Chương 9.2: Anh ấy có phải là người thật không?
Lăng Chí liếc mắt nhìn người phụ nữ này. Cô ta vốn ỷ lại vào sự cưng chiều của Lăng Chí dành cho mình nên mới dám bước tới. Lúc này, Lăng Chí lại làm vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười cũng cứng đờ, cô ta thấy hơi sợ hãi, đành phải miễn cưỡng rời đi.
Quản lý bước tới: “Cậu cả, phòng riêng đã chuẩn bị xong, cậu có muốn xem thử?”
“Ừ.”
Tiêu Uẩn, Lăng Chí và Vinh Nhất Bồi cùng đi tới căn phòng số 1 trên tầng cao nhất. Phòng này được xây dựng mới lại, tất cả được chuẩn bị vì Tiêu Uẩn. Bên trong phòng cũng được trang trí thiết kế dựa theo sở thích của Tiêu Uẩn. Khi anh rời đi nửa năm, căn phòng này cũng đóng cửa nửa năm.
Một lúc lâu sau, Lăng Chí mới đến nơi này. Anh ta lười biếng nằm dài trên ghế sô pha: “Tôi nói này, vẫn là cậu cả Tiêu đây biết cách hưởng thụ. Mà này, lần này cậu định ở đây bao nhiêu ngày?”
“Chưa quyết định xong.”
“Không phải cậu nói muốn làm bộ phim mới sao? Ở đây chơi còn chưa chán à? Hay là muốn tôi nói, cậu sẽ tới thành phố này quay. Dù gì thì đây cũng là địa bàn của cậu, dễ làm việc hơn. Không thì chuyến đi lần này của cậu tới năm nào tháng nào mới quay trở lại đây?”
Tiêu Uẩn trầm mặc, thở ra một vòng khói thuốc, màu trắng của khói cuồn cuộn quẩn quanh. Lời nói của Lăng Chí khiến anh lại nghĩ tới Úc Nhan: “Tại sao tôi lại có cảm giác, không có tôi trông cậu sống tự do hơn?”
Lời nói này là thật. Khi Tiêu Uẩn ở đây, kiểu gì cũng sẽ luôn áp đảo Lăng Chí. Tiêu Uẩn vừa đi, người có thể khống chế anh ta cũng không có mấy người, đương nhiên là trông thoải mái hơn nhiều.
Lăng Chí: “Cũng vậy thôi!”
Vinh Nhất Bồi nghe vậy, cười hỏi: “Buổi tối, chúng ta tổ chức một trò chơi được không? Cho mấy anh em tụ tập một chút, uống vài ly. Để chúng tôi giúp cậu Tiêu bày tiệc mời khách.”
Tiêu Uẩn không phản đối, Lăng Chí lập tức nói: “Được! Tôi gọi mọi người tới.”
Trong nhóm này có một luật, không tới rạng sáng ngày hôm sau thì tiệc tùng sẽ không kết thúc. Với tư cách là nhân vật chính, đương nhiên Tiêu Uẩn không thể rời đi trước. Đợi sau khi bữa tiệc kết thúc, anh mang một người đầy mùi rượu bia son phấn trở về nhà họ Tiêu thì đã là bốn giờ sáng ngày hôm sau.
Hai người lớn nhà họ Tiêu đã ngủ, dì giúp việc nghe thấy tiếng động nên cũng đi tới nhà bếp nấu canh giải rượu. Tiêu Uẩn vẫn chưa quá say. Anh cởi nơ và áo khác vứt sang một bên, nhìn lên trên lầu: “Cô chủ đâu?”
“Cô chủ đã rời đi từ sáng sớm hôm qua, nói là có việc phải làm. Buổi tối cũng không thấy quay lại”
Tiêu Uẩn cau mày, từ từ bước lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra, cả căn phòng im ắng chìm trong bóng tối. Trên giường được xếp phẳng phiu, không có dấu vết có người đã ngủ. Gương mặt anh lạnh lùng đi, khi dì giúp việc bưng bát canh giải rượu tới, bị anh lạnh lùng quát một tiếng, đuổi đi.
..
Thứ hai vẫn như thường lệ, Úc Nhan lái xe đi làm đến trường Trung học số 4.
Bắt đầu một tuần mới, nhà trường sẽ có nghi thức chào cờ. Úc Nhan mặc một bộ đồng phục công nhân viên chức màu đen, kiểu dáng comple. Nó khiến cô trông không mấy mềm mại, lại càng trông gọn gàng và giỏi giang hơn.
Giữa tiếng hát quốc ca hào hùng, lá cờ đỏ năm ngôi sao được tung bay trong gió. Úc Nhan đứng ngay ngắn trong hàng năm ba, ban hai, cô ngẩng đầu lên chăm chú nhìn lá cờ đỏ từ từ được kéo cao.
Nghi thức kết thúc, các đại biểu đại diện bước lên bục phát biểu.
/449
|