Cha xứ cười hiền lành mà hữu ái nhìn Tô Tiểu Ái và Quân Vô Vọng, cầm một quyển sổ nhỏ, bắt đầu đọc một số thứ mà mọi người đều nghe không hiểu!
Sau khi đọc xong những lời đó, thì bắt đầu vào màn chính!
"Anh Quân Vô Vọng, xin hỏi anh có bằng lòng lấy cô Tô Tiểu Ái làm vợ không? Mặc kệ nghèo khó hay giàu có, mặc kệ khỏe mạnh hay là bệnh tật, anh đều nguyện ý bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy một đời một kiếp không? Anh đồng ý không?" Cha xứ hỏi Quân Vô Vọng.
Tô Tiểu Ái rất khẩn trương nhìn Quân Vô Vọng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh mà không chớp mắt, trong mắt các khách khứa, Tô Tiểu Ái là đang lo lắng Quân Vô Vọng nói "không muốn", dù sao thì tình huống với nhà họ Tô bây giờ, nếu Quân Vô Vọng nói không muốn, vậy Tô thị cũng chỉ có tuyên bố phá sản!
Thật ra tất cả mọi người đều hiểu lầm Tô Tiểu Ái rồi, trong lòng cô còn đang hò hét: Nói không đi, xin anh nói không đó, quý xuống cầu xin anh có được không...
Đôi môi mỏng màu hồng nhạt vẫn luôn mím chặt của Quân Vô Vọng từ từ mở ra... trái tim Tô Tiểu Ái căng thẳng sắp nhảy ra khỏi ngực rồi.
"Tôi không đồng ý." Một giọng nói giòn tan vang lên.
...
"Oh yeah!" Tô Tiểu Ái kích động hoan hô một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp là sự hưng phấn cùng vui vẻ khó có thể che giấu.
...
Quân Vô Vọng lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng như dao găm bay "vèo vèo" về phía cô...
Yên tĩnh!
Yên tĩnh!
Ánh mắt khách mời phía dưới kinh ngạc nhìn cậu bé nói "tôi không đồng ý" kia dừng lại một lúc, sau đó di chuyển về phía cô dâu với vẻ mặt hưng đang phấn hoan hô...
Một người là con trai của cậu chủ Quân, một người là vợ của cậu chủ Quân... Một người nói tôi không đồng ý, một người nghe thấy thì hưng phấn hoan hô...
Cậu chủ Quân... xem ra, hôn lễ này, cũng chỉ có một mình anh muốn!
Đáy mắt Quân Vô Vọng chứa đầy hàn băng nhìn Tô Tiểu Ái... Tô Tiểu Ái sửng sốt một chút, sau đó trong nháy mắt phản ứng lại, câu "tôi không đồng ý" vừa rồi hình như không phải do Quân Vô Vọng nói, mà là một giọng nói trẻ con non nớt từ phía sau anh nói!
Tô Tiểu Ái khiếp sợ quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt đầy ác ý và chán ghét của Quân Tử Yến.
Tô Tiểu Ái biết rõ, cậu bé này là con trai của Quân Vô Vọng và người vợ trước của anh. Bây giờ nhìn vào ánh mắt của cậu bé, rõ ràng là cậu không thích cô chút nào!
Cũng đúng thôi, trong suy nghĩ của trẻ con, mẹ kế luôn là người ác độc! Họ nghĩ mẹ kế sẽ đánh đập, mắng mỏ, thậm chí không cho họ ăn uống, không cho họ quần áo...
Tô Tiểu Ái cau mày nhìn Quân Tử Yến một cái.
Nhưng bạn nhỏ Quân Tử Yến không thèm bỏ qua, ngẩng cao cằm lên, khiêu khích nhìn cô như thể đang thách thức. Cô tức giận đến mức suýt muốn giơ tay đánh mông cậu bé!
"Cô không muốn gả cho tôi?" Quân Vô Vọng nhìn Tô Tiểu Ái lạnh lùng hỏi: "Tôi cũng không phải người thích ép buộc, nếu thật sự không muốn gả cho tôi, vậy thì không gả nữa!”
Không gả?
Tô Tiểu Ái kinh ngạc nhìn Quân Vô Vọng, không dám tin vào mắt mình. Cô nhìn Quân Vô Vọng lúc này lạnh lùng như băng, tự hỏi liệu lời anh nói có phải là sự thật không? Nếu cô không muốn kết hôn, anh thật sự sẽ không ép cô sao?
Trái tim Tô Chi Diệc và Hà Mỹ Vân đang ngồi dưới lễ đường như chìm xuống đáy cốc. Xem ra... Tiểu Ái đã chọc giận Quân Vô Vọng, trước mặt nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy, cô lại tỏ vẻ không muốn gả cho cậu chủ Quân, điều này khiến Quân Vô Vọng thật sự tức giận. Mà Tô thị của họ... xem ra khó thoát khỏi vận mệnh phá sản rồi.
Tô Tiểu Ái đột nhiên nghĩ đến Tô thị… không, không phải cô đã quyết định rồi sao? Không thể nào bây giờ lại hối hận. Một khi cô không gả cho Quân Vô Vọng, thì Quân thị sẽ không cho nhà họ Tô mượn tiền nữa... Như vậy, Tô thị đương nhiên chỉ còn con đường phá sản!
/140
|