Chương 15: Ghé thăm nhà của cô
An Noãn Noãn choáng váng, cô cũng từng nghe nói cậu cả nhà họ Cố có một vị hôn thê thân thiết từ thủa nhỏ, tên là Mục Thanh Tuyết, lúc đó là một ngôi sao quyền thế rất mạnh! Có quỷ mới biết làm thế nào mà Đại thiếu gia nhà họ Cố cao cao tại thượng trong phút chốc liền biến thành “ông xã” của cô?”
Đúng là tạo hóa trêu người, nếu bà ngoại biết chuyện này, còn không phải doạ bà đến phát bệnh sao!
Khi An Noãn Noãn dặn dò với y tá xong, chạy chậm ra khỏi bênh viện, Cố Bắc Thần đã xuống xe và đi về phía bệnh viện.
“Tôi còn cho rằng em trốn bên trong không chịu ra chứ.” Cố Bắc Thần trầm giọng nhìn An Noãn Noãn.
An Noãn Noãn cắn đầu lưỡi, đi vòng qua Cố Bắc Thần: “Tại sao tôi phải trốn tránh anh.” Chuyện này có thể dùng cách chạy trốn để giải quyết được sao?
Trong xe, An Noãn Noãn có đủ tinh thần để trình bày với Cố Bắc Thần: “Cố ... Ngày mai sẽ không làm phiền đến anh đâu!”
Lông mày của Cố Bắc Thần xoắn lại, giọng anh có chút bực: "Lý do?"
An Noãn Noãn đảo mắt, giọng nói lạnh lùng: “Đó là vì, tôi sợ bà tôi sẽ biết về chuyện không rõ ràng này, vì vậy, anh, tuyệt đối đừng xuất hiện quá thường xuyên trước mặt của bà.”
Cố Bắc Thần nghiêm túc nhìn: “Cô định trốn tránh bà mình cả đời sao?"
"..." An Nặc Nặc sửng sốt một chút, cả đời? Có khả năng cô ngpaji trừ việc thất vọng ra cũng không nói được gì, giấy đăng ký kết hôn cũng không thể trả lại, vậy không lẽ cô thật sự phải chung sống với Cố đại thiếu gia lạnh lùng và độc đoán này?
Bà ngoại thường hay nhắc đến một câu danh ngôn, đó là yêu nhau là chuyện của hai người, nhưng mà lúc sinh hoạt lại là chuyện của hai bên gia đình, môn dăng hộ đối là một câu nói rất đúng và đã trở thành quy tắc quyết định. Thỉnh thoảng, bà lại lôi lịch sử chuyện tình bi thảm của mẹ ra giải thích cho cô hiểu, hiện thực chính là một bài học xương máu.
An Noãn Noãn vẫn đang bối rối thì xe của Cố Bắc Thần dừng lại trước cổng khu dân cư mà cô đang ở.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Thần: "Làm sao anh biết tôi sống ở đây?"
“Em là vợ của tôi, tôi đương nhiên phải biết.”
An Noãn Noãn mở miệng, cuối cùng nói: “Trong sân này không có chỗ đậu xe đâu.”
Cố Bắc Thần chậm rãi giảm tốc độ: “Vậy thì dừng ở bên ngoài.”
An Noãn Noãn: "..."
Lúc lời nói của Cố Bắc Thần rơi xuống, chiếc xe đã ổn định dừng lại trên làn đậu xe bên đường.
An Noãn Noãn ngồi trên ghế nhìn một bên mặt của anh, ngơ ngác không biết anh đi theo cô làm gì!
Cố Bắc Thần rút chìa khóa xe, cởi dây an toàn, liếc nhìn An Noãn Noãn: " Em định qua đêm ở trong này?"
. "...
An Noãn Noãn sống trong một khu gia đình của một công trường rộng lớn. Bên trong tất cả đều là những ngôi nhà có tuổi thọ 70, 80 năm, có tòa nhà còn làm cho người ta cảm giác là một ngôi nhà nguy hiểm. An Noãn Noãn sống ở lầu hai của một tòa nhà năm tầng, vì sẽ thuận tiện cho việc đi lại của bà.
Tường ngoài của tòa nhà đều được xây bằng gạch đỏ, cửa sổ thì nhỏ như tổ chim, nhưng may thay là có cửa chống trộm.
Mặc dù chỉ ở trên tầng hai, nhưng trời đã tối, đèn cảm biến ở hành lang phải đạp mạnh xuống đất mới có thể sáng lên.
An Noãn Noãn đá chân mấy lần, nhưng đèn hành lang không sáng, Cố Bắc Thần bước lên một bậc, bước chân rơi xuống, đèn hành lang lập tức bật sáng.
An Noãn Noãn cảm thấy có chút ngại ngùng, liếc nhìn Cố Bắc Thần: "Anh đi chậm một chút, trong này không dễ đi đâu."
Cố Bắc Thần: "Đối với một người làm việc trong quân đội mà nói thì không sao, nhưng đối với một cô gái như em mà nói thì thật, sự, rất không, tốt,”
An Noãn Noãn xấu hổ cười cười: “Không sao, tôi đã quen rồi.”
An Noãn Noãn mở cửa, giơ tay kéo sợi dây đèn đầu tiên trên tường, căn phòng nhỏ liền sáng lên như ban ngày.
Cố Bắc Thần đứng ở cửa, chỉ trong một cái liếc mắt, anh đã quan sát toàn bộ ngôi nhà của cô, con mắt màu đen nhìn An Noãn Noãn, giọng trầm quyến rũ rơi xuống: “Cần cởi giày không?”
/1905
|