ÔNG XÃ ĐẠI NHÂN RẤT VÔ LẠI

Chương 3: chương 2.1

/4


Chương 2: (1)
     
Đan Triết Điển nhanh chóng vọt vào tắm, mở máy vi tính ra, kết nối với chat webcam.

"A Triết, trễ như thế này còn tìm tôi?" Màn hình máy tính bên kia là một người đàn ông đẹp trai.

"Ác nữ ở Đồng gia." Đan Triết Điển sảng khoái ném ra một câu như vậy.

Vốn giọng nam lười biếng, lập tức trở nên tràn đầy năng lượng: "Tử Lâm ở Đồng gia?"

Đáng chết! Lúc trước anh còn nhận được thông tin cô ở Paris, ngựa không ngừng vó câu chạy tới Paris, kết quả lại bị lừa một phe.

"Ừ." Đan Triết Điển chỉ phát ra một âm tiết đơn giản.

"Làm sao cậu biết?" Trên mặt Hắc Nhược Hoành viết đầy tò mò.

Đan Triết Điển không trả lời.

"Cậu làm một lão bản của công ty bảo an lại không làm, lại chạy đi làm thám tử tư rồi hả ?"

Vật họp theo loài, thích ác nữ là ác nam, đồng dạng là nhanh mồm nhanh miệng, làm cho người ta không chống đỡ được, Đan Triết Điển một chút kích động cũng không có, chỉ nói một tiếng: "Xuống."

Tốc độ nhanh ngay cả Hắc Nhược Hoành cũng còn phản ứng không kịp, chờ anh phản ứng kịp, anh mới chậm rãi nói: "Quả nhiên là anh em tốt." Trước tiên bên trong báo cho anh, "Ha ha, Đồng Tử Lâm, xem em chạy trốn nơi đâu!"

Hoàn thành xong "Đại sự" Đan Triết Điển rốt cuộc có thể an tâm ngủ một giấc, nhưng mới tựa đầu lên gối không lâu, anh ngủ không sâu, anh đã lập tức bị tiếng thét chói tai đánh thức, nhanh chóng bò dậy, không do dự xông tới. 

Đó là âm thanh của Đồng Tử Lâm, mà đêm nay Đồng Tử Tuyền cùng ngủ chung cô, đây chính là nói Đồng Tử Tuyền đang gặp nguy hiểm.

Ngay cửa anh cũng không gõ, Đan Triết Điển liền vọt thẳng vào trong, nhưng vừa mở cửa thì nhìn thấy Đồng Tử Lâm cùng Đồng Tử Tuyền hai người dù bận vẫn ung dung đợi ở trong chăn, bất đồng chính là nét mặt của hai chị em, Đồng Tử Lâm bộ dáng "Chỉnh ngươi, ta rất vui vẻ"  , mà Đồng Tử Tuyền thì xấu hổ cúi đầu.

"Cậu tới thật là nhanh, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc." Đồng Tử Lâm cợt nhã chu môi huýt sáo một tiếng.

Một bên Đồng Tử Tuyền nghe được, càng thêm ngượng ngùng, cô không biết chị hai Đan tiên sinh có hiềm khích gì, nói cũng không nói với cô liền kêu lên, hại cô cũng bị dọa giật mình.

Mà sắc mặt Đan Triết Điển giờ phút này đã biến thành Palette rồi, đủ mọi màu sắc, vô cùng đặc sắc.

"Thật xin lỗi, Đan tiên sinh." Tự biết chị hai tùy hứng, Đồng Tử Tuyền mở miệng nói xin lỗi.

Đồng Tử Tuyền không biết chị hai bày trò đùa dai, hai mắt không biết nhìn nơi nào cho phải, người đàn ông ở trước mắt không có mặc quần áo, hạ thân chỉ mặc một cái quần lót, hơn nữa còn là loại quần lót tam giác làm nổi bật tượng trưng phái nam.

Vóc người của anh tốt vô cùng, không có một chút thịt dư, so với những nam người mẫu cô đã thấy trên tạp chí còn tinh tráng cao lớn hơn, kết cấu người giống như bị suối nước cọ rửa mà thành tảng đá, tự nhiên kiên cố, không giống toàn thân thịt béo nông rộng ở trên người đàn ông.

Vóc người của anh làm cho cô nhớ tới mấy tượng đá bên trong  phòng vẽ tranh kia, khi du lịch ở Hy Lạp đã nhìn thấy những tác phẩm điêu khắc này, mạnh mẽ có lực, mỗi một đường cong đều là vẻ đẹp và sức mạnh, mà cô vẫn là lần đầu tiên nhìn một mãnh nam với khoảng cách gần như vậy.

"Khoe dáng đủ chưa?" Đồng Tử Lâm không nhìn thấy mặt Đồng Tử Tuyền, em gái này của cô có phải da mặt quá mỏng hay không?

"Đồng Tử Lâm." Đan Triết Điển cảnh cáo mà kêu tên cô.

Đồng Tử Lâm cánh tay tóc gáy cũng đứng dậy rồi, cô nuốt nước miếng, "Làm gì?"

"Không có chuyện gì không nên kêu loạn." Liếc mắt nhìn gương mặt ửng đỏ Đồng Tử Tuyền, trong ánh mắt của anh thoáng qua tia sáng kỳ dị.

"Hừ hừ!" Lớn gan hừ mấy tiếng, Đồng Tử Lâm căn bản không coi lời anh là lời thật.

Liếc nhìn Đồng Tử Tuyền vẫn cúi đầu, Đan Triết Điển im lặng rời đi.

"Người đã đi rồi, còn đỏ mặt nha." Đồng Tử  Lâm chỉ chỉ em gái không có tiền đồ của mình.

"Chị hai, chị làm thế nhằm vào Đan tiên sinh?"Mặt Đồng Tử Tuyền vẫn còn đỏ ửng, hình ảnh mới vừa rồi vẫn còn dừng lại ở trong đầu của cô.

"Chị nói với em này, cậu ta không phải người tốt, em cách xa cậu ta một chút." Đồng Tử Lâm lấy giọng dạy đứa bé nói.

"Chị hai làm sao biết anh ta không phải người tốt?" em gái Đồng đơn thuần tò mò hỏi.

"Cậu ta. . . . . ." Đồng Tử Lâm không biết phải nói sao, "Dù sao chị là chị hai của em, em phải tin chị là đúng rồi, còn nữa, ba tại sao lại làm vậy, không có việc gì lại tìm vệ sĩ cho em ?"

Đồng Tử Lâm thành công dời lực chú ý của em gái đi, "Chị hai, em cũng không rõ lắm tại sao ba phải tìm vệ sĩ cho em như vậy, còn nói là cận thân bảo vệ."

"Cận thân bảo vệ?" Đồng Tử Lâm bị quá khứ làm cho sợ không nghĩ tốt như vậy, ba làm sao vô duyên vô cớ khẩn trương như vậy , "Em đã hỏi ba?"

"Ừ, em đã hỏi ba, ba chỉ nói muốn bảo vệ em thôi." Đồng Tử Tuyền không có cách nào cự tuyệt ý tốt ba.

Đây không phải là hỏi và không hỏi giống nhau không? Đồng Tử Lâm bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nhỏ của em gái, an ủi: "Không có việc gì, dù sao đều là vì ba lo nghĩ cho chị em chúng ta."

"Ừ, em hiểu mà." Đồng Tử Tuyền hiểu chuyện cười một tiếng.

"Nhưng mà, em phải nhớ giữ khoảng cách với cái tên họ Đan kia đó." Đồng Tử Lâm lẩm bẩm.

"Chị hai." Đồng Tử Tuyền cười, cô thật sự không cảm thấy Đan tiên sinh đối với cô có ý đồ đáng sợ gì!

"Được rồi được rồi, ngủ đi." Đồng Tử Lâm chui vào trong chăn.

"Chị hai ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đối với cô thích là càng ngày càng tăng . . . . . . Đan Triết Điển ngồi ở bờ sông nhìn Đồng Tử Tuyền vẽ tranh, khóe miệng cười như có như không.

Thật ra thì anh vẫn không thế nào hiểu rõ cô, trong trí nhớ của cô, thậm chí không có sự hiện hữu của anh, nhưng anh cũng không tự chủ được nghĩ đến gần cô, khát vọng biết cô đang suy nghĩ gì. Anh với cô cũng không có cơ hội tiếp xúc, chỉ là trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, anh liền nhớ cô, không tự chủ được mà chú ý đến cô.

Anh là một người cho tới bây giờ cũng không hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì, một người đàn ông không thích văn nhân thủy mặc, nhưng không bỏ qua một cuộc triển lãm tranh nào của cô tổ chức ở Đài Bắc, thậm chí còn sẽ chạy ra nước ngoài để xem triển lãm tranh của cô.

Anh xấu hổ thừa nhận, anh vốn cũng không hiểu cô vẽ gì, nội tâm chỉ cảm thấy, là của cô vẽ, vì vậy ngay cả bức tranh cũng nhuộm màu hơi thở của cô, làm hắn không khỏi say mê.

Khi ở trường học, anh ngay cả một câu cũng chưa từng nói với cô, anh cũng không hiểu chính mình, cô tựa như một đóa hoa nhẹ nhàng rơi, chưa đủ nhắc tới, lại chiếm cứ vị trí trong tim anh.

Cậu có phải thích em gái tôi rồi không? Ác nữ hỏi anh như thế.

Nói thật, anh cũng không biết, vì vậy không khỏi muốn bảo vệ cô, muốn cưng chiều cảm giác của cô, có phải là thích hay không? Đáng sợ nhất chính là sau khi cô rời đi, anh còn men theo bước chân của cô, len lén chú ý cô.

Anh là một người ngay thẳng, xứng đáng là đấng mày râu, không có lén lén lút lút vì một người phụ nữ mà nóng ruột nóng gan như vậy, loại tư niệm này cảm giác chính là thích sao?

Nữ chủ nhân Đồng gia qua đời sớm, nam chủ nhân Đồng Phi Vũ một mình chăm sóc ba cô con gái, Đan Triết Điển khi đó còn nghĩ không thông, một người đàn ông như vậy, tại sao phải chủ động tìm tới anh.

Hình ảnh lướt qua, trong đầu Đan Triết Điển hiện lên cảnh tượng hôm đó.

"Đan tiên sinh."

Cho dù đối mặt là một trưởng bối, Đan Triết Điển lòng mang tôn kính, nhưng lời nói cũng không nhiều, gật đầu một cái.

"Tôi muốn ủy thác cậu tự ra tay bảo vệ con gái tôi." Đồng Phi Vũ gọn gàng dứt khoát.

Đan Triết Điển gảy nhẹ một bên lông mày, theo như anh biết, Đồng gia giao thiệp rộng, muốn bảo vệ một người, làm sao sẽ trọng dụng công ty bảo an nho nhỏ này của anh?

Đồng Phi Vũ không giải thích nhiều, chỉ là cứng rắn nói: "Đan tiên sinh, cậu nguyện ý không?"

Đan Triết Điển trầm ngâm chốc lát, "Tại sao?"

Đồng Phi Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, hai mắt nhìn thẳng ông, không chút mảy may sợ hãi nào, ở trên thương trường, dám nhìn ông chằm chằm như cậu ta thật là ít lại càng ít, "Vậy phải hỏi Đan tiên sinh đối với con gái nhà tôi vì sao quan tâm như vậy rồi?"

Cho dù không ở bên cạnh con gái, Đồng Phi Vũ cũng không có bất kỳ sơ sót nào, đối với cuộc sống của các con, ông biết rất rõ.

Đan Triết Điển không có kinh hoảng, ngay từ lúc anh cố ý tiếp xúc những chuyện có liên quan đến Đồng Tử Tuyền thì anh liền phát giác có người theo dõi anh, nhưng không có ác ý, anh nghĩ có lẻ là người của Đồng gia.

Đồng Phi Vũ nhìn anh một cái, mở miệng: "Nếu đã quan tâm con gái tôi như vậy, tại sao không nhận lấy công việc này?"

Đan Triết Điển có chút dao động, Đồng Phi Vũ nói không sai, anh rất động lòng, anh rất muốn biết rõ mọi chuyện của cô, cho dù anh biết tất cả chuyện có liên quan tới cô, nhưng mong muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn và nhiều hơn nữa.

Lòng người trở nên tham lam, anh không cách nào khống chế, anh biết tất cả những gì cô yêu thích, không ngăn được tự mình nghĩ sẽ cùng cô tiến thêm một bước, có lẽ, anh nghĩ, sau khi tiếp xúc với cô, khát vọng đó có lẽ sẽ dần dần biến mất.

"Đan tiên sinh, tôi không phải muốn cậu cam kết gì, mà là tôi tin tưởng cậu sẽ là  người bảo vệ con gái tôi tốt nhất." Đồng Phi Vũ chậm rãi nói.

Quả thật, vì Đồng Tử Tuyền, anh sẽ tận cố gắng lớn nhất bảo vệ cô, "Đồng tiên sinh, tôi muốn biết lý do ông cần vệ sĩ."

Đồng Phi Vũ tán thưởng sự bén nhạy của anh, nói thẳng ra, "Gần đây nội bộ công ty có chút thay đổi, tồn tại nguy hiểm không biết."

Đây cũng là người có tiền thật đáng buồn, tiền bạc, quyền thế nắm trong lòng bàn tay, nhưng cũng đem người thân của mình vào trong nguy hiểm.

"Tôi nghĩ, tôi hiểu rồi."

"Ý của cậu là, cậu sẽ nhận công việc này rồi hả ?" Đồng Phi Vũ nóng lòng xác định.

Đan Triết Điển nghiêm túc gật đầu.

Anh đang nghĩ cái gì?

Ngồi ở bờ sông, vốn là bức tranh phong cảnh trên tờ giấy trắng, một khuôn mặt nghiêm nghị đột nhiên nhảy lên, Đồng Tử Tuyền chú ý tới trong quá khứ anh không nghiêm túc giống như vậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào dòng sông.

Cầm bút vẽ ngang ngang, dọc dọc, Đồng Tử Tuyền không tốn quá nhiều thời gian, liền đem người đàn ông phong tình không giống thường ngày vẽ lên, đợi cô lấy lại tinh thần thì cô mới ngượng ngùng.

Cô chưa từng vẽ người trừ người nhà, cô vẫn lấy phong cảnh làm chủ, cô vẫn cho rằng người không thể kích thích ý nghĩ muốn vẽ của cô, bởi vì cô thấy trên  mặt con người luôn có nhiều cảm xúc tiêu cực, tham lam, ích kỷ, khinh miệt. . . . . . Vấn đề là vì quan điểm của cô sao? Là bởi vì khuyết tật của mình, cho nên cô nhìn người chỉ có thể nhìn những thứ này sao?

Có lẽ vấn đề của cô thật sự đã dẫn đến sự hạn chế trong cách nhìn người của cô, cô cảm thấy giáo viên đầu tiên của cô rất kỳ quái, bà ấy rõ ràng vẽ chân dung cực kỳ tuyệt vời, nhưng chưa bao giờ thấy bà ấy chăm chú vẽ, bà ấy chỉ thích vẽ một chút tượng đá đầu người không có sinh mệnh?

Nhưng cô giáo dạy vỡ lòng cho cô không biết, Đồng Tử Tuyền cảm thấy sợ, khi đem từng sắc mặt đáng sợ vẽ xuống thì cô thấy rất rõ tính cách con người, vì vậy cô hiếm khi vẽ người.

Tại triển lãm tranh của cô, mỗi một bức họa của cô, sẽ chỉ mang lại cảm giác như làn gió xuân ấm áp, khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng lại thiếu một chút sâu sắc. Không thể làm cho người ta rung động, không thể coi là bức tranh tốt theo đúng nghĩa, cô cho là như thế, chỉ là cô không biết loại cảm giác sâu sắc kia, là cái gì?

Mà bây giờ. . . . . . Mặt của Đồng Tử Tuyền càng ngày càng đỏ, cô vẽ một người, một người đàn ông, một ánh mắt sâu xa, vẻ mặt nhu hòa, trên mặt của anh, không có dục vọng, không có những thứ kinh khủng làm cô sợ, nhưng, chỉ cần nhìn vào bức tranh, thậm chí còn có một cảm giác bị phân tâm.

Bên tai đều đỏ, cô ngẩng đầu lên nhìn Đan Triết Điển, không ngờ hai ánh mắt chạm nhau, cô vội vàng cúi đầu, bên tai nghe được tiếng bước chân của anh giẫm trên lá cây.

"Đồng tiểu thư."

"Ừ."

"Thân thể cô không thoải mái sao?" Mặt của cô hồng đến kỳ cục, Đan Triết Điển lộ ra ánh mắt nóng nảy nhìn cô.

"Không có. . . . . . Không có!" Đồng Tử Tuyền lắc đầu.

Nhìn cô một lúc lâu, xác định cô thật sự không có việc gì, ánh mắt của Đan Triết Điển dời đến giấy vẽ trong tay cô, giật mình.

Đồng Tử Tuyền phát giác anh đang trầm mặc, nhìn anh một chút, phát hiện ánh mắt của anh dừng lại ở giấy vẽ của mình, cô đầy khẩn trương, tạo thành một đoàn, làm bộ không có gì phát sinh cả nghiêng đầu sang chỗ khác.

Anh cúi đầu cười cười, "Đồng tiểu thư vẽ là tôi?"

Không phải, mới không phải! Cô còn lâu mới vẽ hắn. . . . . .

"Ừ. . . . . ." Cô cúi thấp đầu ngoan ngoãn thừa nhận, ai bảo vẻ mặt anh ta khi đó hấp dẫn cô như vậy, cô căn bản là khống chế không được tay của mình, mới một cái chớp mắt, mặt của anh đã bị cô vẽ lên giấy.

Đan Triết Điển ngưng mắt nhìn cô khả ái xoáy tóc, dịu dàng nói: "Có thể tặng cho tôi không?"

"Đều. . . . . . Đều bị tôi bóp hư rồi." Đồng Tử Tuyền chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

"Không sao."

Thái độ anh kiên quyết không để cô cự tuyệt, cô ngượng ngùng đem tranh vẽ giao cho anh.

Đan Triết Điển đem bức tranh bị nhàu vuốt phẳng lại, rồi cuốn lên, "Cám ơn." Đây là bức tranh đầu tiên cô cho anh, mặc dù là nửa do anh uy hiếp mà đưa, anh chủ động bỏ qua điểm này.

"Không cần khách khí." Đồng Tử Tuyền thủy chung cúi đầu.

Đan Triết Điển khẽ kéo cự ly giữa bọn họ ra, anh biết, cô không giỏi giao tiếp với người khác, anh mới đến gần một chút, cô đã khẩn trương như vậy.

"Em gái!"

Giữa hai người đang mập mờ tình cảm lập tức bị Đồng Tử Lâm nữ nhân không có mắt này phá vỡ, Đan Triết Điển đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, Đồng Tử Tuyền vẫn còn quá non, đôi má trong trắng lộ hồng tiết lộ cô đang xấu hổ.

"Chị hai." Đồng Tử Tuyền chậm rãi thở ra một hơi, trước khi chị hai còn chưa đến, cô thật khẩn trương muốn chết rồi, nhưng không biết tại sao.

"Các người mới vừa nói cái gì?" Vẻ mặt Đồng Tử Lâm giống như muốn hành hung tiểu tam bạo lực vợ cả.

Đồng Tử Tuyền lúng túng, "Không có gì."


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status