Vài nhóm worker đã tụ tập sẵn chỗ dinh thự của Bá tước từ rạng sáng. Nhóm Foresight của Hekkeran là nhóm đến cuối cùng. Hiện tại có tổng cộng mười tám người. Những worker được gọi đến cho công việc lần này được coi là những người giỏi nhất ở tại Đế Đô.
Những nhóm worker giữ khoảng cách đồng thời cũng dò xét lẫn nhau. Nhóm bốn người Foresight vừa tới đã lập tức được chào đón bằng những cái nhìn chăm chú từ những nhóm khác. Cảnh tượng này xem ra cũng khá là đẹp mắt.
“Ah, tự nhiên tôi cảm thấy những khuôn mặt ở đây thân thương ghê. Như Beetle-san kìa, chẳng phải vừa gặp ở bình nguyên Kattse sao?”
“Ể? Không phải ở khách sạn tôi đã nói rồi sao? Nhóm của Greenham cũng nhận nhiệm vụ này mà…Thực sự là tôi chưa nói sao? Thế mà tôi cứ có cảm giác là đã nói rồi…Dù sao, những nhóm có mặt ở đây hôm nay đều là những nhóm có tiếng tăm ở Đế Đô cả! Hãy cho túi tiền của khách hàng chúng ta một tràng pháo tay nào.”
“Thôi chắc tôi xin kiếu. Mà, những người ở kia là những trưởng nhóm đúng không?”
Ở giữa các nhóm đứng riêng biệt là ba người đang đứng trao đổi thông tin với nhau.
“Hẳn là Greenham cũng ở đó. Không nghi ngờ gì nữa. Vậy thì, lại chào hỏi một tiếng thôi.”
“…Chậc! Urgh, tên đó cũng có mặt sao? Ah, rồi. Vậy là mấy cô elf ở đằng kia là…Hmph, tên đó đúng là thứ tồi tệ nhất. Chết đi, đồ mặt cứt.”
Imina gần như muốn khạc câu cuối cùng ra. Mặc dù cô đã cố giữ thấp giọng, nhưng nó vẫn khiến cho Hekkeran và những người khác lo lắng nhìn quanh kiểm tra xem có ai để ý không.
“Imina!”
“Biết rồi, biết rồi, Rob. Hắn sẽ là đồng minh trong vụ này…Nhưng mà tôi vẫn chẳng muốn thấy mặt hắn tí nào.”
“-Tôi cũng chả muốn.”
“Nếu phải chọn thích hay ghét thì tôi cũng chọn ghét. Nhưng dù vậy thì cũng cần phải xem xét tình hình nữa.”
Hekkeran, người vừa chen vào giữa cuộc nói chuyện giữa Imina đang khó chịu và Roberdyck, bất đắc dĩ nhún vai.
“…Này này, anh vẫn phải tới chào hỏi hắn đấy, nên đừng có nghĩ nhiều quá, không là nó lộ cả ra mặt đấy, biết chưa?”
“Cố lên, trưởng nhóm.”
Hekkeran cau mày đáp lại sự hăng hái của Roberdyck như thể nói “đừng có xía vào chuyện của người khác” rồi bước về phía nhóm ba người.
Người đầu tiên chào Hekkeran là một worker mặc giáp toàn thân màu xanh của thép. Bộ giáp có thiết kế hình tròn một cách kì quặc, trông gần như một quả cầu. Phần vai khá to bản khiến cho người mặc bộ giáp trông giống như một con bọ đứng thẳng hơn là người.
Tuy nhiên, nhìn vào mũ giáp với thiết kế như chiếc sừng đính vào trán thì có thể nói rằng bộ giáp đã được thiết kế để trông như vậy.
Nhưng có một điều không phải cố tình là độ dài của phần chân. Nó cực kì ngắn. Trông anh ta trong bộ giáp cứ như một con bọ hung bị đứa trẻ dựng đứng lên. Nói một cách tử tế hơn thì đôi chân ngắn giống như người lùn sẽ đứng vững hơn. Đó cũng là một đặc điểm hợp với một chiến binh.
“Đúng như tôi dự đoán, cậu cũng tới rồi, Hekkeran.”
“Yo, Greenham. Tôi nghĩ nhiệm vụ cũng không tồi nên đã nhận lời.”
Hekkeran giơ tay ra hiệu về hai trưởng nhóm còn lại theo cách thông thường. Hai người họ cũng đáp trả lại thoải mái. Dù Hekkeran là người trẻ nhất và ít kinh nghiệm nhất trong bốn người đang đứng đây, nhưng về kĩ năng thì anh vẫn ngang hàng với họ.
“Bên anh…” Sau khi nhìn qua nhóm của Greenham và đếm nhanh số lượng, Hekkeran nói. “Có năm người à. Mấy người còn lại đâu cả rồi?”
“Nghỉ ngơi và hồi phục. Vì nhiệm vụ trước của bọn tôi cũng tương tự như này, vài thành viên phải ở lại để giúp việc vận chuyển và sữa chữa đồ dùng bị hư hỏng.”
Người đàn ông này, Greenham, là trưởng nhóm của Heavy Masher, một nhóm worker có tới mười bốn thành viên.
Nhiều thành viên chắc chắn sẽ mang lại lợi ích, chẳng hạn như có nhiều lựa chọn hơn trong việc giải quyết các nhiệm vụ. Cụ thể là nó sẽ mang lại sự linh động khi có thể lựa chọn những thành viên phù hợp với những nhiệm vụ khác nhau.
Tuy nhiên thì cũng không phải là không có bất lợi, như nhận được ít thù lao hơn vì phải chia cho nhiều người hơn, hay xảy ra nhiều xung đột hơn vì bất đồng quan điểm giữa các thành viên, khiến cho việc phản ứng nhanh trong nhóm trở nên khó khăn hơn.
Nói đến việc xét theo tính cách thường thấy của những worker, thì việc một nhóm đột nhiên giải tán chẳng có gì lạ lắm. Có thể duy trì sự kiểm soát với một nhóm worker lớn như vậy cho thấy khả năng quản lý và kĩ năng lãnh đạo của Greenham tốt thế nào.
“Fuuhn, mệt nhỉ. Hay là các anh hỗ trợ chúng tôi đi, kiếm thêm chút đỉnh để những người ở lại khỏi buồn?”
“Đề nghị thật ngớ ngẩn. Sau khi hoàn thành việc này, sẽ có một khoản thưởng thêm dựa vào thành tích của trưởng nhóm. Thật không may là, vị trí dẫn đầu hẳn sẽ thuộc về tôi rồi.”
“Này này, tha cho tôi đi. Cứ làm như nào giờ vẫn vậy ấy.”
Greenham chỉ cười nhăn nhở. Cảm thấy anh ta không có ý định dừng lại, Hekkeran nhún vai và quay sang một người khác.
“Tôi nghĩ đây là lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Hekkeran chìa tay ra với ý “rất vui được gặp anh”. Người kia cũng bắt tay lại. Cái nắm tay của hắn ta khá là mạnh.
Hắn đưa mắt nhìn thẳng vào Hekkeran.
“-Foresight, nghe tiếng đã lâu.”
Một giọng nói trong như tiếng chuông, rất hợp với dáng vẻ của anh ta.
“Nhóm Tenmu, tôi cũng vậy.”
Kiếm sĩ thiên tài bất bại ở đấu trường, không một worker nào không nhận ra anh ta. Nhóm Tenmu căn bản cũng chỉ là xoay quanh mình anh ta. Một phần vì thế mà Imina mới khó chịu ra mặt.
“Kiếm sĩ thiên tài được đồn rằng có thể sánh ngang người mạnh nhất Vương Quốc, Gazef Stronoff. Có đội của anh thì chúng tôi có thể yên tâm rồi.”
“Cám ơn. Tuy nhiên, tôi nghĩ có lẽ bây giờ nên nói khác đi một chút. Nên nói rằng gã đó được đồn rằng có thể sánh ngang Eruya Uzruth này.”
“Ồ. Nói hay lắm.”
Eruya cười nhạt, để lộ hoàn toàn sự kiêu căng của hắn. Nhìn nụ cười đó, cảm giác khó chịu Hekkeran vốn giấu trong lòng tí nữa thì lộ ra mặt.
“Vậy thì, chúng tôi sẽ trông cậy vào anh khi vào trong di tích.”
“Tất nhiên. Cứ để đó cho tôi. Giá mà trong di tích có quái vật đủ sức để chiến một trận ra trò thì tuyệt.”
“Chúng ta hoàn toàn chẳng biết có loại quái vật gì ở trong đó. Biết đâu chúng ta sẽ chạm mặt một con rồng thì sao?”
“Khá là đáng sợ đấy. Quái vật như rồng chắc chắn sẽ chiến một trận tưng bừng khói lửa. Tuy nhiên phần thắng vẫn sẽ thuộc về tôi thôi.”
Nở một nụ cười ‘vậy sao?’, Hekkeran là người cuối cùng phản ứng lại bởi còn phải nén những cảm xúc khác lại.
Tính riêng kiếm thuật, người ta đồn rằng Eruya có thể thắng cả những mạo hiểm giả cấp Orichalcum. Xét về điểm này thì sự khoe khoang của hắn cũng có chút lý do. Tự tin là một điều tốt, nó giúp các worker có thể trình diễn khả năng của mình và thuyết phục khách hàng của họ.
Tuy nhiên, cái gì cũng nên có chừng có mực.
Chủng loài mạnh nhất thế giới, Rồng.
Bá chủ của bầu trời, sở hữu hơi thở đầy sức mạnh, lớp vảy gần như không thể xuyên thủng, sở hữu sức mạnh vật lý vượt xa mọi giới hạn. Ở thời của mình, chúng còn có thể sử dụng cả ma pháp. Có tuổi thọ mà con người không thể sánh bằng, những kiến thức mà chúng tích lũy được khiêm tốn mà nói có thể sánh ngang các hiền triết.
Chúng là những sinh vật thường được nhắc đến trong các truyền thuyết dù là kẻ ác hay được xem như những anh hùng. Như trong câu truyện của Mười Ba Anh Hùng, kẻ thù cuối cùng trong hành trình của họ là một con rồng được biết đến với cái tên ‘Rồng Thần’. Trong nhiều câu truyện khác, rồng thường được xem như những đối thủ cuối cùng của các anh hùng.
Dù cho có coi những sinh vật đó như một ví dụ trong suốt cuộc nói chuyện, nhưng vẫn giữ được thái độ ngạo mạn đó thì quả là bất ngờ. Mặc kệ người khác giải thích ra sao, thì lời của Eruya vẫn cứ như một trò đùa. Nhưng nhìn vào mắt hắn thì anh có thể nói rằng hắn hoàn toàn nghiêm túc. Không hiểu hắn tự phụ đến mức nào đây?
Vẫn còn chưa chắc chắn là sẽ có những loại quái vật nào trong di tích. Những phán đoán dựa trên ý thức của Eruya hẳn sẽ là trở ngại cho hoạt động tổng thể đây.
Tốt nhất là cứ tránh xa hắn ra.
Sẽ chẳng sao nếu hắn tự mình đâm đầu vào chỗ chết, nhưng mà sẽ khá là phiền phức nếu đội hình bị phá vỡ. Một nụ cười nhạt hiện lên trên gương mặt Hekkeran khi anh đưa ra quyết định và điều chỉnh thái độ của mình với Eruya, xem hắn như loại “chỉ dùng một lần”.
“Đằng kia hẳn là các thành viên của Foresight. Oya-“
Ánh mắt hắn dừng lại ở Imina, một ánh mắt đầy định kiến và khinh bỉ.
Có tin đồn rằng Eruya vốn xuất thân từ Giáo Quốc Slane, nơi mà con người được xem là chủng loài cao cấp nhất. Là một thần dân của Giáo Quốc, hắn có xu hướng xem những người với dòng máu lai tạp là những kẻ hạ cấp.
Với một kẻ như vậy, khi thấy một bán Elf như Imina tham gia nhiệm vụ một cách bình đẳng với mình chẳng làm hắn dễ chịu tí nào.
Nhờ vụ này mới biết được tin đồn kia là có thể tin được…Nhưng mà người từ Giáo Quốc thường có thêm tên thánh, dù có tin đồn rằng hắn đã từ bỏ nó.
Hekkeran nghĩ vậy trong lòng và nói lớn.
“…Này này, đừng có tỏ thái độ hiềm khích với đồng đội của tôi, được chứ?”
“Tất nhiên. Chúng ta đi chuyến này cùng hội cùng thuyền mà. Tôi chắc chắn sẽ cởi mở thôi.”
“Tôi nhớ lời anh nói rồi đấy.”
Có thể đứa trẻ hoang dại đầy mạnh mẽ Eruya đã trưởng thành, nhưng Hekkeran vẫn sợ rằng hắn sẽ làm loạn lên. Nói ngắn gọn là anh cảm thấy tinh thần của hắn rất bất ổn. Dù đã đưa ra lời cảnh báo nhưng Hekkeran vẫn không thể cảm thấy thoải mái, bầu không khí nó khó chịu thế đấy.
“Ay, yên tâm. Mà, trở lại vấn đề chính, tôi không ngại để người khác làm lãnh đạo trong suốt chuyến đi đâu. Trừ những trường hợp đặc biệt, còn lại tôi sẽ nghe theo lệnh. Nếu chúng ta phải chiến đấu, tôi không ngại lên trước tiền tuyến đâu. Tôi sẽ cho các anh chiêm ngưỡng kĩ năng của tôi.”
“Rồi rồi, đã hiểu.”
“…Tốt lắm, vậy tôi sẽ quay về với nhóm của mình. Nếu có vấn đề gì thì cứ việc gọi tôi.”
Eruya cúi chào và bước đi.
Khuôn mặt Hekkeran thoáng giật giật khi nhìn thấy số phụ nữ đi theo Eruya. Tuy nhiên, để lộ một cảm xúc như vậy ở đấy là không thể chấp nhận được. Không ít trường hợp mọi thứ trở nên bất lợi chỉ ngay sau khi một biểu hiện như vậy để lộ ra. Là một trưởng nhóm, những thái độ hiềm khích như vậy là không thể chấp nhận được.
Hekkeran đè nén cảm xúc lại và xóa bỏ mọi biểu cảm trên gương mặt.
Rời mắt khỏi đống rác đó, anh chào người cuối cùng.
“Chào, Lão đại. Tôi thấy ông vẫn còn khỏe chán nhỉ.”
“Chào, Hekkeran. Nhìn cậu cũng ngon lành lắm.”
Hàm răng cửa đã mất tạo ra những âm thanh đi kèm với lời nói.
Parupatra ‘Green Leaf’ Ogrion.
Còn được biết đến là ‘Origin’, ông mặc một chiếc áo giáp trông như phảng phất ánh sáng phản chiếu từ những chiếc lá thấm đẫm sương mai. Bộ giáp không phải làm từ kim loại, mà từ vảy rồng xanh.
Nhóm của Parupatra đã săn thành công một con rồng. Tất nhiên, nhìn vào kích cỡ của chiếc vảy thì có thể nói nó cũng không mạnh lắm. Tuy nhiên một con rồng cỡ đó vẫn là một sinh vật có thể đe dọa được các mạo hiểm gia cũng như worker.
Hơn nữa, Parupatra đã ngoài tám mươi tuổi.
Thông thường, trong nghề này, phần lớn đều giải nghệ ở khoảng bốn mươi tuổi, thậm chí vài người còn nghỉ trước bốn mươi. Rất ít những mạo hiểm giả trên năm mươi tuổi. Với những người chuyên nghiệp thường xuyên vào sinh ra tử, thật không thể lờ đi sự suy yếu thể chất.
Thật ra, cả với trường hợp đặc biệt, so với thời kì đỉnh cao của ông, lúc mà ông vẫn còn ở cấp Orichalcum, thì kĩ năng của ông giờ đã giảm sút đáng kể. Dù vậy, Parupatra vẫn không chịu rời khỏi tiền tuyến.
Nhiều người vô cùng kính nể Parupatra vì vẫn tiếp tục công việc mạo hiểm bất chấp tuổi tác đã cao.
“Fumuu. Mà, cái thằng đó có vẻ nguy hiểm quá.”
Khuôn mặt nhăn nheo của Parupatra căng ra cùng giọng nói gấp gáp. Hekkeran cũng đồng tình.
“Đúng vậy. Sẽ chẳng sao nêu hắn tự hại chết mình, nhưng sẽ rất tệ nếu chúng ta cũng bị kéo theo hắn.”
“Đúng thật là hắn rất mạnh, nhưng sự tự tin thái quá của hắn có thể ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. Cứ như một quả bom biết đi ấy.”
Greenham cũng xen vào mấy câu “Thật rắc rối”. Sau khi thấy được thái độ của Eruya, chẳng một ai có thể nghĩ khác được.
“Mà, gã đó mạnh cỡ nào vậy. Dạo gần đây tôi không có đến đấu trường.”
“Mi không biết hả? Ta biết này, lão đại chắc cũng biết chứ hả?”
“Ta chỉ mới nghe chứ chưa hề tận mắt chứng kiến. Nếu muốn biết thêm thì có thể hỏi các đồng đội của ta. Mà suy cho cùng, chúng ta định nghĩa mạnh là như thế nào? Nếu chúng ta lấy Gazef Stronoff làm mốc, từ những gì mà lão già này được biết thì…ví dụ như, à đúng rồi…Tứ Hiệp Sĩ của Đế quốc được gọi là gì đây?”
“Các hiệp sĩ được xưng tụng là ‘Heavy Explosion’, ‘Unmovable’, ‘Lightning’, và ‘Violent Wind’ hử…Khá khó để đánh giá. Mặc dù đúng là nếu so với người đó, Tướng quân Vương Quốc, thì Tứ Hiệp Sĩ có chút thua kém. Nhưng mà thời mà Gazef Stronoff là kẻ mạnh nhất đã qua rồi. Dòng chảy thời gian rồi sẽ xuất hiện những kẻ mạnh hơn, mang đến một thời kì mới.”
“Anh đang nói tới Uzruth à? Hắn ta thực sự mạnh vậy sao? Mà tôi cũng chưa từng chứng kiến sức mạnh thực sự của Tứ Hiệp Sĩ Đế Quốc nữa…Người mạnh nhất mà tôi từng thấy là đội trưởng đội cận vệ Mithril của Đế Quốc dưới sự chỉ huy trực tiếp của Hoàng Đế. Anh ta khá là mạnh…chắc là cũng ngang ngửa với Tứ Hiệp Sĩ chứ?”
“Theo những gì mà lão già này được biết, kẻ mạnh nhất trong tất cả là những Long Vương từ Cộng Hòa. Không một phàm nhân nào có thể chống lại họ.”
“Tôi nghe nói họ có năm hay bảy người gì đó…Opps, trước tiên hãy xem sơ qua sức mạnh của Uzruth đã. Cứ giới hạn nó theo một kiếm sĩ nào đó xem thử.”
“Nếu vậy thì chúng ta phải bỏ qua các kiếm sĩ từ Cộng Hòa Argrand vì đa số họ đều là những bán nhân. Cả Chiến Vương của đấu trường nữa. Còn lại là Hiệp sĩ Valkyrie của Thánh Quốc, người sở hữu cây Thánh Kiếm, nhưng nói vậy chứ cuối cùng thì chúng ta chỉ xét về kiếm kĩ thôi.”
Với worker, thu thập thông tin về những người mạnh có thể là những thông tin cực kì quan trọng để hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì nếu phải đối mặt với một ai đó trong suốt nhiệm vụ, họ có thể nhanh chóng quyết định hành động thế nào. Hơn nữa, với những kẻ sống nhờ vào kiếm thì thu thập những thông tin như vậy là chuyện bình thường.
Đó là những gì đang diễn ra ở đây. Ban đầu nó là để thảo luận về việc Uzruth mạnh thế nào, rồi từ từ lại trở thành trao đổi thông tin về những kẻ mạnh. Suýt nữa thì nó thành ra như mấy đứa trẻ cãi nhau với mấy câu kiểu như như “tên đó mạnh ghê!”.
“Dù mặt bằng kĩ năng chung ở Giáo Quốc Slane khá cao nhưng tôi lại chưa hề nghe bất cứ cá nhân nổi bật nào. Mà nếu có thì chúng ta cũng không tính những Magic Caster tín ngưỡng hệ ở đây đúng không?”
“Không phải Vương Quốc cũng có một nữ chiến binh ở cấp Mạo hiểm giả cao nhất sao? Cô ta thế nào?”
“À, cô ‘Ngực to không vếu’. Cô ta thật sự khá mạnh. Tuy nhiên ta nghe nói cô ta đã thua Tướng quân trong giải đấu.”
“…Ta vừa nhớ lại cảnh cô ta đập gần chết một tên Mạo hiểm giả vì gọi cô ta như vậy. Hya hya hya…Một phụ nữ đáng sợ!”
“Cứ như vậy thì khó mà nêu thêm được cái tên nào nữa. Xem nào, người được gọi là Hắc Hiệp Sĩ của Liên Minh Thành Phố, Serabright ‘Flash’ (Tia Chớp) trong nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite “Crystal Tear’ (Lệ Pha Lê) và Optics ‘Crimson’ trong nhóm worker ‘Great Blaze of the Crimson Lotus’, đều đến từ Vương Quốc Rồng. Cả tên từ Vương Quốc…Brain Unglaus.”
Cuộc đối thoại lần đầu tiên dừng lại.
“Brain Unglaus? Thằng quái nào thế?”
Parupatra hỏi Greenham một cách ngạc nhiên.
“Lão đại không biết sao? Anh ta là một kiếm sĩ nổi tiếng ở Vương Quốc…mi thì sao?”
Hekkeran lắc đầu. Cậu không hề biết đến cái tên đó.
“Không biết sao…”
Không giấu nổi sự thất vọng, Greenham dùng giọng ngờ vực gợi nhớ lại.
“Cũng lâu lắm rồi, từ hồi ta tham gia giải đấu của Vương Quốc, ta gặp hắn ta trong trận bán kết. Ta lúc đó thậm chí không thể chạm nổi cái mắt cá của hắn.
“Đó là giải đấu Gazef Stronoff cũng tham gia đúng không?”
“Đúng vậy. Kết quả là Brain Unglaus thua Gazef Stronoff. Tuy nhiên, đó là một trận đấu giữa hai kẻ mạnh xứng đáng được miêu tả bằng hai chữ ngoạn mục. Nó gần như là một cuốn sách giáo khoa hoàn hảo cho kiếm sĩ, cách họ đỡ và trả đòn, cách mà họ nhận biết góc chém của đối phương nhờ vào vị trí tay v.v…Thực sự là làm người ta mở mang tầm mắt hơn về kiếm kĩ.”
Một người như Greenham mà nói vậy thì hẳn là Brain Unglaus phải rất giỏi. Có thể đấu ngang ngửa với cả chiến binh mạnh nhất Vương Quốc, kĩ năng của anh ta hẳn phải ở cấp cao nhất.
Hekkeran thở dài. Còn cả đống gã mạnh ngoài kia mà anh chẳng hề hay biết.
“Fumuu…Vậy, giữa Unglaus và Uzruth, ai là người mạnh hơn? Nêu ý kiến của cậu xem.”
“Uzruth.” Greenham trả lời “nếu so với Unglaus ngày ấy thì người thắng sẽ là gã đó. Tôi vừa mới xem vài trận của hắn ở đấu trường gần đây nên tôi chắc chắn là vậy.”
“Nói cách khác, Uzruth có thể đấu ngang hàng với cả Tướng quân Vương Quốc sao? Hắn ta thật sự mạnh vậy sao!? Otto!”
Quá phấn khích, Hekkeran vô tình lớn giọng và phải tự kiềm chế lại.
“Ra vậy. Unglaus hử. Có vẻ như ta vừa có thêm một chút thông tin về Vương Quốc…À đúng rồi, các ngươi nghe gì chưa? Hình như Vương Quốc vừa có một nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite thứ ba thì phải?”
“Tất nhiên là tôi nghe rồi, lão đại.”
“Ah, xin lỗi. Tôi chưa nghe vụ đó.”
“Hekkeran…Sự kém hiểu biết của mi có thể gây hại cho nhóm của mi đấy.”
“Tôi biết chứ. Nhưng mà thu thập thông tin về các đồng nghiệp trong Vương Quốc thật rất khó, lại còn tốn kém nữa.”
“Hyahyahya. Thật can đảm. Lão đây cũng không ghét điều đó!”
“Lão đại, ta muốn nghe ý kiến của lão về việc này. Tôi nghe rất nhiều tin đồn về Momon của ‘Darkness’, nhưng một số nghe có vẻ vô lý đến khó tin. Ví dụ như có thể thu phục một con Basilisk khổng lồ chỉ với hai người và không hề có người hỗ trợ hồi phục nào.”
“Uwah, không phải đó chỉ là tin đồn giả sao?”
Kể cả với mạo hiểm giả cấp Adamantite, có thể hạ một đối thủ mạnh mẽ như Basilisk khổng lồ chỉ với hai người là việc gần như không thể.
“Mi cũng nghĩ vậy sao, Hekkeran? Càng thu thập thêm thông tin ta càng thấy mơ hồ. Cả thông tin về sự kiện xảy ra trong Vương Đô, có tin đồn rằng họ hạ con quỷ với độ khó hơn 200 chỉ với một đòn. Theo ta nghĩ, xem chừng Công hội Mạo hiểm giả Vương quốc đã tung tin đồn nói quá để gây chú ý nhằm thu hút thêm cho mạo hiểm giả cấp Adamantite thôi.”
“Cũng có thể. Sự ra mắt của mạo hiểm giả cấp cao là một điều ấn tượng. Tuy nhiên, liệu Công hội có làm mấy chuyện đó không? Họ làm mọi thứ rất chặt chẽ, thế nên họ mới được gọi là Công hội.”
“Việc đó tùy vào người đang giữ vị trí chủ Công hội mà mỗi nơi mỗi khác. Hồi lão đây còn làm mạo hiểm giả, cái tên chủ Công hội ở thành phố của ta thực sự tệ hết sức. Kết quả là ta đã đấm thẳng vào mặt hắn. Hyahyahya! Kể từ sau vụ đó là ta thành worker luôn.”
Parupatra cười vui vẻ.
Câu chuyện Parupatra trở thành worker như thế nào được rất nhiều người biết. Có thể nói là không có một worker nào trong Đế Đô không biết vụ đó. Parupatra vẫn thường hay kể vụ đó mỗi khi lão uống say.
“Nói là nói vậy, nhưng tôi không nghĩ rằng Công hội sẽ làm mấy chuyện như vậy.”
“Nói vậy là cậu nghĩ chuyện đó là thật sao?”
“Thật khó mà tin được. Kể cả khi tôi cố nghĩ rằng nó có lý, độ khó tới 200- quả đủ để tưởng tượng nó mạnh một cách khủng khiếp như thế nào, đánh bại nó chỉ với một đòn là hoàn toàn không thể. Kể cả nếu có thể đi nữa thì xác suất là cực kì thấp. Có thể sự kiện đó đã xảy ra như thế này, một ác quỷ với độ khó cực cao xuất hiện và vô số nhóm cố gắng đánh bại nó, và ‘Darkness’ là nhóm tung đòn quyết định?”
“Nói vậy nghe dễ tin hơn nhiều nhỉ.”
“Ta nghĩ là chuyện đó có thể. Cũng không lạ lắm nếu có ai đó ở cấp Adamantite mạnh như thế. Chênh lệch thực lực giữa các mạo hiểm giả cấp Adamantite có thể là cực kì lớn.”
“Vậy là Hekkeran và ta có cùng ý kiến, còn lão đại lại nghĩ nó thực sự xảy ra theo đúng những gì được kể đúng không?”
“Hyahyahya. Ta nghĩ vậy đấy.”
“Trăm nghe không bằng một thấy. Giờ tôi vừa muốn gặp anh ta ít nhất một lần…lại vừa không muốn gặp tí nào.”
Vừa lúc hai người kia định đồng tình với những gì Hekkeran nói thì tiếng một ai đó bị đánh vang lên, tiếp theo là tiếng phụ nữ kêu lên xen ngang câu chuyện của họ.
Những worker có mặt nhanh chóng hướng sự chú ý về phía phát ra âm thanh. Vài người đã rút sẵn vũ khí ra và vào tư thế chiến đấu.
Tiếng hét bắt nguồn từ phía Eruya, là của một nữ đồng đội của Eruya, người đang nằm dưới đất. Xem chừng chính Eruya là người đã đánh bay cô ta. Khuôn mặt hắn méo đi vì giận dữ còn người phụ nữ thì sợ hãi van xin sự tha thứ của hắn.
Vừa tuyệt vọng kiềm nén cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hekkeran là người đồng đội của mình- anh nhanh chóng liếc sang Imina.
Lấy lại sự bình tĩnh, Hekkeran xóa bỏ biểu cảm trên khuôn mặt mình và đứng yên. Tuy nhiên áp lực toát ra từ Hekkeran cho thấy nếu có thêm bất kì chuyện gì xảy ra, anh sẽ là người đầu tiên bước ra.
Hekkeran nhanh chóng ra hiệu cho Roberdyck và Arche yêu cầu họ ngăn không cho Imina hành động.
Cá nhân mà nói thì Hekkeran cũng cảm thấy giống như Imina. Tuy nhiên hiện giờ anh không có quyền can thiệp vào chuyện của nhóm khác. Tất nhiên nếu thực sự muốn thì chẳng có gì có thể ngăn anh hành động được. Có điều sau đó anh sẽ phải chịu trách nhiệm. Với lý do đó, các nhóm khác cũng không hề có dấu hiệu muốn tham gia vào và chỉ đơn giản thể hiện sự chán ghét của họ.
Cuối cùng lý trí của Imina cũng chiến thắng và đè nén cảm xúc của cô lại. Cô giơ ngón giữa về phía lưng Eruya và nhổ xuống đất.
“…Có vẻ như hắn ta chỉ có thể đọ kiếm kĩ với Tướng quân Vương Quốc thôi. Thật tuyệt nếu hắn ta có thể đọ cả nhân cách nữa, nhưng có vẻ đòi hỏi như vậy là hơi nhiều. Thôi, nói chuyện nhảm thế đủ rồi.”
“…Ta đồng ý. Hekkeran cũng đã đến, giờ hãy quyết định chuyện quan trọng nhất đi.”
“Vì gã kia đã rút lui rồi nên chỉ còn có ba người chúng ta, nhưng ai sẽ nhận vị trí tổng chỉ huy trong chuyến đi này đây?”
Mọi thứ đột nhiên im lặng.
Có tới bốn nhóm worker ở đây. Một lực lượng chiến đấu có thể được xem là khá đáng kể, nhưng vẫn chỉ là một sự phí phạm nếu không có sự chỉ huy hợp lý. Bất kể có nhiều tay đến mức nào mà không biết dùng thì cũng chả khác gì chỉ có một tay.
Quản lý nhiều nhóm với những cá tính khác nhau đã là một nhiệm vụ khó để thực hiện được, để không bị phàn nàn còn khó hơn nữa. Sai lầm xảy ra khi ra lệnh có thể trực tiếp dẫn đến thất bại. Và nếu thủ lĩnh ưu tiên cho nhóm của mình hơn, anh ta thậm chí có thể bị mọi người thù ghét.
Nói rõ hơn thì nó là trách nhiệm yêu cầu phải có năng lực, và mang đến nhiều bất lợi hơn là lợi ích.
Biết rõ điều này, các trưởng nhóm lặng lẽ chờ đợi trong khi quan sát nét mặt nhau. Gần một phút trôi qua trong yên lặng, Hekkeran mệt mỏi đề nghị.
“Thật tình, tôi nghĩ chúng ta không nên làm vậy.”
“Làm vậy chỉ trì hoãn vấn đề thôi. Lỡ mọi thứ rối tung lên trong lúc chiến đấu thì sao?”
“…Ta đề nghị chúng ta thay phiên nhau. Cách này sẽ giữ sự khó chịu ở mức thấp nhất. Chúng ta cũng có thể thảo luận thêm sau khi tới di tích.”
“Ah-“
“Đúng vậy.”
Vậy là đề nghị của Greenham được cả Hekkeran và Parupatra đồng ý.
“Vậy thì hãy dùng thứ tự có mặt để quyết định lượt đi.”
“Vậy còn nhóm ‘Tenmu’ của Uzruth?”
“Cứ bỏ qua lượt của gã đó, không sao cả. Dù gì ngay từ đầu hắn cũng không muốn chỉ huy mà.”
“Ta đồng ý với lão đại. Vậy người đầu tiên chỉ huy là ta, ‘Heavy Masher’, người đề xuất ý kiến.”
“Nhờ anh chăm sóc, Greenham.”
“Trông cậy vào ngươi đấy, chàng trai trẻ.”
“Rõ rồi. Tuy nhiên, khả năng chúng ta gặp quái vật nguy hiểm bên trong lãnh thổ của Đế Quốc gần như bằng không. Chỉ khi chúng ta vào trong Vương Quốc, gần Rừng Đại ngàn, thì mới có thể xảy ra rắc rối.”
“Ah, chúng ta nên đảo ngược thứ tự lại đi.”
Hai người họ lặng lẽ cười trong khi Hekkeran tự lấy tay che mặt sau khi nói ra câu đó. Tuy nhiên, tràng cười của họ ngừng lại ngay khi họ để ý thấy một người đàn ông đi về phía họ.
Ánh sáng bắt đầu rọi vào cơ ngơi của Bá tước khi người quản gia của ông ta xuất hiện. Người quản gia bước đi với cái lưng thẳng và chắc chắn, rất xứng với một người phục vụ cho Bá tước.
Tới trước nhóm worker, người quản gia dừng lại và cúi chào. Dù không ai đáp lại nhưng có vẻ ông ta chẳng màng đến và bắt đầu nói.
“Đến giờ rồi. Thay mặt cho bá tước, tôi muốn tỏ lòng biết ơn tới mọi người đã đến đây chấp nhận yêu cầu của gia chủ. Sẽ có hai người đại diện cho gia chủ sẽ đi theo cùng trong chuyến đi này. Thêm cả những mạo hiểm giả được thuê làm vệ sĩ bảo vệ xe hàng và những thứ khác, tổng cộng sẽ có thêm sáu người. Đích đến là di tích chưa được khám phá nằm gần biên giới của Vương Quốc- nó có kiến trúc giống như một lăng mộ. Kỳ hạn cho việc điều tra là ba ngày. Phần thưởng thêm sẽ được gửi sau khi Chủ nhân xác nhận những hàng hóa nhận được từ việc thám hiểm di tích. Có câu hỏi gì không ạ?”
Những chi tiết mà người quản gia cung cấp gần như giống hoàn toàn với yêu cầu ban đầu. Chỉ có thông tin có mạo hiểm giả bảo vệ xe hàng là mới.
Vài người cũng quan tâm về thông tin tuyến đường được chọn, nhưng là một worker, họ nhanh chóng học được sự khác biệt giữa những câu hỏi được phép hỏi và những câu không được phép. Rơ ràng đó là việc mà Bá tước không có ý định tiết lộ, nếu không nó đã được công bố ngay từ đầu.
Nếu là một yêu cầu ‘sạch’, họ đã thuê mạo hiểm giả thay vì worker. Vì là một yêu cầu ‘bẩn’ nên người yêu cầu hiển nhiên sẽ không tiết lộ mọi thứ. Có những điều mà không biết thì tốt hơn.
“…Tốt lắm, vậy tôi sẽ dẫn mọi người đến chỗ xe hàng chúng tôi đã chuẩn bị.”
Không ai nói câu nào, cả nhóm đi theo người quản gia.
Nhóm ‘Foresight’ của Hekkeran đi cuối cùng.
“Tên khốn Eru, hắn nên chết quách đi thì hơn. Thế nào? Chúng ta có nên làm vậy không?”
Không thể chịu nổi Eruya thêm chút nào, Imina thì thầm vào tai Hekkeran.
“Mặc dù trước đây có từng nghe qua vài tin đồn, nhưng gặp hắn mới biết hắn đáng khinh thế nào.”
“-Đáng khinh nhất luôn.”
Hai người còn lại cũng không thể giấu nổi sự khinh bỉ.
Với ‘Foresight’, những ý kiến kiểu này rất tự nhiên. Imina là đồng đội của họ, nên việc mà Eruya làm là không thể tha thứ.
Trong nhóm Eruya, trừ hắn ra, những người còn lại đều là phụ nữ. Họ cũng là những yêu tinh.
Nếu chỉ có vậy thì Imina và những người khác sẽ chẳng khinh thường hắn đến thế. Tuy nhiên, họ có lý do tại sao họ coi Eruya như kẻ thấp hèn nhất trong số những kẻ thấp hèn nhất.
Những nữ yêu tinh đều sở hữu rất ít trang bị, quần áo của họ chỉ là những mẩu vải bình thường không hề có khả năng phòng bị. Hơn nữa, mái tóc ngắn của họ để lộ ra phần gốc đã bị cắt cụt của đôi tai dài đặc trưng mà các yêu tinh vẫn thường có.
Lý do mà họ, những thành viên trong nhóm Eruya, ở trong tình trạng này, là vì họ là những nô lệ được mua từ Giáo Quốc Slane.
Chế độ nô lệ cũng từng tồn tại ở Đế Quốc, nhưng dưới thời của Hoàng Đế tiền nhiệm, nhiều thứ đã thay đổi. Mặc dù họ vẫn bị gọi là nô lệ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Tuy nhiên, chẳng có gì thay đổi đối với những nô lệ bán nhân như những kẻ đang chiến đấu bên trong đấu trường.
Những yêu tinh nô lệ thuộc về Eruya cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Đế Quốc Baharuth, Vương Quốc Re-Estize và Giáo Quốc Slane, tỉ lệ nhân loại sinh sống ở ba vùng này gần như là 100%. So với những vùng khác, ba vùng này rõ ràng là tỏ ra khinh bỉ chủng tộc bán nhân hơn hẳn. Vì điều này, ngay cả những con lai- như Imina- cũng phải trải qua không ít khó khăn.
Ngoại lệ duy nhất là người lùn. Dãy núi Azellerisia làm biên giới giao nhau giữa Đế Quốc Baharuth với Vương Quốc Re-Estize, và ở bên trong dãy núi có Vương Quốc Người lùn. Miễn là Đế Quốc vẫn duy trì quan hệ thông thương với Vương Quốc Người lùn, quyền lợi của người lùn vẫn được bảo vệ.
“Tôi thật cảm thấy tiếc cho những yêu tinh đó, nhưng bây giờ không phải là lúc để cứu họ.”
Imina thở dài não nùng, sâu trong cô đã biết rõ điều đó, nhưng cảm xúc của cô không bỏ qua chuyện đó dễ dàng vậy được.
“Đi thôi.”
Ngay khi Imina bước chân đi tới trước, Hekkeran và những người khác cũng vội bước theo để bắt kịp cô. Những gì họ thấy khi đuổi kịp nhóm chính khiến mắt họ mở to đầy kinh ngạc.
Hai xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn cho chuyến đi tới di tích. Có vài người tụ tập quanh xe ngựa. Chắc đó là những mạo hiểm giả được nhắc tới khi nãy. Tấm thẻ trên cổ họ lập lờ ánh sáng của vàng.
Tuy nhiên, thứ làm họ kinh ngạc không phải là cỗ xe hay mạo hiểm giả, mà là những con ngựa.
“-Sleipnirs.”
Tiếng kêu kinh ngạc phát ra từ đa số các worker.
Với bốn cặp chân, Sleipnirs có kích cỡ to hơn hẳn ngựa bình thường. Xét về sức cơ bắp vượt trội, sức chịu đựng và độ cơ động, Sleipnirs được xem là ma thú đa năng nhất cho việc đi lại giữa các vùng đất.
Tất nhiên, giá cho một con là cực kì đắt đỏ, đủ để mua năm con ngựa chiến, có khi còn hơn nữa. Ngay cả với một quý tộc cũng khó mà sở hữu được một con.
Mỗi xe hàng được kéo bởi hai con Sleipnirs. Nghĩ đến chuyện có khả năng sẽ mất lũ ngựa trong chuyến đi, người biết tới giá trị của chúng sẽ không thể không thấy cảm kích bởi sự hào phóng của Bá tước. Hoặc chỉ đơn giản là ông ta sợ rằng những con ngựa bình thường sẽ không đủ khỏe để mang hết kho báu tìm thấy trong di tích đó về. Những người khác chắc cũng đang nghĩ như vậy. Tiếng nuốt nước bọt của họ nghe rõ mồn một.
“Xin hãy dùng những cỗ xe đã được cung cấp. Đồ tiếp tế đã được xếp sẵn bên trong. Để đảm bảo an toàn cho xe hàng cũng như an ninh khu trại, chúng tôi đã đặc biệt thuê thêm mạo hiểm giả. Tuy nhiên xin hãy biết rằng họ đã kí giấy đảm bảo rằng sẽ không vào bên trong di tích.”
Đột nhiên nghĩ gì đó trong đầu, Hekkeran rời khỏi các đồng đội của mình và tiến về chỗ Greenham.
“Thứ lỗi cho tôi, Greenham. Có vài chuyện tôi muốn bàn.”
“Có gì à? Mi muốn nói chuyện gì?”
“Về việc phân chia xe hàng, có thể giúp chúng tôi không ở chung với nhóm ‘Tenmu’ không?”
“Ể? Ah, ra vậy. Sự khó chịu của mi là thỏa đáng. Là do đồng đội của mi đúng không? Vậy nhóm của ta sẽ đi với ‘Tenmu’.”
“Xin lỗi về chuyện đó, anh đã giúp tôi rất nhiều.”
“Đừng để ý việc đó, chúng ta đều cùng hội cùng thuyền trong vụ này. Sẽ thật tệ nếu có chuyện xảy ra trước khi chúng ta bắt đầu cuộc do thám. Nếu-”
“-Dựa vào mấy tên mạo hiểm giả cấp Gold này có thực sự ổn không đây? Chúng ta phải làm sao nếu khu trại đã bỏ chạy trước khi chúng ta trở lại? Hay lỡ quái vật đột phá vào bên trong chu vi bảo vệ của khu trại thì sao?!”
Một giọng nói to rõ như quả cầu lửa rực cháy vang lên, khiến cho Hekkeran và Greenham tập trung vào chỗ khác.
Lời của Eruya là nói với người quản gia. Tuy nhiên, giọng hắn không hề có chút nhỏ nhẹ nào cả. Cứ như thời gian đột nhiên ngưng lại, hành động sắp xếp hành lý của các mạo hiểm giả cũng dừng lại hẳn.
Một cách tự nhiên, những người hướng tới đỉnh cao thì con đường sẽ dài hơn và khó khăn hơn người chỉ đi theo nó. Nhưng dù cho cuối cùng có đi xa được thế nào, thì những cố gắng cần thiết để đưa họ tới vị trí họ đang đứng đều không hề có được một cách dễ dàng. Cảm giác của họ sau khi nghe những gì Eruya nói chỉ có miêu tả là khó chịu.
Công việc của mạo hiểm giả có sự cạnh tranh rất khốc liệt, khi khả năng của một người bị đặt câu hỏi- nhất là từ những người ủy thác- thì rất có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự nghiệp của họ trong tương lai. Như vậy thì họ sẽ cần phải phô diễn sức mạnh của mình.
Bất kể là mạo hiểm giả hay worker, để có thể nói ra những lời đó không chút ngần ngại, người nói phải ở một vị trí đủ mạnh để cho phép họ nghi ngờ người khác. Cứ vậy, Eruya không hề để tâm tới bầu không khí hiện tại chút nào và nói tiếp.
“Chà, tôi thừa nhận ít nhất họ cũng đủ tốt để sắp xếp hành lý, nhưng đến lúc cần phải giữ mọi thứ an toàn, tôi không chắc cho lắm.”
Làm ơn. Sẽ chẳng tốt lành gì nếu mọi thứ trở nên xấu đi đâu. Mấy người đó chắc cũng kiềm chế lắm vì lỡ được thuê rồi…
Những worker có mặt ở đây đều mạnh ngang cỡ mạo hiểm giả cấp Mithril. Nói cách khác là họ mạnh hơn những mạo hiểm giả này. Nhưng dù vậy thì vẫn có những thứ không nên nói ra tùy theo tình hình chứ.
Có ai nhét sít vào mồm hắn cho hắn im giùm không?
Bầu không khí giữa các worker cũng bắt đầu căng lên khi đa số mọi người đều nhìn Eruya với ánh mắt phản đối. Nhìn xung quanh, Hekkeran vội đi tới bên Imina. Sẽ không tốt nếu phải có máu đổ ra.
Tuy nhiên, người đứng ra không phải là một worker.
“Ngài hẳn là Uzruth-sama. Tôi không tin rằng sẽ có bất kì rắc rối nào đâu.”
“…Là dựa vào giả định rằng chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ bảo vệ khu trại sao?? Nếu là vậy thì tôi có thể chấp nhận được.”
“Không phải vậy. Đó là vì tôi đã yêu cầu sự giúp đỡ của một người mạnh hơn tất cả mọi người ở đây- Momon-san.”
Như để đáp lại lời vừa nói, một chiến binh với bộ giáp toàn thân bước ra từ một xe hàng. Khuôn mặt của anh ta không thể bị nhìn thấy vì đã bị chiếc giáp mũ mà anh đang mang che kín.
“Xin cho phép tôi được giới thiệu mọi người. Đạt đến đẳng cấp Adamantite chỉ với sức mạnh của hai người, mạo hiểm giả Momon từ nhóm ‘Darkness’. Đồng đội của anh ta là Nabe cũng có ở đây. Với hai người họ bảo vệ khu trại, chuyện này…Tôi mong là mọi người đều hài lòng chứ?”
Bầu không đột nhiên trở nên khác thường. Với cả mạo hiểm giả và worker, người đang đứng trước mặt họ là người đã đạt đến đỉnh cao trong nghề của họ. Dưới sự hiện diện của người mạnh nhất, tất cả các worker, kể cả thằng-mà-ai-cũng-biết-là-thằng-nào, đều im lặng.
Nhận thấy phản ứng của những worker trước sự xuất hiện của mạo hiểm giả cấp cao nhất, tâm trạng của các mạo hiểm giả khác được cải thiện hẳn. Trưởng nhóm mạo hiểm giả đến nói chuyện với chiến binh trong bộ giáp đen cùng một nụ cười tươi.
“Xin hãy để chúng tôi lo những việc còn lại. Trong lúc đó, liệu Momon-san có thể trao đổi với các worker không? Nhân tiện, xin hãy nhận vai trò lãnh đạo và chỉ bảo chúng tôi về kế hoạch an ninh trong suốt chuyến đi.”
“Hiểu rồi. Mặc dù tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng nếu nhóm của anh không có vấn đề gì với chuyện đó thì tôi sẽ chấp nhận. Tuy nhiên tôi vẫn sẽ coi các anh là lực lượng an ninh chính. Nhóm anh có đông người hơn. Để chúng hỗ trợ mọi người thì tiện hơn.”
“Không! Anh đang nói gì vậy!? Anh không hề thiếu sót chút nào! Làm vậy sẽ là hạ thấp Momon-san-”
“Không, nhóm anh sẽ nhận nhiệm vụ an ninh chính. Hãy cứ sử dụng chúng tôi thoải mái. Giờ thì, Nabe.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với giọng ẩn chứa một nụ cười nhẹ, Momon bước xuống khỏi cỗ xe. Người đi theo phía sau Momon là một phụ nữ với nhan sắc tuyệt trần.
Thường thì, khi một người đẹp xuất hiện, sẽ có khá nhiều kiểu huyên náo diễn ra. Tuy nhiên, mọi thứ trở nên khác biệt khi sắc đẹp của cô ta quá mỹ lệ. Trước sự xuất hiện của một phụ nữ đẹp thực sự, tất cả những gì họ có thể làm là mở to mắt nhìn.
“Hekkeran. Người đó…”
“Ừ, Rob. Tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta đã thấy cô ta ở Chợ Bắc. Đằng kia là…Momon nhóm ‘Darkness’. Chỉ có một đồng đội. Nếu là vậy, dường như tin đồn hạ gục Basilisk khổng lồ không quá phóng đại như tôi nghĩ.”
“Basilisk-! Chuyện đó, là thật à?”
“Có vẻ vậy. Có tin đồn họ hạ con quỷ độ khó hơn hai trăm chỉ với một đòn. Tôi nghe vụ đó từ Greenham.”
“-Không thể là thật đúng không? Độ khó hơn hai trăm là vượt quá giới hạn con người rồi. Đó không phải mức mà con người có thể đạt được…Hay là anh đã nghe nhầm một trăm thành hai trăm?”
“Kể cả như vậy thì vẫn quá kinh ngạc. Nhưng tôi lại thấy bằng cách nào đó mọi thứ đã xảy ra đúng như lời đồn. Ít nhất là tôi cảm thấy vậy.”
Dù chỉ là một cuộc nói chuyện ngắn gọn với người mạo hiểm giả cấp vàng, nhưng tính cách của Momon có vẻ tốt. Rất thích hợp với những gì người ta mong đợi từ mạo hiểm giả cấp Adamantite. Ấn tượng mà Momon để lại là một người khá dễ mến.
“Trước khi chúng ta trao đổi…có một chuyện tôi muốn nghe từ mọi người.”
Giọng nói của Momon không đến nỗi quá to. Tuy nhiên nó khiến người nghe cảm thấy ấn tượng như thể giọng nói đó rất dõng dạc oai hùng.
“Tại sao mọi người lại quyết định đi tới di tích? Bởi vì đã nhận nhiệm vụ? Tuy nhiên, không giống với cách mà Công hội thỉnh thoảng có thể ép các mạo hiểm giả phải chấp nhận yêu cầu, chẳng có gì ngăn cản mọi người từ chối yêu cầu này cả. Vậy vì lý do gì mà các bạn quyết định tham gia?”
Những worker đưa mắt nhìn nhau, do dự không biết ai nên trả lời. Cuối cùng, người đầu tiên cất tiếng là ai đó từ nhóm Parupatra.
“Dĩ nhiên là vì tiền rồi.”
Một câu trả lời hoàn hảo. Làm gì còn gì do nào khác nữa chứ. Những worker chần chừ không trả lời không phải bởi câu hỏi quá khó, mà là vì họ đang cố gắng hiểu được ý định thật của Momon khi hỏi một câu hỏi rõ ràng như vậy.
Sau khi xác nhận rằng tất cả các worker đều đồng ý với câu trả lời được đưa ra, Momon tiếp tục hỏi.
“Nói các khác, phần thưởng đưa ra cho yêu cầu này đủ để mọi người đánh cược tính mạng à?”
“Đúng vậy. Phần thưởng đưa ra là quá đủ để thu hút tất cả chúng tôi. Hơn nữa còn có cả phần thưởng thêm nếu chúng tôi tìm ra kho báu trong di tích. Bấy nhiêu đó không đủ để chúng tôi đặt được tính mạng mình sao?”
Người đáp lại là Greenham.
“…Ra vậy. Vậy đó là quyết định cuối cùng của mọi người. Hiểu rồi. Có vẻ như tôi đã hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn. Xin hãy bỏ qua cho tôi.”
“Không có gì quá nghiêm trọng đâu…xin đừng để ý.”
“Hyahyahya. Có vẻ như anh đã hỏi xong rồi nhỉ. Vậy có thể cho lão già đây hỏi vài điều được không.”
“Xin cứ tự nhiên, tiền bối.”
“Ta có nghe qua vài tin đồn về cậu. Bất luận chúng là thật hay không, lão đây vẫn muốn được tự mình tìm hiểu.”
“Tôi hiểu. Trăm nghe không bằng một thấy nhỉ? Được thôi. Tôi đồng ý. Vậy cho phép tôi, à không, cho phép chúng tôi với tư cách là những người làm nhiệm vụ bào vệ được thể hiện giá trị của mình. Không biết ông muốn làm theo cách nào đây?”
“Về chuyện đó, dĩ nhiên là sẽ có người đấu một trận rồi đúng không?”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía-
“-Tất nhiên, phải là người đề nghị rồi. Chính là lão đây.”
“Hả? Vậy tiền bối muốn tự mình đứng ra sao?…Tôi muốn xin lỗi trước, nhưng tôi không phải là loại người ra tay nhẹ nhàng. Mặc dù có thể không cố ý gây thương tích nhưng tôi cũng không đủ tự tin rằng có thể kiểm soát hoàn toàn sức mạnh của mình- ông thấy ổn chứ?”
“Hyahyahya! Quả đúng là đẳng cấp Adamantite! Lão đây đã xác định là sẽ chấp nhận rủi ro. Ta sẽ không trách cứ gì cậu đâu.”
Có thể nghe thấy một hơi cười nhẹ phát ra từ dưới giáp mũ của Momon.
“Hay lắm, tiền bối. Đây là sự khác biệt trong thực lực chiến đấu- Tôi mạnh. Mạnh hơn bất cứ ai ở đây. Đó là lý do mà tôi đạt đẳng cấp Adamantite.” (TL: Nghe như Mikasa ấy nhể:v. Biên: Mikasa nào, nếu là lão trùm của Cú team thì thôi)
Quá đỗi kiêu ngạo, một thái độ như thể đang xem thường người khác. Tuy nhiên, không có một tí khó chịu nào phát ra từ phía các worker. Đây hẳn là do áp lực kinh khủng phát ra từ người đàn ông tên Momon. Những lời anh ta nói ra mang theo một áp lực kinh hồn khiến cho người khác như đang tận mắt nhìn thấy cái chết, cứ thế mang theo sức thuyết phục mạnh mẽ.
“…Thật đáng kinh ngạc.”
“…Ừ, quá kinh ngạc.”
Đa số những người chứng kiến đều không thể giữ nổi giọng mình trước áp lực tỏa ra.
Có rất nhiều phụ nữ đổ vì người đàn ông mạnh mẽ. Về khía cạnh kính trọng, cũng có khá nhiều đàn ông ngưỡng mộ sức mạnh. Như bướm bị lửa thu hút, những kẻ sống trong thế giới của máu và thép này cũng không thể không bị thôi miên bởi sự thu hút không thể cưỡng lại được đó, dù vẫn biết rằng họ sẽ bị đốt cháy nếu lại quá gần.
“Hyahyahya! Xem ra sẽ chẳng có ai ở đây phản đối rằng cậu ở đẳng cấp Adamantite rồi! Dù vậy tôi vẫn phải nói rằng, vì đây là một cơ hội hiếm có nên tôi vẫn sẽ tiếp tục dù biết rằng mình sẽ thua. Bên này bị vướng xe hàng rồi. Chúng tôi ra khu đất trống bên kia được không quản gia?”
Được sự chấp thuận của người quản gia, Parupatra Dẫn đường đi sang phần sân trống gần đó. Tất cả các worker cũng đi theo. Các mạo hiểm giả và quản gia cũng vậy.
“Theo như lão đại nói thì chắc chúng ta cũng chẳng chứng kiến được nhiều đâu.”
“-Anh ta trông thực sự mạnh mẽ.”
“Ừm, Không phải mạnh, mà là quá mạnh. Cứ như thể anh ta còn mạnh hơn bất cứ nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite nào ở Đế Quốc vậy.”
“Có vẻ vậy. Lý do mà nhóm mạo hiểm giả ‘Silver Canary’ đạt cấp Adamantite là vì tất cả các thành viên của họ đều là những người có kĩ năng chiến đấu hiếm. Dù sở hữu năng lực dị biệt nhưng sức mạnh thật của họ vẫn chưa đạt đến đẳng cấp Adamantite. ‘Eight Ripples’ thì đạt được đẳng cấp đó chủ yếu nhờ vào lực lượng và khả năng làm việc nhóm ngoạn mục.”
‘Silver Canary’ là nhóm dẫn đầu bởi Bard, người đã đạt tới ngưỡng Hero, và các thành viên thì đều có những kĩ năng chiến đấu kì lạ. ‘Eight Ripples’ được thành lập với chin thành viên, nhưng vì số lượng khá nhiều nên có nhiều thành viên trong nhóm vẫn chưa đạt đến ngưỡng Adamantite. Tuy vậy, nhờ vào khả năng hoạt động nhóm, họ được đánh giá là xuất chúng hơn hẳn so với thành tựu mà các nhóm Adamantite khác đạt được.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều được xem là đã đạt được chiến công bất khả thi để tiến vào ngưỡng cửa Adamantite.
Những lời xì xào bán tán đại loại thế phát ra từ những thành viên ở sau.
Nội dung bàn tán không chỉ dừng ở những nhận xét. Nếu nghe kĩ thì sẽ thấy họ nói về nhiều thứ nữa. Phần lớn là xem thử Parupatra sẽ trụ được bao lâu, kiểu như thế. Chẳng có một ai nghĩ rằng ông có thể đánh bại được Momon cả. Căn bản là bởi sự áp lực chỉ có ở những người đẳng cấp Adamantite mà người đàn ông tên Momon vừa tạo ra, dù chỉ là trong chốc lát.
Trong khi Hekkeran còn đang mải suy nghĩ, ai đó đã bước đến bên cạnh cậu. Chỉ nghe tiếng kim loại kêu lẻng xẻng cũng biết rõ đó là ai.
“Greenham nghĩ gì về trận đấu sắp tới giữa hai người họ?”
“Mặc dù cảm thấy khá tệ nhưng vẫn phải nói rằng ta chẳng thấy cửa nào cho lão đại cả. Theo quan điểm này thì, những gì còn lại chỉ là lão đại có thể trụ được bao lâu thôi. Mi có định tiếp bước lão đại làm một trận không?”
“Không đời nào, cho tôi xin. Còn anh thì sao?”
“Ta cũng bỏ luôn. Chỉ chứng kiến sức mạnh của siêu chiến binh cũng đủ làm ta hài lòng rồi. Tuy nhiên ta mong rằng sẽ nhận được vài hướng dẫn về kiếm trong chuyến này.”
“Tôi cũng đang nghĩ vậy- Ồ!”
Ở khoảng sân, Momon và Parupatra bắt đầu lùi ra và vào chuẩn bị tư thế.
Ánh mắt của Parupatra tuyệt nhiên chẳng phải ánh mắt mà một ông già bình thường có thể có được, mà là ánh mắt của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm chiến trường.
Bầu không khí dần nhuốm đầy sát ý, khung cảnh bình yên quanh khoảng sân đã chẳng còn.
Sự căng thẳng khiến cho những người đang xem cảm thấy lo lắng, vài người thậm chí còn bắt đầu đổ mồ hôi.
“…Ôi trời, không tốt rồi. Anh già có vẻ hoàn toàn nghiêm túc đây.”
Đứng bên cạnh Hekkeran, Greenham vô tình để lộ con người thật của mình.
“Đối đầu với một người ở đẳng cấp Adamantite thì cũng dễ hiểu khi mà ông ấy cứ như đang đứng giữa ranh giới sống chết-“
Vừa trả lời, Hekkeran vừa chuyển ánh nhìn về phía chiến binh mặc giáp đen, thử đặt mình vào vị trí của lão đại, và thở dốc.
Cậu chẳng cảm nhận được chút gì từ Momon.
Cả hai tay anh ta đều buông thõng xuống, không hề có một dấu diệu đề phòng, đối mặt với sát khí ở trước một cách bình thản như không có gì. Cứ như thể anh ta đang đối diện với một thằng nhóc vô hại cầm một cây kiếm, cảm giác như vậy đấy.
“Ahriya! Lợi hại! Đứng trước sát ý như vậy mà chẳng hề phản ứng chút nào. Không thể nào mà anh ta không thể ý tới luồng sát khí đang sát ra, chẳng lẽ anh ta đả đạt tới đỉnh cao của một chiến binh, tinh thần tuyệt đối đứng vững trước mọi thứ!?”
“Vô ngã vô kiếm (Swordless Heart)? Hay trạng thái tinh thần của anh ta đã đạt tới ngưỡng ‘Nước chảy mây bay’ (Realm of Cloud and Water)? Có thể đứng không chút sợ hãi trong khi vũ khí của hai người họ cách biệt xa như vậy, anh ta hẳn rất tự tin và kĩ năng của mình…thật sự đáng sợ.” (TL: đoạn này dịch hơi feel tí:v)
Cây thương trong tay Parupatra là vật phẩm ma pháp làm từ long nha (răng rồng), trong khi vũ khí của Momon chỉ là một cây trượng gỗ được mượn từ một mạo hiểm giả lúc nãy. Bất kể nhìn thế nào thì cây trượng đó hoàn toàn không có tí ma pháp nào được yểm lên. Vũ khí được yểm ma pháp có thể gia tăng độ sắc bén, nâng cao khả năng người dùng và cung cấp những hiệu ứng phụ. Một món vũ khí bình thường, Parupatra đã có một lợi thế áp đảo.
“Không, tôi không nghĩ vậy. Dù đúng là có sự cách biệt rõ ràng trong vũ khí, nhưng giáp của Momon vẫn hơn hẳn của lão đại trong khoản tính chất ma pháp. Vật phẩm ma pháp trang bị theo cũng tốt không kém. Cách biệt tổng thể cũng không lớn lắm, nhưng có lẽ Momon vẫn giữ lợi thế.”
“Mi không nghĩ kết luận vậy hơi sớm à? Ta nghe nói số vật phẩm ma pháp mà lão đại sở hữu còn hơn hẳn những gì mà đa số mạo hiểm giả Adamantite có thể có đấy…Lão đại đã làm nghề này lâu lắm rồi, hoàn thành vô số yêu cầu. Cứ tính khoản tiền thù lao mà ông ấy nhận xem, chẳng ai trong Đế Quốc này nhận nhiều thù lao hơn ông ta cả!”
“Không không, chờ đã-“
“Người phải chờ là-“
Trong khi hai người họ vẫn còn đang tranh cãi, sự căng thẳng trong sân đã lên tới cực đỉnh và trận chiến bắt đầu được châm mồi.”
“Vậy, bắt đầu chứ!?”
“Vẫn còn có việc quan trọng phải làm nữa đấy. Đừng cố quá sức và tới đi, tiền bối”
Không để câu nói kết thúc, Parupatra lao tới Momon với tốc độ mà không ai tưởng tượng được một lão già tám mươi tuổi có thể. Mượt mà và đầy sức mạnh, ông hoàn thành động tác một cách lưu loát trong khi đối thủ Momon của ông vẫn còn chưa giơ cây trượng lên.
“Dragon Fang Thrust!” (Long Nha Kích)
Hekkeran mở to mắt đầy ngạc nhiên khi thấy Parupatra đột nhiên dùng võ kĩ ngay từ đầu trận đấu.
Cây thương uốn cong như răng của rồng thi triển hai đòn đâm liên tục. Ngoài khả năng gây thêm sát thương dựa theo thuộc tính của người dùng, võ kĩ này còn có thêm hiệu ứng gia tăng cơ hội gây ra sát thương chí mạng. Lấy cơ sở từ đòn [Piercing Strike], Parupatra đã tạo ra kĩ năng này cách đây bốn mươi năm. Một kĩ năng với tính chất khá cân đối được rất nhiều người biết và thậm chí bây giờ vẫn còn người đang học nó.
Ngoài đòn [Dragon Fang Thrust], Parupatra còn chồng thêm [Blue Dragon Fang Thrust] (Long Nha Lam Kích), giúp gây thêm sát thương hệ lôi.
Lão già này đang nghĩ gì vậy! Kể cả có ma pháp trị liệu thì cũng đâu có nên làm quá như thế?
Hiệu ứng được dùng trong võ kĩ có thể khiến cho một vết xước nhỏ cũng gây là lượng sát thương lôi hệ đáng kể. Quá hợp để dùng với một đối thủ mặc giáp bằng kim loại. Nhìn vào cách quyết định đòn tấn công có thể thấy sự nghiêm túc của Parupatra.
Tuy nhiên, với một đòn được xem như khá khó đối phó với những người mặc giáp kim loại, Momon tránh nó dễ như bỡn. Động tác của anh cứ như thể anh đang mặc giáp nhẹ như lông. Không hề có chút dấu hiệu của những động tác chậm chạp khi mặc giáp toàn thân như thường lệ. Đáng kinh ngạc hơn là thay vì dùng một động tác như nhảy lui lại, Momon có thể tránh đòn trong khi chỉ khẽ chuyển mình tại chỗ.
“Không thể nào! Nhãn quan và năng lực vật lý của anh ta tốt đến mức nào cơ chứ?”
“—Gale Acceleration!” (Tật Phong Kích Tốc)
Parupatra lập tức đáp lại bằng một võ kĩ khác.
Lão già thối này điên rồi à! Cả não của lão cũng đần đi rồi à?
“Dragon Fang Thrust!”
Dùng lại kĩ năng ban nãy, Parupatra tấn công Momon lần nữa. Lưỡi thương của ông ngập ánh sáng trắng lạnh lẽo từ kĩ năng [White Dragon Fang Thrust] (Long Nha Bạch Kích).
Bốn đòn liên kích làm cho đối phương chẳng còn kịp thở.
Đám đông khán giả đang trở nên hỗn loạn.
Tất nhiên. Kể cả đòn tấn công như thế cũng không thể trúng hay làm giáp Momon trầy xước chút nào.
Parupatra lập tức nhảy đi tạo khoảng cách với Momon. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra khắp trán ông. Không phải là vì mệt mỏi mà là do sự áp lực đặt lên vai ông khi đối mặt với tử thần.
“Kinh thật!”
“-Mạnh hơn Hekkeran.”
“Dĩ nhiên rồi, Arche. Đừng có so sánh với tôi chứ. Cô đang nhìn vào đỉnh cao của mạo hiểm giả. Đỉnh cao tuyệt đối của mọi thứ. Sức mạnh của một mạo hiểm giả Adamantite.”
Momon từ từ nâng cây trượng lên, bắt đầu vào thế. Ngược lại, Parupatra đặt cây thương lên vai, buông lỏng tư thế. Ông đang bỏ cuộc, ý chí chiến đấu hoàn toàn mất đi.
“Thật tráng lệ. Ta bỏ cuộc, đầu hàng. Đừng nói là thắng, lão đây còn không làm xước nổi giáp của cậu nữa.”
“…Vậy sao.”
Phần đông người xem hướng về phía Parupatra, người vừa tự nhận thua, thở dài ra tiếng. Chẳng nghi ngờ gì nữa, một chiến thắng áp đảo của Momon, như thể anh là một người trưởng thành đang chơi đùa với đứa trẻ.
Những tiếng bàn tán kiểu “Momon đã dùng trường phái võ kĩ gì thế?” bắt đầu xuất hiện, đám đông phấn khích quá độ bắt đầu chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác. Không để tâm mấy chuyện đó, Hekkeran và Greenham đi lại chỗ Parupatra đang bận bịu lau mồ hồi và nói chuyện với Momon.
“Xong rồi chứ, tiền bối?”
Cảm giác như bầu không khí và tông giọng đột ngột thay đổi.
“…Tôi tưởng ông muốn phô diễn khả năng thật sự của mình.”
“…hyahyahya. Hơi quá với một lão già như ta rồi. Đó đã là sức mạnh thật sự của ta rồi, Momon-dono.”
“-Ah, xin lỗi vì đã bất kính.”
“Không cần xin lỗi, nhưng thật tình ta khá buồn đấy. Cậu cũng không cần phải quá khiên tốn trong lời nói đâu. Những gì mà người già bọn ta kính trọng là sức mạnh chứ không phải sống dai. Được một kẻ quá đỗi mạnh mẽ như cậu đối xử như vậy không làm ta thấy vui tí nào.”
“…Tôi hiểu rồi. Quyết định vậy đi. Tuy nhiên, cứ vậy kết thúc mà không cho tôi ra đòn nào thật làm tôi cảm thấy khó chịu quá. Nếu có lần tới, tôi sẽ là người bắt đầu. Vậy thôi, tôi sẽ quay lại để sắp xếp hành lý.”
“Đã có người làm việc đó rồi. Cậu đâu cần thiết phải làm việc đó đúng không?”
“Tôi không nghĩ vậy, Bất luận địa vị của tôi là gì, khi đã được giao nhiệm vụ thì tôi phải đích thân hoàn thành nó.”
Nói xong, Momon quay lại và đi về phía xe hàng. Theo sau anh là người phụ nữ với sắc đẹp tuyệt trần, bước qua mặt Hekkeran và Greenham khiến hai người họ không khỏi dán mắt nhìn theo lần nữa.
Bị hình bóng còn lớn hơn cả lưng Momon làm cho mê man.
“Hyahya, cậu đang làm bộ mặt như kẻ muốn hỏi gì đấy.”
“-Lão đại, ông nghĩ sao?”
Khuôn mặt nhăn nheo của Parupatra bắt đầu méo mó như thế đang cố mỉm cười cay đắng.
“Rất mạnh. Không, đó là những gì mong đợi khi đối đầu với đẳng cấp Adamantite. Tuy nhiên, ta không hề nghĩ là có thể mạnh đến mức đó. Khoảng khắc chúng ta chạm trán, ta có cảm giác rằng bất kể ta có tấn công thế nào, ta cũng không bao giờ có thể đánh trúng cậu ấy.”
Hekkeran cũng cảm thấy tương tự. Mọi đòn tấn công của anh đều có thể bị tránh hoàn toàn bởi người đàn ông tên Momon, rồi đến đòn phản công. Kể cả khi anh có thể đánh trúng sau khi đã dùng đòn tốt nhất mà anh nghĩ ra, thì hình ảnh đòn tấn công bị bộ giáp kia chặn đứng vẫn xuất hiện trong đầu Hekkeran. Parupatra, người đã trải nghiệm qua, hẳn đã phải có một ấn tượng còn hơn thế nữa.
“Vậy ra…đó là đẳng cấp Adamantite hử?”
“Đúng vậy. Đó là cái mà người ta gọi là đẳng cấp Adamantite. Một ranh giới mà chỉ có vài người có thể đạt được. Aahh…thật là tuyệt diệu đến choáng váng. Quá cao để có thể với tới…Vậy, các cậu đã hài lòng với những gì được chứng kiến chưa?”
“Không còn gì để bàn luôn! May mà tôi được đứng xem mới có thể nhìn thấy tường tận mọi thứ. Nếu phải ra làm người đánh, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ đủ bình tĩnh để có thể quan sát mọi thứ. Mặc dù phải xin lỗi lão đại khi nói thế này, nhưng cá nhân mà nói tôi thực sự muốn thấy Momon-dono tấn công lúc đó.”
“Không có đâu. Momon-dono chẳng hề có ý định tấn công ngay từ đầu rồi. Anh ấy không hề thể hiện chút ý chí chiến đấu nào cả. Giống như đã nói, anh ấy không quen với việc nhẹ tay. Nếu anh ấy thực sự tấn công, lão đại gần như sẽ mất mạng.”
Nói như vậy quả thực nghe khá là ngạo mạn. Lão đại Parupatra cũng là một chiến binh với sức mạnh đáng kể, một cựu binh không nên đánh giá thấp.
Tuy nhiên, đúng là phải vậy mới chứng tỏ được rằng mạo hiểm giả cấp Adamantite thực sự mạnh như thế nào.
“Biết sao được. Cách biệt giữa lão già này và người đó là quá lớn mà. Mặc dù có hơi buồn thật, nhưng biết nói gì nữa đây khi mà cậu ta đã né tất cả những đòn đó như chẳng có gì.”
Đó mới là định nghĩa của mạnh mẽ.
Chọn một vũ khí hoàn toàn xa lạ, với trọng lượng và độ thăng bằng hoàn toàn khác hẳn cho thấy anh ta tự tin vào khả năng của mình đến dường nào. Cách biệt giữa hai người họ là quá lớn.
Buông ra câu “Mệt thật, mệt thật”, Parupatra quay lại và bước đi về phía xe hàng.
Khi hình bóng của Parupatra xa dần xa dần, Hekkeran nghe ông ta lẩm bẩm vài chữ.
“Kể cả khi còn trẻ ta đây cũng không thể đạt được trình độ đó, là đẳng cấp Adamantite đó sao…thật xa quá.”
Hình dáng Parupatra trông thật nhỏ bé so với Momon.
“Vậy ra đó là đẳng cấp cao nhất…Adamantite.”
“Yeah. Thực sự kinh ngạc.”
Chỉ còn những tiếng đồng tình phát ra từ hai người họ.
Những nhóm worker giữ khoảng cách đồng thời cũng dò xét lẫn nhau. Nhóm bốn người Foresight vừa tới đã lập tức được chào đón bằng những cái nhìn chăm chú từ những nhóm khác. Cảnh tượng này xem ra cũng khá là đẹp mắt.
“Ah, tự nhiên tôi cảm thấy những khuôn mặt ở đây thân thương ghê. Như Beetle-san kìa, chẳng phải vừa gặp ở bình nguyên Kattse sao?”
“Ể? Không phải ở khách sạn tôi đã nói rồi sao? Nhóm của Greenham cũng nhận nhiệm vụ này mà…Thực sự là tôi chưa nói sao? Thế mà tôi cứ có cảm giác là đã nói rồi…Dù sao, những nhóm có mặt ở đây hôm nay đều là những nhóm có tiếng tăm ở Đế Đô cả! Hãy cho túi tiền của khách hàng chúng ta một tràng pháo tay nào.”
“Thôi chắc tôi xin kiếu. Mà, những người ở kia là những trưởng nhóm đúng không?”
Ở giữa các nhóm đứng riêng biệt là ba người đang đứng trao đổi thông tin với nhau.
“Hẳn là Greenham cũng ở đó. Không nghi ngờ gì nữa. Vậy thì, lại chào hỏi một tiếng thôi.”
“…Chậc! Urgh, tên đó cũng có mặt sao? Ah, rồi. Vậy là mấy cô elf ở đằng kia là…Hmph, tên đó đúng là thứ tồi tệ nhất. Chết đi, đồ mặt cứt.”
Imina gần như muốn khạc câu cuối cùng ra. Mặc dù cô đã cố giữ thấp giọng, nhưng nó vẫn khiến cho Hekkeran và những người khác lo lắng nhìn quanh kiểm tra xem có ai để ý không.
“Imina!”
“Biết rồi, biết rồi, Rob. Hắn sẽ là đồng minh trong vụ này…Nhưng mà tôi vẫn chẳng muốn thấy mặt hắn tí nào.”
“-Tôi cũng chả muốn.”
“Nếu phải chọn thích hay ghét thì tôi cũng chọn ghét. Nhưng dù vậy thì cũng cần phải xem xét tình hình nữa.”
Hekkeran, người vừa chen vào giữa cuộc nói chuyện giữa Imina đang khó chịu và Roberdyck, bất đắc dĩ nhún vai.
“…Này này, anh vẫn phải tới chào hỏi hắn đấy, nên đừng có nghĩ nhiều quá, không là nó lộ cả ra mặt đấy, biết chưa?”
“Cố lên, trưởng nhóm.”
Hekkeran cau mày đáp lại sự hăng hái của Roberdyck như thể nói “đừng có xía vào chuyện của người khác” rồi bước về phía nhóm ba người.
Người đầu tiên chào Hekkeran là một worker mặc giáp toàn thân màu xanh của thép. Bộ giáp có thiết kế hình tròn một cách kì quặc, trông gần như một quả cầu. Phần vai khá to bản khiến cho người mặc bộ giáp trông giống như một con bọ đứng thẳng hơn là người.
Tuy nhiên, nhìn vào mũ giáp với thiết kế như chiếc sừng đính vào trán thì có thể nói rằng bộ giáp đã được thiết kế để trông như vậy.
Nhưng có một điều không phải cố tình là độ dài của phần chân. Nó cực kì ngắn. Trông anh ta trong bộ giáp cứ như một con bọ hung bị đứa trẻ dựng đứng lên. Nói một cách tử tế hơn thì đôi chân ngắn giống như người lùn sẽ đứng vững hơn. Đó cũng là một đặc điểm hợp với một chiến binh.
“Đúng như tôi dự đoán, cậu cũng tới rồi, Hekkeran.”
“Yo, Greenham. Tôi nghĩ nhiệm vụ cũng không tồi nên đã nhận lời.”
Hekkeran giơ tay ra hiệu về hai trưởng nhóm còn lại theo cách thông thường. Hai người họ cũng đáp trả lại thoải mái. Dù Hekkeran là người trẻ nhất và ít kinh nghiệm nhất trong bốn người đang đứng đây, nhưng về kĩ năng thì anh vẫn ngang hàng với họ.
“Bên anh…” Sau khi nhìn qua nhóm của Greenham và đếm nhanh số lượng, Hekkeran nói. “Có năm người à. Mấy người còn lại đâu cả rồi?”
“Nghỉ ngơi và hồi phục. Vì nhiệm vụ trước của bọn tôi cũng tương tự như này, vài thành viên phải ở lại để giúp việc vận chuyển và sữa chữa đồ dùng bị hư hỏng.”
Người đàn ông này, Greenham, là trưởng nhóm của Heavy Masher, một nhóm worker có tới mười bốn thành viên.
Nhiều thành viên chắc chắn sẽ mang lại lợi ích, chẳng hạn như có nhiều lựa chọn hơn trong việc giải quyết các nhiệm vụ. Cụ thể là nó sẽ mang lại sự linh động khi có thể lựa chọn những thành viên phù hợp với những nhiệm vụ khác nhau.
Tuy nhiên thì cũng không phải là không có bất lợi, như nhận được ít thù lao hơn vì phải chia cho nhiều người hơn, hay xảy ra nhiều xung đột hơn vì bất đồng quan điểm giữa các thành viên, khiến cho việc phản ứng nhanh trong nhóm trở nên khó khăn hơn.
Nói đến việc xét theo tính cách thường thấy của những worker, thì việc một nhóm đột nhiên giải tán chẳng có gì lạ lắm. Có thể duy trì sự kiểm soát với một nhóm worker lớn như vậy cho thấy khả năng quản lý và kĩ năng lãnh đạo của Greenham tốt thế nào.
“Fuuhn, mệt nhỉ. Hay là các anh hỗ trợ chúng tôi đi, kiếm thêm chút đỉnh để những người ở lại khỏi buồn?”
“Đề nghị thật ngớ ngẩn. Sau khi hoàn thành việc này, sẽ có một khoản thưởng thêm dựa vào thành tích của trưởng nhóm. Thật không may là, vị trí dẫn đầu hẳn sẽ thuộc về tôi rồi.”
“Này này, tha cho tôi đi. Cứ làm như nào giờ vẫn vậy ấy.”
Greenham chỉ cười nhăn nhở. Cảm thấy anh ta không có ý định dừng lại, Hekkeran nhún vai và quay sang một người khác.
“Tôi nghĩ đây là lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Hekkeran chìa tay ra với ý “rất vui được gặp anh”. Người kia cũng bắt tay lại. Cái nắm tay của hắn ta khá là mạnh.
Hắn đưa mắt nhìn thẳng vào Hekkeran.
“-Foresight, nghe tiếng đã lâu.”
Một giọng nói trong như tiếng chuông, rất hợp với dáng vẻ của anh ta.
“Nhóm Tenmu, tôi cũng vậy.”
Kiếm sĩ thiên tài bất bại ở đấu trường, không một worker nào không nhận ra anh ta. Nhóm Tenmu căn bản cũng chỉ là xoay quanh mình anh ta. Một phần vì thế mà Imina mới khó chịu ra mặt.
“Kiếm sĩ thiên tài được đồn rằng có thể sánh ngang người mạnh nhất Vương Quốc, Gazef Stronoff. Có đội của anh thì chúng tôi có thể yên tâm rồi.”
“Cám ơn. Tuy nhiên, tôi nghĩ có lẽ bây giờ nên nói khác đi một chút. Nên nói rằng gã đó được đồn rằng có thể sánh ngang Eruya Uzruth này.”
“Ồ. Nói hay lắm.”
Eruya cười nhạt, để lộ hoàn toàn sự kiêu căng của hắn. Nhìn nụ cười đó, cảm giác khó chịu Hekkeran vốn giấu trong lòng tí nữa thì lộ ra mặt.
“Vậy thì, chúng tôi sẽ trông cậy vào anh khi vào trong di tích.”
“Tất nhiên. Cứ để đó cho tôi. Giá mà trong di tích có quái vật đủ sức để chiến một trận ra trò thì tuyệt.”
“Chúng ta hoàn toàn chẳng biết có loại quái vật gì ở trong đó. Biết đâu chúng ta sẽ chạm mặt một con rồng thì sao?”
“Khá là đáng sợ đấy. Quái vật như rồng chắc chắn sẽ chiến một trận tưng bừng khói lửa. Tuy nhiên phần thắng vẫn sẽ thuộc về tôi thôi.”
Nở một nụ cười ‘vậy sao?’, Hekkeran là người cuối cùng phản ứng lại bởi còn phải nén những cảm xúc khác lại.
Tính riêng kiếm thuật, người ta đồn rằng Eruya có thể thắng cả những mạo hiểm giả cấp Orichalcum. Xét về điểm này thì sự khoe khoang của hắn cũng có chút lý do. Tự tin là một điều tốt, nó giúp các worker có thể trình diễn khả năng của mình và thuyết phục khách hàng của họ.
Tuy nhiên, cái gì cũng nên có chừng có mực.
Chủng loài mạnh nhất thế giới, Rồng.
Bá chủ của bầu trời, sở hữu hơi thở đầy sức mạnh, lớp vảy gần như không thể xuyên thủng, sở hữu sức mạnh vật lý vượt xa mọi giới hạn. Ở thời của mình, chúng còn có thể sử dụng cả ma pháp. Có tuổi thọ mà con người không thể sánh bằng, những kiến thức mà chúng tích lũy được khiêm tốn mà nói có thể sánh ngang các hiền triết.
Chúng là những sinh vật thường được nhắc đến trong các truyền thuyết dù là kẻ ác hay được xem như những anh hùng. Như trong câu truyện của Mười Ba Anh Hùng, kẻ thù cuối cùng trong hành trình của họ là một con rồng được biết đến với cái tên ‘Rồng Thần’. Trong nhiều câu truyện khác, rồng thường được xem như những đối thủ cuối cùng của các anh hùng.
Dù cho có coi những sinh vật đó như một ví dụ trong suốt cuộc nói chuyện, nhưng vẫn giữ được thái độ ngạo mạn đó thì quả là bất ngờ. Mặc kệ người khác giải thích ra sao, thì lời của Eruya vẫn cứ như một trò đùa. Nhưng nhìn vào mắt hắn thì anh có thể nói rằng hắn hoàn toàn nghiêm túc. Không hiểu hắn tự phụ đến mức nào đây?
Vẫn còn chưa chắc chắn là sẽ có những loại quái vật nào trong di tích. Những phán đoán dựa trên ý thức của Eruya hẳn sẽ là trở ngại cho hoạt động tổng thể đây.
Tốt nhất là cứ tránh xa hắn ra.
Sẽ chẳng sao nếu hắn tự mình đâm đầu vào chỗ chết, nhưng mà sẽ khá là phiền phức nếu đội hình bị phá vỡ. Một nụ cười nhạt hiện lên trên gương mặt Hekkeran khi anh đưa ra quyết định và điều chỉnh thái độ của mình với Eruya, xem hắn như loại “chỉ dùng một lần”.
“Đằng kia hẳn là các thành viên của Foresight. Oya-“
Ánh mắt hắn dừng lại ở Imina, một ánh mắt đầy định kiến và khinh bỉ.
Có tin đồn rằng Eruya vốn xuất thân từ Giáo Quốc Slane, nơi mà con người được xem là chủng loài cao cấp nhất. Là một thần dân của Giáo Quốc, hắn có xu hướng xem những người với dòng máu lai tạp là những kẻ hạ cấp.
Với một kẻ như vậy, khi thấy một bán Elf như Imina tham gia nhiệm vụ một cách bình đẳng với mình chẳng làm hắn dễ chịu tí nào.
Nhờ vụ này mới biết được tin đồn kia là có thể tin được…Nhưng mà người từ Giáo Quốc thường có thêm tên thánh, dù có tin đồn rằng hắn đã từ bỏ nó.
Hekkeran nghĩ vậy trong lòng và nói lớn.
“…Này này, đừng có tỏ thái độ hiềm khích với đồng đội của tôi, được chứ?”
“Tất nhiên. Chúng ta đi chuyến này cùng hội cùng thuyền mà. Tôi chắc chắn sẽ cởi mở thôi.”
“Tôi nhớ lời anh nói rồi đấy.”
Có thể đứa trẻ hoang dại đầy mạnh mẽ Eruya đã trưởng thành, nhưng Hekkeran vẫn sợ rằng hắn sẽ làm loạn lên. Nói ngắn gọn là anh cảm thấy tinh thần của hắn rất bất ổn. Dù đã đưa ra lời cảnh báo nhưng Hekkeran vẫn không thể cảm thấy thoải mái, bầu không khí nó khó chịu thế đấy.
“Ay, yên tâm. Mà, trở lại vấn đề chính, tôi không ngại để người khác làm lãnh đạo trong suốt chuyến đi đâu. Trừ những trường hợp đặc biệt, còn lại tôi sẽ nghe theo lệnh. Nếu chúng ta phải chiến đấu, tôi không ngại lên trước tiền tuyến đâu. Tôi sẽ cho các anh chiêm ngưỡng kĩ năng của tôi.”
“Rồi rồi, đã hiểu.”
“…Tốt lắm, vậy tôi sẽ quay về với nhóm của mình. Nếu có vấn đề gì thì cứ việc gọi tôi.”
Eruya cúi chào và bước đi.
Khuôn mặt Hekkeran thoáng giật giật khi nhìn thấy số phụ nữ đi theo Eruya. Tuy nhiên, để lộ một cảm xúc như vậy ở đấy là không thể chấp nhận được. Không ít trường hợp mọi thứ trở nên bất lợi chỉ ngay sau khi một biểu hiện như vậy để lộ ra. Là một trưởng nhóm, những thái độ hiềm khích như vậy là không thể chấp nhận được.
Hekkeran đè nén cảm xúc lại và xóa bỏ mọi biểu cảm trên gương mặt.
Rời mắt khỏi đống rác đó, anh chào người cuối cùng.
“Chào, Lão đại. Tôi thấy ông vẫn còn khỏe chán nhỉ.”
“Chào, Hekkeran. Nhìn cậu cũng ngon lành lắm.”
Hàm răng cửa đã mất tạo ra những âm thanh đi kèm với lời nói.
Parupatra ‘Green Leaf’ Ogrion.
Còn được biết đến là ‘Origin’, ông mặc một chiếc áo giáp trông như phảng phất ánh sáng phản chiếu từ những chiếc lá thấm đẫm sương mai. Bộ giáp không phải làm từ kim loại, mà từ vảy rồng xanh.
Nhóm của Parupatra đã săn thành công một con rồng. Tất nhiên, nhìn vào kích cỡ của chiếc vảy thì có thể nói nó cũng không mạnh lắm. Tuy nhiên một con rồng cỡ đó vẫn là một sinh vật có thể đe dọa được các mạo hiểm gia cũng như worker.
Hơn nữa, Parupatra đã ngoài tám mươi tuổi.
Thông thường, trong nghề này, phần lớn đều giải nghệ ở khoảng bốn mươi tuổi, thậm chí vài người còn nghỉ trước bốn mươi. Rất ít những mạo hiểm giả trên năm mươi tuổi. Với những người chuyên nghiệp thường xuyên vào sinh ra tử, thật không thể lờ đi sự suy yếu thể chất.
Thật ra, cả với trường hợp đặc biệt, so với thời kì đỉnh cao của ông, lúc mà ông vẫn còn ở cấp Orichalcum, thì kĩ năng của ông giờ đã giảm sút đáng kể. Dù vậy, Parupatra vẫn không chịu rời khỏi tiền tuyến.
Nhiều người vô cùng kính nể Parupatra vì vẫn tiếp tục công việc mạo hiểm bất chấp tuổi tác đã cao.
“Fumuu. Mà, cái thằng đó có vẻ nguy hiểm quá.”
Khuôn mặt nhăn nheo của Parupatra căng ra cùng giọng nói gấp gáp. Hekkeran cũng đồng tình.
“Đúng vậy. Sẽ chẳng sao nêu hắn tự hại chết mình, nhưng sẽ rất tệ nếu chúng ta cũng bị kéo theo hắn.”
“Đúng thật là hắn rất mạnh, nhưng sự tự tin thái quá của hắn có thể ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. Cứ như một quả bom biết đi ấy.”
Greenham cũng xen vào mấy câu “Thật rắc rối”. Sau khi thấy được thái độ của Eruya, chẳng một ai có thể nghĩ khác được.
“Mà, gã đó mạnh cỡ nào vậy. Dạo gần đây tôi không có đến đấu trường.”
“Mi không biết hả? Ta biết này, lão đại chắc cũng biết chứ hả?”
“Ta chỉ mới nghe chứ chưa hề tận mắt chứng kiến. Nếu muốn biết thêm thì có thể hỏi các đồng đội của ta. Mà suy cho cùng, chúng ta định nghĩa mạnh là như thế nào? Nếu chúng ta lấy Gazef Stronoff làm mốc, từ những gì mà lão già này được biết thì…ví dụ như, à đúng rồi…Tứ Hiệp Sĩ của Đế quốc được gọi là gì đây?”
“Các hiệp sĩ được xưng tụng là ‘Heavy Explosion’, ‘Unmovable’, ‘Lightning’, và ‘Violent Wind’ hử…Khá khó để đánh giá. Mặc dù đúng là nếu so với người đó, Tướng quân Vương Quốc, thì Tứ Hiệp Sĩ có chút thua kém. Nhưng mà thời mà Gazef Stronoff là kẻ mạnh nhất đã qua rồi. Dòng chảy thời gian rồi sẽ xuất hiện những kẻ mạnh hơn, mang đến một thời kì mới.”
“Anh đang nói tới Uzruth à? Hắn ta thực sự mạnh vậy sao? Mà tôi cũng chưa từng chứng kiến sức mạnh thực sự của Tứ Hiệp Sĩ Đế Quốc nữa…Người mạnh nhất mà tôi từng thấy là đội trưởng đội cận vệ Mithril của Đế Quốc dưới sự chỉ huy trực tiếp của Hoàng Đế. Anh ta khá là mạnh…chắc là cũng ngang ngửa với Tứ Hiệp Sĩ chứ?”
“Theo những gì mà lão già này được biết, kẻ mạnh nhất trong tất cả là những Long Vương từ Cộng Hòa. Không một phàm nhân nào có thể chống lại họ.”
“Tôi nghe nói họ có năm hay bảy người gì đó…Opps, trước tiên hãy xem sơ qua sức mạnh của Uzruth đã. Cứ giới hạn nó theo một kiếm sĩ nào đó xem thử.”
“Nếu vậy thì chúng ta phải bỏ qua các kiếm sĩ từ Cộng Hòa Argrand vì đa số họ đều là những bán nhân. Cả Chiến Vương của đấu trường nữa. Còn lại là Hiệp sĩ Valkyrie của Thánh Quốc, người sở hữu cây Thánh Kiếm, nhưng nói vậy chứ cuối cùng thì chúng ta chỉ xét về kiếm kĩ thôi.”
Với worker, thu thập thông tin về những người mạnh có thể là những thông tin cực kì quan trọng để hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì nếu phải đối mặt với một ai đó trong suốt nhiệm vụ, họ có thể nhanh chóng quyết định hành động thế nào. Hơn nữa, với những kẻ sống nhờ vào kiếm thì thu thập những thông tin như vậy là chuyện bình thường.
Đó là những gì đang diễn ra ở đây. Ban đầu nó là để thảo luận về việc Uzruth mạnh thế nào, rồi từ từ lại trở thành trao đổi thông tin về những kẻ mạnh. Suýt nữa thì nó thành ra như mấy đứa trẻ cãi nhau với mấy câu kiểu như như “tên đó mạnh ghê!”.
“Dù mặt bằng kĩ năng chung ở Giáo Quốc Slane khá cao nhưng tôi lại chưa hề nghe bất cứ cá nhân nổi bật nào. Mà nếu có thì chúng ta cũng không tính những Magic Caster tín ngưỡng hệ ở đây đúng không?”
“Không phải Vương Quốc cũng có một nữ chiến binh ở cấp Mạo hiểm giả cao nhất sao? Cô ta thế nào?”
“À, cô ‘Ngực to không vếu’. Cô ta thật sự khá mạnh. Tuy nhiên ta nghe nói cô ta đã thua Tướng quân trong giải đấu.”
“…Ta vừa nhớ lại cảnh cô ta đập gần chết một tên Mạo hiểm giả vì gọi cô ta như vậy. Hya hya hya…Một phụ nữ đáng sợ!”
“Cứ như vậy thì khó mà nêu thêm được cái tên nào nữa. Xem nào, người được gọi là Hắc Hiệp Sĩ của Liên Minh Thành Phố, Serabright ‘Flash’ (Tia Chớp) trong nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite “Crystal Tear’ (Lệ Pha Lê) và Optics ‘Crimson’ trong nhóm worker ‘Great Blaze of the Crimson Lotus’, đều đến từ Vương Quốc Rồng. Cả tên từ Vương Quốc…Brain Unglaus.”
Cuộc đối thoại lần đầu tiên dừng lại.
“Brain Unglaus? Thằng quái nào thế?”
Parupatra hỏi Greenham một cách ngạc nhiên.
“Lão đại không biết sao? Anh ta là một kiếm sĩ nổi tiếng ở Vương Quốc…mi thì sao?”
Hekkeran lắc đầu. Cậu không hề biết đến cái tên đó.
“Không biết sao…”
Không giấu nổi sự thất vọng, Greenham dùng giọng ngờ vực gợi nhớ lại.
“Cũng lâu lắm rồi, từ hồi ta tham gia giải đấu của Vương Quốc, ta gặp hắn ta trong trận bán kết. Ta lúc đó thậm chí không thể chạm nổi cái mắt cá của hắn.
“Đó là giải đấu Gazef Stronoff cũng tham gia đúng không?”
“Đúng vậy. Kết quả là Brain Unglaus thua Gazef Stronoff. Tuy nhiên, đó là một trận đấu giữa hai kẻ mạnh xứng đáng được miêu tả bằng hai chữ ngoạn mục. Nó gần như là một cuốn sách giáo khoa hoàn hảo cho kiếm sĩ, cách họ đỡ và trả đòn, cách mà họ nhận biết góc chém của đối phương nhờ vào vị trí tay v.v…Thực sự là làm người ta mở mang tầm mắt hơn về kiếm kĩ.”
Một người như Greenham mà nói vậy thì hẳn là Brain Unglaus phải rất giỏi. Có thể đấu ngang ngửa với cả chiến binh mạnh nhất Vương Quốc, kĩ năng của anh ta hẳn phải ở cấp cao nhất.
Hekkeran thở dài. Còn cả đống gã mạnh ngoài kia mà anh chẳng hề hay biết.
“Fumuu…Vậy, giữa Unglaus và Uzruth, ai là người mạnh hơn? Nêu ý kiến của cậu xem.”
“Uzruth.” Greenham trả lời “nếu so với Unglaus ngày ấy thì người thắng sẽ là gã đó. Tôi vừa mới xem vài trận của hắn ở đấu trường gần đây nên tôi chắc chắn là vậy.”
“Nói cách khác, Uzruth có thể đấu ngang hàng với cả Tướng quân Vương Quốc sao? Hắn ta thật sự mạnh vậy sao!? Otto!”
Quá phấn khích, Hekkeran vô tình lớn giọng và phải tự kiềm chế lại.
“Ra vậy. Unglaus hử. Có vẻ như ta vừa có thêm một chút thông tin về Vương Quốc…À đúng rồi, các ngươi nghe gì chưa? Hình như Vương Quốc vừa có một nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite thứ ba thì phải?”
“Tất nhiên là tôi nghe rồi, lão đại.”
“Ah, xin lỗi. Tôi chưa nghe vụ đó.”
“Hekkeran…Sự kém hiểu biết của mi có thể gây hại cho nhóm của mi đấy.”
“Tôi biết chứ. Nhưng mà thu thập thông tin về các đồng nghiệp trong Vương Quốc thật rất khó, lại còn tốn kém nữa.”
“Hyahyahya. Thật can đảm. Lão đây cũng không ghét điều đó!”
“Lão đại, ta muốn nghe ý kiến của lão về việc này. Tôi nghe rất nhiều tin đồn về Momon của ‘Darkness’, nhưng một số nghe có vẻ vô lý đến khó tin. Ví dụ như có thể thu phục một con Basilisk khổng lồ chỉ với hai người và không hề có người hỗ trợ hồi phục nào.”
“Uwah, không phải đó chỉ là tin đồn giả sao?”
Kể cả với mạo hiểm giả cấp Adamantite, có thể hạ một đối thủ mạnh mẽ như Basilisk khổng lồ chỉ với hai người là việc gần như không thể.
“Mi cũng nghĩ vậy sao, Hekkeran? Càng thu thập thêm thông tin ta càng thấy mơ hồ. Cả thông tin về sự kiện xảy ra trong Vương Đô, có tin đồn rằng họ hạ con quỷ với độ khó hơn 200 chỉ với một đòn. Theo ta nghĩ, xem chừng Công hội Mạo hiểm giả Vương quốc đã tung tin đồn nói quá để gây chú ý nhằm thu hút thêm cho mạo hiểm giả cấp Adamantite thôi.”
“Cũng có thể. Sự ra mắt của mạo hiểm giả cấp cao là một điều ấn tượng. Tuy nhiên, liệu Công hội có làm mấy chuyện đó không? Họ làm mọi thứ rất chặt chẽ, thế nên họ mới được gọi là Công hội.”
“Việc đó tùy vào người đang giữ vị trí chủ Công hội mà mỗi nơi mỗi khác. Hồi lão đây còn làm mạo hiểm giả, cái tên chủ Công hội ở thành phố của ta thực sự tệ hết sức. Kết quả là ta đã đấm thẳng vào mặt hắn. Hyahyahya! Kể từ sau vụ đó là ta thành worker luôn.”
Parupatra cười vui vẻ.
Câu chuyện Parupatra trở thành worker như thế nào được rất nhiều người biết. Có thể nói là không có một worker nào trong Đế Đô không biết vụ đó. Parupatra vẫn thường hay kể vụ đó mỗi khi lão uống say.
“Nói là nói vậy, nhưng tôi không nghĩ rằng Công hội sẽ làm mấy chuyện như vậy.”
“Nói vậy là cậu nghĩ chuyện đó là thật sao?”
“Thật khó mà tin được. Kể cả khi tôi cố nghĩ rằng nó có lý, độ khó tới 200- quả đủ để tưởng tượng nó mạnh một cách khủng khiếp như thế nào, đánh bại nó chỉ với một đòn là hoàn toàn không thể. Kể cả nếu có thể đi nữa thì xác suất là cực kì thấp. Có thể sự kiện đó đã xảy ra như thế này, một ác quỷ với độ khó cực cao xuất hiện và vô số nhóm cố gắng đánh bại nó, và ‘Darkness’ là nhóm tung đòn quyết định?”
“Nói vậy nghe dễ tin hơn nhiều nhỉ.”
“Ta nghĩ là chuyện đó có thể. Cũng không lạ lắm nếu có ai đó ở cấp Adamantite mạnh như thế. Chênh lệch thực lực giữa các mạo hiểm giả cấp Adamantite có thể là cực kì lớn.”
“Vậy là Hekkeran và ta có cùng ý kiến, còn lão đại lại nghĩ nó thực sự xảy ra theo đúng những gì được kể đúng không?”
“Hyahyahya. Ta nghĩ vậy đấy.”
“Trăm nghe không bằng một thấy. Giờ tôi vừa muốn gặp anh ta ít nhất một lần…lại vừa không muốn gặp tí nào.”
Vừa lúc hai người kia định đồng tình với những gì Hekkeran nói thì tiếng một ai đó bị đánh vang lên, tiếp theo là tiếng phụ nữ kêu lên xen ngang câu chuyện của họ.
Những worker có mặt nhanh chóng hướng sự chú ý về phía phát ra âm thanh. Vài người đã rút sẵn vũ khí ra và vào tư thế chiến đấu.
Tiếng hét bắt nguồn từ phía Eruya, là của một nữ đồng đội của Eruya, người đang nằm dưới đất. Xem chừng chính Eruya là người đã đánh bay cô ta. Khuôn mặt hắn méo đi vì giận dữ còn người phụ nữ thì sợ hãi van xin sự tha thứ của hắn.
Vừa tuyệt vọng kiềm nén cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hekkeran là người đồng đội của mình- anh nhanh chóng liếc sang Imina.
Lấy lại sự bình tĩnh, Hekkeran xóa bỏ biểu cảm trên khuôn mặt mình và đứng yên. Tuy nhiên áp lực toát ra từ Hekkeran cho thấy nếu có thêm bất kì chuyện gì xảy ra, anh sẽ là người đầu tiên bước ra.
Hekkeran nhanh chóng ra hiệu cho Roberdyck và Arche yêu cầu họ ngăn không cho Imina hành động.
Cá nhân mà nói thì Hekkeran cũng cảm thấy giống như Imina. Tuy nhiên hiện giờ anh không có quyền can thiệp vào chuyện của nhóm khác. Tất nhiên nếu thực sự muốn thì chẳng có gì có thể ngăn anh hành động được. Có điều sau đó anh sẽ phải chịu trách nhiệm. Với lý do đó, các nhóm khác cũng không hề có dấu hiệu muốn tham gia vào và chỉ đơn giản thể hiện sự chán ghét của họ.
Cuối cùng lý trí của Imina cũng chiến thắng và đè nén cảm xúc của cô lại. Cô giơ ngón giữa về phía lưng Eruya và nhổ xuống đất.
“…Có vẻ như hắn ta chỉ có thể đọ kiếm kĩ với Tướng quân Vương Quốc thôi. Thật tuyệt nếu hắn ta có thể đọ cả nhân cách nữa, nhưng có vẻ đòi hỏi như vậy là hơi nhiều. Thôi, nói chuyện nhảm thế đủ rồi.”
“…Ta đồng ý. Hekkeran cũng đã đến, giờ hãy quyết định chuyện quan trọng nhất đi.”
“Vì gã kia đã rút lui rồi nên chỉ còn có ba người chúng ta, nhưng ai sẽ nhận vị trí tổng chỉ huy trong chuyến đi này đây?”
Mọi thứ đột nhiên im lặng.
Có tới bốn nhóm worker ở đây. Một lực lượng chiến đấu có thể được xem là khá đáng kể, nhưng vẫn chỉ là một sự phí phạm nếu không có sự chỉ huy hợp lý. Bất kể có nhiều tay đến mức nào mà không biết dùng thì cũng chả khác gì chỉ có một tay.
Quản lý nhiều nhóm với những cá tính khác nhau đã là một nhiệm vụ khó để thực hiện được, để không bị phàn nàn còn khó hơn nữa. Sai lầm xảy ra khi ra lệnh có thể trực tiếp dẫn đến thất bại. Và nếu thủ lĩnh ưu tiên cho nhóm của mình hơn, anh ta thậm chí có thể bị mọi người thù ghét.
Nói rõ hơn thì nó là trách nhiệm yêu cầu phải có năng lực, và mang đến nhiều bất lợi hơn là lợi ích.
Biết rõ điều này, các trưởng nhóm lặng lẽ chờ đợi trong khi quan sát nét mặt nhau. Gần một phút trôi qua trong yên lặng, Hekkeran mệt mỏi đề nghị.
“Thật tình, tôi nghĩ chúng ta không nên làm vậy.”
“Làm vậy chỉ trì hoãn vấn đề thôi. Lỡ mọi thứ rối tung lên trong lúc chiến đấu thì sao?”
“…Ta đề nghị chúng ta thay phiên nhau. Cách này sẽ giữ sự khó chịu ở mức thấp nhất. Chúng ta cũng có thể thảo luận thêm sau khi tới di tích.”
“Ah-“
“Đúng vậy.”
Vậy là đề nghị của Greenham được cả Hekkeran và Parupatra đồng ý.
“Vậy thì hãy dùng thứ tự có mặt để quyết định lượt đi.”
“Vậy còn nhóm ‘Tenmu’ của Uzruth?”
“Cứ bỏ qua lượt của gã đó, không sao cả. Dù gì ngay từ đầu hắn cũng không muốn chỉ huy mà.”
“Ta đồng ý với lão đại. Vậy người đầu tiên chỉ huy là ta, ‘Heavy Masher’, người đề xuất ý kiến.”
“Nhờ anh chăm sóc, Greenham.”
“Trông cậy vào ngươi đấy, chàng trai trẻ.”
“Rõ rồi. Tuy nhiên, khả năng chúng ta gặp quái vật nguy hiểm bên trong lãnh thổ của Đế Quốc gần như bằng không. Chỉ khi chúng ta vào trong Vương Quốc, gần Rừng Đại ngàn, thì mới có thể xảy ra rắc rối.”
“Ah, chúng ta nên đảo ngược thứ tự lại đi.”
Hai người họ lặng lẽ cười trong khi Hekkeran tự lấy tay che mặt sau khi nói ra câu đó. Tuy nhiên, tràng cười của họ ngừng lại ngay khi họ để ý thấy một người đàn ông đi về phía họ.
Ánh sáng bắt đầu rọi vào cơ ngơi của Bá tước khi người quản gia của ông ta xuất hiện. Người quản gia bước đi với cái lưng thẳng và chắc chắn, rất xứng với một người phục vụ cho Bá tước.
Tới trước nhóm worker, người quản gia dừng lại và cúi chào. Dù không ai đáp lại nhưng có vẻ ông ta chẳng màng đến và bắt đầu nói.
“Đến giờ rồi. Thay mặt cho bá tước, tôi muốn tỏ lòng biết ơn tới mọi người đã đến đây chấp nhận yêu cầu của gia chủ. Sẽ có hai người đại diện cho gia chủ sẽ đi theo cùng trong chuyến đi này. Thêm cả những mạo hiểm giả được thuê làm vệ sĩ bảo vệ xe hàng và những thứ khác, tổng cộng sẽ có thêm sáu người. Đích đến là di tích chưa được khám phá nằm gần biên giới của Vương Quốc- nó có kiến trúc giống như một lăng mộ. Kỳ hạn cho việc điều tra là ba ngày. Phần thưởng thêm sẽ được gửi sau khi Chủ nhân xác nhận những hàng hóa nhận được từ việc thám hiểm di tích. Có câu hỏi gì không ạ?”
Những chi tiết mà người quản gia cung cấp gần như giống hoàn toàn với yêu cầu ban đầu. Chỉ có thông tin có mạo hiểm giả bảo vệ xe hàng là mới.
Vài người cũng quan tâm về thông tin tuyến đường được chọn, nhưng là một worker, họ nhanh chóng học được sự khác biệt giữa những câu hỏi được phép hỏi và những câu không được phép. Rơ ràng đó là việc mà Bá tước không có ý định tiết lộ, nếu không nó đã được công bố ngay từ đầu.
Nếu là một yêu cầu ‘sạch’, họ đã thuê mạo hiểm giả thay vì worker. Vì là một yêu cầu ‘bẩn’ nên người yêu cầu hiển nhiên sẽ không tiết lộ mọi thứ. Có những điều mà không biết thì tốt hơn.
“…Tốt lắm, vậy tôi sẽ dẫn mọi người đến chỗ xe hàng chúng tôi đã chuẩn bị.”
Không ai nói câu nào, cả nhóm đi theo người quản gia.
Nhóm ‘Foresight’ của Hekkeran đi cuối cùng.
“Tên khốn Eru, hắn nên chết quách đi thì hơn. Thế nào? Chúng ta có nên làm vậy không?”
Không thể chịu nổi Eruya thêm chút nào, Imina thì thầm vào tai Hekkeran.
“Mặc dù trước đây có từng nghe qua vài tin đồn, nhưng gặp hắn mới biết hắn đáng khinh thế nào.”
“-Đáng khinh nhất luôn.”
Hai người còn lại cũng không thể giấu nổi sự khinh bỉ.
Với ‘Foresight’, những ý kiến kiểu này rất tự nhiên. Imina là đồng đội của họ, nên việc mà Eruya làm là không thể tha thứ.
Trong nhóm Eruya, trừ hắn ra, những người còn lại đều là phụ nữ. Họ cũng là những yêu tinh.
Nếu chỉ có vậy thì Imina và những người khác sẽ chẳng khinh thường hắn đến thế. Tuy nhiên, họ có lý do tại sao họ coi Eruya như kẻ thấp hèn nhất trong số những kẻ thấp hèn nhất.
Những nữ yêu tinh đều sở hữu rất ít trang bị, quần áo của họ chỉ là những mẩu vải bình thường không hề có khả năng phòng bị. Hơn nữa, mái tóc ngắn của họ để lộ ra phần gốc đã bị cắt cụt của đôi tai dài đặc trưng mà các yêu tinh vẫn thường có.
Lý do mà họ, những thành viên trong nhóm Eruya, ở trong tình trạng này, là vì họ là những nô lệ được mua từ Giáo Quốc Slane.
Chế độ nô lệ cũng từng tồn tại ở Đế Quốc, nhưng dưới thời của Hoàng Đế tiền nhiệm, nhiều thứ đã thay đổi. Mặc dù họ vẫn bị gọi là nô lệ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Tuy nhiên, chẳng có gì thay đổi đối với những nô lệ bán nhân như những kẻ đang chiến đấu bên trong đấu trường.
Những yêu tinh nô lệ thuộc về Eruya cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Đế Quốc Baharuth, Vương Quốc Re-Estize và Giáo Quốc Slane, tỉ lệ nhân loại sinh sống ở ba vùng này gần như là 100%. So với những vùng khác, ba vùng này rõ ràng là tỏ ra khinh bỉ chủng tộc bán nhân hơn hẳn. Vì điều này, ngay cả những con lai- như Imina- cũng phải trải qua không ít khó khăn.
Ngoại lệ duy nhất là người lùn. Dãy núi Azellerisia làm biên giới giao nhau giữa Đế Quốc Baharuth với Vương Quốc Re-Estize, và ở bên trong dãy núi có Vương Quốc Người lùn. Miễn là Đế Quốc vẫn duy trì quan hệ thông thương với Vương Quốc Người lùn, quyền lợi của người lùn vẫn được bảo vệ.
“Tôi thật cảm thấy tiếc cho những yêu tinh đó, nhưng bây giờ không phải là lúc để cứu họ.”
Imina thở dài não nùng, sâu trong cô đã biết rõ điều đó, nhưng cảm xúc của cô không bỏ qua chuyện đó dễ dàng vậy được.
“Đi thôi.”
Ngay khi Imina bước chân đi tới trước, Hekkeran và những người khác cũng vội bước theo để bắt kịp cô. Những gì họ thấy khi đuổi kịp nhóm chính khiến mắt họ mở to đầy kinh ngạc.
Hai xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn cho chuyến đi tới di tích. Có vài người tụ tập quanh xe ngựa. Chắc đó là những mạo hiểm giả được nhắc tới khi nãy. Tấm thẻ trên cổ họ lập lờ ánh sáng của vàng.
Tuy nhiên, thứ làm họ kinh ngạc không phải là cỗ xe hay mạo hiểm giả, mà là những con ngựa.
“-Sleipnirs.”
Tiếng kêu kinh ngạc phát ra từ đa số các worker.
Với bốn cặp chân, Sleipnirs có kích cỡ to hơn hẳn ngựa bình thường. Xét về sức cơ bắp vượt trội, sức chịu đựng và độ cơ động, Sleipnirs được xem là ma thú đa năng nhất cho việc đi lại giữa các vùng đất.
Tất nhiên, giá cho một con là cực kì đắt đỏ, đủ để mua năm con ngựa chiến, có khi còn hơn nữa. Ngay cả với một quý tộc cũng khó mà sở hữu được một con.
Mỗi xe hàng được kéo bởi hai con Sleipnirs. Nghĩ đến chuyện có khả năng sẽ mất lũ ngựa trong chuyến đi, người biết tới giá trị của chúng sẽ không thể không thấy cảm kích bởi sự hào phóng của Bá tước. Hoặc chỉ đơn giản là ông ta sợ rằng những con ngựa bình thường sẽ không đủ khỏe để mang hết kho báu tìm thấy trong di tích đó về. Những người khác chắc cũng đang nghĩ như vậy. Tiếng nuốt nước bọt của họ nghe rõ mồn một.
“Xin hãy dùng những cỗ xe đã được cung cấp. Đồ tiếp tế đã được xếp sẵn bên trong. Để đảm bảo an toàn cho xe hàng cũng như an ninh khu trại, chúng tôi đã đặc biệt thuê thêm mạo hiểm giả. Tuy nhiên xin hãy biết rằng họ đã kí giấy đảm bảo rằng sẽ không vào bên trong di tích.”
Đột nhiên nghĩ gì đó trong đầu, Hekkeran rời khỏi các đồng đội của mình và tiến về chỗ Greenham.
“Thứ lỗi cho tôi, Greenham. Có vài chuyện tôi muốn bàn.”
“Có gì à? Mi muốn nói chuyện gì?”
“Về việc phân chia xe hàng, có thể giúp chúng tôi không ở chung với nhóm ‘Tenmu’ không?”
“Ể? Ah, ra vậy. Sự khó chịu của mi là thỏa đáng. Là do đồng đội của mi đúng không? Vậy nhóm của ta sẽ đi với ‘Tenmu’.”
“Xin lỗi về chuyện đó, anh đã giúp tôi rất nhiều.”
“Đừng để ý việc đó, chúng ta đều cùng hội cùng thuyền trong vụ này. Sẽ thật tệ nếu có chuyện xảy ra trước khi chúng ta bắt đầu cuộc do thám. Nếu-”
“-Dựa vào mấy tên mạo hiểm giả cấp Gold này có thực sự ổn không đây? Chúng ta phải làm sao nếu khu trại đã bỏ chạy trước khi chúng ta trở lại? Hay lỡ quái vật đột phá vào bên trong chu vi bảo vệ của khu trại thì sao?!”
Một giọng nói to rõ như quả cầu lửa rực cháy vang lên, khiến cho Hekkeran và Greenham tập trung vào chỗ khác.
Lời của Eruya là nói với người quản gia. Tuy nhiên, giọng hắn không hề có chút nhỏ nhẹ nào cả. Cứ như thời gian đột nhiên ngưng lại, hành động sắp xếp hành lý của các mạo hiểm giả cũng dừng lại hẳn.
Một cách tự nhiên, những người hướng tới đỉnh cao thì con đường sẽ dài hơn và khó khăn hơn người chỉ đi theo nó. Nhưng dù cho cuối cùng có đi xa được thế nào, thì những cố gắng cần thiết để đưa họ tới vị trí họ đang đứng đều không hề có được một cách dễ dàng. Cảm giác của họ sau khi nghe những gì Eruya nói chỉ có miêu tả là khó chịu.
Công việc của mạo hiểm giả có sự cạnh tranh rất khốc liệt, khi khả năng của một người bị đặt câu hỏi- nhất là từ những người ủy thác- thì rất có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự nghiệp của họ trong tương lai. Như vậy thì họ sẽ cần phải phô diễn sức mạnh của mình.
Bất kể là mạo hiểm giả hay worker, để có thể nói ra những lời đó không chút ngần ngại, người nói phải ở một vị trí đủ mạnh để cho phép họ nghi ngờ người khác. Cứ vậy, Eruya không hề để tâm tới bầu không khí hiện tại chút nào và nói tiếp.
“Chà, tôi thừa nhận ít nhất họ cũng đủ tốt để sắp xếp hành lý, nhưng đến lúc cần phải giữ mọi thứ an toàn, tôi không chắc cho lắm.”
Làm ơn. Sẽ chẳng tốt lành gì nếu mọi thứ trở nên xấu đi đâu. Mấy người đó chắc cũng kiềm chế lắm vì lỡ được thuê rồi…
Những worker có mặt ở đây đều mạnh ngang cỡ mạo hiểm giả cấp Mithril. Nói cách khác là họ mạnh hơn những mạo hiểm giả này. Nhưng dù vậy thì vẫn có những thứ không nên nói ra tùy theo tình hình chứ.
Có ai nhét sít vào mồm hắn cho hắn im giùm không?
Bầu không khí giữa các worker cũng bắt đầu căng lên khi đa số mọi người đều nhìn Eruya với ánh mắt phản đối. Nhìn xung quanh, Hekkeran vội đi tới bên Imina. Sẽ không tốt nếu phải có máu đổ ra.
Tuy nhiên, người đứng ra không phải là một worker.
“Ngài hẳn là Uzruth-sama. Tôi không tin rằng sẽ có bất kì rắc rối nào đâu.”
“…Là dựa vào giả định rằng chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ bảo vệ khu trại sao?? Nếu là vậy thì tôi có thể chấp nhận được.”
“Không phải vậy. Đó là vì tôi đã yêu cầu sự giúp đỡ của một người mạnh hơn tất cả mọi người ở đây- Momon-san.”
Như để đáp lại lời vừa nói, một chiến binh với bộ giáp toàn thân bước ra từ một xe hàng. Khuôn mặt của anh ta không thể bị nhìn thấy vì đã bị chiếc giáp mũ mà anh đang mang che kín.
“Xin cho phép tôi được giới thiệu mọi người. Đạt đến đẳng cấp Adamantite chỉ với sức mạnh của hai người, mạo hiểm giả Momon từ nhóm ‘Darkness’. Đồng đội của anh ta là Nabe cũng có ở đây. Với hai người họ bảo vệ khu trại, chuyện này…Tôi mong là mọi người đều hài lòng chứ?”
Bầu không đột nhiên trở nên khác thường. Với cả mạo hiểm giả và worker, người đang đứng trước mặt họ là người đã đạt đến đỉnh cao trong nghề của họ. Dưới sự hiện diện của người mạnh nhất, tất cả các worker, kể cả thằng-mà-ai-cũng-biết-là-thằng-nào, đều im lặng.
Nhận thấy phản ứng của những worker trước sự xuất hiện của mạo hiểm giả cấp cao nhất, tâm trạng của các mạo hiểm giả khác được cải thiện hẳn. Trưởng nhóm mạo hiểm giả đến nói chuyện với chiến binh trong bộ giáp đen cùng một nụ cười tươi.
“Xin hãy để chúng tôi lo những việc còn lại. Trong lúc đó, liệu Momon-san có thể trao đổi với các worker không? Nhân tiện, xin hãy nhận vai trò lãnh đạo và chỉ bảo chúng tôi về kế hoạch an ninh trong suốt chuyến đi.”
“Hiểu rồi. Mặc dù tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng nếu nhóm của anh không có vấn đề gì với chuyện đó thì tôi sẽ chấp nhận. Tuy nhiên tôi vẫn sẽ coi các anh là lực lượng an ninh chính. Nhóm anh có đông người hơn. Để chúng hỗ trợ mọi người thì tiện hơn.”
“Không! Anh đang nói gì vậy!? Anh không hề thiếu sót chút nào! Làm vậy sẽ là hạ thấp Momon-san-”
“Không, nhóm anh sẽ nhận nhiệm vụ an ninh chính. Hãy cứ sử dụng chúng tôi thoải mái. Giờ thì, Nabe.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với giọng ẩn chứa một nụ cười nhẹ, Momon bước xuống khỏi cỗ xe. Người đi theo phía sau Momon là một phụ nữ với nhan sắc tuyệt trần.
Thường thì, khi một người đẹp xuất hiện, sẽ có khá nhiều kiểu huyên náo diễn ra. Tuy nhiên, mọi thứ trở nên khác biệt khi sắc đẹp của cô ta quá mỹ lệ. Trước sự xuất hiện của một phụ nữ đẹp thực sự, tất cả những gì họ có thể làm là mở to mắt nhìn.
“Hekkeran. Người đó…”
“Ừ, Rob. Tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta đã thấy cô ta ở Chợ Bắc. Đằng kia là…Momon nhóm ‘Darkness’. Chỉ có một đồng đội. Nếu là vậy, dường như tin đồn hạ gục Basilisk khổng lồ không quá phóng đại như tôi nghĩ.”
“Basilisk-! Chuyện đó, là thật à?”
“Có vẻ vậy. Có tin đồn họ hạ con quỷ độ khó hơn hai trăm chỉ với một đòn. Tôi nghe vụ đó từ Greenham.”
“-Không thể là thật đúng không? Độ khó hơn hai trăm là vượt quá giới hạn con người rồi. Đó không phải mức mà con người có thể đạt được…Hay là anh đã nghe nhầm một trăm thành hai trăm?”
“Kể cả như vậy thì vẫn quá kinh ngạc. Nhưng tôi lại thấy bằng cách nào đó mọi thứ đã xảy ra đúng như lời đồn. Ít nhất là tôi cảm thấy vậy.”
Dù chỉ là một cuộc nói chuyện ngắn gọn với người mạo hiểm giả cấp vàng, nhưng tính cách của Momon có vẻ tốt. Rất thích hợp với những gì người ta mong đợi từ mạo hiểm giả cấp Adamantite. Ấn tượng mà Momon để lại là một người khá dễ mến.
“Trước khi chúng ta trao đổi…có một chuyện tôi muốn nghe từ mọi người.”
Giọng nói của Momon không đến nỗi quá to. Tuy nhiên nó khiến người nghe cảm thấy ấn tượng như thể giọng nói đó rất dõng dạc oai hùng.
“Tại sao mọi người lại quyết định đi tới di tích? Bởi vì đã nhận nhiệm vụ? Tuy nhiên, không giống với cách mà Công hội thỉnh thoảng có thể ép các mạo hiểm giả phải chấp nhận yêu cầu, chẳng có gì ngăn cản mọi người từ chối yêu cầu này cả. Vậy vì lý do gì mà các bạn quyết định tham gia?”
Những worker đưa mắt nhìn nhau, do dự không biết ai nên trả lời. Cuối cùng, người đầu tiên cất tiếng là ai đó từ nhóm Parupatra.
“Dĩ nhiên là vì tiền rồi.”
Một câu trả lời hoàn hảo. Làm gì còn gì do nào khác nữa chứ. Những worker chần chừ không trả lời không phải bởi câu hỏi quá khó, mà là vì họ đang cố gắng hiểu được ý định thật của Momon khi hỏi một câu hỏi rõ ràng như vậy.
Sau khi xác nhận rằng tất cả các worker đều đồng ý với câu trả lời được đưa ra, Momon tiếp tục hỏi.
“Nói các khác, phần thưởng đưa ra cho yêu cầu này đủ để mọi người đánh cược tính mạng à?”
“Đúng vậy. Phần thưởng đưa ra là quá đủ để thu hút tất cả chúng tôi. Hơn nữa còn có cả phần thưởng thêm nếu chúng tôi tìm ra kho báu trong di tích. Bấy nhiêu đó không đủ để chúng tôi đặt được tính mạng mình sao?”
Người đáp lại là Greenham.
“…Ra vậy. Vậy đó là quyết định cuối cùng của mọi người. Hiểu rồi. Có vẻ như tôi đã hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn. Xin hãy bỏ qua cho tôi.”
“Không có gì quá nghiêm trọng đâu…xin đừng để ý.”
“Hyahyahya. Có vẻ như anh đã hỏi xong rồi nhỉ. Vậy có thể cho lão già đây hỏi vài điều được không.”
“Xin cứ tự nhiên, tiền bối.”
“Ta có nghe qua vài tin đồn về cậu. Bất luận chúng là thật hay không, lão đây vẫn muốn được tự mình tìm hiểu.”
“Tôi hiểu. Trăm nghe không bằng một thấy nhỉ? Được thôi. Tôi đồng ý. Vậy cho phép tôi, à không, cho phép chúng tôi với tư cách là những người làm nhiệm vụ bào vệ được thể hiện giá trị của mình. Không biết ông muốn làm theo cách nào đây?”
“Về chuyện đó, dĩ nhiên là sẽ có người đấu một trận rồi đúng không?”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía-
“-Tất nhiên, phải là người đề nghị rồi. Chính là lão đây.”
“Hả? Vậy tiền bối muốn tự mình đứng ra sao?…Tôi muốn xin lỗi trước, nhưng tôi không phải là loại người ra tay nhẹ nhàng. Mặc dù có thể không cố ý gây thương tích nhưng tôi cũng không đủ tự tin rằng có thể kiểm soát hoàn toàn sức mạnh của mình- ông thấy ổn chứ?”
“Hyahyahya! Quả đúng là đẳng cấp Adamantite! Lão đây đã xác định là sẽ chấp nhận rủi ro. Ta sẽ không trách cứ gì cậu đâu.”
Có thể nghe thấy một hơi cười nhẹ phát ra từ dưới giáp mũ của Momon.
“Hay lắm, tiền bối. Đây là sự khác biệt trong thực lực chiến đấu- Tôi mạnh. Mạnh hơn bất cứ ai ở đây. Đó là lý do mà tôi đạt đẳng cấp Adamantite.” (TL: Nghe như Mikasa ấy nhể:v. Biên: Mikasa nào, nếu là lão trùm của Cú team thì thôi)
Quá đỗi kiêu ngạo, một thái độ như thể đang xem thường người khác. Tuy nhiên, không có một tí khó chịu nào phát ra từ phía các worker. Đây hẳn là do áp lực kinh khủng phát ra từ người đàn ông tên Momon. Những lời anh ta nói ra mang theo một áp lực kinh hồn khiến cho người khác như đang tận mắt nhìn thấy cái chết, cứ thế mang theo sức thuyết phục mạnh mẽ.
“…Thật đáng kinh ngạc.”
“…Ừ, quá kinh ngạc.”
Đa số những người chứng kiến đều không thể giữ nổi giọng mình trước áp lực tỏa ra.
Có rất nhiều phụ nữ đổ vì người đàn ông mạnh mẽ. Về khía cạnh kính trọng, cũng có khá nhiều đàn ông ngưỡng mộ sức mạnh. Như bướm bị lửa thu hút, những kẻ sống trong thế giới của máu và thép này cũng không thể không bị thôi miên bởi sự thu hút không thể cưỡng lại được đó, dù vẫn biết rằng họ sẽ bị đốt cháy nếu lại quá gần.
“Hyahyahya! Xem ra sẽ chẳng có ai ở đây phản đối rằng cậu ở đẳng cấp Adamantite rồi! Dù vậy tôi vẫn phải nói rằng, vì đây là một cơ hội hiếm có nên tôi vẫn sẽ tiếp tục dù biết rằng mình sẽ thua. Bên này bị vướng xe hàng rồi. Chúng tôi ra khu đất trống bên kia được không quản gia?”
Được sự chấp thuận của người quản gia, Parupatra Dẫn đường đi sang phần sân trống gần đó. Tất cả các worker cũng đi theo. Các mạo hiểm giả và quản gia cũng vậy.
“Theo như lão đại nói thì chắc chúng ta cũng chẳng chứng kiến được nhiều đâu.”
“-Anh ta trông thực sự mạnh mẽ.”
“Ừm, Không phải mạnh, mà là quá mạnh. Cứ như thể anh ta còn mạnh hơn bất cứ nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite nào ở Đế Quốc vậy.”
“Có vẻ vậy. Lý do mà nhóm mạo hiểm giả ‘Silver Canary’ đạt cấp Adamantite là vì tất cả các thành viên của họ đều là những người có kĩ năng chiến đấu hiếm. Dù sở hữu năng lực dị biệt nhưng sức mạnh thật của họ vẫn chưa đạt đến đẳng cấp Adamantite. ‘Eight Ripples’ thì đạt được đẳng cấp đó chủ yếu nhờ vào lực lượng và khả năng làm việc nhóm ngoạn mục.”
‘Silver Canary’ là nhóm dẫn đầu bởi Bard, người đã đạt tới ngưỡng Hero, và các thành viên thì đều có những kĩ năng chiến đấu kì lạ. ‘Eight Ripples’ được thành lập với chin thành viên, nhưng vì số lượng khá nhiều nên có nhiều thành viên trong nhóm vẫn chưa đạt đến ngưỡng Adamantite. Tuy vậy, nhờ vào khả năng hoạt động nhóm, họ được đánh giá là xuất chúng hơn hẳn so với thành tựu mà các nhóm Adamantite khác đạt được.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều được xem là đã đạt được chiến công bất khả thi để tiến vào ngưỡng cửa Adamantite.
Những lời xì xào bán tán đại loại thế phát ra từ những thành viên ở sau.
Nội dung bàn tán không chỉ dừng ở những nhận xét. Nếu nghe kĩ thì sẽ thấy họ nói về nhiều thứ nữa. Phần lớn là xem thử Parupatra sẽ trụ được bao lâu, kiểu như thế. Chẳng có một ai nghĩ rằng ông có thể đánh bại được Momon cả. Căn bản là bởi sự áp lực chỉ có ở những người đẳng cấp Adamantite mà người đàn ông tên Momon vừa tạo ra, dù chỉ là trong chốc lát.
Trong khi Hekkeran còn đang mải suy nghĩ, ai đó đã bước đến bên cạnh cậu. Chỉ nghe tiếng kim loại kêu lẻng xẻng cũng biết rõ đó là ai.
“Greenham nghĩ gì về trận đấu sắp tới giữa hai người họ?”
“Mặc dù cảm thấy khá tệ nhưng vẫn phải nói rằng ta chẳng thấy cửa nào cho lão đại cả. Theo quan điểm này thì, những gì còn lại chỉ là lão đại có thể trụ được bao lâu thôi. Mi có định tiếp bước lão đại làm một trận không?”
“Không đời nào, cho tôi xin. Còn anh thì sao?”
“Ta cũng bỏ luôn. Chỉ chứng kiến sức mạnh của siêu chiến binh cũng đủ làm ta hài lòng rồi. Tuy nhiên ta mong rằng sẽ nhận được vài hướng dẫn về kiếm trong chuyến này.”
“Tôi cũng đang nghĩ vậy- Ồ!”
Ở khoảng sân, Momon và Parupatra bắt đầu lùi ra và vào chuẩn bị tư thế.
Ánh mắt của Parupatra tuyệt nhiên chẳng phải ánh mắt mà một ông già bình thường có thể có được, mà là ánh mắt của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm chiến trường.
Bầu không khí dần nhuốm đầy sát ý, khung cảnh bình yên quanh khoảng sân đã chẳng còn.
Sự căng thẳng khiến cho những người đang xem cảm thấy lo lắng, vài người thậm chí còn bắt đầu đổ mồ hôi.
“…Ôi trời, không tốt rồi. Anh già có vẻ hoàn toàn nghiêm túc đây.”
Đứng bên cạnh Hekkeran, Greenham vô tình để lộ con người thật của mình.
“Đối đầu với một người ở đẳng cấp Adamantite thì cũng dễ hiểu khi mà ông ấy cứ như đang đứng giữa ranh giới sống chết-“
Vừa trả lời, Hekkeran vừa chuyển ánh nhìn về phía chiến binh mặc giáp đen, thử đặt mình vào vị trí của lão đại, và thở dốc.
Cậu chẳng cảm nhận được chút gì từ Momon.
Cả hai tay anh ta đều buông thõng xuống, không hề có một dấu diệu đề phòng, đối mặt với sát khí ở trước một cách bình thản như không có gì. Cứ như thể anh ta đang đối diện với một thằng nhóc vô hại cầm một cây kiếm, cảm giác như vậy đấy.
“Ahriya! Lợi hại! Đứng trước sát ý như vậy mà chẳng hề phản ứng chút nào. Không thể nào mà anh ta không thể ý tới luồng sát khí đang sát ra, chẳng lẽ anh ta đả đạt tới đỉnh cao của một chiến binh, tinh thần tuyệt đối đứng vững trước mọi thứ!?”
“Vô ngã vô kiếm (Swordless Heart)? Hay trạng thái tinh thần của anh ta đã đạt tới ngưỡng ‘Nước chảy mây bay’ (Realm of Cloud and Water)? Có thể đứng không chút sợ hãi trong khi vũ khí của hai người họ cách biệt xa như vậy, anh ta hẳn rất tự tin và kĩ năng của mình…thật sự đáng sợ.” (TL: đoạn này dịch hơi feel tí:v)
Cây thương trong tay Parupatra là vật phẩm ma pháp làm từ long nha (răng rồng), trong khi vũ khí của Momon chỉ là một cây trượng gỗ được mượn từ một mạo hiểm giả lúc nãy. Bất kể nhìn thế nào thì cây trượng đó hoàn toàn không có tí ma pháp nào được yểm lên. Vũ khí được yểm ma pháp có thể gia tăng độ sắc bén, nâng cao khả năng người dùng và cung cấp những hiệu ứng phụ. Một món vũ khí bình thường, Parupatra đã có một lợi thế áp đảo.
“Không, tôi không nghĩ vậy. Dù đúng là có sự cách biệt rõ ràng trong vũ khí, nhưng giáp của Momon vẫn hơn hẳn của lão đại trong khoản tính chất ma pháp. Vật phẩm ma pháp trang bị theo cũng tốt không kém. Cách biệt tổng thể cũng không lớn lắm, nhưng có lẽ Momon vẫn giữ lợi thế.”
“Mi không nghĩ kết luận vậy hơi sớm à? Ta nghe nói số vật phẩm ma pháp mà lão đại sở hữu còn hơn hẳn những gì mà đa số mạo hiểm giả Adamantite có thể có đấy…Lão đại đã làm nghề này lâu lắm rồi, hoàn thành vô số yêu cầu. Cứ tính khoản tiền thù lao mà ông ấy nhận xem, chẳng ai trong Đế Quốc này nhận nhiều thù lao hơn ông ta cả!”
“Không không, chờ đã-“
“Người phải chờ là-“
Trong khi hai người họ vẫn còn đang tranh cãi, sự căng thẳng trong sân đã lên tới cực đỉnh và trận chiến bắt đầu được châm mồi.”
“Vậy, bắt đầu chứ!?”
“Vẫn còn có việc quan trọng phải làm nữa đấy. Đừng cố quá sức và tới đi, tiền bối”
Không để câu nói kết thúc, Parupatra lao tới Momon với tốc độ mà không ai tưởng tượng được một lão già tám mươi tuổi có thể. Mượt mà và đầy sức mạnh, ông hoàn thành động tác một cách lưu loát trong khi đối thủ Momon của ông vẫn còn chưa giơ cây trượng lên.
“Dragon Fang Thrust!” (Long Nha Kích)
Hekkeran mở to mắt đầy ngạc nhiên khi thấy Parupatra đột nhiên dùng võ kĩ ngay từ đầu trận đấu.
Cây thương uốn cong như răng của rồng thi triển hai đòn đâm liên tục. Ngoài khả năng gây thêm sát thương dựa theo thuộc tính của người dùng, võ kĩ này còn có thêm hiệu ứng gia tăng cơ hội gây ra sát thương chí mạng. Lấy cơ sở từ đòn [Piercing Strike], Parupatra đã tạo ra kĩ năng này cách đây bốn mươi năm. Một kĩ năng với tính chất khá cân đối được rất nhiều người biết và thậm chí bây giờ vẫn còn người đang học nó.
Ngoài đòn [Dragon Fang Thrust], Parupatra còn chồng thêm [Blue Dragon Fang Thrust] (Long Nha Lam Kích), giúp gây thêm sát thương hệ lôi.
Lão già này đang nghĩ gì vậy! Kể cả có ma pháp trị liệu thì cũng đâu có nên làm quá như thế?
Hiệu ứng được dùng trong võ kĩ có thể khiến cho một vết xước nhỏ cũng gây là lượng sát thương lôi hệ đáng kể. Quá hợp để dùng với một đối thủ mặc giáp bằng kim loại. Nhìn vào cách quyết định đòn tấn công có thể thấy sự nghiêm túc của Parupatra.
Tuy nhiên, với một đòn được xem như khá khó đối phó với những người mặc giáp kim loại, Momon tránh nó dễ như bỡn. Động tác của anh cứ như thể anh đang mặc giáp nhẹ như lông. Không hề có chút dấu hiệu của những động tác chậm chạp khi mặc giáp toàn thân như thường lệ. Đáng kinh ngạc hơn là thay vì dùng một động tác như nhảy lui lại, Momon có thể tránh đòn trong khi chỉ khẽ chuyển mình tại chỗ.
“Không thể nào! Nhãn quan và năng lực vật lý của anh ta tốt đến mức nào cơ chứ?”
“—Gale Acceleration!” (Tật Phong Kích Tốc)
Parupatra lập tức đáp lại bằng một võ kĩ khác.
Lão già thối này điên rồi à! Cả não của lão cũng đần đi rồi à?
“Dragon Fang Thrust!”
Dùng lại kĩ năng ban nãy, Parupatra tấn công Momon lần nữa. Lưỡi thương của ông ngập ánh sáng trắng lạnh lẽo từ kĩ năng [White Dragon Fang Thrust] (Long Nha Bạch Kích).
Bốn đòn liên kích làm cho đối phương chẳng còn kịp thở.
Đám đông khán giả đang trở nên hỗn loạn.
Tất nhiên. Kể cả đòn tấn công như thế cũng không thể trúng hay làm giáp Momon trầy xước chút nào.
Parupatra lập tức nhảy đi tạo khoảng cách với Momon. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra khắp trán ông. Không phải là vì mệt mỏi mà là do sự áp lực đặt lên vai ông khi đối mặt với tử thần.
“Kinh thật!”
“-Mạnh hơn Hekkeran.”
“Dĩ nhiên rồi, Arche. Đừng có so sánh với tôi chứ. Cô đang nhìn vào đỉnh cao của mạo hiểm giả. Đỉnh cao tuyệt đối của mọi thứ. Sức mạnh của một mạo hiểm giả Adamantite.”
Momon từ từ nâng cây trượng lên, bắt đầu vào thế. Ngược lại, Parupatra đặt cây thương lên vai, buông lỏng tư thế. Ông đang bỏ cuộc, ý chí chiến đấu hoàn toàn mất đi.
“Thật tráng lệ. Ta bỏ cuộc, đầu hàng. Đừng nói là thắng, lão đây còn không làm xước nổi giáp của cậu nữa.”
“…Vậy sao.”
Phần đông người xem hướng về phía Parupatra, người vừa tự nhận thua, thở dài ra tiếng. Chẳng nghi ngờ gì nữa, một chiến thắng áp đảo của Momon, như thể anh là một người trưởng thành đang chơi đùa với đứa trẻ.
Những tiếng bàn tán kiểu “Momon đã dùng trường phái võ kĩ gì thế?” bắt đầu xuất hiện, đám đông phấn khích quá độ bắt đầu chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác. Không để tâm mấy chuyện đó, Hekkeran và Greenham đi lại chỗ Parupatra đang bận bịu lau mồ hồi và nói chuyện với Momon.
“Xong rồi chứ, tiền bối?”
Cảm giác như bầu không khí và tông giọng đột ngột thay đổi.
“…Tôi tưởng ông muốn phô diễn khả năng thật sự của mình.”
“…hyahyahya. Hơi quá với một lão già như ta rồi. Đó đã là sức mạnh thật sự của ta rồi, Momon-dono.”
“-Ah, xin lỗi vì đã bất kính.”
“Không cần xin lỗi, nhưng thật tình ta khá buồn đấy. Cậu cũng không cần phải quá khiên tốn trong lời nói đâu. Những gì mà người già bọn ta kính trọng là sức mạnh chứ không phải sống dai. Được một kẻ quá đỗi mạnh mẽ như cậu đối xử như vậy không làm ta thấy vui tí nào.”
“…Tôi hiểu rồi. Quyết định vậy đi. Tuy nhiên, cứ vậy kết thúc mà không cho tôi ra đòn nào thật làm tôi cảm thấy khó chịu quá. Nếu có lần tới, tôi sẽ là người bắt đầu. Vậy thôi, tôi sẽ quay lại để sắp xếp hành lý.”
“Đã có người làm việc đó rồi. Cậu đâu cần thiết phải làm việc đó đúng không?”
“Tôi không nghĩ vậy, Bất luận địa vị của tôi là gì, khi đã được giao nhiệm vụ thì tôi phải đích thân hoàn thành nó.”
Nói xong, Momon quay lại và đi về phía xe hàng. Theo sau anh là người phụ nữ với sắc đẹp tuyệt trần, bước qua mặt Hekkeran và Greenham khiến hai người họ không khỏi dán mắt nhìn theo lần nữa.
Bị hình bóng còn lớn hơn cả lưng Momon làm cho mê man.
“Hyahya, cậu đang làm bộ mặt như kẻ muốn hỏi gì đấy.”
“-Lão đại, ông nghĩ sao?”
Khuôn mặt nhăn nheo của Parupatra bắt đầu méo mó như thế đang cố mỉm cười cay đắng.
“Rất mạnh. Không, đó là những gì mong đợi khi đối đầu với đẳng cấp Adamantite. Tuy nhiên, ta không hề nghĩ là có thể mạnh đến mức đó. Khoảng khắc chúng ta chạm trán, ta có cảm giác rằng bất kể ta có tấn công thế nào, ta cũng không bao giờ có thể đánh trúng cậu ấy.”
Hekkeran cũng cảm thấy tương tự. Mọi đòn tấn công của anh đều có thể bị tránh hoàn toàn bởi người đàn ông tên Momon, rồi đến đòn phản công. Kể cả khi anh có thể đánh trúng sau khi đã dùng đòn tốt nhất mà anh nghĩ ra, thì hình ảnh đòn tấn công bị bộ giáp kia chặn đứng vẫn xuất hiện trong đầu Hekkeran. Parupatra, người đã trải nghiệm qua, hẳn đã phải có một ấn tượng còn hơn thế nữa.
“Vậy ra…đó là đẳng cấp Adamantite hử?”
“Đúng vậy. Đó là cái mà người ta gọi là đẳng cấp Adamantite. Một ranh giới mà chỉ có vài người có thể đạt được. Aahh…thật là tuyệt diệu đến choáng váng. Quá cao để có thể với tới…Vậy, các cậu đã hài lòng với những gì được chứng kiến chưa?”
“Không còn gì để bàn luôn! May mà tôi được đứng xem mới có thể nhìn thấy tường tận mọi thứ. Nếu phải ra làm người đánh, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ đủ bình tĩnh để có thể quan sát mọi thứ. Mặc dù phải xin lỗi lão đại khi nói thế này, nhưng cá nhân mà nói tôi thực sự muốn thấy Momon-dono tấn công lúc đó.”
“Không có đâu. Momon-dono chẳng hề có ý định tấn công ngay từ đầu rồi. Anh ấy không hề thể hiện chút ý chí chiến đấu nào cả. Giống như đã nói, anh ấy không quen với việc nhẹ tay. Nếu anh ấy thực sự tấn công, lão đại gần như sẽ mất mạng.”
Nói như vậy quả thực nghe khá là ngạo mạn. Lão đại Parupatra cũng là một chiến binh với sức mạnh đáng kể, một cựu binh không nên đánh giá thấp.
Tuy nhiên, đúng là phải vậy mới chứng tỏ được rằng mạo hiểm giả cấp Adamantite thực sự mạnh như thế nào.
“Biết sao được. Cách biệt giữa lão già này và người đó là quá lớn mà. Mặc dù có hơi buồn thật, nhưng biết nói gì nữa đây khi mà cậu ta đã né tất cả những đòn đó như chẳng có gì.”
Đó mới là định nghĩa của mạnh mẽ.
Chọn một vũ khí hoàn toàn xa lạ, với trọng lượng và độ thăng bằng hoàn toàn khác hẳn cho thấy anh ta tự tin vào khả năng của mình đến dường nào. Cách biệt giữa hai người họ là quá lớn.
Buông ra câu “Mệt thật, mệt thật”, Parupatra quay lại và bước đi về phía xe hàng.
Khi hình bóng của Parupatra xa dần xa dần, Hekkeran nghe ông ta lẩm bẩm vài chữ.
“Kể cả khi còn trẻ ta đây cũng không thể đạt được trình độ đó, là đẳng cấp Adamantite đó sao…thật xa quá.”
Hình dáng Parupatra trông thật nhỏ bé so với Momon.
“Vậy ra đó là đẳng cấp cao nhất…Adamantite.”
“Yeah. Thực sự kinh ngạc.”
Chỉ còn những tiếng đồng tình phát ra từ hai người họ.
/210
|