ÔNG XÃ ĐẠI NHÂN RẤT VÔ LẠI

Chương 2: chương 1.2

/4


Chương 1: (2)

Đồng Tử Lâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, cũng không sợ ánh mắt cảnh cáo của Đan Triết Điển, "Em gái à, em quên rồi sao? Lúc học ở trường cấp 3, cậu ta học cùng trường chúng ta, cùng lớp với chị. . . . . ."

"Thật sao?" Đồng Tử Tuyền cúi đầu, nhìn mủi chân, cố gắng hồi tưởng, lại không nhớ nổi bất kỳ chuyện gì liên quan đến Đan Triết Điển.

Đan Triết Điển đến nháy mắt cũng không có, giống như không hề để tâm, nhưng trong lúc lơ đãng tay anh đã nắm thành quyền.

Đồng Tử Lâm không có bỏ qua những hành động này, cười trộm một tiếng, "Em gái, không cần nghĩ nữa, cậu ta cũng không phải là người quan trọng gì."

Câu nói này làm Đồng Tử Tuyền rất lúng túng, "Chị hai, chị đừng nói như vậy." Chị hai luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, có chuyện là nói thẳng.

Ánh mắt của Đan Triết Điển càng lạnh lẽo hơn, anh quay đầu, khẽ nghiêng mặt sang một bên, không để cho người khác nhìn ra tâm tình của mình.

"Đi thôi, chị mang về cho em rất nhiều tặng, em đến phòng chị đi." Đồng Tử Lâm lôi kéo Đồng Tử Tuyền đi đến phòng của mình.

Lúc lướt qua Đan Triết Điển, Đồng Tử Tuyền nhìn anh một cái tỏ ý xin lỗi.

Đan Triết Điển mặt không thay đổi nhìn họ rời đi, rất lâu trước kia, anh đã biết,  trong cuộc đời của cô, anh không phải là một người quan trọng rồi.

Lúc Đan Triết Điển học cao trung, lần đầu tiên anh nhìn thấy Đồng Tử Tuyền, anh là một học sinh "Không làm việc đàng hoàng", việc vui vẻ duy nhất chính là đi võ quán luyện võ. Dáng dấp của anh rất mạnh mẽ, bài tập lại không tốt, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy anh thì không khỏi nghĩ anh là côn đồ.

Gia đình anh mở võ quán, nên vóc dáng của anh được tập luyện cao lớn rắn chắc, vẫn còn ở thời kỳ trưởng thành các nữ sinh nhìn thấy anh thì nửa xấu hổ, nửa tò mò.

Anh cũng không phải là một học sinh học tập giỏi, mỗi lần thi đều xếp hạng gần cuối, anh chỉ giỏi về những môn có liên quan đến vận động như là bóng rổ, chạy bộ, nên anh sẽ không bao giờ giống như những học sinh giỏi kia.

Bình thường đầu tiên gặp anh, chỉ cảm thấy anh là một người tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, nhưng anh không phải, anh chỉ là không muốn dùng não thôi, cho đến khi gặp Đồng Tử Tuyền, anh rốt cuộc cũng vận dụng đầu óc.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, mái tóc đen nhánh thẳng xõa qua vai, tóc mái ngang trán gọn gàng, chiều dài vừa vặn, lộ ra mày đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho anh cảm thấy cô rất rụt rè. Cô với cô bạn ác nữ cùng lớp của anh Đồng Tử Lâm    cùng nhau vào trường, cô sợ hãi rụt rè nấp sau lưng Đồng Tử Lâm, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.

Khi gặp anh, cô cũng cười, nụ cười thật ngọt ngào, đột nhiên, khung cảnh bị cắt ngang khi thấy Đồng Tử Lâm đến và nói: "Tử Tuyền, đừng…với ai cũng cười khúc khích như vậy."

Thì ra cô ấy tên là Đồng Tử Tuyền, em gái của ác nữ.

Em gái của ác nữ lại là một thiên sứ. . . . . . Anh kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy mình liên tưởng quá phong phú, cái gì mà thiên sứ, cũng chỉ đúng là một nữ sinh thôi.

Nữ sinh nhỏ tuổi, không hiểu việc đời, đều là thiên sứ ngây thơ, có thể theo tuổi tác trưởng thành, sẽ biến thành một ác ma, giống như em gái của anh đấy, bây giờ đã không còn thấy chút đáng yêu nào khi còn bé nữa.

Qua một thời gian, anh cũng đã quên cô bé mình đã từng ngợi ca là thiên sứ, lần nữa nghe được là lúc anh đang giải phóng bàng quang.

Toilet là nơi sinh ra mọi tin bát quái, mọi người đều nghĩ rằng chỉ có nữ sinh mới lắm mồm, thật ra thì nam sinh cũng thích tám chuyện không kém. 
Anh đứng một bên, vừa nghe bên cạnh có người giảng đạo: "Này, cậu có nghe nói hay không?"

"Cái gì?"

"Thì ra là tai em gái của Đồng Tử Lâm có vấn đề."

"Hả? Cậu nói là. . . . . . Người điếc?"

"Cũng không có thảm như vậy, hình như có một bên không nghe được."

"Thật đáng thương, dáng dấp xinh đẹp như vậy."

"Làm sao cậu biết?"

"Em trai tớ cùng cùng lớp với cô bé, vừa rồi khóa bơi lội truyền ra."

"A."

Đan Triết Điển mặt không thay đổi, nghiêm túc, kéo khóa, xoay người vô ý  liếc bọn họ một cái, rửa tay, đi ra ngoài.

"Cậu ta. . . . . . Cậu ta tại sao lại ở chỗ này?"

"Làm sao tớ biết, ai da! Tớ không tiểu được rồi !"

Thì ra là tai của cô có vấn đề, không trách được nữ sinh toàn trường đều muốn cột tóc, chỉ có cô là để buông xuống , anh còn tưởng rằng là do Đồng gia, cho nên có thể là đặc biệt, cô. . . . . .

"A Triết, đang suy nghĩ gì đấy?" Một người con trai tay choàng qua vai anh.

Đan Triết Điển liếc anh một cái, buồn bực không lên tiếng.

"Cậu bị rối loạn thần kinh à." Hắc Nhược Hoành không chịu nổi  liếc anh một cái, thật sự không biết người bạn này tại sao luôn luôn bình tĩnh như vậy.

"Sao không cậu ở cùng với ác nữ?"

Rống!Bảo sao không nói lời nào, vừa nói, liền hung hăng đâm vào xương sườn của anh.

"Anh em tốt, cũng không cần nói đến cô ấy!" Nhớ tới cô gái kia Hắc Nhược Hoành vừa yêu vừa hận.

Hắc Nhược Hoành tưởng rằng cậu ta còn nói cái gì nữa, nhưng phát hiện ánh mắt Đan Triết Điển dừng lại ở phòng học lầu ba, "Nhìn cái gì?"

Một mình cô ấy ngồi tại chỗ, cầm bút máy lả tả vẽ trên giấy, cô ấy đang vẽ cái gì?

"Này!" Hắc Nhược Hoành ghé vào tai anh kêu một tiếng.

Cậu ta giọng lớn khiến cho bạn học trong phòng chú ý, mà Đồng Tử Tuyền còn vẫn còn chuyên tâm vẽ trên giấy, cô ấy. . . . . . Không có nghe thấy âm thanh quỷ kêu của A Hoành sao?

Bên tai cô có một vật nổi lên, tai bên kia lại không có. . . . . . 
"Đi thôi, bị muộn giờ học rồi!" Hắc Nhược Hoành tay chân vụng về kéo Đan Triết Điển, đi tới phòng học của bọn họ.

Là bởi vì tò mò, anh nghĩ như thế mới giải thích được hành động của mình vào giờ phút này. 

Đan Triết Điển âm thầm đi theo sau Đồng Tử Tuyền, và theo cô trên con đường mòn trong khuôn viên trường, anh biết, cô phải về nhà, đến cổng trường học, sẽ có một chiếc xe màu đen chờ cô.

Vóc dáng cô không cao lắm, nếu như đứng ở bên cạnh anh, có lẽ cũng chỉ đến vai anh, rất là nhỏ nhắn, mắt Đan Triết Điển nhìn chăm chăm vào cô, một bên cây hoa anh đào cánh hoa theo gió dính vào quần của cô, cô không có chút cảm giác nào,vẫn đắm chìm trong thế giới an tĩnh của mình.

Đan Triết Điển vẫn đi theo cô, cho đến khi cô lên xe, Mercedes- Benz rời đi, anh  xoay người đi, ác nữ Đồng Tử Lâm vừa vặn đứng ở trước mặt anh, gương mặt hung ác.

Đan Triết Điển vốn tưởng rằng cô ta cùng Đồng Tử Tuyền ngồi chung xe đi, nhìn cô ta bỗng nhiên xuất hiện, cũng không coi là quan trọng, trực tiếp lướt qua cô nàng.

"Này, Đan Triết Điển, sẽ không phải là cậu thích em gái tôi chứ?" Đồng Tử Lâm hung tợn nói, giống như gà mẹ bảo vệ gà con.

Đan Triết Điển không trả lời, đi ra khỏi cổng trường, để lại Đồng Tử Lâm giận đến giơ chân.

Không bao lâu, Đồng Tử Tuyền liền bị đưa ra nước.

Cho đến hôm nay, hôm đó cảnh tượng lại một lần nữa tái diễn.

"Đan Triết Điển, không ngờ nha, đã lâu như vậy, tôi còn gặp được người bạn cũ này." Trải qua thời gian thử thách, Đồng Tử Lâm quyết định tiên lễ hậu binh.
(Tiên lễ hậu binh: Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến vũ lực)
Đan Triết Điển không biết đã nói gì với ác nữ.
Sự nhẫn nại tốt đẹp của cô bị ném đi, "Này, Đan Triết Điển, đừng có mà đánh chủ ý lên em gái tôi đấy!"

Giống như trầm mặc, Đan Triết Điển mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

"Tôi nói anh đó. . . . . ." Đồng Tử Lâm chính là ghét Đan Triết Điển, ai bảo anh ta là bạn tốt của tên khốn Hắc Nhược Hoành kia.

"Chị hai." Giọng nói ngọt ngào của Đồng Tử Tuyền truyền tới.

Mẫu Dạ Xoa trong nháy mắt lại biến thành nhị tiểu thư đoan trang, "em gái, thế nào?"

"Hình như em vừa mới nghe chị nói cái gì?" Vừa mới ăn xong cơm tối, Đồng Tử Tuyền không có chuyện gì làm, vì vậy ở trong biệt thự  lớn như vậy đi lại tản bộ.

Mà Đan Triết Điển này lại không có theo bên bảo vệ, ngược lại đi theo bên cạnh chị hai, cô thật không nhịn được tò mò, hỏi lần nữa: "Chị hai, chị với Đan tiên sinh quen lắm sao?" Nếu bọn họ nói là bạn học cùng lớp, hẳn rất thân đi.

Vẻ mặt trang nhã của Đồng Tử Lâm sụp đỗ, "Hừ, còn lâu mới quen!"

Đan Triết Điển vẫn không mở miệng nói chuyện, vừa mở miệng, đã dọa hai cô gái giật mình, họ cũng không nghĩ đến anh sẽ mở miệng, cũng đã quen với sự an tĩnh trầm mặc của anh rồi.

"Tôi với cô ta chỉ là cùng ban lớp mà thôi." Đơn Triết Điển mang theo ánh mắt khác lạ nhìn chăm chú vào cô.

Không biết anh đang mong đợi, Đồng Tử Tuyền khờ dại đáp một tiếng: "À."

Thật đáng tiếc, Đồng Tử Tuyền cũng không có nhớ ra được cái gì, ngược lại bên cạnh Đồng Tử Lâm đột nhiên cười to, "Ha ha. . . . . ." Hả hê liếc mắt nhìn Đơn Triết Điển khó nén thất vọng.

"Chị hai?" Đồng Tử Tuyền hoàn toàn không nắm được tình hình, không biết bọn họ là thế nào.

"Không có việc gì, Tử Tuyền, đi ăn trái cây thôi." Đồng Tử Lâm lôi kéo Đồng Tử Tuyền đi tới phòng khách.

Đi tới một nửa, Đồng Tử Tuyền dừng bước lại, quay đầu nhìn mặt thâm trầm của người đàn ông kia, có ý tốt mời, "Đan tiên sinh, cùng nhau đi đi."

Cả khuôn mặt của Đồng Tử Lâm đều tối lại, Đan Triết  Điển dùng vẻ mặt không hiểu nhìn Đồng Tử Tuyền.

Cô cũng cảm thấy mình mời quá đường đột, lắp bắp nói: "Cái đó, tôi nghĩ, Đan tiên sinh nếu là bạn học của chị, vậy. . . . . . Thì cùng nhau. . . . . ." Không có bao nhiêu năng lực giao tiếp, cũng không có tài ăn nói, Đồng Tử Tuyền nói đứt quãng, luôn cảm giác mình biểu đạt không rõ.

"Được." Nhưng vẫn có người hiểu.

"Này, này!" Đồng Tử Lâm không vui  la ầm lên.

"Chị hai." Đồng Tử Tuyền nhìn Đồng Tử Lâm, trực tiếp nói: " Hôm nay chị thật kỳ quái nha!"

Ở trong mắt Đồng Tử Tuyền, Đồng Tử Lâm là một người hấp tấp, có cái gì thì nói cái đó, nhưng cô là người ứng xử cực kỳ khôn khéo, cũng sẽ không làm ra chuyện thất lễ, nhưng hôm nay chị hai thật kỳ quái.

(Tiếp)

Lời kháng nghị không nói ra miệng, dù sao cũng không thể ở trước mặt em gái mình không giữ hình tượng một chị gái tốt được, Đồng Tử Lâm lắc đầu một cái, "Không có việc gì ..., đi ăn trái cây thôi." Quay đầu, hướng về phía Đan Triết Điển lạnh nhạt nói: "Đan Triết Điển, cậu cũng đi đi."

Mặc dù Đồng Tử Tuyền đối với bộ dạng vô lễ của chị hai có chút không hiểu, nhưng tối thiểu chị hai cũng không có làm cho anh ta thêm khó chịu.

Đan Triết Điển không thèm để ý đến thái độ của Đồng Tử Lâm, nghe vậy liền theo chân các cô.

Không khí giữa ba người có chút kỳ quái, Đồng Tử Tuyền lại không có cảm giác được sự quái dị giữa bọn họ, ngược lại rất vui vẻ, giống như một con chim sẻ nhỏ, ríu rít nói chuyện không ngừng: "Chị hai, chị về, em rất vui, lâu rồi em không có gặp chị với chị cả."

"Chị cả nhất định là bị cha buộc dây vào thắt lưng rồi, kéo chị ấy đi khắp nơi để  gặp mọi người, nói chuyện làm ăn." Đồng Tử Lâm hài hước nói.

Đồng Tử Tuyền lập tức bị cách ví von thú vị này làm cho tức cười, "Chị hai thật là xấu, nói ba như vậy."

Ở giữa đề tài của hai chị em, Đan Triết Điển không hiểu, chỉ lẳng lặng ăn trái cây, lắng nghe các cônói chuyện, mắt không dấu vết mà nhìn Đồng Tử Tuyền cười đến rạng rỡ.

Một bóng người chặn ánh mắt Đan Triết Điển lại, là Đồng Tử Lâm, Đan Triết Điển khẽ động thân thể, dời đến ghế sa lon bên kia.

Mà Đồng Tử Lâm không thể nào nhìn qua Đồng Tử Tuyền, chỉ có thể cố gắng nói chuyện, hấp dẫn lực chú ý của Đồng Tử Tuyền, nhưng không biết, Đơn Triết Điển rất thích lẳng lặng nhìn cô cười như vậy.

Đồng Tử Tuyền so với hồi cấp ba, vẫn không có thay đổi gì, vẫn như cũ thanh thuần động lòng người, cả nụ cười ngây thơ kia cũng chưa từng dính dáng tới thế tục.

Ba chị em Đồng gia, Đồng Tử Tuyền không khôn khéo như chị cả Đồng Tử Du cũng không xinh đẹp như chị hai Đồng Tử Lâm, nhưng cô hơn hẳn một phần  thanh nhã.

"Đan Triết Điển, tôi muốn cùng em gái tôi trở về phòng ngủ, cậu cũng trở về phòng khách đi."

Đồng Tử Lâm chính là không thích Đan Triết Điển, cảm giác người đàn ông này quá thâm trầm, cùng em gái khả ái của mình tuyệt đối không hợp, hơn nữa anh ta còn là bạn thân của Hắc Nhược Hoành, bạn tốt của tên côn đồ kia thì có cái gì tốt đẹp chứ!

Đan Triết Điển đứng dậy gật đầu một cái, đưa mắt nhìn họ trở về phòng, rồi mới trở về phòng khách.


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status