Chương 21: Chờ tôi quay lại
An Noãn Noãn rõ ràng đã bị chữ “Di thư” làm cho kinh hãi. Di thư hhông phải là chỉ có người chết mới để lại sao?
Bỗng nhiên, An Noãn Noãn trợn to hai mắt nhìn Cố Bắc Thần, cô âm thầm nuốt nước bọt: "Cái gì, di thư..."
Cố Bắc Thần lại nhìn thấy An Noãn Noãn rất là dễ thương, cô đúng là một đứa trẻ con. Nhưng không phải việc để lại giấy tờ này là đang thực hiện theo đúng trình tự sao?
Cố Bắc Thần nhíu mày, giải thích cho An Noãn Noãn hiểu ý nghĩa của "Di thư". Anh nói, mỗi người trong bộ đội đặc chủng đều phải để lại Di thư cho người nhà trước khi thực hiện nhiệm vụ, nhưng cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để một người trẻ như cô trở thành quả phụ của liệt sĩ như vậy đâu.
Những ngón chân đầy đặn của An Noãn Noãn bấu chặt trên chiếc sạp giường nhỏ. Chiều cao chênh lệch rất lớn, cô vẫn phải ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Thần đang nghiêm túc trước mặt mình, cô nuốt nước bọt: "Vậy là, giấy đăng ký kết hôn, nó thực sự trở thành sự thật. Tôi, có phải là người nhà của anh không?”An Noãn Noãn chỉ vào chóp mũi anh.
Cố Bắc Thần gật đầu: "Đúng vậy, em chắc chắn là người nhà của tôi. Luật pháp đã công nhận điều đó, và những thủ trưởng của tôi cũng đã công nhận điều đó."
Thủ Trưởng của anh chưa bao giờ gặp tôi, anh đang nói dối ai đấy?
An Noãn Noãn trong lòng khinh thường Cố Bắc Thần, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy "Di thư" của Cố Bắc Thần, nhìn nó: "Vậy thì, anh muốn tôi đưa cái này cho gia đình anh không?"
Cố Bắc Thần vươn tay ra, đặt những đầu ngón tay thô ráp của mình lên cằm An Noãn Noãn: "Không cần, em chính là người đại diện cho tất cả thành viên trong gia đình tôi."
An Noãn Noãn hung hăng chớp chớp mắt: "Vậy thì, nếu như ...." Sau khi nói hai chữ này ra cô không dám nói nữa.
Cố Bắc Thần cong môi: "Nha đầu, đừng lo, tôi không chết được đâu. Vì vậy, sau khi tôi qua đời phong thư này mới được mở ra, nếu không có tin tức tôi đã hy sinh, thì em không được ra xem."
Nghe vậy, An Noãn Noãn gật đầu như giã tỏi: "ừmh!"
Cố Bắc Thần lấy ra một đống chìa khóa và thẻ cửa, còn có cả thẻ lương, đặt trực tiếp lên chiếc bàn kính nhỏ của An Noãn Noãn: "Đây là thẻ cửa và chìa khóa nhà, em hãy cất nó cẩn thận. Còn có tấm thẻ lương này em cầm lấy tranh thủ thời gian đến xem và sửa soạn cho ngôi nhà một chút. "
An Noãn Noãn ngoài viẹc gật đầu cũng chỉ biết kéo kéo tóc, bởi vì căng thẳng và sợ hãi mà ngón chân níu chặt lấy sạp giường nhỏ khiến nó rung động càng ngày càng rõ ràng.
Nếu anh chết thì sao? Không phải trong phim ảnh, truyền hình và tiểu thuyết đều nói nơi mà bộ đội đặc chủng đi làm nhiệm vụ đều rất nguy hiểm sao? Ở đó không phải thường xuyên có người chết sao?
Vậy, nếu Cố Bắc Thần chết, chẳng phải cô ấy sẽ trở thành góa phụ nhỏ đau khổ nhất thế kỷ này sao? Rất có thể là nhiều đài phát thanh và trang web sẽ phát tin tức bùng nổ này! Sau đó cô bị Mục Hiểu Hiểu và Lục Tĩnh Vũ cười đến chết mất?
Không! Không! Không! An Noãn Noãn trong lòng vừa co quắp vừa chán ghét trách móc.
Cô chưa từng thấy cảnh “sinh ly tử biệt” kỳ quặc như vậy. Những gì trải qua trong ngày hôm nay đủ để An Noãn Noãn có thể từ từ suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra trong vài tháng.
Tất cả những gì trong nội tâm của An Noãn Noãn đều được thể hiện trên khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Cố Bắc Thần cũng không trêu chọc cô nữa, giơ tay nhéo nhéo chóp mũi cô: "Vậy thì, tôi đi đây."
An Noãn Noãn trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn anh, thật sự là cô không biết nên nói cái gì?
Đột nhiên, một bóng đen đè xuống, Cố Bắc Thần vươn cánh tay dài giữ chặt lấy gáy cô, một nụ hôn lạnh lùng rơi xuống ấn đường của An Noãn Noãn, giây lát sau liền buông ra và nói: "Chờ tôi trở lại."
Nhìn thấy tay của Cố Bắc Thần đã chạm vào khóa cửa, An Noãn Noãn mới có một chút phản ứng: "Này? Cái đó..."
/1905
|