi trên lớp, còn tên bá đạo kia thì đang cười cười nói nói với Lâm Sương. Ít khi Mẫn mẫn nhìn thấy hắn cười như vậy, lại cười với người con gái khác, Mẫn mẫn cảm thấy bực bội vô vàn.
“Mẫn nhi, đang nói chuyện mà tâm tư cậu treo đâu vậy?” Phiên băng tát đùa vào mặt cô, quên nói, Phiên băng đã chuyển sang trường Cấp 3 Đài Bắc học cùng Phục Luân và cô, Phục Luân vẫn chưa hết bận tâm chuyện Tư Vũ nói Mẫn mẫn là của hắn, nên ít nhiều thái độ so với Mẫn mẫn càng lạnh nhạt hơn lúc trước…..
Aigoooo, chuyện này không nói cho bọn họ, chắc cô sẽ mất 2 người bạn thân mất.
“Luân, Băng, chúng ta ra ngoài, mình có chuyện muốn nói!!”
Mẫn mẫn thở dài, kéo ghế đứng dậy đi ra ngoài, Phiên băng và Phục Luân, cả 2 không hẹn mà quay sang nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy 1 Mẫn mẫn vô tư, trong sáng, yêu đời và nghịch ngợm lại thở dài, cả hai đi cùng Mẫn mẫn ra khỏi lớp học.
“Tư Vũ, anh nhìn đi đâu vậy???” Lâm Sương huơ huơ tay trước mặt Tư Vũ, Tư Vũ từ nãy đến giờ chỉ giả vờ vui vẻ với Lâm sương, chứ thật ra là đều quan sát nhất cử nhất động trên khuôn mặt của Mẫn mẫn, thấy cô thở dài, hắn có chút phiền muộn. Chính cô là người bảo hắn không cần quan tâm “Dương tiểu thư” còn gì???
Cùng lúc đó, tại sân bóng rổ của trường:
“CÁI GÌ???!!!!!???”
Phục Luân và Phiên Băng hét ầm lên làm Mẫn mẫn vội xông đến bịt mồm cả hai lại, nhưng ánh mắt ngạc nhiên của Phục Luân và Phiên Băng làm cô ngại cúi đầu xuống, 1 chuyện lớn tày trời như vậy mà Mẫn mẫn giấu bọn họ lâu vậy cơ chứ!
“Từ bao giờ vậy Dương Mẫn/ Mẫn Nhi” Phục Luân và Phiên băng gỡ tay Mẫn mẫn ra, tiếp tục đồng thanh hỏi:
“Hì hì, Luân, Băng, 2 cậu cứ đồng thanh nói vậy, xem ra hợp nhau lắm đó!”
Mẫn mẫn giả vờ cười, đánh trống lảng, mặt vẫn cúi gằm xuống, cô đang chờ cơn thịnh nộ của Phục Luân và Phiên Băng:
“Cũng gần 6 tháng rồi!!!”
“Cái gì??? Đã 6 tháng rồi ư????” Luân và Băng hét ầm lên làm Mẫn mẫn ngước mặt, giật mình ra dấu nói khẽ thôi, Băng băng biết ý, khẽ thì thầm:
“Mẫn nhi, nói xem, chúng tớ có còn là bạn thân của cậu không? Sao chuyện lớn như vậy cậu không hề kể cho mình!”
“Thì giờ mình nói rồi mà!”
“Hóa ra chuyện hắn ta nói cậu là của hắn ta, ý là như vậy ư?” Luân khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhếch lên tra hỏi Mẫn mẫn…..
“Đúng, đúng là như vậy!!!”
Mẫn mẫn gật đầu lia lịa, cô hít 1 hơi thật sâu, kể lại tất cả mọi chuyện cho Phiên Băng và Phục Luân, và dĩ nhiên, cô không kể chuyện cô và Tư Vũ là ma cà rồng được…..
Phục Luân và Băng băng có vẻ rất giận, nghe xong cũng dịu đi 1 chút, Mẫn mẫn kia, quả thật đã biết yêu là gì rồi!
“Cậu thích hắn ta, sao không nói ra?” Phiên băng khuyên nhủ Mẫn mẫn, mẫn mẫn cười khổ, giơ 2 bàn tay trơ của mình ra trước mặt Phiên Băng và Luân…
“Nhẫn kết hôn của cậu đâu!” Luân ngạc nhiên hỏi Mẫn mẫn….
“Thì chính vì thế nên mình mới không nói cho hắn ta!”
Nói chuyện, tâm sự với Phiên băng và Phục Luân, mẫn mẫn cảm thấy thật thoải mái.
Trống hết tiết, Mẫn mẫn đứng ngoài cổng trường đợi Tư Vũ ( vì cô không nhớ đường về nhà) ( Mẫn tỉ thật là, 6 tháng đến cái đường về nhà còn không nhớ!!) (Mẫn tỉ: Tại ta bận nhớ người :”>~)
“Vũ, anh về nhé! Tối nay 7h qua đón em!”
Lâm Sương vẫn bám chặt tay Tư Vũ, từ từ tiếc nuối buông ra, chạy về hướng Lâm Di, vẫy vẫy Tư Vũ, Mẫn mẫn khó chịu nhìn cảnh đó, chẳng khác gì người yêu vậy….Còn Tư Vũ kia, vừa nhìn thấy Mẫn mẫn đợi mình, đã cao ngạo lạnh lùng nói:
“Về thôi!”
Mẫn mẫn cúi đầu đi theo Tư Vũ, trong lòng cô rất khó chịu vì đã 2 tháng rồi Tư Vũ chẳng thèm nói chuyện với cô, còn không thèm quan tâm cô, vừa nãy Lâm Sương kia còn nói đến chuyện 7h đón cô ta?? 2 người họ định đi đâu cơ chứ!!
“Tư Vũ…..!!” Mẫn mẫn khẽ lên tiếng, ngập ngững nói, Tư Vũ đi đằng trước vẫn im lặng….
Tư Vũ vừa nghe Mẫn mẫn gọi tên mình đã bất giác run lên, tim đập thình thịch, đây là lần đầu tiên sau chuyện đó Mẫn mẫn gọi tên hắn với vẻ nhún nhường, không phải cô định xin lỗi hắn đấy chứ! Thật ra Tư Vũ cao ngạo kia rất khổ tâm khi 2 tháng phải lạnh lùng với Mẫn mẫn, còn cô thì thường xuyên nhìn hắn bằng ánh mắt vô tư đó, làm hắn khó khăn lắm mới cố gắng không nói chuyện với cô, Tư Vũ muốn chính miệng Mẫn mẫn nói lời xin lỗi hắn, và nói rằng cô cần hắn quan tâm, lúc đó cô đã không phải với hắn…
Mẫn mẫn vẫn im lặng làm Tư Vũ sốt ruột, cô đang suy nghĩ xem có nên hỏi Tư Vũ về chuyện hắn hẹn với Lâm Sương làm gì không???
“Chuyện vừa nãy….tôi…tôi nghe Lâm Sương….bảo….bảo anh là….7h….”
Tư Vũ nhướn mày, Mẫn mẫn tò mò chuyện này ư? Vậy là cô để ý đến hắn, và cô đang ghen ư??? Haha, Mẫn mẫn, sao cô không biểu hiện này sớm chứ, để hắn phải khổ sở giả vờ thân mật với Lâm Sương trong 2 tháng qua. Nhưng mà Tư Vũ vẫn cố gắng tỏ vẻ kiêu ngạo, vì đã làm thì làm cho trót mà, hắn muốn chính Mẫn mẫn thừa nhận cô yêu hắn, và cô không thích nhìn hắn đi cùng Lâm Sương ( Vũ ca tự kiêu!!)
“Có chuyện gì? Tôi chỉ có chút chuyện với Lâm Sương thôi!” Tư Vũ khéo léo nói khó hiểu, để làm cho Mẫn mẫn tò mò.
Nghe xong câu nói của Tư Vũ, Mẫn mẫn không nói gì nữa. Hắn ta thật là, định làm cô ghen chết hay sao chứ!!
Bỗng Tư Vũ dừng lại, quay đầu tòn mắt nhìn Mẫn mẫn, cô cũng ngạc nhiên nhìn hắn, là….MÙI MÁU!!!
/43
|