~Editor: Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
*****
Thời điểm Doãn Nhược An tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn, yết hầu khô khốc vô cùng.
Nước......
Thanh âm khàn khàn khiến người nghe không rõ nàng đang nói cái gì.
Xảo Hỉ nghe thấy thanh âm của nương nương nhà mình, vội vàng tới gần, vẻ mặt lo lắng mở miệng:
Nương nương cảm thấy nơi nào không thoải mái?
Gian nan há miệng thở dốc, Doãn Nhược An vô lực hộc ra một chữ: Nước......
Nương nương người muốn uống nước sao?
Doãn Nhược An nhắm mắt, tỏ vẻ đồng ý.
Xảo Hỉ vội vàng bưng chén nước, nâng đầu Doãn Nhược An dậy, uy nàng uống lên mấy ngụm.
Sau khi uống nước, Doãn Nhược An cảm thấy giọng nói của chính mình khá hơn nhiều, nhưng nói chuyện vẫn là thập phần khó nghe.
Ta đã hôn mê mấy ngày rồi?
Thanh âm hữu khí vô lực làm Xảo Hỉ đỏ hốc mắt, Xảo Hỉ nghẹn ngào mở miệng: Ngài đã hôn mê nửa tháng.
Được Xảo Hỉ đem bản thân trở về nằm thẳng trên giường, Doãn Nhược An lâm vào trầm tư.
Nàng luôn cảm thấy việc ám sát lần trước có chút kỳ quặc, vì cái gì một vị Hoàng thượng luôn luôn nghiêm cẩn sẽ lựa chọn địa phương bị đối phương thiết hạ bẫy rập đi ngang qua?
Hơn nữa, hắn giống như biết sẽ có chuyện xảy ra mà vẫn đi......
Vì cái gì......
Hoàng hậu tỉnh rồi?
Trong lúc suy tư, Doãn Nhược An nghe được thanh âm của Nam Hiên Diệc hơi mang theo vui sướng.
Giương mắt hướng cửa nhìn lại, liền thấy Nam Hiên Diệc ăn mặc triều phục phong trần mệt mỏi đi vào nội thất.
Bừng tỉnh gian, nàng cảm thấy hiểu ra.
Hắn...... Là vì muốn thử lời nói hôm trước của nàng?
Nhưng mà, lời nói của nàng cho dù là giả, cũng không cần phải mất công đi thử nàng nha?
Hay là...... Hắn cho rằng nàng cùng Kỳ vương là một đám?
Nghĩ đến này khả năng này, thời điểm Doãn Nhược An đối diện với Nam Hiên Diệc, trở nên càng lãnh đạm.
Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, thân thể thần thiếp không tiện, mong Hoàng Thượng thứ lỗi!
Thanh âm của nàng lãnh đạm khiến cho Nam Hiên Diệc theo bản năng nhíu mày, không có thanh âm ôn như nước trước kia, thanh âm lãnh đạm này trong lúc nhất thời khiến hắn không thể thích ứng.
Nhất thời không nghĩ ra nàng vì sao đối hắn lãnh đạm như thế, vì nàng vẫn còn bệnh, liền cũng không có khó xử nàng.
Hoàng hậu cảm thấy nơi nào không thoải mái?
Doãn Nhược An liễm hạ ánh mắt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không tiếng động cười: Nơi nào đều không thoải mái.
Lời nói của nàng khiến sắc mặt Nam Hiên Diệc trầm xuống, đối với bên ngoài tức giận nói: Đem đám lang băm kia mang lại đây cho trẫm.
Hoàng Thượng không cần tức giận như thế, thần thiếp chỉ là tâm tình buồn bực tích tụ, cùng thái y không có liên quan.
Nàng biết rõ tình trạng thân thể của chính mình, tuy rằng bị thương nghiêm trọng, nhưng lúc này nàng cũng không có gì trở ngại, không cần kinh động đến thái y.
Mày kiếm của Nam Hiên Diệc nhíu lại, trong mắt hình như có tức giận hiện lên: Hoàng hậu chính là đang cầu tình vì mấy cái lang băm kia?
Hoàng Thượng đang ghen sao?
Mày đẹp nàng hơi nhíu, hỏi ngược lại.
Doãn Nhược An nói khiến tâm của Nam Hiên Diệc không nhịn được rung động vài phần, động vài cái khóe môi, thế nhưng trong lúc nhất thời nghĩ không ra lời nói phản bác.
Ai cho hoàng hậu tự tin như thế?
Lời nói vừa xuất ra, Nam Hiên Diệc liền âm thầm ảo não, hắn không nghĩ nói như thế.
Mím cánh môi, Doãn Nhược An không nghĩ cùng hắn tranh chấp, đơn giản nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Biểu hiện của nàng khiến trong lòng Nam Hiên Diệc đang tràn đầy áp lực lại phẫn nộ vài phần, hắn hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.
Đinh —— độ hảo cảm -10, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 55, độ hảo cảm của nữ chủ là 20.
Doãn Nhược An xoát một chút mở hai mắt, thủy mắt hiện lên vài phần tức giận.
Một lời không hợp liền giảm hảo cảm độ, nhiệm vụ này còn có nhân tính hay không?
Nàng liều mạng tánh mạng của bản thân được cộng thêm +20 độ hảo cảm, cư nhiên dễ dàng như thế bị trừ đi mười cái, quả thực muốn mệnh của người khác mà.
Hệ thống: Ai kêu ngươi xấu tính!
Doãn Nhược An nghẹn một chút, nói giống như nàng thực nguyện ý như vậy......
Xấu tính, xoát độ hảo cảm có cần như thế khó khăn? o(╥﹏╥)o
*****
Nhìn hai anh chị giận dỗi vậy thôi nhưng vẫn quan tâm đến đối phương lắm nha.
~Tác giả: Linh Linh Thất
*****
Thời điểm Doãn Nhược An tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn, yết hầu khô khốc vô cùng.
Nước......
Thanh âm khàn khàn khiến người nghe không rõ nàng đang nói cái gì.
Xảo Hỉ nghe thấy thanh âm của nương nương nhà mình, vội vàng tới gần, vẻ mặt lo lắng mở miệng:
Nương nương cảm thấy nơi nào không thoải mái?
Gian nan há miệng thở dốc, Doãn Nhược An vô lực hộc ra một chữ: Nước......
Nương nương người muốn uống nước sao?
Doãn Nhược An nhắm mắt, tỏ vẻ đồng ý.
Xảo Hỉ vội vàng bưng chén nước, nâng đầu Doãn Nhược An dậy, uy nàng uống lên mấy ngụm.
Sau khi uống nước, Doãn Nhược An cảm thấy giọng nói của chính mình khá hơn nhiều, nhưng nói chuyện vẫn là thập phần khó nghe.
Ta đã hôn mê mấy ngày rồi?
Thanh âm hữu khí vô lực làm Xảo Hỉ đỏ hốc mắt, Xảo Hỉ nghẹn ngào mở miệng: Ngài đã hôn mê nửa tháng.
Được Xảo Hỉ đem bản thân trở về nằm thẳng trên giường, Doãn Nhược An lâm vào trầm tư.
Nàng luôn cảm thấy việc ám sát lần trước có chút kỳ quặc, vì cái gì một vị Hoàng thượng luôn luôn nghiêm cẩn sẽ lựa chọn địa phương bị đối phương thiết hạ bẫy rập đi ngang qua?
Hơn nữa, hắn giống như biết sẽ có chuyện xảy ra mà vẫn đi......
Vì cái gì......
Hoàng hậu tỉnh rồi?
Trong lúc suy tư, Doãn Nhược An nghe được thanh âm của Nam Hiên Diệc hơi mang theo vui sướng.
Giương mắt hướng cửa nhìn lại, liền thấy Nam Hiên Diệc ăn mặc triều phục phong trần mệt mỏi đi vào nội thất.
Bừng tỉnh gian, nàng cảm thấy hiểu ra.
Hắn...... Là vì muốn thử lời nói hôm trước của nàng?
Nhưng mà, lời nói của nàng cho dù là giả, cũng không cần phải mất công đi thử nàng nha?
Hay là...... Hắn cho rằng nàng cùng Kỳ vương là một đám?
Nghĩ đến này khả năng này, thời điểm Doãn Nhược An đối diện với Nam Hiên Diệc, trở nên càng lãnh đạm.
Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, thân thể thần thiếp không tiện, mong Hoàng Thượng thứ lỗi!
Thanh âm của nàng lãnh đạm khiến cho Nam Hiên Diệc theo bản năng nhíu mày, không có thanh âm ôn như nước trước kia, thanh âm lãnh đạm này trong lúc nhất thời khiến hắn không thể thích ứng.
Nhất thời không nghĩ ra nàng vì sao đối hắn lãnh đạm như thế, vì nàng vẫn còn bệnh, liền cũng không có khó xử nàng.
Hoàng hậu cảm thấy nơi nào không thoải mái?
Doãn Nhược An liễm hạ ánh mắt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không tiếng động cười: Nơi nào đều không thoải mái.
Lời nói của nàng khiến sắc mặt Nam Hiên Diệc trầm xuống, đối với bên ngoài tức giận nói: Đem đám lang băm kia mang lại đây cho trẫm.
Hoàng Thượng không cần tức giận như thế, thần thiếp chỉ là tâm tình buồn bực tích tụ, cùng thái y không có liên quan.
Nàng biết rõ tình trạng thân thể của chính mình, tuy rằng bị thương nghiêm trọng, nhưng lúc này nàng cũng không có gì trở ngại, không cần kinh động đến thái y.
Mày kiếm của Nam Hiên Diệc nhíu lại, trong mắt hình như có tức giận hiện lên: Hoàng hậu chính là đang cầu tình vì mấy cái lang băm kia?
Hoàng Thượng đang ghen sao?
Mày đẹp nàng hơi nhíu, hỏi ngược lại.
Doãn Nhược An nói khiến tâm của Nam Hiên Diệc không nhịn được rung động vài phần, động vài cái khóe môi, thế nhưng trong lúc nhất thời nghĩ không ra lời nói phản bác.
Ai cho hoàng hậu tự tin như thế?
Lời nói vừa xuất ra, Nam Hiên Diệc liền âm thầm ảo não, hắn không nghĩ nói như thế.
Mím cánh môi, Doãn Nhược An không nghĩ cùng hắn tranh chấp, đơn giản nhắm hai mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Biểu hiện của nàng khiến trong lòng Nam Hiên Diệc đang tràn đầy áp lực lại phẫn nộ vài phần, hắn hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.
Đinh —— độ hảo cảm -10, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 55, độ hảo cảm của nữ chủ là 20.
Doãn Nhược An xoát một chút mở hai mắt, thủy mắt hiện lên vài phần tức giận.
Một lời không hợp liền giảm hảo cảm độ, nhiệm vụ này còn có nhân tính hay không?
Nàng liều mạng tánh mạng của bản thân được cộng thêm +20 độ hảo cảm, cư nhiên dễ dàng như thế bị trừ đi mười cái, quả thực muốn mệnh của người khác mà.
Hệ thống: Ai kêu ngươi xấu tính!
Doãn Nhược An nghẹn một chút, nói giống như nàng thực nguyện ý như vậy......
Xấu tính, xoát độ hảo cảm có cần như thế khó khăn? o(╥﹏╥)o
*****
Nhìn hai anh chị giận dỗi vậy thôi nhưng vẫn quan tâm đến đối phương lắm nha.
/67
|