~Editor: Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
*****
Xe ngựa xóc nảy một chút, Doãn Nhược An vô ý một cái, nhào vào trong lòng ngực của Nam Hiên Diệc hướng đối diện.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của tiểu nữ nhân trong lòng ngực, Nam Hiên Diệc khóe miệng nổi lên nhàn nhạt tươi cười, trong mắt hiện lên trêu chọc: Hoàng hậu đây là muốn nhào vào trong lòng ngực của trẫm sao?
Bị Nam Hiên Diệc trêu chọc, Doãn Nhược An vội vàng ngồi dậy: Là thần thiếp không chú ý, thất lễ rồi.
Ngươi và ta vốn dĩ là phu thê, đâu ra nói đến thất lễ?
Không quá thích Doãn Nhược An đem quan hệ phủi sạch, Nam Hiên Diệc nhíu mày nói.
Lời nói của Nam Hiên Diệc làm Doãn Nhược An trầm mặc một hồi, tự thấp giọng lẩm bẩm nói: Phu...... Thê sao?
Sau đó, xe ngựa lại bắt đầu xóc nảy lên.
Cùng vừa rồi bất đồng chính là, lần này xe ngựa xóc nảy càng thêm kịch liệt, Doãn Nhược An nhất thời tìm không được nơi để giữ thăng bằng, dưới cơn hoảng loạn nàng bắt được tay của Nam Hiên Diệc.
Nam Hiên Diệc nhướng mày một chút nhìn tay của hai người nắm tay, không có ngôn ngữ.
Chỉ là ánh mắt thâm trầm xuyên thấu qua khe hở của màn xe nhìn bên ngoài, nhíu nhíu mi.
Sự tình tựa hồ có chút lệch khỏi quỹ đạo, mà hắn chính là không thích thấy sự tình vượt qua sự khống chế của hắn.
Không chỉ là sự tình của Doãn Nhược An, mà sự tình lần này cũng vậy, đều phát triển vượt qua hắn dự tính.
Hoàng Thượng...... Bên ngoài......
Doãn Nhược An vén lên một góc màn xe hướng ra phía ngoài nhìn, khi nhìn đến chung quanh xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, mắt hiện lên kinh ngạc, sau đó càng trầm tư hơn nhiều.
Hệ thống, đối phương có bao nhiêu người tới?
Đối với việc Doãn Nhược An bình tĩnh, hệ thống hiển nhiên cũng phi thường ngoài ý muốn.
Đối phương có 57 người, trong đó có 40 người là thuộc hạ của nữ chủ, 17 người là thuộc hạ c ủa nam chủ.
Cư nhiên cả hai bên đều có?
Bọn họ đã hợp tác với nhau rồi?
Ân
Có biện pháp giải quyết hay không?
Có, ngươi chết.
Doãn Nhược An không còn lời gì để nói, yên lặng nhìn vẻ mặt âm trầm của Nam Hiên Diệc, đối với hệ thống phun tào: Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao đây? (¬_¬ )
Ta có thể tài trợ ngươi một viên thuốc giảm bớt đau đớn, ngươi muốn không?
Không có trả lời câu hỏi của Doãn Nhược An, mà lời nói chính là muốn cho đối phương thấy bản thân rất tốt bụng.
Đương nhiên, trừ bỏ trong giọng nói của hệ thống còn có một tí xíu chột dạ.
Muốn
Có một cái hệ thống chỉ lãnh tiền lương mà không làm việc, Doãn Nhược An tỏ vẻ, nàng có thể làm không sai biệt lắm là chờ chết đi.
Bệ hạ cẩn thận!
Thị vệ hét lớn một tiếng, Nam Hiên Diệc một tay bắt lấy Doãn Nhược An phát ngốc ở một bên, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa.
Hai người trên mặt đất lăn vài vòng, liền nghe được —— mà một tiếng, xe ngựa đã bị hắc y nhân phá vỡ.
Trong lòng Doãn Nhược An sợ hãi nhìn Nam Hiên Diệc đang bạo nộ bên cạnh, trên mặt tái nhợt hiện lên một mạt lo lắng: Hoàng Thượng, ngươi không sao chứ?
Trẫm không có việc gì......
Không chờ Nam Hiên Diệc nói xong, liền cảm giác chính mình bị một cổ mạnh mẽ đẩy ra: Hoàng Thượng cẩn thận...... Ngạch......
Mũi tên không tiếng động hoàn toàn đâm vào vai của Doãn Nhược An, máu tươi từ trong miệng nàng tràn ra, nhìn thấy Nam Hiên Diệc ánh mắt bắt đầu chậm rãi nổi lên một mạt lo lắng.
Nhắm hai mắt trước, Doãn Nhược An không quên dặn dò hệ thống: Nhớ rõ cho ta thuốc giảm đau......
Hoàng hậu......
Đinh —— độ hảo cảm +20, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 65, độ hảo cảm của nữ chủ là 20.
Diệt khẩu cho trẫm, một cái đều không cần lưu lại!
Bế lên Doãn Nhược An đã ngất xỉu, trong mắt Nam Hiên Diệc hiện lên một mạt đau kịch liệt.
Doãn Nhược An chắn mũi tên khiến cho Nam Hiên Diệc hối hận vì mang nàng theo đến đây, nếu không phải vì thử nàng, nàng cũng sẽ không......
Theo trẫm hồi cung!
Hắn không rõ ràng lắm tâm của chính mình vì sao đau như thế, hắn chỉ có một ý nghĩa, chính là cứu nàng.
Hắn không dám nghĩ, nếu không cứu sống....
~Tác giả: Linh Linh Thất
*****
Xe ngựa xóc nảy một chút, Doãn Nhược An vô ý một cái, nhào vào trong lòng ngực của Nam Hiên Diệc hướng đối diện.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của tiểu nữ nhân trong lòng ngực, Nam Hiên Diệc khóe miệng nổi lên nhàn nhạt tươi cười, trong mắt hiện lên trêu chọc: Hoàng hậu đây là muốn nhào vào trong lòng ngực của trẫm sao?
Bị Nam Hiên Diệc trêu chọc, Doãn Nhược An vội vàng ngồi dậy: Là thần thiếp không chú ý, thất lễ rồi.
Ngươi và ta vốn dĩ là phu thê, đâu ra nói đến thất lễ?
Không quá thích Doãn Nhược An đem quan hệ phủi sạch, Nam Hiên Diệc nhíu mày nói.
Lời nói của Nam Hiên Diệc làm Doãn Nhược An trầm mặc một hồi, tự thấp giọng lẩm bẩm nói: Phu...... Thê sao?
Sau đó, xe ngựa lại bắt đầu xóc nảy lên.
Cùng vừa rồi bất đồng chính là, lần này xe ngựa xóc nảy càng thêm kịch liệt, Doãn Nhược An nhất thời tìm không được nơi để giữ thăng bằng, dưới cơn hoảng loạn nàng bắt được tay của Nam Hiên Diệc.
Nam Hiên Diệc nhướng mày một chút nhìn tay của hai người nắm tay, không có ngôn ngữ.
Chỉ là ánh mắt thâm trầm xuyên thấu qua khe hở của màn xe nhìn bên ngoài, nhíu nhíu mi.
Sự tình tựa hồ có chút lệch khỏi quỹ đạo, mà hắn chính là không thích thấy sự tình vượt qua sự khống chế của hắn.
Không chỉ là sự tình của Doãn Nhược An, mà sự tình lần này cũng vậy, đều phát triển vượt qua hắn dự tính.
Hoàng Thượng...... Bên ngoài......
Doãn Nhược An vén lên một góc màn xe hướng ra phía ngoài nhìn, khi nhìn đến chung quanh xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, mắt hiện lên kinh ngạc, sau đó càng trầm tư hơn nhiều.
Hệ thống, đối phương có bao nhiêu người tới?
Đối với việc Doãn Nhược An bình tĩnh, hệ thống hiển nhiên cũng phi thường ngoài ý muốn.
Đối phương có 57 người, trong đó có 40 người là thuộc hạ của nữ chủ, 17 người là thuộc hạ c ủa nam chủ.
Cư nhiên cả hai bên đều có?
Bọn họ đã hợp tác với nhau rồi?
Ân
Có biện pháp giải quyết hay không?
Có, ngươi chết.
Doãn Nhược An không còn lời gì để nói, yên lặng nhìn vẻ mặt âm trầm của Nam Hiên Diệc, đối với hệ thống phun tào: Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao đây? (¬_¬ )
Ta có thể tài trợ ngươi một viên thuốc giảm bớt đau đớn, ngươi muốn không?
Không có trả lời câu hỏi của Doãn Nhược An, mà lời nói chính là muốn cho đối phương thấy bản thân rất tốt bụng.
Đương nhiên, trừ bỏ trong giọng nói của hệ thống còn có một tí xíu chột dạ.
Muốn
Có một cái hệ thống chỉ lãnh tiền lương mà không làm việc, Doãn Nhược An tỏ vẻ, nàng có thể làm không sai biệt lắm là chờ chết đi.
Bệ hạ cẩn thận!
Thị vệ hét lớn một tiếng, Nam Hiên Diệc một tay bắt lấy Doãn Nhược An phát ngốc ở một bên, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa.
Hai người trên mặt đất lăn vài vòng, liền nghe được —— mà một tiếng, xe ngựa đã bị hắc y nhân phá vỡ.
Trong lòng Doãn Nhược An sợ hãi nhìn Nam Hiên Diệc đang bạo nộ bên cạnh, trên mặt tái nhợt hiện lên một mạt lo lắng: Hoàng Thượng, ngươi không sao chứ?
Trẫm không có việc gì......
Không chờ Nam Hiên Diệc nói xong, liền cảm giác chính mình bị một cổ mạnh mẽ đẩy ra: Hoàng Thượng cẩn thận...... Ngạch......
Mũi tên không tiếng động hoàn toàn đâm vào vai của Doãn Nhược An, máu tươi từ trong miệng nàng tràn ra, nhìn thấy Nam Hiên Diệc ánh mắt bắt đầu chậm rãi nổi lên một mạt lo lắng.
Nhắm hai mắt trước, Doãn Nhược An không quên dặn dò hệ thống: Nhớ rõ cho ta thuốc giảm đau......
Hoàng hậu......
Đinh —— độ hảo cảm +20, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 65, độ hảo cảm của nữ chủ là 20.
Diệt khẩu cho trẫm, một cái đều không cần lưu lại!
Bế lên Doãn Nhược An đã ngất xỉu, trong mắt Nam Hiên Diệc hiện lên một mạt đau kịch liệt.
Doãn Nhược An chắn mũi tên khiến cho Nam Hiên Diệc hối hận vì mang nàng theo đến đây, nếu không phải vì thử nàng, nàng cũng sẽ không......
Theo trẫm hồi cung!
Hắn không rõ ràng lắm tâm của chính mình vì sao đau như thế, hắn chỉ có một ý nghĩa, chính là cứu nàng.
Hắn không dám nghĩ, nếu không cứu sống....
/67
|