Chương 11.2: Em đến cùng là sợ cái gì?
Chu Mẫn bĩu môi mím miệng ậm ừ: "Thật sự không thể cùng nhau đi sao?"
"Để lần sau đi, mọi người cũng đừng chơi muộn quá, về sớm nghỉ ngơi một chút."
Cô ấy miễn cưỡng đáp lại: "Được rồi, vậy chị cũng chú ý lái xe an toàn.”
"Ừm, mọi người cũng vậy."
...
Chia tay Chu Mẫn và những người khác, Úc Nhan đi lên xe, đèn trong bãi đậu xe rất mờ, cứ cách vài mét lại có một cột đèn, một tia sáng trắng nhỏ từ cột đèn chiếu xuống, kéo dài bóng người, trẻ con cũng có thể trở thành người khổng lồ chiếu trên mặt đất.
Úc Nhan lục túi tìm chìa khóa xe, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Người đàn ông đứng ngược sáng, đường nét trên khuôn mặt anh mờ đi.
Úc Nhan dừng lại một chút, xoay đầu giống như không thấy gì cả, tiếp đấy cô ấn điều khiển từ xa, lập tức mở cửa xe. Người đàn ông lại nhanh hơn cô, gần như cùng lúc cô kéo cửa xe, anh cũng nắm tay cô, một tiếng đóng sầm vang lên, cửa xe lại đóng lại.
Úc Nhan dùng lực rút tay ra, hờ hững hỏi: "Đạo diễn Tiêu, anh đây là đang làm gì vậy?"
Tiêu Uẩn: "Úc Nhan, cô muốn làm loạn đến khi nào?"
"Sau khi ly hôn rồi thì anh sẽ không cần phải lo lắng nữa rồi, bên cạnh cũng yên tĩnh."
Tiêu Uẩn lạnh lùng nói: "Không được, chúng ta nói chuyện đi."
Úc Nhan mỉm cười, thái độ cũng trở lên lạnh nhạt: "Tôi nghĩ rằng chúng ta đã nói chuyện nhiều lần rồi, nhưng lần nào anh cũng chưa từng để ý đến câu hỏi của tôi, chỉ luôn coi tôi thật vô lý. Nếu như anh có thái độ này, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói."
Tiêu Uẩn nói: "Nếu tất tất cả là vì công việc của tôi làm tôi không để ý đến cô vậy thì hoàn toàn không cần thiết phải ly hôn."
"Vậy thì điều gì là cần thiết lúc này? Vẫn là tôi nên thành thật đợi anh, đợi đến khi anh nghĩ cần thiết thì chúng ta sẽ ly hôn?"
"Cô đến cùng là sợ cái gì? Liên quan đến chuyện ly hôn thì tôi thật sự chưa từng nghĩ đến."
"Vậy thì anh hãy bắt đầu suy nghĩ ngay bây giờ đi!"
.”.."
Tiêu Uẩn bật cười, vì Úc Nhan đứng gần anh, nên nhận thấy giọng điệu của anh gần như đã mất kiên nhẫn.
Anh nói: "Nếu vì công việc của tôi, chúng ta có thể thương lượng, tôi biết rằng, tôi một khi đã bắt đầu vào công việc thì không quản điều gì, không quan tâm đến bất cứ điều gì ..."
“Tiêu Uẩn!” Úc Nhan ngắt lời anh: “Trước đây anh luôn hỏi tôi tại sao muốn ly hôn, vậy thì bây giờ tôi sẽ hỏi anh, tại sao anh không nguyện ý ly hôn với tôi?”
Tiêu Uẩn cau mày: "Bởi vì sau khi kết hôn, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn."
"Đó là trước đây, chúng ta đang nói chuyện, bây giờ tôi muốn ly hôn, tại sao anh không muốn? Đừng vội nói! Tôi nghĩ, lấy gia thế cũng như điều kiện của anh sẽ không khó để tìm một người khác? Vì sao không thể giải thoát cho tôi?”
Úc Nhan nói xong những lời này thì cực kỳ bình tĩnh, những lời này cũng đã phủ nhận cuộc hôn nhân của cô một cách cực kỳ khéo léo. Cô thừa nhận rằng cô đối với anh mà nói chỉ là bình hoa trang trí trên danh nghĩa, và vật trang trí này cũng có thể là một người khác, bất cứ ai, miễn là anh muốn.
Tiêu Uẩn không khỏi nghĩ đến lời nói của Lăng Chí, Lăng Chí cũng cần một hôn lễ để chặn đám người nhàn nhã ở nhà.
Tiêu Uẩn xoa trán đau đầu: "Tôi thực xin lỗi vì đã khiến cho cô có cảm giác như vậy."
"Không cần thiết."
Hai chữ này nhẹ bay phấp phới, nhẹ tựa khói thuốc từ trong miệng hắn, không có trọng lượng, không coi trọng, chỉ cần khẽ vẫy vẫy tay, làn khói liền biến mất.
Úc Nhan thà rằng anh vĩnh viễn đừng nói ra, phảng phất mọi thứ cô từng trải qua đều trở thành một trò cười!
/449
|