Anh ngước lên nhìn, bầu trời đang bị những đám mây đen bao phủ, trút xuống một cơn mưa dày đặc. Nhìn thế giới màu xám trải ra trước mắt mình, chiến sĩ trưởng Gazef Stronoff tặc lưỡi.
Nếu trước đó anh rời đi sớm hơn một chút, có lẽ đã tránh được cơn mưa này.
Anh nhìn thoáng qua bầu trời, mong nó sẽ quang đãng hơn, nhưng những đám mây dày đã bao phủ hoàn toàn Re-Estize, thủ đô của vương quốc và không có dấu hiệu ngừng lại ngay cả khi anh chờ đợi.
Sau khi từ bỏ việc ngồi đợi bên trong cung điện, anh đội chiếc mũ gắn liền với chiếc áo khoác trên người và bước ra ngoài.
Anh nhanh chóng lướt qua đám lính gác cổng cung điện và tiến thẳng về trung tâm thủ đô.
Bình thường nơi này vô cùng tấp nập, nhưng hiện tại sự nhộn nhịp đã biến mất. Thay vào đó là một vài người đang cẩn thận bước đi để không bị trượt ngã trên mặt đường ẩm ướt.
Nhìn con đường vắng lặng, anh có thể đoán được cơn mưa này đã diễn ra trong bao lâu.
Không tìm được sự giúp đỡ. Dù ở lại đây thêm chút nữa cũng chả có ích gì.
Với chiếc áo khoác đang một lúc một nặng nề bởi nước mưa, anh lặng lẽ lướt qua những người đi bộ. Mặc dù chiếc áo khoác có tác dụng như một chiêcc áo mưa nhưng cảm giác ẩm ướt trên lưng làm anh thấy khó chịu. Gazef nhanh chóng chạy về nhà mình.
Càng về nhà nhanh thì anh sẽ sớm được giải thoát khỏi chiếc áo khoác ướt đẫm trên người, Gazef thở dài một cái. Đột nhiên, anh cảm nhận được một thứ gì đó. Ánh mắt anh lập tức bị thu hút vào một con đường hẹp ở phía bên phải. Một người đàn ông rách rưới ngồi trong bóng tôi, dường như hắn ta chẳng thèm quan tâm đến cơ thể đã ướt sũng nước mưa.
Hắn ta có một mái tóc nhuộm, nhưng trên đó vẫn lốm đốm một vài mảng tóc tự nhiên. Nước mưa nhỏ xuống từ những sợi tóc ướt sũng. Khuôn mặt hắn hơi cúi xuống, khó mà nhận diện được.
Lý do Gazef dừng lại, chú ý người đàn ông này không phải vì anh thấy kỳ lạ khi một người nào đó đang ở bên ngoài mà không mặc một chiếc áo che mưa. Thay vào đó, anh cảm nhận có điều gì đó khác thường. Mắt anh đặc biệt chú ý vào cánh tay phải của người đàn ông này.
Giống như một đứa trẻ nắm lấy bàn tay mẹ, người đàn ông cầm một món vũ khí mà không phù hợp với vẻ ngoài rách rưới kia. Đó là một món vũ khí rất hiếm gọi là katana , được chế tạo ở một thành phố nằm trong sa mạc xa về phía nam.
Hắn ta cầm một thanh katana… một tên trộm…? Không, mình có một cảm giác gì đó khác về người này. Có lẽ mình nên đến gần hơn.
Gazef cảm thấy không thích hợp, giống như một chiếc áo khoác đẹp mà lại có một cái nút áo thô thiển.
Gazef nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông. Một cái tên đột nhiên hiện ra trong trí nhớ của anh.
“Là cậu… Unglaus?”
Ngay sau khi cái tên được thốt ra, tâm trí anh tràn ngập sự hoài nghi
Người đàn ông đã đối mặt với anh trong trận chung kết của giải đấu hoàng gia, Brain Unglaus.
Ngay cả bây giờ, hình ảnh của người đã chiến đấu với anh một trận long trời lở đất vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí của Gazef. Rất có thể đó là đối thủ mạnh nhất mà anh đã đối mặt, kể từ lúc anh cầm thanh kiếm và sống cuộc sống của một chiến binh- nói cách khác, đó là khuôn mặt của kẻ anh cho là đối thủ của cả đời mình (TL: Dịch đoạn này nghe gay vãi chưởng).
Giống thật. Diện mạo của người đàn ông gầy gò này hoàn toàn phù hợp với người đó trong ký ức của Gazef. (TL: gay gay cmnr)
Nhưng… Không thể nào.
Không nghi ngờ gì, khuôn mặt của hai người rất giống nhau. Ngay cả khi thời gian có làm thay đổi diện mạo của anh ta thì dấu tích của quá khứ vẫn còn đó, rất rõ ràng. Nhưng người đàn ông trong ký ức của Gazef không thể có bộ dạng đáng thương hại đó được. Anh ta là một người đàn ông đầy ắp niềm tin vào thanh kiếm trên tay và một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ như ngọn lửa. Anh ta không thể nào có một dáng vẻ của một thằng Loser giống như người đàn ông này.
Nước bắn tung tóe theo mỗi bước chân của Gazef.
Như thể phản ứng lại với âm thanh, người đàn ông từ từ ngước lên.
Gazef cảm thấy choáng váng. Nhìn khuôn mặt này, Gazef đã chắc chắn đây chính là Brain Unglaus, thiên tài kiếm thuật.
Tuy nhiên, hào quang của quá khứ đã không còn. Brain đang đứng trước mặt anh là một người thất bại với ý chí đã sụp đổ hoàn toàn.
Brain loạng choạng đứng vậy. Dáng vẻ chậm chạp, uể oải này không phải là của một chiến binh. Thậm chí một lão binh còn oai phong hơn nhiều. Với cái đầu cúi gằm, người đàn ông quay nhìn xung quanh, không nói một lời, bước đi.
Nhìn bóng lưng dần nhỏ lại, Gazef lo sợ rằng nếu họ chia tay ở đây, anh không sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Anh vội đuổi theo người đàn ông kia, miệng không ngừng kêu to.
Unglaus! Brain Unglaus!
Nếu hắn ta phủ nhận, anh sẽ tự an ủi bản thân rằng chỉ là hai người giống nhau thôi. Tuy nhiên, một giọng nói nhỏ vang bên tai Gazef.
“…Stronoff.”
Đó là một vọng nói vô hồn, nó không thể nào là của Brain kiêu ngạo với thanh kiếm tồn tại trong ký ức của Gazef.
“Chuyện gì… đã có chuyện gì xảy ra?”
Anh hỏi.
Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?
Tất nhiên, bất cứ ai cũng có lúc cuộc sống của họ bị hủy hoại và rơi vào tuyệt vọng. Gazef đã nhìn thấy vô số người như vậy. Một người có thể thành công một cách dễ dàng, cũng có thể đánh mất tất cả chỉ với một thất bại.
Nhưng anh ta là loại người như vậy? Với một kẻ được gọi là thiên tài kiếm thuật như Brain Unglaus, điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Có lẽ ý nghĩ đó chỉ đơn giản là nảy sinh từ sự ích kỷ của bản thân Gazef không muốn một đối thủ mạnh mẽ trong quá khứ trở nên suy sụp như bây giờ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tại sao gương mặt anh ta lại thành ra thế này..?
Gò má hốc hác, mắt thâm quầng. Khuôn mặt nhợt nhạt và hoàn toàn không có một chút sinh khi, chẳng khác nào một cái xác chết.
Không, cho dù là một xác chết cũng còn hơn thế này… Unglaus gục ngã trên đôi chân của mình…
“... Stronoff. Tôi mất tất cả rồi!”
“Cái gì?”
Từ lời nói của anh ta, điều đầu tiên mà Gazef để ý tới là thanh Katana mà Brain đang giữ trên tay. Nhưng anh sớm nhận ra không phải là nó. Thứ bị mất đi không phải là Katana, nhưng…
“Này Gazef, chúng ta có mạnh không?”
Gazef không thể nói có.
Sự kiện làng Carne lóe lên trong tâm trí của Gazef. Một Magic Caster bí ẩn, Ainz Ooal Gown; nếu không có sự trợ giúp của người đó, cả anh và binh lính của anh đều đã bỏ mạng. Ngay cả danh hiệu “người mạnh nhất vương quốc”, đó là mục tiêu anh vươn tới. Anh không bao giờ có thể tự tin ngẩn cao đầu mà nói mình rất mạnh được.
Anh vẫn im lặng, Brain tiếp tục nói.
“Yêu đuối, chúng ta thực sự quá yếu đuối. Sau tất cả thì chúng ta cũng chỉ là con người. Con người sinh ra vốn đã yếu đuối.”
Con người thực sự rất yếu đuối.
So với một cái gì đó giống như chủng tộc mạnh nhất, Dragon, sự khác biệt quá rõ ràng. Vảy cứng, móng vuốt, bay lên bầu trời, hơi thở xóa sạch tất cả mọi thứ, tất cả những thứ đó con người đều không có.
Đó là lý do tại sao nhóm những chiến binh săn rồng- Dragon Slayer có niềm kiêu hãnh rất lớn. Với những kỹ năng được đào tạo, vũ khí, và những đồng đội, họ có thể đạt được vinh quang khi chiến thắng một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ. Đó là một sự biểu dương cho các chiến binh, những người có thể được coi là “phi thường”.
Không lẽ Brain chiến đấu với một con Rồng và thua?
Anh ta vươn tay đến một quá xa vời và thất bại; mất thăng bằng và gục ngã trên mặt đất.
“…Cậu nói gì thế. Bất kỳ chiến binh nào cũng hiểu, con người là giống loài yếu đuối.”
Đúng vậy. Anh không thể nào hiểu được. Bất cứ ai cũng biết rằng thế giới chỉ dành chỗ cho kẻ mạnh.
Ngay cả khi được xem là người mạnh nhất trong các nước láng giềng, Gazef luôn nghi ngờ rằng liệu có thật sự là như vậy.
Ví dụ, có khả năng là đế quốc đã cố tình che dấu sự tồn tại của một chiến binh còn mạnh hơn cả Gazef. Không chỉ vậy, sức mạnh vật lý của một Demi-human như Ogres và Giants vượt xa sức mạnh của anh. Nếu Demi-human đạt được một chút gọi là kĩ thuật chiến đấu, Gazef cũng không thể nào đánh bại được họ.
Thế giới có thể vô hình đối với Gazef, nhưng anh thì vẫn luôn nhận thức rõ ràng về sự tồn tại của nó. Một thực tế mà thậm chí bất kỳ chiến binh nào cũng có thể ý thức được, nhưng có lẽ Brain đã thực sự không biết tới?
“Một thế giới mà chỉ có kẻ mạnh thực sự tồn tại. Liệu chúng ta chỉ cần luyện tập là có thể đánh bại những kẻ thù như vậy?”
Một niềm hy vọng rằng một ngày nào đó, họ có thể chạm tới cái gọi là sức mạnh thạt sự.
Nhưng Brain đã lắc đầu trong sự dứt khoát, làm bắn tung tóe những giọt nước mưa ra xung quanh.
“Không! Đó không phải điều mà tôi muốn nói đến.”
Một âm thanh như ho ra máu.
Người đàn ông trước mặt này hoàn toàn tương phản với hình ảnh trong ký ức của Gazef. Mặc dù vì một lí do nào đó mà tinh thần của anh ta hoàn toàn trái ngược với lúc trước, nhưng ý chí bất khuất khi vung kiếm thì không thay đổi.
“Stronoff! Chúng ta sẽ không bao giờ có thế chạm đến được thế giới của những kẻ mạnh thực sự, cho dù chúng ta có cố gắng như thế nào đi nữa. Bởi vì chúng ta là con người, đây là sự thật. Sau cùng thì chúng ta cũng như những đứa trẻ cầm một thanh sắt. Chúng ta chỉ đang chơi đùa với những thanh kiếm, thực sự thì chỉ là những đứa trẻ chơi trò kiếm sĩ.”
Một biểu cảm quá bình tĩnh, gần như vô hồn.
“…Nghe này, Stronoff. Anh rất tự tin vào thanh kiếm của mình, phải không? Nhưng…. Tất cả chỉ là rác rưởi. Tất cả những gì anh làm chỉ là đang tự lựa dối chính mình rằng có thể bảo vệ được mọi thứ với đôi bàn tay vô dụng này.”“… Cậu đã chứng kiến đỉnh cao nhất sao?”
“Tôi đã chứng kiến và đã nhận ra; một đỉnh cao mà con người không bao giờ vươn tới được. Thực sự---“
Brain cười một tiếng như tự chế giễu mình.
“Những gì tôi đã chứng kiến chỉ là một nhìn thoáng qua. Tôi đã quá yếu để có thể nhìn thấy đỉnh cao thực sự. Những gì chúng ta làm chỉ giống như trò chơi của con nit, thật buồn cười.”
“Cậu vẫn còn có thể luyện tập để trở nên mạnh hơn, để nhìn thấy thế giới mà…”
Khuôn mặt Brain méo đi vì tức giận.
“Anh chẳng biết gì cả! Anh không thể nào đạt đến cấp độ của con quái vật đó chỉ với cơ thể một con người. Ngay cả khi anh không ngừng vung thanh kiếm của mình, cũng chẳng khá hơn là bao!... Vô ích thôi. Tôi không biết mục tiêu hiện tại của mình là gì nữa cả?”
Gazef không nói gì.
Anh đã từng nhìn thấy một con người với một trái tim bị tôn thương. Một người mà trái tim đã tan vỡ khi đồng đội chết ngay trước mặt cậu ta.
Không có cách nào để cứu một người như thế. Không ai có thể. Nếu tự mình không có một ý chí mạnh mẽ để đứng dậy, cho dù có bất kỳ nổ lực giúp đỡ nào cũng chỉ là vô nghĩa.
“... Unglaus.”
“… Stronoff. Sức mạnh đạt được từ thanh kiếm chỉ là rác rưỡi. Thật vô nghĩa khi đứng trước sức mạnh thực sự.”
Đúng như suy đoán, những lời đó cho thấy anh ta đã gặp phải một cú sốc quá lớn.
“….Tôi đã rất vui vì được gặp anh lần cuối, Stronoff!”
Brain quay lưng bước đi, Gazef nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia với đôi mắt đầy đau đớn.
Hình ảnh con người đáng thương với trái tim tan nát, một đối thủ mà Gazef từng xem là mạnh nhất trong đời. Gazef không còn cảm thấy một chút sinh lực nào khi nói chuyện với anh ta. Nhưng Gazef đã không bỏ lỡ những lời cuối cùng của Brain khi họ chia tay.
“Bây giờ… Tôi có thể chết được rồi.”
“Dừng lại! khoang đã, Brain Unglaus!”
Anh cuống cuồng gọi Brain quay trở lại.
Gazef chạy đến bên Brain, nắm lấy tay Brain, kéo anh ta lại.
Hào quang trong quá khứ của Brain đã không còn. Tuy nhiên, thực tế là dù cho Gazef có kéo lấy anh với tất cả sức lực của mình, tư thế của Brain vẫn không chùn bước hay quỵ ngã. Đó là bằng chứng cho thấy anh ta có một cơ thể được rèn luyện vô cùng tốt.
Gazef cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng thì tài năng của Brain đã không bị mai một đi.
Vẫn chưa quá muộn. Anh không thể để Brain chết được.
“…. Anh đang làm gì thế.”
“Đi đến nhà của tôi.”
“Bỏ đi, đừng cố ngăn tôi làm gì. Tôi muốn chết… Tôi đã thực sự rất sợ hãi. Tôi không muốn mình phải tiếp tục nghĩ về quá khứ, thực sự tôi rất sợ bóng tối. Tôi không muốn mình phải đối mặt với hiện thực nữa. Tôi đã từng nghĩ rằng mình đã thõa màn với thứ rác rưới trong tay mình.
Nghe thấy lời van xin của Brain, Gazef không khỏi khó chịu.
“Im ngay và đi theo tôi.”
Và sau đó, Gazef bắt đầu rãi bước trong khi giữ lấy tay của Brain. Thấy cách Brain bước đi không vững vàng, không một chút phản kháng. Gazef cảm thấy một cảm giác khó chịu trong lòng mà không thể diễn tả bằng lời.
“Sau khi thay quần áo và ăn cái gì đó, hãy đi nghỉ ngơi đi.”
Tháng 8, ngày 26, 13:45
Vương quốc Re-Estize và thủ đô của nó, Re-Estize.
Dân số của đất nước này tổng cộng có 9 triệu người, “cổ xưa” là từ tốt nhất để miêu tả thành phố này. Một địa điểm lịch sử, cuộc sống hàng ngày không có thay đổi, một thành phố nhơ bẩn ẩn dưới dưới vỏ bọc của thời cổ đại, một thành phố tĩnh lăng – một nơi đầy phức tạp.
Chỉ cần đơn giản đi dạo trên đường là có thể hiểu.
Bên cạnh việc có một vài ngôi nhà ở hai bên, có thể nói chỗ này hoàn toàn cũ nát hay nói hoa mĩ chút là không mới mẻ cho lắm. Tuy nhiên cũng còn tùy thuộc vào cách nhìn nhận của từng người. Có thể có những người nhìn thấy nó như một bầu không khí yên tĩnh của một vùng đất trù phú với bề dày lịch sử. Những người khác có thể xem nó như là một thủ đô ngu ngốc, trì trệ và nghèo nàn.
Có vẻ như thành phố này sẽ tiếp tục tồn tại mãi như thế, thậm chí có cảm giác như nơi này đã hoàn toàn miễn dịch với sự thay đổi.
Có rất nhiều con đường bị bỏ hoang không được lát đá. Nếu có mưa to, thì con đường trở nên bùn lầy, một điều này tưởng như không bao giờ tồn tại ở một thủ đô đất nước. Nhưng không có nghĩa là thành phố này nghèo. Bạn không thể so sánh nó với những nơi như Pháp Quốc Slane hay Đế quốc được.
Trên những con đường chật hẹp, người ta không đi một cách trật tự- như những đoàn xe nối tiếp nhau, mà đi hai bên một cách bừa bãi. Người dân vương quốc di chuyển như tắc đường, cố gắng len lỏi vào những khe hở và tránh né người đi hướng ngược lại.
Mặc dù vậy, con đường Sebas đang đi hoàn toàn khác, từ quy chuẩn về chiều rộng, cho đến đá lát đường cũng là loại đắt tiền và hiếm có
Lý do rất đơn giản, đây là con đường trung tâm thủ đô, những ngôi nhà lớn xếp cạnh nhau, thật lộng lẫy, thể hiện sự giàu có xa hoa.
Sebas bước đi nhanh với một phong thái trang nghiêm, dõi theo sau ông là ánh mắt của những người phụ nữ trung niên và thiếu nữ xinh đẹp bị thu hút bởi sự sang trọng của Sebas. Mặc dù đôi khi cũng có những người phụ nữ mạnh dạn gửi cho ông một ánh nhìn quyến rũ, nhưng Sebas không thèm để ý tới. Với tư thế nghiêm trang và ánh mắt hướng thẳng về trước, bước chân của ông không ngừng lại dù chỉ một khoảnh khắc.
Ông dường như không có ý định dừng lại cho đến khi tới đích, song ông đột nhiên dừng lại và tập trung sự chú ý vào chiếc xe ngựa đang tiến đến từ bên kia đường. Sau đó ông quay người chín mươi độ và băng qua đường.
Nơi ông đi đến là chỗ của một bà lão. Bà ta ngồi bên cạnh một mớ hàng hóa vương vãi trên đường, trong khi xoa bóp mắt cá chân.
“Có chuyện gì không?”
Ngạc nhiên khi một người lạ bất ngờ tiếp cận, trên khuôn mặt của người phụ nữ lớn tuổi, lộ ra ánh mắt của sự cảnh giác. Nhưng sự hoài nghi này ngay lập tức giảm hẳn đi khi nhìn thấy bộ trang phục đắt tiền trên người Sebas.
“Hình như bà đang gặp khó khăn. Tôi có thể giúp được gì không?”
“K-Không thưa ông, không có gì đâu.”
“Xin đừng bận tâm. Đưa tay cho người cần giúp đợi là một điều tất yếu.”
Sebas nở một nụ cười tươi sáng, làm cho người phụ lớn tuổi phải đỏ mặt. Một nụ cười cuốn hút từ một quý ông lịch lãm đã làm cho tia cảnh giác cuối cùng biến mất.
Sau khi kết thúc công việc bán hàng rong trên đường, bà ta trở về nhà, nhưng bỗng nhiên mắt cá chân bị bong gân và bà rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Mặc dù khu vực xung quanh được duy trì trật tự rất tốt, nhưng không có nghĩa là những người đi qua đây đều là những công dân tuân thủ pháp luật. Thật không khôn ngoan khi chạy đi yêu cầu giúp đỡ từ người khác và cuối cùng là có thể mất cả tiền lẫn hàng hóa.
Sau đó thì có vẻ mọi thứ đã đơn giản hơn.
“Tôi có thể giúp bà. Có thể nói cho tôi biết tôi cần làm gì không?”
“Tốt quá, nhưng chuyện này có ổn không?”
“Tất nhiên. Đây điều nên làm khi có một ai đó cần sự giúp đỡ.”
Sebas quay lưng lại người phụ nữ sau khi bà ta không ngừng cám ơn ông.
“Vậy, vui lòng lên trên lưng của tôi.”
“Đ..Đây là…”
Giọng nói có vẻ xấu hổ của bà lão.
“Tôi sẽ làm bẩn quần áo của ngài mất.”
Tuy nhiên--
Sebas nở một nụ cười.
Sẽ làm sao nếu một bộ quần áo sang trọng như thế bị bẩn? Đó không đang phải vấn đề khi bạn đang giúp đỡ người khác.
Ông đột nhiên nhớ lại các đồng bạn trong Nazarick. Tưởng tượng biểu hiện trên mặt họ: cau mặt với vẻ khinh miệt. Và kẻ đầu tiên là Demiurge. Nhưng Sebas hoàn toàn không bận tâm, ông tin tường điều này là đúng đắn.
Giúp đỡ người khác là điều nên làm.
Sau khi thuyết phục người đàn bà lớn tuổi đã từ chối sự giúp đỡ của ông nhiều lần, ông cõng bà ta trên lưng và nhấc hành lý bằng một tay.
Nhìn thấy ông nâng một vật nặng như vậy mà không chút cau mày, không chỉ bà lão mà những người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc.
Với sự hướng dẫn của bà lão, Sebas bắt đầu bước đi.
Nếu trước đó anh rời đi sớm hơn một chút, có lẽ đã tránh được cơn mưa này.
Anh nhìn thoáng qua bầu trời, mong nó sẽ quang đãng hơn, nhưng những đám mây dày đã bao phủ hoàn toàn Re-Estize, thủ đô của vương quốc và không có dấu hiệu ngừng lại ngay cả khi anh chờ đợi.
Sau khi từ bỏ việc ngồi đợi bên trong cung điện, anh đội chiếc mũ gắn liền với chiếc áo khoác trên người và bước ra ngoài.
Anh nhanh chóng lướt qua đám lính gác cổng cung điện và tiến thẳng về trung tâm thủ đô.
Bình thường nơi này vô cùng tấp nập, nhưng hiện tại sự nhộn nhịp đã biến mất. Thay vào đó là một vài người đang cẩn thận bước đi để không bị trượt ngã trên mặt đường ẩm ướt.
Nhìn con đường vắng lặng, anh có thể đoán được cơn mưa này đã diễn ra trong bao lâu.
Không tìm được sự giúp đỡ. Dù ở lại đây thêm chút nữa cũng chả có ích gì.
Với chiếc áo khoác đang một lúc một nặng nề bởi nước mưa, anh lặng lẽ lướt qua những người đi bộ. Mặc dù chiếc áo khoác có tác dụng như một chiêcc áo mưa nhưng cảm giác ẩm ướt trên lưng làm anh thấy khó chịu. Gazef nhanh chóng chạy về nhà mình.
Càng về nhà nhanh thì anh sẽ sớm được giải thoát khỏi chiếc áo khoác ướt đẫm trên người, Gazef thở dài một cái. Đột nhiên, anh cảm nhận được một thứ gì đó. Ánh mắt anh lập tức bị thu hút vào một con đường hẹp ở phía bên phải. Một người đàn ông rách rưới ngồi trong bóng tôi, dường như hắn ta chẳng thèm quan tâm đến cơ thể đã ướt sũng nước mưa.
Hắn ta có một mái tóc nhuộm, nhưng trên đó vẫn lốm đốm một vài mảng tóc tự nhiên. Nước mưa nhỏ xuống từ những sợi tóc ướt sũng. Khuôn mặt hắn hơi cúi xuống, khó mà nhận diện được.
Lý do Gazef dừng lại, chú ý người đàn ông này không phải vì anh thấy kỳ lạ khi một người nào đó đang ở bên ngoài mà không mặc một chiếc áo che mưa. Thay vào đó, anh cảm nhận có điều gì đó khác thường. Mắt anh đặc biệt chú ý vào cánh tay phải của người đàn ông này.
Giống như một đứa trẻ nắm lấy bàn tay mẹ, người đàn ông cầm một món vũ khí mà không phù hợp với vẻ ngoài rách rưới kia. Đó là một món vũ khí rất hiếm gọi là katana , được chế tạo ở một thành phố nằm trong sa mạc xa về phía nam.
Hắn ta cầm một thanh katana… một tên trộm…? Không, mình có một cảm giác gì đó khác về người này. Có lẽ mình nên đến gần hơn.
Gazef cảm thấy không thích hợp, giống như một chiếc áo khoác đẹp mà lại có một cái nút áo thô thiển.
Gazef nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông. Một cái tên đột nhiên hiện ra trong trí nhớ của anh.
“Là cậu… Unglaus?”
Ngay sau khi cái tên được thốt ra, tâm trí anh tràn ngập sự hoài nghi
Người đàn ông đã đối mặt với anh trong trận chung kết của giải đấu hoàng gia, Brain Unglaus.
Ngay cả bây giờ, hình ảnh của người đã chiến đấu với anh một trận long trời lở đất vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí của Gazef. Rất có thể đó là đối thủ mạnh nhất mà anh đã đối mặt, kể từ lúc anh cầm thanh kiếm và sống cuộc sống của một chiến binh- nói cách khác, đó là khuôn mặt của kẻ anh cho là đối thủ của cả đời mình (TL: Dịch đoạn này nghe gay vãi chưởng).
Giống thật. Diện mạo của người đàn ông gầy gò này hoàn toàn phù hợp với người đó trong ký ức của Gazef. (TL: gay gay cmnr)
Nhưng… Không thể nào.
Không nghi ngờ gì, khuôn mặt của hai người rất giống nhau. Ngay cả khi thời gian có làm thay đổi diện mạo của anh ta thì dấu tích của quá khứ vẫn còn đó, rất rõ ràng. Nhưng người đàn ông trong ký ức của Gazef không thể có bộ dạng đáng thương hại đó được. Anh ta là một người đàn ông đầy ắp niềm tin vào thanh kiếm trên tay và một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ như ngọn lửa. Anh ta không thể nào có một dáng vẻ của một thằng Loser giống như người đàn ông này.
Nước bắn tung tóe theo mỗi bước chân của Gazef.
Như thể phản ứng lại với âm thanh, người đàn ông từ từ ngước lên.
Gazef cảm thấy choáng váng. Nhìn khuôn mặt này, Gazef đã chắc chắn đây chính là Brain Unglaus, thiên tài kiếm thuật.
Tuy nhiên, hào quang của quá khứ đã không còn. Brain đang đứng trước mặt anh là một người thất bại với ý chí đã sụp đổ hoàn toàn.
Brain loạng choạng đứng vậy. Dáng vẻ chậm chạp, uể oải này không phải là của một chiến binh. Thậm chí một lão binh còn oai phong hơn nhiều. Với cái đầu cúi gằm, người đàn ông quay nhìn xung quanh, không nói một lời, bước đi.
Nhìn bóng lưng dần nhỏ lại, Gazef lo sợ rằng nếu họ chia tay ở đây, anh không sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Anh vội đuổi theo người đàn ông kia, miệng không ngừng kêu to.
Unglaus! Brain Unglaus!
Nếu hắn ta phủ nhận, anh sẽ tự an ủi bản thân rằng chỉ là hai người giống nhau thôi. Tuy nhiên, một giọng nói nhỏ vang bên tai Gazef.
“…Stronoff.”
Đó là một vọng nói vô hồn, nó không thể nào là của Brain kiêu ngạo với thanh kiếm tồn tại trong ký ức của Gazef.
“Chuyện gì… đã có chuyện gì xảy ra?”
Anh hỏi.
Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?
Tất nhiên, bất cứ ai cũng có lúc cuộc sống của họ bị hủy hoại và rơi vào tuyệt vọng. Gazef đã nhìn thấy vô số người như vậy. Một người có thể thành công một cách dễ dàng, cũng có thể đánh mất tất cả chỉ với một thất bại.
Nhưng anh ta là loại người như vậy? Với một kẻ được gọi là thiên tài kiếm thuật như Brain Unglaus, điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Có lẽ ý nghĩ đó chỉ đơn giản là nảy sinh từ sự ích kỷ của bản thân Gazef không muốn một đối thủ mạnh mẽ trong quá khứ trở nên suy sụp như bây giờ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tại sao gương mặt anh ta lại thành ra thế này..?
Gò má hốc hác, mắt thâm quầng. Khuôn mặt nhợt nhạt và hoàn toàn không có một chút sinh khi, chẳng khác nào một cái xác chết.
Không, cho dù là một xác chết cũng còn hơn thế này… Unglaus gục ngã trên đôi chân của mình…
“... Stronoff. Tôi mất tất cả rồi!”
“Cái gì?”
Từ lời nói của anh ta, điều đầu tiên mà Gazef để ý tới là thanh Katana mà Brain đang giữ trên tay. Nhưng anh sớm nhận ra không phải là nó. Thứ bị mất đi không phải là Katana, nhưng…
“Này Gazef, chúng ta có mạnh không?”
Gazef không thể nói có.
Sự kiện làng Carne lóe lên trong tâm trí của Gazef. Một Magic Caster bí ẩn, Ainz Ooal Gown; nếu không có sự trợ giúp của người đó, cả anh và binh lính của anh đều đã bỏ mạng. Ngay cả danh hiệu “người mạnh nhất vương quốc”, đó là mục tiêu anh vươn tới. Anh không bao giờ có thể tự tin ngẩn cao đầu mà nói mình rất mạnh được.
Anh vẫn im lặng, Brain tiếp tục nói.
“Yêu đuối, chúng ta thực sự quá yếu đuối. Sau tất cả thì chúng ta cũng chỉ là con người. Con người sinh ra vốn đã yếu đuối.”
Con người thực sự rất yếu đuối.
So với một cái gì đó giống như chủng tộc mạnh nhất, Dragon, sự khác biệt quá rõ ràng. Vảy cứng, móng vuốt, bay lên bầu trời, hơi thở xóa sạch tất cả mọi thứ, tất cả những thứ đó con người đều không có.
Đó là lý do tại sao nhóm những chiến binh săn rồng- Dragon Slayer có niềm kiêu hãnh rất lớn. Với những kỹ năng được đào tạo, vũ khí, và những đồng đội, họ có thể đạt được vinh quang khi chiến thắng một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ. Đó là một sự biểu dương cho các chiến binh, những người có thể được coi là “phi thường”.
Không lẽ Brain chiến đấu với một con Rồng và thua?
Anh ta vươn tay đến một quá xa vời và thất bại; mất thăng bằng và gục ngã trên mặt đất.
“…Cậu nói gì thế. Bất kỳ chiến binh nào cũng hiểu, con người là giống loài yếu đuối.”
Đúng vậy. Anh không thể nào hiểu được. Bất cứ ai cũng biết rằng thế giới chỉ dành chỗ cho kẻ mạnh.
Ngay cả khi được xem là người mạnh nhất trong các nước láng giềng, Gazef luôn nghi ngờ rằng liệu có thật sự là như vậy.
Ví dụ, có khả năng là đế quốc đã cố tình che dấu sự tồn tại của một chiến binh còn mạnh hơn cả Gazef. Không chỉ vậy, sức mạnh vật lý của một Demi-human như Ogres và Giants vượt xa sức mạnh của anh. Nếu Demi-human đạt được một chút gọi là kĩ thuật chiến đấu, Gazef cũng không thể nào đánh bại được họ.
Thế giới có thể vô hình đối với Gazef, nhưng anh thì vẫn luôn nhận thức rõ ràng về sự tồn tại của nó. Một thực tế mà thậm chí bất kỳ chiến binh nào cũng có thể ý thức được, nhưng có lẽ Brain đã thực sự không biết tới?
“Một thế giới mà chỉ có kẻ mạnh thực sự tồn tại. Liệu chúng ta chỉ cần luyện tập là có thể đánh bại những kẻ thù như vậy?”
Một niềm hy vọng rằng một ngày nào đó, họ có thể chạm tới cái gọi là sức mạnh thạt sự.
Nhưng Brain đã lắc đầu trong sự dứt khoát, làm bắn tung tóe những giọt nước mưa ra xung quanh.
“Không! Đó không phải điều mà tôi muốn nói đến.”
Một âm thanh như ho ra máu.
Người đàn ông trước mặt này hoàn toàn tương phản với hình ảnh trong ký ức của Gazef. Mặc dù vì một lí do nào đó mà tinh thần của anh ta hoàn toàn trái ngược với lúc trước, nhưng ý chí bất khuất khi vung kiếm thì không thay đổi.
“Stronoff! Chúng ta sẽ không bao giờ có thế chạm đến được thế giới của những kẻ mạnh thực sự, cho dù chúng ta có cố gắng như thế nào đi nữa. Bởi vì chúng ta là con người, đây là sự thật. Sau cùng thì chúng ta cũng như những đứa trẻ cầm một thanh sắt. Chúng ta chỉ đang chơi đùa với những thanh kiếm, thực sự thì chỉ là những đứa trẻ chơi trò kiếm sĩ.”
Một biểu cảm quá bình tĩnh, gần như vô hồn.
“…Nghe này, Stronoff. Anh rất tự tin vào thanh kiếm của mình, phải không? Nhưng…. Tất cả chỉ là rác rưởi. Tất cả những gì anh làm chỉ là đang tự lựa dối chính mình rằng có thể bảo vệ được mọi thứ với đôi bàn tay vô dụng này.”“… Cậu đã chứng kiến đỉnh cao nhất sao?”
“Tôi đã chứng kiến và đã nhận ra; một đỉnh cao mà con người không bao giờ vươn tới được. Thực sự---“
Brain cười một tiếng như tự chế giễu mình.
“Những gì tôi đã chứng kiến chỉ là một nhìn thoáng qua. Tôi đã quá yếu để có thể nhìn thấy đỉnh cao thực sự. Những gì chúng ta làm chỉ giống như trò chơi của con nit, thật buồn cười.”
“Cậu vẫn còn có thể luyện tập để trở nên mạnh hơn, để nhìn thấy thế giới mà…”
Khuôn mặt Brain méo đi vì tức giận.
“Anh chẳng biết gì cả! Anh không thể nào đạt đến cấp độ của con quái vật đó chỉ với cơ thể một con người. Ngay cả khi anh không ngừng vung thanh kiếm của mình, cũng chẳng khá hơn là bao!... Vô ích thôi. Tôi không biết mục tiêu hiện tại của mình là gì nữa cả?”
Gazef không nói gì.
Anh đã từng nhìn thấy một con người với một trái tim bị tôn thương. Một người mà trái tim đã tan vỡ khi đồng đội chết ngay trước mặt cậu ta.
Không có cách nào để cứu một người như thế. Không ai có thể. Nếu tự mình không có một ý chí mạnh mẽ để đứng dậy, cho dù có bất kỳ nổ lực giúp đỡ nào cũng chỉ là vô nghĩa.
“... Unglaus.”
“… Stronoff. Sức mạnh đạt được từ thanh kiếm chỉ là rác rưỡi. Thật vô nghĩa khi đứng trước sức mạnh thực sự.”
Đúng như suy đoán, những lời đó cho thấy anh ta đã gặp phải một cú sốc quá lớn.
“….Tôi đã rất vui vì được gặp anh lần cuối, Stronoff!”
Brain quay lưng bước đi, Gazef nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia với đôi mắt đầy đau đớn.
Hình ảnh con người đáng thương với trái tim tan nát, một đối thủ mà Gazef từng xem là mạnh nhất trong đời. Gazef không còn cảm thấy một chút sinh lực nào khi nói chuyện với anh ta. Nhưng Gazef đã không bỏ lỡ những lời cuối cùng của Brain khi họ chia tay.
“Bây giờ… Tôi có thể chết được rồi.”
“Dừng lại! khoang đã, Brain Unglaus!”
Anh cuống cuồng gọi Brain quay trở lại.
Gazef chạy đến bên Brain, nắm lấy tay Brain, kéo anh ta lại.
Hào quang trong quá khứ của Brain đã không còn. Tuy nhiên, thực tế là dù cho Gazef có kéo lấy anh với tất cả sức lực của mình, tư thế của Brain vẫn không chùn bước hay quỵ ngã. Đó là bằng chứng cho thấy anh ta có một cơ thể được rèn luyện vô cùng tốt.
Gazef cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng thì tài năng của Brain đã không bị mai một đi.
Vẫn chưa quá muộn. Anh không thể để Brain chết được.
“…. Anh đang làm gì thế.”
“Đi đến nhà của tôi.”
“Bỏ đi, đừng cố ngăn tôi làm gì. Tôi muốn chết… Tôi đã thực sự rất sợ hãi. Tôi không muốn mình phải tiếp tục nghĩ về quá khứ, thực sự tôi rất sợ bóng tối. Tôi không muốn mình phải đối mặt với hiện thực nữa. Tôi đã từng nghĩ rằng mình đã thõa màn với thứ rác rưới trong tay mình.
Nghe thấy lời van xin của Brain, Gazef không khỏi khó chịu.
“Im ngay và đi theo tôi.”
Và sau đó, Gazef bắt đầu rãi bước trong khi giữ lấy tay của Brain. Thấy cách Brain bước đi không vững vàng, không một chút phản kháng. Gazef cảm thấy một cảm giác khó chịu trong lòng mà không thể diễn tả bằng lời.
“Sau khi thay quần áo và ăn cái gì đó, hãy đi nghỉ ngơi đi.”
Tháng 8, ngày 26, 13:45
Vương quốc Re-Estize và thủ đô của nó, Re-Estize.
Dân số của đất nước này tổng cộng có 9 triệu người, “cổ xưa” là từ tốt nhất để miêu tả thành phố này. Một địa điểm lịch sử, cuộc sống hàng ngày không có thay đổi, một thành phố nhơ bẩn ẩn dưới dưới vỏ bọc của thời cổ đại, một thành phố tĩnh lăng – một nơi đầy phức tạp.
Chỉ cần đơn giản đi dạo trên đường là có thể hiểu.
Bên cạnh việc có một vài ngôi nhà ở hai bên, có thể nói chỗ này hoàn toàn cũ nát hay nói hoa mĩ chút là không mới mẻ cho lắm. Tuy nhiên cũng còn tùy thuộc vào cách nhìn nhận của từng người. Có thể có những người nhìn thấy nó như một bầu không khí yên tĩnh của một vùng đất trù phú với bề dày lịch sử. Những người khác có thể xem nó như là một thủ đô ngu ngốc, trì trệ và nghèo nàn.
Có vẻ như thành phố này sẽ tiếp tục tồn tại mãi như thế, thậm chí có cảm giác như nơi này đã hoàn toàn miễn dịch với sự thay đổi.
Có rất nhiều con đường bị bỏ hoang không được lát đá. Nếu có mưa to, thì con đường trở nên bùn lầy, một điều này tưởng như không bao giờ tồn tại ở một thủ đô đất nước. Nhưng không có nghĩa là thành phố này nghèo. Bạn không thể so sánh nó với những nơi như Pháp Quốc Slane hay Đế quốc được.
Trên những con đường chật hẹp, người ta không đi một cách trật tự- như những đoàn xe nối tiếp nhau, mà đi hai bên một cách bừa bãi. Người dân vương quốc di chuyển như tắc đường, cố gắng len lỏi vào những khe hở và tránh né người đi hướng ngược lại.
Mặc dù vậy, con đường Sebas đang đi hoàn toàn khác, từ quy chuẩn về chiều rộng, cho đến đá lát đường cũng là loại đắt tiền và hiếm có
Lý do rất đơn giản, đây là con đường trung tâm thủ đô, những ngôi nhà lớn xếp cạnh nhau, thật lộng lẫy, thể hiện sự giàu có xa hoa.
Sebas bước đi nhanh với một phong thái trang nghiêm, dõi theo sau ông là ánh mắt của những người phụ nữ trung niên và thiếu nữ xinh đẹp bị thu hút bởi sự sang trọng của Sebas. Mặc dù đôi khi cũng có những người phụ nữ mạnh dạn gửi cho ông một ánh nhìn quyến rũ, nhưng Sebas không thèm để ý tới. Với tư thế nghiêm trang và ánh mắt hướng thẳng về trước, bước chân của ông không ngừng lại dù chỉ một khoảnh khắc.
Ông dường như không có ý định dừng lại cho đến khi tới đích, song ông đột nhiên dừng lại và tập trung sự chú ý vào chiếc xe ngựa đang tiến đến từ bên kia đường. Sau đó ông quay người chín mươi độ và băng qua đường.
Nơi ông đi đến là chỗ của một bà lão. Bà ta ngồi bên cạnh một mớ hàng hóa vương vãi trên đường, trong khi xoa bóp mắt cá chân.
“Có chuyện gì không?”
Ngạc nhiên khi một người lạ bất ngờ tiếp cận, trên khuôn mặt của người phụ nữ lớn tuổi, lộ ra ánh mắt của sự cảnh giác. Nhưng sự hoài nghi này ngay lập tức giảm hẳn đi khi nhìn thấy bộ trang phục đắt tiền trên người Sebas.
“Hình như bà đang gặp khó khăn. Tôi có thể giúp được gì không?”
“K-Không thưa ông, không có gì đâu.”
“Xin đừng bận tâm. Đưa tay cho người cần giúp đợi là một điều tất yếu.”
Sebas nở một nụ cười tươi sáng, làm cho người phụ lớn tuổi phải đỏ mặt. Một nụ cười cuốn hút từ một quý ông lịch lãm đã làm cho tia cảnh giác cuối cùng biến mất.
Sau khi kết thúc công việc bán hàng rong trên đường, bà ta trở về nhà, nhưng bỗng nhiên mắt cá chân bị bong gân và bà rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Mặc dù khu vực xung quanh được duy trì trật tự rất tốt, nhưng không có nghĩa là những người đi qua đây đều là những công dân tuân thủ pháp luật. Thật không khôn ngoan khi chạy đi yêu cầu giúp đỡ từ người khác và cuối cùng là có thể mất cả tiền lẫn hàng hóa.
Sau đó thì có vẻ mọi thứ đã đơn giản hơn.
“Tôi có thể giúp bà. Có thể nói cho tôi biết tôi cần làm gì không?”
“Tốt quá, nhưng chuyện này có ổn không?”
“Tất nhiên. Đây điều nên làm khi có một ai đó cần sự giúp đỡ.”
Sebas quay lưng lại người phụ nữ sau khi bà ta không ngừng cám ơn ông.
“Vậy, vui lòng lên trên lưng của tôi.”
“Đ..Đây là…”
Giọng nói có vẻ xấu hổ của bà lão.
“Tôi sẽ làm bẩn quần áo của ngài mất.”
Tuy nhiên--
Sebas nở một nụ cười.
Sẽ làm sao nếu một bộ quần áo sang trọng như thế bị bẩn? Đó không đang phải vấn đề khi bạn đang giúp đỡ người khác.
Ông đột nhiên nhớ lại các đồng bạn trong Nazarick. Tưởng tượng biểu hiện trên mặt họ: cau mặt với vẻ khinh miệt. Và kẻ đầu tiên là Demiurge. Nhưng Sebas hoàn toàn không bận tâm, ông tin tường điều này là đúng đắn.
Giúp đỡ người khác là điều nên làm.
Sau khi thuyết phục người đàn bà lớn tuổi đã từ chối sự giúp đỡ của ông nhiều lần, ông cõng bà ta trên lưng và nhấc hành lý bằng một tay.
Nhìn thấy ông nâng một vật nặng như vậy mà không chút cau mày, không chỉ bà lão mà những người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc.
Với sự hướng dẫn của bà lão, Sebas bắt đầu bước đi.
/210
|