Như vậy là em đã báo ân rồi. Ngón tay thon dài của An Cẩn Dật nnhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt của Bạch Chỉ Ưu, nhẹ nói.
Bạch Chỉ Ưu nghe An Cẩn Dật nói, trong đôi mắt tràn ngập không thể tin nổi, cô? Cô không nghe lầm chứ!
An Cẩn Dật nhìn biểu lộ khả ái trên gương mặt của Bạch Chỉ Ưu như vậy, liền 'Hảo tâm' nhắc nhở: Bảo bối, không nên làm vẻ mặt như vậy, bằng không thì anh sẽ không nhịn được muốn hôn em.
Một giây sau, Bạch Chỉ Ưu liền dùng hai tay bụm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng lên, nóng muốn cháy rồi, quay đầu, không dám nhìn An Cẩn Dật, cô có thể cảm nhận được tim đập của mình không phải nhanh bình thường! Cảm giác sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Đến khi An Cẩn Dật ngừng xe, Bạch Chỉ Ưu quả thực không thể tin được bản thân đoán đúng! Này, công trình kiến trúc hoa lệ như vậy! Quả thực chính là cung điện đi!
Anh, đây là nhà của anh? ! Bạch Chỉ Ưu nói chuyện cà lăm đến muốn cắn đến đầu lưỡi của mình rồi.
Ừ ừ, An Cẩn Dật mỉm cười gật gật đầu, duỗi bàn tay ra cưng chiều mà sờ sờ tóc Bạch Chỉ Ưu , bổ sung một câu: Nơi đây sau này cũng là nhà của em.
Nơi này hoa lệ thật giống như cung điện! Đôi mắt Bạch Chỉ Ưu tràn ngập linh khí như một đứa bé tò mò nhìn khắp nơi, không khó nhìn ra được lúc này cô rung động đến cỡ nào.
Nghe Bạch Chỉ Ưu nói, An Cẩn Dật bỗng nhiên nở nụ cười, lười biếng giải thích nói: Tiểu tâm can thân ái, bây giờ anh chính thức giới thiệu thân phận của anh, anh là hoàng thất điện hạ nước Y.
Dứt lời, An Cẩn Dật liền một gối quỳ xuống, giống như thân sĩ duỗi ra một tay, nhẹ nhàng mà giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Chỉ Ưu , đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, ngẩng đầu nhìn cô cười cười, dáng tươi cười tà mị dường như làm cho vạn vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc.
Bạch Chỉ Ưu là một cô nhi, bỗng nhiên có thể ở lại ở trong cung điện! Cô quả thực không cách nào hình dung tâm trạng kích động của mình lúc này! Cánh tay được An Cẩn Dật nắm khẽ run, giống như mộng ảo làm cho thân thể cô có chút bay bổng.
An Cẩn Dật đứng lên, cánh tay dài kéo một phát, ôm Bạch Chỉ Ưu vào trong ngực, miệng khêu gợi dán tại vành tai Bạch Chỉ Ưu, lúc nói chuyện cánh môi khẽ đóng khẽ mở như có như không mà hôn đến vành tai của cô.
Bạch Chỉ Ưu nghe An Cẩn Dật nói, trong đôi mắt tràn ngập không thể tin nổi, cô? Cô không nghe lầm chứ!
An Cẩn Dật nhìn biểu lộ khả ái trên gương mặt của Bạch Chỉ Ưu như vậy, liền 'Hảo tâm' nhắc nhở: Bảo bối, không nên làm vẻ mặt như vậy, bằng không thì anh sẽ không nhịn được muốn hôn em.
Một giây sau, Bạch Chỉ Ưu liền dùng hai tay bụm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng lên, nóng muốn cháy rồi, quay đầu, không dám nhìn An Cẩn Dật, cô có thể cảm nhận được tim đập của mình không phải nhanh bình thường! Cảm giác sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Đến khi An Cẩn Dật ngừng xe, Bạch Chỉ Ưu quả thực không thể tin được bản thân đoán đúng! Này, công trình kiến trúc hoa lệ như vậy! Quả thực chính là cung điện đi!
Anh, đây là nhà của anh? ! Bạch Chỉ Ưu nói chuyện cà lăm đến muốn cắn đến đầu lưỡi của mình rồi.
Ừ ừ, An Cẩn Dật mỉm cười gật gật đầu, duỗi bàn tay ra cưng chiều mà sờ sờ tóc Bạch Chỉ Ưu , bổ sung một câu: Nơi đây sau này cũng là nhà của em.
Nơi này hoa lệ thật giống như cung điện! Đôi mắt Bạch Chỉ Ưu tràn ngập linh khí như một đứa bé tò mò nhìn khắp nơi, không khó nhìn ra được lúc này cô rung động đến cỡ nào.
Nghe Bạch Chỉ Ưu nói, An Cẩn Dật bỗng nhiên nở nụ cười, lười biếng giải thích nói: Tiểu tâm can thân ái, bây giờ anh chính thức giới thiệu thân phận của anh, anh là hoàng thất điện hạ nước Y.
Dứt lời, An Cẩn Dật liền một gối quỳ xuống, giống như thân sĩ duỗi ra một tay, nhẹ nhàng mà giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Chỉ Ưu , đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, ngẩng đầu nhìn cô cười cười, dáng tươi cười tà mị dường như làm cho vạn vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc.
Bạch Chỉ Ưu là một cô nhi, bỗng nhiên có thể ở lại ở trong cung điện! Cô quả thực không cách nào hình dung tâm trạng kích động của mình lúc này! Cánh tay được An Cẩn Dật nắm khẽ run, giống như mộng ảo làm cho thân thể cô có chút bay bổng.
An Cẩn Dật đứng lên, cánh tay dài kéo một phát, ôm Bạch Chỉ Ưu vào trong ngực, miệng khêu gợi dán tại vành tai Bạch Chỉ Ưu, lúc nói chuyện cánh môi khẽ đóng khẽ mở như có như không mà hôn đến vành tai của cô.
/65
|