Chương 1087.2: Làm chuyện lớn
Cha Hàn không kiên nhẫn, dáng vẻ sao đến con lại có nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn nói với Hàn Tu Triệt: “Con hỏi đi!”
“Con muốn hỏi, cha tự lừa dối mình như vậy, không mệt mỏi sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, nhất là cha Hàn.Mấy người này chỉ thay nhau kể lể mà thôi, không có chứng cứ thực tế gì chứng minh bản thân trong sạch, vấn đề này tương đối rõ ràng.
Ký giả muốn nổ tung rồi, chứng cứ ah, không phải các người ở đây khóc sướt mướt, nói Tô Du không nên đứng ra kêu oan ah!
“Tu Triệt, con có gì muốn nói không?” Thư ký quay lại, định cho Hàn Tu Triệt tiếp tục, mà Hàn Tu Triệt sửng sốt hai giây, gật đầu.
“Đương nhiên có!”Trên thực tế, phương thức Hàn Kiệt cưỡng chế cha Hàn đúng là mở rộng tầm mắt!
Cưỡng ép nhận định mình không phạm sai lầm, đều là đối phương hạ tiện, phương thức tự lừa dối mình này đúng là tệ hại, nhưng nếu như anh ta thật sự dùng cách này ép chuyện này xuống thì sao?
“Chuyện đã qua 20 năm, tính là nợ cũ, tôi tin đối với ai cũng là tổn thương, tôi thật sự không muốn ngồi đây…, dù sao đối phương là mẹ sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, nhưng mà… Làm việc, phàm là phải có giới hạn, tôi không thể vì bà ấy là mẹ tôi mà để bà tổn thương người vô tội, lời tôi đến đây, cảm ơn mọi người chú ý.”
Dù sao từng bị mất mặt, nên Hàn Kiệt trả lời rất qua loa lấy lệ, không có tiêu điểm gì.Cố tình ủy khuất khóc thút thít, đi tới trước bục, cúi người nói xin lỗi tất cả mọi người: “Xin lỗi, chuyện nhà của chúng tôi làm bẩn mắt mọi người. Chuyện này nên lắng xuống vào 20 năm trước, không ngờ 20 năm sau lại bị khơi ra, tôi không biết người đứng sau lưng chuyện này rắp tâm gì.”
“Chị Tô, tôi không biết chị muốn gì, nếu chị cảm thấy là tôi cướp chồng chị, chị muốn trả thù tôi, được, tôi nhận, vậy chị muốn bồi thường gì, chị cứ việc nói, nhưng tại sao chị phải lôi chuyện này ra lần nữa, huyên náo đến mức mọi người đều biết, khiến hai đứa nhỏ không thể nào ngẩng đầu làm người chứ?”
“Tôi biết, tôi không nên gả cho chồng tôi, nhưng năm đó tôi thật sự không thể nào nhìn ông ấy khó chịu như vậy, tôi ngoại trừ an ủi ông ấy, gả cho ông ấy, thật sự không còn cách nào khác.”
“Nếu chị muốn hận, xin nhắm vào tôi, tôi thật sự không muốn chị u mê không tỉnh nữa!”Hàn Tu Triệt nói vậy là ý gì?”
“Tu Triệt!”
“Xin lỗi, cha tổ chức họp báo là vì ép chuyện xuống, nhưng con là vì muốn biết rõ chân tướng!” Hàn Tu Triệt trả lời cha Hàn, không nhìn biểu tình nào của cha, trực tiếp quay đầu, nói với ký giả bên dưới: “Nếu hôm nay đã mời tới nhiều ký giả như vậy, không bằng… Chúng ta liền làm một chuyện lớn, con đã gọi điện thoại mời Tô phu nhân tới, nếu các người có nhiều hoài nghi và oán hận với nhau như thế, không bằng cùng ngồi xuống nói rõ ràng?”
Nghe lời Hàn Tu Triệt nói, ký giả vốn bắt đầu ngủ gật bỗng nhiên tỉnh táo…
Hàn Tu Triệt đây là bất ngờ thể trứng* sao?
(*) Vẽ tranh nhiều màu sắc trên vỏ trứng, ý chỉ chuyện thú vị trong những chuyện nhàm chán.
Cho nên, tình cảnh đột nhiên náo nhiệt, lúc này, Hàn Kiệt cũng nhéo hông Hàn Tu Triệt: “Em muốn làm gì? Chuyện vốn nên kết thúc!”
“Kết thúc? Không phải vừa mới bắt đầu sao?” Hàn Tu Triệt cười nói.
/2476
|