☆, Chương 107 Anh cưới em có được hay không(1)
Editor: Thạch Nam.
Buổi sáng, sau khi Thượng Quan Ngưng rời khỏi phòng bệnh, ba ngày liên tiếp cũng không xuất hiện lần nào nữa, Đại Tam Đại Tứ và Tiêu Tiểu Bảo coi chừng phòng bệnh một tấc cũng không rời. Trong lúc đó, tinh anh của bệnh viện Hạ thị cũng tới, tiến hành kiểm tra toàn diện cho Tiêu Hòa Nhã và Tống Phúc.
Ngày thứ tư, Thượng Quan Ngưng xuất hiện trước mặt Tiêu Hòa Nhã, nhìn sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ không khỏi đau lòng. Anh vốn đang chuẩn bị kế hoạch báo thù nhưng nghe nói kết quả kiểm tra đã có nên lập tức chạy về.
"Như thế nào rồi?" Trán của Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng chống đỡ ở trên trán của cô, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ dán thật chặt vào khuôn mặt bệnh nhân còn tái nhợt của cô, âm thanh chậm rãi nói với người tình nhỏ.
"Em không sao rồi!" Tiêu Hòa Nhã đưa tay nhẹ nhàng ôm cổ của anh, mặc dù phát hiện bây giờ thời gian ngủ của mình càng ngày càng dài, nhưng không nói cho anh biết, trước kia là một người hăng hái cỡ nào, nhưng bây giờ như vậy, làm sao cô có thể để cho anh lo lắng, nghĩ đến nguyên nhân khiến thân thể cô yếu đuối là do xảy ra tai nạn giao thông, nghỉ ngơi thì sẽ không có chuyện gì.
Khóe môi Thượng Quan Ngưng khẽ giơ lên, đôi môi thật mỏng không biết cố ý hay vô tâm nhẹ nhàng chạm vào đôi môi không đỏ thắm lắm của cô, chỉ là cô ấm áp còn anh có vẻ hơi lành lạnh mà thôi.
Mới là đầu thu! Trong lòng Tiêu Hòa Nhã thương yêu không dứt, dùng sức kéo cổ tay anh, giống như muốn hòa tan cơ thể anh vào trong cơ thể mình, hoặc là chỉ muốn dùng nhiệt độ của cô khiến anh ấm áp hơn.
"Hiệu trưởng, anh không cần lo lắng, em thật sự không có chuyện gì! Bác sĩ nói, hai ngày nữa em có thể xuống giường đi lại, anh xem, em cũng không có chấn thương sọ não cũng không có tàn phế, so sánh mà nói, em coi như là may mắn, anh đừng khổ sở có được hay không?" Thượng Quan Ngưng khiến cho cô đau lòng như vậy, giống như có người bóp chặt trái tim của cô. Thật, theo ý cô, sau một tai nạn giao thông lớn như vậy, cô lại không có tổn thương nặng nề gì đã coi như là chuyện vui rồi, trên ti vi thường đưa tin, những nơi xảy ra tai nạn giao thông đều có rất nhiều người chết. Cô lại chỉ bị thương nhẹ đã coi như là may mắn lắm rồi.
Nhưng mà cô không biết, vết thương nhẹ sau lưng cô là sinh mệnh của đứa bé. Cô không biết, Thượng Quan Ngưng vĩnh viễn sẽ không nói cho cô biết, đầu óc cô cấu tạo đơn giản như vậy, nếu như mà biết rõ chân tướng cô sẽ rất khổ sở. Cho nên anh tình nguyện không cho cô biết, tình nguyện nhìn cô vẫn không tim không phổi sống thật vui vẻ.
"Hiệu trưởng. . . . . ." Cảm thấy trên mặt ẩm ướt, Tiêu Hòa Nhã càng khẩn trương, lo lắng nhẹ giọng kêu anh."Có phải người kia xảy ra chuyện gì hay không?" Người kia trong miệng cô, chính là Tống Phúc vì cứu cô mà trúng đạn sau đó lại xảy ra tai nạn giao thông.
"Không có!" Thượng Quan Ngưng vội vàng cắt đứt suy nghĩ lung tung của cô, "Em yên tâm, anh đã điều tinh anh của bệnh viện Hạ thị tới, đang toàn lực cứu anh ta, anh sẽ không để cho anh ta chết, em yên tâm!"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, lúc này mới hơi yên tâm, đúng như Thượng Quan Ngưng nói, tâm tư của cô quá đơn giản, vác không nổi gánh nặng của một mạng người."Anh dẫn em đi xem một chút được không?"
"Không được!" Thượng Quan Ngưng trực tiếp cự tuyệt."Bây giờ anh ta còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không thể thăm, chờ anh ta khá hơn một chút anh sẽ dẫn em đi thăm!"
“Vậy. . . . . . Vậy anh dẫn em ra ngoài đi dạo có được hay không, ngày ngày buồn bực ở trong phòng em muốn nổi mốc rồi!" Tiêu Hòa Nhã nói, âm thanh không trong trẻo như lúc trước, mà mềm nhũn như bọt.
Dưới ánh mắt mong đợi kia, cuối cùng, Thượng Quan Ngưng không thể cự tuyệt, khom lưng ôm cô từ trên giường, trong bệnh viện đã sớm chuẩn bị xe lăn, Thượng Quan Ngưng đặt cô ở trên xe lăn, lại tìm tấm chăn đắp lên trên đùi của cô, mặc dù thời tiết chỉ hơi lạnh, nhưng vẫn không thể khinh thường.
Anh đẩy cô đi thang máy xuống lầu, Đại Tam Đại Tứ theo sau từ xa. Ở trong mắt của bọn họ, lão đại và cô bé nhà mình, rõ ràng ở chung một chỗ thời gian lâu như vậy đã rất khó nhưng không khí vẫn yên tĩnh như vậy. Rõ ràng trôi chảy hơn tình yêu của tất cả mọi người nhưng cũng gập ghềnh 4 - 5 năm. Theo đồng thoại(truyện nhi đồng) miêu tả, không phải nên giống công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử sau khi gặp nhau sẽ hạnh phúc cả đời sao?
"Những chuyện xưa đều dùng để lừa gạt đứa bé, cậu không nhìn thấy tiểu thiếu gia của chúng ta cũng không thèm đọc cái loại sách đó sao?" Đại Tam lành lạnh liếc anh một cái, chỉ cảm thấy truyện cổ tích hại người. Không đọc nổi.
Đại Tứ suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc gật đầu một cái. Nếu quả thật có thể đơn giản như vậy là tốt. Bọn họ cũng không cần khổ cực như vậy!
"Đúng rồi, lão đại tính xử lí nhà họ Mộ như thế nào?" Đại Tam nhìn hai người đang tự nhiên phơi nắng ở nơi không xa, giọng nói vô cùng ôn hòa, nhẹ nhàng giống như sợ quấy rầy nơi hạnh phúc kia.
"Đại Nhất truyền tin đến, lão đại mượn binh của phu nhân!" Đại Tứ cũng nhìn về bên kia, nhìn người ngồi trên xe lăn âm thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhà họ Mộ, cuối cùng cũng phải tiêu diệt.
"Phu nhân?" Đại Tam sững sờ, không ngờ chuyện này sẽ kinh động đến phu nhân, càng không nghĩ tới đã đến mức phải mượn binh của phu nhân. Người của vương triều Liệt Diễm, mặc dù không tính là người tinh anh, nhưng tuyệt đối có thể so sánh với quân đội của bất kỳ một quốc gia nào, nhưng binh trong tay phu nhân cũng tồn tại rất đặc biệt, tính chất tồn tại đặc biệt của nó khiến hắc bạch khó phân biệt. Binh kia mặc dù là một phần của quân đội nhưng cũng không chịu sự quản lý của quân đội, phu nhân mới là lãnh đạo trực tiếp, không thể lay động vị trí của phu nhân ở quân đội này, cho dù là chủ tịch quân ủy(Chủ tịch nước) cũng không có quyền lợi.
"Lão đại không cho phu nhân nhúng tay, chuyện này anh ấy sẽ tự mình xử lý, nhà họ Mộ không có khả năng sống sót rồi!" Đại Tứ nói thật, Thượng Quan Vân là thần thoại của vương triều Liệt Diễm, Hạ Trạc Dương là Xích Viêm truyền kỳ, mà con của bọn họ tự nhiên sẽ không phá hủy anh minh của bọn họ. Không phải có một câu nói là hậu sinh khả uý sao?
Diễn Đàn "L,ê Q,úy Đ,ôn"
Trên lầu, Tiêu Tiểu Bảo vừa mới tỉnh lại lập tức chạy đến phòng bệnh của Tiêu Hòa Nhã. Đến lúc thấy trên giường bệnh không có một bóng người nhất thời hoảng hốt lo sợ."Mẹ. . . . Mẹ. . . . . ." Âm thanh trẻ con nhuộm nước mắt, càng làm cho người khác đau lòng.
Một bác sĩ mặc áo Blouse trắng kéo cậu lại, cẩn thận ôm cậu ở trong ngực của mình, "Tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân không có chuyện gì, đang ở dưới lầu phơi nắng với thiếu gia! Tôi dẫn cậu đi tìm họ!"
Tiêu Tiểu Bảo lúc này mới hoàn hồn, đôi tay kéo áo vị bác sĩ kia thật chặt, phơi nắng, cậu còn tưởng rằng. . . . . . Cậu còn tưởng rằng. . . . . .
Rất khó nói, hôm nay lâu như vậy Tiêu Hòa Nhã mới tỉnh lại, nhìn thấy bóng dáng đang nhanh chóng đi vào, Tiêu Hòa Nhã lập tức mỉm cười, trên mặt cũng bởi vì phơi nắng hơi lâu mà trở nên đỏ ửng, không còn trắng bệch như lúc trước.
"Bảo!" Tiêu Hòa Nhã cười, giang hai cánh tay nghênh đón Tiêu Tiểu Bảo đến.
Bác sĩ mỉm cười buông Tiêu Tiểu Bảo ra, vui mừng nhìn Tiêu Tiểu Bảo sung sướng chạy đi. Lúc này mới thu nụ cười lại, đi tới chỗ Thượng Quan Ngưng.
"Thiếu gia, kết quả kiểm tra đã có! Tôi. . . . . ." Bác sĩ vẫn chưa nói hết, đã bị Thượng Quan Ngưng phất tay cắt đứt.
Thượng Quan Ngưng đi tới bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã và Tiểu Bảo cười đùa không ngừng, ngồi chồm hổm xuống trước mặt bọn họ, nắm tay Tiêu Hòa Nhã rất là ôn hòa nói: "Thời gian phơi nắng hơi lâu rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn?"
Tiêu Hòa Nhã có chút khó xử, nhưng vì để lại ấn tượng thật tốt, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, ngay sau đó gật đầu lia lịa, nhỏ giọng mở miệng nói: "Tốt!"
Thượng Quan Ngưng mỉm cười đứng dậy, đẩy cô trở về.
"Đúng rồi, em không muốn ăn thức ăn trong bệnh viện! Hôm nay đổi nơi khác có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã ngồi trên xe lăn đột nhiên nhớ đến thức ăn mấy ngày nay của bệnh viện, thật sự ăn không ngon, vội vàng mở miệng nói với Thượng Quan Ngưng.
"Được, không ăn, anh bảo Đại Tứ đi mua thức ăn cho em!" Thượng Quan Ngưng cười nói, liếc mắt nhìn Đại Tam Đại Tứ, "Đúng rồi, nhân tiện mua mấy bộ quần áo cho Tiểu Bảo nữa!"
"Dạ!" Đại Tam Đại Tứ gật đầu, vội vàng lái xe đi mua. L,ê Q,úy Đ,ôn
Đến phòng bệnh, Thượng Quan Ngưng muốn ôm cô về nằm trên giường, Tiêu Hòa Nhã lập tức lắc đầu, có trời mới biết cô đã nằm sáu bảy ngày rồi, thật sự không muốn nằm như vậy nữa, "Hiệu trưởng, em có thể trò chuyện với Tiểu Bảo ở chỗ ban công được không?"
Thượng Quan Ngưng liếc nhìn ban công, ánh sáng cực tốt, còn có mấy bồn hoa tươi, không có gì nguy hiểm, lúc này mới gật đầu đồng ý."Các em trò chuyện, anh sẽ trở lại ngay!"
"Ừm! Cha yên tâm đi, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt!" Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu lên một bộ dạng nam tử hán đại trượng phu nói.
Thượng Quan Ngưng sờ sờ đầu của cậu lúc này mới giẫm chân rời đi, xoay người tiến vào một căn phòng khác. Người bác sĩ kia đã sớm chờ ở trong phòng.
"Thiếu gia!" Người bác sĩ kia cung kính hô.
Thượng Quan Ngưng phất phất tay, ý bảo anh ngồi xuống, mình cũng đến ngồi xuống trên một chiếc ghế sofa khác, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nói đi!"
Vị bác sĩ kia không hề ngồi xuống, cung kính đứng ở một bên như cũ, rất là cung kính mở miệng báo cáo: "Kết quả kiểm tra đã có rồi, bây giờ cơ thể Tiêu tiểu thư đã ổn định, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Thượng Quan Ngưng vốn thật vất vả mới lộ ra nụ cười yên tâm trong khoảnh khắc lại căng thẳng, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm người trước mắt, "Có phải còn có điều gì nguy hiểm hay không?"
"Tiêu tiểu thư không còn nguy hiểm gì!" Bác sĩ vội vàng nói, "Chỉ là có thể về sau sẽ không thể mang thai được nữa!"
"Cậu nói cái gì?" Thượng Quan Ngưng nhìn anh chằm chằm, hung hăng, xem như là kẻ thù của mình.
"Mang thai mới hai tháng, lại thêm tai nạn giao thông. . . . . ."
Ngoài cửa, Tiêu Hòa Nhã vừa định đẩy cửa vào bỗng nhiên dừng động tác trên tay lại, nháy mắt một cái đã đóng chặt cửa lại, một cảm giác đau đớn từ trong lòng chậm rãi lan tràn tới Tứ Chi Bách Hài.
"Mẹ. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo ở bên cạnh rất là lo lắng kêu, thế nào? Không phải nói muốn đưa đồ ăn ngon đến đây sao.
"Hư!" Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, sửng sốt ngăn nước mắt chảy ra, "Bảo, đừng nói gì hết, chúng ta cho cha con một kinh hỉ."
"Ừm!" Tiêu Tiểu Bảo nhỏ giọng xuống, mới vừa rồi hai người bọn họ vẫn còn phơi nắng kia mà, đột nhiên nghĩ đến ngày hôm trước Tống Duật Minh đưa thức ăn ngon tới, lúc này mới muốn đưa tới đây.
Trong phòng vẫn còn tiếp tục nói chuyện, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên nghe không nổi nữa. Chuyển xe lăn đi về phòng bệnh của mình.
Tiểu Bảo thấy thế, vội vàng đi theo. Cho đến khi cửa đóng lại, Tiểu Bảo mới mở miệng hỏi: "Mẹ, không phải muốn cho cha một kinh hỉ sao?"
Đột nhiên, Tiêu Hòa Nhã duỗi tay ra, kéo Tiêu Tiểu Bảo vào trong ngực của mình, đau đớn không giới hạn cuốn lấy toàn cơ thể cô lại cố gắng chịu đựng không cho một giọt nước mắt nào rơi xuống."Bảo, chúng ta không cho cha ăn được không? Đột nhiên mẹ hối hận, con xem đã giờ này rồi, cha con cũng chưa ăn sao?"
Tiêu Tiểu Bảo không biết mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, chẳng qua cảm thấy chuyện cũng không đơn giản như lời nói của cô, nhưng. . . . . . Rõ ràng trước đó vẫn rất tốt, làm sao lại. . . . . .
"Được, vậy thì không cho cha ăn, chỉ chừa cho một mình mẹ!" Dù sao, cậu cũng không thể hỏi nhiều, nếu cô lựa chọn không nói, chắc chắn là có lí do.
"Bảo, con đẩy mẹ đi phơi nắng được không, mẹ không muốn chuyển động, con có thể coi như hiếu kính với mẹ hay không?" Tiêu Hòa Nhã tựa vào xe lăn, một bộ dạng đứa bé ăn vạ.
Tiêu Tiểu Bảo phốc một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đẩy xe lăn đi về hướng ban công.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào trên mặt của cô, nhưng cô lại không cảm thấy một chút xíu nhiệt độ nào, trong lòng giống như rơi vào đáy vực sâu, lạnh lẽo giống như đến Bắc Cực. Có thể không còn cơ hội mang thai? Lời của bác sĩ giống như ma âm xuyên qua lỗ tai của cô không hề có một khắc ngừng nghỉ, mang thai mới hai tháng? Ha ha ha. . . . . . Chưa từng có giờ phút nào, cô lại hận một người như vậy. Rốt cuộc là thù hận gì, lại phải ép cô vào đường cùng khiến cho cô khổ sở như vậy?
Tống Phúc? Thì ra người cứu mình gọi là Tống Phúc, người lạnh lẽo lại có một cái tên khả ái như vậy. Tống Phúc là mang phúc đến, đưa phúc khí của mình cho người khác sao? Cho nên hiện tại cô còn sống thế nhưng anh lại thành người sống đời sống thực vật? Nhưng làm thế nào? Cô có thể làm gì sao? Trong lòng như có hàng vạn con kiến gặm nuốt, cô lại không thể lộ ra một phần bi thương.
"Mẹ, người có lạnh hay không? Con sẽ đi lấy chăn!" Tiêu Tiểu Bảo không biết trong lòng cô suy nghĩ, chỉ cảm thấy sắc mặt của cô không đỏ thắm như bên ngoài, hình như lại khôi phục vẻ tái nhợt của mấy ngày kia. Trong lòng thương yêu, vội vàng chạy đi lấy chăn đang đặt ở trên giường, rất cẩn thận đắp lên trên người của cô.
Nhìn cô không nói gì, cẩn thận nhìn cô, không nghĩ đến lại ngủ thiếp đi. Bởi vì gần đây trở nên thích ngủ, Tiêu Tiểu Bảo nhất thời cũng không có chút hoài nghi, chỉ đi bộ cũng phải cẩn thận, cũng không thể đánh thức cô được. Lấy cái ghế nhỏ ngồi xuống kế bên cô, Tiêu Hòa Nhã mẹ cậu đang nhắm mắt dưỡng thần dưới ánh mặt trời, ở trong lòng cậu đẹp nhất cũng chỉ có như thế.
/174
|