Overlord

Q.9 - Chương 9 - Chuẩn Bị Trước Trận Chiến 2

/210


Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Đế quốc tuyên chiến, và giờ là mùa đông.

Mọi ngôi làng thuộc Vương quốc, phần lớn công việc bên ngoài đã được hoàn thành, số người đi ra ngoài cũng giảm đi. Số lượng những kẻ gan dạ dám bước chân ra ngoài ngày một giảm dần. Ngay cả những mạo hiểm giả, những “con ong” chăm chỉ làm việc quanh năm suốt tháng bất kể ngày đêm, cũng không phải ngoại lệ.

Mặc dù vẫn có những con quái vật xuất hiện trong làng và những yêu cầu đột ngột, nhưng chẳng có gì nhiều nhặn để làm. Khám phá những di tích bí ấn hay xung quanh biên giới vào thời điểm này thì khá nguy hiểm. Bởi vậy, họ coi đây như một dịp hiếm có để nghỉ ngơi thư giãn, tập luyện nâng cao sức hay bắt đầu một nghề tay trái.

Có thể nói, Thành phố pháo đài E-Rantel đã thay đổi hoàn toàn. Nó tràn đầy sức sống và đầy năng động.

Nó vẫn huyên náo, nhưng lại khác biệt với các thành phố khác. Ở đây không có hoạt động tạo ra năng lượng cho cuộc sống thường ngày.

Nguồn năng lượng đến từ khu vực ngoài cùng của Pháo đài.

Đám người tụ tập ở đây ăn mặc rất, và có vẻ như là nông dân. Số lượng những người ở đây khiến người ta kinh ngạc ― gần 250 000.

Đương nhiên, dân số ở E-Rantel không đông đến vậy.

Sự thật thì E-Rantel nằm giữa ba quốc gia, với con người, tiền bạc, và dòng chảy vật chất khổng lồ. Có thể nói, nó là một thành phố lớn.

Tuy nhiên, nếu chỉ vậy thì chẳng có lý nào có tới 250 000 người đang ở đây.

Nếu vậy, tại sao lại có đông người ở nơi đây?

Câu trả lời là do một nhóm những thanh niên trai tráng trẻ tuổi.

Tay nắm những thanh giáo không lưỡi chẳng khác gì những cây gậy, một loạt những người lao lên và đâm những con bù nhìn được làm từ gỗ và rơm, khoác trên người những con bù nhìn là những bộ áo giáp đã rỉ sét với những chiếc khiên.

Đây là một buổi huấn luyện chiến đấu. Tất cả mọi người tập trung ở đây ― 250000 công dân của Vương quốc ― đã nhập ngũ, chiến đấu chống lại Đế quốc.

Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên khắp nơi. Tuy nhiên, chỉ có một số ít tập trung vào buổi huấn luyện. Đa phần họ đều đang lo sợ bởi sự đáng sợ và khắc nghiệt trên chiến trường sắp tới, lý do duy nhất họ tập luyện chỉ vì nghĩ rằng nếu không tập luyện thì họ sẽ một đi không trở lại.

Cuộc chiến với Đế quốc diễn ra hàng năm. Vì thế mà khá nhiều người không có ý chí chiến đấu. Người thì nằm ở bên thềm đá tránh làm người khác chú ý, người thì trò chuyện về nỗi thất vọng của mình với người bên cạnh, hay người thì ngồi xổm và ôm lấy đầu gối,v.v…

Đối với những người lớn tuổi bị ép buộc, họ thường như vậy.

Họ chẳng có chút chiến khí nào cả và tất cả những gì họ muốn là được trở về ngôi nhà đầm ấm, với gia đình, với người thân của họ.

Đây là bộ mặt thật của Quân đội Vương quốc. Đầu tiên, chúng bắt họ tập trung thành vòng tròn bằng vũ lực. Chúng bảo họ phải liều mạng chiến đấu nơi chiến trường đẫm máu mà họ chẳng được hưởng chút lợi lộc gì. Ngay cả khi họ có may mắn sống sót trở về, họ sẽ bỏ lỡ mùa vụ mà chẳng còn cái ăn, tất cả chẳng khác nào chặn mọi đường sống của họ, khiến điều kiện sống của họ càng trở nên khó khă.

Cái đó chẳng khác gì đưa họ vào chỗ chết cả

Những chiếc xe ngựa đi xuyên qua những tên lính. Phía sau của chúng được chất đầy thực phẩm.

Nói một cách logic, muốn tìm một thành phố làm nơi trú cho 3% dân số Vương quốc và nuôi sống 3% đó là rất khó khăn. Tuy nhiên, E-Rantel chính là tiền tuyến trong cuộc chiến với Đế quốc, và nó đã được thiết kế từ trước để có thể chứa binh lính Vương quốc.

Bởi vì Vương quốc đã xảy ra chiến tranh nhiều lần với Đế quốc, thành phố cũng được phát triển một cách tương xứng nên nó có thể chứa 250 000 người một cách dễ dàng. Những nhà kho nơi đây vô cùng to và rộng lớn,và có thể là những tòa nhà to nhất thành phố.

Những nguồn dự trữ không chỉ có sẵn trong những cái kho mà còn được đưa đến bởi những chiếc xe.

Những người mặ mày ủ rũ dùng ánh mắt sợ hãi nhìn vào những chiếc xe ngựa. Nó giống như ánh mắt khi nhìn thấy Tử thần đang chậm rãi nhích đến gần mình.

Tất cả mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Một cuộc vận chuyện lương thực lớn.

Điều đó có nghĩa cuộc chiến tranh thực sự với Đế quốc sắp đến lúc bắt đầu.

♦ ♦ ♦

Khu vực trong cùng của ba lớp tường thành E-Rantel

Ở trung tâm thành phố là ngôi biệt thự của thị trưởng E-Rantel, Panasolei Guruze Dale Rettenmaier. Mặc dù nó là một ngôi nhà sang trọng xứng với người lãnh đạo của thành phố, nó vẫn chẳng thể nào sánh nổi với ngôi nhà bên cạnh.

Ngôi nhà ấy mới là thứ tuyệt đẹp và gây ấn tượng nhất thành phố ― biệt thự VIP. Bình thường thì nó được niêm phong lại, và chỉ được mở ra khi những người thuộc Hoàng tộc đến.

Và giờ, ở một căn phòng thuộc biệt thự VIP, một vài người đang vây quanh vua Ranpossa đệ tam và các Đại quý tộc.

Gazef đứng lặng im bên cạnh nhà vua, người đang ngồi trên ngai vàng.

Các nhà quý tộc vây quanh một chiếc bàn lớn được đặt giữa căn phòng, và chăm chú nhìn vào tấm bản đồ được trải sẵn trên mặt bàn. Xung quanh tấm bản đồ là vô số các tài liệu nằm rải rác, những cuộn giấy đã ngả vàng, những báo cáo do thám đối phương, những tài liệu trận chiến trong quá khứ, các báo cáo những loài quái vật xuất hiện,..v…v…. Tuy rằng đằng sau có người hầu cầm ấm nước nhưng ở trong đó chiếc ấm cũng không còn nhiều nước nữa.

Những điều này đều nói rõ rằng việc tranh luận trong căn phòng này đã gay gắt đến mức độ nào.

Trên thực tế, các Đại quý tộc, những người có phẩm vị được tích lũy qua dòng lịch sử, đều lộ ra vẻ mặt uể oải. Quân đội càng lớn, thì càng nhiều vấn đề hậu cần cần được thảo luận, và quyết định xem điều nào nên làm. Tuy rằng mấy vấn đề căn bản có thể trực tiếp ném cho người dưới giải quyết, nhưng họ phải phối hợp các vấn đề của các quý tộc trong phe phái cá nhân của họ.

Với niềm tự hào quý tộc chảy trong huyết quản, họ không thể làm ra vẻ khó chịu, và khối lượng công việc của họ cũng tăng lên.

Tuy nhiên, đó chỉ là chuyện của quá khứ.

Marquis Raeven, người bình tĩnh nhất trong căn phòng, phát biểu.

Sự thật thì, chuyện này đã quá đỗi quen thuộc với ông khi thường xuyên đàm phán giải quyết mâu thuẫn với nobles trước đây. Tuy ông ấy thường bị so sánh với con dơi, nhưng không ai có thể phủ nhận sự thông minh tài trí của ông. Những vấn đề vượt qua sự đàm phán phe phái, nếu do ông ấy đứng ra chủ trì, thì cuộc họp sẽ nhanh chóng được giải quyết.

“Mọi người làm việc vất vả rồi. Như vậy, chúng ta cũng coi như hoàn thành công việc chuẩn bị trước kỳ hạn rồi. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ tiến hành thảo luận về cuộc chiến tranh sắp tới với Đế quốc”

Reaven nhìn lướt qua những người than gia. Ông cầm lấy tờ giấy da dê theo một cách mà tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy.

“Đây là một lá thư được Đế quốc gửi tới vài ngày trước. Nó đề nghị địa điểm chiến trường. “

Bởi vì chiến trường luôn luôn bị xác chết bao trùm, vùng đất đó sẽ bị nguyền rủa, và nó sẽ trở thành một vùng sản sinh ra các undead. Vì vậy, là cùng một chủng loài, nên loài người sẽ chỉ định địa điểm cụ thể cho cuộc chiến tranh của họ. Một khi cả hai bên đồng ý, họ có thể chiến đấu phân thắng bại trên chiến trường, một nơi không làm ảnh hưởng đến hai nước.

Tất nhiên, không phải tất cả các cuộc chiến đều như thế. Hay đúng hơn, rất hiếm khi chiến tranh được tổ chức theo cách đó. Vì đây chỉ là cuộc chiến giữa Đế quốc và Vương quốc, nên trong vài năm qua, họ đã chiến đấu trên chiến trường được chỉ định sẵn.

Thậm chí nếu họ có chiếm được những mảnh đất mới, những sẽ rắc rối hơn nếu undead thường xuyên xuất hiện ở đó, và cho dù có bảo vệ được lãnh thổ khỏi bàn tay những kẻ xâm lược, thì nó cũng chả có ý nghĩa gì nếu vùng đất bị nguyền rủa. Vì vậy cả hai bên cùng nhất trí ý kiến và đưa ra hiệp định này.

Vì lý do đó, một tiếng thở dài nhẹ nhõm phát ra từ một nơi nào đó khi nghe Raeven công bố lá thư. Bởi vì phương thức tiến hành năm này giống như năm ngoái nên Các quý tộc cảm thấy rằng cuộc chiến lần này sẽ là tương tự như những cuộc chiến trước.

“Nếu vậy thì, chiến trường sẽ là―”

“Đừng thừa nước đục thả câu. Không phải là địa điểm cũ sao, Marquis Raeven? Ngoại trừ nơi đó thì còn nơi nào có thể được?”

“Không sai. Như Marquis Bowlrob nói, địa điểm chiến trường đó vẫn theo như cũ. Vùng đất nguyền rủa được bao bọc bởi sương mù, vùng tây bắc của bình nguyên Katse.”

“Bởi vì địa điểm giống như cũ, nói cách khác, lần này Đế quốc sẽ làm như những lần trước?”

Mặc dù Đế quốc tuyên bố rằng muốn giúp Magic Caster Ainz Ooal Gown đoạt lại lãnh thổ hợp pháp của anh ta, nhưng hầu hết quý tộc cảm thấy Đế quốc chỉ cho họ một cái cớ hợp lí đề tiến hành chiến tranh như bên Đế quốc vẫn thường làm.

Nếu đó là tất cả, Gazef sẽ đồng ý, thế những Reaven lắc đầu một cái

“Thật đáng tiếc, Marquis Volumlash, lần này có vẻ như không chỉ có vậy. Theo những gì ta thu được, lần này đế quốc đã động viên khá nhiều binh lực. Chỉ dựa trên những kết quả do những mạo hiểm giả ta cử đến đến đó điều tra, tuy binh lực Đế quốc vẫn còn không có con số chính xác nhưng họ có tới 6 đơn vị quân đoàn.

“Sáu quân đoàn?!”

Đám người bắt đầu rối loạn.

Đế quốc có tổng cộng 8 quân đoàn. Tính cho đến lúc này, Đế quốc nhiều nhất cũng chỉ cho 4 quân đoàn tham chiến. Thế nhưng, lần này là gấp hẳn 1.5 lần.

“Chúng… nghiêm túc sao?”

Câu hỏi từ một quý tộc với vẻ lo lắng trên khuôn mặt.

Sáu quân đoàn tương đương với 60 000 quân sĩ. Trong khi Vương quốc có tới 250 000, mặc dù họ có lợi thế về số lượng, nhưng cũng không thể nào áp đảo được đối phương.

“Đây không phải trận một trận chiến bình thường mà ta có thể xem nhẹ”

Ở những cuộc chiến tranh trong quá khứ, ngay cả khi chỉ có 40000 binh lực, phe Đế Quốc cũng không ngần ngại dùng chỗ quân đó để tấn công Vương quốc khi mà lực lượng phe Vương quốc gấp 5 lần họ, và hiển nhiên nỗ lực này chả si nhê gì với phe Vương quốc. Nhưng điều mà bọn chúng muốn chả phải là chiến thắng cái “trận chiến tự sát” ấy, mà lại là một sự thôn tính từ từ dành cho Vương Quốc kia, khi mà kho lương của Vương quốc đang vơi dần. Điều này lý giải rằng, việc Vương quốc tham chiến cũng đã đủ để Đế quốc mãn nguyện rồi.

Nếu như bên đối phương cũng muốn lặp lại lịch sử, thì việc điều động 60 000 quân cũng thật là vô nghĩa. Phải chăng họ còn có những toan tính khác mà ta chưa chạm tới? – Raeven nghĩ thầm

“Trong tình cảnh này, có lẽ tăng cường binh lực là một lựa chọn chính xác”

Nhưng thực tế lại đi ngược với ý nguyện đó, khi mà việc tuyển quân đang càng ngày càng trở nên tốn kém.

Những trận chiến trước đây đều xảy ra là vào mùa Thu cũng là mùa thu hoạch; nhưng lần này là vào mùa Đông, họ sẽ phải chi trả cho một danh sách dài các thứ mới nảy sinh như lửa trại, quần áo,..do sự bất lợi từ cái rét của mùa đông đem lại.

Thêm nữa, trận chiến này được tài trợ bởi phe Hoàng gia; giả sử rằng quyền lực của họ không được gia tăng, thì sự đóng góp của họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, rồi quyền lực của nhà vua sẽ bị tổn hại đáng kể.

“Chắc chắn rồi, thưa Marquis Raeven. Hiện tại Đế quốc đang điều động nhiều binh lực hơn, trên danh nghĩa là họ đang giúp đỡ vị magic caster kia. Họ cho rằng họ sẽ bị mất thể diện nếu không hỗ trợ đồng minh”

“Tôi cho rằng việc này rất có xác suất để xảy ra. Xét về thực tế, chúng ta chưa có một thông tin gì về vị Ainz Ooal Gown này, vậy nên tôi nghi ngờ rằng đây chính là ý đồ của phe Đế quốc khi mà thêm thắt Ainz Ooal Gown vào cuộc chiến, ngay cả khi vị Caster đó thực lòng chả có ý định tham dự cuộc chiến này.”

Đối với Gazef, chuyện sẽ trở nên tuyệt vời biết bao nếu đây là sự thực. Bởi vì nếu vậy, phe ta sẽ không cần phải gây chiến với ngài “phép thuật quyền năng” kia nữa. Nhưng mà, trận chiến sẽ quá thuận lợi nếu đi theo suy nghĩ này.

Gazef mở lời khi mà trước đó miệng anh đóng chặt.

“Liệu thần có được quyền hạn để phát biểu ý kiến?”

“Cho phép”

Với sự đồng ý từ nhà vua, Gazef bắt đầu bộc bạch những mối lo toan của mình.

“Thần hoàn toàn không đồng tình, đồng thời những văn bản của Pháp quốc Slaine cũng khẳng định vậy. Thần cho rằng việc châm ngòi cho chiến tranh không thể là một hành động thích đáng”

Sự khó chịu hiện lên thật rõ ràng trên bộ mặt của những người xung quanh.

E-Rantel và những khu vực lân cận chính là vùng mà ba vương quốc chạm mặt. Cứ mỗi lần phe Vương quốc và Đế quốc xảy ra xung đột vũ lực, bên Pháp quốc sẽ đưa ra quyết định của họ.

“Để làm rõ ý kiến của chúng tôi,” họ nói, “E-Rantel và các vùng xung quanh chính là địa bàn của Pháp quốc Slaine. Phe Vương quốc đã tự tay chiếm đoạt nó, vậy nên họ bắt buộc phải tôn trọng luật lệ và trả vùng đất đó cho người chủ hợp pháp. Thật là không phải khi biến từ một địa bàn hoàn toàn độc lập trở thành nơi cho những cuộc chiến tranh giành quyền lực như thế này,” và lập luận của họ còn dài mãi, nhưng tiếc thay đó mãi chỉ là “lập luận” mà thôi.

So với hai cường quốc kia, phe Pháp quốc đã từng có tư tưởng điều động binh lực vào cuộc chiến, nhưng rồi họ chưa từng thực sự hiện thực hóa ý định đó. Ngôn từ, lời nói, câu chữ, đó là tất cả những gì họ có thể đem đến.

Nhưng lần này, giọng điệu của họ lại không như thường lệ.

“Tuy Pháp quốc chúng tôi không có bất cứ một ghi chép nào về phía lãnh thổ, nhưng nếu thực tế Ainz Ooal Gown đã từng làm chủ E-Rantel và những vùng xung quanh, bên Pháp quốc sẽ chấp nhận thực tế này, đồng thời công nhận quyền sở hữu và cai trị của y trên khu vực đó”

Đó là những gì mà vị phát ngôn viên đã phát biểu.

Đối với những danh nhân (quý tộc) của bên Vương quốc, lời phát biểu đó chả khác gì một trò đùa tệ hại, như là một tên hề đột nhiên xuất hiện từ nơi không đâu và nói ra những lời vô nghĩa vậy – thật nhàm chán làm sao. Nhưng thực tế có một vài nhân vật đã nhìn ra được ẩn ý của những văn bản kia.

Phe Pháp quốc Slaine đang nói trên danh nghĩa của một quốc gia rằng “Họ không có ý đinh tỏ ra thù địch đối với Ainz Ooal Gown”.

Điều này ám chỉ rằng, ngay cả Pháp quốc Slaine – cường quốc mạnh nhất trong cõi này, cũng không bao giờ muốn gây chiến và trở thành kẻ địch với tên Magic Caster đơn độc đó.

Nhưng điều này lại có tính hợp lý của nó – Gazef nghĩ

“Hắn đã từng xử lý một trong Six Scriptures … không tốn một chút công sức nào; và ngay cả khi hắn khẳng định rằng hắn chưa từng giết ai bao giờ, phe Pháp quốc Slaine vẫn cảm thấy thật là không khôn ngoan chút nào khi đối đầu với một người có năng lực cao ngất ngưởng như thế. Chẳng qua là nếu bọn Đế quốc không lôi Ainz Ooal Gown vào trận chiến, thì Pháp quốc cũng không cần phải động tay như thế này”

“Hmph, bọn chúng có thêm 1 tên Magic Caster thì có sao? Chẳng phải phe ta có tận 250 000 người sao? Một con số quá chênh lệch”

Bá tước Lindon cười một cách khinh bỉ vào sự lo toan thái quá của Gazef.

Gazef khẽ nheo mày. Mặc dù anh hiểu được sự nguy hiểm về khoản ma pháp của người Magic Caster kia, thì cùng lúc, anh nhận ra rằng: nếu anh chưa từng có cơ hội chiêm ngưỡng sức mạnh của Ainz Ooal Gown, thì anh cũng sẽ có chung quan điểm với tên Lindon kia mà thôi.

Thực tế, Đế quốc đã từng có một vị Magic Caster nổi tiếng bên, tên là Fluder Paradyne. Tên tuổi của hắn ta vang vọng sang những nước lân cận. Người ta đồn đại rằng hắn có thể sử dụng ma thuật cấp 5 đến cấp 6, nhưng thực lòng mà nói chưa từng ai biết chính xác là hắn mạnh cỡ nào.

Đó là bởi hắn chưa từng đem năng lực của mình vào các cuộc chiến của quân Đế quốc, cũng như chưa từng khoe mẽ nó để lấy sự ngưỡng mộ từ phía Vương quốc.

Khi mà quả thật, ma thuật cấp 6 thì quả là đáng ngạc nhiên, và sự ngạc nhiên đó vẫn còn tồn tại tới tận bây giờ.

Làm Kỵ sĩ trưởng của Vương quốc, Gaze cũng là một người từng sống sót qua vô số trận chiến.

Những Danh hiệp sĩ (quý tộc) không phải là Magic Caster, dù rằng họ đã từng được học một chút về pháp thuật ở thời phổ thông. Do đó, rất nhiều trong số những Danh hiệp sĩ của Vương quốc xem nhẹ tên tuổi của Fluder, nghĩ rằng đây chỉ là sản phẩm của sự thổi phồng từ Đế quốc mà thôi. Ý nghĩ này càng phổ biến hơn với những Mạo hiểm gia, những người có rất ít quan hệ với pháp sư.

Bá tước Lindon là một trong số đó. Với hắn, những Magic Caster cũng không hơn kém gì với những nghệ sĩ đường phố là bao. Ít ra thì những Priest mà hắn trông cậy vào khi bị thương lại là ngoại lệ cho sự coi thường đó.

“..Không thể nói như vậy, đây sẽ là một vấn đề nan giải nếu họ dùng ma pháp “Flight” và thi triển những ma thuật gây sát thương diện rộng, và hơn nũa sẽ thật là bất lợi nếu họ chỉ việc tấn công ta từ một khoảng cách xa. Tất nhiên, một Magic Caster sẽ không làm bất cứ việc gì mà có thể gây ra cản trở cho riêng họ cả. Với thần, việc phe Đế quốc liên minh với Ainz Ooal Gown quả thật là một điều khá là bất thường, mà chắc chắn điều này sẽ không xảy ra nếu như tên Caster kia là một kẻ bình thường, vì vậy tốt hơn hết là ta nên nâng cao cảnh giác”

Những lời chứa đựng đầy tính thuyết phục được cất lên từ Margrave Urovana, người có mái tóc đã bị nhuộm trắng do tuổi tác. Là nhân vật già dặn nhất trong Đại quý tộc, quả nhiên đó là một sự chênh lệch rất lớn so với chàng tân binh bá tước Lindon trẻ tuổi kia. Có lẽ do vậy, mà lập luận của ông không làm cho Lincol dù không phục cũng phải gật đầu. Tuy nhiên, người đứa phản bác Urovana chính là Marquis Bowlrob

“Hmph! Tên Ainz Ooal Gown đó thì làm được cái gì chứ? Nếu hắn biết bay, ta sẽ dùng cung tên để hạ hắn. Hắn tấn công ở một khoảng cách xa thì cũng làm như thế. Hah, hắn có thể làm được gì nào? Một Magic Caster đơn lẻ có thể làm thay đổi cục diện trân chiến sao, đó chỉ là ý nghĩ viển vông mà thôi!”

“Xin thứ cho ta nói thẳng, vậy thì còn những bản hùng ca về anh hùng, liệu chúng có kể lại sự thật không?”

“Tôi cho rằng Kỵ sĩ trưởng-dono không thực sự không biết những gì mà dân gian hay kể lại đâu. Sự thật hiển nhiên là, để tăng thêm sự kịch tính cho mỗi câu truyện, thì tính đúng đắn cần phải bị lược bớt. Vậy nên sau đó, những câu truyện kia sẽ hoàn toàn xa rời thực tế. Tồi tệ hơn là những câu truyện về truyền thuyết luôn bị truyền từ người này qua người nọ, rồi dần dần chúng càng trở nên hoang đường”

“Còn trường hợp khi bên đó tập hợp lại một đội Magic Caster có thể sử dụng “Fireball” thì sao?”

“Nếu vậy thì liệu ngài có thể nói cho tôi biết rằng chúng sẽ có thể lay động được chúng ta không?

“Điều đó…theo tôi có rất ít cơ hội”

“Fireball là ma pháp cấp 3. Tập hợp tất cả các Magic Caster có khả năng thi triển kĩ năng đó thành một đội là một nhiệm vụ bất khả thi, ngay cả nếu họ có tốt nghiệp học viện pháp thuật của Đế quốc đi chăng nữa.

“Vậy đây không phải là sự thực sao, rằng ngay cả Ma pháp là vũ khí tốt đi chăng nữa, thì mội người cũng không thể nào xoay chuyển được cả một cuộc chiến. Ví dụ điển hình chính là Kỵ sĩ trưởng-dono, ngay khả khi không ai đánh ại được anh ấy trong một cuộc solo, nhưng không có nghĩa rằng anh sẽ có khả năng giết 1000 người trong cùng 1 lúc”

Ông ấy đã đúng. Gazef không thể nào phản bác được lý lẽ đó của Marquis Blowjob.

Những câu truyện kể về một người có thể đánh bại 1000 người thật là viển vông quá đáng, ngay cả một trong 13 vị anh hùng – Rigrit Bers Carau cũng không thể thực hiện được thứ chiến công như vậy.

Tuy nhiên, những lo âu vẫn còn đọng lại trong Gazef.

Liệu có phải do họ chưa từng gặp bất cứ Magic Caster tài giỏi chân chính nào, nên họ mới có những suy nghĩ nông cạn như vậy?

“… Như vậy, nếu đó là một con rồng thì thế nào đây?”

“Marquis Volumlash … tên Magic Caster kia là một con người mà, tại sao ông lại nhắc đến rồng?”

“Không, không phải đang nói đến việc một cá nhân chống lại một nhánh quân đội sao…”

“Ngay từ đầu, khi chúng ta đang thảo luận về con người thì việc nhắc đến một con rồng chả có ý nghĩa gì! Tôi không biết những gì ông đang suy nghĩ cái gì, nhưng hoảng sợ vì một ma thuật đáng khinh của Magic Caster-

Ông ta quay lại, dùng ánh mắt sắc lẹm về phía Gazef.

“Làm một người quý tộc của Vương quốc, không biết xấu hổ hay sao mà lại cảm thấy sợ sệt khi nhìn thấy bóng dáng của hắn! Tuy nhiên, không phải là tôi không hiểu mối quan tâm Kỵ sĩ trưởng-dono … nên, chúng ta hãy xem xét sức chiến đấu của Ainz Ooal Gown tương đương với năm ngàn người. “

“n-năm nghìn?!”

Lindon trợn tròn 2 mắt.

“Một người đàn ông tương đương với năm ngàn, không phải đánh giá quá mức chứ? Ta thấy một nửa số đó là thừa rồi. “

“Tôi cho rằng, Kỵ sĩ trưởng-dono có thể ngang với một ngàn người, và Kỵ sĩ trưởng-dono của chúng ta rất cảnh giác của cá nhân này, nên chúng ta sẽ tính hắn là có khả năng chiến đấu năm lần số đó. Tôi có niềm tin vào ánh mắt của Kỵ sĩ trưởng-dono. “

“Ông coi trọng tôi rồi.”

Mặc dù anh vẫn còn nghi ngờ sức mạnh chiến đấu của Ainz Ooal Gown chỉ bằng năm ngàn người, nhưng sẽ rất khó khăn muốn thu được một sự đánh giá cao hơn. Nó sẽ tốt hơn để cảm ơn ông ta và cố gắng giành lấy một chút thiện chí. Với ý nghĩ đó, Gazef cúi đầu xuống.

Tại thời điểm này, Thái tử Barbro im lặng từ đầu đến giờ mở miệng.

“Có thể cho phép ta chiếm dụng một chút thời gian của mọi người không… Ta đã suy nghĩ. Tại sao chúng ta không đưa những mạo hiểm giả vào quân đội? Sau cùng, họ làm việc trong Vương quốc, vì vậy không phải là họ phải chịu nghĩa vụ quân sự sao? Tại sao không cho phép họ tham gia quân sự? Tôi không nhớ bất kỳ điều khoản cấm nào trong bộ luật Vương quốc. “

Các Đại quý tộc trao đổi ánh mắt với nhau. Là người quản lí các vùng đất, họ hiểu rõ giá trị và sức mạnh của mạo hiểm giả. Do đó, họ sẽ không chấp nhận lý luận của Barbro.

Về phần mình, Gazef cảm thấy rằng lý do tại sao Barbro lại có những suy nghĩ này là trách nhiệm của nhà vua. Nếu cho anh ta đã có quản lý một vùng đất, anh sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Marquis Raeven ho hắng một tiếng.

“Hoàng tử của tôi. Tôi tin tưởng cậu biết rằng ngoài những người có huy hiệu Copper, mỗi mạo hiểm giả đều mạnh hơn so với người lính bình thường? “

“UMU. Tất nhiên. Đó là lý do tại sao chúng ta nên soạn thảo về việc đó. Khi nhập ngũ, họ sẽ tạo ra kết quả tuyệt vời. Họ sẽ có thể đánh bại các kỵ sĩ Đế quốc một cách dễ dàng! “

“Tôi không tranh luận điểm đó. Tuy nhiên, nếu chúng ta đã làm điều đó, sau đó kẻ thù của chúng ta – ví dụ như ở thời điểm hiện tại là Đế quốc- cũng sẽ bắt buộc phải sử dụng mạo hiểm giả để chống lại chúng ta. Trong trường hợp đó, đó không phải là một trận chiến giữa các mạo hiểm giả, mà không bằng nói rằng đó là cuộc tàn sát của những mạo hiểm giả dành cho những binh sĩ nhỏ yếu. Thiệt hại sẽ lớn hơn nhiều, và nhiều binh lính nghĩa vụ sẽ chết đi. Đây là lý do tại sao cả hai bên không sử dụng mạo hiểm giả, để tránh như một cuộc chạy đua vũ trang. Ngoài ra, Công hội maoh hiểm giả sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. “

Những kẻ săn tiền thưởng cũng không được sử dụng vì những lý do đó. Ngoài ra, giá thuê họ thường đắt hơn so với mạo hiểm giả, hơn nữa khó có thể tin cậy vào họ.

“Vậy sao … mặc dù tôi vẫn không thích ý tưởng đó, tôi có thể chấp nhận nó. Giả sử như thành phố bị tấn công thì thế nào đây? Nếu họ không tham gia vào việc phòng vệ, thì với tư cách một công dân của Vương quốc, đó không phải là tội phản quốc sao? “

“Tôi hiểu những gì cậu đang cố gắng biểu đạt. Tuy nhiên, việc họ tự cảm thấy mình có phải là công dân của Vương quốc hay không, nói thật thì, đó là quyền tự quyết của họ. Ngoài ra, họ cũng có thể đi du lịch nước ngoài vào thời điểm đó. Điều quan trọng nhất là, việc họ bị chết trong những trận chiến sẽ mang đến tổn thất cho những quốc gia. Nó có thể dẫn đến một tình huống mà một con quái vật xuất hiện, nhưng xung quanh không có nhà thám hiểm có đủ khả năng ngăn chặn nó. Như vậy, chúng ta cần phải xử lý vấn đề về mạo hiểm giả một cách cẩn thận.”

“Marquis Raeven, tại sao ông không đến việc trước đó ông đã mời một số mạo hiểm giả về hưu vào lực lượng của ông? Một cái gì đó về … cựu Orichalcum? Như vậy thì có thể sao? “

“Cái đó thì không thành vấn đề. Một khi họ nghỉ hưu thì họ không còn bị ràng buộc bởi các quy tắc của Công hội Mạo hiểm giả. Đó là lý do tại sao tôi đã thuê họ. “

“…Là như vậy sao. Mặc dù, tôi nghe nó, nhưng tôi không hoàn toàn hiểu được nó. “

Tiếng cười nhẹ ngàng và âm thanh đến từ chính đội ngũ quý tộc.

“Tuy nhiên, nó chỉ áp dụng lên đến mạo hiểm giả cấp Orichalcum. Mạo hiểm giả cấp Adamantite thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Trên thực tế, hai nhóm mạo hiểm giả cấp adamantite hiện tại trong Vương quốc … “

Không có ai ở đây không biết về thành tích táo bạo của Blue Rose trong sự kiện Ác ma gây rối.

“Tại thời điểm trước khi họ leo lên võ đài, đá có một nhóm mạo hiểm giả cấp Adamantite khác. Mặc dù tất cả họ đã về hưu, nhưng hình như không ai trong số họ được thuê… Phải không, Kỵ sĩ trưởng-dono? “

“Đúng vậy. Nhóm đó tổng cộng có 4 thành viên. Một người trong đó thì mở một ngôi trường kiếm đạo tư nhân cho chính những người được ông ấy chọn lựa. Hai người khác thì hình như đang trên một cuộc hành trình.Người cuối cùng là bà lão, bà ấy đã có một khoảng thời gian ở trong Blue Rose, sau đó không biết đã đi đâu “.

Gazef đếm những gương mặt quen thuộc trên các ngón tay của anh khi nhớ lại chúng.

Trong một lần anh đang đi dạo quanh vương đô, anh đã bị sư phụ tương lại của anh kéo vào một lò đào tạo, và đã bị cưỡng chế chịu một chế độ tập luyện kinh khủng về kiếm kĩ cũng như thuyết trình.

Bởi vì cuộc gặp gỡ đó, Gazef từ một người lính đánh thuê đã trở thành nhà vô địch của nhà vua, nhưng mặc dù những lời như vậy-

Không, hồi tưởng lại thì, cái đó cũng coi như là những ký ức tốt đẹp.

“Ta thấy. Tôi cũng nghe nói rằng thành phố này là cơ sở của đội thám hiểm gọi là “Darkness ‘. Nếu chúng ta có thể trông cậy vào việc ‘Beautiful Princess’ Nabe sẽ chiến đấu với Ainz Ooal Gown … mặc dù điều đó có vẻ khó khăn. “

Dù đó là một ý kiến hay, thế những Công hội Mạo hiểm giả sẽ không bao giờ cho phép nó.

Một số quý tộc bắt đầu lớn tiếng nguyền rủa Công hội Mạo hiểm giả.

Ví dụ, “chúng không hơn gì lũ dân thường!”

Ví dụ, “chúng nghĩ ai mới là người trả công cho chúng?!”

Ví dụ, “nếu chúng là công dân của quốc Vương, chúng phải giúp đỡ chúng tôi!”

Suy nghĩ đó rất tự nhiên khi đứng trên lập trường những người cầm quyền, họ không hài lòng bởi Công hội Mạo hiểm không đóng góp sức mạnh đó. Tuy nhiên, nó cũng là một thực tế rằng họ là những người duy nhất có thể đối phó với những con quái vật.

Nếu Công hội Mạo hiểm giả rời quốc Vương, họ sẽ không có cách nào đánh lại những con quái vật mạnh mẽ. Kết quả là, Vương quốc sẽ dần dần bị phá hủy, và cho dù có Gazef thì cũng không thay đổi được tình hình.

Quái vật có nhiều khả năng đặc biệt, và đánh bại họ sẽ đòi hỏi nhiều loại thủ đoạn tấn công, phòng thủ lẫn phương pháp chữa bệnh. Bởi vì điều này, mạo hiểm giả là những người không thể thiếu được. Thực tế là, Đế Quốc đưa Magic Caster và lính trinh sát vào quân đội của họ là một vấn đề khác nhau.

“A-không hổ là hoàng tử! Tôi cảm thấy rằng đây là một ý tưởng tuyệt vời! “

Người nói ra lời ca ngợi này là một vị Nam tước không biết từ đâu đến.

Tước vị đó quá thấp so với Hội nghị này, tức là anh ta là tùy tùng của một ai đó.

“Là một Magic Caster, cô ấy có thể hiểu về tình trạng này hơn chúng ta. Tốt hơn là chúng ta lắng nghe những gì cô ấy nói. Có lẽ phái một sứ giả như trước đây là được rồi”.

Ý tưởng này được một ít tán thành. Hầu hết những người đồng ý là quý tộc có tước vị thấp. Và từ việc họ đưa ra sự tán thưởng với Barbro, có lẽ họ là tay sai từ phe Quý tộc.

Một số người có cái nhìn tốt làm ra một vẻ mặt cay đắng, tuy nhiên những người khác lại không nhận thấy điều đó.

(chú thích: cái nhìn tốt ở đây không phải chỉ đôi mắt tinh tường mà là khả năng nhìn mọi việc phía trước).

“Vậy thì ngươi đi đi” nhà vua ra lệnh bằng giọng mệt mỏi. “Momon-dono là một mạo hiểm giả cấp Adamantite. Dù trong hoàn cảnh nào ngươi cũng tuyệt đối không nên xúc phạm anh ta! “

“Hiểu! Cheneko này sẽ hoàn thành sứ mệnh mà nhà vua phân phó! “

“Vậy à. Hãy nhớ không nên xúc phạm Momon-dono “.

Đức vua vẫy tay lần nữa trước khi lặp lại yêu cầu. Những quý tộc trong câu hỏi đã rời khỏi căn phòng.

Ông dường như không nhận ra, nếu có sai lầm, ông sẽ nhẫn tâm gạt nó sang một bên.

“Hah…chúng ta đã lệch ra khỏi vấn đề ban đầu quá xa. Hiện tại, chúng ta đang ở đâu…à. Vì vậy, sức mạnh của Ainz Ooal Gown, tôi không nghĩ có người sẽ nghi ngờ chuyện hắn giết sạch 5000 người đâu nhỉ.?”

Marquis Raeven nhìn Gazef.

“Tôi thì không có vấn đề gì!”

Cá nhân Gazef cho rằng con số này đã được giản lược đi rồi, nhưng anh biết những kẻ chưa tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Ainz Ooal Gown thì cũng sẽ cảm thấy khó tin.

“Tôi hiểu. Tiếp theo, nếu Đế quốc đồng ý về vị trí chiến trường, tôi nghĩ chúng ta cũng nên bắt đâu chuyển quân về bình nguyên Kattse.

Marquis Raeven nhìn quanh căn phòng, và nhận được ánh mắt khẳng định của đám quý tộc. Khi ông nhìn về phía Marquis Bowlrob, câu trả lời của người đàn ông kia hoàn toàn rõ ràng.

“Mọi chuyện đã sẵn sàng, Marquis Raeven. Quân đội của tôi sẵn sàng di chuyển bất cứ lúc nào. À, Bệ hạ, thần có một đề nghị? Cần một Hoàng tử…”

Chỉ có một hoàng tử trong căn phòng. Mọi người quay đầu sang nhìn Barbro.

“Dường như Ainz Ooal Gown từng xuất hiện một lần để giải cứu một ngôi làng tên là Carne. Nếu là do lòng trắc ẩn thì hoàn toàn tốt. Nhưng cũng có khả năng đó là một kế hoạch. Thần cảm thấy chúng ta nên điều một đội quân đến đó và hỏi dân làng vài vấn đề. Thần đề nghị một Vương tử sẽ đảm nhận chỉ huy đội quân này.”

“―Marquis!”

Barbro trừng mắt với Marquis Bowlrob.

“Im lặng!”, Nhà vua lên tiếng, “Đó không phải ý tưởng tồi. Con trai, ta ra lệnh cho con― đến làng Carne và tìm hiểu mọi thứ từ người dân.”

Gazef cố gắng không cau mày lại.

Nếu họ đi làng Carne lúc này, họ sẽ không thể tìm được bất kì điều gì về vị Magic Caster đó. Ngoài ra, chia quân là một hành động không khôn ngoan, mặc dù số lượng không nhiều lắm.

“… Thần sẽ thực hiện mệnh lệnh của bệ hạ. Nhưng thần muốn nói, đây không phải là mong muốn của thần.”

Thấy Nhà vua không có ý định thu hồi mệnh lệnh, Barbo cúi đầu xuống, trên mặt thoáng hiện vẻ không hài lòng.

“Thần sẽ cho ngài mượn đội quân tinh nhuệ của thần để đi đến làng. Thần cũng sẽ để một vài quý tộc đi theo ngài, Vương tử. Tổng số quân ước chừng khoảng 5000.”

“Ta hiểu. Ông đang chống lại lực lượng đặc biệt của Đế quốc. Đúng như Marquis Bowlrob dự đoán, ông quả là người có tầm nhìn chiến lược.”

Gazef có thể thấy được logic trong câu nói của Raven. Tuy nhiên, Gazef nghi ngờ rằng quân đội hoàng gia sẽ sử dụng phương pháp lén lút đó, cho dù là trên chiến trường. Cho dù đó cũng là chiến thuật, nhưng khi đã ước chiến mà còn làm trò ấy thì sẽ chịu sự chế giễu của các nước xung quanh. Đế quốc thì chỉ đơn giản đá bay nó đi.

“Mặc dù ta thấy không cần nhiều quân đến thế, nhưng do Marquis đã đề nghị, ta không có nhiều lựa chọn và sẽ chấp nhận.”

“Cảm ơn bệ hạ. Ngoài ra, thần có một câu hỏi.”

Marquis Bowlrob ngừng lại một chút. Khoảng ngừng này đã thu hút mọi sự chú ý.

“Ai sẽ là tổng chỉ huy cuộc chiến này? Thần nghĩ không ai phản đối là thần đâu nhỉ?”

Không khí trong phòng chợt thay đổi.

Đây là một tuyên bố gián tiếp. Tuy là câu hỏi, nhưng nó mang theo quyết định chọn người thống lĩnh toàn bộ quân đội Vương quốc.

Nếu hỏi giữa Vua Ranpossa đệ tam và Marquis Bowlrob ai là chỉ huy tốt hơn, nhiều quý tộc sẽ chọn người sau. Điều này đặc biệt đúng khi mà lần này quân đội của Marquis Bowlrob chiếm 1/5 quân đội Hoàng gia- Khoảng 50000 quân.

Ngoài ra Marquis Bowlrob cũng chỉ huy một đội quân tinh nhuệ. Đội quân này được lấy cảm hứng từ nhóm của Gazef.

Họ đều là những chiến sĩ xuất sắc. Mặc dù vẫn thua kém những người trong đội của Gazef, nhưng có thể so sánh với Kị sĩ Đế quốc- có lẽ mạnh hơn một chút. Đáng chú ý là số lượng, ước chừng 5000 quân. Nếu họ đụng độ với đội của Gazef, họ sẽ chiến thắng nhờ áp đảo về quân số.

Nếu Nhà vua không có mặt, quyền chỉ huy đương nhiên thuộc về Marquis Bowlrob. Nhưng khi Nhà vua xuất hiện, Vua Ranpossa III mặc định là chỉ huy tối cao, mặc dù đám quý tộc không thích điều đó.

Khuôn mặt Gazef đanh lại khi Marquis Bowlrob gây áp lực với Nhà vua, nhưng Marquis Bowlrob vẫn không để ý đến. Với Bowlrob, Gazef chỉ là một người bình thường với kiếm thuật xuất sắc, để anh ta ở lại đây vốn là điều không được chấp nhận.

“…Raeven.”

“Vâng!”

“Ta giao cho ngươi phụ trách di chuyển quân đội an toàn đến bình nguyên Kattse. Sau đó, việc bố trí doanh trại cũng giao cho ngươi.”

“Đã rõ!”

Raeven cúi đầu nhận lệnh. Mặc dù quyền lực bị cướp đi, nhưng Bowlrob không thể phàn nàn. Raeven là một con người ưu tú, muốn chỉ trích sẽ rất khó khăn. Quan trọng hơn, Raeven quan hệ rất rộng, vài kẻ theo phe Bowlrob cũng nợ ân tình của hắn. Nếu hiện tại đứng lên phê phán ngay, mọi người sẽ nghĩ ông là một kẻ hẹp hòi. Vì vậy mà Bowlrob chỉ có thể im lặng.

“Marquis Raeven. Quân đội của ta nằm trong tay cậu. Nếu cậu cần gì, hãy nói ra!”

“Rất cảm ơn, Marquis Bowlrob.Tôi sẽ nói nếu cần!”

Gazef vui vẻ như thể quyết định của Nhà vua là của anh vậy.

“Chuyện gì nữa không?”

Nhà vua đợi một lúc nhưng không ai lên tiếng.

“…Được rồi, tất cả chuẩn bị lên đường. Chúng ta sẽ hành quân vào ngày mai. Sẽ mất khoảng 2 ngày để tới chiến trường, do đó, không nên lơ là việc chuẩn bị. Được rồi giải tán, Raeven. Mọi chuyện còn lại là của ngươi.”

“Đã rõ, thưa bệ hạ!”

Đám quý tộc lần lượt rời khỏi phòng. Chỉ còn lại Gazef và Nhà vua.

Ranpossa đệ tam từ từ quay đầu lại. Âm thanh rắc rắc truyền đến tai Gazef. Ông ấy đã rất căng thẳng. Sau khi duỗi người một cái, vẻ mặt Nhà vua trở nên dễ chịu.

“Bệ hạ, người đã vất vả rồi!”

“À, có hơi mệt chút.”

Gazef cười khổ. ‘Mệt mỏi’ là từ ám chỉ người điều hòa phe Hoàng tộc và phe Quý tộc. Tuy nhiên vẫn có người mệt mỏi hơn Ranpossa III.

“Đến lúc rồi!!!”

Khi Ranpossa III định nói tiếp, một loạt tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó, cánh cửa từ từ mở ra và một vị khách bước vào.

Từ tròn quay thích hợp miêu tả con người này, bụng ông ta toàn mỡ và cái cằm núng nính thịt. Tuy nhiên, vẻ thông minh lấp lánh trong ánh mắt gã. Ranpossa đệ tam mỉm cười hòa nhã với ông ta.

“Chào mừng, Panasolei.”“Bệ hạ,” Thị trưởng của E-Rantel nói khi cúi chào chúa tể của ông ta. Sau đó ánh mắt ông ta di chuyển.

“Đã lâu không gặp, Stronoff-dono.”

Panasolei là một quý tộc, nhưng tuy nhiên ông cực kỳ lịch sự với Gazef, một người bình thường. Nguyên nhân là vì ông cũng là một người đàn ông như vậy, vì thế mà ông ta mới bị phái đến nơi này.

“Thị trưởng. Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài. Cảm ơn vì đã chữa trị cấp dưới của tôi. Vì quá vội về Výõng ðô báo cáo mà tôi ðã quên cảm ơn ngài. Xin thứ lỗi cho tôi.”

“A, không, không cần để ý. Tôi hiểu tầm quan trọng của báo cáo của Tướng quân về cuộc phục kích. Tôi chẳng có lí do gì để làm khó ngài cả!”

Thấy cả hai hòa thuận với nhau, Nhà vua mỉm cười.

“Panasolei, hôm nay ngươi không biểu diễn kiểu thở kia à???”

“Bệ hạ…Không cần làm thế với người coi trọng thần. Hay là Bệ hạ và Stronoff-dono nghĩ thần là một anh hề mua vui cho mọi người?”

“Ồ, không, không, chỉ là một câu đùa thôi. Ta xin lỗi!”

“Không, thần đã vượt quá giới hạn. Thần mới là người phải xin lỗi! Bệ hạ, hiện tại bắt đầu được chứ?”

“Không!” Nhà vua ngập ngừng rồi trả lời “Vẫn còn một người chưa đến. Hãy đợi một chút!”

“Vậy à. Sau đó chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề lương thực trong thành phố? Sau đó, thần sẽ trình bày dự báo sức mạnh quốc gia trong năm tới dựa trên thông tin của Marquis.”

“Ừm, thật muốn xử lí sớm mấy vấn đề đau đầu này!!”

Panasolei bắt đầu nói, ngay cả Gazef, người chưa từng tham gia quản lí quốc gia cũng phải cau mày.

Báo cáo của ông ta đề cập đến tình trạng đáng báo động của đất nước và chi phí trong tương lai. Bởi việc thu thập lương thực đã làm cho tình trạng thiếu lương thực trở nên tối tệ hơn. Đặc biệt nghiêm trọng là khi những người dân ở đây kết thúc nghĩa vụ quân sự của họ.

Dự đoán của Panasolei vẫn có chút lạc quan, nhưng viễn cảnh vẫn rất tồi tệ.

Khuôn mặt của Nhà vua giống như một chiếc mặt nạ.

“Tại sao lại biến thành như vậy…”

“Nếu…nếu Đế quốc vẫn tấn công hàng năm, nguy cơ nội chiến sẽ tăng cao hơn. Với tình hình thuế hiện nay, rất nhiều người sẽ chết đói. Nếu giảm thuế thì sẽ không đủ tiền cho các chính sách hiện tại.”

Ranpossa đệ tam đặt tay lên trán, che khuôn mặt của mình.

Đây là kết quả đối chiến nhiều năm với Đế quốc. Đến khi họ nhận ra mục tiêu của Đế quốc thì đã quá muộn- Vương quốc đã suy yếu.

“Bệ hạ…”

“Thật…phiền phức. Nếu biết trước…Nếu có thể hành động trước khi quý tộc chia thành hai phe đối lập…Thật là một hành động ngu xuẩn.”

“Không thể, thưa Bệ hạ. Khi chúng ta giải quyết mâu thuẫn, Đế quốc có thể thừa dịp xâm lược và chinh phục chúng ta.”

Gazef chắc chắn về điều này- Nhà vua, Ranpossa III đã làm rất tốt. Tình hình hiện tại là hậu quả từ những quyết định ngu xuẩn của những vị vua trước. Chỉ một thế hệ thì không thể nào xóa bỏ hết lỗi lầm của tổ tiên.

“Ta muốn để lại một Vương quốc phát triển– cho các con của ta.”

Mặc dù chậm, nhưng mỗi lời của Nhà vua đều rất mạnh mẽ.

“Tiếp theo…Hiện tại không phải là cơ hội sao? Bởi trận rối loạn kia, đã có rất nhiều người ủng hộ chúng ta. Chúng ta nên đánh một trận với Đế quốc, không cần quan tâm đến chi phí, giành chiến thắng và đổi lấy vài năm hòa bình cho Vương quốc, đúng không?”

Gazef có thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt Nhà vua, và anh cảm thấy lo lắng. Với chức vụ hiện tại thì anh phải ngăn cản Nhà vua mới đúng, nhưng anh không thể nói nên lời.

Nếu những lời này của Nhà vua chỉ để thỏa mãn tham vọng của riêng mình, thì anh sẽ lên tiếng ngăn cản. Nhưng Nhà vua đang nói về việc bảo hộ đất nước và con dân của mình, vì vậy mà những lời ngăn cản kẹt trong cổ họng anh.

Là một người trực tiếp chứng kiến đau khổ của Nhà vua, anh không thể nói lời ngăn cản.

“Mặc dù cũng có khả năng, nhưng Bệ hạ biết đây là hành động nguy hiểm. Nếu Người hành động cắt giảm sức mạnh giới quý tộc, đất nước này sẽ rơi vào hỗn loạn.”

Nhà vua nhíu mày, còn Gazef cảm thấy đau nhói trong tim.

“Panasolei luôn nói trúng trọng điểm. Mặc dù người ta có thể chết trong quá trình phẫu thuật, nhưng vẫn có cơ hội sống sót. Mặc kệ cho chứng bệnh lan rộng toàn thân, dù chậm rãi nhưng chắc chắn sẽ chết. Trong trường hợp đó, chúng ta nên dũng cảm tiến lên đúng không?”

“Bệ hạ, phẫu thuật không hề đáng tin cậy. Sẽ tốt hơn nếu tìm được giải pháp thay thế.”

“Nếu có một biện pháp kì diệu hồi sinh vương quốc, mọi người sẽ làm ngay. Nhưng phương pháp cắt bỏ những phần bị bệnh là biện pháp duy nhất lúc này.”

Phương pháp thô sơ và đáng sợ của Minotaur Sage là phương thuốc duy nhất cho Vương quốc.

Một sự im lặng ảm đạm bao trùm căn phòng, trong đó bao gồm một vị vua phải đưa ra quyết định khó khăn cho đất nước của mình.

Tưởng như không khí ngột ngạt này kéo dài mãi mãi, một tiếng gõ cửa vang lên.

Người bước vào mà không cần nhìn phản ứng là Marquis Raeven.

“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.”

Sự an tâm lan khắp căn phòng.

“Ah, người chúng ta chờ đã đến rồi. Marquis Raeven. Ta rất kì vọng vào ngươi đấy.”

Một thoáng bối rối xuất hiện trên gương mặt Marquis Raeven khi ông không hề phòng bị, nhưng khuôn mặt ông nhanh chóng biểu lộ vẻ mệt mỏi.

“Không, không cần thiết, thưa Bệ hạ. Giao quyền chỉ huy cho Marquis Bowlrob là một hành động ngu xuẩn. Ông ta chỉ biết lệnh tấn công và rút lui thôi.”

Không rõ là Raeven có nói chân thành hay không. Cũng có thể mục đích của ông là thay đổi không khí trong phòng.

“Ngoài ra, nếu bệ hạ chỉ huy trực tiếp, một sai lầm nhỏ cũng sẽ dẫn tới việc phe quý tộc rút quân ngay trong đêm trước cuộc chiến. Vì vậy, không có ai thích hợp hơn thần cho chuyện này. Điều này cũng có nghĩa là thần đang phải làm việc mà không hề được nghỉ ngơi. Thần hi vọng, sau cuộc chiến này, thần sẽ được nghỉ ngơi tại lãnh địa của mình vài tháng.”

Cùng với lời đó, khuôn mặt Raeven trở nên nghiêm túc.

“Xin lỗi vì lời tha vãn kia, nhưng chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây, lập tức thảo luận vấn đề thôi.”

Mặc dù khuôn mặt của ông ta vẫn lạnh lùng, nhưng Gazef vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của ông ta cũng như bản thân anh không thấy khó chịu.

Chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn thấy bản chất thật của người này. Liệu mình có xấu xa không khi phán xét người khác?

Với chút hối tiếc trong lòng, Gazef nhớ lại cuộc họp trong phòng của Nhà vua trước khi rời khỏi Vương đô. Có năm người có mặt, Vua Ranpossa III, bản thân Gazef, tam công chúa Renner, nhị hoàng tử Zanack, và Raeven. Khi nghe tin đồn về hai người phía sau, Gazef đã sốc đến nỗi muốn phá tan cung điện. Đặc biệt là người ma Gazef căm ghet, một kẻ được coi là rắn rết…lại chính là quý tộc trung thành với Nhà vua.

“Có vẻ như ta không ngừng gây rắc rối cho ngươi, Raeven. Cũng như đứa con gái của ta.”

Ranpossa III cúi đầu trước Raeven, khuôn mặt biểu lộ sự chân thành.

“Bệ hạ, xin đừng làm như vậy. Thần cũng không thương lượng với bệ hạ khi làm những hành động đó. Thần chỉ tiếc là đã không hành động sớm hơn.”

“Marquis Raeven, hãy cho phép tôi xin lỗi ngài.” Gazef cúi đầu, “Tôi đã bị đánh lừa bởi những biểu hiện bên ngoài, và đã hiểu lầm ngài. Xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi.”

“Tướng quân, không cần để trong lòng.”

“Dù là vậy, nếu không tự trừng phạt cho sự ngu xuẩn này, nó sẽ giống một cái dằm đâm vào tim tôi.”

Khuôn mặt Raeven như muốn nói “Thật à?”, nhưng ông lắc đầu. Và đặt câu hỏi cho Gazef.

“Hiểu rồi…Như vậy, tôi sẽ không gọi là Tướng quân-dono nữa, mà sẽ gọi là Gazef-dono. Coi như là biểu lộ sự tôn trọng của tôi với ngài.”

Đó không thể xem là nghiêm phạt.

Ý nghĩ anh có mắt như mù dần lớn lên trong đầu Gazef. Anh nói cảm ơn bằng lời nói chân thành nhất.

“Cảm ơn ngài, Marquis Raeven!”

“Gazef-dono, đừng để trong lòng. Nào giờ hãy thảo luận hướng đi tương lai của Vương quốc.”

/210

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status