Chương 26: Trong lòng rất khinh thường cô
Nghĩ đến giữa hai bọn họ có xảy ra chút chuyện mà cô ta không biết, trong lòng Sở Thiên Tâm liền thấy khó chịu.
Cho dù hiện tại Hạ Tinh Hà không phải là đối thủ của cô ta, nhưng cô ta vẫn cảm thấy bất an và căm hận.
Hạ Tinh Hà đã lựa chọn rời đi rồi, sao không biến đi xa một chút!
Tại sao Hạ Tinh Hà lại cứ hết lần này tới lần khác nhằm vo lúc cô ta và Tịch Mục Bạch kết hôn thì xuất hiện?
Tốt nhất là Hạ Tinh Hà đừng cản đường cô ta, nếu không Sở Thiên Tâm nhất định sẽ không khách khí nữa.
Nhưng rất nhanh sau đó, Sở Thiên Tâm liền phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.
Hạ Tinh Hà sống ở chỗ này, thật đúng là… không khác gì ăn mày.
Đời này Sở Thiên Tâm chưa từng thấy qua nơi này rách nát như vậy.
Vừa bẩn vừa bừa bộn, khắp nơi còn bốc lên mùi hôi thối.
Các hộ dân xung quanh đều là thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội.
Nghĩ tới Hạ Tinh Hà vẫn luôn sống ở chỗ này, trong lòng Sở Thiên Tâm liền trở nên vui vẻ vô cùng. Nếu như không phải đang đi cùng Tịch Mục Bạch, có đánh chết cô ta cũng không bao giờ đi tới mấy chỗ như này.
Nhưng lát nữa khoe khoang một chút ở trước mặt Hạ Tinh Hà cũng được.
Sở Thiên Tâm nắm chặt tay Tịch Mục Bạch, còn giả vờ làm bộ thương cảm: “Mục Bạch, nơi này là nơi Tinh Hà ở sao? Cô ấy sao có thể ở đây chứ? Nếu là em, có đánh chết em cũng phải đi kiếm tiền chứ nhất định không thể sống ở chỗ này được.”
Ý của cô ta là, Hạ Tinh Hà chìm đắm trong trụy lạc mới chấp nhận ở chỗ như thế này.
Mà như này có nghĩa là Hạ Tinh Hà thực sự kém cỏi, không phải là đối thủ của cô ta, trong lòng Sở Thiên Tâm có chút coi thường cô.
Uổng công lúc nãy cô ta còn kiêng dè Hạ Tinh Hà, quả thực là cô ta đã quá đề cao Hạ Tinh Hà rồi.
Lông mày Tịch Mục Bạch hơi nhíu lại, anh không ngờ Hạ Tinh Hà lại sống ở nơi như thế này.
Xem ra khoản tiền kia, nhất định phải đưa cho cô. Cô không muốn cũng phải cho!
Trên đường đi Tịch Mục Bạch không nói gì, yên tĩnh đi theo Thường An đang dẫn đường phía trước, chẳng mấy chốc liền tới cổng nhà họ Hạ.
“Tổng giám đốc, cô Hạ ở chỗ này.” Thường An kính cẩn nói.
Tịch Mục Bạch bảo: “Gõ cửa đi.”
“Vâng.” Thường An đưa tay lễ phép gõ của một cái, nhưng hồi lâu chẳng thấy ai trả lời.
Sở Thiên Tâm thực không muốn ở chỗ này thêm nữa, cô ta mất kiên nhẫn nói: “ Mục Bạch, chắc là không có ai ở nhà. Anh muốn đưa cho cô ấy cái gì thì lần sau cho người mang tới là được.”
“Mấy người tìm ai:” Bỗng nhiên lúc này có một người đàn ông ở nhà bên cạnh bước ra hỏi thăm.
Thường An nhìn sang, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, người nhà họ Hạ đi đâu rồi, sao lại không có ai ở nhà?”
“Mấy người tìm họ à? Xảy ra chuyện rồi, chắc là hiện giờ họ đang ở trong bệnh viện.”
Tịch Mục Bạch sững người, hắng giọng hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại ở bệnh viện?”
Thế rồi người kia kể hết lại mọi chuyện cho bọn họ nghe.
Tịch Mục Bạch không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như thế. Hạ Thành Võ sức khỏe vốn không tốt, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nhà họ lại nghèo như vậy, chắc chắn là không đủ tiền thuốc men.
Vừa hay bây giờ tới đưa phí nuôi dưỡng cho Hạ Tinh Hà, chắc hẳn cô sẽ không từ chối.
Tịch Mục Bạch lập tức đi tới bệnh viện, Sở Thiên Tâm lần này không nói gì, cũng đi theo.
Tình cảnh lần trước của Hạ Tinh Hà còn rõ mồn một trước mặt.
Lúc đó Hạ Tinh Hà thấy được Sở Thiên Tâm và Tịch Mục Bạch liền tự ti xoay người bỏ chạy. Bộ dạng hốt hoảng ấy cô ta còn nhớ rất rõ.
Mỗi lần nhớ lại, trong lòng cô ta sẽ không nhịn được đắc ý cùng với vui sướng.
Bây giờ Hạ Tinh Hà nghèo khó chán nản, lại còn không có tiền chữa bệnh, chắc hẳn sẽ càng thêm chật vật đáng thương, càng không muốn nhìn thấy bọn họ.
Nếu như bọn họ tới cho cô tiền, Hạ Tinh Hà nhất định sẽ cảm thấy là của bố thí, trong lòng sẽ càng khó chịu hơn.
…….
/994
|