Chương 3: Chuộc tội?
Mộ Sơ Tình cười khanh khách. “Ai bảo tôi phải sinh với anh?”
Sắc mặt Thịnh Dục Thần thay đổi, bước vài bước tới gần Mộ Sơ Tình, bóp chặt cổ của Mộ Sơ Tình, mặt nham hiểm nhìn cô.
“Cô nói lại lần nữa?!”
Mộ Sơ Tình cười xán lạn, giơ tay ra gỡ từng ngón tay đang bóp cổ mình của Thịnh Dục Thần xuống.
Xét nát hai bản thỏa thuận Thịnh Dục Thần vứt cho cô, cuối cùng ném lên không trung, mặc cho mảnh vụn rơi xuống khắp nơi trong phòng.
Tay Thịnh Dục Thần rũ xuống, không cầm nổi lòng nắm chặt thành nắm đấm.
Mắt nhìn mảnh vụn cuối cùng rơi xuống đất, Mộ Sơ Tình rút một tờ giấy dưới gối ra, học dáng vẻ vừa rồi của Thịnh Dục Thần, tiêu sái quăng giấy lên người của anh, sau đó nhìn đau đớn ở trên người, đứng dậy khỏi giường.
“Cút, nhà, xe, tiền, tôi không cần gì cả, bao gồm cả anh!”
Thịnh Dục Thần sửng sốt trong nháy mắt, cúi đầu lướt nhìn thỏa thuận ly hôn trên tay, Mộ Sơ Tình đã ký tên trước rồi.
Thịnh Dục Thần nhìn Mộ Sơ Tình đã lấy vali đẩy ra ra cửa phòng ngủ, trong mắt anh hiện lên hoảng hốt, tàn ác, tiến tới kéo chặt lấy cánh tay của Mộ Sơ Tình.
“Cô đi đâu?”
Mộ Sơ Tình hung hăng vung tay của Thịnh Dục Thần ra. “Cút!”
Đau đớn bên trong người Mộ Sơ Tình giống như xé tim xé phổi, nhưng lại không bằng được vạn phần trái tim thủng trăm nghìn lỗ của cô.
Bóng người cao lớn, thon dài bỗng ngẩn ra mấy giây, dường như chưa phản ứng lại, người phụ nữ trước giờ đều dịu ngoan trước mặt này lại bảo anh “cút”?
Đợi lúc anh phản ứng lại, bóng người gầy yếu lảo đảo của Mộ Sơ Tình vừa ra khỏi thang máy, bước ra ngoài cửa biệt thự.
“Bà chủ?”
Một hàng vệ sĩ mặc đồ vest đen đồng nhất thân hình cao lớn đứng ở cửa, đồng loạt cúi người với Mộ Sơ Tình, Tả Dực dẫn đầu bước về phía cô, thấy cô nhấc vali trong tay, hơi nghi ngờ.
“Tả Dực, chặn cô ta lại!”
Thịnh Dục Thần đứng ngoài hành lang tầng ba của biệt thự, dáng người cao ráo ăn trên ngồi trước, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ bày mưu tính kế của bậc đế vương, chỉ là trong mệnh lệnh sơ sài có thêm chút hoảng loạn.
Sắc mặt Mộ Sơ Tình lạnh xuống, nhấc vali vội vã muốn xông ra ngoài cửa. Tả Dực hoàn hồn, Mộ Sơ Tình đã bước ra đến ngoài cửa rồi.
“Mau chặn bà chủ lại!” Tả Dục kinh ngạc, vội vã chỉ huy vệ sĩ.
Hàng vệ sĩ tiến tới chặn đường đi của Mộ Sơ Tình, giọng nói vang vọng đồng nhất vang lên: “Mời bà chủ về phòng!”
“Tránh ra!”
Giọng nói lạnh nhạt của Mộ Sơ Tình rống lên một tiếng, hàng người trước mắt đều có vẻ mặt giống nhau, không đáp lại, cũng không cử động.
Một cơn gió mang theo nước mưa đánh lên người của Mộ Sơ Tình, cả người Mộ Sơ Tình run lên.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, bước này nối tiếp bước kia, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Bước chân như ác quỷ ở sau lưng Mộ Sơ Tình làm cho cả người cô run rẩy, cô không màng tất cả xông vào trong làn mưa to, chịu đựng cơn đau thấu xương truyền tới trên người, liều mạng chạy...
Thế nhưng cuối cùng cô không chống lại được đôi chân thon dài và tốc độ nhanh nhẹn kia của người đàn ông, cơ thể bỗng bị người bế từ phía sau lên, mặc kệ Mộ Sơ Tình có vùng vẫy thế nào, nhưng vẫn không thể giãy khỏi cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông.
Sau đó, cô liền bị Thịnh Dục Thần ném lên trên cái giường phòng ngủ tầng ba.
Ngay sau đó, Thịnh Dục Thần đè nặng người xuống, anh căm tức thở dốc, đôi mắt đỏ như máu, cái tay to mạnh mẽ bóp chặt cổ của cô, giọng nói cực kỳ khủng bố.
“Cô muốn làm gì? Cô muốn đi đâu? Mộ Sơ Tình, gây ra họa rồi muốn cứ vậy mà đi, cô nghĩ cũng thật thoải mái...”
/3237
|