Chương 16: Đêm tân hôn, làm sao trải qua?
"A, không cần đâu, ở đây không có dép của con trai." An Noãn Noãn nói xong liền chỉ vào chiếc ghế sô pha đơn dễ thương: "Anh ngồi xuống trước đi, tôi đi rót cho anh một ly nước."
Căn nhà chưa đến năm mươi mét vuông, nhưng đặc biệt ấm áp, cửa sổ vốn là hình tổ chim lại được cô trang trí nhiều giỏ treo và các chậu hoa nhỏ, chiếc giường nhỏ một mét rưỡi, sạch sẽ phẳng phiu, một mặt tường cạnh giường là cả một giá sách, bên trên bày biện đủ loại sách vở và truyện tranh trẻ em, ống đựng bút cái gì cũng có.
Giữa hai chiếc sô pha đơn là một cái bàn thủy tinh nhỏ hình tròn, một cái bàn máy tính, phía trên đặt một cuốn sổ màu cam bên cạnh là một bó cây trúc và một chậu cây xương rồng.
Khắp phòng đều nhàn nhạt hương hoa và hương thơm nữ tính.
An Noãn Noãn mở một cánh cửa gỗ bọc vải ca rô, đó là một cái ban công nhỏ được sửa sang thành phòng bếp.
Cô mở tủ lạnh nhỏ, vươn đầu ra hỏi Cố Bắc Thần: "Anh muốn uống nước cam không?"
Cố Bắc Thần đứng dậy: "Uống."
An Noãn Noãn lấy ra mấy quả cam mỏng vỏ, dùng máy ép vắt một ly nước cam lớn, vừa ngẩng đầu, Cố Bắc Thần đã đứng ở trong bếp, chỗ này rất nhỏ, người cao lớn như anh chiếm một diện tích lớn, khiến cho An Noãn Noãn không thể di ra được.
An Noãn Noãn ngửa đầu: "Cái kia, anh đi ra ngoài trước đi, tôi bưng ra cho anh, nơi này quá nhỏ."
Cố Bắc Thần mím chặt môi, yết hầu có chút di động: "Sao lại sống ở đây?"
An Noãn Noãn cười nói: "Nơi này, giao thông thuận tiện, ra cửa lớn thì chính là trạm xe buýt Bắc Nam, trạm xe lửa cũng gần. Hơn nữa tiền thuê nhà cũng rất rẻ."
Cố Bắc Thần quay người ra khỏi cửa phòng bếp, im lặng nhìn quanh căn phòng ấm cúng, hạ giọng nói: "Thu dọn đồ đạc của em, về nhà."
"Hả?" An Noãn Noãn ngạc nhiên: "Về, nhà...?"
Cố Bắc Thần quay người nhìn cô, lúc này trong tay An Noãn Noãn đang bưng một ly nước cam lớn, mặt ngẩng lên, mở to hai mắt trong veo, trong mắt của Cố Bắc Thần thì chính là, đáng yêu!
Cố Bắc Thần mím chặt môi mỏng, yết hầu trượt lên trượt xuống, đưa tay cầm lấy ly nước cam của An Noãn Noãn, quay người ra khỏi phòng bếp, đưa lưng về phía cô: "Chẳng lẽ em định trải qua đêm tân hôn của chúng ta ở đây sao?"
An Noãn Noãn sửng sờ ở cửa phòng bếp, cúi mặt xuống, đây rốt cuộc phải làm sao? Cô muốn tìm Thang Mễ để tâm sự, lại muốn cùng hai người bạn khác ở trên mạng nhờ tư vấn xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Cố Bắc Thần uống một ngụm nước cam lớn, đặt ly trên bàn thủy tinh nhỏ, quay người nhìn vẻ mặt ưu sầu của An Noãn Noãn, nhíu mày.
Cố Bắc Thần cúi đầu nhìn chính mình, xoay người sang một bên, lại vừa lúc nhìn thấy tấm gương lớn của An Noãn Noãn, soi hết toàn thân, bản thân anh cũng không tồi a! Bộ dáng cũng rất thuận mắt, trong quân đội, ai cũng nói anh là đẹp trai danh xứng với thực đâu! Nhưng cô gái này sao lại có vẻ ghét bỏ anh như vậy?
An Noãn Noãn cắn môi dưới, đi ra khỏi phòng bếp: "Chú Cố, a, anh Cố, chúng ta nói chuyện đi!"
Người đàn ông này nếu như không phải là đại thiếu gia của gia đình kia, thì cô còn có thể cân nhắc một chút, nhưng anh lại chính là người nọ, cô làm sao dám trêu chọc vào.
Cố Bắc Thần nhướn mày: "Nếu nói chuyện thu hồi giấy đăng ký kết hôn thì không cần nói nữa.”
An Noãn Noãn cắn lưỡi: "..." Ảo não kéo kéo tóc, giữa kẽ tay liền tóm được vài cọng tóc.
Môi mỏng của Cố Bắc Thần khẽ giật: "Nhổ sạch tóc thì sẽ không đẹp đâu."
"..." An Noãn Noãn liếc mắt nhìn anh, ngoài im lặng ra thì dường như không còn lời gì để nói.
Độ cong trên khóe môi của Cố Bắc Thần càng lúc càng lớn: "Được rồi, nếu em không muốn về nhà thì cũng được thôi, hôm nay anh đành chấp nhận nằm một đêm trên chiến giường nhỏ này của em là được."
/1905
|