Chương 10: Chú Cố?!
An Noãn Noãn giật hết cả mình: “Bà ngoại... Bà...” Mấy chữ nhận nhầm người rồi của cô bị Cố Bắc Thần nhìn một cái nên phải thu lại.
Cố Bắc Thần nhìn bà gật đầu: “Vâng. Bà, cháu là Cố Bắc Thần đây.”
Lúc này, bà xoay người muốn đi xuống giường ôn lại chuyện cũ với Cố Bắc Thần. Những gì bà hỏi toàn là anh ở trong quân đội ăn có ngon không, ngủ có ngon không, đã kết hôn chưa, đã sinh con hay chưa???. Còn có ông cụ, bà cụ, ông bà chủ, cô cả nhà anh...
Cuối cùng bà than một câu: “Ai~ Về sau bởi vì cơ thể bị chút bệnh nên mới rời khỏi nhà họ Cố. Nói đến chuyện này bà vẫn thấy thật có lỗi với ông chủ, bà chủ.”
Cố Bắc Thần vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng: “Bà đừng nói như vậy? Bọn họ đều khoẻ mạnh ạ.”
An Noãn Noãn nghe tới mức sững sờ. Lúc này đây, cô hoàn toàn như bị sét đánh trúng đến mức choáng váng rồi.
Trong vòng một ngày mà tâm hồn cô lại sụp đổ đến hai lần. Thế này là muốn cho tim cô ngừng đập sao?
Anh sao có thể là cậu cả trong gia đình mà bà ngoại làm việc lúc trước chứ?
Bà và Cố Bắc Thần hỏi han ân cần xong. Lúc này bà mới cười ha ha nói: “Không ngờ cậu cả còn có thể tới thăm tôi. Ha ha. Cậu còn nhận ra cô cháu ngoại này của tôi nữa. Ha ha!”
Cố Bắc Thần hơi quét mắt qua An Noãn Noãn. Khoé môi anh cong lên: “Ừ. Nhận ra.” Đâu chỉ là anh nhận ra thôi mà đến cả giấy chứng nhận kết hôn cũng lấy xong rồi. Cô cháu ngoại của bà bây giờ là vợ của Cố Bắc Thần anh, mợ cả của nhà họ Cố rồi!
Cố Bắc Thần hỏi thăm đôi chút về tình hình bệnh của bà. Bà đều cười ha ha đáp lại. Con người già rồi không hữu dụng nữa, đều là mấy căn bệnh qua loa mà thôi.
Bà chỉ cần không kích động, không chịu kích động thì sẽ không có việc gì. Bác sĩ kiến nghị bà có thể về nhà tu dưỡng. Chỉ cần bà không kích động, huyết áp không tăng lên là không sao cà.
Lúc này y tá đưa thông báo xuất viện đến nói là ngày mai bà có thể xuất viện rồi.
An Noãn Noãn nói với bà ngoại: “Bà ngoại, vậy một lát nữa con quay về thu dọn phòng. Ngày mai con đón bà qua đó.”
Bà xua tay: “Bỏ đi. Ngày mai bà sẽ về thẳng dưới quê luôn. Ngôi nhà to như thế. Bà cũng không sao rồi. Lần này quay về bà sẽ không đánh bài nữa. Ha ha. Bà chuẩn bị của hồi môn cho cháu. Cháu còn phải đi làm. Bà ở chỗ này chỉ gây thêm phiền phức cho cháu thôi.”
An Noãn Noãn không khuyên được bà, chỉ đành nói: “Vậy được. Hôm nay cháu liên hệ với xe trước.”
Cố Bắc Thần thản nhiên nhìn An Noãn Noãn nói: “Ngày mai là cuối tuần, để con đưa hai người về.”
Bà vội vàng xua tay: “Ây da, cậu cả, cái này không thể được, không thể được.”
Cố Bắc Thần đứng dậy: “Cứ vậy đi.” Dứt lời, anh nhìn về phía An Noãn Noãn: “Noãn Noãn, nên đi ăn trưa rồi. Đi ra ngoài ăn hay mang về ăn?”
Cố Bắc Thần cứ tự nhiên như vậy mà gọi Noãn Noãn.
An Noãn Noãn bị dọa tới mức trợn trừng mắt. Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Bắc Thần rồi lại nhìn bà ngoại, không biết phải làm thế nào mới được.
Bà nhìn thấy cháu gái của mình ngây ngốc liền cười ha ha nói: “Noãn Noãn, chú Cố của con đang nói chuyện với con. Sao con lại không có phản ứng gì thế con bé này? Cũng thật là.”
Chú Cố?
Trán của Cố Bắc Thần suýt chút nữa tràn đầy vạch đen. Anh rất già sao? Đến nỗi cô bé này phải gọi anh bằng chú?
An Noãn Noãn cũng bị cách xưng hô của bà chọc tới mức cong cong khoé môi. Cô thấy ánh mắt Cố Bắc Thần rũ xuống, sắc mặt anh không được tốt lắm thì liền xấu hổ. Cô sợ anh không cẩn thận nói ra chuyện bọn họ đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi.
Xem mắt, kết hôn chớp nhoáng đều không phải là chuyện gì to tát. Quan trọng là người kết hôn chớp nhoáng với cô là cậu cả nhà họ Cố. Chuyện hiểu lầm này rất đáng sợ. Bà ngoại cô chắc chắn là không tiếp nhận nổi sự kinh hãi này. Lỡ đâu bà bị dọa tới mức tăng huyết áp thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
/1905
|