Gazef bước qua cổng chính và tới chuồng ngựa bên vòng ngoài của thành phố. Anh hít thở sâu, để giảm bớt sự mệt mỏi đang che phủ tâm trí mình.
Anh đã kiệt sức.
Cuộc họp vừa tham dự khiến anh nhận thức sâu sắc rằng mình chỉ là một người bình thường.
Khi đứng bên cạnh Đức vua và nếm trải qua tầng lớp quý tộc, anh đã dần dần dần hiểu được cách họ nghĩ.
Mặc dù vậy, anh thường xuyên gặp phải những phản ứng và thái độ mà chỉ những người sinh ra và lớn lên trong giới quý tộc mới hiểu. Gazef không thể hiểu tại sao họ lại nghĩ như vậy, đặc biệt là quan niệm về giá trị thể diện của giới quý tộc đặt lên trên những lợi ích thiết thực.
Hoặc không, thậm chí còn khó hiểu hơn đó là ý nghĩ ưu tiên thể diện lên trên những người dân.
Gazef chầm chậm quan sát xung quanh mình.
Những người lính, hô vang khi họ chạy qua chạy lại… họ là những người dân. Những người dân của Vương Quốc, đến từ các ngôi làng trong cả nước để chiến đấu cho cuộc chiến này. Mặc dù trông họ không đáng tin cậy như những người lính, điều đó là tất yếu; bàn tay của họ là để cầm cuốc và xẻng. Bảo vệ họ chính là là bổn phận của những người cai trị.
Nếu họ chuyển giao E-Rantel, họ sẽ làm tổn thương những người sống trong thành phố, giống như những gì Đức vua đã nói.
Tuy nhiên-
Gazef nhớ lại hình ảnh của Ainz Ooal Gown, đeo chiếc mặt nạ kỳ lạ của mình.
Người đó đã trở lại Làng Carne sau khi hoàng hôn, không hề có dấu hiệu đã đánh một trận chiến khó khăn.
Điều đó đúng. Hai người họ đã dễ dàng đánh bại những kẻ thù đã gần như tàn sát Gazef và quân đội của anh.
Đúng như dự đoán từ một con người vượt trội tự phong mình là Sorcerer King.
Thay vì chống lại ông ta – không, cái đó chỉ có thể khiến cho mọi người đau khổ.
“Chết tiệt!”
Gazef nguyền rủa, không thể tìm thấy một câu trả lời. Anh nên làm gì? Hoảng loạn trên chiến trường là một dấu hiệu của cái chết sắp đến. Ngay cả người đàn anh được ca ngợi là mạnh nhất trong khu vực vẫn có thể chết nếu không tập trung.
Và trên hết, đối thủ của anh là Ainz Ooal Gown.
Sự thật là anh đã không chứng kiến trận đánh cứu Làng Carne. Và cả bản thân ông ta cũng không nói rằng mình đã thắng, chỉ là đuổi chúng đi.
Nhưng bất cứ ai cũng có thể nói đó là một lời nói dối trắng trợn.
“Nói đến đó… tại sao ông ta lại nói dối rằng chúng đã chạy trốn?”
Sau Ainz và Albedo đi khỏi, anh đã đi đến vùng thảo nguyên, nơi họ đã chiến đấu, nhưng anh không hề thấy dấu hiệu của một cuộc tàn sát. Anh không thể tìm thấy một xác chết nào, nhưng chôn vùi hàng chục xác chết sẽ tốn rất nhiều thời gian. Không có xác chết – không có bộ phận cơ thể – tuyên bố “chúng bỏ chạy” càng thêm đáng tin.
Tuy nhiên, điều đó được giả định nếu Ainz Ooal Gown không sử dụng phép thuật. Ai mà biết, có thể có ma thuật dịch chuyển cơ thể người hoặc tiêu diệt chúng.
Ngoài ra, Gazef đã có một linh cảm.
Mặc dù nó hoàn toàn xuất phát từ bản năng chiến binh của mình, nhưng khi nhìn thấy Ainz không bị tổn hại gì khi trở về làng, anh có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi chết chóc tỏa ra từ ông ta.
Thay vì nói “ông ta để chúng chạy trốn”, nói “ông ta để chúng được sống” sẽ chính xác hơn.
Do đó, Gazef tin vào bản năng của mình qua những gì Ainz đã nói. Hoàn toàn chẳng có cơ sở hay bằng chứng cho việc này. Những xác chết của Sunlight Scripture không được tìm thấy, nhưng không có nghĩa là chúng không chết.
“… Mình không hiểu…”
Magic Caster, người có thể tiêu diệt những đối thủ mà Gazef đã thua mà không có lấy một vết xước nào.
Ông ta mạnh đến mức nào? Ít nhất, Gazef và đội chiến binh của anh không thể đánh lại ông ta.
Nếu một người như thế xuất hiện trên chiến trường và sử dụng ma thuật của mình, điều gì sẽ xảy ra?
Gazef lần nữa nhìn vào những con người, đầy kích động, sợ hãi, tuyệt vọng và mất phương hướng kia.
Giữa hai Magic caster dùng cùng cấp ma thuật, Magic caster mạnh hơn đương nhiên sẽ đưa ra một ma thuật mạnh hơn.
Sau đó, chuyện kinh hoàng gì sẽ xảy ra nếu Ainz Ooal Gown phóng ra một [Fire ball]?
Những người cha phải nuôi đứa con sơ sinh của mình, những người con trai phải giúp đỡ cha mẹ ốm yếu của mình, những người trẻ tuổi chuẩn bị kết hôn, tất cả những người đã bỏ lại gia đình của họ khi đến đây. Làm thế nào mà họ có thể chịu được một đòn tấn công như vậy?
Nó là không thể, phải không?
Không ai có thể sống sót một khi người Magic caster vĩ đại như thế giơ tay lên tấn công.
Họ sẽ bị thiêu cháy, bị đóng băng, hay bị sét đánh chết. Đó là một câu hỏi xa vời.
Thế còn về Gazef? Làm sao anh có thể chịu được?
Anh là khá chắc chắn rằng mình có thể chịu được một đòn mà không chết.
Tuy nhiên, kiểu suy nghĩ đó có thể quá ngây thơ.
“Aaaaa… tại sao tất cả lại trở nên như thế này?”
Chống lại Ainz Ooal Gown là một sai lầm.
Gazef cảm thấy rằng Ainz Ooal Gown không phải là một con quái vật, theo cách anh ta đã cứu Làng Carne. Tuy nhiên, cùng lúc đó, anh cảm thấy rằng anh ta không phải là người giàu lòng bác ái. Ấn tượng của anh về Ainz là anh ta sẽ không mảy may thương xót cho những người dám chống đối ông ta.
Những gì Vương Quốc nên làm là tránh xung đột và đối xử lịch sự với ông ta. Sau đó, ông ta có thể nhượng bộ chọn một địa điểm khác.
Khi Gazef nhìn những người xung quanh anh, một cảm giác đè nặng trong trái tim, anh bắt gặp một thanh niên bọc giáp trắng từ góc nhìn của mình. Cùng với cậu ấy là một người kiếm sĩ có đôi chân thanh thoát. Đó là Climb và Brain.
Có một người thứ ba phía sau họ, và họ háo hức thảo luận về một cái gì đó.
“Ai nhỉ? Mình cảm thấy như đã nhìn thấy người đó trước đây… A! Người đó là một trong những cựu mạo hiểm giả orichalcum dưới trướng của Hầu tước Raeven.”
Bởi vì tất cả bọn họ đều là thường dân, Gazef đã quen với nhóm cựu mạo hiểm giả, cho rằng họ là những người mà người dân thường đặt hy vọng vào. Nói theo cách nào đó, họ là tiền bối của anh, những người đã đi trước anh.
Thánh hiệp sĩ của Thần Lửa, người đứng hàng xuất sắc trong việc chiến đấu với bọn ác quỷ, Người diệt Quỷ, Boris Axelson, 41 tuổi.
Linh mục của Thần Gió, một chiến binh linh mục có thể tự mình chiến đấu với bất kỳ đấu sĩ nào, Yorlan Dixgort, 46 tuổi.
Người chiến binh đã hợp nhất vũ điệu kiếm thuật vào trong tứ kiếm phái của mình, Francen, 39 tuổi.
Nhà học giả đã trở thành một pháp sư tạo ra một số vật phẩm ma thuật mang tên mình, Lundquist, 45 tuổi.
Và cuối cùng, đạo tặc gọi là ‘Người Vô hình’, Lockmeyer, 40 tuổi.
Gazef nhớ lại khi tính nhẩm trên ngón tay của mình. Người trò chuyện vu vơ với Climb là đạo tặc, Lockmeyer. Nói đến đó, anh ta dường như đã làm việc với Climb và Brain trong cuộc hỗn loạn ác quỷ, giúp họ thâm nhập vào lãnh thổ của đối phương để cứu người.
Họ dường như không nhận thấy Gazef, nhưng thật sai lầm khi chỉ xông vào như thế.
Nói đến đó, sẽ thật thô lỗ khi không chào hỏi họ. Bên cạnh đó, tất cả đều sẽ sớm hướng đến chiến trường. Mặc dù cơ hội chiến đấu của họ là rất thấp, rằng họ sẽ bảo vệ Đức vua, chẳng bao giờ biết chuyện gì có thể xảy ra.
-Nó có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Nếu có thể, anh muốn có một cuộc trò chuyện riêng với hai người họ. Như thể thế giới đã chấp nhận mong muốn của anh, Lockmeyer vẫy tay với hai người họ và bỏ đi.
Climb và Brain bị bỏ lại, mỉm cười trước một việc gì đó.
Trong cuộc hỗn loạn ác quỷ ở thủ đô, mối quan hệ giữa hai người họ đã phát triển mạnh mẽ. Có thể coi như bạn bè hay đệ tử hoặc đồng đội, họ đã xây dựng một mối quan hệ phức tạp và tích cực.
Và vì mối quan hệ đó mà Brain bây giờ là một đồng đội của Climb, một người lính dưới trướng công chúa Renner.
Gazef không thể không hối hận thực tế là anh đã để cho một người chiến binh có thể sánh ngang với mình bị mất đi.
Tuy nhiên, anh bình tĩnh lại khi nhìn hai người họ.
Gazef mỉm cười khi đến gần bộ đôi này.
Nhân tiện, đó thực sự là một bộ giáp trụ hào nhoáng. Nó vẫn ổn nếu ở trong thủ đô, nhưng trên chiến trường sẽ dễ dàng nhận ra. Mình có nên cảnh báo Climb về điều đó không nhỉ?
Có rất nhiều người lính trên chiến trường, nhưng Climb nổi bật trong đó bởi vì hầu như không ai trong số họ mặc áo giáp toàn thân. Trên hết, áo giáp của cậu được sơn một màu trắng sáng. Cung thủ sẽ nhắm vào cậu, và kỵ binh sẽ xem cậu như mục tiêu. Mặc dù Climb mạnh hơn so với các hiệp sĩ trung bình của Đế Quốc, vẫn còn có những chiến binh mạnh hơn cậu. Tứ Hiệp Sĩ của Đế Quốc là một ví dụ.
Nếu mình không sai, Công chúa Renner đã trao cho cậu bộ áo giáp đó… cô ấy chắc hẳn phải không quen thuộc với chiến trường nếu không cô đã không ra lệnh sơn màu đó.
Cô có thể giỏi chiến thuật, nhưng có vẻ như cô thiếu kinh nghiệm chiến trường.
Nếu Climb chết, cô ấy sẽ đau buồn…
Với ma thuật, họ có thể tạm thời thay đổi màu sắc của áo giáp, và trả nó lại bình thường sau khi trở về thủ đô.
Anh đã tiếp cận hai người họ từ phía sau trong khi suy nghĩ về điều này. Brain quay mặt lại, và đưa tay vào chuôi thanh katana của mình.
Đúng là Brain. Cậu ta có thể cảm nhận được mình từ một khoảng cách thế này.
Áo giáp kim loại gây ồn khi người mặc nó cử động.
Không lạ khi có người chú ý và phản ứng với âm thanh nếu nó đến gần họ.
Tuy nhiên, có rất nhiều người ở đây, tất cả đang chuẩn bị cho trận chiến. Dưới bối cảnh ồn ào này, trong khi tập trung về phía trước, nhận ra bất kỳ tiếng động nào khác sẽ rất khó khăn. Tất nhiên, một đạo tặc với sự rèn luyện chuyên biệt sẽ là chuyện khác.
Brain mở to mắt. Sau đó, anh liếc nhìn Climb và cười toe toét, như thể chơi khăm cậu ta.
Mặc dù Brain dường như đã hiểu sai, điều này cũng không sao.
Trong khi mỉm cười theo cách mà Brain đã làm, Gazef đến gần hơn, cố gắng không gây tiếng ồn khi tiến đến, từ từ rút ngắn khoảng cách giữa mình và Climb vẫn chưa nhận ra. Mặc dù anh không tập luyện việc di chuyển âm thầm và mặc áo giáp bằng kim loại, Climb vẫn chưa nhận ra anh, và dường như vẫn thảo luận gì đó với Brain.
Sự thách thức để đạt đến vị trí trực tiếp ngay sau lưng Climb, việc mà anh đã thành công.
Gazef chém bàn tay của mình xuống một cách nhẹ nhàng, trực tiếp lên cái đầu không bảo vệ của Climb.
“Ối!”
Climb suýt ngã trong khi thốt ra một tiếng không giống đàn anh chút nào. Đôi mắt cậu lồi ra khi nhận ra Gazef.
“Đây là! Không phải là Strono-.”
“-Im lặng.”
Sau khi Climb nuốt xuống nửa câu còn lại của mình, Gazef tiếp tục.
“Im lặng. Tiết lộ danh tính của ta ở đây sẽ rất phiền hà. Chỉ cần gọi cho ta là Gazef.”
Mặc dù là Tướng quân, nhiều người dân từ các vùng nông thôn của Vương Quốc không biết anh trông như thế nào. Ai biết được, trong trí tưởng tượng của họ, Tướng quân có thể cao hai mét, mang một thanh kiếm khổng lồ, và bao bọc trong một bộ giáp vàng sáng chói.
Gazef không muốn phá tan sự mong đợi của họ, và bên cạnh đó, sự chú ý sẽ gây phiền nhiễu.
“Tôi-tôi xin lỗi vì sự thiếu sót của-“
“Không, cậu không làm gì sai,” Gazef nói khi cắt ngang lời xin lỗi của Climb với một nụ cười gượng gạo. Sau đó, nụ cười mang một ý nghĩa mới.
“Mặc dù vậy, ta phải nói rằng cậu cần phải cảnh giác hơn. Rốt cuộc, cậu đã bỏ lỡ một người mặc đầy đủ áo giáp lẻn ra đằng sau cậu. Tuy nhiên, chẳng có bất kỳ kẻ thù nào ở đây.”
“Anh đang nói gì thế, Gazef? Thoải mái không hẳn là xấu. Vết thương không buột quá chặt là được.”
“Thế thì, Brain, làm thế nào cậu phát hiện ra tôi từ đằng xa?”
“Cái đó không rõ ràng sao? Có một sự dao động kỳ lạ trong không khí.”
Gazef nhận thấy Climb đã nhìn Brain và anh với đôi mắt đầy ngạc nhiên.
“Climb, là một cận vệ thân cận của công chúa Renner, cậu cần cảm nhận được sự dao động như thế. Nếu cậu bỏ lỡ một sát thủ ẩn thân, chủ nhân của cậu sẽ bị thương tổn.”
“À, ra là vậy. Tôi đã tự hỏi anh đang làm gì vừa nãy. Bây giờ tôi đã hiểu. Climb-kun, nếu tôi không lầm, cậu đang sử dụng một lối đánh tự mình sáng tạo ra, phải không? Cái đó có bao gồm sự cảm nhận hiện diện không?”
“À, không, không phải thế. Tôi tập trung vào các kỹ thuật chiến đấu. Thật xin lỗi.”
“Tôi không trách mắng cậu. Tôi chỉ muốn chắc chắn. Thành thật mà nói, tôi cũng đã như thế trong quá khứ. Thật dễ dàng để quên việc thực tập các kỹ năng giác quan như thế khi cậu tự mình tập luyện. Đó là một thói quen nguy hiểm. Sau cùng, hầu hết thời gian, cậu sẽ không có một cuộc chiến mặt đối mặt với kẻ tấn công mà cậu biết rõ đâu.”
Mặt Gazef hơi đỏ lên. Vẻ mặt anh khi liếc nhìn Brain dường như muốn nói, “Cậu không cần phải nói điều đó với cậu ấy ở đây.”
Đầu tiên, huấn luyện các chiến binh trẻ cũng là một nhiệm vụ của Tướng quân. Anh cảm thấy xấu hổ rằng mình không thể thực hiện được điều đó.
Bởi vì Climb sinh ra là một người bình thường như anh, điều quan trọng là không để cho các nhà quý tộc thấy họ chùn bước khi phục vụ gia đình hoàng gia. Ví dụ, nếu Gazef nghiền nát Climb trong một cuộc đấu, các nhà quý tộc sẽ thì thầm rằng Climb không xứng đáng bảo vệ Công chúa. Trong khi đó, nếu Gazef ngần ngại phản đối Climb, họ sẽ thêu dệt những tin đồn hiểm độc về cậu ấy.
Đó là lý do tại sao anh cảm thấy xấu hổ về bản thân; lờ đi những kiếm sĩ trẻ phục vụ nhà vua, và vì anh đã được gọi là một người tốt mặc dù những hành động của anh không hẳn đều tuyệt vời.
Không, mình không nên cảm thấy xấu hổ. Nếu có thời gian để làm điều đó, mình nên-
“-A, đừng bận tâm, tôi sẽ để nó ở đó. Anh thật tốt vì đã chỉ ra điểm yếu của Climb trước mặt tôi, tôi sẽ làm hết sức mình để đánh bay chúng ra khỏi cậu ta.”
“Cảm ơn ngài, Gazef-sama.”
“… Cậu không cần hình thức như vậy? Cậu phục vụ gia đình hoàng gia như ta – điều đó làm cho cậu thành cấp dưới của ta. Mặc dù vậy, ta đã không hướng dẫn cậu, mà thanh qua người khác. Cậu không cần phải cảm ơn một người như ta.”
Climb càng cảm ơn anh bao nhiêu, anh càng cảm thấy tội lỗi bấy nhiêu.
“Đó không phải là nỗi khổ của đám ngu đần à, là một người bước một chân vào xã hội cao quý. Mọi người kéo anh vào những điều vô nghĩa đó, và anh thậm chí còn không thể làm những điều anh muốn.”
“Vì cậu là đồng đội của Climb, bảo vệ Công chúa Renner bên cạnh cậu ấy, không phải điều đó làm cho cậu thành một trong những người đó sao?”
“Tôi không bủn xỉn như họ. Thành mấy kẻ xu nịnh công chúa hay… không. Tôi xin lỗi. Tôi không nên nói như thế. Bảo vệ công chúa chỉ là tạm thời. Khi mệt rồi, tôi sẽ bỏ đi.”
Brain mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng và rõ ràng như bầu trời mùa thu. Không còn cái người vật vờ ướt đẫm nước mưa Gazef đã nhìn thấy ở Thủ đô.
Anh ghen tị về cuộc sống tự do của Brain.
“Nghĩ lại, để ngài trò chuyện vu vơ với chúng tôi có được không, Gazef-sama?”
“À, hiện tại ta rất bận rộn. Ta chỉ muốn nghỉ ngơi… nói đi, hai người có rảnh rỗi không?”
Brain và Climb nhìn nhau để đáp lại câu hỏi của Gazef.
“Rảnh rỗi… à.”
“Vâng, tôi đoán vậy. Không có nhiều điều cần làm, chỉ chuẩn bị dụng cụ chiến tranh của tôi thôi.”
“Thế thì, ta hy vọng hai người… đúng rồi,” Gazef nói khi nhìn vào một trong những tháp canh trên các bức tường của thành phố.
“Muốn đi qua đó không?”
Không ai từ chối, và Gazef dẫn đường.
Là Tướng quân, không có binh sĩ nào ngăn anh lại. Bằng cách này, họ đã đến nơi Gazef nghĩ trong tâm trí, nơi có tầm nhìn tốt nhất trong thành phố.
Bức tường ngoài cùng của E-Rantel được nói là điểm cao nhất trong thành phố, họ đã có được tầm nhìn tốt nhất và có thể nhìn thấy rất xa từ đây.
Và bởi vì không khí nóng nực của nhiều người bên dưới họ đã không tới được chỗ này, không khí mát mẻ, trong lành mang theo gió mùa Đông làm cơ thể của họ khỏe khoắn.
“Thật là một quang cảnh tuyệt vời!”
Climb vui vẻ lên kêu chân thành khi nhìn về phía Đông Nam.
“Đây là Bình Nguyên Kattse, phải không?”
“Đúng. Nó đang bao phủ trong sương mù quanh năm, và các Undead đi lang thang quanh đó. Trong một vài ngày tới, nó sẽ là chiến trường của chúng ta.”
Sau khi trả lời, Gazef hít một hơi thật sâu và thở ra một cách mạnh mẽ. Không khí trong lành đầy cơ thể, và anh hy vọng nó sẽ lái ra khỏi những cảm giác khó chịu anh có về Ainz Ooal Gown.
“Đây là một cảnh quan tuyệt đẹp. Thật đáng giá khi trở thành người dưới trướng Công chúa vì cái này. Đây có phải là những gì các Magic caster có thể sử dụng [Flight] để quan sát suốt thời gian qua? Hèn gì mà có rất nhiều kẻ điên khùng trong số họ.”
“Cậu nghĩ rằng quan điểm của họ đã thay đổi sau khi nhìn thấy thế giới rộng lớn này?”
“Tôi nghi ngờ điều đó. Tại sao anh không đem một vài quý tộc lại đây và xem nó có tác dụng không? Nếu chúng không làm thay đổi sự hứng thú của họ, chúng ta sẽ ném họ qua phía bên kia bức tường. Dù bằng cách nào, nó cũng có tác dụng cả.”
Gazef cười gượng trước sự đùa cợt của Brain. Nếu mọi người có thể thay đổi theo cách này, anh sẽ xích họ lại nếu cần thiết.
Climb trông giống như không biết làm thế nào để phản ứng lại, khiến Gazef cảm thấy tốt hơn.
“Ha… Đến đây với hai người là điều đúng đắn. Bây giờ tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
“Chà, nghe điều đó thật là tốt. Thế… tại sao anh lại gọi chúng tôi đến đây? Anh có chắc chắn là không có ai quan sát chúng ta chứ? Đừng nói với tôi anh tập trung ba người đàn ông vạm vỡ lại với nhau chỉ để nhìn khung cảnh này? Hay là có ai đó muốn anh chết?”
Sự công kích đột ngột của Brain khiến Gazef lúng túng.
“Chà, tôi đoán mình sẽ không thể để bảo vệ công chúa và sẽ thật xấu hổ khi không thể huấn luyện Climb được nữa… nhưng Gazef, tôi nợ anh. Tôi sẽ làm bất cứ hành động dơ bẩn nào anh muốn với một nụ cười trên khuôn mặt.”
Brain không đùa. Cái nhìn trong mắt cậu ta hoàn toàn nghiêm túc.
“Không có đâu, Brain. Tôi không muốn cậu làm mấy điều đó.”
“… Anh biết bàn tay của tôi không hẳn là sạch sẽ, phải không?”
“Trên thực tế, chúng không hề. Brain, thanh kiếm của cậu đã được tôi luyện trong máu. Dĩ nhiên, tôi cũng thế.”
“Trong trường hợp của anh, đó là máu kẻ thù của Vương Quốc, phải không? Tôi là kết quả của những ham muốn của riêng mình, và máu tôi đã lấy đi không có gì giống như anh.”
“… Có phải cậu đang cố gắng để chuộc tội?”
“Không, không phải thế. Tôi đã làm tất cả mọi điều để đánh bại anh. Tôi đã dành cả cuộc đời của mình cho nó. Nhưng ngay cả sau khi phát hiện ra rằng mục tiêu mình hướng tới không có gì đặc biệt, tôi chẳng cảm thấy bất kỳ tội lỗi nào cho những gì tôi đã làm. Nhưng bởi vì anh đã rất tử tế với tôi, tôi muốn đáp lễ. Đó là tất cả – đừng suy nghĩ quá nhiều về nó.”
“Thế thì, yêu cầu của tôi là cậu không nghĩ làm những việc như vậy. Bên cạnh đó, ‘tử tế với cậu’ là có ý gì? Có phải là khi chúng ta gặp lại nhau ở Vương đô?”
Câu trả lời của Brain là một nụ cười cay đắng.
“Đừng lo lắng về điều đó, tôi chỉ cảm thấy như anh đã giúp tôi thoát ra.”
“Cậu càng nói tôi không phải lo lắng, tôi càng thấy lo lắng…”
Đối mặt với sự từ chối không nhượng bộ này, Gazef quyết định thay đổi chủ đề.
“A, nhân tiện, hai người có biết là tôi không có lý do cụ thể nào để đưa hai người đến đây, phải không?”
“Ớ?”
Climb nói, nhưng Brain chỉ nhướn mày.
“… Tôi chỉ nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn khi cả ba chúng ta có một cuộc trò chuyện trong khi chúng ta có thời gian rảnh, và rằng đây là nơi duy nhất mà tôi có thể tốn thời gian để nói chuyện mà không lo lắng người khác sẽ nghĩ gì về tôi. Nếu ở Vương đô, chúng ta cũng có thể uống vài hớp rượu một cách thanh bình.”
“Cái gì, thực sự chỉ vậy thôi? Tôi nghĩ rằng ngài có một mệnh lệnh bí mật cho tôi…”
“Không, không phải như vậy. Nói thế nào nhỉ…”
Chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào trên chiến trường, và đây có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tuy nhiên, làm thế nào anh có thể nói những điều bất hạnh như vậy?
“Đừng bận tâm. Ô, đúng rồi, Climb, bộ giáp này đặc biệt phi thường. Không phải tốt hơn là sơn một màu khác sao? Vì nó, cậu có thể trở thành mục tiêu được ưu tiên trên chiến trường.”
“Tôi xin lỗi, Stronoff-sama, tôi e là mình không thể làm điều đó.”
Climb lặng lẽ từ chối lời đề nghị với một quyết tâm sắt đá.
“Khi tôi mặc bộ giáp đặc biệt này và vượt trội trên chiến trường, tôi sẽ mang lại tín nhiệm cho Công chúa Renner. Ngoài ra, nhiều người trong giới quý tộc biết tôi mặc áo giáp màu trắng. Nếu thay đổi màu sắc của nó bởi vì sợ chết, tôi sẽ trở thành trò cười cho họ, và nó cũng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến công chúa. Thay vào đó, tôi thích tiếp nhận sự dũng cảm trên chiến trường, và phục vụ cô ấy trong cái chết cũng như trong lúc sống.”
Khi nhìn vào đôi mắt của Climb, Gazef nuốt xuống những lời mình muốn nói.
“Công chúa Renner không muốn cậu phải chết.”
“Đừng nhầm lẫn sự dũng cảm và điên rồ.”
“Chịu đựng một chút khó khăn hiện tại cho một tương lai tốt đẹp hơn.”
Anh đã chuẩn bị tất cả các câu từ trước, nhưng không câu nào trong số đó đủ sức thuyết phục để thay đổi tâm trí của Climb.
Đúng như Climb nói. Bộ giáp của cậu giống như cờ hiệu của Công chúa Renner. Hành động anh hùng của cậu sẽ cải thiện vị trí của cô, và ngược lại, những hành động đáng xấu hổ thì có hiệu quả ngược lại.
Climb đã được Công chúa Renner cứu, và trong trái tim của cậu là quan niệm cho rằng ‘mạng sống của tôi thuộc về Công chúa’. Gazef chẳng có cách nào để làm rung chuyển niềm tin ấy.
Cũng giống như lòng trung thành của anh với Đức vua, và bởi thế-
“Tôi sẵn sàng bỏ mạng vì Công chúa Renner.”
Gazef không biết làm thế nào để đáp lại chàng trai trẻ đã quyết chí này.
“Này, này, này. Tại sao cậu lại nói giống như cậu sẽ chết bất cứ lúc nào thế? Đừng lo lắng, Gazef, tôi sẽ để mắt đến Climb. Tôi sẽ không để cậu ta làm bất cứ điều gì ngu ngốc. Dù cho cậu ấy dây vào loại rắc rối gì, tôi sẽ kéo cậu ta ra khỏi nó.”
“Nếu đó chỉ là Tứ Hiệp sĩ của Đế Quốc, cậu sẽ chiến thắng không vấn đề gì, Brain. Tuy nhiên… với người đó, Ainz Ooal Gown… Tôi sợ kể cả cậu cũng sẽ mất mạng.”
“… Ainz Ooal Gown thực sự mạnh đến thế sao? A, tôi nhớ anh đề cập đến ông ta trước đó ở chỗ của anh.”
Sau cuộc hỗn loạn ác quỷ, Gazef và Brain đã vừa uống rượu vửa thảo luận về cuộc sống của họ đã trải qua như thế nào từ sau giải đấu. Đó là cách mà cái tên Ainz đã bước vào cuộc thảo luận.
“Tôi có thể tự tin nói rằng không có hiệp sĩ Đế Quốc nào có thể đánh bại cậu. Tứ Hiệp Sĩ, mạnh đến thế, sẽ không phải là đối thủ của cậu. Ngay cả khi Magic caster mạnh nhất của Đế quốc, Fluder Paradyne, có mặt trên chiến trường, cậu có thể có thể thoát nếu có vận may ở bên. Nhưng đối với Ainz Ooal Gown-dono… Brain, tôi xin lỗi, nhưng mạng sống của cậu sẽ kết thúc ở đó.”
“Mạnh đến thế à. Thực sự ông ta mạnh mẽ đến thế nào?”
“… Tất cả cái tôi có thể nói, Brain, đó là người vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu. Và rồi cậu có thể tưởng tượng bất cứ điều gì sau đó và nhân nó lên một vài lần.”
“Chà, nếu ông ta mạnh đến thế… Tôi tự hỏi anh ta có thể đánh lại Sebas-sama không?”
“Sebas? Đó có phải là ông già mà Climb đã nói đến? Mặc dù rằng anh già đó có sức mạnh đáng kinh ngạc, tôi vẫn cảm thấy Gown-dono mạnh hơn ông ta.”
“Cá nhân tôi thấy rằng khó có thể tin được. Tôi thật không thể tưởng tượng có ai có thể mạnh hơn Sebas-sama… nhưng quan trọng hơn, tại sao anh nói về kẻ thù với sự tôn trọng như vậy?”
“Ông ta là một kẻ thù đáng kính trọng. Mặc dù, nói thế sẽ gây phiền hà cho Đức vua, cho người mà tôi nói tới.”
Brain nhún vai.
“Anh đã đối xử rất tốt với chúng tôi, ngài Tướng quân. Climb-kun, cậu đã làm quá nhiều cho Vương Quốc. Đối với tôi, sao cũng được. Cô Công chúa đầu rỗng đó thực sự quá tốt bụng.”
Những từ như thế có vẻ phù hợp với Brain. Tuy nhiên, thái độ của cậu ấy đối với gia đình hoàng gia không thể được tha thứ như thế.
Mặc dù Gazef Stronoff, người thân cận trung thành của Đức vua sẽ nhíu mày thể hiện vẻ khó chịu, nhưng chiến binh Gazef Stronoff chỉ cười trước sự táo tợn của người đàn ông này.
Nếu có ai đó đang quan sát, anh sẽ phải mắng Brain, nhưng ngay bây giờ, chỉ có ba người bọn họ ở đây. Điều đó có nghĩa rằng bây giờ anh chỉ cần là chiến binh.
“Mặc dù sự thật là Công chúa Renner quá tự do… à, đủ rồi. Tôi hiểu là Climb không muốn sơn lại bộ áo giáp. Thế thì hãy tự chăm sóc bản thân.”
“Tôi vô cùng biết ơn sự quan tâm của mọi người đã dành cho tôi. Tuy nhiên, Công chúa Renner đã nói với tôi trước đó rằng tôi sẽ cần phải làm việc chăm chỉ để xứng với bộ áo giáp này. Vì vậy, tôi rất xin lỗi vì không thể đáp ứng mong muốn của ngài, tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.”
“Vậy sao? Thế thì ta nghĩ để vậy cũng được.”
Làn gió mát thổi qua ba người họ. Bầu trời gần như bị bao phủ bởi một lớp màng màu xanh xanh mờ ảo. Hoàn toàn chẳng có cảm giác một cuộc chiến trông sắp nổ ra ở đây. Trong tình cảnh này, Gazef thấy Climb, với một cái nhìn nghiêm túc trên khuôn mặt của mình. Khi nghĩ về việc không để cho quá nhiều người chết, tim anh tràn đầy niềm vui và nỗi buồn.
Như thể để quét sạch những cảm giác này đi, Gazef quyết định thay đổi chủ đề.
“Nhân tiện, vừa nãy hai người bàn về chuyện gì vậy?”
Brain và Climb nhìn nhau, và sau đó Brain nói thay cho họ.
“À, anh biết chúng tôi không giống anh, chúng tôi tự do, đến một mức độ nào đó. Dù sao, tôi là người đã bắt đầu nó. Climb chỉ theo tôi đi khắp nơi. Dù là có thêm một người, Lockmeyer, tôi đã nhờ anh ta dẫn chúng tôi tham quan quanh đây. Và chúng tôi đã định tới tìm vị cứu tinh của Thủ đô, mạo hiểm giả cấp adamantite. Chúng tôi nghe nói anh ấy có trụ sở tại thành phố này, vì vậy chúng tôi quyết định đến thăm anh ấy.”
“Ô, Momon-dono, đúng chứ?”
“Phải, phải, là anh ấy. Tôi nghe nói anh ấy ở thủ đô. Tôi nghe họ gọi anh ấy là chiến binh mạnh nhất dù-“
Tới đây thái độ của Brain thay đổi. Lúc này cậu ta nghiêm túc hơn.
“-Vậy nên tôi muốn thảo luận một vài điều với anh ấy.”
“Thảo luận?”
Gazef lặp lại các từ như một con vẹt học nói. Vẻ mặt của Brain thật khó đoán.
“Về Vampire đó. Shalltear Bloodfallen.”
Shalltear Bloodfallen.
Vampire toàn năng, kẻ đã đập nát tinh thần của Brain Unglaus, đối thủ của Gazef.
Cô ta là một con quái vật mà con người không thể đánh bại, và đã xuất hiện tại Thủ đô.
Brain nghĩ rằng cô ta có thể có một chuyện gì đó để làm với Jaldabaoth, nhưng-
“… Cậu có biết là có một Vampire khác ở đây, Henyupenyuko, kẻ bị đánh bại bởi một vật phẩm ma thuật kỳ lạ được sử dụng bởi Momon-dono? Rõ ràng là một phần của khu rừng đã bị phá hủy do một vụ nổ lớn, và khi Momon-dono trở về, áo giáp của anh ấy được bao phủ đầy những dấu hiệu của một trận đại chiến.”
Gazef đã nghe nói từ Thị trưởng.
“À, vâng, tôi cũng đã nghe nói về nó. Đó là lý do tại sao tôi muốn nói chuyện với anh ấy. Để bắt đầu, theo quan điểm của tôi, Shalltear Bloodfallen là một tồn tại mà thậm chí kể cả một mạo hiểm giả cấp adamantite cũng không thể đánh bại. Và không phải là tôi nghi ngờ anh ấy hay gì đâu, nhưng tôi muốn hỏi nếu anh ấy giải quyết nó bằng một đòn chí tử. Và tôi cũng quan tâm đến Henyupenyuko.”
“Ý anh là, có thể có Vampire khác như thế quanh đây?”
“Đúng vậy, Climb-kun. Từ những gì tôi đã biết được, Momon đang đuổi theo hai Vampire. Tôi muốn xác nhận nếu chúng là Henyupenyuko và Shalltear.”
“Và sau đó thì sao?”
“À, về cái đó…”
Brain nhún vai.
“Thật không may, anh ấy không ở đây. Anh ấy đã ra khỏi thành phố vì một nhiệm vụ. Tôi không biết khi nào anh ấy quay trở lại.”
“Chà, tiếc thật. Tôi cũng không có bất kỳ may mắn nào. Tôi đã không có cơ hội để nói chuyện với Momon-dono. Nếu có thời gian, tôi muốn nói chuyện với anh ấy. Nếu không có gì khác, tôi muốn cảm ơn anh ấy vì đã cứu Vương đô.”
“Thật sao? Thế thì… sau khi cuộc chiến này kết thúc, tại sao chúng ta không đi cùng nhau? Nếu may mắn, chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy. Climb-kun, có muốn đi cùng chúng tôi không?”
“Tôi rất thích!”
“Tuyệt. Chà, có vẻ như tôi có điều gì đó để mong chờ sau khi cuộc chiến này kết thúc. Một chiến binh cấp adamantite. Tôi sẽ có thể học được rất nhiều, tôi dám cá đấy.”
“Đúng vậy. Chúng ta chắc chắn sẽ học được điều gì đó. Những loại kẻ thù anh ấy đã chiến đấu… Tôi mong muốn được nghe về hành động dũng cảm của anh ấy!”
“Chà, điều này thật bất ngờ. Gazef, anh thích điều này à?”
“À, phải. Sau cùng, tôi là một chiến binh; tôi quan tâm là đương nhiên thôi… Vậy nên cậu tốt nhất là nên trở về an toàn, phải không?”
Gazef đưa mắt nhìn về phía Bình Nguyêh Kattse.
“Có một quán rượu tại Vương đô với món ăn tuyệt vời. Một khi cuộc chiến này kết thúc, chúng ta sẽ đến đó để ăn mừng. Số tiền tôi dành dụm được dành cho những dịp như thế này.”
“Hãy hy vọng chúng ta sẽ đến đó để ăn mừng chiến thắng.”
Brain bước lại gần Gazef, và nhìn về cùng một hướng như anh.
“Vậy, à, về điều đó… tôi cũng có thế đến được không?”
“Climb-kun, cậu uống được sao?”
Mặc dù pháp luật của Vương Quốc cơ bản không quy định độ tuổi uống rượu, không ai sẽ bán rượu cho một cậu bé mười lăm.
“Không, tôi không, vì vậy tôi không chắc chắn lắm.”
“Thật vậy sao? Chà, thế thì cậu nên uống một thử chút. Có thể đến một lúc nào đó cậu cần phải uống với những người khác, giống như bây giờ vậy.”
“Đúng thế. Tốt hơn là uống thử lần đầu trước chuyện đó.”
“Tôi hiểu! Vậy, tôi hy vọng hai người sẽ cho tôi đi cùng.”
“Tốt! Thế thì, cầu cho cả ba chúng ta trở về đây một cách an toàn. Đừng mất mạng mà không có một lý do chính đáng!”
Brain và Climb gật đầu, đáp lại lời của Gazef.
Anh đã kiệt sức.
Cuộc họp vừa tham dự khiến anh nhận thức sâu sắc rằng mình chỉ là một người bình thường.
Khi đứng bên cạnh Đức vua và nếm trải qua tầng lớp quý tộc, anh đã dần dần dần hiểu được cách họ nghĩ.
Mặc dù vậy, anh thường xuyên gặp phải những phản ứng và thái độ mà chỉ những người sinh ra và lớn lên trong giới quý tộc mới hiểu. Gazef không thể hiểu tại sao họ lại nghĩ như vậy, đặc biệt là quan niệm về giá trị thể diện của giới quý tộc đặt lên trên những lợi ích thiết thực.
Hoặc không, thậm chí còn khó hiểu hơn đó là ý nghĩ ưu tiên thể diện lên trên những người dân.
Gazef chầm chậm quan sát xung quanh mình.
Những người lính, hô vang khi họ chạy qua chạy lại… họ là những người dân. Những người dân của Vương Quốc, đến từ các ngôi làng trong cả nước để chiến đấu cho cuộc chiến này. Mặc dù trông họ không đáng tin cậy như những người lính, điều đó là tất yếu; bàn tay của họ là để cầm cuốc và xẻng. Bảo vệ họ chính là là bổn phận của những người cai trị.
Nếu họ chuyển giao E-Rantel, họ sẽ làm tổn thương những người sống trong thành phố, giống như những gì Đức vua đã nói.
Tuy nhiên-
Gazef nhớ lại hình ảnh của Ainz Ooal Gown, đeo chiếc mặt nạ kỳ lạ của mình.
Người đó đã trở lại Làng Carne sau khi hoàng hôn, không hề có dấu hiệu đã đánh một trận chiến khó khăn.
Điều đó đúng. Hai người họ đã dễ dàng đánh bại những kẻ thù đã gần như tàn sát Gazef và quân đội của anh.
Đúng như dự đoán từ một con người vượt trội tự phong mình là Sorcerer King.
Thay vì chống lại ông ta – không, cái đó chỉ có thể khiến cho mọi người đau khổ.
“Chết tiệt!”
Gazef nguyền rủa, không thể tìm thấy một câu trả lời. Anh nên làm gì? Hoảng loạn trên chiến trường là một dấu hiệu của cái chết sắp đến. Ngay cả người đàn anh được ca ngợi là mạnh nhất trong khu vực vẫn có thể chết nếu không tập trung.
Và trên hết, đối thủ của anh là Ainz Ooal Gown.
Sự thật là anh đã không chứng kiến trận đánh cứu Làng Carne. Và cả bản thân ông ta cũng không nói rằng mình đã thắng, chỉ là đuổi chúng đi.
Nhưng bất cứ ai cũng có thể nói đó là một lời nói dối trắng trợn.
“Nói đến đó… tại sao ông ta lại nói dối rằng chúng đã chạy trốn?”
Sau Ainz và Albedo đi khỏi, anh đã đi đến vùng thảo nguyên, nơi họ đã chiến đấu, nhưng anh không hề thấy dấu hiệu của một cuộc tàn sát. Anh không thể tìm thấy một xác chết nào, nhưng chôn vùi hàng chục xác chết sẽ tốn rất nhiều thời gian. Không có xác chết – không có bộ phận cơ thể – tuyên bố “chúng bỏ chạy” càng thêm đáng tin.
Tuy nhiên, điều đó được giả định nếu Ainz Ooal Gown không sử dụng phép thuật. Ai mà biết, có thể có ma thuật dịch chuyển cơ thể người hoặc tiêu diệt chúng.
Ngoài ra, Gazef đã có một linh cảm.
Mặc dù nó hoàn toàn xuất phát từ bản năng chiến binh của mình, nhưng khi nhìn thấy Ainz không bị tổn hại gì khi trở về làng, anh có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi chết chóc tỏa ra từ ông ta.
Thay vì nói “ông ta để chúng chạy trốn”, nói “ông ta để chúng được sống” sẽ chính xác hơn.
Do đó, Gazef tin vào bản năng của mình qua những gì Ainz đã nói. Hoàn toàn chẳng có cơ sở hay bằng chứng cho việc này. Những xác chết của Sunlight Scripture không được tìm thấy, nhưng không có nghĩa là chúng không chết.
“… Mình không hiểu…”
Magic Caster, người có thể tiêu diệt những đối thủ mà Gazef đã thua mà không có lấy một vết xước nào.
Ông ta mạnh đến mức nào? Ít nhất, Gazef và đội chiến binh của anh không thể đánh lại ông ta.
Nếu một người như thế xuất hiện trên chiến trường và sử dụng ma thuật của mình, điều gì sẽ xảy ra?
Gazef lần nữa nhìn vào những con người, đầy kích động, sợ hãi, tuyệt vọng và mất phương hướng kia.
Giữa hai Magic caster dùng cùng cấp ma thuật, Magic caster mạnh hơn đương nhiên sẽ đưa ra một ma thuật mạnh hơn.
Sau đó, chuyện kinh hoàng gì sẽ xảy ra nếu Ainz Ooal Gown phóng ra một [Fire ball]?
Những người cha phải nuôi đứa con sơ sinh của mình, những người con trai phải giúp đỡ cha mẹ ốm yếu của mình, những người trẻ tuổi chuẩn bị kết hôn, tất cả những người đã bỏ lại gia đình của họ khi đến đây. Làm thế nào mà họ có thể chịu được một đòn tấn công như vậy?
Nó là không thể, phải không?
Không ai có thể sống sót một khi người Magic caster vĩ đại như thế giơ tay lên tấn công.
Họ sẽ bị thiêu cháy, bị đóng băng, hay bị sét đánh chết. Đó là một câu hỏi xa vời.
Thế còn về Gazef? Làm sao anh có thể chịu được?
Anh là khá chắc chắn rằng mình có thể chịu được một đòn mà không chết.
Tuy nhiên, kiểu suy nghĩ đó có thể quá ngây thơ.
“Aaaaa… tại sao tất cả lại trở nên như thế này?”
Chống lại Ainz Ooal Gown là một sai lầm.
Gazef cảm thấy rằng Ainz Ooal Gown không phải là một con quái vật, theo cách anh ta đã cứu Làng Carne. Tuy nhiên, cùng lúc đó, anh cảm thấy rằng anh ta không phải là người giàu lòng bác ái. Ấn tượng của anh về Ainz là anh ta sẽ không mảy may thương xót cho những người dám chống đối ông ta.
Những gì Vương Quốc nên làm là tránh xung đột và đối xử lịch sự với ông ta. Sau đó, ông ta có thể nhượng bộ chọn một địa điểm khác.
Khi Gazef nhìn những người xung quanh anh, một cảm giác đè nặng trong trái tim, anh bắt gặp một thanh niên bọc giáp trắng từ góc nhìn của mình. Cùng với cậu ấy là một người kiếm sĩ có đôi chân thanh thoát. Đó là Climb và Brain.
Có một người thứ ba phía sau họ, và họ háo hức thảo luận về một cái gì đó.
“Ai nhỉ? Mình cảm thấy như đã nhìn thấy người đó trước đây… A! Người đó là một trong những cựu mạo hiểm giả orichalcum dưới trướng của Hầu tước Raeven.”
Bởi vì tất cả bọn họ đều là thường dân, Gazef đã quen với nhóm cựu mạo hiểm giả, cho rằng họ là những người mà người dân thường đặt hy vọng vào. Nói theo cách nào đó, họ là tiền bối của anh, những người đã đi trước anh.
Thánh hiệp sĩ của Thần Lửa, người đứng hàng xuất sắc trong việc chiến đấu với bọn ác quỷ, Người diệt Quỷ, Boris Axelson, 41 tuổi.
Linh mục của Thần Gió, một chiến binh linh mục có thể tự mình chiến đấu với bất kỳ đấu sĩ nào, Yorlan Dixgort, 46 tuổi.
Người chiến binh đã hợp nhất vũ điệu kiếm thuật vào trong tứ kiếm phái của mình, Francen, 39 tuổi.
Nhà học giả đã trở thành một pháp sư tạo ra một số vật phẩm ma thuật mang tên mình, Lundquist, 45 tuổi.
Và cuối cùng, đạo tặc gọi là ‘Người Vô hình’, Lockmeyer, 40 tuổi.
Gazef nhớ lại khi tính nhẩm trên ngón tay của mình. Người trò chuyện vu vơ với Climb là đạo tặc, Lockmeyer. Nói đến đó, anh ta dường như đã làm việc với Climb và Brain trong cuộc hỗn loạn ác quỷ, giúp họ thâm nhập vào lãnh thổ của đối phương để cứu người.
Họ dường như không nhận thấy Gazef, nhưng thật sai lầm khi chỉ xông vào như thế.
Nói đến đó, sẽ thật thô lỗ khi không chào hỏi họ. Bên cạnh đó, tất cả đều sẽ sớm hướng đến chiến trường. Mặc dù cơ hội chiến đấu của họ là rất thấp, rằng họ sẽ bảo vệ Đức vua, chẳng bao giờ biết chuyện gì có thể xảy ra.
-Nó có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Nếu có thể, anh muốn có một cuộc trò chuyện riêng với hai người họ. Như thể thế giới đã chấp nhận mong muốn của anh, Lockmeyer vẫy tay với hai người họ và bỏ đi.
Climb và Brain bị bỏ lại, mỉm cười trước một việc gì đó.
Trong cuộc hỗn loạn ác quỷ ở thủ đô, mối quan hệ giữa hai người họ đã phát triển mạnh mẽ. Có thể coi như bạn bè hay đệ tử hoặc đồng đội, họ đã xây dựng một mối quan hệ phức tạp và tích cực.
Và vì mối quan hệ đó mà Brain bây giờ là một đồng đội của Climb, một người lính dưới trướng công chúa Renner.
Gazef không thể không hối hận thực tế là anh đã để cho một người chiến binh có thể sánh ngang với mình bị mất đi.
Tuy nhiên, anh bình tĩnh lại khi nhìn hai người họ.
Gazef mỉm cười khi đến gần bộ đôi này.
Nhân tiện, đó thực sự là một bộ giáp trụ hào nhoáng. Nó vẫn ổn nếu ở trong thủ đô, nhưng trên chiến trường sẽ dễ dàng nhận ra. Mình có nên cảnh báo Climb về điều đó không nhỉ?
Có rất nhiều người lính trên chiến trường, nhưng Climb nổi bật trong đó bởi vì hầu như không ai trong số họ mặc áo giáp toàn thân. Trên hết, áo giáp của cậu được sơn một màu trắng sáng. Cung thủ sẽ nhắm vào cậu, và kỵ binh sẽ xem cậu như mục tiêu. Mặc dù Climb mạnh hơn so với các hiệp sĩ trung bình của Đế Quốc, vẫn còn có những chiến binh mạnh hơn cậu. Tứ Hiệp Sĩ của Đế Quốc là một ví dụ.
Nếu mình không sai, Công chúa Renner đã trao cho cậu bộ áo giáp đó… cô ấy chắc hẳn phải không quen thuộc với chiến trường nếu không cô đã không ra lệnh sơn màu đó.
Cô có thể giỏi chiến thuật, nhưng có vẻ như cô thiếu kinh nghiệm chiến trường.
Nếu Climb chết, cô ấy sẽ đau buồn…
Với ma thuật, họ có thể tạm thời thay đổi màu sắc của áo giáp, và trả nó lại bình thường sau khi trở về thủ đô.
Anh đã tiếp cận hai người họ từ phía sau trong khi suy nghĩ về điều này. Brain quay mặt lại, và đưa tay vào chuôi thanh katana của mình.
Đúng là Brain. Cậu ta có thể cảm nhận được mình từ một khoảng cách thế này.
Áo giáp kim loại gây ồn khi người mặc nó cử động.
Không lạ khi có người chú ý và phản ứng với âm thanh nếu nó đến gần họ.
Tuy nhiên, có rất nhiều người ở đây, tất cả đang chuẩn bị cho trận chiến. Dưới bối cảnh ồn ào này, trong khi tập trung về phía trước, nhận ra bất kỳ tiếng động nào khác sẽ rất khó khăn. Tất nhiên, một đạo tặc với sự rèn luyện chuyên biệt sẽ là chuyện khác.
Brain mở to mắt. Sau đó, anh liếc nhìn Climb và cười toe toét, như thể chơi khăm cậu ta.
Mặc dù Brain dường như đã hiểu sai, điều này cũng không sao.
Trong khi mỉm cười theo cách mà Brain đã làm, Gazef đến gần hơn, cố gắng không gây tiếng ồn khi tiến đến, từ từ rút ngắn khoảng cách giữa mình và Climb vẫn chưa nhận ra. Mặc dù anh không tập luyện việc di chuyển âm thầm và mặc áo giáp bằng kim loại, Climb vẫn chưa nhận ra anh, và dường như vẫn thảo luận gì đó với Brain.
Sự thách thức để đạt đến vị trí trực tiếp ngay sau lưng Climb, việc mà anh đã thành công.
Gazef chém bàn tay của mình xuống một cách nhẹ nhàng, trực tiếp lên cái đầu không bảo vệ của Climb.
“Ối!”
Climb suýt ngã trong khi thốt ra một tiếng không giống đàn anh chút nào. Đôi mắt cậu lồi ra khi nhận ra Gazef.
“Đây là! Không phải là Strono-.”
“-Im lặng.”
Sau khi Climb nuốt xuống nửa câu còn lại của mình, Gazef tiếp tục.
“Im lặng. Tiết lộ danh tính của ta ở đây sẽ rất phiền hà. Chỉ cần gọi cho ta là Gazef.”
Mặc dù là Tướng quân, nhiều người dân từ các vùng nông thôn của Vương Quốc không biết anh trông như thế nào. Ai biết được, trong trí tưởng tượng của họ, Tướng quân có thể cao hai mét, mang một thanh kiếm khổng lồ, và bao bọc trong một bộ giáp vàng sáng chói.
Gazef không muốn phá tan sự mong đợi của họ, và bên cạnh đó, sự chú ý sẽ gây phiền nhiễu.
“Tôi-tôi xin lỗi vì sự thiếu sót của-“
“Không, cậu không làm gì sai,” Gazef nói khi cắt ngang lời xin lỗi của Climb với một nụ cười gượng gạo. Sau đó, nụ cười mang một ý nghĩa mới.
“Mặc dù vậy, ta phải nói rằng cậu cần phải cảnh giác hơn. Rốt cuộc, cậu đã bỏ lỡ một người mặc đầy đủ áo giáp lẻn ra đằng sau cậu. Tuy nhiên, chẳng có bất kỳ kẻ thù nào ở đây.”
“Anh đang nói gì thế, Gazef? Thoải mái không hẳn là xấu. Vết thương không buột quá chặt là được.”
“Thế thì, Brain, làm thế nào cậu phát hiện ra tôi từ đằng xa?”
“Cái đó không rõ ràng sao? Có một sự dao động kỳ lạ trong không khí.”
Gazef nhận thấy Climb đã nhìn Brain và anh với đôi mắt đầy ngạc nhiên.
“Climb, là một cận vệ thân cận của công chúa Renner, cậu cần cảm nhận được sự dao động như thế. Nếu cậu bỏ lỡ một sát thủ ẩn thân, chủ nhân của cậu sẽ bị thương tổn.”
“À, ra là vậy. Tôi đã tự hỏi anh đang làm gì vừa nãy. Bây giờ tôi đã hiểu. Climb-kun, nếu tôi không lầm, cậu đang sử dụng một lối đánh tự mình sáng tạo ra, phải không? Cái đó có bao gồm sự cảm nhận hiện diện không?”
“À, không, không phải thế. Tôi tập trung vào các kỹ thuật chiến đấu. Thật xin lỗi.”
“Tôi không trách mắng cậu. Tôi chỉ muốn chắc chắn. Thành thật mà nói, tôi cũng đã như thế trong quá khứ. Thật dễ dàng để quên việc thực tập các kỹ năng giác quan như thế khi cậu tự mình tập luyện. Đó là một thói quen nguy hiểm. Sau cùng, hầu hết thời gian, cậu sẽ không có một cuộc chiến mặt đối mặt với kẻ tấn công mà cậu biết rõ đâu.”
Mặt Gazef hơi đỏ lên. Vẻ mặt anh khi liếc nhìn Brain dường như muốn nói, “Cậu không cần phải nói điều đó với cậu ấy ở đây.”
Đầu tiên, huấn luyện các chiến binh trẻ cũng là một nhiệm vụ của Tướng quân. Anh cảm thấy xấu hổ rằng mình không thể thực hiện được điều đó.
Bởi vì Climb sinh ra là một người bình thường như anh, điều quan trọng là không để cho các nhà quý tộc thấy họ chùn bước khi phục vụ gia đình hoàng gia. Ví dụ, nếu Gazef nghiền nát Climb trong một cuộc đấu, các nhà quý tộc sẽ thì thầm rằng Climb không xứng đáng bảo vệ Công chúa. Trong khi đó, nếu Gazef ngần ngại phản đối Climb, họ sẽ thêu dệt những tin đồn hiểm độc về cậu ấy.
Đó là lý do tại sao anh cảm thấy xấu hổ về bản thân; lờ đi những kiếm sĩ trẻ phục vụ nhà vua, và vì anh đã được gọi là một người tốt mặc dù những hành động của anh không hẳn đều tuyệt vời.
Không, mình không nên cảm thấy xấu hổ. Nếu có thời gian để làm điều đó, mình nên-
“-A, đừng bận tâm, tôi sẽ để nó ở đó. Anh thật tốt vì đã chỉ ra điểm yếu của Climb trước mặt tôi, tôi sẽ làm hết sức mình để đánh bay chúng ra khỏi cậu ta.”
“Cảm ơn ngài, Gazef-sama.”
“… Cậu không cần hình thức như vậy? Cậu phục vụ gia đình hoàng gia như ta – điều đó làm cho cậu thành cấp dưới của ta. Mặc dù vậy, ta đã không hướng dẫn cậu, mà thanh qua người khác. Cậu không cần phải cảm ơn một người như ta.”
Climb càng cảm ơn anh bao nhiêu, anh càng cảm thấy tội lỗi bấy nhiêu.
“Đó không phải là nỗi khổ của đám ngu đần à, là một người bước một chân vào xã hội cao quý. Mọi người kéo anh vào những điều vô nghĩa đó, và anh thậm chí còn không thể làm những điều anh muốn.”
“Vì cậu là đồng đội của Climb, bảo vệ Công chúa Renner bên cạnh cậu ấy, không phải điều đó làm cho cậu thành một trong những người đó sao?”
“Tôi không bủn xỉn như họ. Thành mấy kẻ xu nịnh công chúa hay… không. Tôi xin lỗi. Tôi không nên nói như thế. Bảo vệ công chúa chỉ là tạm thời. Khi mệt rồi, tôi sẽ bỏ đi.”
Brain mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng và rõ ràng như bầu trời mùa thu. Không còn cái người vật vờ ướt đẫm nước mưa Gazef đã nhìn thấy ở Thủ đô.
Anh ghen tị về cuộc sống tự do của Brain.
“Nghĩ lại, để ngài trò chuyện vu vơ với chúng tôi có được không, Gazef-sama?”
“À, hiện tại ta rất bận rộn. Ta chỉ muốn nghỉ ngơi… nói đi, hai người có rảnh rỗi không?”
Brain và Climb nhìn nhau để đáp lại câu hỏi của Gazef.
“Rảnh rỗi… à.”
“Vâng, tôi đoán vậy. Không có nhiều điều cần làm, chỉ chuẩn bị dụng cụ chiến tranh của tôi thôi.”
“Thế thì, ta hy vọng hai người… đúng rồi,” Gazef nói khi nhìn vào một trong những tháp canh trên các bức tường của thành phố.
“Muốn đi qua đó không?”
Không ai từ chối, và Gazef dẫn đường.
Là Tướng quân, không có binh sĩ nào ngăn anh lại. Bằng cách này, họ đã đến nơi Gazef nghĩ trong tâm trí, nơi có tầm nhìn tốt nhất trong thành phố.
Bức tường ngoài cùng của E-Rantel được nói là điểm cao nhất trong thành phố, họ đã có được tầm nhìn tốt nhất và có thể nhìn thấy rất xa từ đây.
Và bởi vì không khí nóng nực của nhiều người bên dưới họ đã không tới được chỗ này, không khí mát mẻ, trong lành mang theo gió mùa Đông làm cơ thể của họ khỏe khoắn.
“Thật là một quang cảnh tuyệt vời!”
Climb vui vẻ lên kêu chân thành khi nhìn về phía Đông Nam.
“Đây là Bình Nguyên Kattse, phải không?”
“Đúng. Nó đang bao phủ trong sương mù quanh năm, và các Undead đi lang thang quanh đó. Trong một vài ngày tới, nó sẽ là chiến trường của chúng ta.”
Sau khi trả lời, Gazef hít một hơi thật sâu và thở ra một cách mạnh mẽ. Không khí trong lành đầy cơ thể, và anh hy vọng nó sẽ lái ra khỏi những cảm giác khó chịu anh có về Ainz Ooal Gown.
“Đây là một cảnh quan tuyệt đẹp. Thật đáng giá khi trở thành người dưới trướng Công chúa vì cái này. Đây có phải là những gì các Magic caster có thể sử dụng [Flight] để quan sát suốt thời gian qua? Hèn gì mà có rất nhiều kẻ điên khùng trong số họ.”
“Cậu nghĩ rằng quan điểm của họ đã thay đổi sau khi nhìn thấy thế giới rộng lớn này?”
“Tôi nghi ngờ điều đó. Tại sao anh không đem một vài quý tộc lại đây và xem nó có tác dụng không? Nếu chúng không làm thay đổi sự hứng thú của họ, chúng ta sẽ ném họ qua phía bên kia bức tường. Dù bằng cách nào, nó cũng có tác dụng cả.”
Gazef cười gượng trước sự đùa cợt của Brain. Nếu mọi người có thể thay đổi theo cách này, anh sẽ xích họ lại nếu cần thiết.
Climb trông giống như không biết làm thế nào để phản ứng lại, khiến Gazef cảm thấy tốt hơn.
“Ha… Đến đây với hai người là điều đúng đắn. Bây giờ tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
“Chà, nghe điều đó thật là tốt. Thế… tại sao anh lại gọi chúng tôi đến đây? Anh có chắc chắn là không có ai quan sát chúng ta chứ? Đừng nói với tôi anh tập trung ba người đàn ông vạm vỡ lại với nhau chỉ để nhìn khung cảnh này? Hay là có ai đó muốn anh chết?”
Sự công kích đột ngột của Brain khiến Gazef lúng túng.
“Chà, tôi đoán mình sẽ không thể để bảo vệ công chúa và sẽ thật xấu hổ khi không thể huấn luyện Climb được nữa… nhưng Gazef, tôi nợ anh. Tôi sẽ làm bất cứ hành động dơ bẩn nào anh muốn với một nụ cười trên khuôn mặt.”
Brain không đùa. Cái nhìn trong mắt cậu ta hoàn toàn nghiêm túc.
“Không có đâu, Brain. Tôi không muốn cậu làm mấy điều đó.”
“… Anh biết bàn tay của tôi không hẳn là sạch sẽ, phải không?”
“Trên thực tế, chúng không hề. Brain, thanh kiếm của cậu đã được tôi luyện trong máu. Dĩ nhiên, tôi cũng thế.”
“Trong trường hợp của anh, đó là máu kẻ thù của Vương Quốc, phải không? Tôi là kết quả của những ham muốn của riêng mình, và máu tôi đã lấy đi không có gì giống như anh.”
“… Có phải cậu đang cố gắng để chuộc tội?”
“Không, không phải thế. Tôi đã làm tất cả mọi điều để đánh bại anh. Tôi đã dành cả cuộc đời của mình cho nó. Nhưng ngay cả sau khi phát hiện ra rằng mục tiêu mình hướng tới không có gì đặc biệt, tôi chẳng cảm thấy bất kỳ tội lỗi nào cho những gì tôi đã làm. Nhưng bởi vì anh đã rất tử tế với tôi, tôi muốn đáp lễ. Đó là tất cả – đừng suy nghĩ quá nhiều về nó.”
“Thế thì, yêu cầu của tôi là cậu không nghĩ làm những việc như vậy. Bên cạnh đó, ‘tử tế với cậu’ là có ý gì? Có phải là khi chúng ta gặp lại nhau ở Vương đô?”
Câu trả lời của Brain là một nụ cười cay đắng.
“Đừng lo lắng về điều đó, tôi chỉ cảm thấy như anh đã giúp tôi thoát ra.”
“Cậu càng nói tôi không phải lo lắng, tôi càng thấy lo lắng…”
Đối mặt với sự từ chối không nhượng bộ này, Gazef quyết định thay đổi chủ đề.
“A, nhân tiện, hai người có biết là tôi không có lý do cụ thể nào để đưa hai người đến đây, phải không?”
“Ớ?”
Climb nói, nhưng Brain chỉ nhướn mày.
“… Tôi chỉ nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn khi cả ba chúng ta có một cuộc trò chuyện trong khi chúng ta có thời gian rảnh, và rằng đây là nơi duy nhất mà tôi có thể tốn thời gian để nói chuyện mà không lo lắng người khác sẽ nghĩ gì về tôi. Nếu ở Vương đô, chúng ta cũng có thể uống vài hớp rượu một cách thanh bình.”
“Cái gì, thực sự chỉ vậy thôi? Tôi nghĩ rằng ngài có một mệnh lệnh bí mật cho tôi…”
“Không, không phải như vậy. Nói thế nào nhỉ…”
Chúng ta có thể chết bất cứ lúc nào trên chiến trường, và đây có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tuy nhiên, làm thế nào anh có thể nói những điều bất hạnh như vậy?
“Đừng bận tâm. Ô, đúng rồi, Climb, bộ giáp này đặc biệt phi thường. Không phải tốt hơn là sơn một màu khác sao? Vì nó, cậu có thể trở thành mục tiêu được ưu tiên trên chiến trường.”
“Tôi xin lỗi, Stronoff-sama, tôi e là mình không thể làm điều đó.”
Climb lặng lẽ từ chối lời đề nghị với một quyết tâm sắt đá.
“Khi tôi mặc bộ giáp đặc biệt này và vượt trội trên chiến trường, tôi sẽ mang lại tín nhiệm cho Công chúa Renner. Ngoài ra, nhiều người trong giới quý tộc biết tôi mặc áo giáp màu trắng. Nếu thay đổi màu sắc của nó bởi vì sợ chết, tôi sẽ trở thành trò cười cho họ, và nó cũng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến công chúa. Thay vào đó, tôi thích tiếp nhận sự dũng cảm trên chiến trường, và phục vụ cô ấy trong cái chết cũng như trong lúc sống.”
Khi nhìn vào đôi mắt của Climb, Gazef nuốt xuống những lời mình muốn nói.
“Công chúa Renner không muốn cậu phải chết.”
“Đừng nhầm lẫn sự dũng cảm và điên rồ.”
“Chịu đựng một chút khó khăn hiện tại cho một tương lai tốt đẹp hơn.”
Anh đã chuẩn bị tất cả các câu từ trước, nhưng không câu nào trong số đó đủ sức thuyết phục để thay đổi tâm trí của Climb.
Đúng như Climb nói. Bộ giáp của cậu giống như cờ hiệu của Công chúa Renner. Hành động anh hùng của cậu sẽ cải thiện vị trí của cô, và ngược lại, những hành động đáng xấu hổ thì có hiệu quả ngược lại.
Climb đã được Công chúa Renner cứu, và trong trái tim của cậu là quan niệm cho rằng ‘mạng sống của tôi thuộc về Công chúa’. Gazef chẳng có cách nào để làm rung chuyển niềm tin ấy.
Cũng giống như lòng trung thành của anh với Đức vua, và bởi thế-
“Tôi sẵn sàng bỏ mạng vì Công chúa Renner.”
Gazef không biết làm thế nào để đáp lại chàng trai trẻ đã quyết chí này.
“Này, này, này. Tại sao cậu lại nói giống như cậu sẽ chết bất cứ lúc nào thế? Đừng lo lắng, Gazef, tôi sẽ để mắt đến Climb. Tôi sẽ không để cậu ta làm bất cứ điều gì ngu ngốc. Dù cho cậu ấy dây vào loại rắc rối gì, tôi sẽ kéo cậu ta ra khỏi nó.”
“Nếu đó chỉ là Tứ Hiệp sĩ của Đế Quốc, cậu sẽ chiến thắng không vấn đề gì, Brain. Tuy nhiên… với người đó, Ainz Ooal Gown… Tôi sợ kể cả cậu cũng sẽ mất mạng.”
“… Ainz Ooal Gown thực sự mạnh đến thế sao? A, tôi nhớ anh đề cập đến ông ta trước đó ở chỗ của anh.”
Sau cuộc hỗn loạn ác quỷ, Gazef và Brain đã vừa uống rượu vửa thảo luận về cuộc sống của họ đã trải qua như thế nào từ sau giải đấu. Đó là cách mà cái tên Ainz đã bước vào cuộc thảo luận.
“Tôi có thể tự tin nói rằng không có hiệp sĩ Đế Quốc nào có thể đánh bại cậu. Tứ Hiệp Sĩ, mạnh đến thế, sẽ không phải là đối thủ của cậu. Ngay cả khi Magic caster mạnh nhất của Đế quốc, Fluder Paradyne, có mặt trên chiến trường, cậu có thể có thể thoát nếu có vận may ở bên. Nhưng đối với Ainz Ooal Gown-dono… Brain, tôi xin lỗi, nhưng mạng sống của cậu sẽ kết thúc ở đó.”
“Mạnh đến thế à. Thực sự ông ta mạnh mẽ đến thế nào?”
“… Tất cả cái tôi có thể nói, Brain, đó là người vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu. Và rồi cậu có thể tưởng tượng bất cứ điều gì sau đó và nhân nó lên một vài lần.”
“Chà, nếu ông ta mạnh đến thế… Tôi tự hỏi anh ta có thể đánh lại Sebas-sama không?”
“Sebas? Đó có phải là ông già mà Climb đã nói đến? Mặc dù rằng anh già đó có sức mạnh đáng kinh ngạc, tôi vẫn cảm thấy Gown-dono mạnh hơn ông ta.”
“Cá nhân tôi thấy rằng khó có thể tin được. Tôi thật không thể tưởng tượng có ai có thể mạnh hơn Sebas-sama… nhưng quan trọng hơn, tại sao anh nói về kẻ thù với sự tôn trọng như vậy?”
“Ông ta là một kẻ thù đáng kính trọng. Mặc dù, nói thế sẽ gây phiền hà cho Đức vua, cho người mà tôi nói tới.”
Brain nhún vai.
“Anh đã đối xử rất tốt với chúng tôi, ngài Tướng quân. Climb-kun, cậu đã làm quá nhiều cho Vương Quốc. Đối với tôi, sao cũng được. Cô Công chúa đầu rỗng đó thực sự quá tốt bụng.”
Những từ như thế có vẻ phù hợp với Brain. Tuy nhiên, thái độ của cậu ấy đối với gia đình hoàng gia không thể được tha thứ như thế.
Mặc dù Gazef Stronoff, người thân cận trung thành của Đức vua sẽ nhíu mày thể hiện vẻ khó chịu, nhưng chiến binh Gazef Stronoff chỉ cười trước sự táo tợn của người đàn ông này.
Nếu có ai đó đang quan sát, anh sẽ phải mắng Brain, nhưng ngay bây giờ, chỉ có ba người bọn họ ở đây. Điều đó có nghĩa rằng bây giờ anh chỉ cần là chiến binh.
“Mặc dù sự thật là Công chúa Renner quá tự do… à, đủ rồi. Tôi hiểu là Climb không muốn sơn lại bộ áo giáp. Thế thì hãy tự chăm sóc bản thân.”
“Tôi vô cùng biết ơn sự quan tâm của mọi người đã dành cho tôi. Tuy nhiên, Công chúa Renner đã nói với tôi trước đó rằng tôi sẽ cần phải làm việc chăm chỉ để xứng với bộ áo giáp này. Vì vậy, tôi rất xin lỗi vì không thể đáp ứng mong muốn của ngài, tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.”
“Vậy sao? Thế thì ta nghĩ để vậy cũng được.”
Làn gió mát thổi qua ba người họ. Bầu trời gần như bị bao phủ bởi một lớp màng màu xanh xanh mờ ảo. Hoàn toàn chẳng có cảm giác một cuộc chiến trông sắp nổ ra ở đây. Trong tình cảnh này, Gazef thấy Climb, với một cái nhìn nghiêm túc trên khuôn mặt của mình. Khi nghĩ về việc không để cho quá nhiều người chết, tim anh tràn đầy niềm vui và nỗi buồn.
Như thể để quét sạch những cảm giác này đi, Gazef quyết định thay đổi chủ đề.
“Nhân tiện, vừa nãy hai người bàn về chuyện gì vậy?”
Brain và Climb nhìn nhau, và sau đó Brain nói thay cho họ.
“À, anh biết chúng tôi không giống anh, chúng tôi tự do, đến một mức độ nào đó. Dù sao, tôi là người đã bắt đầu nó. Climb chỉ theo tôi đi khắp nơi. Dù là có thêm một người, Lockmeyer, tôi đã nhờ anh ta dẫn chúng tôi tham quan quanh đây. Và chúng tôi đã định tới tìm vị cứu tinh của Thủ đô, mạo hiểm giả cấp adamantite. Chúng tôi nghe nói anh ấy có trụ sở tại thành phố này, vì vậy chúng tôi quyết định đến thăm anh ấy.”
“Ô, Momon-dono, đúng chứ?”
“Phải, phải, là anh ấy. Tôi nghe nói anh ấy ở thủ đô. Tôi nghe họ gọi anh ấy là chiến binh mạnh nhất dù-“
Tới đây thái độ của Brain thay đổi. Lúc này cậu ta nghiêm túc hơn.
“-Vậy nên tôi muốn thảo luận một vài điều với anh ấy.”
“Thảo luận?”
Gazef lặp lại các từ như một con vẹt học nói. Vẻ mặt của Brain thật khó đoán.
“Về Vampire đó. Shalltear Bloodfallen.”
Shalltear Bloodfallen.
Vampire toàn năng, kẻ đã đập nát tinh thần của Brain Unglaus, đối thủ của Gazef.
Cô ta là một con quái vật mà con người không thể đánh bại, và đã xuất hiện tại Thủ đô.
Brain nghĩ rằng cô ta có thể có một chuyện gì đó để làm với Jaldabaoth, nhưng-
“… Cậu có biết là có một Vampire khác ở đây, Henyupenyuko, kẻ bị đánh bại bởi một vật phẩm ma thuật kỳ lạ được sử dụng bởi Momon-dono? Rõ ràng là một phần của khu rừng đã bị phá hủy do một vụ nổ lớn, và khi Momon-dono trở về, áo giáp của anh ấy được bao phủ đầy những dấu hiệu của một trận đại chiến.”
Gazef đã nghe nói từ Thị trưởng.
“À, vâng, tôi cũng đã nghe nói về nó. Đó là lý do tại sao tôi muốn nói chuyện với anh ấy. Để bắt đầu, theo quan điểm của tôi, Shalltear Bloodfallen là một tồn tại mà thậm chí kể cả một mạo hiểm giả cấp adamantite cũng không thể đánh bại. Và không phải là tôi nghi ngờ anh ấy hay gì đâu, nhưng tôi muốn hỏi nếu anh ấy giải quyết nó bằng một đòn chí tử. Và tôi cũng quan tâm đến Henyupenyuko.”
“Ý anh là, có thể có Vampire khác như thế quanh đây?”
“Đúng vậy, Climb-kun. Từ những gì tôi đã biết được, Momon đang đuổi theo hai Vampire. Tôi muốn xác nhận nếu chúng là Henyupenyuko và Shalltear.”
“Và sau đó thì sao?”
“À, về cái đó…”
Brain nhún vai.
“Thật không may, anh ấy không ở đây. Anh ấy đã ra khỏi thành phố vì một nhiệm vụ. Tôi không biết khi nào anh ấy quay trở lại.”
“Chà, tiếc thật. Tôi cũng không có bất kỳ may mắn nào. Tôi đã không có cơ hội để nói chuyện với Momon-dono. Nếu có thời gian, tôi muốn nói chuyện với anh ấy. Nếu không có gì khác, tôi muốn cảm ơn anh ấy vì đã cứu Vương đô.”
“Thật sao? Thế thì… sau khi cuộc chiến này kết thúc, tại sao chúng ta không đi cùng nhau? Nếu may mắn, chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy. Climb-kun, có muốn đi cùng chúng tôi không?”
“Tôi rất thích!”
“Tuyệt. Chà, có vẻ như tôi có điều gì đó để mong chờ sau khi cuộc chiến này kết thúc. Một chiến binh cấp adamantite. Tôi sẽ có thể học được rất nhiều, tôi dám cá đấy.”
“Đúng vậy. Chúng ta chắc chắn sẽ học được điều gì đó. Những loại kẻ thù anh ấy đã chiến đấu… Tôi mong muốn được nghe về hành động dũng cảm của anh ấy!”
“Chà, điều này thật bất ngờ. Gazef, anh thích điều này à?”
“À, phải. Sau cùng, tôi là một chiến binh; tôi quan tâm là đương nhiên thôi… Vậy nên cậu tốt nhất là nên trở về an toàn, phải không?”
Gazef đưa mắt nhìn về phía Bình Nguyêh Kattse.
“Có một quán rượu tại Vương đô với món ăn tuyệt vời. Một khi cuộc chiến này kết thúc, chúng ta sẽ đến đó để ăn mừng. Số tiền tôi dành dụm được dành cho những dịp như thế này.”
“Hãy hy vọng chúng ta sẽ đến đó để ăn mừng chiến thắng.”
Brain bước lại gần Gazef, và nhìn về cùng một hướng như anh.
“Vậy, à, về điều đó… tôi cũng có thế đến được không?”
“Climb-kun, cậu uống được sao?”
Mặc dù pháp luật của Vương Quốc cơ bản không quy định độ tuổi uống rượu, không ai sẽ bán rượu cho một cậu bé mười lăm.
“Không, tôi không, vì vậy tôi không chắc chắn lắm.”
“Thật vậy sao? Chà, thế thì cậu nên uống một thử chút. Có thể đến một lúc nào đó cậu cần phải uống với những người khác, giống như bây giờ vậy.”
“Đúng thế. Tốt hơn là uống thử lần đầu trước chuyện đó.”
“Tôi hiểu! Vậy, tôi hy vọng hai người sẽ cho tôi đi cùng.”
“Tốt! Thế thì, cầu cho cả ba chúng ta trở về đây một cách an toàn. Đừng mất mạng mà không có một lý do chính đáng!”
Brain và Climb gật đầu, đáp lại lời của Gazef.
/210
|