Một khu vực dân cư xa hoa nằm trong phạm vi thủ đô của Đế quốc, nơichiếm đóng một khu vực đất đai rộng lớn. Từ lâu, các dãy dinh thự sang trọng xây dựng trên mảnh đất này, dược dựng lên theo phong cách thuộc về trước kia. Đi ngang qua các dinh thự sẽ mang lại một cảm giác hoài niệm về lịch sử. Phỏng đoán cư dân sinh sống ở đây là quý tộc là có khả năng nhất.
Dinh thự của một quý tộc là thương hiệu cho tình trạng của họ. Người ta có thể xem nó như là một sự lãng phí tiền bạc, nhưng nếu không được trang trí bắt mắt, có khả năng họ sẽ trợ thành đối tượng bị chế giễu.
Nội thất, đồ trang sức, quần áo, dinh thự, sân nhà— tất cả những điều cần thiết để duy trì cho địa vị của một người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Đối với tầng lớp quý tộc, những người liên tục kết bè kết phái, điều này là cần thiết để phô bày sự giàu có của họ. Sống trong một dinh thự đơn điệu đã đủ lý do để bị chế nhạo và xem thường. Bởi vì điều này, giới quý tộc quan tâm đến quyền lực và chính trị đã phải liên tục trang hoàng nhà cửa và chính bản thân họ. Nói một cách thực tế, điều này cũng tương tự như phô diễn sức mạnh giữa các thế lực quân sự. Đó là một đặc ân dành cho kẻ có thực lực.
Đây là những điều mà người ta sẽ nhìn thấy khi nhìn xung quanh.
Khu vực bên trong thủ đô này có trị an tốt nhất trong các quận khác, nơi mọi thứ đều tốt đẹp và tĩnh lặng. Tuy nhiên, nếu bạn quan sát một cách cẩn thận, sự yên tĩnh có thể có chút đáng sợ. Điều này là do thiếu vắng sự hiện diện của con người.
Trong thực tế, đa số các dinh thự đều bỏ hoang và trống rỗng. Do sự kiện thiết lập quyền lực của [Blood Emperor], phần lớn chủ nhân của những dinh thự này đã không thể duy trì các khoản chi phí sinh hoạt ở khu này.
Trong số những dịnh thử trống rỗng, vẫn còn một số ít được sử dụng. Không giống như trước đây, việc làm vườn được giữ rất thô ráp và không có các đầy tớ đừng đợi ở bên ngoài.
Đó là một trong những dinh thự mà gia đình Arche sinh sống. Cô được cha mẹ mình chào đón khi về nhà, hình thức đúng chuẩn của một quý tộc với phong thái nghiêm trang và trang phục ưa thích.
“Ooh, mừng con về nhà Arche.”
“Mừng trở về.”
Trước khi đáp lại một cách thích hợp, Arche quay lại nhìn mẫu thủ công tinh xảo [glasswork] được khắc cẩn thận vào hình dáng của một cái cốc. Nó tỏa ra một bầu không khí rất đắt tiền.
Gương mặt Arche co rút do trước đây chưa hề nhìn thấy thứ này.
“—Đây là?”
“Oh, đây là [Artist Jan’s]—”
“—Đây là không ý con muốn hỏi. Trước đây còn không hề nhìn thấy thứ này, tại sao bây giờ chúng ta lại có nó?”
“Đó là bởi vì ta đã mua nó vào sáng nay.”
Đó là một câu trả lời đơn giản đến từ người cha, với một giọng điều như thể ông đang nói một cái gì đó tương tự như “chào buổi sáng”. Nghe thấy điều này, cơ thể của Arche bắt đầu run rẩy.
“—Bao nhiêu?”
“Hmm… ta nghĩ là giá của nó khoảng 15 đồng vàng. Rẻ mà, phải không?”
Arche rũ vai xuống trong tuyệt vọng. Dự định ban đầu của cô là dùng khoản tiền từ công việc hiện tại của mình để trả một phần nợ, và bây giờ cô lại thấy nó tăng lên nhiều hơn.
“—Tại sao cha lại mua nó?”
“Là một quý tộc, nếu chúng ta thậm chí còn không mua nổi những thứ này, chúng ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người.”
Nghe tiếng cười ngạo nghễ đến từ người cha của cô, sự giận dữ bắt đầu lan tỏa thông qua ánh mắt của Arche.
“—Chúng ta đã không còn là quý tộc.”
Biểu hiện của cha Arche cứng lại khi thấy những lời đó và gương mặt ông đã đỏ hoàn toàn.
“Sai rồi!”
Cha của Arche đập tay lên bàn một cách mạnh mẽ. Do sự cứng cáp của chiếc bàn, [glasswork] đã không bị ảnh hưởng từ cú đập. Mặc dù Arche cũng chả ngại nếu nó có bị vỡ, cha của cô có lẽ sẽ không cảm thấy hối tiếc. Nó chỉ là một khoảng phí mười lăm đồng vàng, đó là những gì cha cô sẽ suy nghĩ.
“Chừng nào cái đống phân kia chết đi, gia đình của chúng ta ngay lập tức có thể giành lại vị thế của mình! Các thành viên của gia đình chúng ta là quý tộc của đế quốc trong hơn một trăm năm. Hoàn toàn không thể tha thứ khi để dòng tộc chúng ta kết thúc. Đây là việc đầu tư cho sự hồi sinh của chúng ta! Ngoài ra, phô diễn quyền lực chính là để tên ngu xuẩn kia biết rằng chúng ta đã không từ bỏ!”
Thật là điên rồ.
Đó là ý kiến của Arche về cha cô, người thở dốc do tức giận. “tên ngu xuẩn” là để gọi [Blood Emperor]. Đối với một người như hắn ta, gia đình Arche là không xứng đáng để xem xét. Nếu họ thật sự có kế hoạch giành lại địa vị quý tộc, điều này chắc chắn không phải là phương pháp nên sử dụng.
Bị mắc kẹt trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, họ sẽ không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên ngoài.
Arche lắc đầu trong bất lực.
“Hai người thôi cải nhau đi.”
Thấy giọng điệu nhã nhặn của mình, Arche quyết định bỏ qua cho cha mình.
Ngay sau đó, mẹ cô đứng dậy và bước đến chô cô với một cái lọ nhỏ.
“Arche. Đây là nước hoa, ta mua nó cho con.”
“—Bao nhiêu?”
“Ba đồng vàng.”
“Vậy à… cảm ơn.”
Tổng cộng 18 đông vàng đó từ tận đáy lòng mình đó là sự lãng phí, Arche nói lời cảm ơn đến mẹ mình. Sau khi nhận lấy chiếc lọ nhỏ có chứa một lượng rất nhỏ của nước hoa, cô đặt nó vào túi mình.
Thật khó để Arche nhìn mẹ mình với ánh mắt lạnh lùng như vậy. Ít nhất thì nước hoa và đồ trang điểm còn có lợi ích hơn là [glasswork].
Ăn mặc thích hợp và tham dự hội nghị cao cấp là một phương thức cho các quý tộc hòa nhập với nhau và kết nối họ lại. Nếu có một cuộc hôn nhân, mang thai và sinh con là hạnh phúc của một người phụ nữ, sau đó việc quan trọng đối với con gái một quý tộc là trang hoàng cho bản thân, ít nhất là từ quan điểm của một quý tộc mà nhận định.
Tuy nhiên, ngay cả trong trường hợp đó, với tình trạng hiện tại của họ, Arche chỉ đơn giản là không đủ khả năng để phung phí. Ngoài ra, ba đồng vàng đã đủ để nuôi một gia đình bình thường trong một tháng.
“—Con đã nói chuyện này không biết bao nhiêu lần, giữ chi tiêu ở mức tối thiểu. Chỉ mua những gì mình thật sự cần.”
“Chuẩn rồi, đó là những gì ta muốn nói! Đây là điều cần thiêt!”
Cảm thấy mệt mỏi với việc tranh cãi, Arche chỉ đơn thuần là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cha cô. Việc phải liên tục nhắc nhở họ về những điều đơn giản như vậy đã trở nên quá nhiều cho cô. Cô chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân mình vì tất cả những điều này. Nếu cô dùng vũ lực giải quyết những chuyện thế này ngay từ đầu, nó sẽ không kết thúc theo cách này. Ngoài ra, cô không muốn mang lại rắc rối cho [Foresight].
“—Con sẽ không gửi tiền về nhà nữa. Tôi sẽ cùng hai đứa em của mình dọn đến sống ở nơi khác.”
Nghe những lời trầm tĩnh từ Arche, cha cô bắt đầu nóng lên một lần nữa. Cha cô mất bình tĩnh vì đã mất đi nguồn thu nhập của mình, Arche nghĩ ngợi trong thờ ơ.
“Mày nghĩ là ai đã nuôi dạy mày từ lúc sinh ra tới giờ hả?”
“—Tôi hết trách nhiệm của mình rồi.”
Arche kết thúc cuộc trò chuyện với thái độ quyết liệt. Khoản thù lao, số tiền cô kiếm được cho đến nay, vẫn còn một khoản đáng kể. Số tiền này kiếm được từ những chuyến phiêu lưu cô thực hiện cùng với các đồng đội của mình, và đáng ra được sử dụng để tăng cường chính mình cũng như các đồng đội của cô đã làm.
Trông thấy cô không bao giờ cập nhật trang bị cho bản thân, đồng đội cô sẽ nghĩ gì?
Không có trang bị mạnh mẽ có nghĩa cô là thành viên yếu nhất trong nhóm.
Tuy nhiên, các thành viên trong nhóm [Foresight] chưa bao giờ nói một điều gì về chuyện đó với cô. Arche đã được chiều chuộng quá mức bởi điều này.
Một cái nhìn dữ dội từ Arche. Sau khi nhận thấy ánh mắt bùng nổ hoàn toàn của Arche, cha cô sụp xuống và nhìn đi chỗ khác. Đối với những người đã trải tình cảnh ở giữa sự sống và cái chết, không có lý do gì để Arche thua một quý tộc vô vụng như cha cô.
Arche liếc nhìn cha mình không nói nên lời một lần nữa và rời khỏi phòng.
Bước ra khỏi phòng, Arche thở phào nhẹ nhõm.
“Ojou-sama.”
“—Có chuyện gì sao, James?”
James là quản gia cho gia đình Arche suốt từ đó tới giờ. Một biểu hiện căng thẳng có thể nhìn thấy trên gương mặt nhăn nheo của ông. Gương mặt đó đã được nhìn thấy rất thường xuyên kể từ khi gia đình cô suy sụp.
“Mặc dù tôi không muốn nói những điều này với Ojou-sama nhưng …”
Arche giơ tay lên và làm gián đoạn câu nói. Sau khi xem xét đây không phải là những điều mà một quản gia có quyền nói, James tách mình đi.
Arche lấy ra một túi nhỏ và mở nó. Nhiều ánh sáng lấp lánh khác nhau phát ra từ bên trong. Phần lớn ánh sáng là bạc, tiếp đến là đồng. Số ít nhất là vàng.
“—Nhiêu đây đủ chứ?”
Được trao cho chiếc túi, James nhìn vào bên trong và cuối cùng cũng đã thả lòng gương mặt mình.
“Tiền lương, cũng như lãi suất từ các thương gia… tôi nghĩ là tôi có thể giải quyết phần còn lại. Ojou-sama.”
“—Tốt quá rồi.”
Arche yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm. Tuy số tiền cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng nó cũng có thể chống đỡ phần nào.
“—Không thể ngăn cản cha tôi sao?”
“Không thể được. Người bán đến cùng với quý tộc có quen biết với chúng ta. Mặc dù tôi đã nhắc nhở ông chủ nhiều lần…”
“—Tôi hiểu.”
Hai người họ thở dài.
“—Một câu hỏi nhỏ. Tôi cần chuẩn bị bao nhiêu để xóa đi mọi thứ?”
James mở to mắt, và sau đó quay trở lại với một nụ cười buồn bã. Sở dĩ ánh mắt ông không hề lay động vì ông hiểu điều này rồi sẽ đến.
“Chắc chắn rồi. Khi tôi tính toán xong xuôi, tôi sẽ mang nó đến.”
“—Tôi nhờ hết vào ông.”
Ngay lúc đó, tiếng người chạy trong hành lang đã được nghe thấy. Ngay cả khi không nhìn tới, Arche biết đó là ai.
Làm dịu gương mặt mình, Arche quay lại đúng lúc nhìn thấy một cái bóng chạy về phía cô và nhảy bổ vào cô mà không hề giảm tốc độ.
Người đã nhảy bổ vào vòng tay của Arche có chiều cao dưới 1m. Cô bé khoảng 5 tuổi với đôi mắt tương tự như của Arche. Trong khi ôm Arche, cô gái ngước gương mặt mình lên và biểu hiện một thái độ không hài lòng với đôi má hồng hào đang phồng lên.
“Thật cứng quá đi.”
Điều này không phải là nhằm vào bộ ngực phẳng lì của Arche.
Arche đang mặc bộ quần áo dùng cho chuyến thám hiểm. Khu vực xung quanh ngực và bụng đã được gia cố bằng lớp da cứng để cải thiện tính chất phòng thủ của nó. Chạy vào đó chắc chắn sẽ cảm thấy như đang va vào một bức tường.
“—Em ổn chứ?”
Cô chạm vào má của cô bé khi đang xoa đầu nó.
“Ừm, em ổn. Onee-sama.”
Nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của em gái mình, Arche bắt đầu mỉm cười.
“Tôi sẽ để hai người đây” Arche gửi lời cảm ơn của mình với người quản gia đang không muốn làm phiền hai người họ, và sau đó quay lại và hơi khụy gối với cô em gái.
“Ulei… khi trong hành lang…”
Arche đột nhiên ngừng nói giữa chừng. Cô định nói là nó sẽ khiếm nhã nếu để con gái một quý tộc chạy trong nhà, nhưng sau khi nói với cha mình là họ đã không còn là quý tộc, trách mắng một việc như thế này đã không còn cần thiết.
Trong thời gian này, tay Arche đã không dừng lại dù chỉ một lần, mặc dù mái tóc cô bé đã trở thành một đống bù xù hoàn toàn không quan tâm đến và tiếp tục cười.
Arche nhìn khủng cảnh chung quanh mình, và nhận thấy một người nữa đã không có ở đây.
“Kuude đâu?”
“Bên trong phòng!”
“Là vậy… có một vài điều mà chị muốn nói với hai đứa, hay đi cùng nhau.”
“Mm.”
Bảo vệ nụ cười hạnh phúc của em gái là trách nhiệm của Arche. Tay nắm lấy Ulei, một cảm giác ấm áp nhanh chóng lan rộng bên trong Arche. Bàn tay nhỏ bé của Ulei là một cái gì đó mà thậm chí tay của Arche có thể hoàn toàn bao phủ.
“Onee-sama thật sự rất cứng cáp.”
Arche nhìn lấy tay kia. Do chấn thương nhận được từ rất nhiều chuyến phiêu lưu, đôi bàn tay cứng cỏi có thể không còn là đôi bàn tay phù hợp với một Ojou-sama đến từ gia đình quý tộc. Tuy nhiên, cô không hề hối tiếc. Đôi tay này là bằng chứng rằng cô đang sống cuộc sống của mình cùng với bạn bè— đồng đội của mình trong nhóm [Foresight].
“Nhưng em vẫn rất thích nó!”
Với bàn tay nắm chặt của cả cô và em mình, Arche mỉm cười và nói.
“—Cảm ơn.”
♦ ♦ ♦
Như thường lệ, thị trường phía Bắc ở thủ đô của Đế quốc luôn tràn đầy sức sống. Tuy nhiên, số lượng khách hàng thường đến khu chợ phía Bắc là ít hơn rất nhiều so với khu chợ trung tâm, do sự chuyên môn hóa của sản phẩm bán ra. Như vậy, cũng hẳn là khó khăn để lựa một hướng đi thông qua các con đường ít đông đúc.
Thấy không khí xung quanh khu chợ, Hekkeran và Roberdyck thả lỏng vai và bắt đầu dạo bước.
Lý do tại sao họ có thể thư thái với những vệ binh là bởi vì họ đang đi trong khu chợ phía Bắc— đây có lẽ là một trong những khu vực an toàn nhất của thủ đô.
“Giờ thì, Hekkeran. Chúng ta nên mua gì đây?”
“Đầu tiên là vật phẩm trị liệu. Chúng ta cần phải tích trữ [Wands of Cure light wounds]. Tùy thuộc tình hình mà chúng ta có thể cần đến một số [Wands of Cure moderate wounds]… không chọn cái nào có ít công dụng. Từ những gì mà tôi đã nghe, mục tiêu của chúng ta là một lăng mộ, có thể chúng ta cần sử dụng chúng lên Undead. Sau đó, chúng ta cần phải tích trữ các vật phẩm chống lại Undead, chất độc và bệnh tật. Chúng ta cũng cần phải có biện pháp chống lại năng lượng hắc ám và Undead mà không thể tấn công vật lý… vật phẩm có giới hạn số lần sử dụng là quá đắt, vì vậy sẽ tốt hơn nếu ta tích trữ những cuộn giấy có khắc ma thuật.”
[Wands] là một loại vật phẩm có khả năng lưu trữ một số lượng của ma pháp nhất định. Người dùng có thể tiếp tục sử dụng ma thuật cho đến khi số lượng của chúng được dùng hết. Như vậy, khi so sánh với Scroll chỉ có thể dùng một lần, [Wands] có nhiều giá trị hơn cho một công dụng nhất định, chẳng hạn như trị thương.
“Thế à? Tôi đã nghĩ là chúng ta đã đến đây để mua quà tặng, và cậu muốn lời khuyên của tôi.”
“Quà ư?”
“… Đừng lo lắng về nó, Hekkeran. Hãy bắt đầu tìm kiếm những gì chúng ta cần.”
“… Oh, được thôi.”
Các cửa hàng trong khu chợ phía Bắc đều mở ngoài trời, sắp xếp gọn gàng và lấp đầy với các vật phẩm cho những người đi qua nhìn thấy.
Các vật phẩm trưng bày thường được đặt trên một tấm vải. Một tấm vải cho một vật phẩm. Tuy nhiên, đa số các vật phẩm được bán tại các cửa hàng đều có chất lượng trung bình. Vật phẩm mới hoặc chưa được biết đến khá hiếm gặp ở đây.
Đa số người bán hàng ở đây đều có chút bản lĩnh. Trông họ đều mạnh mẽ với vũ khí hoặc ăn mặc như magic caster. So với thương gia điển hình, trông họ dày dạn như những chiến binh.
Nhìn thoáng qua những người bán hàng như đứng khỏi vị trí, nhưng họ thực sự là người chủ của cửa hàng tương ứng của họ, thậm chí nếu nó chỉ mở trong ngày. Ở mặt khác, họ thường làm việc như mạo hiểm giả hoặc là [worker]. Nói cách khác, nghề nghiệp thực sự của người bán hàng cũng tương tự như của Hekkeran và Roberdyck.
Họ thường bán những trang bị hoặc vật dụng mà họ không cần, hoặc bất cứ thứ gì mà họ tìm được trong chuyến phiêu lưu. Khi so sánh với món hàng của thương gia chuyên buôn vật phẩm ma thuật hoặc đối với hiệp hội ma thuật sư, tìm đến họ có thể loại bỏ việc nộp chi phí gia công và do đó làm giảm giá thành các vật phẩm. Số tiền tiết kiệm từ đây lớn hơn so với chi phí phải trả để thành lập một cửa hàng cho riêng mình.
Vì lý do này, giới mạo hiểm giả và [worker] như Hekkeran thường đến khu chơ phía Bắc đầu tiên để tìm mua các vật phẩm giá rẻ. Một số thậm chí còn đến hàng ngày nếu họ có thời gian.
Và cuối cùng, đây là lý do chính tại sao tỷ lệ tội phạm ở khu chơ phía Bắc là thấp. Ai đủ điên đến mức gây lộn xộn trong khu vực của các cựu chiến binh?
Sau một lúc tìm kiếm xung quanh, gương mặt của hai người họ không ảm đạm cũng không vui vẻ.
“Tìm thấy gì không?”
“Đéo có gì.”
Kể từ khi hàng hóa được bán chủ yếu là các mặt hàng không mong muốn, khá khó khăn cho Hekkeran và những người khác tìm mua các vật phẩm mà họ cần. Mặc dù các vật phẩm này có thể phù hợp cho mạo hiểm giả hoặc là [worker] thiếu kinh nghiệm có cấp độ thấp, đối với hai người bọn họ— kể cả khi đã cùng nhau lựa hàng— không phải bất cứ thứ gì cũng hữu ích.
“Thật đáng tiếc. Theo tôi nghĩ, việc này diễn ra nhanh hơn nếu chúng ta đã đến chỗ cũ để mua chúng.”
“Tôi chỉ đến đây với hy vọng sẽ tìm thấy đồ rẻ. Sẽ là vô ích nếu chúng ta không tìm thấy bất cứ thứ gì. Ờ, đây chỉ mới là bước đầu tiên để chúng ta bắt đầu tiết kiệm.”
“Tiết kiệm, huh… Hekkeran, chuyện gì đã làm cho cậu nghĩ là chúng ta nên làm vậy?”
“Nói vậy tức là đang nói về một Magic Caster cao cấp…Là chuyện của Arche?
“Cậu đã biết về điều đó.”
“Ờ, từ những gì được nói tôi có thể thu xếp.”
“Cậu biết tôi muốn nói gì mà phải không?”
“… Có phải đây là chyến phiêu lưu cuối cùng của chúng ta, phải không?”
“Đừng nói một điều xấu như thế chứ.” Roberdyck cười cay đắng. “Mặc dù mọi chuyện có vẻ là như vậy. Nếu Arche-san đã nói là cô ấy sẽ đưa hai đứa em cô rời đi, điều đó trông giống như chuyến phiêu lưu của chúng ta sẽ không được dễ dàng trong tương lai.”
“Đúng thế. Mặc dù cô ấy cũng cần phải làm việc, nhưng không nhất thiết là từ việc phiêu lưu.”
“Sẽ dễ hơn cho cô ấy nếu tìm một công việc khác. Dù gì thì cô ấy cũng là một magic caster cấp 3 mà. Gia đình— tuy là chúng ta không biết nhiều về em cô ấy, cố ấy hẳn sẽ ổn nếu chỉ chăm sóc ba hoặc bốn người.”
“Ah, tôi cũng nghĩ vậy. Đó là lý do tại sao cô ấy có thể đưa ra quyết định này.”
“Và cuối cùng là vấn đề của chúng ta. Trong trường hợp Arche của chúng ta rời nhóm, chúng ta phải làm gì với thành viên tiếp theo?”
“Nếu có một magic caster cấp 3 đột nhiên rơi xuống từ trên trời.”
“Ngủ từ đêm qua vẫn chưa tỉnh hả… Nếu chúng ta là mạo hiểm giả, thì công hội sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề này… Chúng ta chỉ có thể dựa vào may mắn nếu chúng ta phải tự mình tìm lấy.”
Hai người họ nhìn nhau và thở dài.
Mất đi đồng đội. Không bắt kịp đồng đội. Hoặc là người nổi bật duy nhất trong nhóm. Đây là những lý do tiêu biểu cho một mạo hiểm giả hoặc [worker] rời khỏi nhóm của họ. Những tình huống này không phải là hiếm gặp. Đó là hiếm đối với một nhóm đã giữ các thành viên của mình từ đầu đến cuối. Trong trường hợp thông thường, một nhóm có thể đã thay đổi thành viên của họ ít nhất là 2-3 lần.
Nó cũng giống cho Hekkeran, Roberdyck và Imina.
Mặc dù nói vậy, magic caster ma lực hệ rất khó tìm— nhất là đối với những magic caster bậc 3. Đối với [worker] đang không có bạn đồng hành, phẩm chất của thành viên là một vấn đề hoàn toàn riêng biệt nhưng cũng cần được giải quyết.
“Thế tìm một magic caster bậc 2 thì sao?”
“Chúng ta cứ xếp nó vào phương án cuối cùng. Tôi muốn tránh điều này nếu có thể.”
“Lựa chọn thành viên mới thật sự là phiền phức. Đa số những người trở thành [worker] có xu hướng lệch lạc về nhân cách. Nếu chúng ta lựa chọn sai lầm, mọi thứ nhận lại có thể sẽ là một mớ hỗn độn, chẳng hạn như vô tình nhặt được một tên điên cuồng chiến.”
“…Nghĩ tới việc này, chúng ta khá là may mắn phải không?”
“Đây là một trường hợp hiếm hoi cho một đội được lập nên từ những kẻ muốn tiền. Chà, trường hợp Arche-san có chút khác biệt.”
“Quay lại thời điểm Arche-san lần đầu gặp chúng ta, chúng ta chỉ nghĩ đến việc bù vào chỗ trống của thành viên cuối cùng.”
Roberdyck nhìn chăm chú về một khoảng không hồi tường về quá khứ. Hekkeran cảm thấy anh cũng có một cảm giác tương tự.
“Tôi vẫn có thể nhớ những gì mình đã uống vào thời điểm đó… thời điểm mà Arche-san đến là rất tuyệt vời, nó làm tôi bắt đầu có suy nghĩ là nhóm của chúng ta được hình thành là do ý muốn của chúa trời.”
“Heh, thật tuyệt vời. Tôi chỉ nhớ một cách mơ hồ. Cậu đã uống cái gì nhỉ?”
“Nước.”
“Chẳng phải nó giống như bình thường sao?… Có vẻ như cậu thực sự không thể uống được rượu. Tuy nhiên sẽ khá rắc rối nếu như cậu bắt đầu uống rượu như Imina.”
“Không thể đâu. Tôi không phải là người nghiện rượu… Mặc dù tôi phải thừa nhận thói quen của Imina-san quả thật hơi đáng sợ.”
“Ừ, Rob, một chén duy nhất cũng đủ làm khuôn mặt cậu chuyển đỏ rồi, sau đó là xanh dương và cuối cùng là trắng. Tôi vẫn tự hỏi là chuyện gì đã xãy ra vào lúc đó, nếu chúng ta không sử dụng ma thuật để loại bỏ chất độc.”
“Ờ thì giờ sẽ có một ai đó khác sẽ đứng ở đây thay thế tôi. Người ta chết vì ngộ độc rượu cũng có mà.” Roberdyck nhún vai khi nói. “Trở lại chủ đề, chúng ta sẽ làm gì với tình trạng của Arche-san? Có phải chúng ta sẽ kết thúc trong sự tan rã?”
“… Nếu chúng ta thực sự không thể tìm được người thay thế. Nó chỉ đơn giản là quá nguy hiểm cho ba người đi phiêu lưu… có lẽ chúng ta sẽ trở lại làm mạo hiểm giả lần nữa?”
“Tôi chỉ không thể chịu được quy định của ngôi đền. Nếu phải làm vậy thì tôi thà nghỉ hưu còn hơn.”
“Nghỉ hưu, huh… không phải là ý tồi.”
“Tôi vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm từ tiền chúng ta kiếm được, tôi sẽ đi tìm một công việc mà tôi có thể giúp đỡ người khác hoặc bảo vệ những người yếu đuối. Trở thành một nông dân trong một ngôi làng phồn thịnh trong khi học các bài giảng của chúa trời cũng không hẳn tệ. Còn cậu thì sao, Hekkeran?”
“Humm, làm gì sao?”
Miệng Roberdyck giật giật.
“… Là một chuyện gì đó mà cậu có thể tự quyết định của riêng mình?”
Phải mất một lúc để Hekkeran hiểu toàn bộ những gì mà Roberdyck nói. Cuối cùng khi đã hiểu, anh ngẩng đầu lên.
“—Naa!”
“Kuku…” đó là một nụ cười xấu xa, “cậu nghĩ là tôi không nhận ra sao?”
“Aah. Aah. Aah! Aah! Không, đó không phải là gì đó mà tôi muốn giấu đâu. Cậu biết mà, lúc đó… đó là những gì cậu muốn nói sao? Món quà.”
“Ai tặng nó cho ai nhỉ?”
“Hey, Rob! Nhìn kìa!”
Trong hướng mà Hekkeran chỉ đến, có hai người đang xem hàng hóa được trưng bày bên dưới một gian hàng xinh xắn.
Một trong số đó là một chiến binh mặc giáp đen tuyền, với một chiếc áo choàng đỏ thẫm sau lưng và mang theo thanh cự kiếm bên mình.
“Đột ngột thay đổi chủ đề… tốt thôi, nó không quan trọng. Tôi chỉ cần tìm hiểu chuyện kia sau này. Humm, trang bị tuyệt vời thật. Nếu người mặc có kỹ năng phù hợp, người đó hẳn sẽ là một chiến binh kiệt xuất. Có phải họ đang muốn nâng cấp trang bị?”
“Tôi không dám chắc, nhưng ít nhất tôi không nghĩ là họ đến từ thủ đô. Ví dụ, thấy cô gái che mình ở đó không? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt cô ấy trước đây.”
“Góc nhìn ở đây tệ nhỉ. So sánh cô gái đó với Imina-san thì sao nhỉ?”
“—Làm ơn đừng hỏi tôi câu đó. Tôi không thể trả lời đâu!… Thật tình mà nói, cô gái kia thật sự rất xinh đẹp.”
“Imina-san cũng rất đẹp mà. Thậm chí là người yêu cô ấy cũng nói thế… Ra là thế, hai người đó có thể là khách du lịch hay là mạo hiểm giả đi phiêu lưu. Có lẽ họ đã quyết định chuyển đến thủ đô.”
“Có điều, họ đang xem các vật phẩm ma thuật gia dụng, không phải hơi lạ sao?”
Bên dưới gian hàng xinh đẹp, những hàng dài vật phẩm ma thuật được sắp xếp gọn gàng. Tuy nhiên, không giống như các vật phẩm ma thuật được sử dụng bởi mạo hiểm giả và [worker], những vật phẩm được trưng bày là dành cho sinh hoạt hằng ngày. Ví dụ cái [containers] giữ lạnh bên trong nó, cơ bản là nó hoạt động giống như một chiếc tủ lạnh có thể ngăn chặn thực phẩm bị hư thối. Hoặc đạo cụ [fan-like], có khả năng tạo ra luồng gió.
Những loại vật phẩm ma thuật được đề xuất bởi một Minotaur được ca tụng như là [The Boastful Sage] vào hai trăm năm trước.
Mặc dù ông đã đề xuất việc tạo ra các vật phẩm, ông đã không thể giải thích tại sao những vật phẩm cần thiết lại có hình dạng này hay là cơ chế làm việc, vì vậy cuối cùng người chiến binh này đã không thể tạo ra chúng và kết thúc với một tiêu đề như vậy.
Tuy nhiên, kĩ năng chiến binh của ông là hạng nhất, và để lại đằng sau về một truyền thuyết rằng một cú vung rìu của ông có khả năng tạo ra lốc xoáy và xẻ đôi mặt đất. Ông cũng nổi tiếng với việc nâng cao vị thế con người trong [Great Minotaur Nation] từ một loại được xem là thực phẩm dùng cho những nô lệ khổ sai.
Thật là một cảnh tượng hiếm thấy đối với mạo hiểm giả, những người có xu hướng sống trong quán trọ, lại tìm kiếm các vật phẩm ma thuật được nghĩ ra bởi bán nhân loại, và không có mục đích sử dụng cho chuyến phiêu lưu.
“Việc này cũng không lạ gì. Kiến thức ma thuật của Đế quốc cực kì tiên tiến. Nó cũng rẻ hơn so với các nước khác. Chắc là họ nghĩ là ngay cả khi thanh toán các khoản chi phí, nó rẻ hơn khi họ mua chúng ở đây?”
“Ah, ra đó là lý do. Tôi hiểu rồi. Đó là một cách nghĩ mà tôi không nghĩ tới.”
“Thật sự thì nhìn từ góc độ của chúng ta thì hành động của họ đúng là kỳ lạ, nhưng nó không phải là quá kỳ lạ nếu ông nghĩ rằng họ đang đi du lịch.”
“Ah, đúng rồi. Nếu tôi nghĩ chuyện này theo hướng của cậu nói thì chắc chắn là tôi có thể hiểu được.”
Chiến binh bọc giáp kiểm tra cẩn thận các vật phẩm ma thuật. Mở chúng, sau đó đóng lại, nhặt chúng lên, xoay vòng quanh chúng. Đến mức làm cho đầu cho tên thương gia phải đổ mồ hôi hột.
“Chúng ta nên nghiêm túc như họ khi tìm kiếm các vật phẩm ma thuật.”
Dinh thự của một quý tộc là thương hiệu cho tình trạng của họ. Người ta có thể xem nó như là một sự lãng phí tiền bạc, nhưng nếu không được trang trí bắt mắt, có khả năng họ sẽ trợ thành đối tượng bị chế giễu.
Nội thất, đồ trang sức, quần áo, dinh thự, sân nhà— tất cả những điều cần thiết để duy trì cho địa vị của một người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Đối với tầng lớp quý tộc, những người liên tục kết bè kết phái, điều này là cần thiết để phô bày sự giàu có của họ. Sống trong một dinh thự đơn điệu đã đủ lý do để bị chế nhạo và xem thường. Bởi vì điều này, giới quý tộc quan tâm đến quyền lực và chính trị đã phải liên tục trang hoàng nhà cửa và chính bản thân họ. Nói một cách thực tế, điều này cũng tương tự như phô diễn sức mạnh giữa các thế lực quân sự. Đó là một đặc ân dành cho kẻ có thực lực.
Đây là những điều mà người ta sẽ nhìn thấy khi nhìn xung quanh.
Khu vực bên trong thủ đô này có trị an tốt nhất trong các quận khác, nơi mọi thứ đều tốt đẹp và tĩnh lặng. Tuy nhiên, nếu bạn quan sát một cách cẩn thận, sự yên tĩnh có thể có chút đáng sợ. Điều này là do thiếu vắng sự hiện diện của con người.
Trong thực tế, đa số các dinh thự đều bỏ hoang và trống rỗng. Do sự kiện thiết lập quyền lực của [Blood Emperor], phần lớn chủ nhân của những dinh thự này đã không thể duy trì các khoản chi phí sinh hoạt ở khu này.
Trong số những dịnh thử trống rỗng, vẫn còn một số ít được sử dụng. Không giống như trước đây, việc làm vườn được giữ rất thô ráp và không có các đầy tớ đừng đợi ở bên ngoài.
Đó là một trong những dinh thự mà gia đình Arche sinh sống. Cô được cha mẹ mình chào đón khi về nhà, hình thức đúng chuẩn của một quý tộc với phong thái nghiêm trang và trang phục ưa thích.
“Ooh, mừng con về nhà Arche.”
“Mừng trở về.”
Trước khi đáp lại một cách thích hợp, Arche quay lại nhìn mẫu thủ công tinh xảo [glasswork] được khắc cẩn thận vào hình dáng của một cái cốc. Nó tỏa ra một bầu không khí rất đắt tiền.
Gương mặt Arche co rút do trước đây chưa hề nhìn thấy thứ này.
“—Đây là?”
“Oh, đây là [Artist Jan’s]—”
“—Đây là không ý con muốn hỏi. Trước đây còn không hề nhìn thấy thứ này, tại sao bây giờ chúng ta lại có nó?”
“Đó là bởi vì ta đã mua nó vào sáng nay.”
Đó là một câu trả lời đơn giản đến từ người cha, với một giọng điều như thể ông đang nói một cái gì đó tương tự như “chào buổi sáng”. Nghe thấy điều này, cơ thể của Arche bắt đầu run rẩy.
“—Bao nhiêu?”
“Hmm… ta nghĩ là giá của nó khoảng 15 đồng vàng. Rẻ mà, phải không?”
Arche rũ vai xuống trong tuyệt vọng. Dự định ban đầu của cô là dùng khoản tiền từ công việc hiện tại của mình để trả một phần nợ, và bây giờ cô lại thấy nó tăng lên nhiều hơn.
“—Tại sao cha lại mua nó?”
“Là một quý tộc, nếu chúng ta thậm chí còn không mua nổi những thứ này, chúng ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người.”
Nghe tiếng cười ngạo nghễ đến từ người cha của cô, sự giận dữ bắt đầu lan tỏa thông qua ánh mắt của Arche.
“—Chúng ta đã không còn là quý tộc.”
Biểu hiện của cha Arche cứng lại khi thấy những lời đó và gương mặt ông đã đỏ hoàn toàn.
“Sai rồi!”
Cha của Arche đập tay lên bàn một cách mạnh mẽ. Do sự cứng cáp của chiếc bàn, [glasswork] đã không bị ảnh hưởng từ cú đập. Mặc dù Arche cũng chả ngại nếu nó có bị vỡ, cha của cô có lẽ sẽ không cảm thấy hối tiếc. Nó chỉ là một khoảng phí mười lăm đồng vàng, đó là những gì cha cô sẽ suy nghĩ.
“Chừng nào cái đống phân kia chết đi, gia đình của chúng ta ngay lập tức có thể giành lại vị thế của mình! Các thành viên của gia đình chúng ta là quý tộc của đế quốc trong hơn một trăm năm. Hoàn toàn không thể tha thứ khi để dòng tộc chúng ta kết thúc. Đây là việc đầu tư cho sự hồi sinh của chúng ta! Ngoài ra, phô diễn quyền lực chính là để tên ngu xuẩn kia biết rằng chúng ta đã không từ bỏ!”
Thật là điên rồ.
Đó là ý kiến của Arche về cha cô, người thở dốc do tức giận. “tên ngu xuẩn” là để gọi [Blood Emperor]. Đối với một người như hắn ta, gia đình Arche là không xứng đáng để xem xét. Nếu họ thật sự có kế hoạch giành lại địa vị quý tộc, điều này chắc chắn không phải là phương pháp nên sử dụng.
Bị mắc kẹt trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, họ sẽ không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên ngoài.
Arche lắc đầu trong bất lực.
“Hai người thôi cải nhau đi.”
Thấy giọng điệu nhã nhặn của mình, Arche quyết định bỏ qua cho cha mình.
Ngay sau đó, mẹ cô đứng dậy và bước đến chô cô với một cái lọ nhỏ.
“Arche. Đây là nước hoa, ta mua nó cho con.”
“—Bao nhiêu?”
“Ba đồng vàng.”
“Vậy à… cảm ơn.”
Tổng cộng 18 đông vàng đó từ tận đáy lòng mình đó là sự lãng phí, Arche nói lời cảm ơn đến mẹ mình. Sau khi nhận lấy chiếc lọ nhỏ có chứa một lượng rất nhỏ của nước hoa, cô đặt nó vào túi mình.
Thật khó để Arche nhìn mẹ mình với ánh mắt lạnh lùng như vậy. Ít nhất thì nước hoa và đồ trang điểm còn có lợi ích hơn là [glasswork].
Ăn mặc thích hợp và tham dự hội nghị cao cấp là một phương thức cho các quý tộc hòa nhập với nhau và kết nối họ lại. Nếu có một cuộc hôn nhân, mang thai và sinh con là hạnh phúc của một người phụ nữ, sau đó việc quan trọng đối với con gái một quý tộc là trang hoàng cho bản thân, ít nhất là từ quan điểm của một quý tộc mà nhận định.
Tuy nhiên, ngay cả trong trường hợp đó, với tình trạng hiện tại của họ, Arche chỉ đơn giản là không đủ khả năng để phung phí. Ngoài ra, ba đồng vàng đã đủ để nuôi một gia đình bình thường trong một tháng.
“—Con đã nói chuyện này không biết bao nhiêu lần, giữ chi tiêu ở mức tối thiểu. Chỉ mua những gì mình thật sự cần.”
“Chuẩn rồi, đó là những gì ta muốn nói! Đây là điều cần thiêt!”
Cảm thấy mệt mỏi với việc tranh cãi, Arche chỉ đơn thuần là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cha cô. Việc phải liên tục nhắc nhở họ về những điều đơn giản như vậy đã trở nên quá nhiều cho cô. Cô chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân mình vì tất cả những điều này. Nếu cô dùng vũ lực giải quyết những chuyện thế này ngay từ đầu, nó sẽ không kết thúc theo cách này. Ngoài ra, cô không muốn mang lại rắc rối cho [Foresight].
“—Con sẽ không gửi tiền về nhà nữa. Tôi sẽ cùng hai đứa em của mình dọn đến sống ở nơi khác.”
Nghe những lời trầm tĩnh từ Arche, cha cô bắt đầu nóng lên một lần nữa. Cha cô mất bình tĩnh vì đã mất đi nguồn thu nhập của mình, Arche nghĩ ngợi trong thờ ơ.
“Mày nghĩ là ai đã nuôi dạy mày từ lúc sinh ra tới giờ hả?”
“—Tôi hết trách nhiệm của mình rồi.”
Arche kết thúc cuộc trò chuyện với thái độ quyết liệt. Khoản thù lao, số tiền cô kiếm được cho đến nay, vẫn còn một khoản đáng kể. Số tiền này kiếm được từ những chuyến phiêu lưu cô thực hiện cùng với các đồng đội của mình, và đáng ra được sử dụng để tăng cường chính mình cũng như các đồng đội của cô đã làm.
Trông thấy cô không bao giờ cập nhật trang bị cho bản thân, đồng đội cô sẽ nghĩ gì?
Không có trang bị mạnh mẽ có nghĩa cô là thành viên yếu nhất trong nhóm.
Tuy nhiên, các thành viên trong nhóm [Foresight] chưa bao giờ nói một điều gì về chuyện đó với cô. Arche đã được chiều chuộng quá mức bởi điều này.
Một cái nhìn dữ dội từ Arche. Sau khi nhận thấy ánh mắt bùng nổ hoàn toàn của Arche, cha cô sụp xuống và nhìn đi chỗ khác. Đối với những người đã trải tình cảnh ở giữa sự sống và cái chết, không có lý do gì để Arche thua một quý tộc vô vụng như cha cô.
Arche liếc nhìn cha mình không nói nên lời một lần nữa và rời khỏi phòng.
Bước ra khỏi phòng, Arche thở phào nhẹ nhõm.
“Ojou-sama.”
“—Có chuyện gì sao, James?”
James là quản gia cho gia đình Arche suốt từ đó tới giờ. Một biểu hiện căng thẳng có thể nhìn thấy trên gương mặt nhăn nheo của ông. Gương mặt đó đã được nhìn thấy rất thường xuyên kể từ khi gia đình cô suy sụp.
“Mặc dù tôi không muốn nói những điều này với Ojou-sama nhưng …”
Arche giơ tay lên và làm gián đoạn câu nói. Sau khi xem xét đây không phải là những điều mà một quản gia có quyền nói, James tách mình đi.
Arche lấy ra một túi nhỏ và mở nó. Nhiều ánh sáng lấp lánh khác nhau phát ra từ bên trong. Phần lớn ánh sáng là bạc, tiếp đến là đồng. Số ít nhất là vàng.
“—Nhiêu đây đủ chứ?”
Được trao cho chiếc túi, James nhìn vào bên trong và cuối cùng cũng đã thả lòng gương mặt mình.
“Tiền lương, cũng như lãi suất từ các thương gia… tôi nghĩ là tôi có thể giải quyết phần còn lại. Ojou-sama.”
“—Tốt quá rồi.”
Arche yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm. Tuy số tiền cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng nó cũng có thể chống đỡ phần nào.
“—Không thể ngăn cản cha tôi sao?”
“Không thể được. Người bán đến cùng với quý tộc có quen biết với chúng ta. Mặc dù tôi đã nhắc nhở ông chủ nhiều lần…”
“—Tôi hiểu.”
Hai người họ thở dài.
“—Một câu hỏi nhỏ. Tôi cần chuẩn bị bao nhiêu để xóa đi mọi thứ?”
James mở to mắt, và sau đó quay trở lại với một nụ cười buồn bã. Sở dĩ ánh mắt ông không hề lay động vì ông hiểu điều này rồi sẽ đến.
“Chắc chắn rồi. Khi tôi tính toán xong xuôi, tôi sẽ mang nó đến.”
“—Tôi nhờ hết vào ông.”
Ngay lúc đó, tiếng người chạy trong hành lang đã được nghe thấy. Ngay cả khi không nhìn tới, Arche biết đó là ai.
Làm dịu gương mặt mình, Arche quay lại đúng lúc nhìn thấy một cái bóng chạy về phía cô và nhảy bổ vào cô mà không hề giảm tốc độ.
Người đã nhảy bổ vào vòng tay của Arche có chiều cao dưới 1m. Cô bé khoảng 5 tuổi với đôi mắt tương tự như của Arche. Trong khi ôm Arche, cô gái ngước gương mặt mình lên và biểu hiện một thái độ không hài lòng với đôi má hồng hào đang phồng lên.
“Thật cứng quá đi.”
Điều này không phải là nhằm vào bộ ngực phẳng lì của Arche.
Arche đang mặc bộ quần áo dùng cho chuyến thám hiểm. Khu vực xung quanh ngực và bụng đã được gia cố bằng lớp da cứng để cải thiện tính chất phòng thủ của nó. Chạy vào đó chắc chắn sẽ cảm thấy như đang va vào một bức tường.
“—Em ổn chứ?”
Cô chạm vào má của cô bé khi đang xoa đầu nó.
“Ừm, em ổn. Onee-sama.”
Nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của em gái mình, Arche bắt đầu mỉm cười.
“Tôi sẽ để hai người đây” Arche gửi lời cảm ơn của mình với người quản gia đang không muốn làm phiền hai người họ, và sau đó quay lại và hơi khụy gối với cô em gái.
“Ulei… khi trong hành lang…”
Arche đột nhiên ngừng nói giữa chừng. Cô định nói là nó sẽ khiếm nhã nếu để con gái một quý tộc chạy trong nhà, nhưng sau khi nói với cha mình là họ đã không còn là quý tộc, trách mắng một việc như thế này đã không còn cần thiết.
Trong thời gian này, tay Arche đã không dừng lại dù chỉ một lần, mặc dù mái tóc cô bé đã trở thành một đống bù xù hoàn toàn không quan tâm đến và tiếp tục cười.
Arche nhìn khủng cảnh chung quanh mình, và nhận thấy một người nữa đã không có ở đây.
“Kuude đâu?”
“Bên trong phòng!”
“Là vậy… có một vài điều mà chị muốn nói với hai đứa, hay đi cùng nhau.”
“Mm.”
Bảo vệ nụ cười hạnh phúc của em gái là trách nhiệm của Arche. Tay nắm lấy Ulei, một cảm giác ấm áp nhanh chóng lan rộng bên trong Arche. Bàn tay nhỏ bé của Ulei là một cái gì đó mà thậm chí tay của Arche có thể hoàn toàn bao phủ.
“Onee-sama thật sự rất cứng cáp.”
Arche nhìn lấy tay kia. Do chấn thương nhận được từ rất nhiều chuyến phiêu lưu, đôi bàn tay cứng cỏi có thể không còn là đôi bàn tay phù hợp với một Ojou-sama đến từ gia đình quý tộc. Tuy nhiên, cô không hề hối tiếc. Đôi tay này là bằng chứng rằng cô đang sống cuộc sống của mình cùng với bạn bè— đồng đội của mình trong nhóm [Foresight].
“Nhưng em vẫn rất thích nó!”
Với bàn tay nắm chặt của cả cô và em mình, Arche mỉm cười và nói.
“—Cảm ơn.”
♦ ♦ ♦
Như thường lệ, thị trường phía Bắc ở thủ đô của Đế quốc luôn tràn đầy sức sống. Tuy nhiên, số lượng khách hàng thường đến khu chợ phía Bắc là ít hơn rất nhiều so với khu chợ trung tâm, do sự chuyên môn hóa của sản phẩm bán ra. Như vậy, cũng hẳn là khó khăn để lựa một hướng đi thông qua các con đường ít đông đúc.
Thấy không khí xung quanh khu chợ, Hekkeran và Roberdyck thả lỏng vai và bắt đầu dạo bước.
Lý do tại sao họ có thể thư thái với những vệ binh là bởi vì họ đang đi trong khu chợ phía Bắc— đây có lẽ là một trong những khu vực an toàn nhất của thủ đô.
“Giờ thì, Hekkeran. Chúng ta nên mua gì đây?”
“Đầu tiên là vật phẩm trị liệu. Chúng ta cần phải tích trữ [Wands of Cure light wounds]. Tùy thuộc tình hình mà chúng ta có thể cần đến một số [Wands of Cure moderate wounds]… không chọn cái nào có ít công dụng. Từ những gì mà tôi đã nghe, mục tiêu của chúng ta là một lăng mộ, có thể chúng ta cần sử dụng chúng lên Undead. Sau đó, chúng ta cần phải tích trữ các vật phẩm chống lại Undead, chất độc và bệnh tật. Chúng ta cũng cần phải có biện pháp chống lại năng lượng hắc ám và Undead mà không thể tấn công vật lý… vật phẩm có giới hạn số lần sử dụng là quá đắt, vì vậy sẽ tốt hơn nếu ta tích trữ những cuộn giấy có khắc ma thuật.”
[Wands] là một loại vật phẩm có khả năng lưu trữ một số lượng của ma pháp nhất định. Người dùng có thể tiếp tục sử dụng ma thuật cho đến khi số lượng của chúng được dùng hết. Như vậy, khi so sánh với Scroll chỉ có thể dùng một lần, [Wands] có nhiều giá trị hơn cho một công dụng nhất định, chẳng hạn như trị thương.
“Thế à? Tôi đã nghĩ là chúng ta đã đến đây để mua quà tặng, và cậu muốn lời khuyên của tôi.”
“Quà ư?”
“… Đừng lo lắng về nó, Hekkeran. Hãy bắt đầu tìm kiếm những gì chúng ta cần.”
“… Oh, được thôi.”
Các cửa hàng trong khu chợ phía Bắc đều mở ngoài trời, sắp xếp gọn gàng và lấp đầy với các vật phẩm cho những người đi qua nhìn thấy.
Các vật phẩm trưng bày thường được đặt trên một tấm vải. Một tấm vải cho một vật phẩm. Tuy nhiên, đa số các vật phẩm được bán tại các cửa hàng đều có chất lượng trung bình. Vật phẩm mới hoặc chưa được biết đến khá hiếm gặp ở đây.
Đa số người bán hàng ở đây đều có chút bản lĩnh. Trông họ đều mạnh mẽ với vũ khí hoặc ăn mặc như magic caster. So với thương gia điển hình, trông họ dày dạn như những chiến binh.
Nhìn thoáng qua những người bán hàng như đứng khỏi vị trí, nhưng họ thực sự là người chủ của cửa hàng tương ứng của họ, thậm chí nếu nó chỉ mở trong ngày. Ở mặt khác, họ thường làm việc như mạo hiểm giả hoặc là [worker]. Nói cách khác, nghề nghiệp thực sự của người bán hàng cũng tương tự như của Hekkeran và Roberdyck.
Họ thường bán những trang bị hoặc vật dụng mà họ không cần, hoặc bất cứ thứ gì mà họ tìm được trong chuyến phiêu lưu. Khi so sánh với món hàng của thương gia chuyên buôn vật phẩm ma thuật hoặc đối với hiệp hội ma thuật sư, tìm đến họ có thể loại bỏ việc nộp chi phí gia công và do đó làm giảm giá thành các vật phẩm. Số tiền tiết kiệm từ đây lớn hơn so với chi phí phải trả để thành lập một cửa hàng cho riêng mình.
Vì lý do này, giới mạo hiểm giả và [worker] như Hekkeran thường đến khu chơ phía Bắc đầu tiên để tìm mua các vật phẩm giá rẻ. Một số thậm chí còn đến hàng ngày nếu họ có thời gian.
Và cuối cùng, đây là lý do chính tại sao tỷ lệ tội phạm ở khu chơ phía Bắc là thấp. Ai đủ điên đến mức gây lộn xộn trong khu vực của các cựu chiến binh?
Sau một lúc tìm kiếm xung quanh, gương mặt của hai người họ không ảm đạm cũng không vui vẻ.
“Tìm thấy gì không?”
“Đéo có gì.”
Kể từ khi hàng hóa được bán chủ yếu là các mặt hàng không mong muốn, khá khó khăn cho Hekkeran và những người khác tìm mua các vật phẩm mà họ cần. Mặc dù các vật phẩm này có thể phù hợp cho mạo hiểm giả hoặc là [worker] thiếu kinh nghiệm có cấp độ thấp, đối với hai người bọn họ— kể cả khi đã cùng nhau lựa hàng— không phải bất cứ thứ gì cũng hữu ích.
“Thật đáng tiếc. Theo tôi nghĩ, việc này diễn ra nhanh hơn nếu chúng ta đã đến chỗ cũ để mua chúng.”
“Tôi chỉ đến đây với hy vọng sẽ tìm thấy đồ rẻ. Sẽ là vô ích nếu chúng ta không tìm thấy bất cứ thứ gì. Ờ, đây chỉ mới là bước đầu tiên để chúng ta bắt đầu tiết kiệm.”
“Tiết kiệm, huh… Hekkeran, chuyện gì đã làm cho cậu nghĩ là chúng ta nên làm vậy?”
“Nói vậy tức là đang nói về một Magic Caster cao cấp…Là chuyện của Arche?
“Cậu đã biết về điều đó.”
“Ờ, từ những gì được nói tôi có thể thu xếp.”
“Cậu biết tôi muốn nói gì mà phải không?”
“… Có phải đây là chyến phiêu lưu cuối cùng của chúng ta, phải không?”
“Đừng nói một điều xấu như thế chứ.” Roberdyck cười cay đắng. “Mặc dù mọi chuyện có vẻ là như vậy. Nếu Arche-san đã nói là cô ấy sẽ đưa hai đứa em cô rời đi, điều đó trông giống như chuyến phiêu lưu của chúng ta sẽ không được dễ dàng trong tương lai.”
“Đúng thế. Mặc dù cô ấy cũng cần phải làm việc, nhưng không nhất thiết là từ việc phiêu lưu.”
“Sẽ dễ hơn cho cô ấy nếu tìm một công việc khác. Dù gì thì cô ấy cũng là một magic caster cấp 3 mà. Gia đình— tuy là chúng ta không biết nhiều về em cô ấy, cố ấy hẳn sẽ ổn nếu chỉ chăm sóc ba hoặc bốn người.”
“Ah, tôi cũng nghĩ vậy. Đó là lý do tại sao cô ấy có thể đưa ra quyết định này.”
“Và cuối cùng là vấn đề của chúng ta. Trong trường hợp Arche của chúng ta rời nhóm, chúng ta phải làm gì với thành viên tiếp theo?”
“Nếu có một magic caster cấp 3 đột nhiên rơi xuống từ trên trời.”
“Ngủ từ đêm qua vẫn chưa tỉnh hả… Nếu chúng ta là mạo hiểm giả, thì công hội sẽ giúp chúng ta giải quyết vấn đề này… Chúng ta chỉ có thể dựa vào may mắn nếu chúng ta phải tự mình tìm lấy.”
Hai người họ nhìn nhau và thở dài.
Mất đi đồng đội. Không bắt kịp đồng đội. Hoặc là người nổi bật duy nhất trong nhóm. Đây là những lý do tiêu biểu cho một mạo hiểm giả hoặc [worker] rời khỏi nhóm của họ. Những tình huống này không phải là hiếm gặp. Đó là hiếm đối với một nhóm đã giữ các thành viên của mình từ đầu đến cuối. Trong trường hợp thông thường, một nhóm có thể đã thay đổi thành viên của họ ít nhất là 2-3 lần.
Nó cũng giống cho Hekkeran, Roberdyck và Imina.
Mặc dù nói vậy, magic caster ma lực hệ rất khó tìm— nhất là đối với những magic caster bậc 3. Đối với [worker] đang không có bạn đồng hành, phẩm chất của thành viên là một vấn đề hoàn toàn riêng biệt nhưng cũng cần được giải quyết.
“Thế tìm một magic caster bậc 2 thì sao?”
“Chúng ta cứ xếp nó vào phương án cuối cùng. Tôi muốn tránh điều này nếu có thể.”
“Lựa chọn thành viên mới thật sự là phiền phức. Đa số những người trở thành [worker] có xu hướng lệch lạc về nhân cách. Nếu chúng ta lựa chọn sai lầm, mọi thứ nhận lại có thể sẽ là một mớ hỗn độn, chẳng hạn như vô tình nhặt được một tên điên cuồng chiến.”
“…Nghĩ tới việc này, chúng ta khá là may mắn phải không?”
“Đây là một trường hợp hiếm hoi cho một đội được lập nên từ những kẻ muốn tiền. Chà, trường hợp Arche-san có chút khác biệt.”
“Quay lại thời điểm Arche-san lần đầu gặp chúng ta, chúng ta chỉ nghĩ đến việc bù vào chỗ trống của thành viên cuối cùng.”
Roberdyck nhìn chăm chú về một khoảng không hồi tường về quá khứ. Hekkeran cảm thấy anh cũng có một cảm giác tương tự.
“Tôi vẫn có thể nhớ những gì mình đã uống vào thời điểm đó… thời điểm mà Arche-san đến là rất tuyệt vời, nó làm tôi bắt đầu có suy nghĩ là nhóm của chúng ta được hình thành là do ý muốn của chúa trời.”
“Heh, thật tuyệt vời. Tôi chỉ nhớ một cách mơ hồ. Cậu đã uống cái gì nhỉ?”
“Nước.”
“Chẳng phải nó giống như bình thường sao?… Có vẻ như cậu thực sự không thể uống được rượu. Tuy nhiên sẽ khá rắc rối nếu như cậu bắt đầu uống rượu như Imina.”
“Không thể đâu. Tôi không phải là người nghiện rượu… Mặc dù tôi phải thừa nhận thói quen của Imina-san quả thật hơi đáng sợ.”
“Ừ, Rob, một chén duy nhất cũng đủ làm khuôn mặt cậu chuyển đỏ rồi, sau đó là xanh dương và cuối cùng là trắng. Tôi vẫn tự hỏi là chuyện gì đã xãy ra vào lúc đó, nếu chúng ta không sử dụng ma thuật để loại bỏ chất độc.”
“Ờ thì giờ sẽ có một ai đó khác sẽ đứng ở đây thay thế tôi. Người ta chết vì ngộ độc rượu cũng có mà.” Roberdyck nhún vai khi nói. “Trở lại chủ đề, chúng ta sẽ làm gì với tình trạng của Arche-san? Có phải chúng ta sẽ kết thúc trong sự tan rã?”
“… Nếu chúng ta thực sự không thể tìm được người thay thế. Nó chỉ đơn giản là quá nguy hiểm cho ba người đi phiêu lưu… có lẽ chúng ta sẽ trở lại làm mạo hiểm giả lần nữa?”
“Tôi chỉ không thể chịu được quy định của ngôi đền. Nếu phải làm vậy thì tôi thà nghỉ hưu còn hơn.”
“Nghỉ hưu, huh… không phải là ý tồi.”
“Tôi vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm từ tiền chúng ta kiếm được, tôi sẽ đi tìm một công việc mà tôi có thể giúp đỡ người khác hoặc bảo vệ những người yếu đuối. Trở thành một nông dân trong một ngôi làng phồn thịnh trong khi học các bài giảng của chúa trời cũng không hẳn tệ. Còn cậu thì sao, Hekkeran?”
“Humm, làm gì sao?”
Miệng Roberdyck giật giật.
“… Là một chuyện gì đó mà cậu có thể tự quyết định của riêng mình?”
Phải mất một lúc để Hekkeran hiểu toàn bộ những gì mà Roberdyck nói. Cuối cùng khi đã hiểu, anh ngẩng đầu lên.
“—Naa!”
“Kuku…” đó là một nụ cười xấu xa, “cậu nghĩ là tôi không nhận ra sao?”
“Aah. Aah. Aah! Aah! Không, đó không phải là gì đó mà tôi muốn giấu đâu. Cậu biết mà, lúc đó… đó là những gì cậu muốn nói sao? Món quà.”
“Ai tặng nó cho ai nhỉ?”
“Hey, Rob! Nhìn kìa!”
Trong hướng mà Hekkeran chỉ đến, có hai người đang xem hàng hóa được trưng bày bên dưới một gian hàng xinh xắn.
Một trong số đó là một chiến binh mặc giáp đen tuyền, với một chiếc áo choàng đỏ thẫm sau lưng và mang theo thanh cự kiếm bên mình.
“Đột ngột thay đổi chủ đề… tốt thôi, nó không quan trọng. Tôi chỉ cần tìm hiểu chuyện kia sau này. Humm, trang bị tuyệt vời thật. Nếu người mặc có kỹ năng phù hợp, người đó hẳn sẽ là một chiến binh kiệt xuất. Có phải họ đang muốn nâng cấp trang bị?”
“Tôi không dám chắc, nhưng ít nhất tôi không nghĩ là họ đến từ thủ đô. Ví dụ, thấy cô gái che mình ở đó không? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt cô ấy trước đây.”
“Góc nhìn ở đây tệ nhỉ. So sánh cô gái đó với Imina-san thì sao nhỉ?”
“—Làm ơn đừng hỏi tôi câu đó. Tôi không thể trả lời đâu!… Thật tình mà nói, cô gái kia thật sự rất xinh đẹp.”
“Imina-san cũng rất đẹp mà. Thậm chí là người yêu cô ấy cũng nói thế… Ra là thế, hai người đó có thể là khách du lịch hay là mạo hiểm giả đi phiêu lưu. Có lẽ họ đã quyết định chuyển đến thủ đô.”
“Có điều, họ đang xem các vật phẩm ma thuật gia dụng, không phải hơi lạ sao?”
Bên dưới gian hàng xinh đẹp, những hàng dài vật phẩm ma thuật được sắp xếp gọn gàng. Tuy nhiên, không giống như các vật phẩm ma thuật được sử dụng bởi mạo hiểm giả và [worker], những vật phẩm được trưng bày là dành cho sinh hoạt hằng ngày. Ví dụ cái [containers] giữ lạnh bên trong nó, cơ bản là nó hoạt động giống như một chiếc tủ lạnh có thể ngăn chặn thực phẩm bị hư thối. Hoặc đạo cụ [fan-like], có khả năng tạo ra luồng gió.
Những loại vật phẩm ma thuật được đề xuất bởi một Minotaur được ca tụng như là [The Boastful Sage] vào hai trăm năm trước.
Mặc dù ông đã đề xuất việc tạo ra các vật phẩm, ông đã không thể giải thích tại sao những vật phẩm cần thiết lại có hình dạng này hay là cơ chế làm việc, vì vậy cuối cùng người chiến binh này đã không thể tạo ra chúng và kết thúc với một tiêu đề như vậy.
Tuy nhiên, kĩ năng chiến binh của ông là hạng nhất, và để lại đằng sau về một truyền thuyết rằng một cú vung rìu của ông có khả năng tạo ra lốc xoáy và xẻ đôi mặt đất. Ông cũng nổi tiếng với việc nâng cao vị thế con người trong [Great Minotaur Nation] từ một loại được xem là thực phẩm dùng cho những nô lệ khổ sai.
Thật là một cảnh tượng hiếm thấy đối với mạo hiểm giả, những người có xu hướng sống trong quán trọ, lại tìm kiếm các vật phẩm ma thuật được nghĩ ra bởi bán nhân loại, và không có mục đích sử dụng cho chuyến phiêu lưu.
“Việc này cũng không lạ gì. Kiến thức ma thuật của Đế quốc cực kì tiên tiến. Nó cũng rẻ hơn so với các nước khác. Chắc là họ nghĩ là ngay cả khi thanh toán các khoản chi phí, nó rẻ hơn khi họ mua chúng ở đây?”
“Ah, ra đó là lý do. Tôi hiểu rồi. Đó là một cách nghĩ mà tôi không nghĩ tới.”
“Thật sự thì nhìn từ góc độ của chúng ta thì hành động của họ đúng là kỳ lạ, nhưng nó không phải là quá kỳ lạ nếu ông nghĩ rằng họ đang đi du lịch.”
“Ah, đúng rồi. Nếu tôi nghĩ chuyện này theo hướng của cậu nói thì chắc chắn là tôi có thể hiểu được.”
Chiến binh bọc giáp kiểm tra cẩn thận các vật phẩm ma thuật. Mở chúng, sau đó đóng lại, nhặt chúng lên, xoay vòng quanh chúng. Đến mức làm cho đầu cho tên thương gia phải đổ mồ hôi hột.
“Chúng ta nên nghiêm túc như họ khi tìm kiếm các vật phẩm ma thuật.”
/210
|