Từ mười sáu tuổi đến hai mươi ba tuổi, nàng yêu hắn suốt bảy năm.
Nàng từ bỏ lối sống thường nhật nhỏ bé của mình, chuyển đến trường trung học mà hắn học, thật sự quả giống như trong tưởng tượng của nàng, hắn nổi bật dị thường, thậm chí vượt qua tất cả những sự tưởng tượng của nàng.
Tình yêu có thể khiến người mù quáng, nàng như không còn thuốc chữa nữa. Chỉ cần có thể nhìn hắn từ phía xa, nàng có thể hạnh phúc rối tinh rối mù.
Đối với cảm tình quyến luyến của nàng, người thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng kia cũng chỉ là cười dung túng, không phủ nhận, thái độ gần như tương đương chấp nhận, lập tức làm cho nàng cảm nhận được ‘hạnh phúc’ như muôn ngàn đóa hoa hi vọng nở rộ.
….. Mãi đến nhiều năm sau đó, như là ngày hôm nay, nàng mới hiểu được, sự không phủ nhận của hắn cũng không phải đối với nàng dung túng, mà là cam chịu đối với bối cảnh gia thế khổng lồ phía sau của nàng.
Hắn dung túng rất nhiều người, thí dụ như bạn bè của hắn, dì Đỗ Phi Phàm, và đứa con của Chung Minh Hiên, lại tỷ như, mẹ của hắn.
Mà cái tên Kiều Ngữ Thần này đối với hắn mà nói, có thể làm hắn chịu được đến nay có lẽ chỉ là bởi vì dòng họ ‘Kiều Thị’ này mà thôi, về phần phía sau tên là ‘Ngữ Thần’ hay là ‘Thần Ngữ’, là ai hắn hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng khi nàng bị tình yêu che mờ mắt, đem sự dung túng của hắn trở thành tình yêu. Vì thế nàng nhớ lại lời mẹ đã nói: Tình yêu là cần linh hoạt nhạy bén.
Sau khi tốt nghiệp trung học, nàng dứt khoát rời khỏi học viện mỹ thuật tạo hình ở Paris – Ước mơ từ thuở bé của nàng, mà là theo hắn cùng đi Luân Đôn, học ở học viện danh tiếng nhất dành cho giới thương nhân.
Hắn học về ngành quản lí là học viên xuất sắc nhất hiện thời, vì thế nàng cũng liều mạng làm cho mình trở thành một học viên về kinh tế nổi trội nhất, vì cái gì? Chính là có thể cùng hắn đứng chung một chỗ.
Cha, bạn bè, người nhà, bạn học, mỗi người đều không thể tin được đối với sự lựa chọn của nàng. Nàng là thiên kim tiểu thư chân chính, nàng từ nhỏ chịu giáo dục không bao gồm danh từ chịu đựng khổ sở để học ngành quản kí kinh doanh như thế này. Nhưng ý chí nàng kiên định, nàng muốn học về sau có thể có thêm tri thức giúp được hắn.
Về phần truyện tranh của nàng, trò chơi của nàng, tất cả những nhiệt tình yêu thương gì đó của nàng từ sau khi gặp được hắn, đều bị nàng từ bỏ.
…….
23 giờ 30 phút, cửa không có một chút tiếng vang.
Nàng xiết chặt nắm tay, khớp xương dần dần trở nên trắng bệch.
**** **** ****
Bằng lương tâm mà nói, hắn đối với tất cả mọi người rất tốt bao gồm cả nàng. Như thế nàng ở trong lòng của hắn cũng là bình thường như bao nhiêu người khác, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Vào năm nàng hai mươi hai tuổi, hắn chính thức tiếp nhận tập đoàn tài chính Đường Viễn, trong vòng một đêm giá trị con người tăng vọt, hắn cũng từ vẻ thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng trước kia chuyển biến thành một người đàn ông dị thường tỉnh táo.
Cũng chính là tại đây một năm trước, vào hôm sinh nhật của nàng hắn đã cầu hôn. Trước mặt toàn bộ các nhân vật nổi tiếng trên thế giới, trước mặt tất cả những phóng viên truyền thông hắn lấy ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo vạn phần, quì một gối xuống.
Nàng cao hứng không kiềm được khóc lên.
Hắn vẫn luôn tinh khiết nhưng lạnh lùng, cho nên không ai ngờ được hắn sẽ cưới vợ sớm dù mọi người từ già trẻ lớn bé hãy còn độc thân ai cũng trông mong hắn ngỏ lời. Nhưng hắn vĩnh viễn không thuận theo lẽ thường, đúng vào năm nàng hai mươi hai tuổi, lại đem nhẫn mang lên trên ngón tay của nàng.
Nàng là một cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới, đây là những gì nàng có thể suy nghĩ được trong giờ phút đó. Xem, hắn vừa lên làm tổng giám đốc, liền lập tức hướng nàng cầu hôn, buông tha cho nhiều cơ hội vui đùa trong tương lai như thế, người đàn ông như vậy, thật là hiếm có trên thế giới này.
Cho nên sau một năm, bọn họ đính hôn thuận lý thành chương, một năm sau đó, vào ngày sinh nhật nàng hai mươi ba tuổi, nàng rốt cuộc, phủ thêm áo cưới màu trắng tượng trưng cho hạnh phúc vĩnh hằng.
Mãi đến sau này, khi nàng tinh tế hồi tưởng lại, nàng mới phát hiện ra hắn chưa bao giờ nói qua một câu ‘Anh yêu em’. Câu này luôn là câu nói cửa miệng mà những người đàn ông thường dùng để dỗ dành phụ nữ... Bọn họ trong lúc đó, luôn là nàng quấn quít lấy hắn, nói với hắn ‘Học Khiêm, em yêu anh’. Hắn chỉ cười, đáp lại một câu ‘Anh biết’.
Nàng ôm hắn, cắn môi không nói lời nào.
…… Không đủ, nàng không cần hắn biết, nàng muốn hắn cũng có thể yêu nàng.
Cuộc sống sau hôn nhân, kỳ thật thật sự không thể dùng từ ‘không hạnh phúc’ để hình dung.
Hắn tuyệt đối rất ít có tin đồn tình cảm, cho dù có tạp chí bát quái chụp đến một tấm ảnh mơ hồ nhỏ bé, hắn cũng sẽ lập tức giải quyết, thanh danh vô cùng tốt có một không hai, cũng làm cho thiếu phu nhân như nàng trở nên rạng rỡ gấp mấy lần, trở thành đối tượng để toàn bộ phụ nữ trên thế giới ghen tị.
Hắn không phải là người đàn ông luôn quấn quýt lấy gia đình, nhưng mỗi ngày đều điện thoại cho nàng, buổi tối chín giờ, điện thoại của hắn chuẩn đến mức so với đồng hồ đều chính xác hơn. Nàng đương nhiên cũng là người hiểu chuyện, bỏ qua một bên tất cả mọi ham muốn, đam mê, thói quen, ở nhà làm tròn trách nhiệm của một thiếu phu nhân. Có một lần hắn ăn một món ăn do Chung Minh Hiên mang về từ nước Pháp xa xôi, trong mắt biểu lộ khen ngợi không tầm thường, nàng lập tức không ngại học hỏi kẻ dưới, quấn quít lấy đầu bếp trưởng của khách sạn học hỏi cách thức tiêu chuẩn nấu nướng.
Nay nàng đã là cao thủ về nấu nướng, hắn lại khen ngợi nàng, nhưng nàng biết, trong mắt của hắn không có dao động. Hắn chính là đang làm theo phép tắc thông thường, tựa như hắn gọi điện thoại cho nàng, về nhà bồi nàng ăn cơm, đều là trợ lý vạn năng của hắn nhắc nhở hắn làm.
Kiều Ngữ Thần cảm thấy ủy khuất, bởi vì nàng thật sự thương hắn, yêu đến cam tâm tình nguyện đem mình giao cho hắn, bao gồm tâm, bao gồm thân thể.
Vào đêm tân hôn hôm đó, hắn cũng không có ôm nàng. Chỉ hôn nhẹ lên trán nàng, nói với nàng “Hôm nay có lẽ em rất mệt, nghỉ ngơi sớm một chút, con gái không nên để thân thể quá mệt mỏi sẽ không tốt đâu.” Nàng gật gật đầu, trong lòng hạnh phúc đến mức căng tràn như bong bóng. Xem, hắn đối với nàng săn sóc nhiều như vậy. Có bao nhiêu người đàn ông có thể nhịn vào đêm tân hôn? Đại đa số đều là lập tức biến thân làm sắc lang, ngao ô một tiếng liền nhào lên, không đến hừng đông không bỏ qua.
Sau lại nàng mới biết được, đêm tân hôn ấy, nghiệp vụ của công ty hắn ở bên New York xảy ra chuyện. Hắn lập tức triển khai mở cuộc hội nghị vào lúc đêm tối.
Khi đó nàng cảm thấy hắn rất tuấn tú, người đàn ông khi công tác là đẹp trai nhất chứ sao. Nàng không có hiểu được, tình yêu cùng công tác, gia đình cùng sự nghiệp, ở trong lòng hắn, tình yêu luôn xếp ở vị trí cuối cùng, thậm chí không lên được bảng xếp hạng trong lòng hắn.
Bây giờ suy nghĩ một chút, đêm đầu của hắn và nàng, kỳ thật cũng là nàng chủ động.
Ngày đó hắn uống rượu say.
Hắn thường xuyên xã giao, tửu lượng tốt lắm, lại hiểu được quy tắc ngầm khi vào buổi tiệc, cho nên rất ít khi say. Ngày đó là vì nàng không chịu một mình đợi ở nhà, quấn quít lấy hắn bồi hắn đi, kết quả nàng không uống rượu, cũng ít xã giao, mọi người nhìn ra được nhược điểm này của nàng điên cuồng tiến công, hắn nở nụ cười cái gì cũng không nói, một ly lại một ly thay nàng chắn, luôn che chở, che chở bảo vệ nàng đến hốc mắt của nàng đỏ ửng.
Nàng ở toilet vụng trộm khóc, trách cứ chính mình tại sao lại may mắn, có thể gả cho người đàn ông tốt như vậy.
Vì thế tối hôm đó, nàng kìm lòng không đậu hôn hắn, trên đôi môi hắn còn mang hương vị của rượu, trong nháy mắt độ ấm chung quanh tăng cao lên. Uống rượu say hắn không chịu nổi khiêu khích, hành động của nàng lại như đang tán tỉnh mê hoặc như có như không không thể nghi ngờ. Hắn mở mắt ra, bỗng nhiên đưa tay ôm eo của nàng, đem nàng đặt ở trên giường đè nặng dưới thân hắn.
Người ta thường nói một người người đàn ông khi yêu, mới để lộ ra bộ mặt thật, bị hắn ôm làm nàng cảm thấy hỗn loạn, trong mắt ẩm ướt. Hắn vừa tắm rửa xong, cho nên sợi tóc ướt đẫm, có giọt nước nhỏ, dừng ở trên mặt hắn, không biết là nước tắm chưa khô hay là mồ hôi hắn. Nàng mở mắt ra nhìn hắn, tuấn mỹ, gợi cảm, khác hẳn với vẻ lạnh nhạt thờ ơ của ngày thường, trở nên mạnh mẽ chiếm đoạt, đồng thời cũng làm khiếp đảm hồn người.
Kĩ xảo làm tình của hắn rất cao siêu, rất lão luyện, trong lòng nàng rõ ràng, người đàn ông giống như hắn vậy, làm sao có thể mơ ước được như tờ giấy trắng. Tuy rằng nhiều năm bên cạnh hắn luôn vẫn chỉ có một mình nàng, nhưng hắn cũng không thể vì nàng mà thủ thân như ngọc được. Hắn vừa trêu đùa, nhưng cũng hiểu được trêu đùa như thế nào là đúng mực, không quá phận, lại tận tình, đây là bản năng thiên phú của hắn, người bên ngoài hoàn toàn không thể học được.
Nàng mơ hồ miên man suy nghĩ, mãi đến khi một cảm giác đau đớn bén nhọn từ hạ thân truyền đến. nàng mới thốt ra một tiếng đau. Kỳ thật sau lại ngẫm lại, lúc ấy cũng không thực sự đau lắm, hắn đã vô cùng ôn nhu dịu dàng rồi, hắn trêu chọc, đủ chín mùi mới đi vào nàng. Chính là nàng được nuông chiều từ bé, toàn thân trên dưới không một vết thương, cho nên không chịu nổi một chút đau đớn nhỏ.
Nàng không có khống chế được nước mắt đau đớn, đây là lần đầu tiên của nàng, mẹ mất sớm, cho nên trước kia không có ai nói với nàng những chuyện như thế này, những kinh nghiệm của nàng từ vấn đề này non nớt như mèo ba chân, vụng trộm học được từ truyện tranh Nhật Bản. Kinh nghiệm lý luận non nớt của nàng chưa đến đâu, chứ đừng nói đến kinh nghiệm thực chiến.
Hắn nhìn thấy nước mắt của nàng, có điểm tỉnh rượu. Hoàn toàn không hề không kiên nhẫn giải quyết lung tung một chút sau đó rời đi, mà là càng ôn nhu, càng săn sóc, cắn lỗ tai của nàng nói “Để anh dạy cho em.” Lại nói với nàng “Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh. Kinh ngạc phát hiện hắn vẫn còn nằm ở bên cạnh nàng, mà hôm nay, cũng không phải chủ nhật. Hắn cười với nàng, nói “Hôm nay anh ở nhà với em, không đến công ty.” Nàng vô cùng hạnh phúc hôn hắn.
Xem, hắn là quý trọng nàng như vậy.
Nhưng mà sau đó, theo thời gian trôi qua, nàng dần dần phát hiện, hắn không hề chạm vào nàng. Một năm hôn nhân, số lần hắn ôm nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng vốn là một cô gái trẻ, ngày thường lại ít giao thiệp nên đối với những chuyện vợ chồng như thế này vẫn luôn xấu hổ khó mở miệng. Có mấy lần cố lấy dũng khí đối với hắn khiêu khích, không biết là nàng ám chỉ không đủ, hay là hắn giả bộ không phát hiện, dù sao hắn cũng nghĩ là nàng đang làm nũng, ôm nàng dỗ nàng vài câu rồi rời đi.
Cũng là nàng không đủ kiên định, thật sự rất dễ bị dỗ ngọt, hắn tùy tiện nói vài câu tâm tình là có thể đem nàng dỗ dành xong, kết quả chính là nàng đối với chính mình làm mãnh liệt khinh bỉ: Rất không biết xấu hổ a, làm sao gặp người đàn ông không biết phụ nữ muốn…
Nếu không phải trong lúc vô tình nghe thấy Chung Minh Hiên nói một câu “Không phải tớ phê bình cậu nha Học Khiêm, có một số việc cũng nên nghĩ thoáng hơn một chút, lão bà của cậu đối với cậu tốt như vậy, nếu tương lai gia đình cậu có xảy ra vấn đề gì, tớ sẽ không giúp cậu đâu……” Bị chất vấn, nhưng Học Khiêm vẫn bình thản tao nhã cười cười nhưng cũng lạnh thấu xương như băng giá.
Nàng nghe được ngây người, cũng bị vẻ lạnh lùng của hắn làm chấn kinh, vì thế khi trước khi bọn hắn phát hiện mình, cuống quít chạy đi.
Một khắc này, nàng có một loại ảo giác: Giống như nàng chưa từng hiểu được người người đàn ông mang tên Đường Học Khiêm này.
Nàng cố lấy dũng khí hỏi hắn có phải ở bên ngoài có người phụ nữ khác hay không, hắn trầm mặc một chút, bỗng nhiên đưa tay đem nàng kéo vào trong lòng. Một tay khóa lại cái eo mảnh khảnh của nàng, tay trái nắm người của nàng, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Em nghe ai nói?”
Hắn bỗng nhiên trở nên làm cho người ta sợ hãi, khí thế sắc bén, ánh mắt sắc bén. Nàng trong nháy mắt hiểu được vì sao trên tạp chí lại hình dung hắn thành người lãnh mạc vô tình, trên thực tế, đó chính là con người thật của hắn.
Nàng không hề có kinh nghiệm cãi nhau hay nói dối, lại càng không nói đến chuyện có thể trở thành đối thủ của người đàn ông trước mắt này, vì thế nàng thực không có cốt khí, đành lùi bước: “Là em đoán……”
Hắn cười rộ lên, không có độ ấm, gần như khiến cả người nàng muốn vỡ tung. Sau đó hắn bỗng nhiên đem nàng kéo vào lòng, dùng sức hôn, mút hấp như muốn nuốt trọn cả đôi môi, hòa tan cả thân thể nàng vào lòng hắn, đến khi nàng được buông ra, nàng cả người gần như đứng không vững, thân thể cùng ý chí, tất cả thua ở trong tay hắn.
Hắn cúi đầu cắn nhè nhẹ lên xương quai xanh tinh xảo của nàng, miệng ẩn ẩn có uy hiếp: “Về sau, không nên đùa với anh những chuyện như thế này, anh không thích.”
Nàng liều mạng gật đầu, nàng bị hắn hù dọa rồi, dường như sợ hắn không tin, đầu gật lia lịa muốn gãy cổ.
Hắn tự tay sờ sờ mặt của nàng, hôn hôn khóe môi nàng, nói hai chữ —
“Thật ngoan.”
Nàng từ bỏ lối sống thường nhật nhỏ bé của mình, chuyển đến trường trung học mà hắn học, thật sự quả giống như trong tưởng tượng của nàng, hắn nổi bật dị thường, thậm chí vượt qua tất cả những sự tưởng tượng của nàng.
Tình yêu có thể khiến người mù quáng, nàng như không còn thuốc chữa nữa. Chỉ cần có thể nhìn hắn từ phía xa, nàng có thể hạnh phúc rối tinh rối mù.
Đối với cảm tình quyến luyến của nàng, người thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng kia cũng chỉ là cười dung túng, không phủ nhận, thái độ gần như tương đương chấp nhận, lập tức làm cho nàng cảm nhận được ‘hạnh phúc’ như muôn ngàn đóa hoa hi vọng nở rộ.
….. Mãi đến nhiều năm sau đó, như là ngày hôm nay, nàng mới hiểu được, sự không phủ nhận của hắn cũng không phải đối với nàng dung túng, mà là cam chịu đối với bối cảnh gia thế khổng lồ phía sau của nàng.
Hắn dung túng rất nhiều người, thí dụ như bạn bè của hắn, dì Đỗ Phi Phàm, và đứa con của Chung Minh Hiên, lại tỷ như, mẹ của hắn.
Mà cái tên Kiều Ngữ Thần này đối với hắn mà nói, có thể làm hắn chịu được đến nay có lẽ chỉ là bởi vì dòng họ ‘Kiều Thị’ này mà thôi, về phần phía sau tên là ‘Ngữ Thần’ hay là ‘Thần Ngữ’, là ai hắn hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng khi nàng bị tình yêu che mờ mắt, đem sự dung túng của hắn trở thành tình yêu. Vì thế nàng nhớ lại lời mẹ đã nói: Tình yêu là cần linh hoạt nhạy bén.
Sau khi tốt nghiệp trung học, nàng dứt khoát rời khỏi học viện mỹ thuật tạo hình ở Paris – Ước mơ từ thuở bé của nàng, mà là theo hắn cùng đi Luân Đôn, học ở học viện danh tiếng nhất dành cho giới thương nhân.
Hắn học về ngành quản lí là học viên xuất sắc nhất hiện thời, vì thế nàng cũng liều mạng làm cho mình trở thành một học viên về kinh tế nổi trội nhất, vì cái gì? Chính là có thể cùng hắn đứng chung một chỗ.
Cha, bạn bè, người nhà, bạn học, mỗi người đều không thể tin được đối với sự lựa chọn của nàng. Nàng là thiên kim tiểu thư chân chính, nàng từ nhỏ chịu giáo dục không bao gồm danh từ chịu đựng khổ sở để học ngành quản kí kinh doanh như thế này. Nhưng ý chí nàng kiên định, nàng muốn học về sau có thể có thêm tri thức giúp được hắn.
Về phần truyện tranh của nàng, trò chơi của nàng, tất cả những nhiệt tình yêu thương gì đó của nàng từ sau khi gặp được hắn, đều bị nàng từ bỏ.
…….
23 giờ 30 phút, cửa không có một chút tiếng vang.
Nàng xiết chặt nắm tay, khớp xương dần dần trở nên trắng bệch.
**** **** ****
Bằng lương tâm mà nói, hắn đối với tất cả mọi người rất tốt bao gồm cả nàng. Như thế nàng ở trong lòng của hắn cũng là bình thường như bao nhiêu người khác, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Vào năm nàng hai mươi hai tuổi, hắn chính thức tiếp nhận tập đoàn tài chính Đường Viễn, trong vòng một đêm giá trị con người tăng vọt, hắn cũng từ vẻ thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng trước kia chuyển biến thành một người đàn ông dị thường tỉnh táo.
Cũng chính là tại đây một năm trước, vào hôm sinh nhật của nàng hắn đã cầu hôn. Trước mặt toàn bộ các nhân vật nổi tiếng trên thế giới, trước mặt tất cả những phóng viên truyền thông hắn lấy ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo vạn phần, quì một gối xuống.
Nàng cao hứng không kiềm được khóc lên.
Hắn vẫn luôn tinh khiết nhưng lạnh lùng, cho nên không ai ngờ được hắn sẽ cưới vợ sớm dù mọi người từ già trẻ lớn bé hãy còn độc thân ai cũng trông mong hắn ngỏ lời. Nhưng hắn vĩnh viễn không thuận theo lẽ thường, đúng vào năm nàng hai mươi hai tuổi, lại đem nhẫn mang lên trên ngón tay của nàng.
Nàng là một cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới, đây là những gì nàng có thể suy nghĩ được trong giờ phút đó. Xem, hắn vừa lên làm tổng giám đốc, liền lập tức hướng nàng cầu hôn, buông tha cho nhiều cơ hội vui đùa trong tương lai như thế, người đàn ông như vậy, thật là hiếm có trên thế giới này.
Cho nên sau một năm, bọn họ đính hôn thuận lý thành chương, một năm sau đó, vào ngày sinh nhật nàng hai mươi ba tuổi, nàng rốt cuộc, phủ thêm áo cưới màu trắng tượng trưng cho hạnh phúc vĩnh hằng.
Mãi đến sau này, khi nàng tinh tế hồi tưởng lại, nàng mới phát hiện ra hắn chưa bao giờ nói qua một câu ‘Anh yêu em’. Câu này luôn là câu nói cửa miệng mà những người đàn ông thường dùng để dỗ dành phụ nữ... Bọn họ trong lúc đó, luôn là nàng quấn quít lấy hắn, nói với hắn ‘Học Khiêm, em yêu anh’. Hắn chỉ cười, đáp lại một câu ‘Anh biết’.
Nàng ôm hắn, cắn môi không nói lời nào.
…… Không đủ, nàng không cần hắn biết, nàng muốn hắn cũng có thể yêu nàng.
Cuộc sống sau hôn nhân, kỳ thật thật sự không thể dùng từ ‘không hạnh phúc’ để hình dung.
Hắn tuyệt đối rất ít có tin đồn tình cảm, cho dù có tạp chí bát quái chụp đến một tấm ảnh mơ hồ nhỏ bé, hắn cũng sẽ lập tức giải quyết, thanh danh vô cùng tốt có một không hai, cũng làm cho thiếu phu nhân như nàng trở nên rạng rỡ gấp mấy lần, trở thành đối tượng để toàn bộ phụ nữ trên thế giới ghen tị.
Hắn không phải là người đàn ông luôn quấn quýt lấy gia đình, nhưng mỗi ngày đều điện thoại cho nàng, buổi tối chín giờ, điện thoại của hắn chuẩn đến mức so với đồng hồ đều chính xác hơn. Nàng đương nhiên cũng là người hiểu chuyện, bỏ qua một bên tất cả mọi ham muốn, đam mê, thói quen, ở nhà làm tròn trách nhiệm của một thiếu phu nhân. Có một lần hắn ăn một món ăn do Chung Minh Hiên mang về từ nước Pháp xa xôi, trong mắt biểu lộ khen ngợi không tầm thường, nàng lập tức không ngại học hỏi kẻ dưới, quấn quít lấy đầu bếp trưởng của khách sạn học hỏi cách thức tiêu chuẩn nấu nướng.
Nay nàng đã là cao thủ về nấu nướng, hắn lại khen ngợi nàng, nhưng nàng biết, trong mắt của hắn không có dao động. Hắn chính là đang làm theo phép tắc thông thường, tựa như hắn gọi điện thoại cho nàng, về nhà bồi nàng ăn cơm, đều là trợ lý vạn năng của hắn nhắc nhở hắn làm.
Kiều Ngữ Thần cảm thấy ủy khuất, bởi vì nàng thật sự thương hắn, yêu đến cam tâm tình nguyện đem mình giao cho hắn, bao gồm tâm, bao gồm thân thể.
Vào đêm tân hôn hôm đó, hắn cũng không có ôm nàng. Chỉ hôn nhẹ lên trán nàng, nói với nàng “Hôm nay có lẽ em rất mệt, nghỉ ngơi sớm một chút, con gái không nên để thân thể quá mệt mỏi sẽ không tốt đâu.” Nàng gật gật đầu, trong lòng hạnh phúc đến mức căng tràn như bong bóng. Xem, hắn đối với nàng săn sóc nhiều như vậy. Có bao nhiêu người đàn ông có thể nhịn vào đêm tân hôn? Đại đa số đều là lập tức biến thân làm sắc lang, ngao ô một tiếng liền nhào lên, không đến hừng đông không bỏ qua.
Sau lại nàng mới biết được, đêm tân hôn ấy, nghiệp vụ của công ty hắn ở bên New York xảy ra chuyện. Hắn lập tức triển khai mở cuộc hội nghị vào lúc đêm tối.
Khi đó nàng cảm thấy hắn rất tuấn tú, người đàn ông khi công tác là đẹp trai nhất chứ sao. Nàng không có hiểu được, tình yêu cùng công tác, gia đình cùng sự nghiệp, ở trong lòng hắn, tình yêu luôn xếp ở vị trí cuối cùng, thậm chí không lên được bảng xếp hạng trong lòng hắn.
Bây giờ suy nghĩ một chút, đêm đầu của hắn và nàng, kỳ thật cũng là nàng chủ động.
Ngày đó hắn uống rượu say.
Hắn thường xuyên xã giao, tửu lượng tốt lắm, lại hiểu được quy tắc ngầm khi vào buổi tiệc, cho nên rất ít khi say. Ngày đó là vì nàng không chịu một mình đợi ở nhà, quấn quít lấy hắn bồi hắn đi, kết quả nàng không uống rượu, cũng ít xã giao, mọi người nhìn ra được nhược điểm này của nàng điên cuồng tiến công, hắn nở nụ cười cái gì cũng không nói, một ly lại một ly thay nàng chắn, luôn che chở, che chở bảo vệ nàng đến hốc mắt của nàng đỏ ửng.
Nàng ở toilet vụng trộm khóc, trách cứ chính mình tại sao lại may mắn, có thể gả cho người đàn ông tốt như vậy.
Vì thế tối hôm đó, nàng kìm lòng không đậu hôn hắn, trên đôi môi hắn còn mang hương vị của rượu, trong nháy mắt độ ấm chung quanh tăng cao lên. Uống rượu say hắn không chịu nổi khiêu khích, hành động của nàng lại như đang tán tỉnh mê hoặc như có như không không thể nghi ngờ. Hắn mở mắt ra, bỗng nhiên đưa tay ôm eo của nàng, đem nàng đặt ở trên giường đè nặng dưới thân hắn.
Người ta thường nói một người người đàn ông khi yêu, mới để lộ ra bộ mặt thật, bị hắn ôm làm nàng cảm thấy hỗn loạn, trong mắt ẩm ướt. Hắn vừa tắm rửa xong, cho nên sợi tóc ướt đẫm, có giọt nước nhỏ, dừng ở trên mặt hắn, không biết là nước tắm chưa khô hay là mồ hôi hắn. Nàng mở mắt ra nhìn hắn, tuấn mỹ, gợi cảm, khác hẳn với vẻ lạnh nhạt thờ ơ của ngày thường, trở nên mạnh mẽ chiếm đoạt, đồng thời cũng làm khiếp đảm hồn người.
Kĩ xảo làm tình của hắn rất cao siêu, rất lão luyện, trong lòng nàng rõ ràng, người đàn ông giống như hắn vậy, làm sao có thể mơ ước được như tờ giấy trắng. Tuy rằng nhiều năm bên cạnh hắn luôn vẫn chỉ có một mình nàng, nhưng hắn cũng không thể vì nàng mà thủ thân như ngọc được. Hắn vừa trêu đùa, nhưng cũng hiểu được trêu đùa như thế nào là đúng mực, không quá phận, lại tận tình, đây là bản năng thiên phú của hắn, người bên ngoài hoàn toàn không thể học được.
Nàng mơ hồ miên man suy nghĩ, mãi đến khi một cảm giác đau đớn bén nhọn từ hạ thân truyền đến. nàng mới thốt ra một tiếng đau. Kỳ thật sau lại ngẫm lại, lúc ấy cũng không thực sự đau lắm, hắn đã vô cùng ôn nhu dịu dàng rồi, hắn trêu chọc, đủ chín mùi mới đi vào nàng. Chính là nàng được nuông chiều từ bé, toàn thân trên dưới không một vết thương, cho nên không chịu nổi một chút đau đớn nhỏ.
Nàng không có khống chế được nước mắt đau đớn, đây là lần đầu tiên của nàng, mẹ mất sớm, cho nên trước kia không có ai nói với nàng những chuyện như thế này, những kinh nghiệm của nàng từ vấn đề này non nớt như mèo ba chân, vụng trộm học được từ truyện tranh Nhật Bản. Kinh nghiệm lý luận non nớt của nàng chưa đến đâu, chứ đừng nói đến kinh nghiệm thực chiến.
Hắn nhìn thấy nước mắt của nàng, có điểm tỉnh rượu. Hoàn toàn không hề không kiên nhẫn giải quyết lung tung một chút sau đó rời đi, mà là càng ôn nhu, càng săn sóc, cắn lỗ tai của nàng nói “Để anh dạy cho em.” Lại nói với nàng “Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh. Kinh ngạc phát hiện hắn vẫn còn nằm ở bên cạnh nàng, mà hôm nay, cũng không phải chủ nhật. Hắn cười với nàng, nói “Hôm nay anh ở nhà với em, không đến công ty.” Nàng vô cùng hạnh phúc hôn hắn.
Xem, hắn là quý trọng nàng như vậy.
Nhưng mà sau đó, theo thời gian trôi qua, nàng dần dần phát hiện, hắn không hề chạm vào nàng. Một năm hôn nhân, số lần hắn ôm nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng vốn là một cô gái trẻ, ngày thường lại ít giao thiệp nên đối với những chuyện vợ chồng như thế này vẫn luôn xấu hổ khó mở miệng. Có mấy lần cố lấy dũng khí đối với hắn khiêu khích, không biết là nàng ám chỉ không đủ, hay là hắn giả bộ không phát hiện, dù sao hắn cũng nghĩ là nàng đang làm nũng, ôm nàng dỗ nàng vài câu rồi rời đi.
Cũng là nàng không đủ kiên định, thật sự rất dễ bị dỗ ngọt, hắn tùy tiện nói vài câu tâm tình là có thể đem nàng dỗ dành xong, kết quả chính là nàng đối với chính mình làm mãnh liệt khinh bỉ: Rất không biết xấu hổ a, làm sao gặp người đàn ông không biết phụ nữ muốn…
Nếu không phải trong lúc vô tình nghe thấy Chung Minh Hiên nói một câu “Không phải tớ phê bình cậu nha Học Khiêm, có một số việc cũng nên nghĩ thoáng hơn một chút, lão bà của cậu đối với cậu tốt như vậy, nếu tương lai gia đình cậu có xảy ra vấn đề gì, tớ sẽ không giúp cậu đâu……” Bị chất vấn, nhưng Học Khiêm vẫn bình thản tao nhã cười cười nhưng cũng lạnh thấu xương như băng giá.
Nàng nghe được ngây người, cũng bị vẻ lạnh lùng của hắn làm chấn kinh, vì thế khi trước khi bọn hắn phát hiện mình, cuống quít chạy đi.
Một khắc này, nàng có một loại ảo giác: Giống như nàng chưa từng hiểu được người người đàn ông mang tên Đường Học Khiêm này.
Nàng cố lấy dũng khí hỏi hắn có phải ở bên ngoài có người phụ nữ khác hay không, hắn trầm mặc một chút, bỗng nhiên đưa tay đem nàng kéo vào trong lòng. Một tay khóa lại cái eo mảnh khảnh của nàng, tay trái nắm người của nàng, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Em nghe ai nói?”
Hắn bỗng nhiên trở nên làm cho người ta sợ hãi, khí thế sắc bén, ánh mắt sắc bén. Nàng trong nháy mắt hiểu được vì sao trên tạp chí lại hình dung hắn thành người lãnh mạc vô tình, trên thực tế, đó chính là con người thật của hắn.
Nàng không hề có kinh nghiệm cãi nhau hay nói dối, lại càng không nói đến chuyện có thể trở thành đối thủ của người đàn ông trước mắt này, vì thế nàng thực không có cốt khí, đành lùi bước: “Là em đoán……”
Hắn cười rộ lên, không có độ ấm, gần như khiến cả người nàng muốn vỡ tung. Sau đó hắn bỗng nhiên đem nàng kéo vào lòng, dùng sức hôn, mút hấp như muốn nuốt trọn cả đôi môi, hòa tan cả thân thể nàng vào lòng hắn, đến khi nàng được buông ra, nàng cả người gần như đứng không vững, thân thể cùng ý chí, tất cả thua ở trong tay hắn.
Hắn cúi đầu cắn nhè nhẹ lên xương quai xanh tinh xảo của nàng, miệng ẩn ẩn có uy hiếp: “Về sau, không nên đùa với anh những chuyện như thế này, anh không thích.”
Nàng liều mạng gật đầu, nàng bị hắn hù dọa rồi, dường như sợ hắn không tin, đầu gật lia lịa muốn gãy cổ.
Hắn tự tay sờ sờ mặt của nàng, hôn hôn khóe môi nàng, nói hai chữ —
“Thật ngoan.”
/47
|