Một năm hôn nhân, nàng vốn nên là người thân cận nhất của hắn, mà bây giờ, nàng lại cảm thấy cách hắn càng ngày càng xa.
Cũng không phải nói hắn đối với nàng không tốt, mà ngược lại, hắn đối với nàng tốt lắm, tốt đến mức làm cho nàng không thể có nửa điểm oán trách. Nàng càng ngày càng cảm thấy Đường Học Khiêm là một người đàn ông đáng sợ, hắn có thể không chỗ nào cố kỵ đối với nàng làm tròn trách nhiệm một chồng, nhưng cũng có thể tùy thời thu hồi tâm làm cho nàng không biết theo ai.
Hoặc là, hắn chưa bao giờ từng giao trái tim ra.
Hắn xem nàng như một đối thủ, một đối thủ cần hắn trấn an, mà không phải một người vợ cần hắn trân trọng.
Như vậy, vì sao lúc trước hắn lại quì một gối hướng nàng cầu hôn?
Kiều Ngữ Thần không dám suy nghĩ, cũng không dám hỏi đến, lại không dám tìm kiếm đáp án của vấn đề. Nàng quá yêu hắn, yêu đến mức không dám đối diện với sự thật đen tối kia.
23 giờ 55 phút, kim giây rầu rĩ di chuyển chậm chạp, mặt Kiều Ngữ Thần dần dần trắng xanh, nàng gần như sắp khóc.
Rốt cuộc, Kiều Ngữ Thần cầm lấy điện thoại, bấm mã số của hắn.
Điện thoại ngay lập tức được bắt máy, một giọng nam trầm ấm vang lên. “......Hello? Xin hỏi ai thế?”
Kiều Ngữ Thần nghe thấy chính mình tim đập không ức chế nổi, “Là em.”
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn hoàn hồn lại, giọng điệu bình tĩnh như trước, “Đã trễ thế này tại sao còn chưa ngủ?”
Em đang đợi anh, chờ anh trở về.
Kiều Ngữ Thần không có dũng khí hỏi hắn, chỉ có thể hàm hồ hỏi, “……Anh hôm nay khi nào thì trở về?”
“Đêm nay anh không về, công ty đột nhiên có việc, em không cần chờ anh, đi ngủ trước đi.” Hắn vội vàng nói ngủ ngon, lập tức cúp điện thoại.
Kiều Ngữ Thần cầm điện thoại, chỉ còn một tiếng gác máy đơn độc lạnh lùng.
24 giờ, hắn không có trở về.
Hôm nay là ngày kỉ niệm bọn họ kết hôn một năm.
Hắn hoàn toàn quên mất, hoặc là, hắn chưa từng nhớ qua.
**** **** ****
Làm tổng giám đốc của một công ty, Đường Học Khiêm hoàn toàn xứng đáng với sự ca ngợi của mọi người. Nhất là toàn bộ lão công nhân của tập đoàn tài chính Đường Viễn bọn họ từ nhỏ nhìn thấy Đường Học Khiêm từ năm tuổi đã đưọc an bài vào Đường Viễn học tập, tham gia các loại hội nghị, tổng giám đốc Đường Úc của tập đoàn tài chính Đường Viễn đối với đứa con một này yêu cầu vô cùng cao, từ nhỏ Đường Học Khiêm bị yêu cầu hà khắc hơn cả bản thân hắn có thể đạt được, mỗi một bước của hắn, đi được đều vất vả hơn so với mọi người.
Đứa bé trai này là trầm mặc.
Đây là đánh giá nhất trí của tất cả các lão nhân viên đối với tiểu thiếu gia của Đường gia, thậm chí các chủ nhiệm lớp của hắn khi còn đi học cũng từng nhắc nhở đối với cha của Học Khiêm như thế. Nhưng Đường Úc chỉ là hơi hơi gật đầu, mặc cho cảm xúc trong lòng bất đắc dĩ khuếch tán.
Ông hiểu được, so với gia đình bình thường, Học Khiêm có một gia đình không thể tính là bình thường.
Mẹ ruột của hắn— Tiêu Tố Tố là một người đã mang chứng bệnh trầm cảm, từ lúc Đường Học Khiêm vừa ra đời gần như đã bị mẹ vứt sang một bên, bà sợ hãi sinh mệnh bé nhỏ này, cũng bởi vì ông trong quá trình sinh hoạt vợ chồng đã làm cho bà thống khổ, nên bà gần như xem mọi người là kẻ thù ngay cả chính con ruột của bà.
Từ lúc sinh ra cho đến năm hắn bảy tuổi, suốt bảy năm, hắn không hề được mẹ chở che thương yêu, thậm chí không có trao đổi, sau đó được cha mang đến Đài Bắc sinh sống, cha đối với hắn thực nghiêm khắc, hắn không có một chút cơ hội thở dốc, càng đừng nói đến chuyện làm nũng đòi hỏi chút ít quyền lợi của một đứa bé. Mấy thứ này, sớm đã bị đá ra khỏi cuộc sống của hắn.
Vì thế hắn trưởng thành sớm hơn so với bất luận kẻ nào, sau mỗi buổi học xong hắn đều trầm mặc tự hỏi mỗi một vấn đề, hắn không được mẹ yêu thương, không có cha dỗ dành, hắn chỉ có chính hắn, đầu óc tỉnh táo là vũ khí duy nhất để hắn có thể sống yên phận.
Trong khoảng thời gian ngắn, một đứa bé trai trầm mặc trở thành một người đàn ông bình tĩnh tự tin một mình đảm đương tất cả mọi chuyện.
Từ sau khi Đường Học Khiêm tiếp nhận Đường Viễn tới nay, giá cổ phiếu công ty cứ thẳng tiến đi lên, thậm chí vào lúc bối cảnh toàn cầu đang khủng hoảng tài chính, hắn cũng có thể bằng chính thủ đoạn linh hoạt cùng năng lực phản ứng vô cùng nhạy bén của hắn, ở Wall Street thành công phát triển ở ba lĩnh vực đầu tư, ở thời khắc nguy cơ ngăn cơn sóng dữ, từ nay về sau đặt địa vị Đường Học Khiêm bước lên tầng cao mới trong lĩnh vực toàn cầu.
Một người đàn ông thành đạt như thế, đương nhiên là giấc mơ của tất cả các cô gái.
Chung Minh Hiên đẩy cửa thông ra ban công trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Đường Viễn, mới mở miệng đã kêu lên. “Không được! Lão Tử bị cậu đè ép đến không còn khí lực nữa rồi.”
Người đàn ông trong văn phòng vẫn nhướng mày thản nhiên tươi cười, toàn thân bao phủ ở trong vầng sáng, “Chung trợ lý, chú ý cách dùng từ của cậu.”
“Nhưng mình đâu có nói sai a! Đường lão bản!”
Chung Minh Hiên kêu khổ thấu trời, “Suốt ba ngày, tớ giúp cậu nhận trọng trách đối phó với công ty ở hải ngoại vẫn chưa quay về nhà, lão bà của tớ thế nào cũng phải lột da tớ theo tớ náo loạn đòi ly hôn cho xem….”
Đường Học Khiêm tựa tiếu phi tiếu đề nghị: “Vậy có muốn tớ viết giùm đơn xin li hôn hay không?”
“A?” Chung Minh Hiên bị dọa không nhẹ, vội vàng bước đến bịt miệng Đường Học Khiêm lại, “Lời này không thể nói lung tung! Bị lão bà của tớ nghe thấy làm sao bây giờ!”
“Lo lắng một chút a.” Đường Học Khiêm vẻ mặt đầy ý cười, nhưng lời nói ra có thể hù chết Chung Minh Hiên, “Năm đó khi cha mẹ tớ muốn li hôn, đơn xin li hôn là do tự tay tớ viết. Người khác viết tớ đây lo lắng, vì muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất cuối cùng nên để tớ viết, hiệu quả vẫn không tệ, đáng tiếc sau đó bọn họ lại không thể xa nhau, Ai, thật là vô dụng mà, đáng tiếc.”
“…….” Chung trợ lý nghe được vẻ mặt biến dạng, lau mồ hôi lạnh đang tuôn trên trán, trong lòng thầm nghĩ: Tên này lúc trước ước gì cha mẹ ly hôn sao? Còn cảm thấy vinh quang a!
“Tiểu tử cậu chính là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc!” Chung Minh Hiên tức giận bất bình, “Không biết cậu kiếm đâu ra được vận may cưới được một cô bé đối với cậu yêu thắm thiết như vậy, cậu không biết năm đó lúc tớ theo đuổi bà xã của tớ tốn bao nhiêu thời gian, công sức và tiền tài đâu! Có thể nói đó là một cuộc cách mạng! Một cuộc cách mạng triệt triệt để để oanh oanh liệt liệt a! Cho nên tớ không bao giờ muốn li hôn, thật vất vả cách mạng mới thành công đem lão bà lừa gạt vào trong tay, tớ muốn hảo hảo hưởng thụ sự thành công của cuộc cách mạng gian khổ này…..” Ừm, Chung Minh Hiên còn muốn hắn học hỏi theo để xây dựng một gia đình theo chủ nghĩa xã hội khoa học, ha ha tương lai thực phong phú a……
Đường Học Khiêm liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười, không nói chuyện.
Chung Minh Hiên bất động thanh sắc nhìn hắn lại cúi xuống, phát hiện người đàn ông trước mắt này một chút ý muốn về nhà cũng không có. Chung Minh Hiên thở dài, bỗng nhiên vươn tay giật lấy sấp văn kiện ở trước mặt hắn.
“Minh Hiên?” Đường Học Khiêm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Chung Minh Hiên dùng một loại giọng điệu giống như ác bá để tăng thêm can đảm: “Đường Học Khiêm, tớ lệnh cho cậu về nhà!”
Đường Học Khiêm mười phần hứng thú nhíu mày: Đây là thế nào? Trợ lý cũng dám tạo phản đối với lão bản sao?
Người đàn ông này ánh mắt thực sắc bén, bình thường hắn luôn che giấu vẻ ngoài của mình rất chuẩn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một Đường Học Khiêm là vô cùng tao nhã, chỉ có trong lúc đàm phán cùng đối tác và đấu trí với các đối thủ của mình, hắn mới bắt đầu thể hiện bản tính thật sự của mình. Sắc bén lạnh như băng như kiếm.
Bị hắn nhìn như vậy, da đầu Chung Minh Hiên liền phát run, giọng điệu lập tức mềm nhũn ra, “Ý của tớ là, cậu nên đối với lão bà của cậu tốt một chút đi.”
“Sao?” Đường Học Khiêm ánh mắt nghiêm túc, “Như thế nào, tớ đối với cô ấy không tốt sao?”
“Cậu đối với cô ấy rất tốt, nhưng đó là cậu hoàn toàn chỉ làm cho có lệ.”
Đường Học Khiêm tươi cười không thay đổi, “Có lệ? Vậy cậu có từng gặp qua người đàn ông nào đối với người vợ của mình có lệ đến mức, ngay cả ngày ba bữa ăn cũng an bài chu đáo không?”
Chung Minh Hiên bất đắc dĩ nói, “Cậu nói thật sự thực chu đáo, nhưng cậu hoàn toàn không có đem tâm bỏ vào, trong lòng cậu hoàn toàn không có cô ấy, cậu không biết là đối với một cô gái như vậy quá tàn nhẫn sao? Còn có….” Chung Minh Hiên giảm thấp xuống thanh âm, “Cậu không nên lại cùng người phụ nữ khác lên giường.”
Đôi hàng mi thanh tú của Đường Học Khiêm khẽ chớp, vì sự khẩn trương này của Chung Minh Hiên mà cảm thấy buồn cười, “Chỉ là nhu cầu sinh lý, tớ không muốn cùng những người phụ nữ khác dây dưa không rõ.”
Chung Minh Hiên kinh ngạc nói: “Vậy cậu nên tìm lão bà của cậu a!” Bằng không cậu cưới lão bà để làm gì? Đặt ở trong nhà cho đẹp mặt a?!
Đường Học Khiêm khóe môi khẽ nhếch, “Tớ sợ phiền toái.”
Ngay lúc Chung Minh Hiên còn muốn hỏi cái gì, điện thoại của Đường Học Khiêm bỗng nhiên vang lên. Vừa tiếp điện thoại, đúng là quản gia từ nhà gọi đến.
“Chuyện gì?”
“Thiếu, thiếu phu nhân… không thấy!”
Ánh mắt Đường Học Khiêm tối sầm lại, thanh âm nhất thời trầm xuống, “Cái gì gọi là không thấy?”
“Thiếu phu nhân để lại một tờ giấy, nói là muốn cùng thiếu gia tạm thời ở riêng……”
Đường Học Khiêm nheo mắt lại, ngón tay không tự chủ nhịp nhẹ lên mặt bàn. Thật lâu sau, nói một câu: “Đã biết.”
Chung trợ lý da mặt thật dày ở một bên cười đáp miệng rút gân: Ha ha ha ha ha, Đường Học Khiêm! Xú tiểu tử ngươi cũng có hôm nay!
Cũng không phải nói hắn đối với nàng không tốt, mà ngược lại, hắn đối với nàng tốt lắm, tốt đến mức làm cho nàng không thể có nửa điểm oán trách. Nàng càng ngày càng cảm thấy Đường Học Khiêm là một người đàn ông đáng sợ, hắn có thể không chỗ nào cố kỵ đối với nàng làm tròn trách nhiệm một chồng, nhưng cũng có thể tùy thời thu hồi tâm làm cho nàng không biết theo ai.
Hoặc là, hắn chưa bao giờ từng giao trái tim ra.
Hắn xem nàng như một đối thủ, một đối thủ cần hắn trấn an, mà không phải một người vợ cần hắn trân trọng.
Như vậy, vì sao lúc trước hắn lại quì một gối hướng nàng cầu hôn?
Kiều Ngữ Thần không dám suy nghĩ, cũng không dám hỏi đến, lại không dám tìm kiếm đáp án của vấn đề. Nàng quá yêu hắn, yêu đến mức không dám đối diện với sự thật đen tối kia.
23 giờ 55 phút, kim giây rầu rĩ di chuyển chậm chạp, mặt Kiều Ngữ Thần dần dần trắng xanh, nàng gần như sắp khóc.
Rốt cuộc, Kiều Ngữ Thần cầm lấy điện thoại, bấm mã số của hắn.
Điện thoại ngay lập tức được bắt máy, một giọng nam trầm ấm vang lên. “......Hello? Xin hỏi ai thế?”
Kiều Ngữ Thần nghe thấy chính mình tim đập không ức chế nổi, “Là em.”
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn hoàn hồn lại, giọng điệu bình tĩnh như trước, “Đã trễ thế này tại sao còn chưa ngủ?”
Em đang đợi anh, chờ anh trở về.
Kiều Ngữ Thần không có dũng khí hỏi hắn, chỉ có thể hàm hồ hỏi, “……Anh hôm nay khi nào thì trở về?”
“Đêm nay anh không về, công ty đột nhiên có việc, em không cần chờ anh, đi ngủ trước đi.” Hắn vội vàng nói ngủ ngon, lập tức cúp điện thoại.
Kiều Ngữ Thần cầm điện thoại, chỉ còn một tiếng gác máy đơn độc lạnh lùng.
24 giờ, hắn không có trở về.
Hôm nay là ngày kỉ niệm bọn họ kết hôn một năm.
Hắn hoàn toàn quên mất, hoặc là, hắn chưa từng nhớ qua.
**** **** ****
Làm tổng giám đốc của một công ty, Đường Học Khiêm hoàn toàn xứng đáng với sự ca ngợi của mọi người. Nhất là toàn bộ lão công nhân của tập đoàn tài chính Đường Viễn bọn họ từ nhỏ nhìn thấy Đường Học Khiêm từ năm tuổi đã đưọc an bài vào Đường Viễn học tập, tham gia các loại hội nghị, tổng giám đốc Đường Úc của tập đoàn tài chính Đường Viễn đối với đứa con một này yêu cầu vô cùng cao, từ nhỏ Đường Học Khiêm bị yêu cầu hà khắc hơn cả bản thân hắn có thể đạt được, mỗi một bước của hắn, đi được đều vất vả hơn so với mọi người.
Đứa bé trai này là trầm mặc.
Đây là đánh giá nhất trí của tất cả các lão nhân viên đối với tiểu thiếu gia của Đường gia, thậm chí các chủ nhiệm lớp của hắn khi còn đi học cũng từng nhắc nhở đối với cha của Học Khiêm như thế. Nhưng Đường Úc chỉ là hơi hơi gật đầu, mặc cho cảm xúc trong lòng bất đắc dĩ khuếch tán.
Ông hiểu được, so với gia đình bình thường, Học Khiêm có một gia đình không thể tính là bình thường.
Mẹ ruột của hắn— Tiêu Tố Tố là một người đã mang chứng bệnh trầm cảm, từ lúc Đường Học Khiêm vừa ra đời gần như đã bị mẹ vứt sang một bên, bà sợ hãi sinh mệnh bé nhỏ này, cũng bởi vì ông trong quá trình sinh hoạt vợ chồng đã làm cho bà thống khổ, nên bà gần như xem mọi người là kẻ thù ngay cả chính con ruột của bà.
Từ lúc sinh ra cho đến năm hắn bảy tuổi, suốt bảy năm, hắn không hề được mẹ chở che thương yêu, thậm chí không có trao đổi, sau đó được cha mang đến Đài Bắc sinh sống, cha đối với hắn thực nghiêm khắc, hắn không có một chút cơ hội thở dốc, càng đừng nói đến chuyện làm nũng đòi hỏi chút ít quyền lợi của một đứa bé. Mấy thứ này, sớm đã bị đá ra khỏi cuộc sống của hắn.
Vì thế hắn trưởng thành sớm hơn so với bất luận kẻ nào, sau mỗi buổi học xong hắn đều trầm mặc tự hỏi mỗi một vấn đề, hắn không được mẹ yêu thương, không có cha dỗ dành, hắn chỉ có chính hắn, đầu óc tỉnh táo là vũ khí duy nhất để hắn có thể sống yên phận.
Trong khoảng thời gian ngắn, một đứa bé trai trầm mặc trở thành một người đàn ông bình tĩnh tự tin một mình đảm đương tất cả mọi chuyện.
Từ sau khi Đường Học Khiêm tiếp nhận Đường Viễn tới nay, giá cổ phiếu công ty cứ thẳng tiến đi lên, thậm chí vào lúc bối cảnh toàn cầu đang khủng hoảng tài chính, hắn cũng có thể bằng chính thủ đoạn linh hoạt cùng năng lực phản ứng vô cùng nhạy bén của hắn, ở Wall Street thành công phát triển ở ba lĩnh vực đầu tư, ở thời khắc nguy cơ ngăn cơn sóng dữ, từ nay về sau đặt địa vị Đường Học Khiêm bước lên tầng cao mới trong lĩnh vực toàn cầu.
Một người đàn ông thành đạt như thế, đương nhiên là giấc mơ của tất cả các cô gái.
Chung Minh Hiên đẩy cửa thông ra ban công trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Đường Viễn, mới mở miệng đã kêu lên. “Không được! Lão Tử bị cậu đè ép đến không còn khí lực nữa rồi.”
Người đàn ông trong văn phòng vẫn nhướng mày thản nhiên tươi cười, toàn thân bao phủ ở trong vầng sáng, “Chung trợ lý, chú ý cách dùng từ của cậu.”
“Nhưng mình đâu có nói sai a! Đường lão bản!”
Chung Minh Hiên kêu khổ thấu trời, “Suốt ba ngày, tớ giúp cậu nhận trọng trách đối phó với công ty ở hải ngoại vẫn chưa quay về nhà, lão bà của tớ thế nào cũng phải lột da tớ theo tớ náo loạn đòi ly hôn cho xem….”
Đường Học Khiêm tựa tiếu phi tiếu đề nghị: “Vậy có muốn tớ viết giùm đơn xin li hôn hay không?”
“A?” Chung Minh Hiên bị dọa không nhẹ, vội vàng bước đến bịt miệng Đường Học Khiêm lại, “Lời này không thể nói lung tung! Bị lão bà của tớ nghe thấy làm sao bây giờ!”
“Lo lắng một chút a.” Đường Học Khiêm vẻ mặt đầy ý cười, nhưng lời nói ra có thể hù chết Chung Minh Hiên, “Năm đó khi cha mẹ tớ muốn li hôn, đơn xin li hôn là do tự tay tớ viết. Người khác viết tớ đây lo lắng, vì muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất cuối cùng nên để tớ viết, hiệu quả vẫn không tệ, đáng tiếc sau đó bọn họ lại không thể xa nhau, Ai, thật là vô dụng mà, đáng tiếc.”
“…….” Chung trợ lý nghe được vẻ mặt biến dạng, lau mồ hôi lạnh đang tuôn trên trán, trong lòng thầm nghĩ: Tên này lúc trước ước gì cha mẹ ly hôn sao? Còn cảm thấy vinh quang a!
“Tiểu tử cậu chính là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc!” Chung Minh Hiên tức giận bất bình, “Không biết cậu kiếm đâu ra được vận may cưới được một cô bé đối với cậu yêu thắm thiết như vậy, cậu không biết năm đó lúc tớ theo đuổi bà xã của tớ tốn bao nhiêu thời gian, công sức và tiền tài đâu! Có thể nói đó là một cuộc cách mạng! Một cuộc cách mạng triệt triệt để để oanh oanh liệt liệt a! Cho nên tớ không bao giờ muốn li hôn, thật vất vả cách mạng mới thành công đem lão bà lừa gạt vào trong tay, tớ muốn hảo hảo hưởng thụ sự thành công của cuộc cách mạng gian khổ này…..” Ừm, Chung Minh Hiên còn muốn hắn học hỏi theo để xây dựng một gia đình theo chủ nghĩa xã hội khoa học, ha ha tương lai thực phong phú a……
Đường Học Khiêm liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười, không nói chuyện.
Chung Minh Hiên bất động thanh sắc nhìn hắn lại cúi xuống, phát hiện người đàn ông trước mắt này một chút ý muốn về nhà cũng không có. Chung Minh Hiên thở dài, bỗng nhiên vươn tay giật lấy sấp văn kiện ở trước mặt hắn.
“Minh Hiên?” Đường Học Khiêm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Chung Minh Hiên dùng một loại giọng điệu giống như ác bá để tăng thêm can đảm: “Đường Học Khiêm, tớ lệnh cho cậu về nhà!”
Đường Học Khiêm mười phần hứng thú nhíu mày: Đây là thế nào? Trợ lý cũng dám tạo phản đối với lão bản sao?
Người đàn ông này ánh mắt thực sắc bén, bình thường hắn luôn che giấu vẻ ngoài của mình rất chuẩn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một Đường Học Khiêm là vô cùng tao nhã, chỉ có trong lúc đàm phán cùng đối tác và đấu trí với các đối thủ của mình, hắn mới bắt đầu thể hiện bản tính thật sự của mình. Sắc bén lạnh như băng như kiếm.
Bị hắn nhìn như vậy, da đầu Chung Minh Hiên liền phát run, giọng điệu lập tức mềm nhũn ra, “Ý của tớ là, cậu nên đối với lão bà của cậu tốt một chút đi.”
“Sao?” Đường Học Khiêm ánh mắt nghiêm túc, “Như thế nào, tớ đối với cô ấy không tốt sao?”
“Cậu đối với cô ấy rất tốt, nhưng đó là cậu hoàn toàn chỉ làm cho có lệ.”
Đường Học Khiêm tươi cười không thay đổi, “Có lệ? Vậy cậu có từng gặp qua người đàn ông nào đối với người vợ của mình có lệ đến mức, ngay cả ngày ba bữa ăn cũng an bài chu đáo không?”
Chung Minh Hiên bất đắc dĩ nói, “Cậu nói thật sự thực chu đáo, nhưng cậu hoàn toàn không có đem tâm bỏ vào, trong lòng cậu hoàn toàn không có cô ấy, cậu không biết là đối với một cô gái như vậy quá tàn nhẫn sao? Còn có….” Chung Minh Hiên giảm thấp xuống thanh âm, “Cậu không nên lại cùng người phụ nữ khác lên giường.”
Đôi hàng mi thanh tú của Đường Học Khiêm khẽ chớp, vì sự khẩn trương này của Chung Minh Hiên mà cảm thấy buồn cười, “Chỉ là nhu cầu sinh lý, tớ không muốn cùng những người phụ nữ khác dây dưa không rõ.”
Chung Minh Hiên kinh ngạc nói: “Vậy cậu nên tìm lão bà của cậu a!” Bằng không cậu cưới lão bà để làm gì? Đặt ở trong nhà cho đẹp mặt a?!
Đường Học Khiêm khóe môi khẽ nhếch, “Tớ sợ phiền toái.”
Ngay lúc Chung Minh Hiên còn muốn hỏi cái gì, điện thoại của Đường Học Khiêm bỗng nhiên vang lên. Vừa tiếp điện thoại, đúng là quản gia từ nhà gọi đến.
“Chuyện gì?”
“Thiếu, thiếu phu nhân… không thấy!”
Ánh mắt Đường Học Khiêm tối sầm lại, thanh âm nhất thời trầm xuống, “Cái gì gọi là không thấy?”
“Thiếu phu nhân để lại một tờ giấy, nói là muốn cùng thiếu gia tạm thời ở riêng……”
Đường Học Khiêm nheo mắt lại, ngón tay không tự chủ nhịp nhẹ lên mặt bàn. Thật lâu sau, nói một câu: “Đã biết.”
Chung trợ lý da mặt thật dày ở một bên cười đáp miệng rút gân: Ha ha ha ha ha, Đường Học Khiêm! Xú tiểu tử ngươi cũng có hôm nay!
/47
|