Chương 11.1 Cô đến cùng là sợ cái gì?
Úc Nhan chỉnh lại lớp trang điểm và bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô bất ngờ nhìn thấy Tiêu Uẩn bước ra khỏi phòng bao. Anh k đứng ở cửa, giữa hai ngón tay cầm điếu thuốc đang hút dở, làn khói nhẹ nhàn nhạt từ từ bay lên trên rồi nhanh chóng tan vào trong không khí.
Tiêu Uẩn cùng lúc nhìn thấy Úc Nhan, đôi mắt quay sang nhìn cô một cách lạnh lùng, giống như được ngăn cách bởi một lớp khói, không chân thực.
Trong lòng Úc Nhan thắt lại, cô thu lại ánh mắt một cách rất tự nhiên. Nỗi thất vọng bao năm qua khiến gương mặt cô không đổi sắc, như thể cô vừa nhìn thấy một người lạ đi ngang qua mình.
Anh dường như cũng không biết cô vậy.
Úc Nhan không biết anh đang nghĩ gì, là do cô buồn cười hay tức giận thiếu tầm nhìn, hay căn bản là cô không muốn quan tâm chút nào, cũng không muốn thăm dò hay suy nghĩ gì nữa.
Chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng giống như kim đâm xuyên qua cô vậy.
Khi bước đến cửa phòng riêng số 7, cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong phòng, cách ly mọi thứ với thế giới bên ngoài.
Chu Mẫn tổ chức sinh nhật, khó tránh khỏi uống nhiều hơn một chút, vừa nhìn thấy Úc Nhan trở lại phòng, nhân tiện cầm ly rượu tới nói: "Úc Nhan, tớ kính cậu một ly, từ khi tớ học trung học, nhiều lần cậu đã chiếu cố tớ, cổ vũ tớ, vẫn mỗi ngày đều nghe thấy tiếng càu nhàu của tớ, người mình biết ơn nhất là cậu! Chúng ta cùng uống một ly."
Cô ấy nâng ly rượu lên, thuận tiện cầm lấy một ly đầy rượu màu đỏ đưa cho Úc Nhan. Dư Vấn nhận lấy, nhưng cô cũng đặt xuống, cầm ly nước cam vào chỗ ngồi của mình: "Mình phải lái xe sau, không uống được.”
"Được, tớ quên mất! Vậy thì uống nước trái cây, đều như nhau ..."
Úc Nhan và Chu Mẫn nhấp một ngụm nước cam sau khi cụng ly: "Cậu cũng uống ít một chút, ngày mai còn phải đi làm."
"Yên tâm, mình biết tửu lượng của tớ mà! Hai ly rượu trắng cũng không hạ gục được mình.”
Chu Mẫn cầm ly đi tìm người khác uống, có người chỉ có thể uống một ít nước trái cây vì lái xe không tiện, có người muốn uống một ít vì bận việc, hơn một tiếng sau tiệc vẫn chưa kết thúc.
Lâm Hàng Nghĩa gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán: "Chào anh, đã có người thanh toán tiền cho anh rồi."
Chân mày của Úc Nhan khẽ cau lại nhìn nhân viên phục vụ. Cô nghĩ đến Tiêu Uẩn gần như ngay lập tức, nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, lại bị cô đè nén xuống, có phải là anh hay không phải anh ấy, có liên quan gì tới mình không?
“Thanh toán hóa đơn rồi?” Lâm Hàng Nghĩa kinh ngạc nhìn Chu Mẫn, Chu Mẫn lắc đầu thể hiện rằng mình chưa thanh toán, lại càng không có khả năng biết vị nào tốt bụng đã giúp thanh toán hóa đơn đúng không?
Lâm Hàng Nghĩa hỏi: "Ai đã thanh toán tiền cho chúng ta? Nam nữ? Họ tên gì?"
Nữ nhân viên phục vụ cười lắc đầu: "Xin lỗi, cái này tôi không rõ."
Lâm Hàng Nghĩa lại nhìn người đồng hành bên cạnh: "Không phải các anh thanh toán hoá đơn à?"
Một nhóm người cũng nhìn nhau, không ai trong số họ biết cả. Điều này thật kỳ lạ, ai giúp thanh toán hóa đơn chứ? Hơn nữa, chi phí của buổi tiệc này không nhỏ, ít nhất cũng cũng đến năm con số, vậy mà lại thanh toán quá dễ dàng thế sao? Lâm Hàng Nghĩa và Chu Mẫn suy nghĩ một hồi cũng không đoán ra người đó là ai, thanh toán rồi đi đâu chứ?
"Xin hỏi, còn có chuyện gì cần tôi giúp không?”
Chu Mẫn: "Không có, cảm ơn."
Sau khi ăn bữa cơm chùa khó hiểu này, tâm trạng của Chu Mẫn vô cùng tốt: "Sinh nhật của tôi quả thực là một ngày may mắn mà. Đi nào, chúng ta đi hát nào."
Một nhóm người đi tới cửa khách sạn, Úc Nhan kéo tay Chu Mẫn nói: "Thực xin lỗi Tiểu Mẫn, chị có thể không đi hát được, chị còn chuẩn bị cho bài này mai, hơn nữa lúc này cũng đã rất muộn rồi.”
/449
|