Tô Tiểu Ái đột nhiên nghĩ đến Tô thị... không, không phải cô đã sớm quyết định sao? Không thể nào đến bây giờ lại hối hận, một khi cô không gả cho Quân Vô Vọng, vậy Quân thị sẽ không cho nhà họ Tô mượn tiền... như vậy Tô thị cũng chỉ có thể phá sản!
Đây không phải là kết quả mà cô muốn!
"Ha ha..." Tô Tiểu Ái cười xấu hổ nhìn Quân Vô Vọng: "Anh hiểu lầm rồi... sao tôi lại không muốn gả cho anh chứ? Anh xem xem, anh anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, lại có quyền thế, anh có thể coi trọng tôi, quả thực là phúc khí mấy đời mà tôi tu luyện được, sao tôi lại không muốn gả cho anh chứ... haha... vừa rồi tôi đột nhiên nghe được câu 'tôi không đồng ý' nên bị hù dọa... bị dọa choáng váng... haha... cho nên... mới làm ra hành động như vậy.”
"Thật sao?" Rất rõ ràng Quân Vô Vọng không tin lời Tô Tiểu Ái.
"Đúng vậy." Tô Tiểu Ái rất nghiêm túc gật đầu: "Anh nhất định phải tin tôi, tôi rất muốn gả cho anh, rất rất muốn.”
"Rất muốn là muốn bằng nào?" Quân Vô Vọng nhàn nhạt hỏi.
...
Khách khứa bên dưới im lặng, cậu chủ Quân... định nói chuyện phiếm với cô dâu ở đó sao?
Cha xứ cũng rất lúng túng nhìn cặp đôi trước mặt, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì!!!
"Rất muốn chính là rất muốn... muốn tới ăn không vô ngủ không yên, anh nhìn xem, tôi đã gầy..." Tô Tiểu Ái nghiêm túc nói.
Quân Vô Vọng liếc mắt nhìn ngực Tô Tiểu Ái, gật đầu, sau đó đưa ra kết luận: "Đúng là rất gầy...”
...
Mẹ nó!
Trong lòng Tô Tiểu Ái có ngàn vạn con ngựa đang gào thét! Vừa rồi anh nhìn ngực cô nói đúng là rất gầy là có ý gì? Là ghét bỏ ngực của cô nhỏ sao? Thật sao? Thật sao?
Mẹ nó! Tốt lắm, nếu ghét bỏ ngực cô nhỏ, vậy buổi tối có chí khí thì đừng có sờ!
Hừ...
Tô Tiểu Ái đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Quân Vô Vọng!
Quân Vô Vọng cảm thấy cô vừa thẹn vừa tức, giống như một cô gái nhỏ, nhưng lại không biết nên làm gì với dáng vẻ đáng yêu của cô, không nhịn được cong khóe miệng một cái!
Anh có thể đoán được, ngày tháng sau khi kết hôn chắc chắn sẽ rất thú vị.
Quân Vô Vọng nhìn cha xứ bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Tôi đồng ý."
Tô Tiểu Ái thở phào nhẹ nhõm! Cha Tô mẹ Tô cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt của họ lúc này không giấu được sự nhẹ nhõm và vui mừng.
Cha xứ hỏi Tô Tiểu Ái: "Cô Tô Tiểu Ái, cô có đồng ý gả cho anh Quân Vô Vọng làm vợ, mặc kệ nghèo khó hay giàu có, mặc kệ khỏe mạnh hay là bệnh tật, bà đều đồng ý chăm sóc anh ấy, bảo vệ anh ấy một đời một kiếp không? Cô đồng ý không?”
Tôi hít sâu một cái, nhìn cha xứ nghiêm túc nói: "Tôi đồng ý.”
"Hiện tại, mời trao nhẫn cho nhau.”
Tô Tiểu Ái và Quân Vô Vọng đeo nhẫn cho nhau.
"Quân Vô Vọng, bây giờ, anh có thể hôn cô dâu của mình rồi." Cha xứ nói.
Quân Vô Vọng nhìn Tô Tiểu Ái, Tô Tiểu Ái hơi đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu, tim đập "thùng thùng" rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi ngực!
Tô Tiểu Ái chưa từng yêu đương, cho nên đây là nụ hôn đầu tiên của cô…
Quân Vô Vọng nhìn Tô Tiểu Ái, trước khi kết hôn, anh đã điều tra rất kỹ về Tô Tiểu Ái, bởi vì cô sạch sẽ, không vướng bất kỳ điều tiếng nào, nên anh mới chọn cô trong số rất nhiều cô chủ danh giá.
Khuôn mặt tuấn tú của Quân Vô Vọng từ từ phóng đại rõ rệt trước mắt Tô Tiểu Ái, Tô Tiểu Ái mở to mắt… tâm trí cô không thể kiểm soát, liên tục bay nhảy không ngừng, cảm giác như có hàng nghìn suy nghĩ đan xen trong đầu!
Cuối cùng… đôi môi mỏng hơi lạnh lẽo chạm nhẹ vào môi Tô Tiểu Ái! Cảm giác rất mềm mại, nhưng chỉ trong nháy mắt, cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo đó đã biến mất không dấu vết!
Tô Tiểu Ái chớp chớp mắt, nhìn Quân Vô Vọng, trong lòng… thất vọng không nói nên lời, cảm giác như mọi thứ đều không như cô mong đợi.
/140
|