Tô Tiểu Ái đã nghĩ nhiều lần, nụ hôn đầu tiên nên lãng mạn như thế nào, làm người ta rung động như thế nào, nồng nhiệt như thế nào… nhưng nụ hôn này chẳng có cảm giác gì cả, giống như miếng thịt lạnh lẽo chạm vào môi một cái… rồi… không có gì nữa…
Không cần phải như vậy chứ!
Quân Vô Vọng nhìn thấy vẻ thất vọng không giấu giếm trong mắt Tô Tiểu Ái, nhíu mày… chẳng lẽ cô muốn nồng nhiệt hơn?
Anh nghiêng người lại gần!
Tô Tiểu Ái đang đắm chìm trong sự thất vọng của mình, đột nhiên, mùi hương nam tính mạnh mẽ và cuốn hút xộc vào mũi cô, khiến cô thoáng ngẩn người, rồi lập tức lấy lại tinh thần, liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Quân Vô Vọng lại đến gần!
Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn hôn lại lần nữa sao?
"Buổi tối… về nhà, sâu hơn nữa." Quân Vô Vọng nhẹ nhàng nói bên tai Tô Tiểu Ái, giọng nhỏ đến mức chỉ có hai người họ nghe được!
…
"Uỳnh" một cái… mặt Tô Tiểu Ái lập tức đỏ bừng! Trợn to mắt vừa kinh hãi vừa giận dữ nhìn Quân Vô Vọng, anh… anh… anh đùa giỡn lưu manh với cô!
Cái gì mà "sâu" hơn nữa chứ, thật sự là quá táo bạo! Cô vẫn là thiếu nữ ngây thơ mười tám tuổi đó!
"Anh…" Tô Tiểu Ái đỏ mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ, không nói nên lời, chỉ có thể đứng đó.
Quân Vô Vọng không hề để ý đến cô, chỉ bình thản nhìn về phía trước.
Quân Tử Yến bĩu môi, buồn bực nhìn Tô Tiểu Ái và Quân Vô Vọng! Cuối cùng thì cha cũng đã cưới mẹ kế! Tháng ngày cực khổ của cậu sắp bắt đầu rồi.
…
Đêm đã khuya, Tô Tiểu Ái mệt mỏi đi theo Quân Vô Vọng về nhà họ Quân, cô chỉ muốn nhanh chóng nằm sấp xuống giường để nghỉ ngơi. Giữa trưa, cô phải đi giày cao gót đi theo Quân Vô Vọng mời rượu, suốt cả thời gian đó, trên mặt luôn mỉm cười, dù mệt mỏi vô cùng. Mấy trăm bàn khách, mặt cô sắp cứng đờ vì phải duy trì nụ cười không ngừng! Chân nhỏ của cô đi cả ngày dài, giờ đây đã như muốn gãy mất rồi!
Kết hôn, đúng là hành hạ người khác mà!
Tô Tiểu Ái đứng trong phòng khách nhà họ Quân, đánh giá biệt thự nhà họ Quân một cách tỉ mỉ. Biệt thự này được xây dựng theo phong cách lâu đài châu Âu, trang hoàng lộng lẫy và sang trọng vô cùng. Trên tường treo những bức tranh sơn dầu đắt tiền, còn trên nền đất là thảm thủ công cao cấp, mỗi chi tiết đều toát lên sự xa hoa. Trần nhà được vẽ những bức tranh tinh xảo, còn đèn thủy tinh lớn treo trên cao, phát ra ánh sáng ấm áp nhưng không hề chói mắt.
"Thanh Thanh, dẫn cậu chủ nhỏ về phòng đi." Quân Vô Vọng thản nhiên nói.
"Vâng." Có một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới, mặc trang phục người giúp việc, nhìn Tô Tiểu Ái một cái, rồi nói với Quân Tử Yến: "Cậu chủ nhỏ, chúng ta về phòng ngủ thôi.”
Quân Tử Yến bĩu môi trừng Tô Tiểu Ái, nói với Quân Vô Vọng: "Cha, có phải cha cảm thấy con là bóng đèn, nên muốn con nhanh chóng đi chỗ khác để hai người có thể ở riêng đúng không?”
Mặt Tô Tiểu Ái đỏ lên, buồn bực nhìn Quân Tử Yến, bây giờ trẻ con đều thông minh như thế sao?
Cha cậu bé cho cậu bé ăn gì mà khiến cậu bé thông minh như vậy?
Quân Vô Vọng không nói gì, chỉ nhìn Quân Tử Yến bằng ánh mắt lạnh lùng.
Quân Tử Yến mím môi, tuy không cam lòng nhưng cũng không dám chọc Quân Vô Vọng tức giận, bĩu môi nói: "Cha ngủ ngon… ngủ ngon với mẹ kế ác độc.”
Nói xong, cậu theo Thanh Thanh đi lên lầu.
Gì cơ… mẹ kế ác độc?
Tô Tiểu Ái kinh ngạc và tức giận nhìn bóng lưng Quân Tử Yến, cô còn chưa làm gì, sao lại thành mẹ kế ác độc rồi?
/140
|