Trong lúc Hàn Lập đang ngẫm nghĩ thì Ngụy Vô Nhai bỗng nhiên thở phào ra một hơi:
“Không sai, đích xác là lân phiến của Độc Giao khi lột xác. Đồ vật này xuất hiện vừa đúng lúc, xem ra kiện pháp bảo kia của lão phủ có hi vọng tăng tiến thêm tầng nữa rồi.”
Sau khi vui mừng nói hết, sắc mặt Ngụy Vô Nhai vẫn tràn đầy vẻ thích thú, bỏ lại lân phiến vào trong hộp rồi thu lấy.
Tiếp theo lão ngẩng đầu đánh giá Hàn Lập thêm lần nữa, biểu tình nghiêm nghị nói:
“Việc đạo hữu có thể xuất ra thứ đồ trân quý như vậy thực sự nằm ngoài ý liệu của Ngụy mỗ. Đối với ta, lân phiến Độc Giao này vô cùng trọng yếu. Tuy rằng trao đổi là theo nhu cầu nhưng Hàn đạo hữu còn đại biểu cho Thiên Nam của chúng ta tham gia đổ chiến nữa nên ta không thể để cho đạo hữu thiệt thòi được. Vậy đi, trong tay ta còn có một khối Canh Tinh cuối cùng, nguyên bản định lưu lại cho hậu nhân sử dụng. Vì đạo hữu thực sự rất cần nên ta sẽ giao ra, thế thì cũng không tính là chiếm tiện nghi.”
Tay của Ngụy Vô Nhai khẽ lật, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một khối Canh Tinh to bằng quả trứng gà, lập tức ném qua cho Hàn Lập.
“Quả nhiên còn có Canh Tinh!” Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên, trong lòng mừng rỡ đưa tay tiếp lấy.
Nếu có thêm nó thì việc đồng thời luyện chế ba mươi sáu thanh phi kiếm không cần phải lo thiếu nguyên liệu nữa. Điều này khiến cho hắn thực hiện được hơn phân nửa dụng ý khi đưa ra đồ vật trân quý để trao đổi.
Dù sao thì tài liệu yêu thú cấp tám, luận về giá trị vẫn trên Canh Tinh. Ngoài ra bọn họ còn muốn hắn tham gia đổ chiến mà lại không xuất ra thêm gì nữa thì có chút khó coi.
Hai người Ngụy Vô Nhai nếu còn Canh Tinh, hơn phân nửa sẽ vì cử động vừa rồi của hắn mà bị bức bách giao ra.
Đương nhiên kiểu dụng ý không cần nói rõ đó, những lão quái vật thành tinh như bọn họ sẽ hiểu ngay được ý tứ của hắn.
Dù sao đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không ai muốn lừa gạt đối phương cả. Nếu hắn thu lấy Canh Tinh, bỏ ra vật phẩm trao đổi rồi sau đó lập tức phủi đít bỏ đi, chỉ coi như là một lần giao dịch bình thường mà không đề cập đến việc đổ chiến thì hai lão quái cũng chỉ có thể trừng mắt mà chẳng làm gì được cả.
Lúc này Chí Dương thượng nhân cũng đã giám định xong vật ở trong tay, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, xem ra cũng rất vừa ý với quy xác kia.
Nhưng khi thấy Ngụy Vô Nhai lấy ra thêm một khối Canh Tinh nữa thì sắc mặt lão trở nên do dự, trầm ngâm một lát rồi mới đưa tay vào trong áo, lấy ra một thứ gì đó màu vàng nhạt, to bằng ngón tay cái, dài năm, sáu tấc, giống như một phần rễ cây vậy.
“Ta thấy Mộc linh khí trên người đạo hữu rất hưng vượng, nhất định công pháp chủ tu là Mộc thuộc tính. Nhất thời ta chẳng có gì thích hợp cho đạo hữu cả, trong tay chỉ có một đoạn rễ của cây tiên đằng thời thượng cổ mà thôi. Vô luận luyện chế pháp bảo hay đeo trên người để dưỡng dục Mộc linh khí cũng đều có hiệu quả rất tốt, đủ để đền bù cho cái xác của quy yêu kia.” Chí Dương thượng nhân trầm giọng nói.
“Di! Vật này là…” Ngụy Vô Nhai vừa thấy thứ trong tay của Chí Dương thượng nhân thì sắc mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên, tựa hồ có điểm ngoài ý muốn.
Hàn Lập ban đầu thất vọng nhưng khi thấy Ngụy Vô Nhai biến sắc như thế thì hắn mới đột nhiên nghĩ tới một việc.
Tiên đằng thời thượng cổ? Chẳng lẽ chính là cây Huyền Thiên Tiên Đằng mà cả chính, ma lưỡng đạo đều muốn trộm thuần dịch để cứu sống hay sao?
Hàn Lập nhìn vật trong tay đối phương, lộ ra vẻ cả kinh.
Về phần Chí Dương thượng nhân thấy Ngụy Vô Nhai nhận ra nó thì không chút ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt nói tiếp:
“Với thân phận của Hàn đạo hữu chắc cũng biết việc xuất thế không lâu trước đây của Huyền Thiên Tiên Đằng. Đáng tiếc chúng ta vận dụng các loại phương pháp đều không có cách nào cứu sống được nó. Cuối cùng chỉ có thể phân chia ra để làm tài liệu luyện khí. Vật này chính là một phần tư của rễ cây tiên đằng đó. Do công pháp ta tu luyện là Hỏa thuộc tính nên tuy nó rất trân quý nhưng lưu lại cũng vô dụng, không bằng tặng cho đạo hữu vậy!” Chí Dương thượng nhân nói xong liền đưa cho Hàn Lập.
“Huyền Thiên Tiên Đằng?!” Hàn Lập tiếp lấy đoạn rễ cây màu vàng nhạt này rồi lẩm bẩm nói một mình, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Hàn Lập đã đọc qua rất nhiều điển tịch nên tự nhiên biết Huyền Thiên Tiên Đằng là vậy gì và cũng minh bạch được việc vì sao tìm trăm phương ngàn kế để cứu sống nó.
Cái gọi là tiên đằng thực chất chỉ là danh xưng mà thôi, phàm là loại đằng mạn (dây leo) linh căn dị chủng có nhiều chỗ tốt thì đều được gọi là tiên đằng cả.
Thế nhưng Huyền Thiên Tiên Đằng lại không như vậy.
Chỉ có một số ít ỏi loại đằng mạn rất xa xưa mới có tư cách thêm hai chữ “huyền thiên” ở phía trước. Loại tiên đằng này xuất hiện từ thời hỗn độn lúc trời đất khai sinh, vô luận là khai hoa kết quả đều có thần thông không thể tưởng tượng được. Đây chính là loại tồn tại nghịch thiên.
Thế nhưng Huyền Thiên Tiên Đằng có bao nhiêu loại và thần thông gì thì theo năm tháng trôi qua đã thất truyền từ lâu. Hiện nay không ai có thể nhận ra được.
Về phần tu sĩ chính, ma lưỡng đạo có thể biết được cái dây leo chết héo ở trong động quật kia chính là Huyền Thiên Tiên Đằng, tất cả đều do phán đoán từ những lời lưu lại của cổ tu sĩ đã chết kia mà thôi.
Ngay từ đầu cả hai bên đều xem nó như chí bảo, thậm chí còn vì tranh đoạt mà đánh nhau mấy trận long trời lở đất nữa.
Sau đó cao tầng của hai phe xuất hiện, đưa ra quyết định trước tiên xem thử có thể cứu sống tiên đằng hay không rồi mới nói tiếp. Dù sao nếu có thể thành công thì việc khai hoa kết trái không biết là sự tình bao lâu, mất vài chục vạn năm cũng không phải là điều kỳ quái.
Vì thế hai bên đều tìm đủ mọi cách, trước tiên là dùng kỳ công bí thuật, sau đó dùng linh thủy linh dịch, thậm chí còn chú ý đến thuần dịch của thánh thụ ba phái Lạc Vân Tông. Nhưng tất cả công sức đều đổ sông đổ bể, tiên đằng thủy chúng vẫn không có dấu hiệu sống lại.
Đến lúc đó cả hai bên đều mất hết hi vọng, sau khi thương lượng liền chia nó thành mấy chục đoạn rồi phân chia đồng đều với nhau. Như thế cũng không tính là vô ích một phen.
Mà Chí Dương thượng nhân thân là đại trưởng lão của Chính Đạo Minh nên có tu sĩ muốn nịnh bợ, lấy lòng đã hiến dâng cho lão một đoạn.
Về phần Ngụy Vô Nhai có thể nhận ra là vì lão cũng có một bộ phận của tiên đằng nhưng chỉ một khúc nhỏ mà thôi. Cũng không biết vị tu sĩ nào Cửu Quốc Minh hoán đổi được rồi sau đó rơi vào tay của Ngụy Vô Nhai.
Không có cách nào cứu sống Huyền Thiên Tiên Đằng nên phân chia thành nhiều đoạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành một loại tài liệu đỉnh cấp, do đó giá trị của nó trong con mắt của Chí Dương thượng nhân giảm đi rất nhiều. Danh tiếng tuy lớn nhưng vẫn không được lão coi trọng, huống hồ nó có thuộc tính Mộc mà bản thân lão thì tu luyện huyền công thuộc tính hỏa, bỏ thì thương, vương thì tội nên không suy nghĩ nhiều đã xuất ra giao cho Hàn Lập.
Ngụy Vô Nhai lúc này cũng hiểu được suy nghĩ của Chí Dương thượng nhân, biểu tình ngoài ý muốn nhanh chóng biến mất.
Dù biết lai lịch đoạn rễ trong tay nhưng trong lòng Hàn Lập không chút vui mừng, hơn nữa còn thất vọng.
Hắn hiện tại không thiếu tài liệu luyện khí đỉnh cấp mà chỉ hi vọng có được càng nhiều Canh Tinh càng tốt mà thôi. Nếu không hắn đã không đưa ra lân phiến và quy xác để trao đổi rồi.
Bản mệnh pháp bảo Thanh Trúc Phong Vân kiếm của hắn đã không có thời gian để bồi luyện rồi nên đâu còn thừa sức mà đi luyện hóa lại pháp bảo mới, chẳng bằng có thêm hai kiện cổ bảo thì thực dụng hơn.
Xem ra trong tay Chí Dương thượng nhân thực không còn Canh Tinh nữa, nếu không lão cũng không đem bảo vật trân quý như Huyền Thiên Tiên Đằng ra cho đâu.
Cho nên Hàn Lập không nói nhiều nữa, trực tiếp lôi ra một cái hộp ngọc, bỏ đoạn rễ tiên đằng vào trong.
Chủ ý của hắn là sau khi trở về sẽ lợi dụng lục dịch của tiểu bình để thử xem vì Hàn Lập cảm thấy lục dịch đó vô cùng thần bí khó lường, ngay tam đại thần mộc cũng có thể dưỡng dục thì nói không chừng sẽ cứu được Huyền Thiên Tiên Đằng cũng nên.
Tuy hi vọng không lớn nhưng nếu thực sự thành công thì hắn có món hời lớn rồi.
Sau khi nghĩ vậy, sự mất mát trong lòng Hàn Lập liền biến mất.
Tiếp theo không đợi hai người kia nói gì, Hàn Lập liền ho nhẹ một tiếng, chủ động nói:
“Nếu như tại hạ đã có được Canh Tinh vậy đổ chiến bảy ngày sau tại hạ nhất định tham gia. Hiện tại thời gian không còn sớm nữa, Hàn mỗ phải trở về. Dù sao cũng phải chuẩn bị cho đại chiến một chút.” Hàn Lập không có ý muốn nói chuyện thêm, lập tức cáo từ.
“Không tưởng được Hàn đạo hữu lại nôn nóng như thế. Dù sao việc đổ chiến cũng không phải chuyện chơi, tự nhiên phải chuẩn bị một chút. Hai người bọn ta sẽ không lưu đạo hữu ở lại nữa.” Chí Dương thượng nhân mỉm cười, khách khí nói.
Hàn Lập gật gật đầu, ôm quyền rồi xoay người bước ra khỏi đại điện.
Thế nhưng khi hắn vừa mới tới cửa vào thì Ngụy Vô Nhai đang đứng tại chỗ nhìn Hàn Lập đột nhiên vẻ mặt hiện lên sự quỷ dị, môi khẽ mấp máy vài cái.
Một hồi truyền âm vô cùng nhỏ truyền vào trong tai Hàn Lập.
“Hàn đạo hữu, nể mặt vụ lân phiến Độc Giao cho nên việc ngươi cướp lấy Nam Cung Uyển, lão phu sẽ không truy cứu nữa. Ngoài ra sự tình giữa điệt nhi của ta và Nam Cung tiên tử cũng xóa bỏ luôn đi.”
Vừa nghe lời ấy, Hàn Lập lập tức rùng mình. Thân hình không khỏi ngừng lại một chút nhưng sau khi nghe xong thì trong lòng vui mừng.
Tuy nhiên hắn không quay đầu lại nữa, tăng nhanh cước bộ thêm vài phần nữa rồi bước ra khỏi nghị điện.
Khi thấy thân ảnh của Hàn Lập biến mất, ánh mắt của Ngụy Vô Nhai và Chí Dương thượng nhân lóe lên, cả hai đều trở nên trầm mặc.
Nhưng một lúc sau, Chí Dương thượng nhân liền chậm rãi nói:
“Ngươi thấy thế nào? Vị Hàn đạo hữu của chúng ta lại có trong tay tài liệu yêu thú cấp tám, thực là điều khó có thể tin được. Chẳng lẽ giống như việc chúng ta đã điều tra, đoạn thời gian lúc trước khi hắn thông qua cổ Truyền Tống Trận đi tới nơi nào đó nên đã được kế thừa y bát hoàn chỉnh của tu sĩ thượng cổ, nếu không tại sao chỉ trong thời gian ngắn hắn lại có thể tiến giai lên Nguyên Anh kỳ và có nhiều bảo vật như vậy?”
“Có lẽ là thế nhưng điều đó chẳng quan hệ gì với chúng ta cả. Có được pháp quyết tu luyện và bảo vật thời thượng cổ không chỉ có một mình hắn. Cơ duyện loại này thực rất khó nói nên cần gì phải hâm mộ. Chẳng lẽ ngươi muốn sát nhân đoạt bảo?” Ngụy Vô Nhai cười lạnh nói.
“Sát nhân đoạt bảo? Ngụy huynh thật biết nói chơi! Đừng nói hiện tại đại chiến đang đến, không có khả năng làm việc này. Cho dù bình thường với thần thông đối phương có thể thoát khỏi tay Mộ Lan thần sư thì bần đạo cũng không làm cái việc hồ đồ như thế. Huồng hồ bảo vật người này dù có trân quý đi chăng nữa thì chẳng lẽ nó có thể giúp bần đạo đột phát được cảnh giới, tiến vào Hóa Thần kỳ hay sao? Cho nên hà tất phải trêu chọc một đối thủ khó chơi như thế. Ngoài ra hắn thuộc phe Thiên Đạo Minh, phu phụ Long Hàm cũng không là kẻ dễ chọc đâu!” Chí Dương thượng nhân mỉm cười ha hả, lắc lắc đầu nói.
“Không sai, đích xác là lân phiến của Độc Giao khi lột xác. Đồ vật này xuất hiện vừa đúng lúc, xem ra kiện pháp bảo kia của lão phủ có hi vọng tăng tiến thêm tầng nữa rồi.”
Sau khi vui mừng nói hết, sắc mặt Ngụy Vô Nhai vẫn tràn đầy vẻ thích thú, bỏ lại lân phiến vào trong hộp rồi thu lấy.
Tiếp theo lão ngẩng đầu đánh giá Hàn Lập thêm lần nữa, biểu tình nghiêm nghị nói:
“Việc đạo hữu có thể xuất ra thứ đồ trân quý như vậy thực sự nằm ngoài ý liệu của Ngụy mỗ. Đối với ta, lân phiến Độc Giao này vô cùng trọng yếu. Tuy rằng trao đổi là theo nhu cầu nhưng Hàn đạo hữu còn đại biểu cho Thiên Nam của chúng ta tham gia đổ chiến nữa nên ta không thể để cho đạo hữu thiệt thòi được. Vậy đi, trong tay ta còn có một khối Canh Tinh cuối cùng, nguyên bản định lưu lại cho hậu nhân sử dụng. Vì đạo hữu thực sự rất cần nên ta sẽ giao ra, thế thì cũng không tính là chiếm tiện nghi.”
Tay của Ngụy Vô Nhai khẽ lật, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một khối Canh Tinh to bằng quả trứng gà, lập tức ném qua cho Hàn Lập.
“Quả nhiên còn có Canh Tinh!” Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên, trong lòng mừng rỡ đưa tay tiếp lấy.
Nếu có thêm nó thì việc đồng thời luyện chế ba mươi sáu thanh phi kiếm không cần phải lo thiếu nguyên liệu nữa. Điều này khiến cho hắn thực hiện được hơn phân nửa dụng ý khi đưa ra đồ vật trân quý để trao đổi.
Dù sao thì tài liệu yêu thú cấp tám, luận về giá trị vẫn trên Canh Tinh. Ngoài ra bọn họ còn muốn hắn tham gia đổ chiến mà lại không xuất ra thêm gì nữa thì có chút khó coi.
Hai người Ngụy Vô Nhai nếu còn Canh Tinh, hơn phân nửa sẽ vì cử động vừa rồi của hắn mà bị bức bách giao ra.
Đương nhiên kiểu dụng ý không cần nói rõ đó, những lão quái vật thành tinh như bọn họ sẽ hiểu ngay được ý tứ của hắn.
Dù sao đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không ai muốn lừa gạt đối phương cả. Nếu hắn thu lấy Canh Tinh, bỏ ra vật phẩm trao đổi rồi sau đó lập tức phủi đít bỏ đi, chỉ coi như là một lần giao dịch bình thường mà không đề cập đến việc đổ chiến thì hai lão quái cũng chỉ có thể trừng mắt mà chẳng làm gì được cả.
Lúc này Chí Dương thượng nhân cũng đã giám định xong vật ở trong tay, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, xem ra cũng rất vừa ý với quy xác kia.
Nhưng khi thấy Ngụy Vô Nhai lấy ra thêm một khối Canh Tinh nữa thì sắc mặt lão trở nên do dự, trầm ngâm một lát rồi mới đưa tay vào trong áo, lấy ra một thứ gì đó màu vàng nhạt, to bằng ngón tay cái, dài năm, sáu tấc, giống như một phần rễ cây vậy.
“Ta thấy Mộc linh khí trên người đạo hữu rất hưng vượng, nhất định công pháp chủ tu là Mộc thuộc tính. Nhất thời ta chẳng có gì thích hợp cho đạo hữu cả, trong tay chỉ có một đoạn rễ của cây tiên đằng thời thượng cổ mà thôi. Vô luận luyện chế pháp bảo hay đeo trên người để dưỡng dục Mộc linh khí cũng đều có hiệu quả rất tốt, đủ để đền bù cho cái xác của quy yêu kia.” Chí Dương thượng nhân trầm giọng nói.
“Di! Vật này là…” Ngụy Vô Nhai vừa thấy thứ trong tay của Chí Dương thượng nhân thì sắc mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên, tựa hồ có điểm ngoài ý muốn.
Hàn Lập ban đầu thất vọng nhưng khi thấy Ngụy Vô Nhai biến sắc như thế thì hắn mới đột nhiên nghĩ tới một việc.
Tiên đằng thời thượng cổ? Chẳng lẽ chính là cây Huyền Thiên Tiên Đằng mà cả chính, ma lưỡng đạo đều muốn trộm thuần dịch để cứu sống hay sao?
Hàn Lập nhìn vật trong tay đối phương, lộ ra vẻ cả kinh.
Về phần Chí Dương thượng nhân thấy Ngụy Vô Nhai nhận ra nó thì không chút ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt nói tiếp:
“Với thân phận của Hàn đạo hữu chắc cũng biết việc xuất thế không lâu trước đây của Huyền Thiên Tiên Đằng. Đáng tiếc chúng ta vận dụng các loại phương pháp đều không có cách nào cứu sống được nó. Cuối cùng chỉ có thể phân chia ra để làm tài liệu luyện khí. Vật này chính là một phần tư của rễ cây tiên đằng đó. Do công pháp ta tu luyện là Hỏa thuộc tính nên tuy nó rất trân quý nhưng lưu lại cũng vô dụng, không bằng tặng cho đạo hữu vậy!” Chí Dương thượng nhân nói xong liền đưa cho Hàn Lập.
“Huyền Thiên Tiên Đằng?!” Hàn Lập tiếp lấy đoạn rễ cây màu vàng nhạt này rồi lẩm bẩm nói một mình, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Hàn Lập đã đọc qua rất nhiều điển tịch nên tự nhiên biết Huyền Thiên Tiên Đằng là vậy gì và cũng minh bạch được việc vì sao tìm trăm phương ngàn kế để cứu sống nó.
Cái gọi là tiên đằng thực chất chỉ là danh xưng mà thôi, phàm là loại đằng mạn (dây leo) linh căn dị chủng có nhiều chỗ tốt thì đều được gọi là tiên đằng cả.
Thế nhưng Huyền Thiên Tiên Đằng lại không như vậy.
Chỉ có một số ít ỏi loại đằng mạn rất xa xưa mới có tư cách thêm hai chữ “huyền thiên” ở phía trước. Loại tiên đằng này xuất hiện từ thời hỗn độn lúc trời đất khai sinh, vô luận là khai hoa kết quả đều có thần thông không thể tưởng tượng được. Đây chính là loại tồn tại nghịch thiên.
Thế nhưng Huyền Thiên Tiên Đằng có bao nhiêu loại và thần thông gì thì theo năm tháng trôi qua đã thất truyền từ lâu. Hiện nay không ai có thể nhận ra được.
Về phần tu sĩ chính, ma lưỡng đạo có thể biết được cái dây leo chết héo ở trong động quật kia chính là Huyền Thiên Tiên Đằng, tất cả đều do phán đoán từ những lời lưu lại của cổ tu sĩ đã chết kia mà thôi.
Ngay từ đầu cả hai bên đều xem nó như chí bảo, thậm chí còn vì tranh đoạt mà đánh nhau mấy trận long trời lở đất nữa.
Sau đó cao tầng của hai phe xuất hiện, đưa ra quyết định trước tiên xem thử có thể cứu sống tiên đằng hay không rồi mới nói tiếp. Dù sao nếu có thể thành công thì việc khai hoa kết trái không biết là sự tình bao lâu, mất vài chục vạn năm cũng không phải là điều kỳ quái.
Vì thế hai bên đều tìm đủ mọi cách, trước tiên là dùng kỳ công bí thuật, sau đó dùng linh thủy linh dịch, thậm chí còn chú ý đến thuần dịch của thánh thụ ba phái Lạc Vân Tông. Nhưng tất cả công sức đều đổ sông đổ bể, tiên đằng thủy chúng vẫn không có dấu hiệu sống lại.
Đến lúc đó cả hai bên đều mất hết hi vọng, sau khi thương lượng liền chia nó thành mấy chục đoạn rồi phân chia đồng đều với nhau. Như thế cũng không tính là vô ích một phen.
Mà Chí Dương thượng nhân thân là đại trưởng lão của Chính Đạo Minh nên có tu sĩ muốn nịnh bợ, lấy lòng đã hiến dâng cho lão một đoạn.
Về phần Ngụy Vô Nhai có thể nhận ra là vì lão cũng có một bộ phận của tiên đằng nhưng chỉ một khúc nhỏ mà thôi. Cũng không biết vị tu sĩ nào Cửu Quốc Minh hoán đổi được rồi sau đó rơi vào tay của Ngụy Vô Nhai.
Không có cách nào cứu sống Huyền Thiên Tiên Đằng nên phân chia thành nhiều đoạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành một loại tài liệu đỉnh cấp, do đó giá trị của nó trong con mắt của Chí Dương thượng nhân giảm đi rất nhiều. Danh tiếng tuy lớn nhưng vẫn không được lão coi trọng, huống hồ nó có thuộc tính Mộc mà bản thân lão thì tu luyện huyền công thuộc tính hỏa, bỏ thì thương, vương thì tội nên không suy nghĩ nhiều đã xuất ra giao cho Hàn Lập.
Ngụy Vô Nhai lúc này cũng hiểu được suy nghĩ của Chí Dương thượng nhân, biểu tình ngoài ý muốn nhanh chóng biến mất.
Dù biết lai lịch đoạn rễ trong tay nhưng trong lòng Hàn Lập không chút vui mừng, hơn nữa còn thất vọng.
Hắn hiện tại không thiếu tài liệu luyện khí đỉnh cấp mà chỉ hi vọng có được càng nhiều Canh Tinh càng tốt mà thôi. Nếu không hắn đã không đưa ra lân phiến và quy xác để trao đổi rồi.
Bản mệnh pháp bảo Thanh Trúc Phong Vân kiếm của hắn đã không có thời gian để bồi luyện rồi nên đâu còn thừa sức mà đi luyện hóa lại pháp bảo mới, chẳng bằng có thêm hai kiện cổ bảo thì thực dụng hơn.
Xem ra trong tay Chí Dương thượng nhân thực không còn Canh Tinh nữa, nếu không lão cũng không đem bảo vật trân quý như Huyền Thiên Tiên Đằng ra cho đâu.
Cho nên Hàn Lập không nói nhiều nữa, trực tiếp lôi ra một cái hộp ngọc, bỏ đoạn rễ tiên đằng vào trong.
Chủ ý của hắn là sau khi trở về sẽ lợi dụng lục dịch của tiểu bình để thử xem vì Hàn Lập cảm thấy lục dịch đó vô cùng thần bí khó lường, ngay tam đại thần mộc cũng có thể dưỡng dục thì nói không chừng sẽ cứu được Huyền Thiên Tiên Đằng cũng nên.
Tuy hi vọng không lớn nhưng nếu thực sự thành công thì hắn có món hời lớn rồi.
Sau khi nghĩ vậy, sự mất mát trong lòng Hàn Lập liền biến mất.
Tiếp theo không đợi hai người kia nói gì, Hàn Lập liền ho nhẹ một tiếng, chủ động nói:
“Nếu như tại hạ đã có được Canh Tinh vậy đổ chiến bảy ngày sau tại hạ nhất định tham gia. Hiện tại thời gian không còn sớm nữa, Hàn mỗ phải trở về. Dù sao cũng phải chuẩn bị cho đại chiến một chút.” Hàn Lập không có ý muốn nói chuyện thêm, lập tức cáo từ.
“Không tưởng được Hàn đạo hữu lại nôn nóng như thế. Dù sao việc đổ chiến cũng không phải chuyện chơi, tự nhiên phải chuẩn bị một chút. Hai người bọn ta sẽ không lưu đạo hữu ở lại nữa.” Chí Dương thượng nhân mỉm cười, khách khí nói.
Hàn Lập gật gật đầu, ôm quyền rồi xoay người bước ra khỏi đại điện.
Thế nhưng khi hắn vừa mới tới cửa vào thì Ngụy Vô Nhai đang đứng tại chỗ nhìn Hàn Lập đột nhiên vẻ mặt hiện lên sự quỷ dị, môi khẽ mấp máy vài cái.
Một hồi truyền âm vô cùng nhỏ truyền vào trong tai Hàn Lập.
“Hàn đạo hữu, nể mặt vụ lân phiến Độc Giao cho nên việc ngươi cướp lấy Nam Cung Uyển, lão phu sẽ không truy cứu nữa. Ngoài ra sự tình giữa điệt nhi của ta và Nam Cung tiên tử cũng xóa bỏ luôn đi.”
Vừa nghe lời ấy, Hàn Lập lập tức rùng mình. Thân hình không khỏi ngừng lại một chút nhưng sau khi nghe xong thì trong lòng vui mừng.
Tuy nhiên hắn không quay đầu lại nữa, tăng nhanh cước bộ thêm vài phần nữa rồi bước ra khỏi nghị điện.
Khi thấy thân ảnh của Hàn Lập biến mất, ánh mắt của Ngụy Vô Nhai và Chí Dương thượng nhân lóe lên, cả hai đều trở nên trầm mặc.
Nhưng một lúc sau, Chí Dương thượng nhân liền chậm rãi nói:
“Ngươi thấy thế nào? Vị Hàn đạo hữu của chúng ta lại có trong tay tài liệu yêu thú cấp tám, thực là điều khó có thể tin được. Chẳng lẽ giống như việc chúng ta đã điều tra, đoạn thời gian lúc trước khi hắn thông qua cổ Truyền Tống Trận đi tới nơi nào đó nên đã được kế thừa y bát hoàn chỉnh của tu sĩ thượng cổ, nếu không tại sao chỉ trong thời gian ngắn hắn lại có thể tiến giai lên Nguyên Anh kỳ và có nhiều bảo vật như vậy?”
“Có lẽ là thế nhưng điều đó chẳng quan hệ gì với chúng ta cả. Có được pháp quyết tu luyện và bảo vật thời thượng cổ không chỉ có một mình hắn. Cơ duyện loại này thực rất khó nói nên cần gì phải hâm mộ. Chẳng lẽ ngươi muốn sát nhân đoạt bảo?” Ngụy Vô Nhai cười lạnh nói.
“Sát nhân đoạt bảo? Ngụy huynh thật biết nói chơi! Đừng nói hiện tại đại chiến đang đến, không có khả năng làm việc này. Cho dù bình thường với thần thông đối phương có thể thoát khỏi tay Mộ Lan thần sư thì bần đạo cũng không làm cái việc hồ đồ như thế. Huồng hồ bảo vật người này dù có trân quý đi chăng nữa thì chẳng lẽ nó có thể giúp bần đạo đột phát được cảnh giới, tiến vào Hóa Thần kỳ hay sao? Cho nên hà tất phải trêu chọc một đối thủ khó chơi như thế. Ngoài ra hắn thuộc phe Thiên Đạo Minh, phu phụ Long Hàm cũng không là kẻ dễ chọc đâu!” Chí Dương thượng nhân mỉm cười ha hả, lắc lắc đầu nói.
/2449
|