Chương 22: Đây là một vấn đề lớn
Bàn tay của Cố Bắc Thần dừng lại trên khóa cửa nghiêng người nhìn về phía An Noãn Noãn, cô ấy đã chạy về phía anh với đôi chân trần.
Cách anh một khoảng cách thì An Noãn Noãn dừng lại, nhìn Cố Bắc Thần, dùng hai tay ra dấu thành hình trái tim: "Chúc anh, bình an trở về!"
Cô gái nhìn Cố Bắc Thần, trên gương mặt tươi trẻ là một nụ cười rực rỡ!
Cố Bắc Thần mím chặt môi nhìn An Noãn Noãn đáng yêu, một lúc lâu sau, anh buông nắm cửa ra bước chân đi về phía cô.
“Anh đang làm gì vậy?” An Noãn Noãn lùi lại một bước.
Đáy lòng Cố Bắc Thần bất lực thở dài, chẳng lẽ là trên mặt viết ra hai chữ sắc lang, hay bộ dáng anh nhìn rất là thô tục? Sao cô bé này lại sợ anh đến như thế.
Thực ra lúc này, anh đặc biệt muốn chứng minh cô bé trước mặt có phải là cô bé kia hay không.
Cố Bắc Thần chỉ đành phải dừng lại tại chỗ nhìn cô: "Ngày mai anh không thể đưa em và bà về, anh sẽ thu xếp một người để giúp đỡ cho hai người ..."
An Noãn Noãn vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, bạn của tôi, bạn của tôi có xe, cô ấy có thể lái xe đưa chúng tôi về."
Cố Bắc Thần khẽ nhíu mày: "Vậy thì, ngày mai em phải chú ý an toàn. Hơn nữa, nếu ngày mai đưa bà ngoại trở về, em hãy chuyển đến sống nhà chúng ta đi, đừng sống ở đây nữa."
“Uh, Uh,Uh, anh, anh đi nhanh đi! Tôi biết rồi.” An Noãn Noãn nóng lòng muốn anh mau chóng rời đi.
Cố Bắc Thần lạnh lùng nhìn An Noãn Noãn vài giây, sau đó xoay người mở cửa, rời đi không quay đầu lại.
Không phải mẹ anh nói rằng, các tiểu thư nhà giàu của Hải Thành rất muốn đến nhà anh để cầu hôn đến mức có thể đạp đổ cổng nhà anh sao? Tại sao nha đầu này lại không có chút hứng thú nào với anh vậy! Có thật là anh đã quá già rồi không?
An Noãn Noãn đứng ở chỗ cũ mười phút rồi mới nhúc nhích mi mắt, vội vàng đi tới khóa cửa.
Cả đêm, cô bị tra tấn bởi "Di thư" trên chiếc tủ phía đầu giường nên không thể nào ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, An Noãn Noãn mở điện thoại với đôi mắt gấu trúc, gửi tin nhắn cho Thang Mễ: "Thân ái, Điện thoại của mình đêm qua đột nhiên hết pin, mình tắt máy đi sạc tới giờ, haha!"
Thang Mễ trả lời trong vài giây: "Mình còn nghĩ rằng cậu đã bị một người đàn ông làm cho ngủ đến chết ở trên giường rồi ..." sau đó gửi kèm theo một bức ảnh muốn giết chết cô.
"Ư ~" Mới sáng sớm đã thấy cảnh máu me như vậy! Nó có nghĩa là Thang Mễ đã tỉnh ngủ rồi!
An Noãn Noãn nhanh chóng gọi điện thoại cho Thang Mễ, câu đầu tiên liền nịnh nọt nói thân yêu: "Hôm nay mượn xe của cậu để dùng vào tý việc có được không?"
Đương nhiên Thang Mễ biết là cô muốn dùng xe để đón bà ngoại xuất viện, nếu bà ngoại không ra viện, An Noãn Noãn sẽ phải bán thận của mình mất.
Thang Mễ "hahaha ~" cười một cách nham hiểm ba cái: "Đương nhiên có thể, tài xế cũng sẽ cho cậu mượn, nhưng cậu phải thành thật khai báo chuyện xem mắt ngày hôm qua đã xảy ra như thế nào? Hơn nữa, người đàn ông tối hôm qua là..."
An Noãn Noãn vốn định giấu Thang Mễ, nhưng muốn giấu diếm cũng không được, chuyện này thật phức tập, cô chỉ có thể tìm người thân thiết mà tâm sự, kia cô chỉ có mỗi Thang Mễ là có thể thể tin tưởng.
An Noãn Noãn đảo mắt, tự giác ngồi dậy: "Thang Mễ, mau đến nhà mình đi, mình có chuyện lớn rồi."
Khi Thang Mễ đến trước cửa, An Noãn Noãn đang đắp mặt nạ, chỉ vào ghế sô pha bảo cô ngồi trước.
Nhưng Thang Mễ làm sao mà nghe lời như vậy được, cô tháo giày, đặt bữa sáng do cô đem đến lên bàn kính nhỏ, nằm xuống chiếc giường yêu thích của An Noãn Noãn, than thở: "An Noãn Noãn, cậu dám lừa mình, thật là quá buồn ngủ mà, cậu có biết rất khó để có một ngày cuối tuần để ngủ nướng không ... ” vừa nói vừa ngáp không mấy cái.
An Noãn Noãn đeo mặt nạ nên không nói chuyện được nhiều: "Mình không có nói dối cậu."
Thang Mễ đã nhắm mắt lại: "Mình đã cố gắng đến phòng của cậu nhanh nhất để có thể bắt quả tang. Kết quả là mình thậm chí không nhìn thấy một cọng lông của người đàn ông đó."
/1905
|