☆, Chương 107 Anh cưới em có được hay không(2)
Editor: Thạch Nam.
Lúc Thượng Quan Ngưng tiến vào, chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, mẹ con hai người ở trên sân thượng ngủ thiếp đi, một nằm ở trên xe lăn, một nằm ở trên đầu gối của cô, hài hòa ấm áp như thế.
Lúc này, Đại Tam Đại Tứ đã mua đồ trở lại, trong tay bao lớn bao nhỏ đặt vào gian phòng cách vách.
Thượng Quan Ngưng khom người ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo, bước chân nhẹ nhàng đưa cậu đến phòng nghỉ đối diện. Lúc đi ra vừa đúng lúc gặp hai người đang để đồ xuống, Thượng Quan Ngưng nhìn bọn họ thản nhiên mở miệng: "Các cậu cũng ở đây mấy ngày rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi, trước tám giờ tối trở lại là được!"
"Lão đại, chúng tôi không cần. . . . . ."
"Cũng không phải là người máy, nhanh đi nghỉ ngơi, hiện tại có tôi ở đây coi chừng, buổi tối tôi phải trở về, các cậu tiếp tục coi chừng hai mẹ con bọn họ, tôi đã nói bệnh viện Hạ thị chuẩn bị, đón họ trở về Hoa thị, ngày mai sẽ xuất phát, đến lúc đó các cậu nhớ chuẩn bị một chút!" Thượng Quan Ngưng cắt đứt lời nói của Đại Tứ, âm thanh trầm thấp nói.
"Dạ!" Đại Tam Đại Tứ gật đầu, lúc này mới lặng yên rời đi.
Lúc này Thượng Quan Ngưng mới đi ra khỏi phòng nghỉ nhân tiện đóng cửa lại, trở lại phòng bệnh của Tiêu Hòa Nhã, người kia đã đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, ánh sáng chói mắt ở bên cạnh cô tạo thành một vầng sáng hoa lệ, thiếu chút nữa làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, rón rén đi tới ngồi xuống bên cạnh cô. Khi ở nhà rất vất vả mới nuôi cho cô béo lên một chút nhưng hiện tại lại gầy gò không thành hình người.
Anh nghĩ không ra, vì sao phụ nữ phải theo đuổi cảm giác đẹp đó, chẳng lẽ không biết người trong nhà sẽ không có cảm giác an toàn sao? Bộ dạng gầy yếu như vậy không sợ vừa ra khỏi cửa gió thổi một cái là bay sẽ khiến người nhà lo lắng sao? Bộ dạng béo ụt ịt rất đáng yêu mà!
Lúc Tiêu Hòa Nhã mở mắt đập vào mi mắt cô chính là gương mặt tươi cười của Thượng Quan Ngưng, Tiêu Hòa Nhã không nói lời nào, cũng chỉ mỉm cười nhìn anh.
Tay Thượng Quan Ngưng cưng chiều nhéo mũi của cô, lúc này âm thanh có chút buồn nôn phát ra: "Lần này coi như em mạng lớn, gặp chuyện cũng không sao, em phải nghĩ ngơi thật tốt cho anh, bằng không anh sẽ xử lí em!"
Tiêu Hòa Nhã rũ mắt xuống, che giấu sự khổ sở trong lòng, gặp chuyện nhưng không sao? Hiệu trưởng không muốn cho cô biết, như vậy cô sẽ coi như không biết, cái gì cô cũng không biết, như vậy hiệu trưởng có thể cảm thấy tốt hơn hay không."Ai là người đã cứu em? Anh ấy ổn chứ? Có phải cũng may mắn như em hay không?"
"Anh ta cũng may mắn như em!" Đôi mắt Thượng Quan Ngưng chợt lóe, nhưng cũng chỉ chợt lóe, ngay sau đó lại điềm tĩnh như thường, cười cười nhéo khuôn mặt tái nhợt của cô, cho đến khi có chút sắc hồng mới thả ra, "Anh ta vì cứu em nên cả người đều bị thương, nghỉ ngơi một thời gian là tốt thôi!"
"Là em không may mắn!" Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, để cho anh nhìn đỉnh đầu của mình, vị bác sĩ kia rõ ràng không phải nói như vậy, người sống đời sống thực vật có thể tốt sao? Nghỉ ngơi một thời gian là tốt hơn sao? Hiệu trưởng không có ý định để cho cô chịu trách nhiệm, chỉ là hiệu trưởng phải rất dũng cảm, mới có thể một mình chịu đựng nhiều chuyện như vậy sao? Cô? Đối với Tống Phúc vô cùng áy náy, đối với hiệu trưởng là đau lòng, đối với đứa bé chưa kịp ra đời lại cảm thấy mắc nợ, cô phải trả như thế nào đây?
Đột nhiên Thượng Quan Ngưng đưa tay nâng mặt của cô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt và nước mắt hòa vào nhau, Thượng Quan Ngưng cả kinh, hốt hoảng đến mức không biết làm sao, "Em làm sao vậy, cô bé, có phải khó chịu chỗ nào hay không?"
"Không có!" Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, ép buộc mình bật cười, nhưng cuối cùng lại không thể làm được, bất đắc dĩ đành phải nhào vào trong ngực của anh, đôi tay gắt gao ôm cổ của anh, giống như là ôm cây cỏ cứu mạng cuối cùng, "Hiệu trưởng, anh nói xem người đã cứu em có thể hận em đến chết hay không, lần sau gặp lại sẽ bắt em bồi thường tổn thất cho anh ấy! Vừa bị thương lại ảnh hưởng đến công việc, em phải bồi thường cho anh ấy bao nhiêu tiền? Em nghèo như vậy làm sao có thể. . . . . ."
"Xem em về điểm này thật là không có tiền đồ!" Thượng Quan Ngưng mắng cô, bộ dạng rất là ghét bỏ, lại ôm cô vào trong ngực mình thật chặt, giống như muốn hòa tan vào máu thịt của mình, như vậy có phải sẽ tốt hơn hay không, sẽ không bao giờ bị thương nữa?
Tiêu Hòa Nhã hít mũi một cái, không muốn khóc, nhưng cuối cùng không quản được nước mắt của mình, "Hiệu trưởng, nếu không anh xử lí giúp em đi! Về sau chờ em có tiền em sẽ trả lại cho anh có được hay không?"
"Đừng! Anh cũng rất nghèo mà!" Thượng Quan Ngưng tiếp tục phối hợp với cô, "Trừ phi em viết giấy nợ, anh giúp em mượn anh cả với lãi suất cao, cái này khẳng định không thành vấn đề!"
"Hiệu trưởng, anh thật là hẹp hòi!" Tiêu Hòa Nhã im lặng.
Hai người gắn bó kề cận bên nhau, thật ra chỉ có một ý định, làm sao khiến cho đối phương tốt hơn, cho nên mặc dù biết chân tướng sự tình, nhưng đều lựa chọn anh không nói thì em cũng ngậm miệng, sau đó một gánh nặng, hai người phân ra, như vậy có phải có thể tốt hơn hay không.
"Tiêu Hòa Nhã, chờ em trưởng thành anh cưới em có được hay không?" Đột nhiên, Thượng Quan Ngưng thản nhiên hỏi, âm thanh tuy nhỏ, nếu như không phải vì căn phòng này quá mức yên tĩnh thì không ai nghe được.
Cuối cùng Tiêu Hòa Nhã cũng nghe thấy! Nếu như đặt ở bất kỳ một khoảng thời gian nào của nửa giờ trước, Tiêu Hòa Nhã nghe thấy như thế nhất định sẽ mừng như điên, không có ai biết Tiêu Hòa Nhã thích Thượng Quan Ngưng đến trình độ nào, vừa bắt đầu đã mơ mơ màng màng thích, dần dần không thể vứt bỏ cũng giống như đã yêu đến cốt tủy, chưa hề ầm ĩ, từ Tinh Tinh Chi Hỏa(đốm lửa nhỏ) dần dần lửa cháy lan ra cả đồng cỏ đến mức không thể ngăn cản. Thế nhưng thời gian lại ở nửa giờ sau, cô biết anh không muốn nói chuyện đó cho cô biết, vì vậy câu hỏi như vậy không khiến cho cô vui mừng mà ngược lại cảm giác tội ác tăng thêm mười phần, hiện tại bộ dạng này của cô còn thế tiếp tục mặt dày nương nhờ bên cạnh anh sao?
"Không được sao?" Thượng Quan Ngưng hỏi, hình như rất khẩn trương.
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu dùng một đôi mắt to chăm chú nhìn chằm chằm anh, hình như không muốn bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ, bởi vì cận thị nặng nên không thể không híp mắt quan sát, thật may là gương mặt tuyệt mỹ này gần ngay trước mắt, để cho cô có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, nhìn anh vẫn còn nghiêm túc chờ đợi đáp án của mình, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên bật cười, giống như được nghe chuyện cười, đôi tay bắt được cổ áo của anh, "Hiệu trưởng anh khai thật đi, có phải anh thầm mến em rất lâu hay không?" Âm thanh nghiêm nghị như mang theo một chút tư vị nghiêm hình bức cung.
Thượng Quan Ngưng cũng bị cô chọc cười, bất đắc dĩ liếc cô một cái, "Đúng, anh thầm mến em đã lâu rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở trong học viên Nam Cực anh đã bắt đầu thầm mến em, rất yêu rất yêu được chưa?"
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười, nhưng đột nhiên hình như nghĩ đến cái gì đó, lập tức thu lại nụ cười, "Không được, hiệu trưởng, làm sao khi đó anh có thể thầm mến em được? Khi đó em là học sinh, anh là hiệu trưởng, hiệu trưởng muốn nhúng chàm một nữ học sinh còn chưa vị thành niên, anh có biết nếu bị lộ ra sẽ có hậu quả gì hay không?" Tiêu Hòa Nhã một bộ dạng rất lo lắng nói.
Thượng Quan Ngưng nghe cô nói thiên nói địa đến loạn cả lên, cuối cùng đến trời tối anh cũng không đợi được câu trả lời của cô, rốt cuộc là được hay không được.
"L.ê, Q.u.ý, Đ.ô.n"
Tám giờ, đúng lúc Đại Tam Đại Tứ trở lại, nhận lấy công việc bảo vệ, Tiêu Hòa Nhã ngồi ở trên sân thượng, nhìn chiếc Ferrari màu đỏ rượu quen thuộc kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình. Nước mắt rốt cuộc lách cách rơi xuống, nhịn khóc cả một buổi chiều thật sự rất vất vả. Hiệu trưởng này, thật là quá khinh người! Tại sao có thể vào lúc này mà nói những lời như vậy? Lúc này Tiêu Hòa Nhã, giống như một đứa bé, gào khóc mà không để ý đến hình tượng. Trước kia cầu nhưng không được, hiện nay có được nhưng cô lại không có đủ tư cách. Cô không biết Thượng Quan Ngưng chỉ cần cô còn sống, đều quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Ngày thứ hai, quả thật như Thượng Quan Ngưng nói, bệnh viện Hạ thị đưa chuyên cơ tới đón Tiêu Hòa Nhã trở về Hoa thị. Tiêu Hòa Nhã ở Hoa thị, thì tương đương với việc ở dưới sự khống chế của anh, bất luận như thế nào cũng sẽ không có người có thể tổn thương cô được. Như vậy anh có thể yên tâm rồi.
"Thượng Quan Ngưng, chuyện của anh chuẩn bị như thế nào rồi?" Trong một tòa nhà lớn ở thủ đô, Tống Duật Minh ngồi ở trong phòng khách vừa mới cúp điện thoại liền hỏi Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng liếc anh một cái, nụ cười trên mặt không đúng lắm, điểm nào đó lạnh lẽo giống như trời đông giá rét hay nước đá lạnh đến thấu xương. Nơi này là một tòa nhà mà nhà họ Tống không dùng, hiện nay vừa đúng lúc cho anh mượn dùng.
Lúc này Đại Nhị vừa từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một xấp giấy, đưa tới trước mặt của Thượng Quan Ngưng, "Đây là những người ngày đó ông Mộ sử dụng, bốn người đều là bộ đội đặc công của quốc gia, hiện tại hai người đã đi nước ngoài thi hành nhiệm vụ, hai người khác đang nghỉ ngơi!"
Thượng Quan Ngưng nhận lấy, đại khái nhìn tư liệu của bốn người bọn họ một chút, sau khi xem xong trực tiếp ném cho Tống Duật Minh.
"Là bọn họ!" Tống Duật Minh cả kinh nhìn tài liệu, bọn họ đều là bộ đội đặc công vô cùng tinh anh, không ngờ ông Mộ sẽ sử dụng bọn họ, xem ra đã tiêu hết cả tiền vốn rồi."Thượng Quan Ngưng, anh muốn đối phó với bọn họ như thế nào, anh cũng không thể lơ là, bốn người này đều không phải là người dễ đối phó!" Tống Duật Minh nhắc nhở.
Khóe miệng Thượng Quan Ngưng khẽ giơ lên, tạo thành một đóa hoa tàn khốc. Khó đối phó mới thú vị không phải sao?
"Lão đại, phần này là tài liệu mua bán với quốc gia của nhà họ Mộ!" Đại Nhị lại đưa cho anh một phần tài liệu khác.
Thượng Quan Ngưng liếc một cái, cũng không nhận, "Chuyển giao cho Hạ Ngưng Nhật, tôi muốn khiến cho tất cả sản nghiệp sau lưng nhà họ Mộ trong vòng ba ngày phải đổi chủ!"
"Dạ!" Đại Nhị gật đầu, sau đó trở lại trên lầu trực tiếp lấy phần tài liệu này vẫn còn trong máy vi tính trước mặt Đại Nhất, "Đưa cái này cho Đại Thiếu Gia, để anh ấy giúp một tay trong vòng ba ngày chuyển toàn bộ tới tay của chúng ta!"
"Tốt!" Đại Nhất vừa phá giải mật mã vừa gật đầu, ngón tay thon dài gõ đùng đùng ở trên bàn phím, cuối cùng nhấn nút Enter, mọi chuyện đã được giải quyết.
"Cậu không làm gì sao?" Đại Nhị hỏi.
"Không có làm gì sao? Xem tin tức mà thôi!" Đại Nhất rất không chút ý nói, sau đó cầm lấy tài liệu để ở một bên lên, liếc một cái lại bắt đầu khua khua gõ gõ ở trên máy tính.
Tin tức? Đại Nhị liếc anh một cái, sau đó mở máy vi tính bên cạnh ra, tin tức trong nháy mắt ùn ùn kéo đến. Không phải quan lớn vào sòng bạc vung tiền như rác thì cũng là những video clip bất nhã, hay một quan lớn cậy quyền thiên vị tham ô nhận hối lộ gần mấy chục triệu. Tất cả trang đầu đều là những tin tức này. Ngay cả trang web có liên quan đều đã khóa hết tin tức. Lần này che giấu rất tốt.
"Nhiều tin tức như vậy, làm sao cậu có thể tìm được?" Đại Nhị vừa xem websites vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi hỏi Đại Nhất đang bận rộn.
"Mượn dùng đấy!" Đại Nhất trả lời rất là đơn giản. Dĩ nhiên, không có nói một tiếng với ông chủ là được. Cái loại mật mã đơn giản đó đối với anh mà nói thật giống như thư mời, cho nên anh cũng đã nể tình viếng thăm rồi.
Đại Nhị gật đầu, những người này từ quan địa phương đến quan lớn ở thủ đô tất cả các cấp bậc đều có, hơn nữa chức vị cũng không giống nhau, nhưng mà có một điểm giống, đó chính là họ đều là người của ông Mộ. Bởi vì như vậy, coi như anh đang diệt sạch tất cả hậu thuẫn phía sau đi. Nếu như trực tiếp phá hủy sự mua bán với quốc gia, như vậy còn dư lại một lão già cô đơn thì có thể chơi đùa rồi!
"Pằng!" một tiếng, ông Mộ ngồi ở trong phòng khách, tức giận vỗ bàn một cái, "Đáng chết, mỗi một người đều làm ăn cái gì không biết? Tội phạm còn có phim phóng sự hay sao?"
/174
|