Chương 9: Nhìn kỹ xem cháu là ai
Cố Bắc Thần nghiêm túc nhìn An Noãn Noãn: “Bởi vì chúng ta là quân hôn cho nên chứng nhận kết hôn này là trọn đời, không trả lại được.”
“Cái gì?” An Noãn Noãn một lần nữa trợn tròn đôi mắt mèo vô hình có sức hút với người khác giới. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mấp máy. Cuối cùng cô nản lòng, quay người cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn cẩn thận xem kỹ lại một lượt. “Anh, anh nói dối. Ở đây có chỗ nào viết anh là quân nhân? Anh, anh rốt cuộc đã làm gì chứ?”
Lúc này Cố Bắc Thần mới mở cặp ra rồi lấy tất cả giấy tờ chứng nhận và giấy xin phê duyệt kết hôn ra đưa cho cô: “Mời bà Cố đọc cẩn thận điều lệ quân hôn.”
Cố Bắc Thần đặc biệt nhấn mạnh là liên quan đến quy định quân hôn của luật hôn nhân. Điều luật thứ 32 trong <Luật kết hôn> dày chi chít tổng cộng là hai trang giấy lớn. An Noãn Noãn tức giận tới mức đỏ bừng cả mặt. Cô nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Nhiều như vậy tôi phải xem tới lúc nào? Anh cứ nói thẳng với tôi đi. Làm thế nào mới có thể trả lại hai cái chứng nhận kết hôn này được? Tôi còn có việc gấp nữa.”
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày: “Cô chỉ cần xem điều thứ 32 là được.”
An Noãn Noãn nhanh chóng nhìn lướt qua. Trước mắt cô tối sầm lại. Quá xúc động quả nhiên là ma quỷ mà!
Giấy chứng nhận kết hôn này làm sao có thể trả lại dễ dàng được? Bây giờ, Cô đều xuất hiện suy nghĩ muốn tự giết chết chính mình luôn.
Cố Bắc Thần liếc qua ánh mắt tràn đầy thù hận của An Noãn Noãn: “Thầy Trương đó, cô cũng chưa từng gặp mặt. Cả hai chúng ta tốt xấu gì thì cũng từng gặp mặt rồi.” Anh nói vậy rồi thu dọn lại tất cả giấy chứng nhận và bảng biểu.
An Noãn Noãn u oán nhìn Cố Bắc Thần: “Nhưng mà...”
Cố Bắc Thần nhìn cô một cái. Chỉ là một cái liếc như vậy thôi nhưng lại khiến cho An Noãn Noãn phải im bặt không thốt nên lời nói còn chưa nói xong.
“Muốn tham quan nhà chút sao?” Cố Bắc Thần hỏi.
An Noãn Noãn xua tay: “Không cần.”
Cố Bắc Thần cau mày: “Vậy bây giờ có thể đi tới bệnh viện thăm bà ngoại của cô được rồi đúng không?”
Ngoài mặt An Noãn Noãn bình thản nhìn Cố Bắc Thần nhưng trong lòng cô thì lại bất ổn. Bây giờ cô có còn cần dẫn người này tới gặp bà ngoại nữa không? Đúng là não bị hỏng thật rồi.
Nhìn thấy An Noãn Noãn trở nên do dự, Cố Bắc Thần hỏi cô bà cô bị bệnh gì. An Noãn Noãn nói là nhồi máu não, trên người còn có một khối u lành tính lúc nhẹ lúc nặng. Lần này bà bị bệnh có vẻ nghiêm trọng hơn.
An Noãn Noãn vừa mới dứt lời thì Cố Bắc Thần nói: “Cho nên cô mới nóng lòng gả đi như thế?”
An Noãn Noãn đột nhiên quay người lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Cố Bắc Thần. Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu: “Xem như là vậy đi.”
Lúc này, Thang Mễ lại gọi tới. An Noãn Noãn vội vã tắt máy rồi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Thang Mễ. Nội dung tin nhắn là: “Thang Mễ, làm phiền cậu nói với người đàn ông xem mắt là anh ta tới trễ rồi. Những cái khác thì một lát nữa mình sẽ từ từ giải thích với cậu. Bye, không nói nữa.”
Cố Bắc Thần lại nhắc nhở An Noãn Noãn: “Đi mua chút đồ dinh dưỡng cho bà trước đã.”
Hôm nay cuộc hôn nhân bất chợt này tám phần là đã phá hư não của An Noãn Noãn. Cô chậm chạp vài giây mới trả lời lại câu nói của Cố Bắc Thần: “Ừ. Được thôi.”
Trong phòng bệnh của bệnh viện bậc nhất Hải Thành.
Trạng thái của bà ngoại nhìn qua có vẻ khá là tốt rồi. Duy nhất điều không thể thay đổi được sự thật là việc bà ngày càng gầy yếu già nua đi. Khuôn mặt già yếu của bà không có tí huyết sắc nào, nếp nhăn ngày càng sâu, mái tóc trắng xoá.
Lúc bà nhìn thấy Cố Bắc Thần ở sau lưng An Noãn Noãn thì con ngươi đột nhiên sáng ngời. Bà đánh giá Cố Bắc Thần từ trên xuống dưới một lát rồi nhìn qua An Noãn Noãn: “Noãn Noãn, cậu đây là? Sao nhìn quen mặt quá?.”
Không đợi An Noãn Noãn nói chuyện, Cố Bắc Thần tiến lên phía trước, anh bước lại gần nhìn bà: “Bà, bà nhìn kỹ xem cháu là ai?”
Bà nhìn ngắm Cố Bắc Thần một lát, sờ tay với lấy cái kính lão đeo lên. Một lúc lâu sau, giọng nói của bà trở lên kích động, run rẩy: “Cậu là... cậu, cả,... nhà họ Cố!”
/1905
|