Zaryusu cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng bảo phủ lấy bản thân. Một bàn tay muốn kéo anh ra khỏi vực thẳm nhưng anh lại đẩy nó qua một bên. Anh có cảm giác ghê tởm khi bàn tay đó chạm vào người.
Sau một khoảng thời gian, có thể là ngay lập tức, cũng có thể là dài vô tận, anh cảm thấy bàn tay duỗi về phía mình một lần nữa. Khi anh chuẩn bị gạt nó đi một lần nữa, anh bỗng ngừng lại. Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ phía bàn tay. Nghe kĩ hơn, anh nhận ra đó là giọng nói của người phụ nữ mà anh yêu tha thiết.
Do dự.
Do dự
Vẫn do dự.
Trong thế giới không biết thời gian có tồn tại hay không này, Zaryusu vẫn do dự. Cuối cùng, anh cũng nắm lấy bàn tay, cho dù đó là một quyết định miễn cưỡng.
Và anh được kéo vào một thế giới đầy ánh sáng.
Mệt mỏi tràn ngập cơ thể.
Giống như mọi cơ bắp đều biến thành bột nhão vậy.
Anh cảm thây mệt mỏi bất thường. Anh chưa bảo giờ cảm thấy mệt mỏi đến vậy, kể cả khi phải chiến đấu liên tục.
Zaryusu cố gắng mở mí mắt ra.
Ánh sáng chiếu vào đôi mắt anh. Mặc dù đôi mắt Lizardman có thể tự động điều chỉnh cường độ ánh sáng, nhưng phải mất chút thời gian để làm điều đó. Zaryusu chớp đôi mắt mình.
“Zaryusu!”
Một ai đó ôm chặt lấy anh.
“C-Crusch!”
Anh đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được nghe lại giọng nói đó nữa.
Đó là người phụ nữ mà anh yêu, Crusch Lulu.
Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra?
Một loạt câu hỏi hiện ra trong tâm trí Zaryusu. Trí nhớ của anh dừng lại tại khoảnh khắc đầu anh rơi xuống vùng đất ngập nước. Chắc chắn Cocytus đã giết anh.
Nhưng tại sao anh vẫn còn sống? Trừ khi-
“…Crusch cũng tèo rồi sao?”
“Eh?”
Zaryusu định hỏi, nhưng miệng của anh đã bị tê liệt, không thể nào mở ra được.
Cái nhìn bối rối trên khuôn mặt Crusch đã trả lời cho câu hỏi trong đầu anh. Thấy vẻ mặt đó, Zaryusu thở dài nhẹ nhõm vì Crusch đã không chết. Nhưng tại sao anh vẫn còn sống?
Một giọng nói vang lên bên bên cạnh cung cấp cho anh một số thông tin.
“Chà, có chút mơ màng sau khi phục sinh. Cấp độ bị giảm xuống…có thể khẳng định không khác nhiều lắm so vói Yggdrasill.”
Zaryusu nhận ra giọng nói vừa rồi, anh lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói.
Kẻ đứng đó chính là chúa tể cái chết, Magic Caster sở hữu sức mạnh khủng khiếp.
Trong tay Ngài là một cây trượng ngắn chừng 30cm, phát ra vầng hào quang thiêng liêng bao phủ bàn tay của Overlord of Death. Đó là một đạo cụ cực kì xinh đẹp được làm từ ngà voi, đầu bịt vàng và tay cầm có khắc ngôn ngữ cổ đại.
Dù vậy, Zaryusu không hề biết đó là một cây đũa phép hồi sinh, đạo cụ giúp anh sống lại. Chỉ có Magic Caster tâm linh hệ mới có thể sử dụng loại đạo cụ chứa đầy đức tin như vậy. Tuy nhiên, loại vật phẩm này là một ngoại lệ đối với tâm linh hệ, cho nên ai cũng có thể dùng được.
Zaryusu từ từ quay lại, và nhận ra đây là làng Lizardman.
Giống như cố tình bao vây toàn bộ khu vực này, toàn bộ Lizardman đều quỳ xuống. Kinh khủng hơn là họ đều bất động- một tư thế bày tỏ sự tôn thờ đối với một vị thần.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Sau khi chứng kiến sức mạnh đó, quỳ lạy là chuyện hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, những Lizardman xung quanh không chỉ thể hiện sự tôn kính, mà còn có một thứ gì khác. Lizardman không có thần. Chính xác hơn thì họ chỉ tín ngưỡng tổ tiên của họ. Thái độ của những Lizardman hiện tại giống như đang tôn sùng một vị thần.
“Hmm, đứng dậy Lizardman. Nếu không có lệnh, không ai được phép bước vào làng.”
Không ai phản đối những lời này. Hơn thế nữa, nó được chấp nhận mà không có bất cứ âm thanh khác vang lên. Chỉ có âm thanh của những cơ thể đồng loạt đứng dậy, và tiếng bước chân đi trên vùng đất ngập nước. (TL: Còn 1 câu nữa nhưng tối nghĩa quá nên không dịch, mà cũng không dịch nổi)
Nhìn loại sức mạnh chỉ có trong truyền thuyết đó, ý chí của họ đều bị đánh bại. Nền văn minh Lizardman được xây dựng hoàn toàn dựa vào sức mạnh. Điều này có nghĩa là mọi thứ đều phát triển theo như đối phương mong muốn.
“Aura, toàn bộ chúng đây hả?”
“Vâng, toàn bộ rồi ạ!”
Một cô gái Dark Elf trả lời. Zaryusu không hề phát hiện ra cô, nguyên nhân chính là vì cô luôn đứng đằng sau Ngài, khuất khỏi tầm nhìn của anh.
“Ta hiểu rồi. Đầu tiên, ta có vài lời cho ngươi, Zaryusu Shasha. Chúc mừng vì người đã hồi sinh.”
Hồi sinh.
Zaryusu cần chút thời gian để hiểu rõ ý nghĩa của từ này. Sau khi hiểu rõ, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của anh.
Hồi sinh- có nghĩa rằng anh đã sống lại.
Anh không thể thốt nên lời, chỉ có thể ôm ngực thở hổn hển.
“Gì thế? Đừng nói là Lizardman gặp một số trừng phạt sau khi hồi sinh đấy? Hay là ngươi đã quên mất cách nói chuyện rồi?”
“Glug, glug…Ng…Ngài có thể hồi sinh người chết?”
“Đúng vậy? Ngươi nghĩ ta không thể thực hiện cái loại đơn giản này à?”
“Ngài có…thực hiện một nghi lễ lớn không?”
“Nghi lễ lớn? Đó là cái gì? Ta có thể dễ dàng thực hiện một mình.”
Nghe câu nói này, Zaryusu hoàn toàn tắt tiếng. Theo truyền thuyết, phép phục sinh chỉ có tộc Lizardman mang huyết thống vua rồng sở hữu.
Và Ngài ấy đã tự mình thực hiện.
Quái vật? Không
Một Magic Caster mạnh mẽ? Không.
Zaryusu không cách nào hiểu được.
Dẫn đầu một đội quân huyền thoại, thống lĩnh ác quỷ.
Điều này có nghĩa, tồn tại trước mặt mình là kẻ có thể sánh ngang với các vị thần.
Zaryusu loạng choạng, quỳ xuống trước mặt Ainz. Crusch cũng bất ngờ, và quỳ xuống theo.
“Chúa tể vĩ đại.”
Anh thoáng nhận thấy chút khó xử không biết làm gì trong đôi mắt kia, nhưng Zaryusu quyết định đó chỉ là ảo giác của bản thân anh.
“Hiến dâng lòng trung thành đến người.”
“Rất tốt. Mong muốn của ngươi là gì? Ta sẽ ban nó cho ngươi dưới cái tên Ainz Ooal Gown.”
“Xin hãy ban sự thịnh vượng cho Lizardman.”
“Đương nhiên, ta sẽ đảm bảo sự thịnh vượng cho những loài dưới quyền thống trị của ta.”
“Thần rất biết ơn!”
“Tốt! Có vẻ ngươi vẫn chưa hoàn toàn phục hồi cách nói chuyện. Chỉ cần nghỉ ngơi chút là sẽ quen. Hãy nghỉ ngơi ngay đi. Phía sau còn rất nhiều chuyện cần làm. Đầu tiên, phải đảm bảo quyền thống trị của ta ở ngôi làng này…ngươi có thể bàn bạc với Cocytus.”
Ainz rời đi sau khi kết thúc câu nói. Tuy nhiên, Zaryusu lập tức nói:
“Xin đợi chút. Còn anh trai thần và Zenberu thì sao ạ?”
“Xác của họ nằm quanh đây thôi.”
Ainz chuẩn bị rời khỏi làng cùng với Aura, hất cằm về phía bên ngoài làng.
“Ngài có thể hồi sinh họ không?”
“Ta không thấy có lí do nào để làm thế cả.”
“Vậy tại sao lại là thần? Anh trai thần và Zenberu đều rất mạnh. Chắc chắn họ sẽ có ích.’
Ainz nhìn Zaryusu một lúc rồi nhún vai.
“Ta sẽ cân nhắc…bảo quản hai cái xác cho tốt. Ta sẽ cân nhắc sau.”
Sau khi kết thúc câu nói, Ainz phủi bụi trên chiếc áo choàng và rời khỏi. Giọng của Aura vang lên khi đi ngang qua người Zaryusu “Con Hyđra đó thật dễ thương.”, âm thanh nhỏ dần theo khoảng cách rồi biến mất.
Zaryusu cuối cùng cũng ngừng sụp đổ và cảm thấy thoải mái hơn.
“Mình đã xuyên qua cái chết…đúng hơn…mình đã sống lại.”
Anh không biết những gì sẽ xảy đến với họ trong tương lại. Tuy nhiên, nếu như sự hữu dụng của Lizardman đã gây ấn tượng cho đối phương, tình hình cũng không phải quá tệ.
“Crusch, anh trai anh…!”
“Không sao. Hãy để nó ra sau đã. Hiện tại cái anh cần là nghỉ ngơi thật tốt. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, hãy gối lên chân em này.”
“Ah…cảm ơn em!”
Zaryusu nhắm mắt lại và nằm xuống. Mấy ngày nay, anh đã làm việc vô cùng vất vả, và cơ thể anh đòi hỏi được nghỉ ngơi. Anh ngủ thiếp đi ngay khi hai mắt nhắm lại.
Một lần nữa, Zaryusu cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mình, ý thức của anh dần dần chìm vào bóng tối.
Sau một khoảng thời gian, có thể là ngay lập tức, cũng có thể là dài vô tận, anh cảm thấy bàn tay duỗi về phía mình một lần nữa. Khi anh chuẩn bị gạt nó đi một lần nữa, anh bỗng ngừng lại. Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ phía bàn tay. Nghe kĩ hơn, anh nhận ra đó là giọng nói của người phụ nữ mà anh yêu tha thiết.
Do dự.
Do dự
Vẫn do dự.
Trong thế giới không biết thời gian có tồn tại hay không này, Zaryusu vẫn do dự. Cuối cùng, anh cũng nắm lấy bàn tay, cho dù đó là một quyết định miễn cưỡng.
Và anh được kéo vào một thế giới đầy ánh sáng.
Mệt mỏi tràn ngập cơ thể.
Giống như mọi cơ bắp đều biến thành bột nhão vậy.
Anh cảm thây mệt mỏi bất thường. Anh chưa bảo giờ cảm thấy mệt mỏi đến vậy, kể cả khi phải chiến đấu liên tục.
Zaryusu cố gắng mở mí mắt ra.
Ánh sáng chiếu vào đôi mắt anh. Mặc dù đôi mắt Lizardman có thể tự động điều chỉnh cường độ ánh sáng, nhưng phải mất chút thời gian để làm điều đó. Zaryusu chớp đôi mắt mình.
“Zaryusu!”
Một ai đó ôm chặt lấy anh.
“C-Crusch!”
Anh đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được nghe lại giọng nói đó nữa.
Đó là người phụ nữ mà anh yêu, Crusch Lulu.
Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra?
Một loạt câu hỏi hiện ra trong tâm trí Zaryusu. Trí nhớ của anh dừng lại tại khoảnh khắc đầu anh rơi xuống vùng đất ngập nước. Chắc chắn Cocytus đã giết anh.
Nhưng tại sao anh vẫn còn sống? Trừ khi-
“…Crusch cũng tèo rồi sao?”
“Eh?”
Zaryusu định hỏi, nhưng miệng của anh đã bị tê liệt, không thể nào mở ra được.
Cái nhìn bối rối trên khuôn mặt Crusch đã trả lời cho câu hỏi trong đầu anh. Thấy vẻ mặt đó, Zaryusu thở dài nhẹ nhõm vì Crusch đã không chết. Nhưng tại sao anh vẫn còn sống?
Một giọng nói vang lên bên bên cạnh cung cấp cho anh một số thông tin.
“Chà, có chút mơ màng sau khi phục sinh. Cấp độ bị giảm xuống…có thể khẳng định không khác nhiều lắm so vói Yggdrasill.”
Zaryusu nhận ra giọng nói vừa rồi, anh lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói.
Kẻ đứng đó chính là chúa tể cái chết, Magic Caster sở hữu sức mạnh khủng khiếp.
Trong tay Ngài là một cây trượng ngắn chừng 30cm, phát ra vầng hào quang thiêng liêng bao phủ bàn tay của Overlord of Death. Đó là một đạo cụ cực kì xinh đẹp được làm từ ngà voi, đầu bịt vàng và tay cầm có khắc ngôn ngữ cổ đại.
Dù vậy, Zaryusu không hề biết đó là một cây đũa phép hồi sinh, đạo cụ giúp anh sống lại. Chỉ có Magic Caster tâm linh hệ mới có thể sử dụng loại đạo cụ chứa đầy đức tin như vậy. Tuy nhiên, loại vật phẩm này là một ngoại lệ đối với tâm linh hệ, cho nên ai cũng có thể dùng được.
Zaryusu từ từ quay lại, và nhận ra đây là làng Lizardman.
Giống như cố tình bao vây toàn bộ khu vực này, toàn bộ Lizardman đều quỳ xuống. Kinh khủng hơn là họ đều bất động- một tư thế bày tỏ sự tôn thờ đối với một vị thần.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Sau khi chứng kiến sức mạnh đó, quỳ lạy là chuyện hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, những Lizardman xung quanh không chỉ thể hiện sự tôn kính, mà còn có một thứ gì khác. Lizardman không có thần. Chính xác hơn thì họ chỉ tín ngưỡng tổ tiên của họ. Thái độ của những Lizardman hiện tại giống như đang tôn sùng một vị thần.
“Hmm, đứng dậy Lizardman. Nếu không có lệnh, không ai được phép bước vào làng.”
Không ai phản đối những lời này. Hơn thế nữa, nó được chấp nhận mà không có bất cứ âm thanh khác vang lên. Chỉ có âm thanh của những cơ thể đồng loạt đứng dậy, và tiếng bước chân đi trên vùng đất ngập nước. (TL: Còn 1 câu nữa nhưng tối nghĩa quá nên không dịch, mà cũng không dịch nổi)
Nhìn loại sức mạnh chỉ có trong truyền thuyết đó, ý chí của họ đều bị đánh bại. Nền văn minh Lizardman được xây dựng hoàn toàn dựa vào sức mạnh. Điều này có nghĩa là mọi thứ đều phát triển theo như đối phương mong muốn.
“Aura, toàn bộ chúng đây hả?”
“Vâng, toàn bộ rồi ạ!”
Một cô gái Dark Elf trả lời. Zaryusu không hề phát hiện ra cô, nguyên nhân chính là vì cô luôn đứng đằng sau Ngài, khuất khỏi tầm nhìn của anh.
“Ta hiểu rồi. Đầu tiên, ta có vài lời cho ngươi, Zaryusu Shasha. Chúc mừng vì người đã hồi sinh.”
Hồi sinh.
Zaryusu cần chút thời gian để hiểu rõ ý nghĩa của từ này. Sau khi hiểu rõ, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của anh.
Hồi sinh- có nghĩa rằng anh đã sống lại.
Anh không thể thốt nên lời, chỉ có thể ôm ngực thở hổn hển.
“Gì thế? Đừng nói là Lizardman gặp một số trừng phạt sau khi hồi sinh đấy? Hay là ngươi đã quên mất cách nói chuyện rồi?”
“Glug, glug…Ng…Ngài có thể hồi sinh người chết?”
“Đúng vậy? Ngươi nghĩ ta không thể thực hiện cái loại đơn giản này à?”
“Ngài có…thực hiện một nghi lễ lớn không?”
“Nghi lễ lớn? Đó là cái gì? Ta có thể dễ dàng thực hiện một mình.”
Nghe câu nói này, Zaryusu hoàn toàn tắt tiếng. Theo truyền thuyết, phép phục sinh chỉ có tộc Lizardman mang huyết thống vua rồng sở hữu.
Và Ngài ấy đã tự mình thực hiện.
Quái vật? Không
Một Magic Caster mạnh mẽ? Không.
Zaryusu không cách nào hiểu được.
Dẫn đầu một đội quân huyền thoại, thống lĩnh ác quỷ.
Điều này có nghĩa, tồn tại trước mặt mình là kẻ có thể sánh ngang với các vị thần.
Zaryusu loạng choạng, quỳ xuống trước mặt Ainz. Crusch cũng bất ngờ, và quỳ xuống theo.
“Chúa tể vĩ đại.”
Anh thoáng nhận thấy chút khó xử không biết làm gì trong đôi mắt kia, nhưng Zaryusu quyết định đó chỉ là ảo giác của bản thân anh.
“Hiến dâng lòng trung thành đến người.”
“Rất tốt. Mong muốn của ngươi là gì? Ta sẽ ban nó cho ngươi dưới cái tên Ainz Ooal Gown.”
“Xin hãy ban sự thịnh vượng cho Lizardman.”
“Đương nhiên, ta sẽ đảm bảo sự thịnh vượng cho những loài dưới quyền thống trị của ta.”
“Thần rất biết ơn!”
“Tốt! Có vẻ ngươi vẫn chưa hoàn toàn phục hồi cách nói chuyện. Chỉ cần nghỉ ngơi chút là sẽ quen. Hãy nghỉ ngơi ngay đi. Phía sau còn rất nhiều chuyện cần làm. Đầu tiên, phải đảm bảo quyền thống trị của ta ở ngôi làng này…ngươi có thể bàn bạc với Cocytus.”
Ainz rời đi sau khi kết thúc câu nói. Tuy nhiên, Zaryusu lập tức nói:
“Xin đợi chút. Còn anh trai thần và Zenberu thì sao ạ?”
“Xác của họ nằm quanh đây thôi.”
Ainz chuẩn bị rời khỏi làng cùng với Aura, hất cằm về phía bên ngoài làng.
“Ngài có thể hồi sinh họ không?”
“Ta không thấy có lí do nào để làm thế cả.”
“Vậy tại sao lại là thần? Anh trai thần và Zenberu đều rất mạnh. Chắc chắn họ sẽ có ích.’
Ainz nhìn Zaryusu một lúc rồi nhún vai.
“Ta sẽ cân nhắc…bảo quản hai cái xác cho tốt. Ta sẽ cân nhắc sau.”
Sau khi kết thúc câu nói, Ainz phủi bụi trên chiếc áo choàng và rời khỏi. Giọng của Aura vang lên khi đi ngang qua người Zaryusu “Con Hyđra đó thật dễ thương.”, âm thanh nhỏ dần theo khoảng cách rồi biến mất.
Zaryusu cuối cùng cũng ngừng sụp đổ và cảm thấy thoải mái hơn.
“Mình đã xuyên qua cái chết…đúng hơn…mình đã sống lại.”
Anh không biết những gì sẽ xảy đến với họ trong tương lại. Tuy nhiên, nếu như sự hữu dụng của Lizardman đã gây ấn tượng cho đối phương, tình hình cũng không phải quá tệ.
“Crusch, anh trai anh…!”
“Không sao. Hãy để nó ra sau đã. Hiện tại cái anh cần là nghỉ ngơi thật tốt. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, hãy gối lên chân em này.”
“Ah…cảm ơn em!”
Zaryusu nhắm mắt lại và nằm xuống. Mấy ngày nay, anh đã làm việc vô cùng vất vả, và cơ thể anh đòi hỏi được nghỉ ngơi. Anh ngủ thiếp đi ngay khi hai mắt nhắm lại.
Một lần nữa, Zaryusu cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mình, ý thức của anh dần dần chìm vào bóng tối.
/210
|