Trái tim nhỏ, chúng ta về nhà đi.
Nhà? Từ này khiến trái tim của Bạch Chỉ Ưu tràn đầy ấm áp.
An Cẩn Dật ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Chỉ Ưu đi vào cung điện hoa lệ.
Bạch Chỉ Ưu không biết rẽ trái rồi rẽ phải mà thẳng bước rồi đi bao nhiêu đường, mới đi đến phòng ngủ mà An Cẩn Dật chuẩn bị cho cô.
Đây là một gian phòng màu trắng tinh, thơ mộng giống như nơi ở của thiên sứ.
Sau khi Bạch Chỉ Ưu tắm xong, lòng tràn đầy vui mừng mà lăn qua lăn lại trên giường! Cô nghĩ bản thân nhất định sẽ mất ngủ.
Quả thật thì, cô hoa lệ mà mất ngủ, nửa đêm cầm lấy lộn tóc rối, từ trên giường ngồi xuống, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, lục lọi ra cửa phòng, lượn quanh hơn nửa ngày mới tìm được phòng bếp.
Ực ực ực—— hơn phân nữa ly nước lạnh cứ như vậy uống vào trong bụng rồi, Bạch Chỉ Ưu thỏa mãn mà thở ra một hơi, chính là tiếp tục lục lọi trở về phòng
Không biết là đụng vào cái gì, Bạch Chỉ Ưu ngã nhào trên đất, một giây sau cô liền cảm giác bắp chân của mình có chút ê ẩm , sau đó thì có một luồng chất lỏng nong nóng thuận theo bắp chân của mình lưu lại.
Thân là một đứa cô nhi, tâm lý yếu ớt thật là kháng cự cùng sợ hãi với máu, Bạch Chỉ Ưu nhìn nơi này tối như mực gì đó cũng nhìn không tới, trong lòng vô cùng bất lực, đôi mắt sâu có nước mắt óng ánh sáng long lanh từng giọt không ngừng mà rơi xuống.
Bỗng nhiên, ngọn đèn sáng ngời, An Cẩn Dật liếc mắt liền thấy được cô ngồi trên sàn nhà, chân còn chảy máu, trong lòng đau nhói, khẩn trương chạy về phía cô.
Tiểu Ưu, sao bị chảy máu rồi? Có đau hay không ?
Giọng nói quan tâm và vẻ mặt khẩn trương của An Cẩn Dật làm cho trong lòng Bạch Chỉ Ưu ấm áp, nước mắt liền chảy ra càng nhiều.
Đau, đau quá. Bạch Chỉ Ưu cũng không biết, cô thật sự rất đau, rất muốn có người che chở.
Bé con của anh, đừng khóc đừng khóc. An Cẩn Dật luống cuống tay chân mà lau đi nước mắt của cô, nhưng là nước mắt của cô giống như vòi nước đang mử, ào ào mà chảy không ngừng.
Còn khóc nữa anh sẽ hôn em. An Cẩn Dật cố ý nghiêm túc uy hiếp, không nghĩ tới Bạch Chỉ Ưu cũng chỉ là lắc đầu tiếp tục khóc.
Nhà? Từ này khiến trái tim của Bạch Chỉ Ưu tràn đầy ấm áp.
An Cẩn Dật ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Chỉ Ưu đi vào cung điện hoa lệ.
Bạch Chỉ Ưu không biết rẽ trái rồi rẽ phải mà thẳng bước rồi đi bao nhiêu đường, mới đi đến phòng ngủ mà An Cẩn Dật chuẩn bị cho cô.
Đây là một gian phòng màu trắng tinh, thơ mộng giống như nơi ở của thiên sứ.
Sau khi Bạch Chỉ Ưu tắm xong, lòng tràn đầy vui mừng mà lăn qua lăn lại trên giường! Cô nghĩ bản thân nhất định sẽ mất ngủ.
Quả thật thì, cô hoa lệ mà mất ngủ, nửa đêm cầm lấy lộn tóc rối, từ trên giường ngồi xuống, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, lục lọi ra cửa phòng, lượn quanh hơn nửa ngày mới tìm được phòng bếp.
Ực ực ực—— hơn phân nữa ly nước lạnh cứ như vậy uống vào trong bụng rồi, Bạch Chỉ Ưu thỏa mãn mà thở ra một hơi, chính là tiếp tục lục lọi trở về phòng
Không biết là đụng vào cái gì, Bạch Chỉ Ưu ngã nhào trên đất, một giây sau cô liền cảm giác bắp chân của mình có chút ê ẩm , sau đó thì có một luồng chất lỏng nong nóng thuận theo bắp chân của mình lưu lại.
Thân là một đứa cô nhi, tâm lý yếu ớt thật là kháng cự cùng sợ hãi với máu, Bạch Chỉ Ưu nhìn nơi này tối như mực gì đó cũng nhìn không tới, trong lòng vô cùng bất lực, đôi mắt sâu có nước mắt óng ánh sáng long lanh từng giọt không ngừng mà rơi xuống.
Bỗng nhiên, ngọn đèn sáng ngời, An Cẩn Dật liếc mắt liền thấy được cô ngồi trên sàn nhà, chân còn chảy máu, trong lòng đau nhói, khẩn trương chạy về phía cô.
Tiểu Ưu, sao bị chảy máu rồi? Có đau hay không ?
Giọng nói quan tâm và vẻ mặt khẩn trương của An Cẩn Dật làm cho trong lòng Bạch Chỉ Ưu ấm áp, nước mắt liền chảy ra càng nhiều.
Đau, đau quá. Bạch Chỉ Ưu cũng không biết, cô thật sự rất đau, rất muốn có người che chở.
Bé con của anh, đừng khóc đừng khóc. An Cẩn Dật luống cuống tay chân mà lau đi nước mắt của cô, nhưng là nước mắt của cô giống như vòi nước đang mử, ào ào mà chảy không ngừng.
Còn khóc nữa anh sẽ hôn em. An Cẩn Dật cố ý nghiêm túc uy hiếp, không nghĩ tới Bạch Chỉ Ưu cũng chỉ là lắc đầu tiếp tục khóc.
/65
|