Chương 2: Cô ta thế nào rồi?
Mắt Mộ Sơ Tình lóe lên, thu hồi ánh mắt, từ từ nhắm mắt lại.
Cửa phòng chợt bị đẩy ra, giây tiếp theo, ánh đèn trắng sáng trong phòng sáng trưng.
Mộ Sơ Tình từ từ mở mắt ra, đợi cho mắt thích ứng với tia sáng chói mắt, rồi cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa.
Bóng người thon dài thẳng đứng, trên mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm lại đủ để làm đóng băng không khí trong phòng.
“A Thần, anh về rồi!” Mộ Sơ Tình mặt không cảm xúc lên tiếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Thịnh Dục Thần nhìn chằm chằm người phụ nữ yên lặng ngồi trên cái giường trong phòng ngủ, khuôn mặt đã từng xinh đẹp động lòng người hiện giờ lại rất gầy ốm, trên khuôn mặt nhỏ như bàn tay to trắng bệch, bờ vai gầy gò tự như còn đơn bạc hơn mấy ngày trước.
Sự tàn ác trong mắt anh không tự giác mà giảm bớt đi, nhưng sau khi nhìn thấy khóe môi Mộ Sơ Tình hơi cong lên, thì anh lại bừng bừng nổi giận.
Anh di chuyển cái chân thon dài, từ từ bước tới cạnh giường, mắt đen dài hẹp khóa chặt khuôn mặt của cô. Con ngươi màu đen như cái đầm sâu không thấy đáy, chỉ một ánh mắt đã đủ chìm sâu bên trong.
Mộ Sơ Tình và anh đối mắt, rất nhanh liền thu ánh mắt về, cúi đầu nhìn bông hoa màu đỏ tươi trên cái chăn, chậm rãi lên tiếng:
“Thường Sở thế nào rồi?”
Một câu nói khiến đôi mắt của Thịnh Dục Thần nháy mắt trở nên đỏ như máu. “Cô còn không biết ngại mà nhắc tới Thường Sở?”
Anh rống lên, giọng nói lại làm cho lỗ tai Mộ Sơ Tình phát đau.
“...”
Mộ Sơ Tình nghiêng đầu nhìn anh, lại bị hai tờ giấy đập lên mặt, giấy nhẹ bay tản ra trên cái chăn trước mặt cô.
Mộ Sơ Tình cầm lên xem, là thỏa thuận ly hôn.
Cô cong khóe môi, xem ra hai người đã nghĩ giống nhau.
Cô nhìn lướt qua các điều khoản, mím môi cười, cho dù Thịnh Dục Thần có hận cô thế nào, về chuyện ly hôn này, anh vẫn không muốn làm cô uất ức.
Nhà, xe, tiền đều có, hơn nữa còn không ít.
Thỏa thuận cực kỳ đơn giản, vậy một bản còn lại là gì?
Mộ Sơ Tình cầm lên, chỉ nhìn một cái, trên mặt cô càng trắng bệch hơn.
“Thỏa thuận hiến tặng tử cung”!
Mộ Sơ Tình từ từ xem hết điều khoản trên thỏa thuận, cô ngẩng đầu, đôi môi run rẩy, nửa ngày mới nói được một câu. “Đây là cái gì?”
Thịnh Dục Thần nhìn sắc mặt Mộ Sơ Tình, yết hầu nhẹ nhàng lăn động, bước tới cạnh giường, đưa lưng về phía Mộ Sơ Tình.
Lúc lâu sau, lời nói lạnh lẽo vô tình vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh.
“Con của Thường Sở mất rồi, tử cung bị tổn thương nghiêm trọng nên đã phẫu thuật cắt bỏ. Sơ TÌnh, lần này là cô nợ cô ấy!”
Trong phòng ngủ lặng ngắt như tờ, mưa xuân ngoài cửa sổ dường như đã to hơn, lộp bộp đập lên cửa sổ giày vò tim người.
Mộ Sơ Tình bỗng cười thê thảm, tim như dao cứa, đau tới không thể đau hơn. Lời nói vô tình của anh càng giống như một con dao sắc bén, hung hăng, mạnh mẽ đâm lên tim của cô.
“Tôi nợ cô ta? Ha ha ha ha...”
Mộ Sơ Tình cười thê thảm, cô há to miệng thở dốc, tim đau và lạnh lẽo vô biến như đã rút hết dưỡng khí trong máu của cô, giống như ác mộng quấn chặt lấy cô.
Thịnh Dục Thần quay người đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt đen láy kia sâu không thấy đáy lại nhẹ nhàng tỏa ra sự lạnh giá đủ để đóng băng không khí.
“Hai bản thỏa thuận, cô tùy chọn một cái, tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ!”
“Không cần suy nghĩ!”
Mộ Sơ Tình ngước đôi mắt đầy nước mông lung lên, đôi môi trắng bệch run rẩy, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lẽo. Cô cắt ngang lời của Thịnh Dục Thần, trên mặt là sự quyết tuyệt.
Tim Thịnh Dục Thần thắt lại, đôi mắt đen tối lóe lên, sắc mặt vẫn lạnh như băng.
“Chúng ta có thể không cần con cái!”
Mộ Sơ Tình cười, đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm Thịnh Dục Thần.
“Thịnh Dục Thần, anh không có quyền cướp đoạt quyền làm mẹ của tôi, anh có thể không cần con, nhưng tôi không thể!”
Lông mày Thịnh Dục Thần cau lại, giọng nói càng lạnh giá, trầm thấp. “Tôi nói không cần, thì cô có thể làm gì? Tử cung của cô chỉ là lãng phí!”
Mộ Sơ Tình cười khanh khách. “Ai bảo tôi phải sinh với anh?”
/3237
|